Lăng Ngạo phân tích, người có thể áp chế hoàng hậu là hoàng thượng, mà có thể khắc chế hoàng thượng tính ra chỉ có Tô Mộ Dung. Nếu bắt Tô Mộ Dung xuất hiện, cho dù không giúp được gì, cũng có thể khiến một vài người bận rộn một trận.
“Dục nhi, chúng ta đi thăm cha đi.” Kéo Tô Mộ Dung ra, như vậy càng lúc càng náo nhiệt rồi, người muốn tìm hắn cũng không cần đào khoét tâm tư tìm kiếm nữa, để bổn tôn trực tiếp xuất hiện gặp các ngươi, mọi người có chuyện thì nói, không chuyện thì góp vui. Lăng Ngạo cảm thấy bản thân thật sự không phải ác bình thường, chủ ý thối này cũng có thể nghĩ ra.
“Được.” Tô Dục sủng y thuận theo y, chỉ cần là y nói đều sẽ làm theo.
Lăng Ngạo trở về phòng thu dọn đồ đạc, vừa đúng lúc gặp Hiên Viên Cẩm đang tìm y, thấy y thu dọn hành lý Hiên Viên Cẩm liền hoảng loạn. Vội hỏi: “Tử Trúc, ngươi muốn làm gì vậy?”
“Về nhà xem thử.” Lăng Ngạo cũng chỉ xếp vài kiện y phục, những thứ khác y không mang theo, không cần thiết, mang theo tổ phiền phức.
“Về nhà? Ngươi làm gì có nhà?” Hiên Viên Cẩm kéo y lại, cho rằng y muốn cùng Tô Dục rời xa gia hương, không cần hắn nữa. Hắn không có làm sai gì mà!
“Ta đi gặp cha ta, ngươi nói có phải là nhà hay không?” Nam nhân này sao lại ngu ngốc như thế. Y không nói về nhà, lẽ nào nói đi thăm viếng? Đến nhà cha của Tử Trúc thăm viếng sao? Kháo, có kiểu nói như thế sao.
“Có nhà có nhà, chỗ của ta cũng là nhà của ngươi.” Sau khi yên tâm, Hiên Viên Cẩm vội thân thiết nói: “Mang nhiều ngân lượng một chút, đừng mang tay không về.”
“Mang theo một vò rượu ngon là được rồi. Những thứ khác cũng không lọt vào mắt y.” Tô Mộ Dung ngay cả hoàng đế và vương gia cũng không thèm, người ta có bao nhiêu vật tốt a, y cũng không nhìn tới, thì còn có thể nhìn trúng thứ ta mang về sao? Ta không muốn tốn công vô ích.
“Được được.” Hiên Viên Cẩm giống như đang đưa vợ của mình về nhà mẹ đẻ, làm con rể như hắn không biết nên mang theo cái gì về mới tốt, thúc thủ vô sách.
“Đừng lởn vởn trước mặt ta.” Lăng Ngạo đẩy Hiên Viên Cẩm sang một bên. “Lởn vởn đến mức ta nhức cả đầu.”
“Tử Trúc, ta khẩn trương.” Hiên Viên Cẩm đổ mồ hôi to như hạt đậu.
“Ngươi khẩn trương cái gì? Lại không phải bảo ngươi đi gặp y.” Thật là, y còn không khẩn trương, bậc thầy này đã đổ mồ hôi trước, không có khí phách gì hết.
“Ách, ngươi không dẫn ta đi à?” Hiên Viên Cẩm thất vọng, thì ra người ta không tính mang hắn theo.
“Mang ngươi theo làm gì? Ta chỉ là thăm y, sau đó ta và Dục nhi liền trở về. Ngươi đi tìm đánh a, hay tìm chửi?” Lăng Ngạo ném cho hắn ánh mắt khinh thường, đột nhiên nhớ ra gì đó liền cảnh cáo hắn: “Những ngày ta không ở đây ngươi không được phép ngoại tình, nếu ngươi dám tìm người khác sau lưng ta, ta liền thôi ngươi!”
Ách, bọn họ còn chưa thành thân, thì làm gì có chuyện thôi hay không.
“Bẩm cáo tướng quân, có người xông vào doanh trướng.” Bên ngoài có sĩ binh thông báo, Hiên Viên Cẩm thầm nghĩ, ai mà lớn gan như thế, ngay cả quân doanh cũng dám xông vào.
Hiên Viên Cẩm ra ngoài, Lăng Ngạo thích xem náo nhiệt cũng đi theo, Tô Dục ở cuối cùng, ra ngoài thì thấy, không tệ chút nào, một đám tướng sĩ đều ngã ngửa. Thân hình này sao quen mắt như thế?
Tiêu rồi, đây không phải là bảo bối phiền phức của thái tử gia sao? “Đừng đánh nữa, đó là Thập Tam!” Lăng Ngạo nhận ra trước tiên, một tiếng thét của y lập tức khiến mọi người dừng tay, tiểu bất điểm đó không nói hai lời bổ nhào vào lòng Lăng Ngạo, khóc một trận, xém chút dùng nước mắt vùi ngập quân doanh.
“Chuyện gì vậy? Bị ủy khuất gì sao?” Lăng Ngạo vỗ lưng Thập Tam, cầm khăn lau mặt cho nhóc. Nhẹ giọng dỗ dàng hỏi han.
“Hắn không cần ta nữa, hắn đi tìm một yêu tinh!” Ô oa oa, Thập Tam ủy khuất a, nhóc lớn như vậy, lần đầu tiên bị ủy khuất.
“Trước hết đừng khóc nữa được không? Ngươi nói rõ mọi chuyện, lát nữa ta sẽ cùng ngươi mắng hỗn đàn đó.” Hiên Viên Cẩm vẻ mặt hắc tuyến, dám gọi thái tử là hỗn đàn chắc chỉ có tổ tông nhà hắn, những người khác có ai mà dám.
“Ân ~” Thập Tam thút tha thút thít mất cả buổi mới bình ổn lại, chu môi ủy khuất nói: “Chúng ta đến nhà hắn, cha hắn không thích ta, tìm cho hắn một yêu tinh. Hắn nói hắn không thích yêu tinh đó, sau đó ngày ngày bên ta, có một ngày ta ra ngoài chơi, trở về liền thấy yêu tinh đó ngủ trên chỗ ta thường ngủ, còn không mặc y phục.”
Thập Tam cảm thấy thật ủy khuất, càng nói càng thương tâm, nhóc không biết bản thân có chỗ nào không tốt, tại sao người ta không thích, mà còn tặng một yêu tinh cho nam nhân của mình. Đáng ghét nhất là nam nhân nhà mình còn để yêu tinh đó trèo lên giường, chiếc giường đó là nhóc đã ngủ qua!
Thái tử ngoại tinh a, tiểu bảo bối thương tâm. Đôi mắt khóc tới mức sưng đỏ như hai trái mật đào, vừa nhìn đã biến khóc suốt quãng đường từ kinh thành đến biên quan.
“Vậy hắn không nói gì hết sao?” Lăng Ngạo vỗ lưng Thập Tam, nhớ tới trước đó nhóc cao hứng như thế chạy theo mình học cách tạo hôn ngân, chính là vì muốn lưu lại trên thân nam nhân nhà mình, mới không bao lâu, thật khiến người ta không thể ngờ.
“Ta làm gì còn tâm tư nghe hắn nói gì chứ?” Thập Tam tin tưởng con mắt của mình, yêu tinh đó ngủ trong lòng nam nhân của mình, nằm ở nơi chỉ có nhóc mới có thể nằm.
“Cũng đúng, gặp phải chuyện đó ai cũng sẽ tức giận hơn.” Lăng Ngạo lau nước mắt cho Thập Tam, kéo nhóc vào doanh trướng. “Gần đây đều không ngủ đi? Tắm một cái rồi đi ngủ một chút, khi tỉnh dậy, chúng ta sẽ nghiên cứu một chút, làm sao trừng phạt hắn. Còn cả yêu tinh đó nữa, cũng không thể để hắn tiện nghi.”
“Được.” Thập Tam đích thật buồn ngủ, khóc cũng mệt mỏi, nhóc làm theo lời Lăng Ngạo tắm xong trèo lên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi. Suốt đường tới đây hầu như nhóc chỉ khóc, ngủ cũng bị nước mắt làm tỉnh, hiện tại tới đây rồi, có đại nhân Lăng Ngạo và Tô Dục làm bằng hữu, cho nên mới có thể thả lỏng bản thân ngủ một giấc yên ổn.
Kỳ thật nhóc không biết, cho dù ngủ rồi, hai đường chân mày vẫn chau lại với nhau, gương mặt nhỏ vẫn nhăn nhó, giống như giây tiếp theo sẽ bật khóc.
“Ngươi truyền tin cho thái tử, nói người đang ở chỗ chúng ta. Còn hắn muốn giải quyết thế nào đó là chuyện của hắn.” Dù sao cũng từng quen biết, Lăng Ngạo cũng rất thích Thập Tam, hơn nữa Thập Tam còn từng cứu mạng Tô Dục, nên chung quy là ân nhân của họ, khi nên giúp đỡ thì sẽ giúp một tay, cũng coi như trả nợ ân tình.
“Được.” Hiên Viên Cẩm nhìn Thập Tam một cái, lòng thầm nghĩ, thái tử nhất định bị hãm hại, nếu không tiểu đông tây khả ái như thế, sao thái tử nỡ tổn thương.
“Dục nhi, chúng ta có thể phải trễ vài ngày nữa mới về được.” Thập Tam đến, làm rối kế hoạch của họ, chuyện đi thăm Tô Mộ Dung phải dời lại.
“Không sao.” Tô Dục cũng tràn đầy lo lắng, dù sao Thập Tam cũng tính là bằng hữu đầu tiên hắn quen biết sau khi vào giang hồ, tuy niên kỷ khá nhỏ, nhưng rất khả ái, cũng khá thuận ý hắn.
“Ngươi chiếu cố nó một chút, ta tìm Hiên Viên Cẩm nói chuyện.” Lăng Ngạo dặn dò xong, Tô Dục ngồi bên giường Thập Tam chiếu cố cho nhóc.
Lăng Ngạo đi tìm Hiên Viên Cẩm, thập Tam không được hoàng thượng thích, địa vị thái tử của Hoàng Phủ Hoằng Đức có thể không giữ được, như vậy bọn họ cũng ít đi một đồng minh. Lúc này bọn họ cần phải có nhiều đồng minh, lông cánh không đủ, thì không thể chống đỡ được tới lúc bay vào bầu trời tự do.
“Hiên Viên Cẩm, chúng ta giữ Thập Tam lại. Để thái tử mau nghĩ biện pháp, Thập Tam tuổi còn nhỏ, không hiểu thế sự, hiện tại dễ dỗ, nhưng thời gian kéo dài, đối với hai người họ đều không tốt. Trừ khi hắn không cần Thập Tam nữa, nếu không bảo hắn mau bãi bình chuyện cha hắn.” Hiên Viên Cẩm uyển chuyển truyền đạt lời nói của Lăng Ngạo cho Hoàng Phủ Hoằng Đức.
“Hoàng Phủ Hoằng Đức là người thông minh như thế, sao có thể phạm sai lầm đơn giản như vậy.” Lăng Ngạo cũng cảm thấy khó tin, rõ ràng nên phòng ngừa, nhưng lại để sai lầm xảy ra. Khiến tiểu khả ái thương tâm, hắn cũng là tội nhân.
Bạn đang �
“Chuyện này còn phải đợi hắn tới mới nói.” Chuyện của người ta bọn họ không tiện nói nhiều, tin đã đưa đi rồi, Hoàng Phủ Hoằng Đức rất nhanh đã hồi đáp, muốn bọn họ chăm sóc Thập Tam, hắn rất nhanh sẽ tới, chịu hình thỉnh tội.
Thập Tam vẫn ủ rũ không vui, Lăng Ngạo ngày ngày ở bên nhóc, có lúc sẽ kể vài câu chuyện nhỏ, như Tây Du Ký này nọ. Phân tán lực chú ý của nhóc, để nhóc không quá khó chịu nữa.
Khi Hiên Viên Cẩm nhìn thấy Hoàng Phủ Hoằng Đức, thật sự không tin vào mắt mình. Gia hỏa này cưỡi phong hỏa luân đến sao? “Nhóc đang ở đâu?” Hoàng Phủ Hoằng Đức khác biệt rất nhiều so với hình tượng thái tử phong lưu văn nhã, thật sự có thể dùng từ thê thảm để hình dung.
“Trong doanh trướng. Có thể đang ngủ với Tử Trúc.” Hiện tại khi Thập Tam ngủ nhất định phải có người bên cạnh, nếu không ngủ một mình sẽ không yên, thường giật mình tỉnh, tỉnh rồi sẽ khóc. Lăng Ngạo đau lòng, nên thường ở bên nhóc.
“Quấy rầy nhiều rồi.” Hoàng Phủ Hoằng Đức thở dốc, hắn rất sợ Thập Tam sẽ biến mất vì tức giận, nếu nhóc biến mất hắn không biết phải đi đâu tìm người.
“Ngươi đi tắm trước, rồi thay y phục đã.” Bộ dáng phong trần bụi bặm này không thích hợp với thái tử.
“Đa tạ.” Hoàng Phủ Hoằng Đức cũng không có nhiều tinh lực khách sáo với hắn, trong lúc tắm cũng tranh thủ ngủ một chút, đợi sau khi thay y phục mới đi ra, Lăng Ngạo đã ra ngoài, nói với hắn Thập Tam đã tỉnh, đang đánh cờ với Tô Dục.
“Thời gian này cực nhọc rồi.” Hoàng Phủ Hoằng Đức vẻ mặt mỏi mệt, hắn hầu như suốt đường ngựa không ngừng vó, chết hết mấy con ngựa hắn cũng không nhớ, hắn hoàn toàn không chợp mắt, một lòng muốn tìm Thập Tam về.
“Đâu có. Thập Tam khả ái như thế, chúng ta đều thích nhóc, đều xem nhóc là bằng hữu. Nhóc đến đây chúng ta cao hứng lắm.” Lăng Ngạo tỏ ý bảo hắn ngồi xuống ăn chút điểm tâm.
“Đây là chuyện của hai người các ngươi, ta vốn không nên nhiều lời. Nhưng tư vị bị người hiểu lầm không dễ chịu, đặc biệt là bị người mình thích hiểu lầm, thì càng khó chịu.” Lăng Ngạo mỉm cười, khiến Hoàng Phủ Hoằng Đức yên tâm một chút, y nguyện ý giúp đỡ bọn họ.
“Đúng vậy. Lần này là ta sai. Yêu tinh đó không biết đã bôi lên hương phấn gì, khi vào phòng của ta ta chỉ cảm thấy toàn thân nóng bừng, nàng thoát y phục, ta thì đã không còn lý trí gì nữa. Khi tỉnh lại, thì nhìn thấy tiểu phôi đản chỉ vào chúng ta đang xích lõa mà khóc.” Hoàng Phủ Hoằng Đức thở dài, “Ta đã giết người đó, nhưng không biết nhóc chạy đi đâu. Ngươi cũng biết, công phu của nhóc rất giỏi, cho dù là ta cũng không phải đối thủ của nhóc.”
“Ngươi và nhóc nói chuyện đi, nó yêu ngươi, ngày ngày đều giật mình khóc, ngươi dỗ nó đi, ngàn vạn lần đừng bày ra dáng vẻ thái tử.” Lăng Ngạo nói xong thì đi gọi Tô Dục, Tô Dục vừa bước ra, nhìn thấy Hoàng Phủ Hoằng Đức liền ngây ra, Hoàng Phủ Hoằng Đức không kịp chờ đợi vọt vào, còn về bên trong tranh cãi thế nào, khẩn cầu thế nào, các tình tiết nước mắt thế nào, đó là chuyện của họ.
Cuối cùng Thập Tam vẫn tha thứ cho Hoàng Phủ Hoằng Đức, tuy nguyện ý ngủ chung nhưng không cho hắn chạm vào, Hoàng Phủ Hoằng Đức muốn ôm nhóc vô cùng, Thập Tam nhăn chân mày dính vào nhau, hắn chỉ đành thu đôi tay cầm thú của mình về. Dưới tình huống bất đắc dĩ, đành phải đi tìm Hiên Viên Cẩm uống rượu.
Kháo! Hắn muốn chết hả, mỗi ngày người ta vừa định bắt đầu thì hắn lại đập cửa, thành tâm muốn phá hoại cuộc sống của hai người có phải không? Lăng Ngạo lập tức chui khỏi người Hiên Viên Cẩm, bực dọc vô cùng, ngươi nói xem có người quấy rầy, cảm giác đó là thế nào, nghẹn chết người a.
Toàn thân khó chịu, cỗ dục hỏa không được phát tiết, cứ nghẹn trong thân thể chạy loạn. Lăng Ngạo đã nhịn vài ngày, hôm nay tuyệt đối không nhịn nữa. Bất kể là thiên vương lão tử hay là ngọc hoàng đại đế, quấy rầy người ta tương thân tương ái chính là hỗn đàn vô đức!
Kéo cửa ra, một chậu nước rửa chân hắt ra. Hoàng Phủ Hoằng Đức tránh cũng nhanh, nhưng nửa người vẫn bị ướt, hắn vốn chính là dục cầu bất mãn, nay bị người ta hất một thân nước bẩn liền đen mặt như Bao Công.
“Ngươi muốn uống rượu thì tự đi mà uống, lão tử muốn cùng nam nhân nhà mình lăn trên giường, ngươi không sợ bị đau mắt thì cứ ở đó mà nhìn, nếu cảm thấy không tiện thì cách xa một chút, khi đi nhớ đóng cửa lại cho chúng ta!” Chửi xong rồi, nộ hỏa trong lòng dần giản bớt, Hiên Viên Cẩm vẻ mặt kinh ngạc, y mắng thái tử xong rồi sau này còn không phải là bản thân hắn bị thiệt à. Lăng Ngạo quay lại thấy Hiên Viên Cẩm vẻ mặt như dẫm phải đống phân, vươn hai tay trắng nõn như ngọc, kéo tai Hiên Viên Cẩm đi lên giường.
“Ai ai ~ Nhẹ chút…” Lão bà đại nhân phát uy, vào lúc này hắn chỉ có thể thuận tùng lão bà của mình, còn về thái tử gì đó hiện tại bỏ qua một bên. Không dỗ yên lão bà, tương lai hắn sẽ không dễ chịu.
Thái tử đại nhân, ngươi cũng biết mà, tư vị nhìn mà không được chạm vào rất khó chịu. Đừng vì ngươi khổ sở mà khiến người ta cũng chịu lây.
Hôm nay Lăng Ngạo đặc biệt chủ động, thân thể dịu mềm trơn mịn quấn quít uốn éo trên người Hiên Viên Cẩm như con rắn, khi bản thân trống rỗng cứ như có ngàn con kiến đang cắn xé, y kêu rên bảo Hiên Viên Cẩm nhanh lên. Hiên Viên Cẩm vốn cố kỵ có người đang ở cửa quan sát, nhưng lúc này đầu óc liền ong một cái hoàn toàn mất sạch lý trí, gác đôi chân thon dài mịn màng đó lên vai, tiến thẳng hoành hành.
A___ Tiếng kêu mang theo chút đau đớn, chút không thích ứng, nhưng nhiều hơn là thỏa mãn, Lăng Ngạo vòng chân quay eo Hiên Viên Cẩm, mặc hắn dẫn mình liên tục bước lên tầng mây.
Hoàng Phủ Hoằng Đức ngây ra không đi, dứt khoát ngồi xuống bên cửa, dù sao hắn không thoải mái, hắn cũng không muốn để người khác dễ chịu, tiểu bảo bối nhà hắn không cho hắn chạm, hắn nhỏ nhen nên không muốn người khác khanh khanh ta ta.
Củi khô lửa bốc trong phòng thiêu thật lớn, người nằm dưới kêu đến khàn cổ họng, người ở trên thì lửa bừng bừng.
“Chúng ta về phòng đi.” Thập Tam hai mắt đỏ bừng không tiếng động đứng trước mặt hắn, Hoàng Phủ Hoằng Đức ngẩng mạnh đầu, hắn cũng đỏ mắt, ôm tiểu tâm can của mình, hôn lên đỉnh đầu nhóc, tràn đầy tiếc thương. Hoàng Phủ Hoằng Đức trước giờ không hề cảm thấy yêu thương là một chuyện đau lòng như thế, làm xong rồi, tiểu bảo bối nhi của hắn khóc thành người lệ, toàn thân không đau, mà là tâm đau.
Thập Tam chỉ có mình hắn, cho nên Thập Tam cho rằng hắn cũng chỉ có thể có mình mình, như vậy mới công bằng. Thập Tam không hiểu thế sự hiểm ác, không hiểu những thủ đoạn bẩn thỉu trong hoàng cung, nhưng hắn hiểu, vậy mà hắn không phòng được. Cho nên, là hắn sai, là hắn làm Thập Tam đau lòng.
“Bảo bối nhi, là ta sai, ta sẽ không để ngươi đau lòng nữa.” Cho dù từ bỏ vương vị này, ta cũng muốn ở cạnh ngươi, thật sự không thể mất ngươi lần nữa.
“Ân, ngươi là nam nhân của ta, của một mình ta.” Thập Tam khóc nghẹn ngào, ủy khuất giống như tiểu hài tử bị bạn nhỏ giành đồ chơi, chỉ là đồ chơi này nhóc không thể chia sẻ cùng người khác, trên đó có ấn ký của nhóc, chỉ duy thuộc về nhóc.
“Được.” Hoàng Phủ Hoằng Đức hiểu cái gì là cả đời không đổi, hắn chỉ có suy nghĩ này với nhóc. Không muốn tiếp tục lưu luyến trong bụi hoa, hắn nguyện ý cả đời này chỉ ở bên cạnh mầm mạ non.
Thập Tam và nam nhân của nhóc quan hệ tốt hơn, ăn cơm cũng nhiều hơn, bộ mặt hóp lại chỉ còn hai con mắt to cũng đã đầy thịt. Lăng Ngạo vẫn tức giận vì Hoàng Phủ Hoằng Đức dám quấy rầy y và nam nhân của y thân thiết, nên xấu xa chỉ dẫn Thập Tam, khi Hoàng Phủ Hoằng Đức làm nhóc không vui, thì có thể ra sức cào lưng hắn.
“Sẽ không đau sao?” Thập Tam chớp con mắt to lóng lánh, vẻ mặt lo lắng.
Lăng Ngạo kéo Tô Dục lại, mở y phục, để Thập Tam nhìn chiến quả huy hoàng của mình, những đường cào dọc ngang chằng chéo.
“Dục nhi, đau không?” Lăng Ngạo híp mắt hỏi hắn. Tô Dục là đầu gỗ, nhưng hắn không ngốc, vội lắc đầu.
“Thấy chưa, không đau mà.” Bình thường Lăng Ngạo không nỡ cào bị thương nam nhân của mình, chỉ là khi làm quá hưng phấn, y đã cầu tha mà đối phương còn điên cuồng cướp đoạt thì y mới hạ thủ, vết thương này là trừng phạt Tô Dục hai ngày trước xém chút nữa làm gãy cả thắt lưng y.
Đầu óc Thập Tam nghĩ rất đơn giản, Lăng Ngạo có thể tạo ra vết răng cắn đẹp như thế thì sẽ không dạy mình những điều không tốt. Nam nhân nhà mình cũng sẽ thích, nhóc giơ tay ra, ân, nên để lại vài vết móng tay.
Hoàng Phủ Hoằng Đức sau khi giành lại được trái tim bảo bối, vẻ mặt xuân phong đắc ý. Vì cảm tạ bọn họ lưu giữ Thập Tam và thông báo cho hắn biết, hắn đem động thái mới nhất trong cung nói cho Hiên Viên Cẩm. “Phụng Hoàn chưa chết tâm, hoàng thượng chưa nói rõ, hoàng hậu còn đang nỗ lực, tình trạng của ngươi có chút khó xử, cẩn thận chút, nói không chừng một ngày nào đó trên giường cũng sẽ nhiều thêm một người.”
“Hiểu rồi.” Lời hoàng thượng đã nói ra làm sao dễ rút lại như thế, xem ra chỉ có thể hạ thủ trong khoảng thời gian hoàng thượng chưa nói rõ này. Hoàng thượng là để hắn tự động thủ đi. Ai, bạn vua như bạn hổ, quả nhiên đúng là thế. Ngay cả điệt nữ của mình cũng bị tính kế.
“Còn nữa, tiểu nam nhân đó của ngươi sao lại giống tiểu báo chưa trưởng thành thế, hung ác không nói, còn toàn một bụng nước bẩn.” Hoàng Phủ Hoằng Đức thở dài, nhớ đến cái lưng thấm máu của mình, tiểu bảo bối nhà hắn lần đầu cào hắn, không nắm được chừng mực, cào nát cả. Đau đớn này, khi xuống nước thay áo càng đau. Cũng may tiểu bảo bối biết phối dược, nếu không chắc phải chịu tội nhiều.
Lăng Ngạo phân tích, người có thể áp chế hoàng hậu là hoàng thượng, mà có thể khắc chế hoàng thượng tính ra chỉ có Tô Mộ Dung. Nếu bắt Tô Mộ Dung xuất hiện, cho dù không giúp được gì, cũng có thể khiến một vài người bận rộn một trận.
“Dục nhi, chúng ta đi thăm cha đi.” Kéo Tô Mộ Dung ra, như vậy càng lúc càng náo nhiệt rồi, người muốn tìm hắn cũng không cần đào khoét tâm tư tìm kiếm nữa, để bổn tôn trực tiếp xuất hiện gặp các ngươi, mọi người có chuyện thì nói, không chuyện thì góp vui. Lăng Ngạo cảm thấy bản thân thật sự không phải ác bình thường, chủ ý thối này cũng có thể nghĩ ra.
“Được.” Tô Dục sủng y thuận theo y, chỉ cần là y nói đều sẽ làm theo.
Lăng Ngạo trở về phòng thu dọn đồ đạc, vừa đúng lúc gặp Hiên Viên Cẩm đang tìm y, thấy y thu dọn hành lý Hiên Viên Cẩm liền hoảng loạn. Vội hỏi: “Tử Trúc, ngươi muốn làm gì vậy?”
“Về nhà xem thử.” Lăng Ngạo cũng chỉ xếp vài kiện y phục, những thứ khác y không mang theo, không cần thiết, mang theo tổ phiền phức.
“Về nhà? Ngươi làm gì có nhà?” Hiên Viên Cẩm kéo y lại, cho rằng y muốn cùng Tô Dục rời xa gia hương, không cần hắn nữa. Hắn không có làm sai gì mà!
“Ta đi gặp cha ta, ngươi nói có phải là nhà hay không?” Nam nhân này sao lại ngu ngốc như thế. Y không nói về nhà, lẽ nào nói đi thăm viếng? Đến nhà cha của Tử Trúc thăm viếng sao? Kháo, có kiểu nói như thế sao.
“Có nhà có nhà, chỗ của ta cũng là nhà của ngươi.” Sau khi yên tâm, Hiên Viên Cẩm vội thân thiết nói: “Mang nhiều ngân lượng một chút, đừng mang tay không về.”
“Mang theo một vò rượu ngon là được rồi. Những thứ khác cũng không lọt vào mắt y.” Tô Mộ Dung ngay cả hoàng đế và vương gia cũng không thèm, người ta có bao nhiêu vật tốt a, y cũng không nhìn tới, thì còn có thể nhìn trúng thứ ta mang về sao? Ta không muốn tốn công vô ích.
“Được được.” Hiên Viên Cẩm giống như đang đưa vợ của mình về nhà mẹ đẻ, làm con rể như hắn không biết nên mang theo cái gì về mới tốt, thúc thủ vô sách.
“Đừng lởn vởn trước mặt ta.” Lăng Ngạo đẩy Hiên Viên Cẩm sang một bên. “Lởn vởn đến mức ta nhức cả đầu.”
“Tử Trúc, ta khẩn trương.” Hiên Viên Cẩm đổ mồ hôi to như hạt đậu.
“Ngươi khẩn trương cái gì? Lại không phải bảo ngươi đi gặp y.” Thật là, y còn không khẩn trương, bậc thầy này đã đổ mồ hôi trước, không có khí phách gì hết.
“Ách, ngươi không dẫn ta đi à?” Hiên Viên Cẩm thất vọng, thì ra người ta không tính mang hắn theo.
“Mang ngươi theo làm gì? Ta chỉ là thăm y, sau đó ta và Dục nhi liền trở về. Ngươi đi tìm đánh a, hay tìm chửi?” Lăng Ngạo ném cho hắn ánh mắt khinh thường, đột nhiên nhớ ra gì đó liền cảnh cáo hắn: “Những ngày ta không ở đây ngươi không được phép ngoại tình, nếu ngươi dám tìm người khác sau lưng ta, ta liền thôi ngươi!”
Ách, bọn họ còn chưa thành thân, thì làm gì có chuyện thôi hay không.
“Bẩm cáo tướng quân, có người xông vào doanh trướng.” Bên ngoài có sĩ binh thông báo, Hiên Viên Cẩm thầm nghĩ, ai mà lớn gan như thế, ngay cả quân doanh cũng dám xông vào.
Hiên Viên Cẩm ra ngoài, Lăng Ngạo thích xem náo nhiệt cũng đi theo, Tô Dục ở cuối cùng, ra ngoài thì thấy, không tệ chút nào, một đám tướng sĩ đều ngã ngửa. Thân hình này sao quen mắt như thế?
Tiêu rồi, đây không phải là bảo bối phiền phức của thái tử gia sao? “Đừng đánh nữa, đó là Thập Tam!” Lăng Ngạo nhận ra trước tiên, một tiếng thét của y lập tức khiến mọi người dừng tay, tiểu bất điểm đó không nói hai lời bổ nhào vào lòng Lăng Ngạo, khóc một trận, xém chút dùng nước mắt vùi ngập quân doanh.
“Chuyện gì vậy? Bị ủy khuất gì sao?” Lăng Ngạo vỗ lưng Thập Tam, cầm khăn lau mặt cho nhóc. Nhẹ giọng dỗ dàng hỏi han.
“Hắn không cần ta nữa, hắn đi tìm một yêu tinh!” Ô oa oa, Thập Tam ủy khuất a, nhóc lớn như vậy, lần đầu tiên bị ủy khuất.
“Trước hết đừng khóc nữa được không? Ngươi nói rõ mọi chuyện, lát nữa ta sẽ cùng ngươi mắng hỗn đàn đó.” Hiên Viên Cẩm vẻ mặt hắc tuyến, dám gọi thái tử là hỗn đàn chắc chỉ có tổ tông nhà hắn, những người khác có ai mà dám.
“Ân ~” Thập Tam thút tha thút thít mất cả buổi mới bình ổn lại, chu môi ủy khuất nói: “Chúng ta đến nhà hắn, cha hắn không thích ta, tìm cho hắn một yêu tinh. Hắn nói hắn không thích yêu tinh đó, sau đó ngày ngày bên ta, có một ngày ta ra ngoài chơi, trở về liền thấy yêu tinh đó ngủ trên chỗ ta thường ngủ, còn không mặc y phục.”
Thập Tam cảm thấy thật ủy khuất, càng nói càng thương tâm, nhóc không biết bản thân có chỗ nào không tốt, tại sao người ta không thích, mà còn tặng một yêu tinh cho nam nhân của mình. Đáng ghét nhất là nam nhân nhà mình còn để yêu tinh đó trèo lên giường, chiếc giường đó là nhóc đã ngủ qua!
Thái tử ngoại tinh a, tiểu bảo bối thương tâm. Đôi mắt khóc tới mức sưng đỏ như hai trái mật đào, vừa nhìn đã biến khóc suốt quãng đường từ kinh thành đến biên quan.
“Vậy hắn không nói gì hết sao?” Lăng Ngạo vỗ lưng Thập Tam, nhớ tới trước đó nhóc cao hứng như thế chạy theo mình học cách tạo hôn ngân, chính là vì muốn lưu lại trên thân nam nhân nhà mình, mới không bao lâu, thật khiến người ta không thể ngờ.
“Ta làm gì còn tâm tư nghe hắn nói gì chứ?” Thập Tam tin tưởng con mắt của mình, yêu tinh đó ngủ trong lòng nam nhân của mình, nằm ở nơi chỉ có nhóc mới có thể nằm.
“Cũng đúng, gặp phải chuyện đó ai cũng sẽ tức giận hơn.” Lăng Ngạo lau nước mắt cho Thập Tam, kéo nhóc vào doanh trướng. “Gần đây đều không ngủ đi? Tắm một cái rồi đi ngủ một chút, khi tỉnh dậy, chúng ta sẽ nghiên cứu một chút, làm sao trừng phạt hắn. Còn cả yêu tinh đó nữa, cũng không thể để hắn tiện nghi.”
“Được.” Thập Tam đích thật buồn ngủ, khóc cũng mệt mỏi, nhóc làm theo lời Lăng Ngạo tắm xong trèo lên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi. Suốt đường tới đây hầu như nhóc chỉ khóc, ngủ cũng bị nước mắt làm tỉnh, hiện tại tới đây rồi, có đại nhân Lăng Ngạo và Tô Dục làm bằng hữu, cho nên mới có thể thả lỏng bản thân ngủ một giấc yên ổn.
Kỳ thật nhóc không biết, cho dù ngủ rồi, hai đường chân mày vẫn chau lại với nhau, gương mặt nhỏ vẫn nhăn nhó, giống như giây tiếp theo sẽ bật khóc.
“Ngươi truyền tin cho thái tử, nói người đang ở chỗ chúng ta. Còn hắn muốn giải quyết thế nào đó là chuyện của hắn.” Dù sao cũng từng quen biết, Lăng Ngạo cũng rất thích Thập Tam, hơn nữa Thập Tam còn từng cứu mạng Tô Dục, nên chung quy là ân nhân của họ, khi nên giúp đỡ thì sẽ giúp một tay, cũng coi như trả nợ ân tình.
“Được.” Hiên Viên Cẩm nhìn Thập Tam một cái, lòng thầm nghĩ, thái tử nhất định bị hãm hại, nếu không tiểu đông tây khả ái như thế, sao thái tử nỡ tổn thương.
“Dục nhi, chúng ta có thể phải trễ vài ngày nữa mới về được.” Thập Tam đến, làm rối kế hoạch của họ, chuyện đi thăm Tô Mộ Dung phải dời lại.
“Không sao.” Tô Dục cũng tràn đầy lo lắng, dù sao Thập Tam cũng tính là bằng hữu đầu tiên hắn quen biết sau khi vào giang hồ, tuy niên kỷ khá nhỏ, nhưng rất khả ái, cũng khá thuận ý hắn.
“Ngươi chiếu cố nó một chút, ta tìm Hiên Viên Cẩm nói chuyện.” Lăng Ngạo dặn dò xong, Tô Dục ngồi bên giường Thập Tam chiếu cố cho nhóc.
Lăng Ngạo đi tìm Hiên Viên Cẩm, thập Tam không được hoàng thượng thích, địa vị thái tử của Hoàng Phủ Hoằng Đức có thể không giữ được, như vậy bọn họ cũng ít đi một đồng minh. Lúc này bọn họ cần phải có nhiều đồng minh, lông cánh không đủ, thì không thể chống đỡ được tới lúc bay vào bầu trời tự do.
“Hiên Viên Cẩm, chúng ta giữ Thập Tam lại. Để thái tử mau nghĩ biện pháp, Thập Tam tuổi còn nhỏ, không hiểu thế sự, hiện tại dễ dỗ, nhưng thời gian kéo dài, đối với hai người họ đều không tốt. Trừ khi hắn không cần Thập Tam nữa, nếu không bảo hắn mau bãi bình chuyện cha hắn.” Hiên Viên Cẩm uyển chuyển truyền đạt lời nói của Lăng Ngạo cho Hoàng Phủ Hoằng Đức.
“Hoàng Phủ Hoằng Đức là người thông minh như thế, sao có thể phạm sai lầm đơn giản như vậy.” Lăng Ngạo cũng cảm thấy khó tin, rõ ràng nên phòng ngừa, nhưng lại để sai lầm xảy ra. Khiến tiểu khả ái thương tâm, hắn cũng là tội nhân.
Bạn đang �
“Chuyện này còn phải đợi hắn tới mới nói.” Chuyện của người ta bọn họ không tiện nói nhiều, tin đã đưa đi rồi, Hoàng Phủ Hoằng Đức rất nhanh đã hồi đáp, muốn bọn họ chăm sóc Thập Tam, hắn rất nhanh sẽ tới, chịu hình thỉnh tội.
Thập Tam vẫn ủ rũ không vui, Lăng Ngạo ngày ngày ở bên nhóc, có lúc sẽ kể vài câu chuyện nhỏ, như Tây Du Ký này nọ. Phân tán lực chú ý của nhóc, để nhóc không quá khó chịu nữa.
Khi Hiên Viên Cẩm nhìn thấy Hoàng Phủ Hoằng Đức, thật sự không tin vào mắt mình. Gia hỏa này cưỡi phong hỏa luân đến sao? “Nhóc đang ở đâu?” Hoàng Phủ Hoằng Đức khác biệt rất nhiều so với hình tượng thái tử phong lưu văn nhã, thật sự có thể dùng từ thê thảm để hình dung.
“Trong doanh trướng. Có thể đang ngủ với Tử Trúc.” Hiện tại khi Thập Tam ngủ nhất định phải có người bên cạnh, nếu không ngủ một mình sẽ không yên, thường giật mình tỉnh, tỉnh rồi sẽ khóc. Lăng Ngạo đau lòng, nên thường ở bên nhóc.
“Quấy rầy nhiều rồi.” Hoàng Phủ Hoằng Đức thở dốc, hắn rất sợ Thập Tam sẽ biến mất vì tức giận, nếu nhóc biến mất hắn không biết phải đi đâu tìm người.
“Ngươi đi tắm trước, rồi thay y phục đã.” Bộ dáng phong trần bụi bặm này không thích hợp với thái tử.
“Đa tạ.” Hoàng Phủ Hoằng Đức cũng không có nhiều tinh lực khách sáo với hắn, trong lúc tắm cũng tranh thủ ngủ một chút, đợi sau khi thay y phục mới đi ra, Lăng Ngạo đã ra ngoài, nói với hắn Thập Tam đã tỉnh, đang đánh cờ với Tô Dục.
“Thời gian này cực nhọc rồi.” Hoàng Phủ Hoằng Đức vẻ mặt mỏi mệt, hắn hầu như suốt đường ngựa không ngừng vó, chết hết mấy con ngựa hắn cũng không nhớ, hắn hoàn toàn không chợp mắt, một lòng muốn tìm Thập Tam về.
“Đâu có. Thập Tam khả ái như thế, chúng ta đều thích nhóc, đều xem nhóc là bằng hữu. Nhóc đến đây chúng ta cao hứng lắm.” Lăng Ngạo tỏ ý bảo hắn ngồi xuống ăn chút điểm tâm.
“Đây là chuyện của hai người các ngươi, ta vốn không nên nhiều lời. Nhưng tư vị bị người hiểu lầm không dễ chịu, đặc biệt là bị người mình thích hiểu lầm, thì càng khó chịu.” Lăng Ngạo mỉm cười, khiến Hoàng Phủ Hoằng Đức yên tâm một chút, y nguyện ý giúp đỡ bọn họ.
“Đúng vậy. Lần này là ta sai. Yêu tinh đó không biết đã bôi lên hương phấn gì, khi vào phòng của ta ta chỉ cảm thấy toàn thân nóng bừng, nàng thoát y phục, ta thì đã không còn lý trí gì nữa. Khi tỉnh lại, thì nhìn thấy tiểu phôi đản chỉ vào chúng ta đang xích lõa mà khóc.” Hoàng Phủ Hoằng Đức thở dài, “Ta đã giết người đó, nhưng không biết nhóc chạy đi đâu. Ngươi cũng biết, công phu của nhóc rất giỏi, cho dù là ta cũng không phải đối thủ của nhóc.”
“Ngươi và nhóc nói chuyện đi, nó yêu ngươi, ngày ngày đều giật mình khóc, ngươi dỗ nó đi, ngàn vạn lần đừng bày ra dáng vẻ thái tử.” Lăng Ngạo nói xong thì đi gọi Tô Dục, Tô Dục vừa bước ra, nhìn thấy Hoàng Phủ Hoằng Đức liền ngây ra, Hoàng Phủ Hoằng Đức không kịp chờ đợi vọt vào, còn về bên trong tranh cãi thế nào, khẩn cầu thế nào, các tình tiết nước mắt thế nào, đó là chuyện của họ.
Cuối cùng Thập Tam vẫn tha thứ cho Hoàng Phủ Hoằng Đức, tuy nguyện ý ngủ chung nhưng không cho hắn chạm vào, Hoàng Phủ Hoằng Đức muốn ôm nhóc vô cùng, Thập Tam nhăn chân mày dính vào nhau, hắn chỉ đành thu đôi tay cầm thú của mình về. Dưới tình huống bất đắc dĩ, đành phải đi tìm Hiên Viên Cẩm uống rượu.
Kháo! Hắn muốn chết hả, mỗi ngày người ta vừa định bắt đầu thì hắn lại đập cửa, thành tâm muốn phá hoại cuộc sống của hai người có phải không? Lăng Ngạo lập tức chui khỏi người Hiên Viên Cẩm, bực dọc vô cùng, ngươi nói xem có người quấy rầy, cảm giác đó là thế nào, nghẹn chết người a.
Toàn thân khó chịu, cỗ dục hỏa không được phát tiết, cứ nghẹn trong thân thể chạy loạn. Lăng Ngạo đã nhịn vài ngày, hôm nay tuyệt đối không nhịn nữa. Bất kể là thiên vương lão tử hay là ngọc hoàng đại đế, quấy rầy người ta tương thân tương ái chính là hỗn đàn vô đức!
Kéo cửa ra, một chậu nước rửa chân hắt ra. Hoàng Phủ Hoằng Đức tránh cũng nhanh, nhưng nửa người vẫn bị ướt, hắn vốn chính là dục cầu bất mãn, nay bị người ta hất một thân nước bẩn liền đen mặt như Bao Công.
“Ngươi muốn uống rượu thì tự đi mà uống, lão tử muốn cùng nam nhân nhà mình lăn trên giường, ngươi không sợ bị đau mắt thì cứ ở đó mà nhìn, nếu cảm thấy không tiện thì cách xa một chút, khi đi nhớ đóng cửa lại cho chúng ta!” Chửi xong rồi, nộ hỏa trong lòng dần giản bớt, Hiên Viên Cẩm vẻ mặt kinh ngạc, y mắng thái tử xong rồi sau này còn không phải là bản thân hắn bị thiệt à. Lăng Ngạo quay lại thấy Hiên Viên Cẩm vẻ mặt như dẫm phải đống phân, vươn hai tay trắng nõn như ngọc, kéo tai Hiên Viên Cẩm đi lên giường.
“Ai ai ~ Nhẹ chút…” Lão bà đại nhân phát uy, vào lúc này hắn chỉ có thể thuận tùng lão bà của mình, còn về thái tử gì đó hiện tại bỏ qua một bên. Không dỗ yên lão bà, tương lai hắn sẽ không dễ chịu.
Thái tử đại nhân, ngươi cũng biết mà, tư vị nhìn mà không được chạm vào rất khó chịu. Đừng vì ngươi khổ sở mà khiến người ta cũng chịu lây.
Hôm nay Lăng Ngạo đặc biệt chủ động, thân thể dịu mềm trơn mịn quấn quít uốn éo trên người Hiên Viên Cẩm như con rắn, khi bản thân trống rỗng cứ như có ngàn con kiến đang cắn xé, y kêu rên bảo Hiên Viên Cẩm nhanh lên. Hiên Viên Cẩm vốn cố kỵ có người đang ở cửa quan sát, nhưng lúc này đầu óc liền ong một cái hoàn toàn mất sạch lý trí, gác đôi chân thon dài mịn màng đó lên vai, tiến thẳng hoành hành.
A___ Tiếng kêu mang theo chút đau đớn, chút không thích ứng, nhưng nhiều hơn là thỏa mãn, Lăng Ngạo vòng chân quay eo Hiên Viên Cẩm, mặc hắn dẫn mình liên tục bước lên tầng mây.
Hoàng Phủ Hoằng Đức ngây ra không đi, dứt khoát ngồi xuống bên cửa, dù sao hắn không thoải mái, hắn cũng không muốn để người khác dễ chịu, tiểu bảo bối nhà hắn không cho hắn chạm, hắn nhỏ nhen nên không muốn người khác khanh khanh ta ta.
Củi khô lửa bốc trong phòng thiêu thật lớn, người nằm dưới kêu đến khàn cổ họng, người ở trên thì lửa bừng bừng.
“Chúng ta về phòng đi.” Thập Tam hai mắt đỏ bừng không tiếng động đứng trước mặt hắn, Hoàng Phủ Hoằng Đức ngẩng mạnh đầu, hắn cũng đỏ mắt, ôm tiểu tâm can của mình, hôn lên đỉnh đầu nhóc, tràn đầy tiếc thương. Hoàng Phủ Hoằng Đức trước giờ không hề cảm thấy yêu thương là một chuyện đau lòng như thế, làm xong rồi, tiểu bảo bối nhi của hắn khóc thành người lệ, toàn thân không đau, mà là tâm đau.
Thập Tam chỉ có mình hắn, cho nên Thập Tam cho rằng hắn cũng chỉ có thể có mình mình, như vậy mới công bằng. Thập Tam không hiểu thế sự hiểm ác, không hiểu những thủ đoạn bẩn thỉu trong hoàng cung, nhưng hắn hiểu, vậy mà hắn không phòng được. Cho nên, là hắn sai, là hắn làm Thập Tam đau lòng.
“Bảo bối nhi, là ta sai, ta sẽ không để ngươi đau lòng nữa.” Cho dù từ bỏ vương vị này, ta cũng muốn ở cạnh ngươi, thật sự không thể mất ngươi lần nữa.
“Ân, ngươi là nam nhân của ta, của một mình ta.” Thập Tam khóc nghẹn ngào, ủy khuất giống như tiểu hài tử bị bạn nhỏ giành đồ chơi, chỉ là đồ chơi này nhóc không thể chia sẻ cùng người khác, trên đó có ấn ký của nhóc, chỉ duy thuộc về nhóc.
“Được.” Hoàng Phủ Hoằng Đức hiểu cái gì là cả đời không đổi, hắn chỉ có suy nghĩ này với nhóc. Không muốn tiếp tục lưu luyến trong bụi hoa, hắn nguyện ý cả đời này chỉ ở bên cạnh mầm mạ non.
Thập Tam và nam nhân của nhóc quan hệ tốt hơn, ăn cơm cũng nhiều hơn, bộ mặt hóp lại chỉ còn hai con mắt to cũng đã đầy thịt. Lăng Ngạo vẫn tức giận vì Hoàng Phủ Hoằng Đức dám quấy rầy y và nam nhân của y thân thiết, nên xấu xa chỉ dẫn Thập Tam, khi Hoàng Phủ Hoằng Đức làm nhóc không vui, thì có thể ra sức cào lưng hắn.
“Sẽ không đau sao?” Thập Tam chớp con mắt to lóng lánh, vẻ mặt lo lắng.
Lăng Ngạo kéo Tô Dục lại, mở y phục, để Thập Tam nhìn chiến quả huy hoàng của mình, những đường cào dọc ngang chằng chéo.
“Dục nhi, đau không?” Lăng Ngạo híp mắt hỏi hắn. Tô Dục là đầu gỗ, nhưng hắn không ngốc, vội lắc đầu.
“Thấy chưa, không đau mà.” Bình thường Lăng Ngạo không nỡ cào bị thương nam nhân của mình, chỉ là khi làm quá hưng phấn, y đã cầu tha mà đối phương còn điên cuồng cướp đoạt thì y mới hạ thủ, vết thương này là trừng phạt Tô Dục hai ngày trước xém chút nữa làm gãy cả thắt lưng y.
Đầu óc Thập Tam nghĩ rất đơn giản, Lăng Ngạo có thể tạo ra vết răng cắn đẹp như thế thì sẽ không dạy mình những điều không tốt. Nam nhân nhà mình cũng sẽ thích, nhóc giơ tay ra, ân, nên để lại vài vết móng tay.
Hoàng Phủ Hoằng Đức sau khi giành lại được trái tim bảo bối, vẻ mặt xuân phong đắc ý. Vì cảm tạ bọn họ lưu giữ Thập Tam và thông báo cho hắn biết, hắn đem động thái mới nhất trong cung nói cho Hiên Viên Cẩm. “Phụng Hoàn chưa chết tâm, hoàng thượng chưa nói rõ, hoàng hậu còn đang nỗ lực, tình trạng của ngươi có chút khó xử, cẩn thận chút, nói không chừng một ngày nào đó trên giường cũng sẽ nhiều thêm một người.”
“Hiểu rồi.” Lời hoàng thượng đã nói ra làm sao dễ rút lại như thế, xem ra chỉ có thể hạ thủ trong khoảng thời gian hoàng thượng chưa nói rõ này. Hoàng thượng là để hắn tự động thủ đi. Ai, bạn vua như bạn hổ, quả nhiên đúng là thế. Ngay cả điệt nữ của mình cũng bị tính kế.
“Còn nữa, tiểu nam nhân đó của ngươi sao lại giống tiểu báo chưa trưởng thành thế, hung ác không nói, còn toàn một bụng nước bẩn.” Hoàng Phủ Hoằng Đức thở dài, nhớ đến cái lưng thấm máu của mình, tiểu bảo bối nhà hắn lần đầu cào hắn, không nắm được chừng mực, cào nát cả. Đau đớn này, khi xuống nước thay áo càng đau. Cũng may tiểu bảo bối biết phối dược, nếu không chắc phải chịu tội nhiều.