Nói là có lòng tốt mang bữa sáng cho cô, nhưng thoáng cái đã vào hết bụng tên tham ăn này, Lâm Thanh Mai cạn lời nhìn Đường Văn Tú.
Anh ta lại không thấy thế: “Ai bảo cô lâu như thế, bữa sáng đã nguội cả rồi… Như này vậy, dù sao cô cũng ăn mặc chỉnh tề rồi, tôi đưa cô ra ngoài ăn!”
Lâm Thanh Mai mất hứng nói: “Bỏ đi, anh đi đi, tôi về phòng ngủ tiếp đây! Tôi còn có mỗi ngày mai được nghỉ, ngày kia phải tới khu phim trường ở thành phố Z theo đoàn phim rồi, tôi muốn nghỉ ngày tử tế.”
Tâm tình của Đường Văn Tú kém đi nhiều: “Lâm Thanh Mai, là ai nói nếu được tuyển sẽ mời tôi đi ăn? Tôi không cần biết, trước khi cô đi, nhất định phải mời tôi đi ăn, con người phải giữ chữ tín!”
Cơn buồn ngủ ập tới khiến Lâm Thanh Mai hơi mất kiên nhẫn: “Tổng giám đốc Đường, anh thật sự chỉ thiếu một bữa tôi mời sao?”
Mày kiếm của anh ta nhướn lên: “Đúng! Chỉ thiếu một bữa cô mời!”
Đường Văn Tú nói như thế, cô còn có thể nói gì nữa, thật ra, vốn cô định chọn thời gian thích hợp mời anh ta một bữa tử tế, không ngờ anh ta lại sốt ruột như này.
Lâm Thanh Mai thỏa hiệp: “Được rồi, vậy tổng giám đốc Đường chọn thời gian, tôi bay chuyến giờ sáng ngày kia.”
Anh ta cười thần bí: “Được, đến lúc đó cô chờ điện thoại của tôi đi, vậy tôi đi trước đây, Cô cứ tiếp tục ngủ của cô đi…”
Tiễn Đường Văn Tú chưa được bao lâu, Lâm Thanh Mai thay quần áo xong lại chui vào chăn, đang định ngủ, vị khách thứ hai đã tới.
Vừa mở cửa liền thấy Lưu Bảo Bảo, Lâm Thanh Mai ngáp một cái, than thở: “Bảo Bảo, hiếm khi cậu dậy sớm như này…”
Lưu Bảo Bảo mặc một chiếc váy liền thân hàng hiệu màu xanh lục, đẹp như tranh vẽ, tay xách túi xách bản giới hạn, cô tháo kím râm xuống, cười hihi: “Tớ đây phải ra sân bay đón bạn trai!”
Lâm Thanh Mai xoay người đi về phía sofa, trực tiếp nằm bẹp xuống, nói: “Cậu đi đón bạn trai của cậu, sao lại tới chỗ tớ chứ?”
Lưu Bảo Bảo đóng cửa lại, nghiêm túc nói: “Vì cậu phải đi đón cùng tớ.”
“Cái gì?” Lâm Thanh Mai ngồi dậy, khó xử nói: “Tớ không đi đâu…”
Thấy cô không muốn đi, Lưu Bảo Bảo rảo bước đi về phía sofa, ngồi xuống, ôm eo Lâm Thanh Mai, làm nũng: “Thanh Mai tốt nhất của tớ, nhất định cậu phải đi cùng tớ! Nếu như cậu không đi cùng tớ, tớ liền treo cổ!”
Lâm Thanh Mai thấy bạn thân cực kỳ khác thường, tay cô sờ lên trán Lưu Bảo Bảo: “Cậu không sốt chứ, rốt cuộc là cậu sao thế? Sao tớ càng nghe càng hồ đồ vậy?”
Cô hỏi như thế, khuôn mặt xinh đẹp tươi cười của Lưu Bảo Bảo triệt để biến mất, cô hỏi: “Cậu để bụng tớ hút thuốc không?”
“Cậu cứ tự nhiên.”
Lưu Bảo Bảo lập tức rút một điếu thuốc ra khỏi túi, châm lửa, rít hai hơi rồi nói: “Tớ nói thật với cậu vậy, thật ra đối phương vẫn chưa phải là bạn trai của tớ! Anh ấy là luật sư tớ quen khi ký giấy ly hôn, thường thì anh ấy không nhận án ly hôn, là một người bạn của tới liên hệ giúp. Anh ấy sống ở nước ngoài nhiều năm, thỉnh thoảng mới về nước công tác, khoảng thời gian gần đây luôn ở thành phố A.”
“Thanh Mai, tớ nói cho cậu biết, từ sau khi tớ không yêu Hà Đức Chinh nữa, anh ấy là người đàn ông thứ hai mà tớ thật sự yêu! Nhưng vấn đề chính là anh ấy quá khó theo đuổi, tớ chỉ còn nước chưa cưỡng ép anh ấy…”
Lâm Thanh Mai nghe mà hơi ngạc nhiên, Lưu Bảo Bảo lại nói ra lời như này, cô tuyệt đối tin tưởng Lưu Bảo Bảo thật sự rất thích người luật sư kia.
“Vậy tớ đi đón sân bay cùng cậu có quan hệ gì?”
Lưu Bảo Bảo chớp mắt với cô: “Hôm qua tớ vừa biết tin anh ấy có một người anh họ, cậu đoán xem là ai?”
Anh họ?
Lâm Thanh Mai nhíu mày, nghĩ một lượt những người đàn ông mình quen, cô bỗng hỏi: “Không phải là Lập Gia Khiêm chứ?”
“Hahaha, thông minh!” Lưu Bảo Bảo hưng phấn nói: “Có quan hệ cùng Lập Gia Khiêm, tớ nghĩ mục tiêu thân cận hơn với anh ấy sẽ càng dễ dàng hơn…”
“Bảo Bảo, mặc dù tớ có chút không nỡ nói ra, nhưng tớ không muốn lừa cậu, thật ra tớ và Lập Gia Khiêm đã chia tay rồi.” Ánh mắt của Lâm Thanh Mai mang theo áy náy và cả đau đớn.bg-ssp-{height:px}
Không nhắc còn đỡ, vừa nhắc lòng liền thắt lại.
Lưu Bảo Bảo ngạc nhiên đứng lên: “Không phải chứ… Cậu và anh ta thật sự vì đống ảnh và tin đồn kia mà chia tay sao? Cậu giải thích tử tế với anh ta cũng không được sao?”
Lâm Thanh Mai bất lực lắc đầu: “Không phải, thật ra là vì ba anh ấy tới tìm tớ…”
Mất khoảng phút, cô đơn giản kể lại chuyện đã xảy ra, lúc này Lưu Bảo Bảo mới bừng tỉnh, ngồi xuống sofa thở dài: “Thât sự là trời tuyệt đường tớ…”
Thấy biểu cảm mất hồn của bạn thân, Lâm Thanh Mai không nỡ, chủ động hỏi: “Có phải anh ta tên là Lập Tư Thần không?”
Đôi mắt đen của Lưu Bảo Bảo lập tức sáng lên: “Đúng! Cậu quen anh ấy?”
“Thật ra tớ chưa từng gặp anh ta, thế nhưng chuyện lần trước tớ bị cắm châm độc có liên quan tới anh ta, thuốc giải là do Lập Tư Thần đặc biệt đưa tới, may là có ba anh ta giúp đỡ, những thứ này cũng là do Lập Gia Khiêm nói với tớ.”
Khóe mắt Lưu Bảo Bảo mang ý cười: “Thanh Mai, lần này cuối cùng chúng ta cũng có cớ để đi đón sân bay! Cậu cứ nói là muốn mời anh ấy dùng bữa tỏ ý cảm ơn! Chúng ta tìm một nhà hàng tốt, cậu yên tâm, tớ thanh toán!”
Thấy bạn thân thích một người đàn ông như thế, Lâm Thanh Mai cũng vui vẻ giúp đỡ, cô cười: “Được, tớ đi đón sân bay cùng cậu, hơn nữa, đúng là tớ nên cảm ơn anh ta, trước kia tớ chỉ bảo Lập Gia Khiêm thay tớ cảm ơn anh ta, bây giờ có cơ hội gặp mặt cảm ơn, đương nhiên là tốt nhất.”
“Vậy đi thôi! Cậu mau trang điểm cho xinh đẹp vào! Là bạn thân của tớ, cậu cũng phải xinh đẹp rạng rỡ!” Lưu Bảo Bảo lôi tay Lâm Thanh Mai đi vào phòng ngủ.
“Tớ ăn mặc thoải mái là được…”
“Không được! Mới sáng sớm tớ đã dậy trang điểm tiếng, cậu phải phối hợp với tớ, sao ăn mặc thoải mái được?”
Lâm Thanh Mai không còn cách nào khác, không ngờ Lưu Bảo Bảo gặp được người đàn ông mình thích thì lại trở nên mạnh mẽ như này…
…
tiếng sau, Lâm Thanh Mai và Lưu Bảo Bảo bắt taxi đến sân bay.
Bây giờ, bọn họ đang đứng ở lối ra chờ Lập Tư Thần trong lời đồn.
Trên đường tới, Lưu Bảo Bảo nói với Lâm Thanh Mai, trước kia cô luôn dùng đủ mọi cách để tiếp cận Lập Tư Thần, tiếc là những cái cớ dùng được đều đã dùng rồi, ngoài vài lần đi uống cà phê cùng Lưu Bảo Bảo, Lập Tư Thần chưa từng dùng bữa với cô.
Như cách Lưu Bảo Bảo nói, con người Lập Tư Thần rất cứng đầu, quả nhiên là phù hợp làm luật sư.
Không tới phút, một người đàn ông trẻ tuổi cực kỳ dễ nhận ra xách túi du lịch nhìn có vẻ khiêm tốn nhưng thật ra cực kỳ cao cấp đi ra.
Lưu Bảo Bảo không khống chế được sự nhiệt tình, vẫy tay: “Anh Lập…”
Khuôn mặt anh tuấn phi phàm của Lập Tư Thần lập tức hơi phản cảm, nhưng giấu đi rất tốt, ai cũng không nhận ra được.
Anh ta đi tới trước mặt Lưu Bảo Bảo, giọng nói lạnh lùng: “Cô Lưu, sao cô lại ở đây?”
“Anh Lập, hôm nay tôi đặc biệt dẫn bạn thân của tôi tới đón anh, cô ấy nói là trước kia anh từng giúp cô ấy, để tỏ ý cảm ơn, cô ấy muốn mời anh ăn trưa, không biết anh Lập có chịu nể mặt không?” Lưu Bảo Bảo cười dịu dàng, trong mắt không che giấu được sự yêu thích đối với Lập Tư Thần.
Lâm Thanh Mai đứng thẳng người, khi Lập Tư Thần nhìn cô, cô mỉm cười: “Anh Lập, rất xin lỗi vì chúng tôi đường đột đến đón sân bay, hy vọng anh không để bụng! Thật ra là vì lương tâm tôi khó yên, muốn trục tiếp nói lời cảm ơn anh!”
Nói xong, Lâm Thanh mai còn hơi cúi người xuống.
Lưu Bảo Bảo mang dáng vẻ trẻ nhỏ dễ bảo, đưa Lâm Thanh Mai tới quả nhiên là quá hữu dụng, đã xinh đẹp lại còn khiêm tốn lịch sự, Lập Tư Thần mà còn chút phong độ thì chắc chắn sẽ không từ chối.
Khi Lập Tư Thần nhìn thấy Lâm Thanh Mai, anh ta cảm thấy hơi quen, nghĩ kỹ lại, hỏi: “Cô là bạn của anh họ tôi?"