“Nhuế Văn Đào lạnh lùng liếc cô một cái, “Giám đốc Lâm đến tập đoàn Red cũng được hai năm rồi phải không.”
Lâm Tuyết Nhi nghe xong trong lòng vui mừng, tại sao hỏi cô năm tháng đến công ty, chẳng lẽ chủ tịch muốn thăng chức cho cô, để Nhuế Văn Đào đến tiết lộ ý với cô.
Tập đoàn RED cũng không phải nơi đầu tiên Lâm Tuyết Nhi làm việc.
Cô ở đã thấy rất nhiều quy tắc bất thành văn ở nơi làm việc.
Có nhiều cấp trên lấy các chức vụ cấp chung làm mồi nhử, yếu cầu cấp dưới trả giá tương ứng mới có thể đạt được.
Đối với cái giá này có thể là tiền cũng có thể là sắc đẹp.
Bạc Diễn Thần không thiếu tiền, vậy cô ấy cần trả hiển nhiên là cái thứ hai rồi.
Haha không ngờ bình thường Đại Boss lạnh lùng chung quy cũng là người phàm.
Trong lòng Lâm Tuyết Nhi sóng cuồn cuộn dâng trào, trên mặt lại trấn tĩnh, “Đúng rồi, đến tháng sau vừa tròn hai năm rồi, trợ lí Nhuế thật là có trí nhớ tốt.”
Đối với kiểu nịnh hót như này, Nhuế Văn Đào đã quen rồi, cong môi mặt tỉnh bơ, “Thờ gian hai năm đã ngồi lên vị trí giám đốc phòng hành chính, thực lực của giám đốc Lâm không thể xem thường.”
Lời vừa nói ra, Lâm Tuyết Nhi dường như có thể đoán ra tiếp theo Nhuế Văn Đào sẽ nói cái gì.
Cai gọi là thả con săn sắt bắt
con cá rô đại khái chính là ý này.
Đây lời nói đùn đẩy hời hợt, chính là gợi mở để cô chủ động nói ra.
Chiêu bài cũ này…
“Nào có nào có, so với trợ lí Nhuế còn kém xa.” Lâm Tuyết Nhi tiếp tục nịnh hót nói.
Nhuế Văn Đào cười nhạt: “Tôi biết, giám đốc Lâm sờ dĩ có được thành tích như ngày hôm nay, điều này không thể tách rời với nỗ lực từ trước đến nay của cô.”
Lâm Tuyết Nhi gật đầu lia lịa: “Tất nhiên, nhưng chủ yếu nhất vẫn là dựa vào sự đề bạt của chủ tịch.”
Nhuế Văn Đào gật gật đàu: “Điều đó là đương nhiên, chủ tịch khao khát tài năng.
Thời gian giám đốc Lâm đến tập đoàn Red cũng không ngắn, phòng hành chính là bộ phận tiếp xúc thường xuyên nhất với chủ tịch.
Sở thích của chủ tịch cô cũng nên biết cơ bản phải không.”
Lâm Tuyết Nhi lại gật đầu một hồi: “Hả.
Chủ tịch thích cấp dưới nói ít làm nhiều.”
Nhuế Văn Đào cười haha: “Giám độc Lâm quả nhiên thông minh hơn người.
Nhưng
cô chỉ nói một nửa.
Chủ tịch ngoài thích nói ít làm nhiều, càng thích một cấp dưới đặt tấm tư vào công việc.
Cái này phía sau còn một nửa, giám đốc Lâm dường như không làm đúng như thế.
Hả”
Sắc mặt của Lâm Tuyết Nhi đột nhiên cứng đờ, “Trợ lí Nhuế, lời này của anh có ý gì tôi không phải rất rõ ràng.” Lời của Nhuế Văn Đào nói rất rõ ràng, chính là nói tâm tư của cô không đặt vào trong công việc, Lâm Tuyết Nhi Đương nhiên nghe hiểu, nhưng cô chính là không hiểu tại sao Nhuế Văn Đào sẽ nói ra những lời như thế.
“Tôi nói chuyện ghét nhất vòng vo, giám đốc Lâm đã làm cái gì, trong lòng tự rõ.” Ngữ khí của Nhuế Văn Đào bắt đầu trở nên nghiêm nghị,
, “Tôi biết cô rất có hứng thú với trợ lí mới đến Lê Hân Đồng, thậm chí có rất nhiều điều bất mãn.
Nhưng tôi xin khuyên cô, người bên cạnh chủ tịch, cô tốt nhất bớt gây sự, bằng không thì hậu quả cô hiểu rồi đó.”
Sắc mặt của Lâm Tuyết Nhi hoàn toàn tối sầm lại, Nhuế Văn đến gặp mặt để cảnh cáo cô những điều này, chắc chận đã biết chuyện về lễ phục, ô, Lê Hân Đồng này bản lĩnh mách lẻo không nhỏ.
“Tôi hiểu rồi.bg-ssp-{height:px}
Trợ lí Nhuế, tôi không hiểu sao anh lại cho rằng tôi đối với trợ lí Lê có thành kiến.
Lễ phục của công ty, tôi bảo cô ấy trả lại có sai sao?” Lâm Tuyết Nhi nói năng hùng hồn đầy lí lẽ.
Ánh mắt Nhuế Văn Đào giễu cợt nhìn cô ta, “Hôm đó tôi rõ ràng đã nói trong điện thoại, bộ lễ phục này là đích thân chủ tịch chọn, bảo cô gửi cho trự lí Lê.
Lẽ nào ý như vậy cô còn không rõ sao?”
Lâm Tuyết Nhi mở miệng, lời không nói ra được.
Nhân viên công ty mượn đồ của công ty,
cần qua phòng hành chính xét duyệt, điền vào đơn, kí tên đợi một loạt các quy trình.
Mà bộ lễ phục đó cho Lê Hân Đồng là đích thân Nhuế Văn Đào gọi điện thoại dặn dò, hiển nhiên chomượn không giống như người bình thường.
Thật ra trong long Lâm Tuyết Nhi rất rõ, cô ta là cố tình gây khó dễ cho Lê Hân Đồng mới cố ý nói lả công ty cho cô ấy mượn.
“Nhưng hôm đó anh cũng không có nói bộ lễ phục này tặng cho trợ lí Lê a.” Lâm Tuyết Nhi cắn môi ngụy biện nói.
Nhuế Văn Đào nhìn cô ta không chịu nhận sai, liền không nể nang, “Đây là chuyện riêng của chủ tịch, có cần giải thích với cô rõ ràng như vậy sao nếu như mượn dùng, là phải đi qua quy trình như vậy sao cô thân là giám đốc của phòng hành chính, nếu như đến điểm này giác ngộ cũng không có, vậy thì tôi có lí do hoài nghi cô cỏ hợp ngồi vị trí này hay không.”
Chức cụ của Nhuế Văn Đào vượt xa Lâm Tuyết Nhi, anh ta lại là người tin cận bên cạnh Bạc Diễn Thần, đương nhiên có tư cách răn dạy và quở trác cô.
Lời nói của Nhuế Văn Đào rất sắc bén, nói đến mặt của Lâm Tuyết Nhi hết xanh rồi lại đỏ, nhưng không dám ngụy biện một lời.
“Cho dù EQ của cô thật sự thấp, cho rằng bộ lễ phục đó là mượn, cũng không nên đang trong thời gian làm việc bắt người ta về lấy.
Cái nào quan trọng hơn cô phân biệt rõ không? Chưa kể trước đây lúc cô mượn đồ của công ty, cũng không thấy trả lại kịp lúc như thế.”
Nhuế Văn Đào lấy một tập tài liệu quẳng đến trước mặt cô, “Cô tự mình xem đi.
Đây là ghi chép cô mượn vật phẩm của công ty trong một năm.
Dường như đều vượt quá thời gian trả lại.
vẫn còn ghi chép hai bộ lễ phục thậm chí không có trả lại.
Có cần tôi bảo người đi điều tra xem hai bộ lễ phục đó đi hướng nào không? Cô cũng không tự lấy mình làm gương lại đối với người khác nghiêm khắc như thế.
Haha hai bộ lễ phục đắt tiền này, dựa theo quy tắc và quy định của công ty, phí vượt quá thời gian trả lại cũng là một số tiền không nhỏ đâu.”
Mặt của Lâm Tuyêt Nhi đỏ bừng, không ngờ đến Nhuế Văn Đào lại ra chiêu này, cô run rẩy nhìn theo tập tài liệu đó, sợ đến
mức không dám ngẩng đầu lên, “Trợ lí Nhuế, hai bộ lễ phục đỏ, tôi tôi là đã quên trả rồi.
Ngày mai tôi lập tức trả lại.”
Thật ra cô ta chẳng hề quên trả, rõ ràng là thấy hai bộ lễ phục đó đắt tiền, muốn chiếm làm của riêng.
Nhuế Văn Đào sao lại không biết chân tượng, khinh thường nhìn cô ta, “Cô tốt nhất nói được làm được, vì lợi ích của đồng nghiệp, tôi không trực tiếp đi báo cáo với chủ tịch ghét nhất là người làm thiệt hại lợi ích của công ty để trục lợi, nếu như ngài ấy biết chuyện này, e rằng kết cục của cô nhất định rất bi thảm.”
Lâm Tuyết Nhi sợ tới mức suýt nữa quỳ gối xuống, khóc lóc kể lể: “Trự lí Nhuế, anh đại nhân đại lượng, tha cho tôi lần này, sau này nhất định đều nghe theo anh.”
Cô ta rất hối hận, chính bởi vì bản thân không cam tâm Lê Hân Đồng được sủng ái, muốn dựa vào cô ấy, tự mình cho rằng chức vụ của bản thân rất lợi hại, ức hiếp Lê Hân Đồng, ra oai với cô ấy.
Kết quả lại chuyển thành gậy ông đập lưng ông.
Ngược lại biến khéo thành vụng, bị người
khác năm lấy thóp..