Kiều Nam nhìn khuôn mặt đen thui của Cố Thịnh, nụ cười càng lúc càng lớn, anh bây giờ là càng ngày càng nóng với trò chơi này rồi, xem bộ dáng này của Cố Thịnh, thật sự là một chuyện rất sảng khoái!
Trong hai chọn một? Cố Thịnh sẽ chọn ai? Em gái thân yêu? Hay người phụ nữ xinh đẹp đó?
Bất kể anh ta lựa chọn người nào, đối với anh mà nói cũng không có gì tổn thất, không! Kiều Nam không khỏi khẽ cau mày, anh ngược lại hi vọng Cố Thịnh lựa chọn Cố Tâm Ngữ, anh rất muốn Duyệt Duyệt trở thành người phụ nữ của anh!
Anh đang đắc ý suy nghĩ, chợt khuôn mặt anh tuấn truyền đến một trận đau, anh không để ý người đàn ông ở trước mắt cũng không phải là loại người dễ đối phó.
Cố Thịnh đánh một quyền vào khuôn mặt yêu nghiệt, khóe miệng Kiều Nam nhất thời toát ra một tia máu tươi.
"Đồ hèn!" Cố Thịnh nghiến răng nghiến lợi, có rất ít người có thể uy hiếp được anh, nhưng người đàn ông này lại là một ngoại lệ.
"Ha ha..." Kiều Nam cười khẽ một tiếng, giơ tay lên đẩy tay anh ta, hung hăng hất ra, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, nhưng trong mắt lại lạnh băng, "Cố Thịnh, anh là người thông minh, nơi này là địa bàn của ai anh nên rõ ràng, đừng để tôi tức giận,..."
Kiều Nam lau vết máu ở khóe miệng, ánh mắt nhìn về phía Cố Tâm Ngữ cùng Tả Tình Duyệt, hai người kia là hai khúc xương sườn mềm của Cố Thịnh.
Cố Thịnh lui về phía sau một bước, người đàn ông này rất khó đối phó!
Anh chưa bao giờ gặp phải đối thủ mạnh mẽ như vậy!
"Lựa chọn đi! Anh chỉ có một lần cơ hội và chỉ có thể chọn... Một người!" Kiều Nam lại ra vẻ đắc ý, ánh mắt lóe lên, nhấn một cái nút, một giây kế tiếp, tường thủy tinh liền từ giữa dần dần tách ra, hai gian phòng nhất thời hiện ra ở trước mặt Cố Thịnh.
Chỉ có thể chọn... Một? Anh nên chọn người nào? Cố Thịnh vốn cho là mình sẽ không chút do dự lựa chọn Tiểu Ngữ, nhưng giờ khắc này, anh lại phân vân...
Cố Thịnh nhắm mắt lại, từng bước từng bước đi về phía trước, anh không xác định Kiều Nam có thật sự cho bom nổ hay không, nhưng giờ phút này trong lòng của Cố Thịnh cực kỳ rối rắm.
Tiểu Ngữ là đứa em gái anh không thể bỏ được, mà Tả Tình Duyệt...
Bỗng chốc mở mắt, Cố Thịnh nhìn về phía Tả Tình Duyệt, giờ phút này trên người cô y phục đã hoàn toàn bị cô cởi bỏ, lộ ra áo lót màu hồng, cảnh xuân vô hạn...
Nhớ đến chuyện hai người bọn họ ở hồ nước nóng, hôm nay bọn họ là đôi vợ chồng hạnh phúc, anh vốn muốn hưởng thụ một ngày ấm áp cùng ngọt ngào, phóng túng mình tham luyến vẻ đẹp của cô, nhưng là...
Tất cả đều bởi vì Kiều Nam mà tan thành mây khói.
Trong lòng anh không muốn bỏ, anh hoài niệm, còn có ngay cả anh cũng không có phát giác, tình yêu cùng rung động của chính mình.
"Anh hai..." Cố Tâm Ngữ thấy Cố Thịnh, trong mắt lóng lánh rực rỡ ánh sáng, lập tức chạy về hướng Cố Thịnh, lại đụng vào tường thủy tinh, bị dội ngược trở về, ngã trên mặt đất, đau đớn làm cho cô nhất thời khóc lớn lên.
Cố Thịnh bỗng chốc chuyển sang Cố Tâm Ngữ, mi tâm theo bản năng nhíu chặt. Bom hẹn giờ trong tay Cố Tâm Ngữ thời gian càng ngày càng ít, căng thẳng trong lòng lại dâng lên, anh không thể để cho Tiểu Ngữ có chuyện được!
"Mở cửa ra!" Cố Thịnh lạnh lùng quát.
Kiều Nam ánh mắt sáng lên, biết anh ta đã lựa chọn, chỉ là như thế còn chưa đủ, anh còn phải làm một chút nữa mới được!
"Anh lựa chọn em gái, không sợ Tả tiểu thư thương tâm sao? Cô ấy hiện tại cũng không dễ chịu chút nào!" Kiều Nam nhíu mày, có điều ngụ ý nói, anh tin tưởng Cố Thịnh lựa chọn Cố Tâm Ngữ là đồng dạng với điều gì.
Tả Tình Duyệt bị xuân dược khống chế, không có đàn ông là không được, sự lựa chọn của anh ta chính là đem vợ mình đưa cho người đàn ông khác, mà người đàn ông kia là ai...
Kiều Nam trong mắt lóe lên tia sáng, anh rất tự nguyện đi làm thuốc giải cho Tả Tình Duyệt!
Ý nghĩ này khiến Kiều Nam trong lòng ngớ ngẩn, đối với phụ nữ, từ trước đến giờ đều là để thỏa mãn nhu cầu của anh, mà bây giờ anh lại có thể cam tâm tình nguyện đi thỏa mãn nhu cầu của cô gái kia, khổ sở cười cười, xem ra hấp dẫn của Tả Tình Duyệt đối với anh không phải chỉ là một chút.
Cố Thịnh cả người ngẩn ra, lòng dạ ác độc run rẩy hạ xuống, lúc này anh không được phép suy nghĩ nhiều. Anh kiên định hướng Cố Tâm Ngữ bước từng bước, nhưng lại phát hiện bước đi dị thường khó khăn, giống như trên chân trói cục đá nặng ngàn cân.
"Cũng chỉ là một người đàn bà thôi!" Cố Thịnh cố ý làm cho lòng mình bỏ xuống, bức bách mình không được quyến luyến Tả Tình Duyệt, tự nói với chính mình, cô là kẻ thù của anh, anh nên hận cô, huống chi thân thể Tả Tình Duyệt đã không phải là hoàn toàn thuộc về anh rồi, không phải sao?
Nếu như có thể đổi được an toàn của Tiểu Ngữ, cũng coi như Tả Tình Duyệt chuộc tội đi!
"Tổng giám đốc Cố thật là tiêu sái, cô gái này là vợ của anh đó! Anh không để ý việc cô ấy phục vụ người đàn ông khác?" Kiều Nam hài lòng nhìn vẻ rối rắm trên mặt anh ta, đổ thêm chút dầu vào lửa.
"Hừ!" Cố Thịnh hừ lạnh một tiếng, thanh âm cố ý trở nên lạnh lùng, "Đó chỉ là món đồ trang trí."
"Ha ha..." Kiều Nam cười to lên, tâm tình thật tốt nhấn một cái nút, một giây kế tiếp, cánh cửa bên gian phòng của Cố Tâm Ngữ ầm ầm mở rộng ra.
Cố Thịnh nhanh chóng đi vào, đem quả bom bỏ qua một bên, ôm Cố Tâm Ngữ vẫn còn khóc thút thít, "Được rồi, không khóc nữa, anh hai ở bên cạnh em, không cần sợ."
"Không cần, tránh ra... Buông tôi ra..." Cố Tâm Ngữ đột nhiên kêu to, không ngừng vẫy vẫy cánh tay, trong ánh mắt mang theo vài phần hốt hoảng.
Cố Thịnh căng thẳng trong lòng, bệnh của Tiểu Ngữ lại tái phát!
Cố Thịnh nhẹ nhàng ôm cô lên, nhanh chóng rời khỏi phòng, nơi này không thể ở lâu, anh muốn mang theo Tiểu Ngữ rời đi, Tiểu Ngữ phải lập tức uống thuốc!
Nhưng khi anh đi qua gian phòng của Tả Tình Duyệt, thân thể lại đột nhiên dừng lại, giống như có cái gì đó đâm vào lòng của anh. Cố Thịnh cư nhiên không dám nhìn tới căn phòng có Tả Tình Duyệt, trong lòng có một chút áy náy.
Tiểu Ngữ ở trong ngực, đôi mắt dại đi, cắn bờ vai của anh không buông. Cố Thịnh biết mình không thể đợi thêm nữa, giống như đưa ra một quyết định khó khăn. Cố Thịnh cuối cùng hạ quyết tâm, bước ra khỏi phòng họp.
Dọc theo đường đi, hoàn toàn thông suốt...
Trong phòng họp, đôi mắt thâm thúy của Kiều Nam nhìn Tả Tình Duyệt trên giường, bom hẹn giờ đã giải trừ, mục đích của anh cũng đã đạt được, người Cố Thịnh để ý nhất vẫn là em gái anh ta!
Khóe miệng nâng lên một chút ý cười, Kiều Nam như một dũng sĩ thắng trận, từng bước từng bước đi về phía gian phòng của Tả Tình Duyệt.
Anh nên đồng tình với cô? Hay là nên mừng vì mình may mắn?
Bị chính chồng mình bỏ qua, đối với bất kỳ người phụ nữ nào mà nói, đó đều là vết thương trí mạng!
Mới vừa rồi, anh nhìn thấy trong mắt Cố Thịnh giãy giụa, xem ra Cố Thịnh đối với Tả Tình Duyệt có lẽ cũng không phải vô tình, chỉ là Tả Tình Duyệt ở trong lòng của anh ta vẫn không quan trọng bằng cô em gái.
"Cô gái đáng thương!" Kiều Nam vào gian phòng, đi tới bên giường, mắt nhìn xuống Tả Tình Duyệt, thấy cô bị tình dục khống chế, đôi con ngươi màu lục lóe sáng, "Cô gái xinh đẹp đáng thương!"
Thật khó chịu!
Tả Tình Duyệt thật sự rất khó chịu!
Thân thể Tả Tình Duyệt nóng như lửa đốt nằm trên giường, cô tự hỏi mình rốt cuộc đã làm sai chuyện gì? Tại sao những chuyện như thế này luôn xảy đến với cô
Tả Tình Duyệt tưởng như không thể chịu đựng được nữa rồi, cô mơ hồ biết Cố Thịnh ở chỗ này nhưng cô cũng hiểu rõ rằng: anh không vì mình mà đến và cũng sẽ không bao giờ vì mình.
"Thịnh..." Tả Tình Duyệt nhẹ nhàng gọi tên anh, thanh âm do xuân dược kích thích mà như ngâm nga mang theo sự mập mờ. Kiều Nam ở bên cạnh hơi híp mắt, nghe cô kêu tên Cố Thịnh, anh có chút không vui, một ý niệm chợt lóe nếu Tả Tình Duyệt gọi tên mình, anhlúc đó sẽ cảm thấy vui thích cỡ nào.
Nghĩ đi nghĩ lại, tim của Kiều Nam bỗng đập mạnh nhưng rồi anh rất nhanh gạt bỏ nó, đây đơn thuần chỉ là một trò chơi thú vị đang chờ ở phía trước. Nếu như Tả Tình Duyệt không phải là vợ của Cố Thịnh có lẽ anh sẽ không chú ý tới cô.
"Cố Thịnh của cô đã đi rồi" thanh âm của Kiều Nam không chút cảm xúc, cảnh đẹp trước mắt làm mê đắm tầm mắt anh. Anh đã gặp vô số phụ nữ, có vô số đàn bà. Nhưng chưa có người phụ nữ nào đem lại cho anh sự kính thích mãnh liệt giống như Tả Tình Duyệt.
Tả Tình Duyệt nghe được giọng nói của đàn ông cả người trở nên đề phòng, ánh mắt nhìn về phía Kiều Nam, anh ta vừa nói gì? Cố Thịnh... đã đi rồi?
Nhưng mình vẫn còn ở chỗ này?
Trong lòng như vừa bị đâm một nhát, đau đớn, vô cùng khổ sở, cô giống như người chết đuối, mong đợi tìm được một chiếc cọc gỗ nhưng chung quanh chẳng có thứ gì, chờ đợi ư? cô sợ là mình sẽ tiếp tục chìm xuống thôi.
Kiều Nam quan sát vẻ mặt của Tả Tình Duyệt, không bộc lộ chút cảm xúc, rồi anh ngồi xuống bên trái Tả Tình Duyệt, anh nâng người cô dậy. Cảm thấy thân thể bị động vào, Tả Tình Duyệt trong lòng run rẩy.
"Để... Buông tôi ra..." Tả Tình Duyệt không cho suy nghĩ kia khiến mình run rẩy, cố gắng né tránh nhưng cả người vô lực, chỉ cố thể để mặc cho Kiều Nam ôm, thanh âm của cô mềm yếu giống như mời gọi chứ không giống cự tuyệt, căn bản chẳng có sức thuyết phục.
Cô biết mình muốn gì nhưng trong lòng vẫn cố chống cự, kìm nén.
"Mới vừa rồi chúng ta có đánh cược, em đã thua" Kiều Nam cố ý ở bên tai cô phả hơi nóng, bởi anh biết thân thể Tả Tình Duyệt giờ phút này đã nhạy cảm lắm rồi không như vẻ bên ngoài cô cố tỏ ra. Chỉ cần anh nhẹ nhàng đụng vào, hơi chút khiêu khích, cho dù cô có kiên cường, giỏi che dấu đến đâu cũng sẽ ở dưới thân thể anh cùng hòa làm một.
Đánh cuộc? Đánh cuộc cái gì?
Trong thân thể Tả Tình Duyệt khát vọng càng ngày càng mãnh liệt, đầu óc dần mơ hồ. Cô chỉ biết Cố Thịnh đã đi mà mình còn đang ở nơi này chịu đựng sự hành hạ, giây kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, cô mơ hồ cảm nhận được, trong mắt người đàn ông này có sự chiếm đoạt giống với Cố Thịnh.
"Em không nghe sao? Em đã thua rồi, từ hôm nay trở đi, em, Tả Tình Duyệt chính là người phụ nữ của Kiều Nam, hãy nhớ lấy" âm giọng của Kiều Nam tăng lên, đàn ông bình thường rất hứng thú với quá trình chinh phục phụ nữ, bởi vì bên trong họ luôn giữ sự kiêu ngạo cực lớn luôn đòi hỏi sự thỏa mãn.
"Không..." Tả Tình Duyệt lắc đầu, người phụ nữ của anh ta, Kiều Nam? Cô biết ý tứ của những lời nói này, khóe miệng nâng lên châm chọc: "Anh không phải... Là muốn... Đối với tôi ép buộc tuân theo... hợp lý, anh... đồ Ngụy quân tử!"
"Ép buộc tuân theo?" Kiều Nam nhíu mày, vô số phụ nữ dùng đủ mọi cách muốn lên giường cùng anh, anh còn chẳng thèm nhìn, mà người phụ nữ này lại nói "ép buộc buộc tuân theo".
Anh, Kiều Nam muốn có một người phụ nữ, chưa bao giờ cần ép buộc, cưỡng bức ai.
Tả Tình Duyệt giận dữ nhìn chằm chằm anh ta, trong lòng lại càng khó chịu, thân thể vô ý thức mà vuốt ve thân thể anh ta.
Cô cảm thấy xấu hổ khi không thể khống chế được bản thân mình.
"Em đã thấy chưa, bây giờ là em ở đây quyến rũ anh" Kiều Nam ưa thích bộ dạng tà mị lúc này của cô, Cố Thịnh thật may mắn có một người vợ thế này, nhưng anh ta lại...
Khóe miệng Kiều Nam nâng lên châm chọc, Cố Thịnh vẫn luôn là như vậy, không phải sao? Người phụ nữ tốt ở bên mình nhưnganh talại không biết quý trọng!
Giống như vừa nghĩ đến điều gì, trong mắt Kiều Nam thoáng qua một tia sắc bén, giống như muốn phát tiết cơn tức giận. Đột nhiên, anh điên cuồng hôn Tả Tình Duyệt, dọc theo xương quai xanh của cô anh không ngừng đi xuống...
Thân thể khát vọng của Tả Tình Duyệt bị đánh thức, trong lòng lại muốn đẩy người đàn ông này ra, chút lý trí còn sót lại nói cho cô biết cho dù có chết cũng không bao giờ muốn trao thân cho người đàn ông này.
Không phải vì Cố Thịnh mà là trong lòng cô có chút cố chấp.
Sương mù trong mắt dần tan ánh mắt trở nên kiên định, chợt thấy trên tủ đầu giường có một con dao găm, trong lòng cô chợt ngẩn ra, rồi trên khóe miệng nhất thời nổi lên một nụ cười.
Khó khăn nâng cánh tay vô lực lên, Tả Tình Duyệt đã thành công cầm được con dao kim loại sắc lạnh.
Kiều Nam vội cởi áo lót cùng quần lót còn sót lại trên người cô, quả nhiên cô có một thân thể có thể làm cho bất cứ người đàn ông nào cũng phải mê đắm, làn da trắng như tuyết hơi phiếm hồng, đối với anh mà nói là một lời mời gọi.
Cúi người hôn vòm ngực rắn chắc của cô, Tả Tình Duyệt phát ra tiếng ngâm nga mị hoặc, càng thêm kích thích dục vọng chiếm hữu của người đàn ông.
Tả Tình Duyệt cắn chặt môi, kháng cự khoái cảm khổng lồ mà anh ta mang lại cho cô, nắm chặt dao trong tay, nhìn lưỡi dao bén nhọn ở cán đen bóng rồi dùng sức đâm xuống...
"A..." Trên bả vai truyền đến đau nhức, hoàn toàn dập tắt kích tình trong Kiều Nam, ngẩng đầu không thể tin nổi nhìn người phụ nữ phía dưới, chống lại anh là một ánh nhìn kiên định mang theo chút nhẫn tâm của cô, người phụ nữ này có lá gan thật lớn dám làm anh bị thương.
Kiều Nam chưa từng bị người phụ nữ nào đối đãi như vậy, trên bả vai vết thương cũng không sâu, nhưng máu không ngừng chảy khiến trên giường thấm đỏ một mảng lớn.
Tả Tình Duyệt khóe miệng nâng lên có chút khổ sở, cô quá yếu sức sao? Không thì đã giết chết anh ta rồi!
Chỉ là như vậy cũng tốt, có thể ngăn trở anh ta đoạt lấy mình, vậy cũng đủ rồi.
Cắn chặt môi, cô nhắm mắt lại, nghĩ tới khuôn mặt của Cố Thịnh, tay phải nắm dao găm từ từ di động, cô không chịu nổi nữa, trong thân thể mình vẫn đang thiêu đốt dục vọng, chỉ có...
Chỉ có làm cho mình mất đi tri giác, không thể nghĩ nữa cũng chẳng còn cảm nhận...
Con dao đến cổ tay trái của cô, nhớ lần trước thật là đau khi máu chảy ra, không biết lần này có hay không giống lần trước?
Chỉ là làm sao so được với lòng Tả Tình Duyệt đang vô cùng đau đớn.
Da tay tiếp xúc với lưỡi dao lạnh như băng, cô tự nói với mình, lần này nhất định phải cắt sâu một chút, cô thật sự đã quá mệt mỏi, muốn từ bỏ tất cả.
Nhìn thấy hành động của cô, Kiều Nam ánh mắt trở nên lạnh băng theo bản năng đưa tay nắm dao găm, mặc cho lưỡi dao cứa nát lòng bàn tay mình, máu... Chảy không ngừng...
Ánh mắt rơi vào cổ tay trái Tả Tình Duyệt nơi đó có một vết sẹo. Kiều Nam ngẩn ra, gương mặt bộc lộ nỗi bàng hoàng, không thể tưởng tưởng được, thương tiếc, nghi ngờ, tất cả dâng lên khiến anh quên mất nỗi đau trên vai và tay mình...
Tại sao lại có chuyện như vậy xảy ra?