Lục Lê Vân với Đỗ Chí Quân đưa mắt nhìn nhau, đã hoàn toàn sũ’ng sờ.
Thì ra người này là ông chủ của sơn trang.
Mạc Song
Song lại có thể ở bên cạnh người đàn ông giàu có như thế.
“Dựa vào cái gi mà đuổi chúng tôi đi.
Chúng tôi ở đây tốn tiền, khách hàng là thượng đế.” Lục Lê Vân làm đang cố đấu tranh.
“Thượng đế haha ngại quá, tôi không tin đạo.” Coco để lộ ra biểu cảm hung ác tàn nhẫn, “Bắt nạt bảo bối nhà chúng tôi, đuổi các người đi còn nhẹ nhàng.
Còn lắm lời lảm nhảm có tin tôi đánh cô không.”
Lục Lê Quân bị khí thế của anh ta dọa cho hoảng sợ, ngay lập tức
im miệng.
“Bảo bối.” biểu cảm của Coco đối với Mạc Song Song lập tức chuyển thành kiểu dịu dàng, “Em đó nha, cái gì cũng tốt, chỉ là quên trước quên sau.
Đến hồ bơi, ngay cả đồ bơi cũng không mang theo.
Đi, anh đưa em đi mua đồ bơi.”
Mạc Song Song đã hoàn toàn bước vào chế độ cơ học, giống như một chú thú cưng ngoan ngoãn, ngoan ngoãn bị Coco dắt đi.
Nhìn theo bóng lưng hai người
nắm tay rời đi, Lục Lê Vân tức giận cầm chai coca trên tay hung dữ đập mạnh xuống mặt đất.
“Vân Vân.” Đỗ Chí Quân đưa tay ra kéo lấy tay của cô ta lại bị cô ta hất ra.
“Anh là đồ đần độn vô dụng, tôi bị người ta bắt nạt anh đến một cái rắm cũng không dám đánh.
Tôi tốn tiền đi nuôi một con chó còn có ích hơn anh.” Lục Lê Vân càng nói càng tức giận, cút cút cút, nhìn thấy anh tôi liền thấy tức giận.”
Thường ngày Lục Lê Vân la hét và cãi vã với anh ta cũng thôi đi, nhưng hôm nay trước nơi đông người nhục mạ như thế, mặt mũi của Đỗ Chí Quân và tấm lá chắn cũng không nhịn được nữa rồi, hạ thấp giọng nói: “Nhiều người đang nhìn như thế, em chú ý đến ảnh hưởng chút được không?”
Lục Lê Vân vừa nghe thấy càng tức giận, giơ chân đá vào chân của Đỗ Chí Quân, “Anh vẫn còn sợ ảnh hưởng sao? Mặt của chúng ta sớm đã bị mất từ lâu rồi Tôi không quan tâm, hoặc là anh đi tìm thứ đê tiện đỏ tát vào mặt của cô ta trút giận cho tôi.bg-ssp-{height:px}
Hoặc
là cút đi xa xa cho tôi, trong ba tháng đừng để tôi nhìn thấy anh.”
Sắc mặt của Đỗ Chí Quân tối sầm lại, gằn giọng nói: “Em không nhìn thấy ở bên cạnh Song Song là ông chủ của Sơn Trang sao? Ở đây khắp mọi nơi đều là thuộc hạ của hắn ta.
Nếu như anh vừa động thủ chắc chắn sẽ chết rất thê thảm.”
Lục Lê Vân lạnh lùng cười nói: “Tôi đã nói là anh vô dụng rồi.
Anh còn không dám thừa nhận, tôi thấy anh không phải không dám mà là không nỡ đánh mở miệng một tiếng Song Song, gọi
thân mật như thế, anh nói xem có phải vẫn còn tình cảm với con tiện nhân đó đúng không?”
Đỗ Chí Quân giải thích với cô ta không rõ ràng.
“Anh sớm đã chia tay với cô ấy, mấy năm nay anh đối với em một lòng một dạ, em sao có thể nói ra những lời như vậy, lại đây đừng làm loạn nữa, chúng ta tranh thủ đi đi, tránh một lát nữa bị người ta đuổi đi càng khó xử.”
Lục Lê Vân trực tiếp đặt đít ngồi lên chiếc ghế bên cạnh: “Muốn đi thì anh đi đi, tôi mới không đi.
Tôi mất tiền đến đây, thách họ cũng
không dám đuổi tôi đi ra ngoài.”
Đúng lúc đó, một người đàn ông mặc quần tây áo vest dẫn theo bốn bảo vệ đi qua đây.
“Tôi là quản lí đại sảnh, ở đây không hoan nghênh các người, mời hai người lập tức rời đi.” Người đàn ông mặc đồ tây nói.
“Tôi không đi.
Tôi là mất tiền.” Lục Lê Vân bắt chéo chân vênh váo tự đắc.
“Ông chủ đã dặn dò, tiền có thể trả lại cho hai người.” Người đàn
ông mặc đồ tây nói.
Đỗ Chí Quân vừa nghe, vội vàng khuyên nói: “Vân Vân, họ chịu trả lại tiền rồi, chúng ta nên đi thôi.”