Tống Tử Thành vẫn tương đối phúc hậu nên cũng không chọn một chỗ quá đắt tiền. Đi ăn vốn không phải là ăn gì, mà là ăn cùng với ai nhé.
Nhìn thái độ tự nhiên, tiếu ý nhẹ nhàng của Lam Sam trên bàn ăn, vì Tống Tử Thành rất ít khi được thấy cô cười như vậy, nhất thời có một cảm giác rung động bởi ánh mắt ấy.
Cô thật sự quá đẹp, đến một cái nhăn mặt nhíu mày cũng đẹp, vừa ngây thơ lại vừa quyến rũ. Thật khó để có thể gặp một người con gái đã ngây thơ lại còn quyến rũ như vậy, mà tất cả đều hết sức thuần túy tự nhiên, không hề pha chút tạp chất nào, đúng là mỹ nhân đẹp từ xương tủy chứ không chỉ bởi da thịt bên ngoài chính là đây.
Tống Tử Thành khá vui vẻ. Hôm nay Lam Sam tình nguyện nhờ anh đưa cô về nhà, lại còn chủ động mời anh đi ăn cơm, rõ ràng là có tiến triển rồi. Lẽ nào cuối cùng cô cũng đã nghĩ thông suốt rồi ư? Hoặc chính bản thân cô cũng có chút tình ý với anh, hiện cô quyết định đưa mối quan hệ đó ra ngoài ánh sáng?
Nghĩ cũng đúng. Mấy ngày nay anh đã thể hiện quá rõ ràng, cô cũng được không ít người theo đuổi, nếu mà vẫn giả vờ ngốc nghếch thì quá làm cao rồi.
Bồi bàn đi ngang qua nhìn thấy ánh mắt thâm tình của vị đại soái ca áo mũ chỉnh tề chăm chú nhìn chằm chằm vào bạn gái mình, lòng bỗng thấy cảm động muốn chết, nhưng đáng tiếc là nữ nhân vật chính ở đây lại chẳng biết tự giác gì cả, vẫn cứ như đang chơi đùa.
Đúng là cơm trắng mà để heo ăn, hừ!
Trong khi hai người đang ăn tối cùng nhau, Kiều Phong vẫn đang ở nhà một mình, cơm nước cũng lười không thèm nấu. Schrodinger rất bất mãn, meo meo meo meo meo meo lẽo đẽo theo sau chân anh kêu gào đòi ăn nên không còn cách nào khác là anh phải lấy cho nó một ít thức ăn cho mèo. Schrodinger đâu có thích ăn thức ăn cho mèo, nhưng bây giờ đói bụng quá rồi, cũng chẳng còn cách nào khác, nó đành cúi đầu ăn, vừa ăn vừa meo meo vài tiếng trong cổ họng như đang hờn trách anh.
Kiều Phong chẳng hề muốn ăn uống chút nào, cứ nghĩ đến cảnh Lam Sam ung dung ở bên Tống Tử Thành, trong lòng anh như đang bị bông bịt kín, chỉ thở cũng khó khăn, trái tim anh dường như đang bị ngâm vào một chất dung dịch trong suốt, càng lúc càng rấm rứt khó chịu, sự dằn vặt ấy cứ kéo dài đằng đẵng như vô tận không biết đến lúc nào mới có thể thoát ra được.
Không nấu cơm, cũng không muốn gọi cơm ngoài, anh chán chường định mở TV để trốn tránh tâm trạng của mình.
Trên TV đang chiếu một quảng cáo, một người đàn ông đeo kính, có bộ ria mép rậm rạp, và khuôn mặt núp níp đang hăng hái hô vang: “ Vị chua thật sảng khoái, không thể tin được.”
… Kiều Phong hùng hổ tắt ngay TV đi.
Anh đứng dậy, lởn vởn quanh mỗi phòng, căn bản giống như một thiên thạch đang chuyển động vô cùng không có mục đích, không có quỹ đạo nào. Đúng lúc ấy có tiếng gõ cửa, trái tim anh chợt co thắt, anh vội vàng chạy ra cửa.
Cậu chàng chuyển phát nhanh đâu có ngờ chủ nhà lại nhiệt tình đến như vậy, cậu ta mới gõ cửa hai cái đã chạy ra mở cửa rồi, hơn thế ánh mắt đối phương còn nhìn mính vô cùng lấp lánh, ánh mắt ấy… Tình hình chung là một người đàn ông mà có thái độ quá nhiệt tình với một người đàn ông khác, khó mà không thể khiến người ta hiểu lầm.
Vị nhân viên chuyển phát kia nhẹ nhàng lùi lại một bước, thủ thế đề phòng, sau đó cảnh giác nhìn Kiều Phong:
- Ngài có chuyển phát nhanh ạ.
Lúc Kiều Phong nhìn thấy rõ người đó, mắt anh rũ xuống, nhanh chóng ký nhận.
Anh chàng chuyển phát nhanh có phần xoắn xuýt: Không biết phản ứng của mình có quá đáng không? Có phải đã tổn thương tấm lòng của người ta không nhỉ….
Kiều Phong đưa trả bút cho anh ta rồi ôm gói hàng quay vào trong nhà.
Trong gói là chiếc camera mini hôm qua anh vừa đặt mua, hiện anh cũng chẳng có việc gì để làm nên liền tìm một việc gì đó để giết thời gian, anh lập tức chạy ra ngoài cửa lắp camera. Chiếc camera được đặt ở phía trên bờ tường trắng đối diện với cánh cửa, kích thước của nó vốn rất nhỏ, lại cũng màu trắng nên gần như chìm vào với bờ tường nên không dễ để phát hiện được. Camera được nối trực tiếp với máy tính quay lại cảnh trước cửa nhà Kiều Phong nên nếu một khi Lam Sam đi qua anh có thể nhận ra ngay, không phải cứ chăm chăm chạy ra nhòm qua mắt mèo nữa.
Được rồi, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính thì cũng chẳng khá hơn chỗ nào…
Khi Lam Sam trở về, lại đúng lúc gặp Kiều Phong bất chợt mở cửa định đi ra ngoài. Cô chào hỏi anh, lại nghĩ đến cảnh gặp Tô Lạc chiều nay, cô thấy giận, hừ mũi một tiếng giống với con gà trống không ai sánh nổi.
Cô chào Kiều Phong với thái độ có phần khách sáo..
Thái độ này khiến trong lòng Kiều Phong cứ buồn buồn, vừa thấy Lam Sam quay đầu mở cửa, gần như sắp biến mất sau cánh cửa, anh bỗng gọi cô:
- Lam Sam.
Lam Sam quay lại nhìn anh:
- Có chuyện gì?
Không biết tại sao trong lòng Kiều Phong lại cứ thấy tủi thân, anh oán giận nói:
- Cô có thể nhìn tôi một cái được không nào!
- Tôi nhìn anh để làm gì, cũng không phải nhìn mặt lần cuối trước khi lâm chung nhé. – Lam Sam vừa nói, vừa liếc nhìn anh.
Kiều Phong cúi đầu, không biết phải nói gì.
Chợt Lam Sam phát hiện ra dường như trong lời nói của Kiều Phong có mang theo ẩn ý, mắt cô đảo một vòng, hỏi:
- Anh… anh nói thế là có ý gì nhỉ? Cực kỳ dễ khiến người ta hiểu lầm có biết không?
- Chuyện đó, tôi chỉ muốn cô xem giúp tôi quần áo hôm nay kết hợp thế nào.
Anh vẫn đang mặc bộ quần áo buổi chiều này cô gặp anh mặc, cũng chính là bộ quần áo anh mặc để đi cùng với Tô Lạc. Lam Sam bĩu môi:
- Nếu lần sau anh muốn đi hẹn hò với con gái nhà người ta, tôi xin kiến nghị anh hãy mặc một cái áo trắng với quần đùi hoa sặc sỡ vào, chân kết hợp với giày thể thao thật to, à còn rất hợp với đôi bít tất hồng nữa đấy.
- Hả? Có lẽ không được hay lắm?
- Không đâu, tuyệt đối perfect, nghe tôi đi không sai đâu. – Lam Sam nói, còn rất hăng hái giơ tay ra dấu, sau đó cô quay vào nhà: - Cúi chào!
-----****------
Tống Tử Thành sau khi về nhà thì liền mở máy tính ra, anh định xử lý một vài công việc, đúng lúc nhận được điện thoại của Tô Lạc. Hai người này nhanh chóng chuyển từ một đôi tình yêu tan vỡ thành một cặp chiến hữu thân thiết, tuy rằng chuyện cũ không phải không để ý này nọ nhừng ít nhất ngoài mặt cũng không có trở ngại gì.
Khi Tô Lạc hỏi thăm tình hình bên phía Lam Sam và Tống Tử Thành, Tống Tử Thành đã dự liệu trước để trả lời:
- Cũng không tồi, tất cả đều nắm trong bàn tay.
Tô Lạc cười khẽ:
- Anh có lầm không, có khi cô gái đó đang cố tình lấy anh làm mồi nhử đấy.
Giọng Tống Tử Thành trầm xuống:
- Tôi không bao giờ bị biến thành mồi nhử đâu.
Tô Lạc cũng không giải thích nhiều, trước mặt Kiều Phong, cư nhiên Tống Tử Thành cảm thấy tự tin tuyệt đối, nên cô chỉ cười cười , nói:
- Nói chung là anh cứ tóm gọn lấy Lam Sam là được.
- Ừ, còn về bên cô? Tình hình thế nào rồi?
- Còn có thể thế nào được, Kiều Phong cứ một mực nghĩ đến cô ta chứ sao. Hôm nay anh ấy nhờ tôi đến chỉ là để cho Lam Sam thấy, nên tôi mới lo lắng cho anh thôi. – Nói đến chuyện này, giọng của Tô Lạc cũng chẳng thể dễ chịu hơn.
Tống Tử Thành có phần hả hê:
- Hối hận à?
Giọng Tô Lạc lại càng lạnh lùng:
- Tống Tử Thành, đừng bắt tôi phải nói ra những lời khó nghe đấy.
Tâm trạng của Tống Tử Thành đang vui vẻ, nên tình nguyện nhường cô ta:
- Được, tôi không nói cái gì hết, cô cứ tiếp tục triển khai phát huy sức hấp dẫn của mình đi, với thủ đoạn của cô, tóm lấy một tay mọt sách ngu ngốc như thế có khác gì đang ăn một bữa sáng đâu, đúng không?
Hai người qua cơn giận lại tiếp tục bàn bạc lên kế hoạch bước tiếp theo với đối phương, để sao cho đôi bên có thể phối hợp thật ăn ý. Sau khi nói xong chuyện chính họ cũng không trò chuyện phiếm thêm, lập tức cúp máy.
Để điện thoại di động xuống, Tống Tử Thành vừa quay đầu lại, chợt hoảng vía.
---- Trên màn hình máy tính của anh toàn là gián.
- Biến đi ! – Đầu Tống Tử Thành như muốn nứt ra, anh ta không hề nghĩ ngợi mà lấy di động nện vào, màn hình bị đập ầm ầm, máu mê nổ ra be bét. Tống Tử Thành lại chạy vào phòng làm việc, điên tiết tìm cả nửa ngày mới nhìn thấy một chai thuốc xịt côn trùng, anh quay lại xịt loạn lên ướt đẫm cả bàn khiến cả căn phòng nồng nặc mùi thuốc sát trùng.
Sau khi xịt xong, số lượng gián càng nhiều hơn.
Anh tỉnh táo lại, chịu đựng cảm giác buồn nôn để nhìn thật kỹ, mới nhận ra đấy là do máy tính của mình bị nhiễm virus.
- Biến đi! – Anh lại chửi tiếp, có lẽ cho đến thời điểm này chỉ có lời này mới có thể chuẩn xác nhất để thể hiện sự giận dữ của anh. Anh tắt máy tính, cố nhẫn nhịn, không biết phải trút giận vào đâu. Cuối cùng anh tìm thấy trong danh bạ số điện thoại của Kiều Phong, nhắn một tin: LOSER!
Kiều Phong không hề trả lời anh.
Đối phương không tiếp chiêu nên Tống Tử Thành không thể cứ giống như đàn bà con gái mà cứ chửi mắng mãi không buông tha, anh tức giận ném cái điện thoại, nghiến răng nghiến lợi nghĩ, cứ đợi đến khi anh tóm gọn Lam Sam rồi sẽ xử lý cái tên mọt sách ngu ngốc kia.
-----****--- ---
Trong lúc Lam Sam còn đang sầu não, Tiểu Du Thái cuối cùng kiếm được một số thuốc mê quý hiếm gì đó, nghe nói là rất có ích khi làm những chuyện bất chính. Lam Sam cầm vài viên thuốc mê bé xíu, mũi ngửi ngửi, rồi ném vào miệng.
Tiều Du Thái hoảng hốt:
- Này này này, cái này không ăn lung tung được đâu. Nhổ ra nhanh!
- Không sao đâu. Để tớ nếm thử. – Trong miệng Lam Sam vẫn còn thuốc, cô nói. Sau khi thử hết chỗ thuốc kia, cô liền nhổ ra, lấy khăn giấy gói lại, ném vào thùng rác. Sau đó cô lại quệt miệng, thấy Tiểu Du Thái đang kinh ngạc nhìn mình đến mức mồm miệng vẹo vọ, cô khoát khoát tay: - Không có chuyện gì hết, đây là thuốc mê bình thường.
- Cậu… Hình như rất có kinh nghiệm trong chuyện này. – Tiểu Du Thái nhìn cô đầy sung bái. – Nhưng không phải vì thế mà cậu được ăn lung tung đâu nhé.
- Yên tâm đi, tớ nói cho cậu biết, trong máu tớ có thành phần kháng tính đối với các loại thuốc mê, ngay từ bé cơ, người ta ăn vào thì choáng váng hôn mê, còn tớ ăn thì nhiều lắm cũng chỉ đau đầu.
- Hả? – Tiểu Du Thái cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. – Anh em nhà cậu ăn thuốc mê để lớn à?
- Không phải thế, tớ cũng không biết vì sao. Cậu biết không, khi tớ còn bé đã trông cực kỳ đáng yêu nhé, rồi có một lần mẹ tớ không để ý trông chừng tớ nên tớ chạy lung tung và gặp phải một tên buôn người. Hắn liền cho tớ uống thuốc mê, viên thuốc mê này được bọc trong kẹo nên tớ cứ tưởng là kẹo và ăn ngay như hắn bảo. Hắn ta đưa viên nào tớ ăn hết viên nấy, sau khi tớ ăn hết thuốc của hắn, hắn liền dỗ tớ đi cùng hắn vì nhà hắn còn rất nhiều. Đến lúc đó tớ đau đầu quá nên khóc toáng lên, khiến mọi người chú ý, hắn sợ quá chạy mất.
Tiểu Du Thái nghe xong hàm gần như rơi xuống đất:
- Sau đó thì sao?
- Sau đó mẹ tớ đưa tớ đến bệnh viện, bác sĩ tìm thấy trong người tớ có rất nhiều thành phần thuốc mê, dọa mẹ tớ sợ nhé. Nhưng vì tớ không ngất đi nên bác sĩ cho rằng đây là kỳ tích, ông ta còn tìm chuyên gia đến hội chuẩn cho tớ, lấy máu tớ để nghiên cứu, cuối cùng cũng không biết nghiên cứu thế nào, các chuyên gia nói rằng trong người tớ có tồn tại NST đặc thù chống lại các chất thuốc mê.
Vẻ mặt Tiều Du Thái như rơi vào giấc mộng:
- Thật là thần kỳ…. này này, không phải cậu trêu tớ đấy chứ?
- Tớ trêu cậu làm cái gì? Trên thế giới to lớn này thiếu gì chuyện lạ, tớ còn từng nghe đến loại virus khiến con người biến thành vật cách điện, có người còn không thể nhiễm bệnh SIDA, thậm chí người đó còn chẳng bao giờ đánh rắm cơ. Nghe nói vì trong cơ thể người đó có virus unprotein.
Hai cô nàng đang tiếp tục tám về những chuyện thần kỳ trên thế giới thì Lam Sam nhận được điện thoại của Tống Tử Thành. Tống Tử Thành hẹn cô đi cưỡi ngựa ở ngoại thành, Lam Sam không hề nghĩ ngợi mà đồng ý rồi vội vàng gọi cho Kiều Phong.
- Kiều Phong này, cuối tuần tôi định cùng sếp tổng chỗ chúng tôi đi cưỡi ngựa, anh không cần phải nấu cơm cho tôi đâu.
- Cưỡi ngựa à? – Kiều Phong nghiến răng, mặt dầy nói: - Tôi cũng muốn đi cưỡi ngựa, cô có thể đưa tôi đi cùng không?
Anh nói thẳng như vậy khiến Lam Sam lại có phần không chắc chắn, cô lấy lại bình tĩnh:
- Ngược lại dù tôi có muốn dẫn anh đi thì sếp tổng của chúng tôi có thể sẽ không thích anh đi cùng đâu…
- À, cứ vậy đi, để tôi tìm anh trai tôi, anh ấy có nuôi một con ngựa ở chuồng ngựa.
Lam Sam không ngờ anh lại dứt khoát đến vậy, dường như toàn bộ trọng tâm câu chuyện của anh đều đặt ở việc “cưỡi ngựa” chứ không phải “cô và Tống Tử Thành” Cô tức giận dập máy.
Đầu dây bên kia, sau khi Kiều Phong cúp máy, liền lên mạng tra tìm các thông tin căn bản, rồi lập tức gọi điện cho anh trai mình là Ngô Văn.
- Alo, Kiều Phong?
- Anh, có có tài để mua được một con ngựa ở câu lạc bộ cưỡi ngựa XXX không?
- Không, đầu óc em bị sao thế Kiều Phong? Bây giờ không đi theo đuổi hạnh phúc của em đi lại chạy tới chạy lui mà đòi cưỡi ngựa là sao? Không phải em rất ghét ngựa à?
Kiều Phong chối bay chối biến mà thuật lại tình hình cho anh trai.
Ngô Văn nghe thấy vậy, hứng chí gào lên:
- Anh cũng muốn đi.
Kiều Phong thắc mắc:
- Anh đi làm gì?
- Hỗ trợ. Trợ trận, làm nóng, hiến kế, phá hoại, mọi thứ anh đều rất lành nghề nhé. – Ngô Văn có phần đắc ý: - Chuyện này em vốn chẳng có tiền đồ gì, đợi được em theo đuổi được Lam Sam thì đến mấy đời đây? Để anh trai em thân chinh hỗ trợ một phen.
Kiều Phong ngẫm lại , cuối cùng đồng ý.
Ngô Văn lại nói:
- Đem theo cái cô nàng đầu óc rấm rít Tiểu Du Thái kia nữa, cô ấy là bạn thân của Lam Sam, có thể sẽ phải dùng đến. Kể cả nếu không được việc gì thì cứ đập cho cô nàng một gậy vào đầu cho choáng váng, cũng không sợ không lôi được sự chú ý của Lam Sam sang phía mình.
- … Được.
PS: Lời tác giả: Có người hỏi tôi có thể viết một câu chuyện riêng về Ngô Văn và Tiểu Du Thái không. Về chuyện này xin trả lời là không. Đầu năm nay đi chỗ nào chẳng thấy Vương gia, tổng giám đốc thì còn không bằng chó, tôi có muốn viết thế nào cũng không có gì mới mẻ cho nên lười không thèm viết. Để anh chàng này đánh xì dầu tạo chút không khí là được rồi, nếu bạn đọc thật sự muốn xem thì tôi sẽ chỉ viết thêm 1 ngoại truyện về họ thôi.
Nhìn thái độ tự nhiên, tiếu ý nhẹ nhàng của Lam Sam trên bàn ăn, vì Tống Tử Thành rất ít khi được thấy cô cười như vậy, nhất thời có một cảm giác rung động bởi ánh mắt ấy.
Cô thật sự quá đẹp, đến một cái nhăn mặt nhíu mày cũng đẹp, vừa ngây thơ lại vừa quyến rũ. Thật khó để có thể gặp một người con gái đã ngây thơ lại còn quyến rũ như vậy, mà tất cả đều hết sức thuần túy tự nhiên, không hề pha chút tạp chất nào, đúng là mỹ nhân đẹp từ xương tủy chứ không chỉ bởi da thịt bên ngoài chính là đây.
Tống Tử Thành khá vui vẻ. Hôm nay Lam Sam tình nguyện nhờ anh đưa cô về nhà, lại còn chủ động mời anh đi ăn cơm, rõ ràng là có tiến triển rồi. Lẽ nào cuối cùng cô cũng đã nghĩ thông suốt rồi ư? Hoặc chính bản thân cô cũng có chút tình ý với anh, hiện cô quyết định đưa mối quan hệ đó ra ngoài ánh sáng?
Nghĩ cũng đúng. Mấy ngày nay anh đã thể hiện quá rõ ràng, cô cũng được không ít người theo đuổi, nếu mà vẫn giả vờ ngốc nghếch thì quá làm cao rồi.
Bồi bàn đi ngang qua nhìn thấy ánh mắt thâm tình của vị đại soái ca áo mũ chỉnh tề chăm chú nhìn chằm chằm vào bạn gái mình, lòng bỗng thấy cảm động muốn chết, nhưng đáng tiếc là nữ nhân vật chính ở đây lại chẳng biết tự giác gì cả, vẫn cứ như đang chơi đùa.
Đúng là cơm trắng mà để heo ăn, hừ!
Trong khi hai người đang ăn tối cùng nhau, Kiều Phong vẫn đang ở nhà một mình, cơm nước cũng lười không thèm nấu. Schrodinger rất bất mãn, meo meo meo meo meo meo lẽo đẽo theo sau chân anh kêu gào đòi ăn nên không còn cách nào khác là anh phải lấy cho nó một ít thức ăn cho mèo. Schrodinger đâu có thích ăn thức ăn cho mèo, nhưng bây giờ đói bụng quá rồi, cũng chẳng còn cách nào khác, nó đành cúi đầu ăn, vừa ăn vừa meo meo vài tiếng trong cổ họng như đang hờn trách anh.
Kiều Phong chẳng hề muốn ăn uống chút nào, cứ nghĩ đến cảnh Lam Sam ung dung ở bên Tống Tử Thành, trong lòng anh như đang bị bông bịt kín, chỉ thở cũng khó khăn, trái tim anh dường như đang bị ngâm vào một chất dung dịch trong suốt, càng lúc càng rấm rứt khó chịu, sự dằn vặt ấy cứ kéo dài đằng đẵng như vô tận không biết đến lúc nào mới có thể thoát ra được.
Không nấu cơm, cũng không muốn gọi cơm ngoài, anh chán chường định mở TV để trốn tránh tâm trạng của mình.
Trên TV đang chiếu một quảng cáo, một người đàn ông đeo kính, có bộ ria mép rậm rạp, và khuôn mặt núp níp đang hăng hái hô vang: “ Vị chua thật sảng khoái, không thể tin được.”
… Kiều Phong hùng hổ tắt ngay TV đi.
Anh đứng dậy, lởn vởn quanh mỗi phòng, căn bản giống như một thiên thạch đang chuyển động vô cùng không có mục đích, không có quỹ đạo nào. Đúng lúc ấy có tiếng gõ cửa, trái tim anh chợt co thắt, anh vội vàng chạy ra cửa.
Cậu chàng chuyển phát nhanh đâu có ngờ chủ nhà lại nhiệt tình đến như vậy, cậu ta mới gõ cửa hai cái đã chạy ra mở cửa rồi, hơn thế ánh mắt đối phương còn nhìn mính vô cùng lấp lánh, ánh mắt ấy… Tình hình chung là một người đàn ông mà có thái độ quá nhiệt tình với một người đàn ông khác, khó mà không thể khiến người ta hiểu lầm.
Vị nhân viên chuyển phát kia nhẹ nhàng lùi lại một bước, thủ thế đề phòng, sau đó cảnh giác nhìn Kiều Phong:
- Ngài có chuyển phát nhanh ạ.
Lúc Kiều Phong nhìn thấy rõ người đó, mắt anh rũ xuống, nhanh chóng ký nhận.
Anh chàng chuyển phát nhanh có phần xoắn xuýt: Không biết phản ứng của mình có quá đáng không? Có phải đã tổn thương tấm lòng của người ta không nhỉ….
Kiều Phong đưa trả bút cho anh ta rồi ôm gói hàng quay vào trong nhà.
Trong gói là chiếc camera mini hôm qua anh vừa đặt mua, hiện anh cũng chẳng có việc gì để làm nên liền tìm một việc gì đó để giết thời gian, anh lập tức chạy ra ngoài cửa lắp camera. Chiếc camera được đặt ở phía trên bờ tường trắng đối diện với cánh cửa, kích thước của nó vốn rất nhỏ, lại cũng màu trắng nên gần như chìm vào với bờ tường nên không dễ để phát hiện được. Camera được nối trực tiếp với máy tính quay lại cảnh trước cửa nhà Kiều Phong nên nếu một khi Lam Sam đi qua anh có thể nhận ra ngay, không phải cứ chăm chăm chạy ra nhòm qua mắt mèo nữa.
Được rồi, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính thì cũng chẳng khá hơn chỗ nào…
Khi Lam Sam trở về, lại đúng lúc gặp Kiều Phong bất chợt mở cửa định đi ra ngoài. Cô chào hỏi anh, lại nghĩ đến cảnh gặp Tô Lạc chiều nay, cô thấy giận, hừ mũi một tiếng giống với con gà trống không ai sánh nổi.
Cô chào Kiều Phong với thái độ có phần khách sáo..
Thái độ này khiến trong lòng Kiều Phong cứ buồn buồn, vừa thấy Lam Sam quay đầu mở cửa, gần như sắp biến mất sau cánh cửa, anh bỗng gọi cô:
- Lam Sam.
Lam Sam quay lại nhìn anh:
- Có chuyện gì?
Không biết tại sao trong lòng Kiều Phong lại cứ thấy tủi thân, anh oán giận nói:
- Cô có thể nhìn tôi một cái được không nào!
- Tôi nhìn anh để làm gì, cũng không phải nhìn mặt lần cuối trước khi lâm chung nhé. – Lam Sam vừa nói, vừa liếc nhìn anh.
Kiều Phong cúi đầu, không biết phải nói gì.
Chợt Lam Sam phát hiện ra dường như trong lời nói của Kiều Phong có mang theo ẩn ý, mắt cô đảo một vòng, hỏi:
- Anh… anh nói thế là có ý gì nhỉ? Cực kỳ dễ khiến người ta hiểu lầm có biết không?
- Chuyện đó, tôi chỉ muốn cô xem giúp tôi quần áo hôm nay kết hợp thế nào.
Anh vẫn đang mặc bộ quần áo buổi chiều này cô gặp anh mặc, cũng chính là bộ quần áo anh mặc để đi cùng với Tô Lạc. Lam Sam bĩu môi:
- Nếu lần sau anh muốn đi hẹn hò với con gái nhà người ta, tôi xin kiến nghị anh hãy mặc một cái áo trắng với quần đùi hoa sặc sỡ vào, chân kết hợp với giày thể thao thật to, à còn rất hợp với đôi bít tất hồng nữa đấy.
- Hả? Có lẽ không được hay lắm?
- Không đâu, tuyệt đối perfect, nghe tôi đi không sai đâu. – Lam Sam nói, còn rất hăng hái giơ tay ra dấu, sau đó cô quay vào nhà: - Cúi chào!
-----****------
Tống Tử Thành sau khi về nhà thì liền mở máy tính ra, anh định xử lý một vài công việc, đúng lúc nhận được điện thoại của Tô Lạc. Hai người này nhanh chóng chuyển từ một đôi tình yêu tan vỡ thành một cặp chiến hữu thân thiết, tuy rằng chuyện cũ không phải không để ý này nọ nhừng ít nhất ngoài mặt cũng không có trở ngại gì.
Khi Tô Lạc hỏi thăm tình hình bên phía Lam Sam và Tống Tử Thành, Tống Tử Thành đã dự liệu trước để trả lời:
- Cũng không tồi, tất cả đều nắm trong bàn tay.
Tô Lạc cười khẽ:
- Anh có lầm không, có khi cô gái đó đang cố tình lấy anh làm mồi nhử đấy.
Giọng Tống Tử Thành trầm xuống:
- Tôi không bao giờ bị biến thành mồi nhử đâu.
Tô Lạc cũng không giải thích nhiều, trước mặt Kiều Phong, cư nhiên Tống Tử Thành cảm thấy tự tin tuyệt đối, nên cô chỉ cười cười , nói:
- Nói chung là anh cứ tóm gọn lấy Lam Sam là được.
- Ừ, còn về bên cô? Tình hình thế nào rồi?
- Còn có thể thế nào được, Kiều Phong cứ một mực nghĩ đến cô ta chứ sao. Hôm nay anh ấy nhờ tôi đến chỉ là để cho Lam Sam thấy, nên tôi mới lo lắng cho anh thôi. – Nói đến chuyện này, giọng của Tô Lạc cũng chẳng thể dễ chịu hơn.
Tống Tử Thành có phần hả hê:
- Hối hận à?
Giọng Tô Lạc lại càng lạnh lùng:
- Tống Tử Thành, đừng bắt tôi phải nói ra những lời khó nghe đấy.
Tâm trạng của Tống Tử Thành đang vui vẻ, nên tình nguyện nhường cô ta:
- Được, tôi không nói cái gì hết, cô cứ tiếp tục triển khai phát huy sức hấp dẫn của mình đi, với thủ đoạn của cô, tóm lấy một tay mọt sách ngu ngốc như thế có khác gì đang ăn một bữa sáng đâu, đúng không?
Hai người qua cơn giận lại tiếp tục bàn bạc lên kế hoạch bước tiếp theo với đối phương, để sao cho đôi bên có thể phối hợp thật ăn ý. Sau khi nói xong chuyện chính họ cũng không trò chuyện phiếm thêm, lập tức cúp máy.
Để điện thoại di động xuống, Tống Tử Thành vừa quay đầu lại, chợt hoảng vía.
---- Trên màn hình máy tính của anh toàn là gián.
- Biến đi ! – Đầu Tống Tử Thành như muốn nứt ra, anh ta không hề nghĩ ngợi mà lấy di động nện vào, màn hình bị đập ầm ầm, máu mê nổ ra be bét. Tống Tử Thành lại chạy vào phòng làm việc, điên tiết tìm cả nửa ngày mới nhìn thấy một chai thuốc xịt côn trùng, anh quay lại xịt loạn lên ướt đẫm cả bàn khiến cả căn phòng nồng nặc mùi thuốc sát trùng.
Sau khi xịt xong, số lượng gián càng nhiều hơn.
Anh tỉnh táo lại, chịu đựng cảm giác buồn nôn để nhìn thật kỹ, mới nhận ra đấy là do máy tính của mình bị nhiễm virus.
- Biến đi! – Anh lại chửi tiếp, có lẽ cho đến thời điểm này chỉ có lời này mới có thể chuẩn xác nhất để thể hiện sự giận dữ của anh. Anh tắt máy tính, cố nhẫn nhịn, không biết phải trút giận vào đâu. Cuối cùng anh tìm thấy trong danh bạ số điện thoại của Kiều Phong, nhắn một tin: LOSER!
Kiều Phong không hề trả lời anh.
Đối phương không tiếp chiêu nên Tống Tử Thành không thể cứ giống như đàn bà con gái mà cứ chửi mắng mãi không buông tha, anh tức giận ném cái điện thoại, nghiến răng nghiến lợi nghĩ, cứ đợi đến khi anh tóm gọn Lam Sam rồi sẽ xử lý cái tên mọt sách ngu ngốc kia.
-----****--- ---
Trong lúc Lam Sam còn đang sầu não, Tiểu Du Thái cuối cùng kiếm được một số thuốc mê quý hiếm gì đó, nghe nói là rất có ích khi làm những chuyện bất chính. Lam Sam cầm vài viên thuốc mê bé xíu, mũi ngửi ngửi, rồi ném vào miệng.
Tiều Du Thái hoảng hốt:
- Này này này, cái này không ăn lung tung được đâu. Nhổ ra nhanh!
- Không sao đâu. Để tớ nếm thử. – Trong miệng Lam Sam vẫn còn thuốc, cô nói. Sau khi thử hết chỗ thuốc kia, cô liền nhổ ra, lấy khăn giấy gói lại, ném vào thùng rác. Sau đó cô lại quệt miệng, thấy Tiểu Du Thái đang kinh ngạc nhìn mình đến mức mồm miệng vẹo vọ, cô khoát khoát tay: - Không có chuyện gì hết, đây là thuốc mê bình thường.
- Cậu… Hình như rất có kinh nghiệm trong chuyện này. – Tiểu Du Thái nhìn cô đầy sung bái. – Nhưng không phải vì thế mà cậu được ăn lung tung đâu nhé.
- Yên tâm đi, tớ nói cho cậu biết, trong máu tớ có thành phần kháng tính đối với các loại thuốc mê, ngay từ bé cơ, người ta ăn vào thì choáng váng hôn mê, còn tớ ăn thì nhiều lắm cũng chỉ đau đầu.
- Hả? – Tiểu Du Thái cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. – Anh em nhà cậu ăn thuốc mê để lớn à?
- Không phải thế, tớ cũng không biết vì sao. Cậu biết không, khi tớ còn bé đã trông cực kỳ đáng yêu nhé, rồi có một lần mẹ tớ không để ý trông chừng tớ nên tớ chạy lung tung và gặp phải một tên buôn người. Hắn liền cho tớ uống thuốc mê, viên thuốc mê này được bọc trong kẹo nên tớ cứ tưởng là kẹo và ăn ngay như hắn bảo. Hắn ta đưa viên nào tớ ăn hết viên nấy, sau khi tớ ăn hết thuốc của hắn, hắn liền dỗ tớ đi cùng hắn vì nhà hắn còn rất nhiều. Đến lúc đó tớ đau đầu quá nên khóc toáng lên, khiến mọi người chú ý, hắn sợ quá chạy mất.
Tiểu Du Thái nghe xong hàm gần như rơi xuống đất:
- Sau đó thì sao?
- Sau đó mẹ tớ đưa tớ đến bệnh viện, bác sĩ tìm thấy trong người tớ có rất nhiều thành phần thuốc mê, dọa mẹ tớ sợ nhé. Nhưng vì tớ không ngất đi nên bác sĩ cho rằng đây là kỳ tích, ông ta còn tìm chuyên gia đến hội chuẩn cho tớ, lấy máu tớ để nghiên cứu, cuối cùng cũng không biết nghiên cứu thế nào, các chuyên gia nói rằng trong người tớ có tồn tại NST đặc thù chống lại các chất thuốc mê.
Vẻ mặt Tiều Du Thái như rơi vào giấc mộng:
- Thật là thần kỳ…. này này, không phải cậu trêu tớ đấy chứ?
- Tớ trêu cậu làm cái gì? Trên thế giới to lớn này thiếu gì chuyện lạ, tớ còn từng nghe đến loại virus khiến con người biến thành vật cách điện, có người còn không thể nhiễm bệnh SIDA, thậm chí người đó còn chẳng bao giờ đánh rắm cơ. Nghe nói vì trong cơ thể người đó có virus unprotein.
Hai cô nàng đang tiếp tục tám về những chuyện thần kỳ trên thế giới thì Lam Sam nhận được điện thoại của Tống Tử Thành. Tống Tử Thành hẹn cô đi cưỡi ngựa ở ngoại thành, Lam Sam không hề nghĩ ngợi mà đồng ý rồi vội vàng gọi cho Kiều Phong.
- Kiều Phong này, cuối tuần tôi định cùng sếp tổng chỗ chúng tôi đi cưỡi ngựa, anh không cần phải nấu cơm cho tôi đâu.
- Cưỡi ngựa à? – Kiều Phong nghiến răng, mặt dầy nói: - Tôi cũng muốn đi cưỡi ngựa, cô có thể đưa tôi đi cùng không?
Anh nói thẳng như vậy khiến Lam Sam lại có phần không chắc chắn, cô lấy lại bình tĩnh:
- Ngược lại dù tôi có muốn dẫn anh đi thì sếp tổng của chúng tôi có thể sẽ không thích anh đi cùng đâu…
- À, cứ vậy đi, để tôi tìm anh trai tôi, anh ấy có nuôi một con ngựa ở chuồng ngựa.
Lam Sam không ngờ anh lại dứt khoát đến vậy, dường như toàn bộ trọng tâm câu chuyện của anh đều đặt ở việc “cưỡi ngựa” chứ không phải “cô và Tống Tử Thành” Cô tức giận dập máy.
Đầu dây bên kia, sau khi Kiều Phong cúp máy, liền lên mạng tra tìm các thông tin căn bản, rồi lập tức gọi điện cho anh trai mình là Ngô Văn.
- Alo, Kiều Phong?
- Anh, có có tài để mua được một con ngựa ở câu lạc bộ cưỡi ngựa XXX không?
- Không, đầu óc em bị sao thế Kiều Phong? Bây giờ không đi theo đuổi hạnh phúc của em đi lại chạy tới chạy lui mà đòi cưỡi ngựa là sao? Không phải em rất ghét ngựa à?
Kiều Phong chối bay chối biến mà thuật lại tình hình cho anh trai.
Ngô Văn nghe thấy vậy, hứng chí gào lên:
- Anh cũng muốn đi.
Kiều Phong thắc mắc:
- Anh đi làm gì?
- Hỗ trợ. Trợ trận, làm nóng, hiến kế, phá hoại, mọi thứ anh đều rất lành nghề nhé. – Ngô Văn có phần đắc ý: - Chuyện này em vốn chẳng có tiền đồ gì, đợi được em theo đuổi được Lam Sam thì đến mấy đời đây? Để anh trai em thân chinh hỗ trợ một phen.
Kiều Phong ngẫm lại , cuối cùng đồng ý.
Ngô Văn lại nói:
- Đem theo cái cô nàng đầu óc rấm rít Tiểu Du Thái kia nữa, cô ấy là bạn thân của Lam Sam, có thể sẽ phải dùng đến. Kể cả nếu không được việc gì thì cứ đập cho cô nàng một gậy vào đầu cho choáng váng, cũng không sợ không lôi được sự chú ý của Lam Sam sang phía mình.
- … Được.
PS: Lời tác giả: Có người hỏi tôi có thể viết một câu chuyện riêng về Ngô Văn và Tiểu Du Thái không. Về chuyện này xin trả lời là không. Đầu năm nay đi chỗ nào chẳng thấy Vương gia, tổng giám đốc thì còn không bằng chó, tôi có muốn viết thế nào cũng không có gì mới mẻ cho nên lười không thèm viết. Để anh chàng này đánh xì dầu tạo chút không khí là được rồi, nếu bạn đọc thật sự muốn xem thì tôi sẽ chỉ viết thêm 1 ngoại truyện về họ thôi.