Tối nay ông thật sự tức điên rồi.
Bạc Tu Duệ thích ngủ sớm dậy sớm, buổi tối hơn mười giờ ông bị tiếng chuông điện thoại làm tỉnh giấc.
Là cảnh sát gọi đến, bảo ông đến một chuyến.
Nói Bạc Cảnh Hiên bị bắt ở đó, cần chữ kí bảo lãnh của ông.
Hỏi ra mới biết hóa ra Bạc Cảnh Hiên và con gái nhỏ nhà họ Lê vụng trộm bị phóng viên chụp được.
Như vậy còn chưa xong, lại còn đánh mấy phóng viên bị thương, thuận tiện còn đập mấy cái máy ảnh.
Phóng viên nói muốn kiện Bạc Cảnh Hiên, nói muốn anh ta ngồi tù.
Bạc Tu Duệ dùng hết các mối quan hệ vừa là bồi thường tiền vừa là tặng
lễ mới cuối cùng áp được chuyện này xuống.
Phóng viên đồng ý không kiện nữa nhưng tin tức vẫn sẽ phát ra như cũ.
Vốn dĩ Bạc Tu Duệ muốn cô gắng một chút tận lực để tin tức xấu này ảnh hưởng thấp nhất, có thể không đăng tin tức là tốt nhất.
Tin tức xấu như thế nếu như chuyền ra ngoài ngày mai có khả năng giá cổ phiếu của Bạc thị sẽ bị sụt giảm,
Nhưng phóng viên đó không tha nói: Quần chúng có quyền được biết chân tướng mà truyền thông có nghĩa vụ tiết lộ sự thật.
Nói đến Bac Tu Duê môt câu đều
không thể phản kích.
Cảnh sát cũng khuyên nói: làm người phải có chừng mực, gặp được tốt mà thu liễm lại.
Phóng viên đã đồng ý không kiện nữa, đừng để lúc đó sự việc náo loạn lớn, thì phiền phức rồi.
Bạc Tu Duệ chỉ có thể từ bỏ, kí tên mang Bạc Cảnh Hiên về, xám tro đi ra cục cảnh sát.
Đời này của Bạc Tu Duệ đều chưa từng mất mặt như thế qua.
Trên cả đoạn đường một câu ông cũng không nói, mang hết nộ khí về nhà.
Khi Ngô Mỹ Tư nghe nói lão gia muôn dùng gia pháp, cuối cùng cũng nhịn không nổi chạy ra quỳ trước mặt Bạc
Tu Duệ:
“Bố trên người Cảnh Hiên còn vết thương, có thể trước đừng phạt nó.
Bố trước nghe nó giải thích được không? Nói không chừng nó có nỗi khổ riêng.”
Chồng của Ngô Mỹ Tư sớm chết, Bạc Cảnh Hiên là con trai duy nhất của bà, cũng là hy vọng duy nhất.
Nhìn con trai khắp người là vết thương đi về bà sắp đau lòng chết rồi.
Mới không thèm quản Bạc Cảnh Hiên phạm lỗi sai gì, bà chính là nhìn không nổi con trai chịu một chút vết thương,
Bạc Tu Duệ lạnh hừ một tiếng: “Hừ,bg-ssp-{height:px}
nỗi khổ? Nó có thể có nỗi khổ gì? Đều do người làm mẹ như cô bình thường chiều nó, chiều đến khiến nó quen thói vô pháp vô thiên.
Nhưng năm này, nó đâm chết chính anh trai ruột của mình lại để người phụ nữ của mình gánh tội thay.
Hôm nay tôi không nói ra để nó tự nói ra đi, hôm nay rốt cuộc làm những gì?”
Ngô Mỹ Tư sắc mặt trắng bệch, không biết con trai gây ra chuyện lớn gì làm lão gia tức đến lôi cả chuyện Bạc Cảnh Hiên say rượu lái xe tông chết anh trai mình ra nói.
“Cảnh Hiên , rốt cuộc con làm gì để ông của con tức giận như thế?” Ngô Mỹ Tư hỏi.
Bạc Cảnh Hiên nhìn mẹ mình một cái, chột dạ cúi thấp đầu chuyện này anh ta cũng không nói ra miệng được.
“Cô xem xem, đến nó đều ngại không thể nói ra.” Ngữ khí của Bạc Tu Duệ chế giễu, “Hân Đồng vì mày mà gánh tội thay ở trong tù chịu khổ.
Mày thì tốt rồi ở ngoài vương pháp tiêu giao, tiêu giao đến mang cả em gái người ta lên giường.
Lương tâm của mày bị chó ăn ròi à? Mày làm như vậy xứng với Hân Đồng không?”
Ngô Mỹ Tư trấn kinh nhìn về phía Bạc Cảnh Hiên.
Đối với việc lúc trước bà thuyết phục Lê Hân Đồng gánh tội thay, bà ta cảm thấy Bạc gia đã cho Lê gia hai nghìn vạn làm bòi thường,
nợ cũng đã trả rồi, lại không còn áy láy gi nữa.
Tâm tư của Bạc Cảnh Hiên có chút hoang dã bà ta biết cũng không ngăn cản.
Đàn ông mà ở bên ngoài trêu ghẹo con gái là chuyện bình thường.
Nhưng đối tượng là Lê Tiêu Tiêu thì Ngô Mỹ Tư không tán thành.
Phụ nữ trong thiên hạ này cũng không phải là đều chết hết rồi, con trai bà ta ưu tú như vậy không nhất thiết phải treo đầu chết trên cây của nhà họ Lê bọn họ sao?
“Bố, con không tin Cảnh Hiên sẽ hồ đò như vậy, nhất định là tiểu nhà đầu nhà họ Lê đó dụ dỗ Cảnh Hiên nhà
chúng ta trước.
Hân Đồng một năm nay đều bị nhốt đúng không ạ? Cảnh Hiên nhất định là nhất thời tịch mịch chịu không nổi dụ dỗ mới gây ra chuyện sai lớn như vậy.
Việc này xin bố điều tra rõ ràng.”
Bạc Tu Duệ bị sự ngụy biện của Ngô Mỹ Tư làm giật mình.
Nghĩ xem, Lê Hân Đồng bất luận về tướng mạo học thức đều thắng xa Lê Tiêu Tiêu, theo lí thuyết thì Bạc Cảnh Hiên cũng không đáng đói khát như vậy.
Nếu thật như Ngô Mỹ Tư nói thì chuyện này cũng không thể toàn bộ trách Bạc Cảnh Hiên được.
Bạc Tu Duệ nhìn đứa cháu đang quỳ
dưới đất:
“Cảnh Hiên, là như vậy sao?”.