Mão Dục đứng dậy, Mão Dục lấy một cuốn tạp chí dày trên kệ đặt lên trên bàn: “Cái này cho cô.
Xem xong nhớ trả cho tôi.”
Lê Hân Đồng cầm lên xem, thì ra là một cuốn tạp chí thời trang mới nhất.
Trên trang bìa của tạp chí viết bằng tiếng Anh: Tuần lễ thời trang Paris xuân hạ.
Tạp chí này vô cùng chuyên nghiệp đi đầu trong lĩnh vực thời trang là công cụ cần thiết nhất cho tất cả các nhà thiết kế giỏi.
Tuy nhiên cuốn tạp chí này trong nước không mua được với lại rất
ít in ấn.
Nhớ thời còn đi học cô ấy thường nhờ người ta gửi từ bưu điện về, đợi lúc đến tay cô ấy thường sớm đã qua mùa rồi.
Nhưng cuốn tạp chí này trong tay cô rõ ràng là xuất bản chưa được vài ngày, thậm chí còn có thể ngửi được mùi mực in thoang thoảng.
Mão Dục lại có thể chịu đồng ý cho cô mượn xem thật là quá ngoài dự liệu của cô.
“Giám đốc Mão, cuốn này cho tôi mượn thật sao?” Lê Hân Đồng không tin chắc hỏi một câu.
Mão Dục trợn ngược mắt nhìn cô ấy: “Nếu cô không cần vậy thì trả lại cho tôi.”
“Không phải, không phải.” Lê Hân Đồng ôm chặt cuốn tạp chí vào trong lòng, giống như chỉ lo bị người ta cướp mất, “Cuốn sách này rất hay, tôi rất cần.
Cảm ơn anh.” Nói xong giống như sợ Mão Dục nuốt lời, không ở lại thêm nữa, trực tiếp quay người chạy đi.
Mão Dục đứng đó nhìn theo hướng cửa ngẩn người vài giây mới từ từ thu lại tầm mắt.
Ngồi xuống ghế, anh ta cầm bản vẽ
thiết kế trên bàn lên, lại xem một lúc lâu cuối cùng mới nờ một nụ cười vui vẻ.
Lê Hân Đồng ôm ấp tạp chí chạy một hơi đến thang máy, ngẩng đầu lên suýt nữa đụng trúng người.
“Cẩn thận chút, chạy nhanh như thế làm gì?” Một giọng nói phàn nàn vang lên.
Lê Hân Đồng ngẩng đầu, đứng trước mắt là một cô gái xinh đẹp có vóc dáng cao gầy, khí chất nổi bật, cả mặt sa sầm, vuốt ngực rồi cúi đầu nhìn giày cao gót của
mình, “May quá chưa trẹo chân.”bg-ssp-{height:px}
Lê Hân Đồng nhận ra mỹ nữ này là phó tổng giám đốc của công ty, Đồng Vũ
Đồng Vũ năm nay mới tuổi là giám đốc điều hành trẻ nhất trong công ty và là người phụ nũ’ duy nhất nắm quyền điều hành.
Đồng Vũ là một sinh viên đạt thành tích cao, tốt nghiệp trường nổi tiếng thế giới, từng làm việc cho công ty nằm trong danh sách Fortune .
Do năng lực vượt trội nên sau vài năm làm việc cô ấy liên tiếp được thăng chức.
Bạc Diễn Thần gặp Đồng Vũ trong một bữa tiệc của một người bạn, người ta kể rằng sau lần đó Bạc Diễn Thần đã thành công đưa vị tướng hung hãn Đồng Vũ về dưới trướng.
Vào thời điểm đó, red mới được thành lập, và nó còn rất xa so với sự nổi tiếng và sức mạnh hiện tại.
Đồng Vũ sẵn sàng lựa chọn từ bỏ một công việc được trả lương cao và đầy hứa hẹn và làm việc cho Bạc Diễn Thần người vẫn còn chưa được biết đến vào thời điểm đó, điều này đòi hỏi sự can đảm và dũng cảm rất lớn.
Nhưng sự thật chứng minh Đồng Vũ không chỉ có năng lực tốt mà còn có tầm nhìn rất độc đáo.
Red đang phát triển rực rỡ dưới sự lãnh đạo sáng suốt của Bạc Diễn Thần, Đồng Vũ cũng đã được sử dụng lại như một cựu binh trong những ngày đầu kinh doanh của Red.
Còn trẻ đã đảm nhiệm chức vụ phó chủ tịch công
ty.
Lê Hân Đồng đã nghe nói về Đồng Vũ từ lâu và ngưỡng mộ khả năng của cô.
Luôn hy vọng cỏ cơ hội gặp gỡ người phụ nữ mạnh mẽ này, nhưng không ngờ
đó lại là cảnh tượng xấu hổ đến vậy.
“Phó tổng Đồng, xin xin lỗi cô.” Lê Hân Đồng xin lỗi không ngớt lời.
Đồng Vũ ngẩng đầu, khoảnh khắc nhìn thấy Lê Hân Đồng thì vô cùng kinh ngạc, nhìn quen quen nhưng không nhớ đã nhìn thấy ở đâu.
“Cô mới đến sao?”
Lê Hân Đồng gật đầu: “Đúng vậy..