“Tử Trúc, ngươi rốt cuộc đang nghĩ cái gì?” Dưới cằm bị đau, nam nhân bên cạnh tức giận rồi, vì y không chịu để tâm. Nam nhân thở phì phò đang tức giận, Lăng Ngạo cảm giác được, hắn sắp đánh y sao?
“Ta mệt, ngươi có thể cho ta nghỉ ngơi không.” Nói xong liền nhắm mắt lại, không nhìn hắn nữa. Mục quang nóng cháy đó, sẽ thiêu đốt trái tim y. Y sẽ bị hấp dẫn, sau đó khi hắn phát hiện y là hàng giả thì sẽ bị vứt bỏ, sẽ bị vứt bỏ.
Trên trán Hiên Viên Cẩm nổi đầy gân xanh, muốn lay lắt người này nói cho rõ. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Tô Tử Trúc, hắn lại mềm lòng. Ôm người vào lòng, người đó vô thức co co trong ngực hắn, bá khí âm tàng trên mặt hắn cũng lui đi khá nhiều, sau đó biến mất.
Không biết đã đi bao lâu, Lăng Ngạo vẫn nhắm mắt, khi cảm thấy mình thật sự sắp ngủ, y lại bị đặt xuống.
“Đến rồi?” Mơ hồ hỏi một câu, đối phương ân một tiếng, y trở người, triệt để ngủ mất.
“Đây là đâu?” Một giấc tỉnh lại, trời đã mông lung sáng, Lăng Ngạo nhu mắt, nhìn gian phòng xa lạ hỏi nam nhân đã mặc xong y bào.
“Một nơi nghỉ chân. Hôm nay ta hồi phủ, qua ba ngày nữa sẽ tới đón ngươi. Ngươi ở lại đây, ở yên cho ta, không nên đi đâu cả được không?” Hiên Viên Cẩm đang khẩn cầu y. Mục quang lấp lánh, ánh mắt hắc sắc sáng rực khiến Lăng Ngạo có chút mở mắt không nổi.
“Được.” Dù sao y cũng tạm thời không có chỗ đi. Cho dù muốn đi, cũng phải trước hết bình an rời khỏi kinh thành rồi nói. Dù sao ở đâu cũng không an toàn như nhau, năm nay người xấu quá nhiều, đặc biệt là bên cạnh y thì chưa xuất hiện một nam nhân tốt nào.
“Ngoan.” Hiên Viên Cẩm luyến tiếc không nỡ hôn lên trán y, rồi quay người rời đi, bước đi rất nhanh, mấy bước đã tới cửa. Khi cánh cửa bị đóng lại, y biết, bản thân bị kim ốc tàng kiều rồi.
(*Kim ốc tàng kiều: là cất giấu vật quý, giai nhân vào chỗ kín, còn có nghĩa là nạp thiếp, ý ở đây là Lăng Ngạo cảm thấy mình giống như cấm luyến bị giấu đi)
Nghĩ chắc cho dù y muốn đi, người trong căn nhà này cũng sẽ không cho y đi. Kỳ thật Hiên Viên Cẩm căn bản không cần phải làm như vậy, y sẽ không đi, người không có nhà, nên đi đâu đây?
Ba ngày trôi qua, bảy ngày trôi qua, nửa tháng cũng đã trôi qua, Hiên Viên Cẩm vẫn không thấy trở lại. Hắn có phải đã xảy ra chuyện không? Hắn trở về làm gì? Tại sao không cho y chút thư từ, để y lo lắng!
Lăng Ngạo không ngừng đi qua đi lại trong phòng, đi mệt rồi thì ngồi bên giường nghỉ mệt, sau đó lại ra ngoài đi. Người trong căn nhà này toàn bộ đều nói: “Chào Tô công tử, tiểu nhân không biết, Tô công tử thỉnh lưu biết.”
“Hiên Viên Cẩm có truyền tin tới không?” Lăng Ngạo đi tìm quản gia, mỗi ngày đều phải hỏi tin tức về Hiên Viên Cẩm một lần.
“Không có.” Quản gia cung kính trả lời vấn đề của y.
“Hắn xảy ra chuyện gì rồi?” Lăng Ngạo khẩn trương đến sắp kéo cổ áo quản gia gầm rống. Tên đó không lạnh không nóng đáp một câu: “Lão nô không biết.”
Kháo! Lại là câu này, thời gian đối phó cho qua với ta đã đủ lâu rồi, dùng thêm nhiều nữa cũng không còn ý nghĩa.
“Ta muốn ra ngoài!” Lăng Ngạo rướn cổ gầm lên. Mẹ nó, lão tử không phát uy, các ngươi thật xem lão tử là con mèo bệnh.
“Tô công tử đừng làm khó lão nô, khi chủ tử ly khai có giao phó an nguy của ngài cho lão nô, ngài nếu có gì bất trắc, lão nô không có cách nào phụng mệnh chủ nhân.” Lão quản gia này của Hiên Viên Cẩm, đừng thấy niên kỷ đã bán trăm, nhưng thân thủ lại lanh lẹ vô cùng, Lăng Ngạo vừa nhấc chân, hắn đã đưa tay cản, Lăng Ngạo không đẩy nổi hắn.
“Một là bảo Hiên Viên Cẩm đưa tin, hai là ngươi để ta ra ngoài, ngày mai cho ta hồi đáp.” Lăng Ngạo cũng đã đến cực hạn. Hiên Viên Cẩm rõ ràng nói qua ba ngày sẽ đến đón y, nhưng kéo dài lâu như thế, nhất định đã xảy ra chuyện rồi, y sao có thể không lo lắng.
Lăng Ngạo trở về phòng chỉnh lý lại đồ đạc của mình một chút, trên người một bộ y phục, những thứ lặt vặt thì nhét hết vào ngực, lão gia hỏa nếu còn không cho y một câu trả lời, thì cho dù có phải chui lỗ chó cũng phải chui ra khỏi chỗ này. Một khắc không xác định được Hiên Viên Cẩm có bình an hay không, y một khắc liền không thể yên tâm.
Kết quả hôm sau y ngay cả lỗ chó cũng không chui được, trực tiếp bị lão tạp mao đó khống chế. “Ngươi hạ dược với ta?”
“Xin lỗi Tô công tử, chủ nhân không ở đây, ngài không thể ra ngoài, lão nô cũng chỉ có thể ra hạ sách này. Đợi chủ nhân về rồi ngài muốn trách phạt thế nào đều được, chỉ cần hiện tại ngài không xảy ra chút chuyện gì là được.” Lão quản gia nói xong còn cung kính cúi lưng. Kháo, mẹ nó ngươi nói tiếng người mà không làm việc người nên làm! Ta nguyền rủa ngươi!
Sau khi Hiên Viên Cẩm hồi phủ vốn định chuẩn bị dẫn binh đi chi viên đại tướng ở biên quan, kết quả tam vương gia thầm đưa tới một tấm thiếp, khẳng định chính là hắn mang Tô Tử Trúc đi. Nếu giao ra Tô Tử Trúc thì sẽ không có chuyện gì, nếu không thì hắn nhất định sẽ nhai lại chuyện mất binh phù.
Hiên Viên Cẩm đánh chết hắn cũng sẽ không thừa nhận Tô Tử Trúc nằm trong tay mình, sau đó liền bị tam vương gia vạch tội. Hoàng thượng có ý bao che cho Hiên Viên Cẩm, nhưng tam vương gia thiết tâm muốn trị tội hắn. Trên triều cũng náo nhiệt không thua gì nơi chợ búa, tranh cãi không nghỉ.
Hoàng đế lão tử nghe tiếng cãi vã muốn nổ đầu, nên nhốt Hiên Viên Cẩm vào trong đại lao vài ngày, sau đó lại thầm ám thị một vài người đi thỉnh mệnh, cứu người ra, cũng không tính là không nể mặt tam vương gia, lại bảo vệ được tâm phúc đại tướng Hiên Viên Cẩm. Lão hoàng đế thông minh nghĩ.
Hiên Viên Cẩm bị giam trong lao, trong đầu chỉ là Tô Tử Trúc, rõ ràng đã hẹn ba ngày, người đó tính tình táo bạo, sợ sẽ không thành thật đợi hắn đi tìm y. Hắn không sợ gì khác, chỉ sợ vạn nhất đụng phải người của tam vương gia thì y sẽ bị mang về, vậy hắn muốn cứu y ra lần nữa càng thêm khó khăn.
Chuyện này giày vò nửa tháng cuối cùng cũng xong, tam vương gia không moi được gì từ chỗ hắn, lại vùi đầu đi tìm người.
Khi Hiên Viên Cẩm râu ria lởm chởm đi đến trước mặt Tô Tử Trúc đã tuyệt thực, hai người đều đau lòng cho đối phương. Lão quản gia thức thời giao lên giải dược, rồi lui ra ngoài.
“Tử Trúc, ngươi sao lại lấy thân thể của mình ra làm trò đùa chứ!” Vuốt ve người tâm ái, đút giải dược, lại đút mấy ngụm nước, ôm vào trong lòng còn cảm thấy cấn tay.
“Ngươi còn nói ta, bộ dạng như đồ trộm cướp, thê thảm chết được.” Tử Trúc trừng mắt nhìn hắn, tựa đầu vào ngực hắn, rất lâu không lên tiếng.
“Xin lỗi, là ta nuốt lời.” Hiên Viên Cẩm thở dài, cả đời này hắn đã định là phải luẩn quẩn trong tay người này. Bất kể y giả ngốc hay giả vờ, hắn đều nhận. Có người này trong lòng, hắn liền an tâm, nếu y không ở bên cạnh hắn, nơi này của hắn đột nhiên trống rỗng, ngay cả nhịp đập cũng không cảm thấy.
“Hiên Viên Cẩm, ta có thể nào cầu ngươi một chuyện không?” Lăng Ngạo phải cầu một kim bài miễn tử cho bản thân, cũng cầu một tương lai.
“Ngươi cứ nói, cầu cái gì mà cầu.” Kéo người vào lòng, ôm càng thêm chặt.
“Tương lai có một ngày, bất kể trên người ta phát sinh chuyện gì, ngươi đều phải thản nhiên đối mặt, đừng không để ý tới ta, được không?” Y muốn có một tương lai, một tương lai thuộc về bản thân mình. Sau này y sẽ nói thật, khi giữa cả hai càng thêm mật thiết, y sẽ nói với hắn, tất cả của y.
“Ta sẽ mãi để tâm ngươi, vĩnh viễn cũng sẽ không có chuyện không để ý tới ngươi.” Hắn còn sợ Tô Tử Trúc có một ngày không để ý tới mình, hắm làm sao có thể không để tâm y chứ?
“Vậy thì tốt. Ngươi nhất định phải nhớ câu này!” Trong thanh âm của Lăng Ngạo lộ ra một tia khẩn cầu, y không muốn tương lai có một ngày, Hiên Viên Cẩm sẽ lạnh mặt nhìn y.
“Ta nhớ mà.” Hai người ngọt ngọt nhão nhão tâm tình một hồi, Lăng Ngạo mới cảm thấy thân thể này đã sống lại. “Khi nào chúng ta ly khai?”
“Ngày mai khởi hành, trước tiên ủy khuất ngươi vài ngày, vào binh doanh ở vài ngày, xuất thành rồi, ngươi có thể cưỡi ngựa đi theo ta.” Hiên Viên Cẩm vẫn phải phòng ngừa lão hồ ly tam vương gia, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.*
(*Tóm lại là đề phòng bất trắc)
“Được.” Lăng Ngạo ngẩng đầu, có chút đau lòng sờ mặt Hiên Viên Cẩm nhẹ giọng nói: “Ngươi tu sửa dung nhan một chút đi, thật sự khó coi.”
“Ân.” Hiên Viên Cẩm đi ra ngoài, khi trở về đã một thân thanh sảng, râu cũng được cạo sạch, người lại hồi phục dáng vẻ thanh niên tướng quân anh tuấn tiêu sái. Đêm, sau một trận triền miên, Lăng Ngạo nằm trong lòng Hiên Viên Cẩm không động đậy, lòng nghĩ chẳng lẽ y thật sự mê luyến người trẻ tuổi này rồi?
Từ trước tới nay chưa từng cảm thấy bản thân có tiềm chất đại thúc thụ, sao khi tới đây, lại biến thành thế này. Cam tâm bị người ta áp, còn cảm thấy rất thỏa mãn, bản thân có phải bị cấm dục quá lâu, đói quá không kén chọn, cho gì ăn nấy không.
“Tử Trúc, ngươi rốt cuộc đang nghĩ cái gì?” Dưới cằm bị đau, nam nhân bên cạnh tức giận rồi, vì y không chịu để tâm. Nam nhân thở phì phò đang tức giận, Lăng Ngạo cảm giác được, hắn sắp đánh y sao?
“Ta mệt, ngươi có thể cho ta nghỉ ngơi không.” Nói xong liền nhắm mắt lại, không nhìn hắn nữa. Mục quang nóng cháy đó, sẽ thiêu đốt trái tim y. Y sẽ bị hấp dẫn, sau đó khi hắn phát hiện y là hàng giả thì sẽ bị vứt bỏ, sẽ bị vứt bỏ.
Trên trán Hiên Viên Cẩm nổi đầy gân xanh, muốn lay lắt người này nói cho rõ. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Tô Tử Trúc, hắn lại mềm lòng. Ôm người vào lòng, người đó vô thức co co trong ngực hắn, bá khí âm tàng trên mặt hắn cũng lui đi khá nhiều, sau đó biến mất.
Không biết đã đi bao lâu, Lăng Ngạo vẫn nhắm mắt, khi cảm thấy mình thật sự sắp ngủ, y lại bị đặt xuống.
“Đến rồi?” Mơ hồ hỏi một câu, đối phương ân một tiếng, y trở người, triệt để ngủ mất.
“Đây là đâu?” Một giấc tỉnh lại, trời đã mông lung sáng, Lăng Ngạo nhu mắt, nhìn gian phòng xa lạ hỏi nam nhân đã mặc xong y bào.
“Một nơi nghỉ chân. Hôm nay ta hồi phủ, qua ba ngày nữa sẽ tới đón ngươi. Ngươi ở lại đây, ở yên cho ta, không nên đi đâu cả được không?” Hiên Viên Cẩm đang khẩn cầu y. Mục quang lấp lánh, ánh mắt hắc sắc sáng rực khiến Lăng Ngạo có chút mở mắt không nổi.
“Được.” Dù sao y cũng tạm thời không có chỗ đi. Cho dù muốn đi, cũng phải trước hết bình an rời khỏi kinh thành rồi nói. Dù sao ở đâu cũng không an toàn như nhau, năm nay người xấu quá nhiều, đặc biệt là bên cạnh y thì chưa xuất hiện một nam nhân tốt nào.
“Ngoan.” Hiên Viên Cẩm luyến tiếc không nỡ hôn lên trán y, rồi quay người rời đi, bước đi rất nhanh, mấy bước đã tới cửa. Khi cánh cửa bị đóng lại, y biết, bản thân bị kim ốc tàng kiều rồi.
(Kim ốc tàng kiều: là cất giấu vật quý, giai nhân vào chỗ kín, còn có nghĩa là nạp thiếp, ý ở đây là Lăng Ngạo cảm thấy mình giống như cấm luyến bị giấu đi)
Nghĩ chắc cho dù y muốn đi, người trong căn nhà này cũng sẽ không cho y đi. Kỳ thật Hiên Viên Cẩm căn bản không cần phải làm như vậy, y sẽ không đi, người không có nhà, nên đi đâu đây?
Ba ngày trôi qua, bảy ngày trôi qua, nửa tháng cũng đã trôi qua, Hiên Viên Cẩm vẫn không thấy trở lại. Hắn có phải đã xảy ra chuyện không? Hắn trở về làm gì? Tại sao không cho y chút thư từ, để y lo lắng!
Lăng Ngạo không ngừng đi qua đi lại trong phòng, đi mệt rồi thì ngồi bên giường nghỉ mệt, sau đó lại ra ngoài đi. Người trong căn nhà này toàn bộ đều nói: “Chào Tô công tử, tiểu nhân không biết, Tô công tử thỉnh lưu biết.”
“Hiên Viên Cẩm có truyền tin tới không?” Lăng Ngạo đi tìm quản gia, mỗi ngày đều phải hỏi tin tức về Hiên Viên Cẩm một lần.
“Không có.” Quản gia cung kính trả lời vấn đề của y.
“Hắn xảy ra chuyện gì rồi?” Lăng Ngạo khẩn trương đến sắp kéo cổ áo quản gia gầm rống. Tên đó không lạnh không nóng đáp một câu: “Lão nô không biết.”
Kháo! Lại là câu này, thời gian đối phó cho qua với ta đã đủ lâu rồi, dùng thêm nhiều nữa cũng không còn ý nghĩa.
“Ta muốn ra ngoài!” Lăng Ngạo rướn cổ gầm lên. Mẹ nó, lão tử không phát uy, các ngươi thật xem lão tử là con mèo bệnh.
“Tô công tử đừng làm khó lão nô, khi chủ tử ly khai có giao phó an nguy của ngài cho lão nô, ngài nếu có gì bất trắc, lão nô không có cách nào phụng mệnh chủ nhân.” Lão quản gia này của Hiên Viên Cẩm, đừng thấy niên kỷ đã bán trăm, nhưng thân thủ lại lanh lẹ vô cùng, Lăng Ngạo vừa nhấc chân, hắn đã đưa tay cản, Lăng Ngạo không đẩy nổi hắn.
“Một là bảo Hiên Viên Cẩm đưa tin, hai là ngươi để ta ra ngoài, ngày mai cho ta hồi đáp.” Lăng Ngạo cũng đã đến cực hạn. Hiên Viên Cẩm rõ ràng nói qua ba ngày sẽ đến đón y, nhưng kéo dài lâu như thế, nhất định đã xảy ra chuyện rồi, y sao có thể không lo lắng.
Lăng Ngạo trở về phòng chỉnh lý lại đồ đạc của mình một chút, trên người một bộ y phục, những thứ lặt vặt thì nhét hết vào ngực, lão gia hỏa nếu còn không cho y một câu trả lời, thì cho dù có phải chui lỗ chó cũng phải chui ra khỏi chỗ này. Một khắc không xác định được Hiên Viên Cẩm có bình an hay không, y một khắc liền không thể yên tâm.
Kết quả hôm sau y ngay cả lỗ chó cũng không chui được, trực tiếp bị lão tạp mao đó khống chế. “Ngươi hạ dược với ta?”
“Xin lỗi Tô công tử, chủ nhân không ở đây, ngài không thể ra ngoài, lão nô cũng chỉ có thể ra hạ sách này. Đợi chủ nhân về rồi ngài muốn trách phạt thế nào đều được, chỉ cần hiện tại ngài không xảy ra chút chuyện gì là được.” Lão quản gia nói xong còn cung kính cúi lưng. Kháo, mẹ nó ngươi nói tiếng người mà không làm việc người nên làm! Ta nguyền rủa ngươi!
Sau khi Hiên Viên Cẩm hồi phủ vốn định chuẩn bị dẫn binh đi chi viên đại tướng ở biên quan, kết quả tam vương gia thầm đưa tới một tấm thiếp, khẳng định chính là hắn mang Tô Tử Trúc đi. Nếu giao ra Tô Tử Trúc thì sẽ không có chuyện gì, nếu không thì hắn nhất định sẽ nhai lại chuyện mất binh phù.
Hiên Viên Cẩm đánh chết hắn cũng sẽ không thừa nhận Tô Tử Trúc nằm trong tay mình, sau đó liền bị tam vương gia vạch tội. Hoàng thượng có ý bao che cho Hiên Viên Cẩm, nhưng tam vương gia thiết tâm muốn trị tội hắn. Trên triều cũng náo nhiệt không thua gì nơi chợ búa, tranh cãi không nghỉ.
Hoàng đế lão tử nghe tiếng cãi vã muốn nổ đầu, nên nhốt Hiên Viên Cẩm vào trong đại lao vài ngày, sau đó lại thầm ám thị một vài người đi thỉnh mệnh, cứu người ra, cũng không tính là không nể mặt tam vương gia, lại bảo vệ được tâm phúc đại tướng Hiên Viên Cẩm. Lão hoàng đế thông minh nghĩ.
Hiên Viên Cẩm bị giam trong lao, trong đầu chỉ là Tô Tử Trúc, rõ ràng đã hẹn ba ngày, người đó tính tình táo bạo, sợ sẽ không thành thật đợi hắn đi tìm y. Hắn không sợ gì khác, chỉ sợ vạn nhất đụng phải người của tam vương gia thì y sẽ bị mang về, vậy hắn muốn cứu y ra lần nữa càng thêm khó khăn.
Chuyện này giày vò nửa tháng cuối cùng cũng xong, tam vương gia không moi được gì từ chỗ hắn, lại vùi đầu đi tìm người.
Khi Hiên Viên Cẩm râu ria lởm chởm đi đến trước mặt Tô Tử Trúc đã tuyệt thực, hai người đều đau lòng cho đối phương. Lão quản gia thức thời giao lên giải dược, rồi lui ra ngoài.
“Tử Trúc, ngươi sao lại lấy thân thể của mình ra làm trò đùa chứ!” Vuốt ve người tâm ái, đút giải dược, lại đút mấy ngụm nước, ôm vào trong lòng còn cảm thấy cấn tay.
“Ngươi còn nói ta, bộ dạng như đồ trộm cướp, thê thảm chết được.” Tử Trúc trừng mắt nhìn hắn, tựa đầu vào ngực hắn, rất lâu không lên tiếng.
“Xin lỗi, là ta nuốt lời.” Hiên Viên Cẩm thở dài, cả đời này hắn đã định là phải luẩn quẩn trong tay người này. Bất kể y giả ngốc hay giả vờ, hắn đều nhận. Có người này trong lòng, hắn liền an tâm, nếu y không ở bên cạnh hắn, nơi này của hắn đột nhiên trống rỗng, ngay cả nhịp đập cũng không cảm thấy.
“Hiên Viên Cẩm, ta có thể nào cầu ngươi một chuyện không?” Lăng Ngạo phải cầu một kim bài miễn tử cho bản thân, cũng cầu một tương lai.
“Ngươi cứ nói, cầu cái gì mà cầu.” Kéo người vào lòng, ôm càng thêm chặt.
“Tương lai có một ngày, bất kể trên người ta phát sinh chuyện gì, ngươi đều phải thản nhiên đối mặt, đừng không để ý tới ta, được không?” Y muốn có một tương lai, một tương lai thuộc về bản thân mình. Sau này y sẽ nói thật, khi giữa cả hai càng thêm mật thiết, y sẽ nói với hắn, tất cả của y.
“Ta sẽ mãi để tâm ngươi, vĩnh viễn cũng sẽ không có chuyện không để ý tới ngươi.” Hắn còn sợ Tô Tử Trúc có một ngày không để ý tới mình, hắm làm sao có thể không để tâm y chứ?
“Vậy thì tốt. Ngươi nhất định phải nhớ câu này!” Trong thanh âm của Lăng Ngạo lộ ra một tia khẩn cầu, y không muốn tương lai có một ngày, Hiên Viên Cẩm sẽ lạnh mặt nhìn y.
“Ta nhớ mà.” Hai người ngọt ngọt nhão nhão tâm tình một hồi, Lăng Ngạo mới cảm thấy thân thể này đã sống lại. “Khi nào chúng ta ly khai?”
“Ngày mai khởi hành, trước tiên ủy khuất ngươi vài ngày, vào binh doanh ở vài ngày, xuất thành rồi, ngươi có thể cưỡi ngựa đi theo ta.” Hiên Viên Cẩm vẫn phải phòng ngừa lão hồ ly tam vương gia, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
(Tóm lại là đề phòng bất trắc)
“Được.” Lăng Ngạo ngẩng đầu, có chút đau lòng sờ mặt Hiên Viên Cẩm nhẹ giọng nói: “Ngươi tu sửa dung nhan một chút đi, thật sự khó coi.”
“Ân.” Hiên Viên Cẩm đi ra ngoài, khi trở về đã một thân thanh sảng, râu cũng được cạo sạch, người lại hồi phục dáng vẻ thanh niên tướng quân anh tuấn tiêu sái. Đêm, sau một trận triền miên, Lăng Ngạo nằm trong lòng Hiên Viên Cẩm không động đậy, lòng nghĩ chẳng lẽ y thật sự mê luyến người trẻ tuổi này rồi?
Từ trước tới nay chưa từng cảm thấy bản thân có tiềm chất đại thúc thụ, sao khi tới đây, lại biến thành thế này. Cam tâm bị người ta áp, còn cảm thấy rất thỏa mãn, bản thân có phải bị cấm dục quá lâu, đói quá không kén chọn, cho gì ăn nấy không.