Có điều có tức giận Bạc Cảnh Hiên như thế nào thì anh ta vẫn còn giá trị lợi dụng.
ít nhất thỏa mãn được nhu cầu kinh tế của cô ta.
Một năm nay, số tiền mà cô ta nhận được từ Bạc
Cảnh Hiên đủ để cô ta hoang phí một đoạn thời gian.
Cô ta làm sao lỡ từ bọ cây ATM miễn phí này.
Lê Tiêu Tiêu xảo quyệt nhếch khóe môi, đi vào trong phòng.
Bạc Cảnh Hiên vẫn ngã dưới đất ho để thanh giọng.
Vừa rồi Bạc Diễn Thần ra tay thật ác, suýt nữa bẻ gãy cổ của anh ta ròi.
“Ay yo, Cảnh Hiên anh đây là sao vậy.” Lê Tiêu Tiêu giả vờ kinh ngạc bổ nhào lên người anh ta, “Anh anh bị người đánh cướp sao? Em lập tức báo cảnh sát.”
Lê Cảnh Hiên ôm cô ta vào lòng: “Em quay lại cho anh không ai đánh cướp anh cả.
Là tiện nhân Lê Hân Đồng dụ dỗ anh không thành còn cho người đánh anh.”
Trong lòng Lê Tiêu Tiêu cười lạnh, hừ thật là nói dối không làm bản nháp
trước.
“Cái gì? Tiện nhân đó sao lại ác độc như vậy đến anh cũng dám đánh.” Lê Tiêu Tiêu cố ý làm ra vẻ phẫn nộ
đứng dậy, “Hừ, em đi tìm cô ta tính
sô.
“Đừng đi nữa.”Bạc Cảnh Hiên gọi lại cô ta, “Đừng làm lớn sự việc.
Nếu để ông mà biết anh với chú nhỏ vì một người phụ nữ mà ghen tuông tranh giành.
Nhất định sẽ rất tức giận, nếu không cẩn thận đến em cũng bị liên lụy vào nói không chắc chúng ta phải cắt đứt.”
Lê Tiêu Tiêu tiếp tục cười lạnh.
Hừ sợ ông biết anh đối với Lê Hân Đồngbg-ssp-{height:px}
như thế nào đi.
“Cảnh Hiên, anh đều như thế này rồi còn nghĩ cho em.
Anh đối với em thật tốt.” Lê Tiêu Tiêu nhão dính dính dựa vào lòng anh ta, không ngừng dùng bộ ngực cao ngất ma sát vào ngực anh ta.
Vừa rồi chuyện tốt bị cắt ngang, bây giờ bị Lê Tiêu Tiêu khiêu khích ham muốn của Bạc Cảnh Hiên bị dập tắt lại trở lại.
Anh ta lấy tay nắm vào hai bên bán cầu, dùng sức xoa bóp.
Lê Tiêu Tiêu lập tức ái muội mà thở dốc.
“Đừng loại kêu.” Bạc Cảnh Hiên cúi đầu bịt kín miệng của người phụ nữ, một trận hôn điên phong bạo vũ sau
Lê Tiêu Tiêu mềm nhũn trong lòng anh ta, tóc có chút loạn, ngực bị lộ một nửa ra ngoài.
Cả người thở hổn hển treo trên người Bạc Cảnh Hiên, tay nhỏ không tự giác hướng sâu về phía dưới của người đàn ông.
Bạc Cảnh Hiên thấp đầu cắn nhẹ nên nơi mềm mại của cô ta: “Tiểu yêu tinh, muốn rồi à?”
“Đáng ghét, biết rõ còn hỏi.” Lê Tiêu Tiêu mắt mày như tơ nhìn anh ta, to gan nắm lấy phía dưới rực lửa.
Bạc Cảnh Hiên ôm Lê Tiêu Tiêu lên, bang một tiếng đá cửa đóng lại.
“Cảnh Hiên, anh không phải muốn ở đây đi?” Lê Tiêu Tiêu giả vờ thẹn thùng tránh sang phải tránh sang trái, “Không được, sẽ bị người đi qua nghe thấy.”
“Giả vờ gi chứ chúng ta có chỗ nào chưa làm qua, lát nữa đừng kêu phóng túng như thế nữa sẽ không có người nghe được.” Bạc Cảnh Hiên trong lúc nói đã vất cô ta lên ghế sô pha.
Ngón tay động một cái hai bên quai áo mỏng manh bị rơi xuống, cả bộ lễ phục tuột xuống đến eo.
Bạc Cảnh Hiên lập tức nhào lên, mở miệng cắn hồng mai trước ngực người phụ nữ.
“A đừng mà.” Lê Tiêu Tiêu giả vờ lấy tay che lên, đôi chân lại thành thục mà quắc lên eo của người đàn ông.
Bạc Cảnh Hiên một phát kéo xuống sự ràng buộc của cô ta, mới phát hiện chỗ đó sớm đã ngập nước, khóe môi kéo lên ý cười trêu cợt:
“Món đồ nhỏ dâm dãng, miệng nhỏ phía dưới của em vĩnh viễn thành thật hơn chiếc miệng phía trên.Đều ướt thành như thế này, không chờ đợi nổi
muốn anh thượng em, anh thỏa mãn
»
em..