Vừa tắt điên thoại liền nghe thấy tiếng tiễn khách của phục vụ: “Bạc tiên sinh, ông đi cẩn thận.
Chào mừng lần sau lại ghé đến.
”
Cô ấy nâng tầm mắt nhìn đi, Bạc Tu Duệ từ trong bước ra ngoài với vẻ mặt u ám, khoảnh khắc nhìn thấy cô đôi mắt dường như tối đi rất nhiều.
Lê Hân Đồng cảm thấy nếu đã nhìn thấy không thể giả vờ là không nhìn thấy.
Vì thế nên lịch sự chào: “Bạc lão tiên sinh, ông đi cẩn thận”
Bạc Tu Duệ không thèm để ý đến cô, lướt qua cô giống như người lạ.
Lê Hân Đồng cười khổ.
Ha làm trưởng bối ông ta vẫn là có phong độ.
Sau khi Bạc Tu Duệ rời đi chưa đến p thì xe của Bạc Diễn Thần đã đến.
Chất lượng không khí của Tây Thành rất tốt.
Giữa đêm hè trên bầu trời đầy sao.
bg-ssp-{height:px}
Người đàn ông cứ như thế một nắng hai sương bước đến phía cô.
Vóc dáng cao to thẳng tắp, nhịp bước ung dung mạnh mẽ, Lê Hân Đồng không kìm được
mà liên tưởng đến một câu nói thịnh hành trên mạng: Hoocmon của người đàn ông này bằng với tốc độ đi bộ.
Trước đây cô đã từng nghe bạn cùng phòng thời đại học từng nói câu này, mỗi lần cô đều khịt mũi khinh bỉ, trong lòng đều cười họ mê trai.
Nhưng cô ấy bây giờ, đôi mắt bị khóa chặt trên người Bạc Diễn Thần, làm sao cũng không nỡ dời mắt đi chỗ khác.
Cùng với anh ấy càng đi càng gần, tim cô cũng càng đập càng
nhanh.
Không biết là vì trời nóng hay là cái gì, cô ấy cảm thấy nhiệt độ cơ thể nhanh chỏng tăng cao, ngay cả thở cũng thở ra khí nóng như thiêu đốt.
“Phát ngốc cái gì vậy?” Bạc Diễn Thần nhìn cô với đỏi mắt đen nhánh và âm u.
Trái tim của Lê Hân Đồng trễ một nhịp.
Không đợi cô ấy mở miệng, Bạc Diễn Thần liền dắt tay cô: “Lên xe”.