Lời vừa nói xong, liền nghe thấy tiếng còi ác ý từ trên đỉnh đầu truyền xuống.
Mạc Song Song vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một khuôn mặt yêu quái khiến người ta ghét.
“Cô nói như vậy khiến những người đàn ông tốt như chúng tôi làm sao chịu được đây.” Coco bưng dĩa đồ ăn, tự đến ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Mạc Song một cách thuần thục, “Thà mua vé số còn hơn yêu đương,
vậy cho hỏi Mạc tiểu thư vé số cô mua có thể trúng thường.”
Mặt của Mạc Song Song lập tức xị xuống thở dài một tiếng rồi nói: “Nghe lén phụ nữ nói chuyện, cũng coi là đàn ông tốt hả, không, tôi nói sai rồi, nên bỏ từ tốt đi.”
Lê Hân Đồng ngại ngừng giựt giựt khóe miệng, bỏ từ tốt, chính là không coi Coco là đàn ông.
“Song Song” Lê Hân Đồng lập tức ngăn cô ấy, để tránh nếu như cô ấy lại nói bỏ đi từ “đàn ông”.
Coco lại không tức giận mà còn cười, “Ai nói tôi đang nghe lén, tôi là đang nghe đường đường chính chính, deciben của cô cao như thế trừ phi là bị điếc, nếu không thì ai mà không nghe thấy.”
Mạc Song Song trợn mắt với anh ta: “Xin lỗi chúng tôi ồn ào, anh có thể đi bàn khác ngồi, chạy qua đây làm gì rồi cảm thấy không thoải mái.”
“Hứ, tôi ngồi đây là vì có chị dâu, càng không phải đến tìm cô, cô bớt tự mình đa tình đi.” Coco tức giận không trả lời không khách khí.
“Anh” Mạc Song Song tức giận suýt nữa nghẹn.
Lê Hân Đồng lúng túng muốn chết, kiếp trước hai người này là kẻ thù của nhau không sai.
“Hai người có thể vừa gặp mặt nhau đã cấu xé nhau được không? Nhất là lúc đang ăn cơm, cũng không sợ tiêu hóa không tốt.”
Coco: “Chị dâu, tôi không muốn cấu xé cô ta.
Tôi qua đây là có ý tốt nhắc nhờ cô, lập trường nhất định phải giữ vững.
Đừng nghe những lí luận ngụy biện của cô ấy
đầu độc, không cần thân cô sẽ bị dẫn lạc lối.”
Mạc Song Song tức giận suýt nữa nhảy dựng lên: “Anh nói lại rõ ràng cho tôi xem, tôi chỗ nào đầu độc Hân Đồng.”
“Sao không có” coco nói, “Cô nói gặp được người đàn ông tốt còn khó hơn trúng số, đây là hoàn toàn bịa đặt.
Cô đừng vì bản thân gặp được người không tốt liền phủ nhận tất cả đàn ông trên đời này.
Tôi bảo cô này có rất nhiều đàn ông tốt, A Thần là đàn ông tốt điển hình, còn có anh em chúng tôi, toàn bộ đều là đàn ông
tốt thật sự.”
Mạc Song Song nôn khan, “Nói đi nói lại anh cũng rẽ hướng sang khoe nói mình là đàn ông tốt ha tự lấy vàng trét lên mặt chính là dáng vẻ của anh, nói anh là đàn ông tốt là trái với lương tâm, còn muốn thăng hoa làm đàn ông tốt, đúng là nực cười.”
Lời của Mạc Song Song chọc trúng chỗ đau, “Bất đồng ý kiến liền muốn công kích cá nhân, cô có phải là con gái hay không, thảo nào cô thà rằng đi mua vé số còn hơn yêu đương.
Đúng là nguyên nhân chân chính, căn
bản là không có ai nguyện yêu một tomboy như cô đúng không”
“Anh” Mạc Song Song bị anh ta chọc tức, hừng hực đứng dậy, hung dữ trợn mắt nhìn anh ta, “Anh chửi ai là tomboy.”bg-ssp-{height:px}
“Được rồi, đừng ồn ào nữa.” Lê Hân Đồng thực sự không nghe nồi nữa, sao hai người này lại ấu trĩ như thế, “Có gì mà ồn quá vậy, nơi công cộng chú ý hình tượng được không? Coco anh cũng vậy, nói to như thế.
Anh xem, nhân viên của anh đều đang nhìn anh kìa.”
Coco vừa quay đầu liền nhìn thấy toàn bộ nhân viên cùa nhà hàng đều đang nhìn bàn của họ, có vài nhân viên nữ thậm chí còn nhỏ tiếng thì thầm vào tai nhau bàn tán.
Nhìn thấy Coco quay đầu qua tất cả mọi người thậm chí còn cúi đầu giả vờ bận rộn làm chuyện của riêng mình.
Sắc mặt của Coco lập tức trở nên khó coi.
Thân làm ông chủ lại bị nhân viên nhìn thấy cãi nhau với một người phụ nữ, khó lắm mới tạo dựng được một hình ảnh huy hoàng e là đã bị hủy hoại trong chốc lát.
Sau này làm sao có thể đong vai một ông chủ đạo mạo
trang nghiêm trước mặt nhân viên đây.
Coco không phải người đàn ông thích so đo từng tí với phụ nữ.
Nhưng không biết tại sao mỗi lần gặp Mạc Song Song, anh ta liền trở nên vỏ cùng kì lạ.
Luôn muốn trêu chọc, tranh luận thậm chí là cãi nhau với cô ấy.
Sau mỗi lần cãi thắng cực kì sảng khoái.
Anh ấy không biết đây có phải là một loại bệnh hoạn không.
Có lúc rõ ràng muốn sống trong hòa bình với cô ấy, nhưng mỗi lần gặp cô ấy liền hoàn toàn
không thề kiểm soát được bản thân.
Vừa nãy anh ấy chủ động ngồi đây không phải vì Lê Hân Đồng ở bàn này mà lạ cố ý đến để đùa với Mạc Song Song.
Ai mà biết tính khí của cô gái này quá mạnh mẽ, mới nói vài câu đã đập bàn đứng dậy, gây ồn ào như thế, đúng là không có ai.
Lê Hân Đồng sợ bản thân mình không xử lí được hai người này, vội vàng nháy mắt với Bạc Diễn Thần đang nhìn họ.
Người đàn ông lập tức hiểu ý, dắt tay Tiểu ức Đồng qua.
Mạc Song Song vẫn đứng đó, không có ý muốn ngồi xuống chỗ..