Lê Hân Đồng đương nhiên không tin, nếu như chỉ là gặp mặt đơn thuần cũng không cần quá tức giận như vậy, nhưng có chuyện không vui sáng nay cô ấy lại không dám hỏi nhiều.
“Không cần em đi cùng anh sao.” Lê Hân Đồng thăm dò hỏi.
Bạc Diễn Thần phân nửa có thể đoán được Bạc Tu Duệ bắt anh ta đi, khẳng định là hỏi về việc liên quan đến Bạc Cảnh Hiên và Lê Tiêu Tiêu.
Trường hợp này không tránh được gươm súng sẵn sàng, người vợ nhỏ bên cạnh anh có vài lời anh không thể nói được.
“Một mình anh đi là được rồi.” Bạc Diễn Thần nói.
Cô gái của anh đơn thuần và lương thiện như thế.
Bao nhiêu năm qua, gặp phải bao nhiêu sự cố như thế, cô ấy từ
đầu đến cuối vẫn còn giữ được vẻ hồn nhiên đó.
Anh ấy không muốn để cô nhìn thấy mặt xấu xa và bỉ ổi của Bạc gia, như thế thì không tôn trọng tâm hồn cỏ.
Lê Hân Đồng mấp máy miệng, muốn nói gì đó xong lại nhịn xuống.
Bạc Diễn Thần nheo mắt: “Em còn công việc vẫn chưa hoàn thành, báo cáo đó hôm nay phải giao.”
Lê Hân Đồng mới như tỉnh cơn mê, vỗ vào trán, “Aiya, đúng rồi báo cáo vẫn chưa viết xong nữa, suýt nữa quên mất.” Nói xong hướng về phía Bạc Diễn Thần cười tít mắt và lè lưỡi ra, “Cảm ơn anh đã nhắc nhở.”
Bạc Diễn Thần nhìn dáng vẻ dễ thương và hoạt bát của cô, ánh mắt anh trở nên dịu dàng.
Đến công ty, Bạc Diễn Thần không xuống xe mà trực tiếp bảo tài xế đi đến nhà cũ Bạc gia.
Lê Hân Đồng đứng tại đó, nhìn theo chiếc xe rời đi, rất lâu không bước chân di chuyển.
Không biết tại sao, cô ấy luôn cảm thấy không yên tâm.
Sớm đã nghe Bạc lão gia tính tình nóng nảy.
Qua vài ngày sống chung với nhau, cô ểy cảm thấy tính khí của Bạc Diễn Thần cũng không hẳn là tốt.
Vừa rồi trong điện thoại đã ngửi thấy mùi thuốc súng, về mặt này lưỡng cường tương ngộ.
Cảnh tượng này cô không dám nghĩ đến.
“Phu nhân, phu nhân.” Mãi đến khi Nhuế Văn Đào đứng bên cạnh gọi cô vài lần cô ấy mới phản ứng lại.
“Bạc tổng đi gặp bố anh ấy, không phải là…” Lê Hân Đồng giọng nói lo lắng.
Nhuế Văn Đào lại có vẻ rất điềm tĩnh và an ủi cô ấy nói: “Phu nhân đừng lo lắng, Bạc thiếu sẽ có chừng mực.”bg-ssp-{height:px}
Nghe anh ta nói như vậy, cảm xúc căng thẳng của Lê Hân Đồng phần nào được xoa dịu.
“Đúng rồi haha” Lê Hân Đồng cười rồi nói, “Anh đi theo Bạc tổng bao nhiêu năm rồi, tôi thấy hình như anh rất hiểu rõ anh ấy.”
Nhuế Văn Đào ngại ngùng gãi đầu: “Tôi chỉ đi theo Bạc thiếu hơn ba năm, phải nói là hiểu rất rõ, chưa đạt tới trình độ.”
“Hơn ba năm cũng không ngắn.” Lê Hân Đồng nói, “Tôi mới biết anh ấy chưa tới ba ngày, anh hiểu rõ anh ấy hơn tôi.
Trợ lí Nhuế, anh có thể nói với tôi anh ấy rốt cuộc là người như thế nào không.”
“Cái này” Trợ lí Nhuế do dự nhìn cô ấy.
ở bên cạnh Bạc Diễn Thần, anh ta sớm đã luyện được bản lĩnh nói ít làm nhiều.
Không có chuyện gì thì cố gắng hết sức không mở miệng.
Đặc biệt là không được bàn luận về chuyện thầm kín của của ông chủ, đây là điều cấm kị.”
Nhưng thân phận của Lê Hân Đồng không giống như những người khác, cô ấy là vợ danh chính ngôn thuận của ông chủ.
Cho dù Nhuế Văn Đào không biết ông chủ lấy vị Lê Hân Đồng tiểu thư vừa quen biết vài ngày này là có dụng ý gì.
Nhưng với sự quan sát nhạy bén, anh ta nhìn ra ông chủ đối với Lê Hân Đồng tuyệt đối không phải lợi dụng đơn giản.
Trong tình cảm đó hàm chứa rất nhiều thứ không rõ ràng.
Lê Hân Đồng thấy dáng vẻ bối rối của anh ấy, giọng nói cầu xin nói: “Làm ơn mà, anh nói với tôi đi.
Với tư cách làm vợ, tôi muốn hiểu rõ hơn tính cách của chồng, có lợi trong việc gia phát triển tình cảm vợ chồng.
Anh đừng coi thường tôi ở điểm này nha, nếu như vợ chồng hòa thuận, Bạc tổng tâm tình tốt đối với mọi người cũng có lợi.”
Nhuế Văn Đào giật giật khóe miệng.
Thật sự không nhìn ra nha đầu này còn rất biết mê hoặc lòng người.