Lời nói của Đông Phương Trực đã đồng thời khiến cả hai người đều kinh ngạc, nét mặt Bạch Cảnh Thụy có chút phức tạp, anh không ngờ rằng Đông Phương Trực có thể trực tiếp nói ra như vậy.
Lâm Thanh Mai bàng hoàng không thể suy nghĩ thông suốt được điều gì cả, trước đó cô rõ ràng nghe y tá nói đó chỉ là tai nạn ngoài ý muốn...
Những lời của Đông Phương Trực nói với cô khiến cô thật đau lòng, sớm đã khiến cô bật khóc.
Chỉ một câu nói cuối cùng đã thực sự kích động đến cô, Lâm Thanh Mai không nhịn nổi nữa, nghẹn ngào hỏi: “Anh đang lừa tôi đúng không?”
“Lừa cô sao? Sao cô không đích thân ra mặt hỏi thẳng Bạch Cảnh Thụy đi, lúc đó cô sẽ biết tôi có lừa cô hay không!” Lúc này Đông Phương Trực đã đứng dậy, ám hiệu cho Bạch Cảnh Thụy.
“Bạch Cảnh Thụy, tôi mong rằng sự hi sinh của anh không vô ích, cũng mong rằng Lâm Thanh Mai không phải người phụ nữ máu lạnh vô tình! Nếu tôi là cô ấy, tôi nhất định sẽ dùng sự hi sinh này của anh để đối mặt với trị liệu, có gì to tát đâu chứ, chẳng qua chỉ là lãng phí vài năm thanh xuân ở trong bệnh viện, cũng không phải là bị giam cầm không được tự do, hà cớ gì mà ngày nào cũng phải tìm đến cái chết?” Lời nói của anh mang theo hàm ý giễu cợt khinh thường, không phải nói để Bạch Cảnh Thụy nghe mà chủ yếu là muốn Lâm Thanh Mai nghe.
Ám thị gì cũng đều dùng hết rồi, Đông Phương Trực muốn dùng phương pháp trực tiếp này để giúp Lâm Thanh Mai vượt qua chướng ngại khó khăn nhất trong lòng.
Nếu như vượt qua được, những khó khăn sau đó cũng chẳng có gì đáng lo ngại, chỉ cần lặp đi lặp lại việc trị liệu đến khi bệnh tình được điều trị khỏi hẳn.
Đông Phương Trực muốn dành quãng thời gian còn lại cho Bạch Cảnh Thụy, dù sao thì những khổ cực của anh cũng không thể lãng phí một cách vô ích được, bây giờ đã đến lúc phát huy tác dụng.
Mọi người đều là bệnh nhân bị bỏng, đều phải đối mặt với trị liệu, bất kể là cố ý hay ngoài ý muốn đều không còn quan trọng nữa, ít nhất Lâm Thanh Mai cũng có thêm một người bạn bệnh nhân, mối quan hệ cũng không tệ lắm.
Trước khi rời đi, Đông Phương Trực lạnh lùng nói với Lâm Thanh Mai một câu: “Lâm Thanh Mai, đây là lần cuối cùng tôi ủng hộ cô! Tôi không phải ông chủ bán canh gà, không có nhiều thời gian đến nỗi ngày nào cũng cho cô ăn canh gà tẩm bổ được đâu, tôi còn rất nhiều dự án y học cần phải nghiên cứu! Nếu cô muốn chết thì cứ việc, đừng lãng phí thời gian của tôi.”
“Nếu cô lựa chọn việc tự tử, tôi nghĩ sau khi chết đi nói không chừng cô có thể gặp được Kiệt và Hạ Thiên đấy. Tôi đoán hai kẻ cặn bã đó sẽ rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cô, hóa ra không cần bọn họ phải động tay, cô cũng có thể chết một cách hèn nhát như vậy...”
Bạch Cảnh Thụy nhíu mày, nghe những lời nói sắc như dao găm của Đông Phương Trực, anh ta muốn mở miệng ngắt lời, những lời nói máu lạnh như vậy thật sự có thể giúp được Lâm Thanh Mai sao?
Ngộ nhỡ những lời kích động này của Đông Phương Trực khiến Lâm Thanh Mai bùng nổ như chiếc bình bị vỡ, khiến cô thực sự từ bỏ thì phải làm sao?
Nhưng thân phận của Đông Phương Trực lại khiến Bạch Cảnh Thụy có chút kiêng dè, dù sao so với anh mà nói, Đông Phương Trực mới là bác sĩ chuyên nghiệp, Lâm Thanh Mai đã ở Vườn địa đàng lâu lắm rồi, Đông Phương Trực có lẽ khá hiểu Lâm Thanh Mai...
Cuối cùng, Bạch Cảnh Thụy cũng không nói gì.
Nhìn bóng lưng dần biến mất của Đông Phương Trực, Bạch Cảnh Thụy nhất thời có chút lo lắng trạng thái tinh thần của Lâm Thanh Mai.
Anh vẫn ngồi trên chiếc xe lăn tự động, thậm chí không dám đến gần cô.
Chỉ sợ anh đến gần sẽ khiến Lâm Thanh Mai sợ hãi bài trừ thì phải làm sao?
Cả phòng bệnh vô cùng yên ắng, Bạch Cảnh Thụy có thể nghe thấy âm thanh hơi thở đang căng thẳng của chính mình, còn Lâm Thanh Mai đang trốn tránh ở bên dưới bắt đầu chậm rãi cử động.
Trên đầu cô vẫn còn quấn chăn, nhưng cô thì đã bò ra khỏi chăn từ lúc nào, sau khi toàn thân lộ ra bên ngoài, hai tay cô túm chặt tấm chăn, ngập ngừng hỏi: “Anh Thụy, anh còn ở đó không?”
“Thanh Mai, anh đây, anh vẫn ở đây.” Bạch Cảnh Thụy cố gắng kiềm chế suy nghĩ không để bản thân mình bị kích động, thật ra anh rất muốn bước đến bên Lâm Thanh Mai và ôm cô một cái thật lâu.
Lâm Thanh Mai dường như có chút lo lắng sau khi nghe thấy giọng nói ấm áp của anh, nhưng cô cũng cảm thấy an tâm hơn.
Cô từ từ bò ra phía sau, khi tay cô chạm vào bức tường, cô đã chọn cách dựa lưng vào tường.
Hai chân Lâm Thanh Mai đã đau đến mức tê dại rồi, chân cũng có chút sưng lên.
Bạch Cảnh Thụy cứ chăm chú theo dõi từng cử động của cô mà không nói lời nào, trong lòng cảm thấy chua xót, nước mắt trực trào từ lâu.
Anh lén lau nước mắt nơi khóe mắt, thận trọng kiềm chế cảm xúc của mình, không muốn tạo thêm gánh nặng tâm lý cho Lâm Thanh Mai.
Anh biết cô trốn trong Vườn địa đàng không muốn gặp gỡ bất cứ người thân hay bạn bè nào, nguyên nhân chính là vì sợ hãi và lo lắng.
Anh nghĩ cách tốt nhất chính là ở bên bầu bạn với cô.
Lâm Thanh Mai muốn chuyện trò, anh sẽ cùng cô chuyện trò. Nếu như cô không muốn nói chuyện, anh sẽ chờ đợi trong im lặng. Nếu muốn anh rời đi, anh sẽ rời đi ngay lập tức.bg-ssp-{height:px}
Qua một lúc lâu, khi không khí trong phòng bệnh có vẻ căng thẳng và nghẹt thở, Lâm Thanh Mai đột nhiên hỏi: “Anh Thụy, những lời mà Đông Phương nói là thật sao? Anh bị bỏng là vì tôi sao?”
Giọng nói của cô nghe thì có vẻ đang bình tĩnh, nhưng ảnh đế Bạch Cảnh Thụy sao có thể không hiểu rằng cô đang cố kiềm chế cảm xúc của mình.
Bạch Cảnh Thụy im lặng, anh bắt đầu có chút do dự, nếu như nói với Lâm Thanh Mai sự thật, liệu có gây ra gánh nặng tâm lý cho cô không?
Tuy nhiên, nhớ lại những sai lầm sâu sắc của mình trước đây khi anh che giấu sự thật, anh lập tức quyết định rằng anh sẽ không bao giờ che giấu bất cứ điều gì với cô nữa.
Anh không muốn mình phải hối hận nữa.
Hơn nữa, Đông Phương Trực đã nói ra rồi, tiếp tục giả bộ cũng không có ý nghĩa gì.
“Đó là sự thật, tôi không thể nghĩ ra cách nào tốt hơn để khích lệ em...Thanh Mai, tôi không muốn tạo bất cứ áp lực nào cho em cả, nhưng từ tận đáy lòng hi vọng em có thể đối mặt với cuộc sống một lần nữa, và tôi sẽ luôn ở bên em.” Những lời của Bạch Cảnh Thụy rất bình tĩnh, không có chút áp bức nào.
Sau khi nghe xong, Lâm Thanh Mai im lặng một hồi lâu, khuôn mặt giấu trong tấm chăn đã rưng rưng từ lâu, cô khóc một cách lặng lẽ.
Nghĩ đến việc Bạch Cảnh Thụy cố ý làm mình bị thương vì cô, trái tim Lâm Thanh Mai run lên, cô không nghĩ đến việc Bạch Cảnh Thụy có thể hi sinh vì chuyện này chỉ với tư cách bạn bè, điều này thực sự khiến cô cảm động và đau lòng.
E rằng thứ tình bạn này người thường không thể hiểu được, ngay cả Lưu Bảo Bảo cũng không có cách nào tin...
Nói không quá chút nào, Bạch Cảnh Thụy gần như một kẻ mất trí.
Một kẻ điên khùng khiến cô cảm thấy tội lỗi vô cùng.
“Anh Thụy, anh yên tâm, sau này tôi sẽ không nghĩ đến việc tự tử nữa đâu, bởi vì tôi không có tư cách đó.”
Nếu như cô lấy tình yêu thương của gia đình và bạn bè để dễ dàng kết liễu cuộc đời mình một cách dễ dàng như vậy, sợ rằng sau khi chết cô chỉ có thể xuống địa ngục mà thôi...
Một tia nhẹ nhõm vụt qua trong mắt Bạch Cảnh Thụy, anh không kìm lòng được mà di chuyển chiếc xe lăn tự động tiến về phía trước hai mét, nhưng anh không dám tiếp tục tiến lên phía trước.
Anh nói: “Thanh Mai, đừng lo lắng gì cả, tình trạng của em ngoại trừ tôi ra, Đông Phương Trực không hề nói cho bất cứ ai cả, không có sự cho phép của em, tôi tuyệt đối sẽ không đem tin tức về em nói cho bất cứ ai, tôi hứa!”
Lời nói của anh một lần nữa giảm bớt đi một nửa nỗi lo của Lâm Thanh Mai, cô chân thành cảm ơn: “Cảm ơn anh.”
Khóe miệng Bạch Cảnh Thụy khẽ nở một nụ cười nhàn nhạt: “Thanh Mai, tôi chỉ là một ảnh đế kiếm tiền dựa vào ngoại hình, em nhất định phải cổ vũ tôi tích cực đối mặt với trị liệu, chẳng may lúc tôi suy nghĩ tiêu cực có thể sẽ nảy ra suy nghĩ tự tử...”
“Anh Thụy! Anh cũng không xem xem tôi bị thương thế nào, tôi vẫn còn sống, sao anh lại có thể yếu đuối hơn tôi vậy?” Lâm Thanh Mai vừa kéo chăn xuống vừa nói.
Một khuôn mặt bị bỏng đến bảy mươi phần trăm bất ngờ xuất hiện trước mặt Bạch Cảnh Thụy.
Khi Lâm Thanh Mai ý thức được việc mình đã làm ra chuyện gì, cô lập tức chùm chăn qua đầu, trong lòng đột nhiên có chút bồn chồn...
Nhất định là anh ta đã nhìn thấy rồi!
Khoảnh khắc Bạch Cảnh Thụy nhìn thấy cảnh tượng đó, trái tim anh như bị dội một xô nước lạnh, cả người anh giống như đang bốc hỏa...
Anh cố gắng nghiến răng để không phát ra âm thanh nào, trong lòng anh, Lâm Thanh Mai đã trở thành một con búp bê trong lồng kính vô cùng mỏng manh, anh không dám giải phóng cảm xúc trong lòng mình dù chỉ là một chút.
Điều khiến Lâm Thanh Mai không ngờ đến được, cô đợi đúng mười phút, không thấy Bạch Cảnh Thụy nói bất cứ một lời an ủi nào, ngay cả lời động viên cảm thông cũng không có, anh ta cứ ngồi đó một cách yên lặng.
Không biết tại vì sao, trong lòng cô ngược lại lại có chút nhẹ nhõm, những lo lắng và sợ hãi bí bách cũng dần tan biến theo thời gian...
“Anh chẳng nói câu gì cả, có phải bộ dạng của tôi đã dọa anh không?” Lâm Thanh Mai có chút rụt rè, khẽ hỏi.
Đôi mắt đen láy của Bạch Cảnh Thụy chứa đầy sự thương hại và xót xa khôn xiết, anh cố gắng nuối nước bọt để điều chỉnh giọng nói của mình trở nên bình thường, anh nói: “Thanh Mai, trước mặt tôi em hãy cứ là con người thật của mình, em không cần phải đề phòng dè dặt với tôi, nếu sự sự tồn tại của em thật sự khiến tôi cảm thấy áp lực, tôi có thể lựa chọn cách im lặng không nói giống như một con rối.”
Lời nói của anh giống như cơn mưa phùn nhẹ nhàng lướt qua trái tim đầy những vết sẹo của Lâm Thanh Mai, xuôi theo dòng máu chảy đến trái tim đang đập dữ dội của cô, từ nơi sâu nhất của trái tim bỗng nở ra một bông hoa nhỏ màu trắng tinh khiết...