Đến khuya mới về đến nhà, Kiều Phong đãi Lam Sam bằng món tôm hùm mà cô yêu thích. Anh tắt hết điện trong phong, châm một ngọn nến, hai người cùng ngồi trước bán ăn dùng bữa cơm lãng mạn dưới ánh nến mờ ảo.
Ngày hôm nay Lam Sam cảm thấy đặc biệt cảm động, lại bị ảnh hưởng bởi bầu không khí lãng mạn của bữa cơm dưới ánh nến, tâm trạng cô nóng lên, cô chủ động hôn Kiều Phong. Cô ôm lấy cổ anh, dán vào người anh, nhẹ nhàng ma sát.
Kiều Phong cố gắng đẩy cô ra, anh kiềm chế hết mức có thể:
- Lam Sam, em cứ về trước đi.
Lam Sam không ngờ lần đầu tiên mình chủ động lại bị anh từ chối. Cô thấy hơi thất bại, ủ rũ quay đi.
Nhưng khi cô vừa về đến nhà, Kiều Phong lại gọi điện cho cô, Lam Sam tức giận nhận điện:
- Anh lại muốn làm gì? Chính anh đuổi em về mà.
Kiều Phong cười:
- Lam Sam, lên sân thượng đi em.
Phòng Lam Sam cũng có ban công, ngay nối tiếp ban công nhà Kiều Phong, nhưng nó vốn rất nhỏ nên được cô sử dụng với mục đích chính là phơi quần áo. Cô bật đèn ban công lên, đi tới, cô nhận ra toàn bộ quần áo mình phơi biến đâu mất thay vào đó là rất nhiều hoa hồng đỏ vừa được trồng, những bông hoa hồng này được đặt ngay ngắn cạnh lan can, trong trẻo như nước, tỏa hương thơm ngây ngất.
Lam Sam cười cười, lẩm bẩm:
- Đồ ngốc này, lại lên sân thượng bày hoa.
Đúng lúc này, sát vách đột nhiên vang lên một giọng nói dịu dàng mang theo nụ cười thản nhiên:
- Cái thùng cơm sát vách.
Lam Sam nghiêng đầu nhìn sang, cô nhận ra Kiều Phong cũng đang đứng ngay trên ban công và nhìn cô qua một cái khe hẹp hẹp ở giữa. Dưới ánh sáng mỏng manh như vỏ trứng của chiếc đèn trần màu trắng sứ, đôi mắt anh sáng ngời như tranh vẽ, anh nở nụ cười dịu dàng, tiếng cười khanh khách đến bên cô.
Lam Sam vẫn còn giận lẫy, giờ chỉ cỏ thể cất lên một âm tiết:
- A.
Kiều Phong lại hỏi:
- Em ăn của anh biết bao nhiêu là cơm gạo, em định lấy gì trả lại anh đây?
Hóa ra là đòi nợ à…. Lam Sam thấy hơi cay cay, không hề nghĩ ngợi mà đáp:
- Anh muốn bao nhiêu tiền?
Anh vẫn cười:
- Tiền à? Anh không lấy tiền đâu, anh chỉ muốn người thôi.
Lời này vừa được cất lên, Lam Sam rốt cuộc đã phần nào liên tưởng đượcđến tương lai, nhìn đến những cánh hoa hồng trải đầy trên mặt đất, trái tim cô chợt đập rộn ràng:
- Ý anh là gì? - Có phải giống như cô đang nghĩ không?
Kiều Phong không đáp lại, anh khom lưng từ dưới đất ôm lên một con mèo mập, đặt lên trước lan can.
Từ khi chủ nhân của nó không hiểu biến đâu mất tiêu một thời gian rồi trở về, Schrodinger liền rất tỏ thái độ. Ngược lại, cái người Lam Sam kia lại trở nên thuận mắt hơn nhiều, nên lúc này qua một khe hở hẹp, nó không do dự mà vừa đạp vừa nhảy qua, rơi ngay dưới chân Lam Sam.
Lam Sam cúi xuống ôm lấy chú mèo. Cô phát hiện mèo mập hôm nay lại còn đeo vòng đeo cổ nữa nhé, mà vị trí dưới cổ, chỗ dành cho cái chuông có treo một cái nhẫn kim cương. Nhiệt độ trong lồng ngực Lam Sam bỗng tăng mạnh, cô tháo chiếc nhẫn kim cương kia xuống, lén nhìn về phía Kiều Phong.
Kiều Phong thì cười như mùa xuân nở rộ:
- Lam Sam, gả cho anh, được không em?
Đôi mắt cô đỏ hồng, khóe môi cong lên:
- Nể mặt mũi Schrodinger.. thôi thì… cũng được…
------Chính văn hoàn……..
Ngày hôm nay Lam Sam cảm thấy đặc biệt cảm động, lại bị ảnh hưởng bởi bầu không khí lãng mạn của bữa cơm dưới ánh nến, tâm trạng cô nóng lên, cô chủ động hôn Kiều Phong. Cô ôm lấy cổ anh, dán vào người anh, nhẹ nhàng ma sát.
Kiều Phong cố gắng đẩy cô ra, anh kiềm chế hết mức có thể:
- Lam Sam, em cứ về trước đi.
Lam Sam không ngờ lần đầu tiên mình chủ động lại bị anh từ chối. Cô thấy hơi thất bại, ủ rũ quay đi.
Nhưng khi cô vừa về đến nhà, Kiều Phong lại gọi điện cho cô, Lam Sam tức giận nhận điện:
- Anh lại muốn làm gì? Chính anh đuổi em về mà.
Kiều Phong cười:
- Lam Sam, lên sân thượng đi em.
Phòng Lam Sam cũng có ban công, ngay nối tiếp ban công nhà Kiều Phong, nhưng nó vốn rất nhỏ nên được cô sử dụng với mục đích chính là phơi quần áo. Cô bật đèn ban công lên, đi tới, cô nhận ra toàn bộ quần áo mình phơi biến đâu mất thay vào đó là rất nhiều hoa hồng đỏ vừa được trồng, những bông hoa hồng này được đặt ngay ngắn cạnh lan can, trong trẻo như nước, tỏa hương thơm ngây ngất.
Lam Sam cười cười, lẩm bẩm:
- Đồ ngốc này, lại lên sân thượng bày hoa.
Đúng lúc này, sát vách đột nhiên vang lên một giọng nói dịu dàng mang theo nụ cười thản nhiên:
- Cái thùng cơm sát vách.
Lam Sam nghiêng đầu nhìn sang, cô nhận ra Kiều Phong cũng đang đứng ngay trên ban công và nhìn cô qua một cái khe hẹp hẹp ở giữa. Dưới ánh sáng mỏng manh như vỏ trứng của chiếc đèn trần màu trắng sứ, đôi mắt anh sáng ngời như tranh vẽ, anh nở nụ cười dịu dàng, tiếng cười khanh khách đến bên cô.
Lam Sam vẫn còn giận lẫy, giờ chỉ cỏ thể cất lên một âm tiết:
- A.
Kiều Phong lại hỏi:
- Em ăn của anh biết bao nhiêu là cơm gạo, em định lấy gì trả lại anh đây?
Hóa ra là đòi nợ à…. Lam Sam thấy hơi cay cay, không hề nghĩ ngợi mà đáp:
- Anh muốn bao nhiêu tiền?
Anh vẫn cười:
- Tiền à? Anh không lấy tiền đâu, anh chỉ muốn người thôi.
Lời này vừa được cất lên, Lam Sam rốt cuộc đã phần nào liên tưởng đượcđến tương lai, nhìn đến những cánh hoa hồng trải đầy trên mặt đất, trái tim cô chợt đập rộn ràng:
- Ý anh là gì? - Có phải giống như cô đang nghĩ không?
Kiều Phong không đáp lại, anh khom lưng từ dưới đất ôm lên một con mèo mập, đặt lên trước lan can.
Từ khi chủ nhân của nó không hiểu biến đâu mất tiêu một thời gian rồi trở về, Schrodinger liền rất tỏ thái độ. Ngược lại, cái người Lam Sam kia lại trở nên thuận mắt hơn nhiều, nên lúc này qua một khe hở hẹp, nó không do dự mà vừa đạp vừa nhảy qua, rơi ngay dưới chân Lam Sam.
Lam Sam cúi xuống ôm lấy chú mèo. Cô phát hiện mèo mập hôm nay lại còn đeo vòng đeo cổ nữa nhé, mà vị trí dưới cổ, chỗ dành cho cái chuông có treo một cái nhẫn kim cương. Nhiệt độ trong lồng ngực Lam Sam bỗng tăng mạnh, cô tháo chiếc nhẫn kim cương kia xuống, lén nhìn về phía Kiều Phong.
Kiều Phong thì cười như mùa xuân nở rộ:
- Lam Sam, gả cho anh, được không em?
Đôi mắt cô đỏ hồng, khóe môi cong lên:
- Nể mặt mũi Schrodinger.. thôi thì… cũng được…
------Chính văn hoàn……..