Lời tra hỏi của Lâm Thanh Mai làm Trần Hoàng Khôi cười lạnh: "Cô yên tâm đi, tôi sẽ không bỏ qua cho đám người này, tôi sẽ báo cảnh sát bắt hết bọnúng."
Hai câu nói đơn giản đã biểu hiện rõ suy nghĩ của anh ta, lúc này Lâm Thanh Mai mới thở dài một hơi: "Suýt nữa tôi cho rằng anh không rõ..."
Trần Hoàng Khôi đảo mắt nhìn cô: "Cô Đông Phương, cô nghĩ đầu óc của tôi quá đơn giản rồi."
"Ha ha, chuyện này chỉ có thể trách anh diễn xuất quá tốt thôi, vừa rồi tôi thật sự cho rằng anh là một tên nhà giàu ngu ngốc đấy."
Anh ta hừ lạnh một tiếng giải thích nói: "Đám người này chỉ ham tiền, tôi cứ tiêu ít tiền cho bọn chúng chút ngon ngọt, để bọn chúng nghĩ rằng phí sửa chữa có thể sẽ rất nhiều, như vậy chúng sẽ không dùng não mà đụng vào xe BMW của cô, thật ra không phải ai cũng vui khi làm chuyện phạm pháp, có thể sử dụng số tiền lừa đảo thì cần gì phải tìm chuyện phiền phức?"
Lâm Thanh Mai tán thưởng một câu phát ra từ nội tâm: "Anh Trần thật có lý trí, vừa nãy tôi đã nghĩ sai rồi."
Trần Hoàng Khôi cười vô cùng quyến rũ: "Một người phụ nữ, nên có một người đàn ông ở bên cạnh bảo vệ..."
Ý nghĩ sâu xa trong mắt anh ta làm hảo cảm của Lâm Thanh Mai lập tức biến mất hoàn toàn, ánh mắt đó của Trần Hoàng Khôi không phải đang câu dẫn thì là cái gì?
Giọng điệu Lâm Thanh Mai trở nên nghi ngờ: "Trước đó tại sao anh lại dừng ở ven đường? Chẳng lẽ chuyện cái đinh anh cũng có phần?"
Cô hơi động não, có chút nghi ngờ Trần Hoàng Khôi vì cái gọi là 'Anh hùng cứu mỹ nhân' mà hợp tác với đám lưu manh kia diễn kịch...
Câu nói nửa thật nửa giả của cô làm Trần Hoàng Khôi đen mặt, giọng điệu của anh ta rất không vui: "Lời này của cô là có ý gì? Chẳng lẽ cô đang nghi ngờ lý do tôi giúp cô?"
"Cô Đông Phương, tôi thừa nhận quả thật cô rất xinh đẹp, là kiểu người đàn ông sẽ thích ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng tôi nói cho cô biết, Trần Hoàng Khôi tôi muốn một người con gái nào đó thì rất dễ dàng, nên không đến mức phải phí hết tâm tư đi lấy lòng cô đâu."
Anh ta bổ sung một câu: "Với lại, trước đó tôi dừng ở ven đường là vì tôi đang nghe điện thoại, vợ của tôi Đồng Dao đang bàn chuyện ly hôn với tôi."
Lâm Thanh Mai nhìn anh ta với suy nghĩ khác, nghe điện thoại thì nghe, có cần phải nói nội dung cho một 'người xa lạ' như cô không?
Đợi một lúc lâu, Trần Hoàng Khôi cũng không nghe thấy Lâm Thanh Mai hỏi gì nữa, anh ta hơi tò mò nói: "Chẳng lẽ cô không muốn biết tại sao tôi muốn ly hôn với Đồng Dao sao?"
Lâm Thanh Mai đã sớm biết, cô không muốn hỏi.
Cô tùy ý nói: "Chuyện này không liên quan đến tôi, đó là chuyện riêng tư của anh."
Nhưng sự lạnh lùng của Lâm Thanh Mai cũng không ngăn cản được sự chủ động của Trần Hoàng Khôi, anh ta nói ra: "Chúng ta đã ở trong xe một thời gian, tôi không ngại nói cho cô chuyện giữa tôi và Đồng Dao..."
"Anh Trần, anh thật sự không cần phải nói với tôi những chuyện đó, tôi cũng không có hứng thú nghe." Lâm Thanh Mai từ chối rất ngay thẳng.
Cô làm Trần Hoàng Khôi cười ra tiếng.
Lâm Thanh Mai hơi nhíu mày nhìn anh ta, không để ý tới anh ta nữa.
Trong xe chỉ còn tiếng cười của Trần Hoàng Khôi, đến khi anh ta cười đủ rồi mới nói một câu: "Đông Phương Diễm, rốt cuộc cô từ đâu xuất hiện vậy? Bề ngoài của cô đủ để bước vào giới giải trí trở thành minh tinh, nếu như cô có nguyện vọng ở phương diện này, tôi cũng có thể giúp cô thực hiện..."
Quả thật bây giờ Trần Hoàng Khôi làm cho Lâm Thanh Mai không nhận ra, trên mặt anh ta biểu hiện như một quý ông, ra vẻ đạo mạo mặt người dạ thú thân xác thối tha.
Trong mắt Lâm Thanh Mai lóe lên một tia nghiền ngẫm, cô đột nhiên hỏi: "Anh Trần, có phải anh vừa nhìn thấy tôi đã yêu?"
Cái gọi là vừa gặp đã yêu chính là gặp sắc thì nổi ý.
Trần Hoàng Khôi không vội vã trả lời, anh ta cong môi suy nghĩ rồi nói ra: "Chưa nói đến chuyện vừa thấy đã yêu, ánh mắt và giọng nói của cô rất giống vợ cũ của tôi, tôi có chút tò mò sao mẹ vợ không cảm thấy cô giống Thanh Mai..."
Nhịp tim Lâm Thanh Mai đập nhanh hơn, lần đầu tiên nhìn thấy Trần Hoàng Khôi, cô đã cố gắng thay đổi giọng điệu của mình, thay đổi cho không giống Lâm Thanh Mai, vậy mà không ngờ Trần Hoàng Khôi vẫn nhận ra.
Nhưng vậy cũng không kì lạ, dù sao cô và Trần Hoàng Khôi cũng từng sống với nhau bốn năm, thời gian cũng không ngắn.
"Anh Trần, anh nói thật đi, anh cất giấu tâm tư gì với tôi?" Lâm Thanh Mai cười rất lười biếng.
Trần Hoàng Khôi đảo mắt nhanh chóng quét nhìn cô một chút, rất nhanh anh ta lại nhìn về phía trước, nụ cười trên mặt như có như không.
"Nói thật, tôi không nghĩ tới chuyện yêu đương với cô, nhưng ngủ một đêm thì tôi cảm thấy rất hứng thú..."
Lâm Thanh Mai không khỏi cười khẽ một tiếng: "Haiz, năm đó Thanh Mai kiên quyết lựa ly hôn với anh, tôi cảm thấy đó là lựa chọn đúng đắn nhất trong đời cô ấy. Người như anh Trần đúng là không thích hợp với hôn nhân, cũng không thích hợp có được tình yêu, thứ thích hợp nhất với anh là không ngừng đổi phụ nữ khoái hoạt cả một đời..."
Lâm Thanh Mai cũng không có ý châm chọc, sau khi cô đã nhìn thấu cách làm người của Trần Hoàng Khôi, bây giờ đối mặt với Trần Hoàng Khôi đang hoàn toàn buông thả, cô ngược lại cảm thấy người đàn ông này thật sự thích hợp với việc tự do tự tại cả đời.
Không thích hợp với bất kỳ lời hứa hẹn với cô gái nào.
Cô đánh giá để Trần Hoàng Khôi hơn nửa ngày nói không ra lời.
Trong lúc Lâm Thanh Mai cho rằng anh ra sẽ không nói gì nữa, Trần Hoàng Khôi lại không thay đổi vẻ mặt nói ra: "Có lẽ cô nói đúng. Người như tôi quả thật không xứng đáng với tình yêu… Cả đời người phụ nữ duy nhất tôi đã phụ lòng chính là Lâm Thanh Mai."
"Anh Trần, vậy Đồng Dao thì sao? Anh không phụ lòng cô ấy sao?" Bây giờ Lâm Thanh Mai ngược lại có chút tò mò, tại sao Trần Hoàng Khôi chỉ nhắc đến mình.bg-ssp-{height:px}
Giọng điệu anh ta rất bình thường, nói như một chuyện rất bình thường: "Năm đó tôi cưới Đồng Dao là bởi vì tôi không chiếm được thứ mình muốn trên người Thanh Mai, Đồng Dao là em gái sinh đôi của Thanh Mai, tôi nghĩ rằng cưới người giống cô ấy có thể đền bù nội tâm thiếu thốn của mình..."
"A, sau hai tháng kết hôn với cô ta thì tôi phát hiện, cô ta cũng chỉ là thế thân của Thanh Mai. Nếu như con trai của tôi với Đồng Dao còn sống thì có lẽ hôn nhân của chúng tôi cũng chưa đi vào đường cùng, nhưng con trai vừa chết, tôi đã hoàn toàn tỉnh ngộ."
Trần Hoàng Khôi bỗng nhiên nhìn qua Lâm Thanh Mai, tự giễu nói: "Tôi một mực cho rằng mình yêu Đồng Dao... Thì ra là chưa từng yêu."
Nghe anh ta nói ra chân tướng, Lâm Thanh Mai hơi kinh ngạc: "Vì sao anh lại nói những chuyện này với một người xa lạ như tôi?"
Trần Hoàng Khôi một tay cầm tay lái, tay kia mò bao thuốc lá từ trong chỗ để đồ rồi rút ra một điếu thuốc, anh ta không nhìn cô tùy ý hỏi: "Không ngại tôi hút thuốc chứ?"
Lâm Thanh Mai dừng lại hai giây nói: "Cứ hút đi, làm phiền anh mở cửa sổ ra chút."
Trần Hoàng Khôi không nói gì châm thuốc hút hai hơi rồi mở cửa sổ xe ra.
"Nếu cô là bạn tốt của Lâm Thanh Mai thì cũng không phải người xa lạ, có lẽ là bởi vì đôi mắt và giọng nói của cô làm cho tôi không đề phòng mà nói với cô..."
Anh ta nở một nụ cười ấm áp: "Nói thật thì đây là lần đầu tôi gặp được người con gái như cô, có thể khiến tôi được làm chính mình, tôi cảm thấy rất thoải mái... Đông Phương Diễm cô cân nhắc đề nghị của tôi đi, tôi có tiền có thể giúp cô nổi tiếng, đương nhiên tôi cũng thật sự cảm thấy hứng thú với cô, nói chuyện với cô tôi cảm thấy rất dễ chịu, thế nào? Đồng ý cho tôi trở thành người đàn ông của cô nhé?"
Trần Hoàng Khôi thẳng thắn đổi lấy câu trả lời thành thật của Lâm Thanh Mai: "Anh Trần, tôi cũng nói thật với anh, tôi tuyệt đối không cảm thấy hứng thú với anh, cho dù là tiền của anh hay là con người anh. Anh và tôi hoàn toàn không cùng một thế giới, giống như anh nói, anh có tiền, anh vẫn nên tìm những người phụ nữ cảm thấy hứng thú với mình đi! Sau khi xuống xe, chúng ta có thể tiếp tục làm người xa lạ."
Cô từ chối làm Trần Hoàng Khôi cười một tiếng: "Thật đau lòng, nhanh như vậy đã từ chối rồi, cô hoàn toàn có thể giả vờ lừa gạt tôi một chút, ít ra hôm nay tôi đã giúp cô nên coi như cảm ơn tôi cũng được."
Lâm Thanh Mai lắc đầu không nói tiếp, bảy năm không gặp, cô đã không nhận ra Trần Hoàng Khôi.
Cô nhớ lại những năm tháng thời đại học, Trần Hoàng Khôi vẫn là một sinh viên thuần phác và chân thành… Bây giờ tất cả đã hóa thành hư vô rồi chết đi theo thời gian.
Thậm chí Lâm Thanh Mai có ảo giác, thiếu niên cô yêu thời đại học thật ra chưa từng tồn tại...
Cuối cùng thời gian sẽ thay đổi tất cả mọi người.
Lâm Thanh Mai cảm thán, ít ra cô cũng không biến thành loại người mình ghét lúc trước.
Mà đương nhiên Trần Hoàng Khôi thì không, anh ta đã biến thành loại người năm đó anh ta chán ghét khinh bỉ.
Anh ta cũng thay đổi thành loại người Lâm Thanh Mai rất ghét.
Có lẽ, cô nên thích ứng với sự thay đổi này, cho dù là thích hay không thích.
Thay đổi chính là thay đổi, chỉ thế thôi.
...
Trên đường về, Trần Hoàng Khôi và Lâm Thanh Mai không nói chuyện nữa.
Lúc Trần Hoàng Khôi lái xe đến trung tâm thành phố, Lâm Thanh Mai bảo anh ta để cô xuống tại một ngả đường.
Anh ta không để lại phương thức liên lạc của mình, cũng không hỏi số điện thoại của Lâm Thanh Mai.
Chỉ là trước khi Lâm Thanh Mai xuống xe, Trần Hoàng Khôi nói với cô, chuyện liên quan tới xe BMW anh ta sẽ báo cảnh sát xử lý, kêu Lâm Thanh Mai chờ cảnh sát liên hệ rồi đến lấy xe là được.
Lâm Thanh Mai rất thản nhiên xuống xe, giống như Trần Hoàng Khôi là tài xế.
Hai người rời đi theo hướng ngược nhau...
...
Bảy giờ tối, Lâm Thanh Mai mang theo dụng cụ dạy vẽ đúng giờ xuất hiện trong biệt thự của Lập Gia Khiêm.
Cô được quản gia dẫn vào phòng khách, vừa đi vào phòng khách đã nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha ở cách đó không xa.
Lập Gia Khiêm mặc bộ đồ ở nhà thời thượng thoải mái dễ chịu, trên tay cầm một tờ báo, ngước mắt lên vừa vặn nhìn thấy Lâm Thanh Mai cũng đang nhìn anh.
Con ngươi thâm thúy của anh nhanh chóng dời đi, tùy ý nói: "Cô Đông Phương chờ trong phòng khách một lát, Asa đang ở trong phòng."
Lâm Thanh Mai vừa định trả lời anh thì đột nhiên nghe thấy tiếng chạy bộ vang lên trên hành lang tầng hai.
Cô nghe tiếng ngẩng đầu nhìn lên, rất nhanh đã nhìn thấy một bóng người nho nhỏ xuất hiện trên bậc thang.
Asa mặc một bộ quần áo trẻ em ngây thơ nói: "Ba, dì nói ba đẹp trai muốn bỏ!"