Sắc mặt Tả Tình Duyệt trắng bệch, việc anh đụng chạm khiến cô mơ hồ nhớ tới đêm tân hôn, cô không biết vì sao anh lại cho cô cảm giác cực kỳ tương tự như đêm đó. Sợ hãi trong tiềm thức khống chế cô, cô giống như người đang sắp chết đuối, càng giãy dụa, cả người càng không ngừng trầm xuống.
Đàn ông trời sanh chiếm ưu thế ở sức mạnh, phản kháng của Tả Tình Duyệt chỉ giống như kiến càng lay cây.
"Cô đừng phản kháng vô ích, chọc giận tôi thì cô cũng không có khả năng chịu đựng được đâu!" Cố Thịnh cuối cùng vẫn nổi lên chút lòng thương hại, động tác không còn thô bạo như vừa rồi, nhưng lời trong miệng thốt ra lại không giảm sát thương chút nào.
Trong đầu hiện ra hình ảnh Tiểu Ngữ nằm trên giường bệnh, nội tâm Cố Thịnh càng thêm mâu thuẫn, đều dongười đàn bà này làm hại anh em ba người họ!
Hung hăng nhìn chằm chằm Tả Tình Duyệt, bàn tay không tự chủ được nắm cằm của cô, tầm mắt sắc bén kia, tựa hồ muốn đâm thủng cô.
Cả người Tả Tình Duyệt cứng ở nơi đó, hận ý nồng đậm như vậy khiến cô kinh hãi, anh rốt cuộc hận cô cái gì? Rốt cuộc đang trả thù cô vì cái gì?
"Um..." Cô không có chút nào phòng bị, cảm nhận được dục vọng cứng rắn như sắt của anh đột nhiên xông vào trong thân thể cô, xông vào con đường không hề trơn trợt, cô có cảm giác như bị xé rách.
Cô giựt mình tỉnh lại không ngừng đẩy lồng ngực cứng rắn của anh ra, cô đánh anh, đẩy anh, nhưng cả người vẫn bị anh kiềm chế vững vàng, ra vào không hề thương tiếc, một lần kịch liệt hơn một lần, mỗi một lần cơ hồ đều muốn đem cô ném bể tan tành...
Trong biệt thự hào hoa này, tất cả người làm trong nhà chính đều đã tản đi, mà trong phòng, tiếng thở gấp của đàn ông và tiếng rên rỉ thống khổ của phụ nữ đan vào chung một chỗ, tựa hồ như đang buồn bã khóc cho cảnh ngộ bi thảm của Tả Tình Duyệt.
Bóng đêm dần dần sâu, không biết Cố Thịnh đã rời đi từ lúc nào. Tả Tình Duyệt nằm ở trên giường, cả người như tan rã, mỗi một chỗ đều không chịu sự khống chế của cô, đau đớn giữa hai chân càng sâu, đối mặt cùng căn phòng trống vắng, Tả Tình Duyệt cũng chịu không nổi nữa khóc ra thành tiếng.
Mà Cố Thịnh ở phòng bên cạnh cũng không cách nào ngủ được, trong lòng phiền muộn không dứt, người phụ nữ đáng chết đó khóc cái gì mà khóc?
Ba ngày ba đêm đó cũng không còn thấy cô khóc thê thảm như vậy, quả nhiên là bởi vì biết anh đoạt lấy mình mới có thể như vậy phải không? Vậy nếu như cô biết, ba ngày ba đêm đoạt lấy cô chính là mình, cô còn có thể đi tìm chết hay không!
"A!" Cánh tay dài vung lên, chiếc gạt tàn thuốc trên tủ đầu giường hung hăng đập vào trên vách tường, phát ra tiếng vang khổng lồ, tiếng khóc ở phòng bên cạnh cũng đột nhiên yên tĩnh trở lại!
Tả Tình Duyệt cắn chặt môi, không để mình khóc ra thành tiếng, cô sợ Cố Thịnh đối đãi thô bạo lần nữa, anh nói không sai, chọc giận anh cô thật không chịu nổi hậu quả! Bạn đang đọc truyện được copy tại
Bóng đêm bao phủ toàn bộ căn biệt thự, hai người cách nhau một bức tường cả đêm không chợp mắt đến trời khi sáng.
Sáng sớm hôm sau, từ sớm Tả Tình Duyệt đã nghe thấy tiếng quản gia gõ cửa, nhanh chóng thu thập mình lại, tránh không cho người phát hiện sự khác thường của mình. Trên thực tế, cô phải phí thật lớn sức lực mới có thể giả bộ điềm nhiên như không có việc gì.
"Cô chủ, cậu chủ bảo cô đi chuẩn bị bữa ăn sáng!" Quản gia không lộ vẻ gì nói, không hiểu tại sao trong nhà có đầu bếp cao cấp, cậu chủ còn phân phó cô chủ tự mình chuẩn bị ba bữa cơm, mặc dù nghi vấn trong lòng, nhưng quyết định của cậu chủ, ông nhất định tuân theo.
"Ừ, tôi biết rồi." Tả Tình Duyệt biết rõ Cố Thịnh là cố ý gây khó khăn, trong lòng thoáng qua khổ sở, không phải nấu ăn thôi sao? Ngày trước khi cô còn ở nhà bà ngoại, tất cả việc trong nhà đều do cô xử lý, những chuyện này không làm khó được cô.
Hoàn cảnh càng khó khăn, cô càng phải kiên cường hơn.
Mở cửa ra, vừa đúng bắt gặp Cố Thịnh từ trong phòng ra ngoài, tầm mắt hai người giao nhau, khiến trái tim cố giả bộ kiên cường của Tả Tình Duyệt vẫn nhịn không được run rẩy...
Trong không khí có chút cổ quái, Tả Tình Duyệt nhanh chóng thu hồi tầm mắt, lấy hết dũng khí vòng qua người Cố Thịnh, xuống lầu chuẩn bị bữa sáng. Mỗi bước đi cũng hết sức khó khăn, cô có thể cảm giác được tầm mắt của anh dừng ở trên người cô, cho đến khi đi tới cửa cầu thang, Tả Tình Duyệt mới thở phào nhẹ nhõm. Cô hi vọng về sau có thể giữ vững khoảng cách với anh càng xa càng tốt!
Cố Thịnh hài lòng nhìn phản ứng của cô, có một chút kiêu ngạo của người thắng cuộc, anh thích xem bộ dáng sợ hãi của cô đối với anh!
Tả Tình Duyệt vào phòng bếp, không lâu sau, một bữa ăn sáng phong phú cũng hoàn thành, hài lòng nhìn tác phẩm của mình. Cô đã vô số lần ảo tưởng mình có thể ở trong bếp làm cho người chồng yêu quý của mình một tô chắn thôi cũng đủ mãn nguyện rồi, hiện tại cô đã có chồng, nhưng cũng là người hận cô thấu xương, thậm chí ngay cả lý do vì sao hận cũng không muốn cho cô biết!
Khóe miệng nở một nục cười bất đắc dĩ, mang điểm tâm lên, hít một hơi thật sâu, cô lại phải đi đối mặt với anh rồi!
Đi vào phòng ăn, dọc theo đường đi cũng không thấy bóng người làm nào, trong lòng Tả Tình Duyệt càng thêm khẩn trương, cô sợ cùng Cố Thịnh ở chung một chỗ. Nếu có người ngoài ở đây, anh ít nhất sẽ không đem hận ý biểu hiện rõ ràng, cô cũng có cơ hội để hít thở một chút. Càng đến gần phòng ăn, Tả Tình Duyệt càng bất an, khi cô đi vào phòng ăn, cả người đột nhiên cứng đờ, bữa ăn sáng trong tay chút xíu nữa đổ hết xuống đất.
Cô nhìn thấy chồng mình cùng một người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc hở hang, ôm hôn nhau, môi lưỡi quấn quít, người phụ nữ còn phát ra tiếng ngâm thỏa mãn. Trong lòng cô giống như bị cái gì đâm vào, nghĩ đến chuyện đã xảy ra ở nhà ba mẹ hôm qua, sắc mặt càng thêm trắng bệch, cô theo bản năng chỉ muốn chạy trốn.
"Đứng lại!" Cố Thịnh buông người phụ nữ trong ngực ra. Trên thực tế, khi cô đến, anh cũng đã nhìn thấy cô, cho nên mới càng thêm không chút kiêng kỵ, cùng người phụ nữ trong ngực hôn tiếp, mục đích là muốn xem dáng vẻ cô bị tổn thương.
Khóe miệng nâng lên ý tà ác, nhìn Tả Tình Duyệt, giọng nói lạnh như băng, "Tôi đói bụng rồi!"
"Thịnh, em có thể cho anh ăn no!" đôi tay Lisa ôm cổ Cố Thịnh, giọng nói mập mờ, đôi môi đỏ mọng lại đưa tới gần gò má cương nghị tuấn mỹ của anh, hết sức trêu chọc, trong lòng không khỏi oán giận người làm chết tiệt kia tới không đúng lúc.
"Đừng làm rộn, anh thật sự đói bụng rồi, tối hôm qua anh đã mất không ít thể lực!" Cố Thịnh kéo tay của cô ta ra, nắm trong tay mình, giọng nói dịu dàng, ánh mắt như có như không nhìn bóng lưng kia, quả nhiên thấy bả vai hơi run rẩy.
Mi tâm Lisa hơi nhíu lại, nghe được chuyệnanh và người phụ nữ khác hoan ái, người phụ nữ kia là vợ của anh sao? Trong lòng nổi lên ghen tỵ, "Vợ anh làm cho anh mê muội đến vậy, mà mới vừa rồi anh và em hôn nhau, anh đối với vợ mình, không phải là thiếu chung thủy sao?"
Cố Thịnh chau mày, ở trước bàn ăn ngồi xuống, nhàn nhạt nhếch miệng, đôi mắt thâm thúy làm cho người ta không thấy rõ tâm tình của anh, "em hi vọng anh chung thủy với vợ anh?"
"Dĩ nhiên không hy vọng! Nếu như anh chung thủy với cô ấy, vậy em làm sao bây giờ?" Lisa ngồi trên đùi Cố Thịnh, thân thể xinh đẹp ở trên người Cố Thịnh mè nheo, tựa hồ quên mất ở cửa còn có một người tồn tại.
Lấy địa vị cùng quyền thế của Cố Thịnh, cho dù không thể trở thành vợ của anh, cho dù trở thành một trong những tình nhân bí mật đông đảo của anh cũng đã là may mắn!
Mặc cho người phụ nữ trong lòng ở trên người mình đốt lửa, ánh mắt Cố Thịnh thủy chung như có như không vẫn lưu lại trên thân ảnh kia, anh rất tò mò muốn nhìn thấy biểu tình trên mặt cô, chậm rãi mở miệng, "Còn không đem bữa ăn sáng tới đây!"