Đông Phương Trực nhất thời ngừng bước, nhưng không xoay người lại, vẻ mặt hơi cứng ngắc, ánh mắt hiện lên tia lạnh lẽo, lạnh lùng thốt ra năm chữ: “Tôi không thể trả lời!”
Nói xong, anh nhấc chân rời đi ngay, không hề có ý ngừng lại.
Lập Gia Khiêm hơi bất đắc dĩ nhìn bóng lưng rời đi đó, xem ra anh không thể thăm dò được thông tin gì từ trên người Đông Phương Trực...
Có lẽ ngay cả Bạch Cảnh Thụy cũng không có hy vọng.
Càng là bí mật muốn che giấu, thì nỗi nghi hoặc trong lòng Lập Gia Khiêm càng lớn.
Anh đã nghe thấy câu chuyện mà cô nói trong phòng bệnh, điều này đã làm anh không khỏi nghĩ tới Lâm Thanh Mai và câu chuyện giữa cô và anh lần nữa.
Nghe những lời Đông Phương Trực nói giống như...
Lập Gia Khiêm đứng tại chỗ định mở cửa xe lần nữa, thì bỗng nhận được điện thoại của Đỗ Tuấn.
Điện thoại vừa kết nối, Đỗ Tuấn đã sốt sắng nói: “Tổng giám đốc Lập, không ổn rồi! Asa bị người khác dẫn đi rồi!”
Thậm chí anh ta không dám dùng từ “bắt cóc”.
Lập Gia Khiêm nghe thấy tin này thì toàn bộ da đầu đều tê dại, máu xông thẳng lên đỉnh đầu: “Gì mà Asa bị người khác dẫn đi? Chẳng phải giờ này thằng bé đang học từ vựng tiếng anh à?”
Đỗ Tuấn nhanh chóng giải thích: “Đúng vậy, nhưng nghe chú Trung quản gia nói trước đó Asa ầm ĩ muốn ăn tokbokki, còn nói phải tới quán nhỏ gần trường mầm non, thật ra chú Trung biết Asa đang nói dối để bảo thím Phan người giúp việc dẫn cậu bé tới bệnh viện thăm cô Đông Phương...”
“Chú Trung mềm lòng, ông ta luôn là người hiểu rõ Asa nhất, nên dặn thím Phan và tài xế lão Dương nhất định phải đưa Asa tới bệnh viện an toàn, chú Trung vốn đợi bọn họ gần tới bệnh viện sẽ gọi điện nói rõ tình huống với anh, ai ngờ lại không liên lạc được với lão Dương, ngay cả thím Phan cũng vậy.”
Lập Gia Khiêm ép mình phải bình tĩnh, giờ anh đã không còn tâm trạng để chỉ trích chú Trung nữa, mà hỏi Đỗ Tuấn ngay: “Các cậu đã báo cảnh sát chưa?”
Đỗ Tuấn lo lắng nói: “Chưa! Lúc đó chú Trung sốt ruột đến độ sắp ngất xỉu, ông ta cảm thấy mình không còn mặt mũi để gọi cho anh nữa, cũng chẳng dám báo cảnh sát, sợ ngộ nhỡ Asa bị người khác dẫn đi, nếu chúng ta mạo muội báo cảnh sát sẽ khiến họ giết hại Asa, giờ tôi gọi cho anh để hỏi thử xem, chúng ta nên làm thế nào?”
Giọng nói của Đỗ Tuấn vẫn vang văng vẳng bên tai, cả người Lập Gia Khiêm đứng im bất động, sắc mặt càng trắng bệch, nhắm chặt hai mắt ép mình phải bình tĩnh để nghĩ cách giải quyết.
Khoảng nửa phút sau, anh mới lên tiếng: “Giờ tôi sẽ gọi cho Lục Tam và cảnh sát Cao, để họ bí mật hành động, đầu tiên sẽ định vị vị trí của thím Phan và lão Dương trước.”
“Đỗ Tuấn, cậu mau đi điều tra xem gần đây thím Phan và lão Dương đã tiếp xúc với ai, có phải gia đình bọn họ xảy ra chuyện gì không? Giờ tôi sẽ đi tìm Lục Tam.”
“Vâng, tổng giám đốc Lập.”
Lập Gia Khiêm cố gắng tập trung lái xe, nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.
Trên xe, anh đeo tai nghe bluetooth tường thuật lại mọi chuyện cho đội trưởng Cao nghe.
Giờ đội trưởng Cao đang ngồi trong văn phòng xem xét các vụ án tự sát, anh nắm chặt điện thoại ánh mắt thâm trầm hỏi: “Anh Lập, anh có nghĩ tới khả năng thím Phan và lão Dương bắt tay với nhau để âm mưu chiếm đoạt tài sản không?”
Lập Gia Khiêm phủ nhận ngay: “Không thể nào, thím Phan và lão Dương đã làm việc cho nhà họ Lập chúng tôi hơn năm rồi, nên tôi biết rất rõ con người họ, bọn họ luôn làm việc thận trọng có trách nhiệm, một chút hời cũng không tham, hơn nữa lá gan bọn họ rất nhỏ, nên không thể vì tiền được.”
Đội trưởng Cao chưa kịp phân tích, Lập Gia Khiêm đã bổ sung ngay: “Trừ phi thím Phan và lão Dương gặp phải chuyện gì đó, hoặc bị người khác nắm được nhược điểm để uy hiếp...”
“Được, tôi biết rồi! Tôi sẽ cử cảnh sát mặc thường phục đi tìm kiếm thím Phan và lão Dương, đồng thời sẽ cử người tới biệt thự của anh để điều tra, chúng ta phải luôn giữ liên lạc.”
“Được!” Lập Gia Khiêm cúp máy xong, thì tim như bị treo lơ lửng trên đường ray, lúc nào cũng có thể bị đâm đến nát bét.
Anh vẫn chưa lấy lại tinh thần từ chuyện Lâm Thanh Mai mất tích năm đó, lần này Asa xảy ra chuyện, thật sự đã dọa anh sợ đến mức không biết phải làm thế nào.
Cảm giác sợ hãi to lớn đó bao phủ anh, nhưng anh không dám lùi lại một bước.
Anh đã đánh mất Lâm Thanh Mai rồi, nên không thể mất tiếp Asa được!bg-ssp-{height:px}
Lập Gia Khiêm bắt đầu suy nghĩ trong đầu, mấy năm nay anh đã có thù với ai, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không có đối tượng khả nghi nào.
Dù có mấy người bị mất hợp đồng trên phương diện làm ăn, nhưng anh đều có giao tình với họ, chưa đến nỗi phải bắt cóc người khác vì một vụ làm ăn nào đó, cũng không có ai ngu ngốc tùy ý phạm pháp như thế.
Hơn nữa với sức ảnh hưởng trên toàn thế giới của anh hiện nay, thì ngoài kẻ thù và kẻ thật sự liều mạng thì ai sẽ làm như vậy?
Nếu là kẻ thù thì trong đầu Lập Gia Khiêm bỗng lóe lên...
Nhưng anh lại nghĩ đến Hạ Thiên và Kiệt, hai kẻ giết người đã chết này đã đánh anh một gậy ngay tại chỗ.
Sao anh có thể quên được lý do hoang đường của Hạ Thiên khi bắt cóc Lâm Thanh Mai...
Sắc mặt Lập Gia Khiêm ngày càng kém, khó coi đến mức đáng sợ, sức chịu đựng của anh đã đạt tới thử thách mà trước giờ chưa từng có.
Tình huống không nắm được tin tức mới làm người khác cảm thấy sợ hãi nhất.
Sức tưởng tượng đáng sợ này có thể giết chết thế giới tinh thần của một con người.
Đúng lúc này trong xe vang lên tiếng chuông điện thoại làm Lập Gia Khiêm giật mình, rồi nghe máy ngay: “Cuối cùng cậu cũng gọi lại rồi! Giờ cậu dùng tốc độ nhanh nhất điều tra số điện thoại hai người này cho tôi...”
Lập Gia Khiêm đọc số điện thoại của thím Phan và lão Dương cho Lục Tam, để anh ta kiểm tra vị trí hiện tại của họ.
Lục Tam không nói gì, chỉ gõ bàn phím với tốc độ cực nhanh để bắt đầu kiểm tra, chưa tới một phút sau, đã định vị được điện thoại.
“Vị trí hiện tại của họ luôn đứng im, một là điện thoại đã bị ném đi, hai là bọn họ đang ở đó.” Mặc dù Lục Tam nói thế, nhưng trong lòng đã nhận định điện thoại là bị người khác ném đi.
Ai lại ngu đến mức giữ lại điện thoại để người khác định vị chứ?
Lập Gia Khiêm kể lại mọi chuyện cho Lục Tam nghe, Lục Tam cũng cam kết sẽ dốc hết sức, hai người trò chuyện thêm một lúc rồi cúp máy.
Nếu Lục Tam đã biết rồi, thì Lập Gia Khiêm cảm thấy mình không cần tới nhà anh ta đợi tin tức nữa.
Anh nghĩ tới vết xe đổ của Hạ Thiên, nên nhanh chóng gọi điện cho Đỗ Tuấn.
Đỗ Tuấn gần như nghe máy ngay: “Tổng giám đốc Lập, anh có gì căn dặn ạ?”
“Đỗ Tuấn, cậu mau điều tra toàn bộ tư liệu về những người phụ nữ từng qua lại với tôi, xem thử mấy năm gần đây bọn họ sống thế nào, chuyện của Hạ Thiên đã làm tôi cảnh giác, nên tôi không hy vọng lại có người phụ nữ nào đó giở trò sau lưng tôi.”
Lúc Lập Gia Khiêm nói câu này, nói thật, anh đã hối hận đến xanh ruột, nhớ lại chuyện tình cảm năm đó, mặc dù anh cho tiền rất hào phóng, nhưng khó tránh khỏi sẽ có người nảy sinh ý đồ xấu.
Sau khi nhìn thấy loại súc sinh không có lương tâm như Hạ Thiên, Lập Gia Khiêm đã dễ dàng tin tưởng vào tội phạm có tâm lý vặn vẹo này.
“Vâng, tổng giám đốc Lập, anh yên tâm, tôi sẽ bảo toàn bộ trợ lý cùng điều tra với tôi!”
Lập Gia Khiêm hơi uể oải nói: “Cậu đi làm đi!”
...
Đến khi Lập Gia Khiêm về tới biệt thự, thì đèn đuốc đã sáng choang, chú Trung và Thanh Long đang đứng trong phòng khách thẩm vấn toàn bộ người trong biệt thư.
Tám nhân viên cảnh sát được đội trưởng Cao phái tới biệt thự Lập Gia Khiêm đang bắt đầu lấy khẩu cung.
Lúc Lập Gia Khiêm bước vào nhà, chú Trung vừa nhìn thấy anh đã chảy nước mắt, vội chạy tới trước mặt anh rồi quỳ xuống dập đầu lạy.
“Cậu cả, mọi chuyện đều là lỗi của tôi! Đều tại tôi hết...”