Thừa dịp Trần Hoàng Khôi đang ngây người, Lâm Thanh Mai dùng hết sức đẩy anh ta ra.
Cô dùng một tay che cổ mình rồi lao ra khỏi phòng ngủ.
Lê Anh Đào đang đứng ở cửa phòng ngủ, trên tay cầm một chùm chìa khóa.
Trần Hoàng Khôi đứng dậy, trong lòng lóe lên một tia hối hận, tại sao lại đưa chìa khóa cho Lê Anh Đào chứ!
Anh lướt qua cô ta, sải bước đuổi theo Lâm Thanh Mai, sau lưng cô hét lớn: "Lâm Thanh Mai, không trả cho tôi tỷ, cô đừng hòng muốn ly hôn!"
‘Bíp’, có tiếng đóng cửa ở tầng dưới.
Lâm Thanh Mai đi rồi, Trần Hoàng Khôi nhớ tới Lê Anh Đào còn đang tức giận!
Nếu hôm nay không phải do cô ta thì anh đã có thể ngủ với Lâm Thanh Mai rồi.
Nhớ tới mấy dấu hôn trên người Lâm Thanh Mai, anh tức giận đến mức hận không thể bộc phát ngay tại chỗ!
Anh nhất định phải tìm ra cái tên gian phu đó mới được!
Trần Hoàng Khôi bước lên lầu, Lê Anh Đào vừa nhìn thấy anh, thì lập tức chủ động giải thích: "Hoàng Khôi, thật xin lỗi...Có phải em đã làm phiền tới hai người rồi không?"
Trong lòng cô ta.hận chết Lâm Thanh Mai, cái ả đê tiện này lại còn có mặt mũi dám trở về dụ dỗ người đàn ông của cô!
"Lê Anh Đào, hôm nay không phải anh đã nói với em rồi sao? Anh muốn đợi một mình."
Giọng điệu của anh ta rõ ràng là vừa mang theo sự trách cứ vừa không kiên nhẫn, đôi mắt to tròn của Lê Anh Đào lập tức ngập nước mắt: "Chỉ là em rất nhớ anh thôi, nên mới chạy tới đây gặp anh, không ngờ tới..."
Vẻ mặt đáng thương của cô ta, giống như đang đè nén rất nhiều điều oan ức, cô ta lo lắng Trần Hoàng Khôi sẽ vì chuyện này mà tức giận.
Sắc mặt anh ta dịu đi, đến gần cô ta, đưa tay lên lau nước mắt cho cô ta: "Đồ ngốc này, bây giờ em là thư ký của anh, ngày mai gặp anh ở công ty không được sao? Còn phải nhớ anh vậy à?"
"Nhưng trong lòng của người ta chỉ nhớ mình anh mà thôi, một ngày không nhìn thấy thì không ngủ được..." Nước mắt của Lê Anh Đào không còn nữa, cô ta biết Trần Hoàng Khôi không thích cô ta quá mức mít ướt, thỉnh thoảng tỏ ra bản thân yếu đuối mới là sát chiêu.
Lời của cô ta dễ dàng chọc vào chỗ ngứa của anh, Trần Hoàng Khôi ấn cô ta vào tường...
Rất nhanh, trong biệt thự truyền ra tiếng thở dốc của Lê Anh Đào, đôi khi còn phát ra tiếng hét chói tai.
Lâm Thanh Mai đứng ở cửa, một tay che miệng, nước mắt đã sớm rơi đầy mặt.
Cho dù chỉ một lần thôi cũng được, cô vẫn luôn hy vọng Trần Hoàng Khôi bỏ lại Lê Anh Đào mà chạy ra ngoài để đuổi theo cô.
Đáng tiếc tên đó không có làm vậy.
Cô còn ngây thơ nghĩ rằng, Trần Hoàng Khôi muốn làm loại chuyện đó với cô là vì anh ta còn có chút tình cảm với cô.
Có Lê Anh Đào ở đó, lúc nào anh ta cũng có thể làm loại chuyện này.
Lần này, Lâm Thanh Mai triệt để mất hết hy vọng, tên đó chỉ muốn chơi đùa với cô mà thôi!
Trước đây, khi cả hai chưa trở mặt với nhau, ít nhất thì ở bề ngoài Trần Hoàng Khôi còn đối xử khách sáo, tôn trọng, bảo vệ cô.
Còn bây giờ, thái độ của anh ta khi đối xử với cô là khinh bỉ, vô tình, thô bạo...Hệt như đang đối đãi với một người phụ nữ qua đường vậy, muốn chơi là chơi.
Lâm Thanh Mai mất hết hồn vía rời khỏi biệt thự.
Đi chưa được hai phút, gót giày cao gót bị gãy.
Cô bật cười, tiếng cười tự giễu lại hoang liêu, cô ngước lên trời hét to một tiếng: "Ông trời ơi, có bản lĩnh thì ông đổ mưa đi!"
Điều buồn cười chính là, năm phút sau, trời bắt đầu giông bão.
Lâm Thanh Mai dứt khoát cởi giày cao gót ném vào thùng rác ven đường.
Lúc này mưa to tầm tã, chỉ một mình cô lang thang trên đường.
Trước khi ra ngoài, may mắn một điều là cô tiện tay mang theo áo khoác ngoài, ít nhất cũng không đến nỗi phải phơi bày sự không đứng đắn của mình với người khác.
Cô đi chân trần đến trạm xe buýt, ngồi xuống ghế chờ.
Nhìn mưa to, mấy chuyến xe buýt từng chiếc chạy ngang nhưng cô lại không chịu lên xe.
Lâm Thanh Mai nhớ tới từng chuyện một thời đại học khi cùng ở với Lâm Hoàng Khôi.
Nhớ những kỷ niệm tươi đẹp, cũng nhớ kỷ niệm về mấy lần cãi nhau.
Giờ phút này, cả người cô đều ướt dẫm, chật vật tới nỗi không nỡ nhìn, giới hạn tôn nghiêm trong lòng bảo cô phải cố gắng chống lại mấy ý niệm đó.
Đúng lúc này, một chiếc xe Maybach màu đen chạy tới.
Lập Gia Khiêm nhìn vào gương chiếu hậu, hôm nay trời mưa rất to, tuy thị lực anh không tốt nhưng anh có thể nhìn thấy cô chuẩn xác như vậy.
Nhìn một dáng người nhỏ xíu tưởng chừng như sắp bị mưa lớn nhấn chìm, trong lòng anh nổi lên một tia xót xa đau lòng...bg-ssp-{height:px}
Anh cho rằng cái cảm giác này chỉ là thương hại.
Sau khi quay đầu, Lập Gia Khiêm cuối cùng cũng dừng xe lại bên đường.
Có vẻ như vẫn chưa thu hút được sự chú ý của cô gái nhỏ kia.
Anh miễn cưỡng mở cửa bước xuống xe, tay cầm một chiếc ô cao cấp màu đen tuyền, cao nhã tôn quý bước đến trước mặt cô.
Cho đến khi một đôi giày da quen thuộc xuất hiện trước mắt cô, Lâm Thanh Mai theo bản năng ngẩng đầu lên, thấy được Lập Gia Khiêm cũng đang nhìn cô.
Đôi mắt đen của anh ấy sâu không thấy đáy, giờ phút này anh đang đứng ở nơi khuất sáng, lại càng thêm mờ ảo không chân thực.
“Lên xe.” Giọng điệu càng giống mệnh lệnh.
Giờ phút này trong lòng Lâm Thanh Mai không còn tức giận nữa, cô bình tĩnh nói: "Bây giờ không làm, có được không? Tôi thực sự không còn tâm trạng để ứng phó với anh nữa."
Đáy mắt xoẹt qua tia lạnh lẽo, anh lâm hạnh cô lại bị cô xem là đang ứng phó sao?
Vì hai mắt cô đã khóc tới nỗi sưng hết cả lên, giờ phút này anh cũng không so đo với cô làm gì, một tay anh nắm lấy cô: "Nhẫn nại của tôi có hạn."
Sức lực của anh đủ khiến một người đi chân trần như cô căn bản là vô lực chống cự.
Chẳng mấy chốc, cô đã bị nhét vào ghế phó của xe.
Không đợi cô phản kháng, cửa xe đã bị đóng lại, Lập Gia Khiêm không nhìn cô, xoay người ra phía sau chụp lấy một thứ, anh cầm hộp khắn giấy ném lên người cô, lạnh lùng nói: "Lau đi."
Rất nhanh xe đã chạy đi, tới con phố đông người tấp nập.
Lâm Thanh Mai nhìn chằm chằm vào hộp khăn giấy rồi lại liếc nhìn anh, giọng điệu cầu xin: "Đêm nay tâm tình của tôi quả thực không được tốt cho lắm..."
Anh lớn tiếng cắt ngang: "Đừng nói nhảm nữa! Tôi sẽ không động vào cô! Lau đi, cô ướt hết rồi, đừng làm bẩn xe của tôi."
Thực ra anh rất lo cô bị cảm, nhưng lời này anh không thể nói ra.
Mũi Lâm Thanh Mai chua xót: "Nếu sợ tôi làm bẩn xe của anh, sao anh lại để tôi lên xe làm gì?"
Vẻ mặt của anh vẫn lạnh như băng, không nói câu gì.
Đợi tới khi cô lau hết hộp khăn giấy thì có một chiếc áo khoác bay tới mặt cô.
"Mặc vào"
Cô ngước mắt nhìn anh, không biết vì sao, chỉ vì một hành động này khiến lòng cô hệt như đang có một dòng điện ấm áp xoạt ngang.
Không chút do dự, Lâm Thanh Mai mặc áo khoác vào.
Sau khi mặc vào, cơ thể lạnh lẽo của cô trở nên ấm áp hơn.
Nhìn giọt mồ lôi lấm tấm xuất hiện trên trán của Lập Gia Khiêm, Lâm Thanh Mai nhìn chằm chằm vào nút điều hòa trên xe, mới phát hiện vào mùa hè oi bức này anh lại có thể bật máy sưởi...
"Cảm ơn anh nha." Một câu này là xuất phát từ tận đấy lòng của cô.
Lập Gia Khiêm không có nhìn cô mà luôn nhìn thẳng về phía trước, Lâm Thanh Mai lại trộm nhìn anh, đột nhiên cô cảm thấy sườn mặt của anh rất đẹp khiến cô rất muốn hôn anh một cái...
Hai má cô hơi nóng lên, tim cũng đập nhanh hơn chút, Lâm Thanh Mai thầm mắng bản thân không biết xấu hổ.
Sao trong đầu cô lại có loại suy nghĩ này chứ!
Lâm Thanh Mai quyết định nhắm hai mắt lại không muốn nghĩ tới anh nữa.
Chỉ cần nhìn thêm vài lần như thế này, cô sẽ có suy nghĩ xấu xa mất thôi.
Cô quay mặt lại, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dần dần, tình cảnh ấm áp trong xe khiến mí mắt của cô trĩu nặng, rất buồn ngủ, cuối cùng cô cũng ngủ gục trên xe.
Nghe thấy người bên cạnh truyền tới tiếng thở đều đều, Lập Gia Khiêm vốn muốn đưa cô về nhà rốt cuộc cũng thay đổi chủ ý.
Ma xui quỷ khiến anh lại mang cô về biệt thự của mình.
Xe đã được đậu vào gara, mà con mèo nhỏ này vẫn còn chưa tỉnh ngủ.
Anh mất hết kiên nhẫn, dùng tay đẩy mạnh cô một cái nhưng cô vẫn không có tỉnh lại.
Sắc mặt anh ngưng đọng, Lập Gia Khiêm liền vươn tay sờ vào trán cô.
Lòng anh chấn động luôn rồi, thật sự phát sốt!
"Mang cô về chính là một sai lầm lớn mà! Vì sao không vứt cô trên đường cho rồi!" Anh nhíu mày tự nói, đôi chân dài bước xuống xe đi về phía ghế phó.
Anh mở cửa xe ôm cô xuống, bế cô vào biêt thự rồi đưa cô vò phòng ngủ, Lập Gia Khiêm lập tức gọi điện: "Đỗ Tuấn, đi mới bác sĩ La tới biệt thự một chuyến, nói có người đang bị sốt cao."