Lâm Thanh Mai cúi đầu không dám nhìn anh, cô chợt cảm thấy bực bội, tại sao lần nào đối mặt với vẻ mặt đó của anh cô cũng không dám phản kháng chứ.
Lúc này trong đầu cô đều là những hồi ức đã qua kia, không khỏi hoảng hốt.
Nhớ cảnh cáo của Vương Gia Linh đối với cô mấy ngày trước, cô cố gắng lấy lại bình tĩnh, ra dáng đường hoàng nói: "Ba của Asa, hi vọng anh giữ khoảng cách với tôi, anh là người đã có vợ..."
Lâm Thanh Mai trốn tránh khiến Lập Gia Khiêm rất tức giận: "Rốt cuộc em đang nói cái gì? Ai là vợ tôi? Em đang nói Vương Gia Linh sao?"
Cô ngẩng đầu nhìn anh: "Chẳng lẽ không đúng sao? Vợ anh đã cảnh cáo tôi bảo tôi hãy làm tốt trách nhiệm của một cô giáo dạy vẽ, đừng có có ý nghĩ xấu với anh."
Lập Gia Khiêm thầm giật mình, Vương Gia Linh sao lại quản chuyện của anh rộng như vậy?
Anh ánh mắt lạnh lùng, nói: "Tôi rất ghét người khác hoài nghi tôi, nhưng vì là em nên tôi sẽ giải thích với em một lần.
Ngày đó ở bệnh viện tôi đã nói với em, Vương Gia Linh chỉ là bạn thân của tôi, tôi và cô ấy không có quan hệ vợ chồng, tôi không biết tại sao cô ấy lại phải cảnh cáo em, nhưng em hoàn toàn không cần để ý tới cô ấy."
Nghe anh giải thích như vậy, Lâm Thanh Mai cảm thấy có chút thả lỏng, cô kìm nén niềm vui trong lòng, ra vẻ bình tĩnh hỏi: "Thật sao?"
Lập Gia Khiêm hít sâu một hơi nói: "Thật!"
"Được, vậy tôi tin anh, anh...!tránh ra, tôi phải trở về." Lâm Thanh Mai không nhìn anh nữa, bầu không khí mập mờ này khiến cơ thể cô bắt đầu mất khống chế có chút khô nóng.
"Em vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi, khi nào thì em chuyển vào biệt thự?" Giọng điệu của anh hơi hùng hổ dọa người.
Lâm Thanh Mai lập tức cảm thấy phản cảm: "Tôi đã nói tôi cân nhắc..."
Lập Gia Khiêm nhìn người phụ nữ vẫn đang diễn kịch này, anh chợt có cảm giác cơ thể bị moi rỗng, cũng đột nhiên cảm thấy không thể tiếp tục kiên nhẫn dông dài với cô như vậy.
"Ngày mai lập tức chuyển vào đi, tôi sẽ phái người đi giúp em chuyển hành lý, em cứ ở Bạch Cảnh Thụy không tiện, không sợ phóng viên viết loạn scandal sao?"
Cô cười tỏ vẻ không quan trọng: "Không sao, biện pháp bảo mật của khu biệt thự rất tốt, người bình thường không vào được đó đâu, nên đám thợ săn ảnh không thể tủy tiện đi vào..."
Hai tay Lập Gia Khiêm nắm lấy hai vai cô, đôi mắt đen của anh có vẻ tổn thương, giọng điệu nồng nặc mùi ghen tuông: "Em cứ luôn ở cùng anh ta, em không quan tâm trong lòng tôi có khó chịu hay không ư?"
Cô kinh ngạc nói: "Ba của Asa, tôi chỉ là giáo viên hội họa của Asa..."
Nghe cô nói vậy, Lập Gia Khiêm lập tức phát điên nói: "Người phụ nữ đáng ghét này, em muốn bức tôi phát điên sao?"
Lâm Thanh Mai nhìn anh sửng sốt, còn không đợi cô nói gì, một tay anh đã nâng sau gáy cô, tay còn lại siết chặt eo cô, anh mang theo tức giận phủ môi mình lên môi cô...
Mới đầu cô còn phản kháng, nhưng Lập Gia Khiêm vừa mạnh mẽ vừa bá đạo, anh đã chờ ròng rã bảy năm, nên có ý nghĩ muốn nuốt chửng cô.
Cô dần dần sa vào, tay muốn đẩy anh ra nhưng cuối cùng đành bất lực rủ xuống, Lập Gia Khiêm dùng sức hôn người phụ nữ khiến anh vừa yêu vừa hận này.
Tất cả nỗi nhớ nhung vô tận đó đã tan biến vào giữa răng môi của cô và anh, cô đã trở về, nhưng cứ luôn ở trước mặt anh đóng vai nhân vật Đông Phương Diễm, giờ nhớ tới điều đó khiến anh rất tức giận.
Mùi vị bị người đùa bỡn ngay trước mặt nói chung là không dễ chịu, không ai lại thích cảm giác này.
Chứ đừng nói tới người kiêu ngạo như Lập Gia Khiêm.
Sự tức giận của anh đã xông đến tim, anh theo bản năng cắn mạnh cô một cái, Lâm Thanh Mai vốn đang say mê đau điếng người, dùng hết sức đẩy anh ra.
Đôi môi của Lập Gia Khiêm tách khỏi môi cô, trên bờ môi anh dính máu của cô, đôi mắt đen chăm chú nhìn cô không chớp, như dã thú đang muốn nuốt chửng cô.
Lâm Thanh Mai hơi nhíu mày, cảm giác đôi môi đau nhói bỏng rát, máu chảy xuống cằm, cô đưa tay lau đi, khi nhìn thấy máu trên ngón tay, cô mở miệng mắng: "Chết tiệt! Lập Gia Khiêm, mẹ nó anh là chó hả, sao anh lại cắn tôi?"
Cô thật muốn cho mình một bạt tai, vì đã muốn ở cùng với người đàn ông cắn loạn người này...
Chắc là do những đồ dùng ở đây đã khởi gợi những hồi ức không nên có trong cô.
Ánh mắt anh lạnh lùng mà đầy tổn thương, anh kìm chế cảm xúc trầm giọng hỏi: "Em định lúc nào chuyển vào biệt thự?"
Lâm Thanh Mai trong nháy mắt bực bội quát: "Không chuyển! Tôi đã đi đây."bg-ssp-{height:px}
Thấy cô muốn rời đi, hai tay anh bắt lấy cánh tay cô tiếp tục đè cô lên tường, vẻ mặt anh đầy bi thương: "Em định chơi tới khi nào?"
Cô ngước mắt nhìn thẳng vào đôi mắt anh: "Anh có ý gì? Tôi nghe không hiểu."
Hốc mắt Lập Gia Khiêm lập tức đỏ lên, anh nhìn cô thật lâu, đau lòng đến không thể thở nổi.
Đột nhiên, anh từ bỏ.
Anh không muốn tiếp tục làm một người đàn ông giả ngu nữa, thời gian anh và cô đã bỏ lỡ còn chưa đủ à?
Tình cảm đã lưu giữ trong lòng từ rất lâu hoàn toàn bùng nổ.
Lập Gia Khiêm vẻ mặt lạnh lùng nói: "Tôi biết năm đó tôi lừa em là tôi không đúng.
Tôi không nên kết hôn với Âu Dương Lan Lan, sớm biết sẽ mất em suốt bảy năm, thì dù tôi có nhìn thấy ông nội đập đầu chết, tôi cũng không nên đồng ý với thỉnh cầu của ông ấy."
Anh khiến cô chấn kinh đứng im tại chỗ, thân thể cứng đờ không nhúc nhích.
Tình cảm nhanh chóng đan xen trong mắt Lâm Thanh Mai cực kỳ phức tạp, cô giật mình, chợt không biết nói cái gì.
Nhìn thấy cảm xúc của cô khi đối mặt với hiện thực, trên gương mặt hoàn mỹ của Lập Gia Khiêm xuất hiện vẻ nghiêm túc và thản nhiên chưa từng có, anh thấp giọng, bình tĩnh nói: "Tôi đã biết thân phận của em, Thanh Mai."
Sau khi đích thân nghe thấy anh đã biết chân tướng, Lâm Thanh Mai cảm thấy mình bị lừa dối, cô bắt đầu cố hết sức giãy dụa, giận dữ hét: "Anh buông tôi ra, để cho tôi đi!"
Phản ứng của cô khiến anh kinh ngạc, anh lập tức buông cô ra, hơi thất thần lui về phía sau hai bước, anh không thể tin nói: "Em tức giận ư? Em đang giận tôi đã biết thân phận của em sao? Chẳng lẽ em chưa hề nghĩ tới sẽ nhận nhau với tôi ư?"
Lâm Thanh Mai vốn muốn rời đi, nhưng sau khi nghe thấy những câu hỏi tan nát lòng ấy thì bước chân cô bỗng trở nên hết sức nặng nề.
Cô ép mình nhanh chóng tỉnh táo lại, cô và anh có chuyện gì xảy ra thế...
Từ khi nào đã bắt đầu lừa gạt lẫn nhau?
Đối mặt với câu hỏi của anh, Lâm Thanh Mai nén giận nói: "Nếu anh đã biết thì tôi cũng không lừa anh nữa.
Anh đã từng lừa tôi một lần, giờ tôi cũng lừa anh một lần, vậy giữa chúng ta hòa nhau rồi."
Phía sau cô truyền đến câu hỏi dở khóc dở cười của Lập Gia Khiêm: "Như vậy sao?"
Lâm Thanh Mai nén xúc động xông lên trong đầu, cô lạnh giọng nói: "Đúng."
Nhìn theo bước chân cô rời đi, Lập Gia Khiêm bỗng cảm thấy hoa mắt, đứng không vững, trái tim như bị ném vào cối xay thịt nghiền thành một vũng bọt máu...
Đây chính là trùng phùng giữa anh và cô?
"Ha ha ha..." anh bật cười lớn, cảm giác vận mệnh đã mở ra với anh trò đùa tàn nhẫn nhất.
Một trò đùa khiến anh không biết sống là cái gì.
Lâm Thanh Mai bước nhanh rời đi, nhưng cuối cùng bước chân cô đã dừng lại bởi âm thanh thủy tinh vỡ vụn.
Cô bỗng quay đầu, nhìn thấy Lập Gia Khiêm đã một quyền đấm nát khay trà bằng thủy tinh trước sô pha...
Cô nhìn rõ máu thịt be bét trên nắm đấm của anh, trên mặt đất sớm đã là một vũng máu lớn đỏ chói mắt.
Trái tim cô lập tức bị bóp chặt đau đớn, cô đã không thể lý trí được nữa, bước nhanh trở lại, lớn tiếng mắng anh: "Anh bị tâm thần à, sao lại phải tổn thương bản thân chứ?"
Âm thanh của cô mơ hồ có chút run rẩy, cô không hề để ý, chỉ hoảng hốt tìm kiếm đồ vật có thể cầm máu xung quanh.
Lập Gia Khiêm suy sụp tinh thần đứng tại chỗ, tùy ý quét mắt nhìn vệt máu vương vãi khắp nơi cười cười: "Hừ, chút tổn thương ấy có là gì? Tổn thương của tôi làm sao bằng những tổn thương em đã từng gánh chịu...!Có lẽ tôi cũng nên hủy dung thì em mới có thể cảm thấy tôi xứng đáng nhỉ...".