Vương Lệ Hằng tận mắt nhìn thấy cô con gái mình yêu thương nhất thay đổi khuôn mặt hoàn toàn mới, dù bà không chứng kiến toàn bộ quá trình phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng bà đã nhìn thấy khuôn mặt bị bỏng trên tin tức, chỉ cần tưởng tượng thôi bà cũng cảm thấy đau đớn như bị moi tim uống máu.
Lâm Thanh Mai của bà quá khổ...
Nhưng người làm mẹ là bà lại không thể thay con chịu đựng những cực hình này.
Vương Lệ Hằng đau lòng không cách nào kiềm chế được, cảm giác áy náy trong lòng khiến bà không biết phải làm thế nào để bù đắp cho con gái, chỉ có cách đưa hết tiền tiết kiệm của bà cho Lâm Thanh Mai mới có thể vơi đi đôi chút cảm giác áy náy trong lòng bà.
Lâm Thanh Mai nhìn mẹ mình quỳ gối mà lòng nặng nề không thở nổi: “Mẹ, mẹ mau đứng dậy đi, mẹ làm thế khiến con giảm thọ đấy ạ!”
Ba mẹ quỳ gối trước con cái, làm gì có đạo lý này được!
Lời nói của cô vừa lọt vào tai Vương Lệ Hằng, bà lập tức kinh hãi đứng bật dậy, sau đó vội vã chạy đến bên phật Quan Thế Âm, quỳ xuống đệm tiếp tục cúi lạy: “Quan Thế Âm Bồ Tát, xin người đừng trách tội Thanh Mai nhà chúng con, vừa rồi là do con tự ý quỳ...!Xin người phù hộ cho Thanh Mai nhà chúng con đại phú đại quý, sống lâu trăm tuổi...”
Lâm Thanh Mai nhìn người mẹ đang vui mừng khôn xiết của mình, trong lòng bất đắc dĩ và xúc động không thôi, cô chợt cảm thấy huyệt Thái Dương hơi đau nhói.
Suy cho cùng, cô và bà cũng là mẹ con máu mủ ruột thịt!
Sau bảy năm không gặp nhau, cô có thể hiểu vì sao mẹ lại kích động, nhưng cô cảm thấy rất khó chịu khi nhìn thấy bà phản ứng mãnh liệt như thế.
Truyện chính ở t r u m t r u y e n.
NET
Cô không biết nên làm thế nào để xua tan cảm giác khó chịu này giúp mẹ.
Nhìn bóng lưng mẹ đang không ngừng dập đầu ở phía trước, cô cảm thấy bà như bỗng chốc già đi mười mấy tuổi...
Lâm Thanh Mai điều chỉnh cảm xúc của mình vài lần, cuối cùng khi cô đã bình tĩnh lại mới lên tiếng: “Chắc hẳn bây giờ mẹ đã có thể hiểu tại sao ngay từ đầu con lại không nhận mẹ.
Con sợ rằng cảnh tượng này sẽ xuất hiện! Mẹ có thể đừng làm vậy với con không? Giờ mẹ khiến con cảm thấy rất áp lực, khiến con cảm thấy con không nên trở về...”
Lời cô nói khiến Vương Lệ Hằng đang quỳ lạy lập tức cứng đờ, bà quay đầu lại nhìn Lâm Thanh Mai rồi nhanh chóng đứng dậy đi qua.
Vương Lệ Hằng ngồi xuống bên cạnh Lâm Thanh Mai với ánh mắt đầy sợ hãi, bà lau nước mắt trên khóe mắt, dè dặt hỏi: “Mẹ làm con sợ rồi sao?”
Lâm Thanh Mai gật đầu nhưng không nói lời nào.
“Mẹ xin lỗi! Thanh Mai, do mẹ không tốt, mẹ quá kích động...”
“Mẹ, con biết mẹ có thể tạm thời không quen với khuôn mặt của con.
Con rất xin lỗi mẹ vì không thể trở về gặp mẹ với khuôn mặt năm xưa được, con cũng không muốn thế đâu...” Lâm Thanh Mai ngồi dựa ra ghế với vẻ mặt suy sụp, cô không biết có thể nói thêm gì nữa.
Vương Lệ Hằng chợt nhận ra cảm xúc chủ quan của mình đã mang đến áp lực cho con gái, bà bối rối suy nghĩ một hồi mới bảo: “Hãy tha thứ cho mẹ, mẹ sai rồi! Thanh Mai, con nói cho mẹ biết mẹ nên làm gì đi?”
Lâm Thanh Mai đứng phắt dậy: “Có lẽ con nên về trước, khi nào mẹ bình tĩnh hơn rồi chúng ta nói chuyện tiếp.”
Cô nhìn thấy được mỗi lần Vương Lệ Hằng nhìn cô, trong mắt bà đều chứa vẻ đau lòng tột cùng và mơ hồ không quen, ánh mắt né tránh vô thức ấy khiến tim Lâm Thanh Mai đau nhói.
Cô là miếng thịt rơi ra từ trên người mẹ, thân thể tóc da nhận từ ba mẹ, bây giờ mặt cô đã hoàn toàn thay đổi, cho dù là mẹ ruột cũng nhất thời cảm thấy xa lạ.
Vương Lệ Hằng là mẹ cô, không giống như những người đàn ông không có quan hệ huyết thống kia, có lẽ thật sự chỉ có mẹ ruột mới để ý đến ngoại hình trong quá khứ của con gái mình.
Dẫu sao thì Vương Lệ Hằng đã nhìn khuôn mặt kia của Lâm Thanh Mai suốt hai mươi lăm năm!
Đối với đàn ông, khuôn mặt mới của Lâm Thanh Mai rất xinh đẹp và hoàn mỹ, nhìn vào vẫn có cảm giác hưởng thụ, nhưng sao nó có thể so sánh với cảm xúc phức tạp của ba mẹ khi nhìn con cái?
Lâm Thanh Mai vừa bước đến cửa thì Vương Lệ Hằng hét lên: “Thanh Mai, con đừng đi, mẹ...!sẽ quen với khuôn mặt của con thôi, cho mẹ một chút thời gian được không?”
Lâm Thanh Mai cảm thấy thoải mái hơn đôi chút khi được chính tai nghe thấy mẹ nói ra tiếng lòng của mình, cô xoay người quay lại ngồi xuống ghế, sau đó đặt hai tay lên tay Vương Lệ Hằng, bình tĩnh nói: “Mẹ đừng sốt ruột, cứ từ từ thôi, con cũng từng phải mất một thời gian để làm quen mà.”
Vương Lệ Hằng cố nén đau đớn trong lòng, nhưng nước mắt vẫn không kìm được chảy xuống.
Bà đưa tay ra, run rẩy chạm vào mặt Lâm Thanh Mai.
“Lúc phẫu thuật có đau không con?” Dù biết rõ câu trả lời nhưng bà vẫn không nhịn được hỏi.bg-ssp-{height:px}
Lâm Thanh Mai mỉm cười, nụ cười này bình tĩnh và thong dong như đã nhiều lần trải qua bão táp mưa sa: “Khoảng thời gian đau đớn đó đã qua rồi.
Lúc ấy con cảm thấy như sắp chết đến nơi vậy, bây giờ nhớ lại thì thấy thật ra cũng không tệ lắm, ít nhất con vẫn có thể tự tin bước ra đường.”
Tim Vương Lệ Hằng thắt lại, mũi cay cay, hai tay run rẩy ôm lấy con gái, lúc này Lâm Thanh Mai như trở lại khi còn bé.
Là một người mẹ, bà muốn gánh chịu mọi đau đớn thay cho con gái mình.
Hai mẹ con cứ thế ôm chặt lấy nhau, không nhắc đến những lời khiến cả hai sẽ khó chịu đó nữa.
...
Lập Gia Khiêm, người đang ở trong phòng làm việc của biệt thự, đã ngồi bất động trên xe lăn suốt ba tiếng đồng hồ.
Anh không nói lời nào, cố gắng cảm nhận như đang ở bên cạnh Lâm Thanh Mai.
Lại nửa tiếng trôi qua, Lập Gia Khiêm mở ngăn kéo, lấy một bức ảnh của anh và Lâm Thanh Mai từ trong phong bì ra.
Anh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ cười rạng rỡ trong bức ảnh, nhưng dường như không phải anh đang nhìn gương mặt mà nhìn vào trái tim và linh hồn của cô.
Ngón tay thon dài của người đàn ông lướt nhẹ qua cô trong bức ảnh, trong lòng Lập Gia Khiêm tràn đầy buồn bã, đáy mắt chất chứa sự bất lực tột cùng bị kìm nén, một giọt nước mắt rơi vào mặt Lâm Thanh Mai.
Anh lau đi giọt nước mắt ấy, giấy ảnh đổi màu thoáng chốc có cảm giác phủ bụi như những bức ảnh cũ.
“Thanh Mai, nếu như khuôn mặt của em thật sự không thể thay đổi thì làm sao Đồng Dao có thể lấy Trần Hoàng Khôi được? Cô ấy đã thành vợ anh từ lâu rồi...”
Anh luôn cố chấp và độc đoán, chỉ cần là thứ anh muốn thì anh sẽ tìm mọi cách để có được nó.
Nếu lúc đầu anh và Lâm Thanh Mai quen nhau nhờ tình một đêm, sau đó anh dùng cách uy hiếp để trói buộc cô, cuối cùng mọi thứ dừng lại ở tình yêu, anh sẽ cam tâm tình nguyện bước vào cạm bẫy tình yêu này.
Cho dù khi đó cả hai đang yêu nhau tha thiết, nhưng Lâm Thanh Mai mất tích suốt bảy năm, một người đàn ông có nhu cầu bình thường là anh cũng chưa từng tìm người thay thế.
Nếu điều này không thể giải thích bằng tình yêu đích thật, anh cũng không cách nào hiểu được tình yêu đích thật là gì.
Anh cất bức ảnh vào ngăn kéo.
Lập Gia Khiêm cầm lấy điện thoại của mình trên bàn, bật màn hình định nhắn tin cho Lâm Thanh Mai, số điện thoại anh đã thuộc làu như cháo chảy được nhập vào khung người nhận.
Anh gõ ba từ vào nội dung tin nhắn ngắn: Anh nhớ em.
Lập Gia Khiêm đã gửi tin nhắn giống hệt như thế cho Lâm Thanh Mai chín mươi chín lần, lần nào anh cũng tự gõ.
...
Một tiếng sau, trước khi Lâm Thanh Mai và Vương Lệ Hằng ăn tối, cô nhìn vào điện thoại, khi cô nhìn thấy chín mươi chín tin nhắn thì giật nảy mình, cứ tưởng điện thoại mình bị nhiễm virus.
Dù sao bây giờ mọi người đều dùng Wechat, có ai còn rảnh rỗi đi gửi tin nhắn ngắn chứ?
Cô vừa nhấp vào đã bị câu “Anh nhớ em” của Lập Gia Khiêm chiếm trọn màn hình...
Đầu Lâm Thanh Mai nhất thời trống rỗng, nhịp tim của cô như có cả chục trái tim đập cùng lúc, làm đảo loạn toàn bộ lý trí trong đầu cô thành một đống bột nhão.
Hai má cô đỏ bừng, thậm chí cô không thể bình tĩnh suy nghĩ suốt mười phút.
Mãi đến khi Vương Lệ Hằng vào phòng bảo cô ăn cơm, cô mới tỉnh táo lại, cuối cùng cô cũng có phản ứng với số tin nhắn mà Lập Gia Khiêm gửi.
Cô xóa hết toàn bộ tin nhắn của Lập Gia Khiêm.
Lập Gia Khiêm đợi cả buổi vẫn chưa nhận được phản hồi, lúc ăn tối thì như đi vào cõi thần tiên, ngay cả con trai Asa cũng nhận ra sự khác thường của anh, thằng bé ăn một miếng thịt bò mềm, hỏi bâng quơ: “Ba ơi, ba sao vậy? Ba đang nhớ ai ạ?”
Lập Gia Khiêm cúi đầu nhìn con trai mình, anh nghiêm túc trả lời: “Ba đang nhớ mẹ con.”.