“Lập Gia Khiêm, buông ra… anh nắm tay tôi đau quá!”
Mặc kệ cho Lâm Thanh Mai có kêu lên bao nhiêu Lập Gia Khiêm vẫn không chịu buông tay.
Anh một mực kéo tay cô đi đến cuối hành lang, dừng lại trước một cánh cửa được thiết kế đặc biệt, nhập mật mã, cửa mở ra.
Ngay khi cửa vừa mở, anh kéo Lâm Thanh Mai vào phòng, cửa vừa đóng lại, liền đè cô lên cửa phòng.
Anh dùng giọng điệu lạnh lẽo hỏi: “Nói, sao cô lại ở đây?”
Cô thành thật trả lời: “Tôi đi cùng với bạn thân của mình, cậu ấy thay cha mẹ đến tham gia buổi tiệc.”
Anh nhướng mày: “Váy của cô bị làm sao?”
Lập Gia Khiêm nhìn chằm chằm vào quần áo của cô, ánh mắt cực kỳ mâu thuẫn giống như băng với lửa.
Cô nói: “Lúc nãy, có người vô ý đổ rượu vang lên, tôi lau rất lâu rồi…”
Sau khi nghe cô giải thích, lửa giận trong mắt anh từ từ tắt đi, nhưng trong lòng anh lại bùng lên một ngọn lửa khác.
Anh cúi đầu nhìn xuống đôi môi kiều diễm của cô, chợt nhớ về lúc anh hôn cô trong văn phòng, trái tim Lập Gia Khiêm đập mạnh một chút.
Lâm Thanh Mai nhìn gương mặt đẹp trai đến hoàn mỹ của anh, trái tim cô bỗng đập mạnh liên hồi, mặt đỏ ửng lên, khi bị anh ôm một lúc, cô cảm thấy hô hấp bắt đầu trở nên khó khăn, quanh quẩn bên chóp mũi đều là hương vị mê hoặc dễ chịu của anh, khiến cô có chút ý loạn tình mê...
Không chờ cho cô giãy dụa trốn thoát, anh đã đem môi mình đặt lên đôi môi của cô.
Tay Lập Gia Khiêm chầm chậm di chuyển lên trên, cơ thể Lâm Thanh Mai run lên, đầu óc cô tỉnh táo được ba phần liền mạnh mẽ đẩy anh ra: “Lập Gia Khiêm, anh bình tĩnh tý đi! Bây giờ đang ở trong nhà người khác…”
Anh cười tà tứ: “Ai nói đây là nhà người khác?”
Cô quan sát toàn phòng ngủ, không nói quá, rõ ràng đây là phòng ngủ của đàn ông.
Nhưng cô không biết tại sao, cô mơ hồ cảm thấy đây không phải là phòng của Lập Gia Khiêm, bởi vì phong cách ở đây hoàn toàn khác biệt với phòng nghỉ trong phòng làm việc của anh ấy.
Nhưng khi nãy, anh lại biết được mật mã của phòng ngủ, cô hỏi: “Đây không phải là phòng của anh chứ?”
Mắt cô lộ ra vẻ khó thể tin được khiến cho đôi mắt đen của anh dâng lên sự vui vẻ: “Làm sao, cô cũng cảm thấy tôi không hợp với phòng ngủ này à?”
Lâm Thanh Mai gật đầu.
Tâm trạng Lập Gia Khiêm dường như không tệ lắm: “Ồ, nói thử xem, ở đây chỗ nào không hợp với tôi?”
Anh ôm cô không chịu buông, mà hỏi lại cô, Lâm Thanh Mai liền cẩn thận quan sát kỹ càng căn phòng này.
“Nói thật, phong cách căn phòng này hoàn toàn trái ngược với anh, chủ của căn phòng này hẳn là…”
Thấy cô không dám nói tiếp, anh trái lại có phần mong đợi: “Hẳn là gì?”
“Này nhé, tôi nói thật ra luôn, nhưng anh không được đánh tôi, mắng cũng không được.” Lâm Thanh Mai không chắc chắn căn phòng này có phải của anh ta hay không, nên lúc nói chuyện vẫn chừa cho mình đường lui.
Lập Gia Khiêm cười khẽ nói: “Sao tôi lại muốn đánh cô? Tôi bạo lực lắm à?”
Cô nhớ tới mấy người nước ngoài lúc trước, bọn họ cao ít nhất cũng hơn một mét tám, thế mà lại bị Lập Gia Khiêm một quyền đánh bại, nếu đổi lại là cô, liệu có thể đánh chết tại chỗ hay không?
Trong đầu Lâm Thanh Mai nghĩ gì thì đều hiện hết lên mặt, anh vuốt nhẹ chóp mũi cô: “Đồ ngốc, được, tôi đồng ý với cô, không đánh không mắng cô, cô nói đi.”
“Tôi cảm thấy chủ căn phòng này rất cợt nhả… Anh ta hẳn là rất đa tình.”
Lập Gia Khiêm ngừng một lát, rồi cười khẽ: “Vật nhỏ, mắt nhìn tốt đấy.”
Lâm Thanh Mai vui vẻ nói: “Nói vậy là tôi đoán trúng rồi!”
Lập Gia Khiêm hình như muốn nói gì đó nhưng điện thoại di động của anh vang lên, anh đành buông cô ra, mở màn hình điện thoại.
“Này, cậu ở đâu đó? Tôi về nhà rồi, Nhậm Bách với Chí Thanh cũng tới, bọn họ đều đang ở phòng bida, cậu muốn qua chơi một ván không?”bg-ssp-{height:px}
Lập Gia Khiêm liếc nhìn Lâm Thanh Mai, anh nói: “Tôi đang ở nhà cậu đây, lát nữa gặp mặt.”
Sau khi cúp điện thoại, anh kéo Lâm Thanh Mai vào phòng tắm, nói với cô: “Cô đợi lát nữa rồi hẳn đi xuống sảnh tiệc."
“Không cần, váy đã không sao rồi…”
“Bớt nói nhảm.” Lập Gia Khiêm lấy máy sấy tóc từ trong tủ ra đưa cho cô.
Lâm Thanh Mai cho rằng anh sẽ ở lại phòng tắm mà không hề nghĩ đến việc anh xoay người rời đi.
Nhìn thấy anh đóng cửa lại, Lâm Thanh Mai thở dài, không dám chống lại anh, chính cô cũng tức giận vì sự hèn yếu của mình.
Cô trực tiếp dùng máy sấy tóc hong khô một lúc, đến khi cảm thấy làn da nóng không thể chịu được nữa, cô liền cởi váy ra.
Trong chốc lát, cô lại sơ ý quên khóa cửa phòng tắm mà Đường Văn Tú lại đang đi thẳng về phòng của mình để đổi quần áo rồi mới đến phòng bida.
Anh ta vừa mới đi tới tủ quần áo, liền nghe đến phòng tắm bên cạnh truyền đến tiếng máy sấy, anh có chút giật mình.
Phòng ngủ của anh trừ bản thân ra thì cũng chỉ có người hầu đi vào dọn dẹp, không ai biết mật mã phòng anh, thậm chí cả cha mẹ của anh cũng không biết.
Nửa người trên của Đường Văn Tú không mặc áo chỉ mặc mỗi quần tây, anh vặn khóa cửa phòng tắm không nghĩ ngợi gì mà trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Lâm Thanh Mai bị giật mình, vứt cả máy sấy, nhanh chóng lấy hai tay ôm váy che lại cơ thể của mình.
Nhìn cảnh này, giọng nói anh ta đột nhiên có chút khàn khàn, Đường Văn Tú ngay lập tức nhận ra cô.
Anh nhanh nhân đến phòng tắm, đem máy sấy tóc ngáng chân mình vứt qua một bên, chất vấn cô: “Sao cô lại ở trong phòng của tôi?”
Người phụ nữ đáng ghét này đã hại anh đi bệnh viện rửa mắt, nghĩ lại anh vẫn còn rất tức giận.
Khuôn mặt Lâm Thanh Mai đỏ bừng, bối rối nói: “Anh ra ngoài trước đi! Tôi muốn mặc quần áo vào…”
Ánh mắt anh ta trầm xuống, nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của cô thì tâm trạng lại trở nên tốt hơn: “Đây là phòng của tôi, nhà của tôi, mắc gì tôi phải đi ra? Nếu cô không trả lời, tôi cứ không ra đó, có giỏi thì đuổi tôi ra đi!”
Cơ thể cường tráng của Đường Văn Tú có chút trắng tái, hai tay đan vào nhau, bày ra vẻ mặt xem kịch vui.
Nhìn bộ mặt lưu manh của anh ta, tai Lâm Thanh Mai đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu, mở giọng cầu xin nói: “Anh đi ra ngoài trước được không? Có gì muốn nói thì đợi tôi ra khỏi đây rồi nói sau.”
Thấy cô không muốn giải thích, Đường Văn Tú híp mắt lại: “Có phải là cô hối hận lúc trước làm vậy với tôi, nên cố ý tìm người điều tra thông tin của tôi, sau đó lại trà trộn vào nhà của tôi, bây giờ lại có ý định quyến rũ tôi không?”
“...”
Lâm Thanh Mai sửng sốt một hồi, tên này bị chập mạch rồi à?
Cô tức giận dùng hết sức lực của mình đẩy anh ta ra khỏi phòng tắm, rồi lập tức khóa cửa lại, vội vàng mặc váy vào.
Cô gõ đầu mình, trách cứ bản thân sơ ý quên khóa cửa lại!
Đường Văn Tú bị cô đẩy ra ngoài liền cảm thấy làn da bị cô chạm vào nóng ran, vừa nãy bộ dạng Lâm Thanh Mai mặc áo lót trắng tinh dùng hai tay nhỏ bé gắng sức đẩy anh ra ngoài đã bị anh nhìn thấy hết...
“Dáng người thật không tồi…” hô hấp của Đường Văn Tú bắt đầu trở nên hỗn loạn, để ức chế những suy nghĩ điên cuồng trong đầu mình, anh bước nhanh đến tủ quần áo lấy ra một cái áo sơ mi màu tím nhạt mặc vào.
Lúc Lâm Thanh Mai bước ra từ phòng tắm thì Đường Văn Tú đang đeo cà vạt.
Sự xuất hiện của cô khiến anh quay người lại, Lâm Thanh Mai giải thích nói: “Khi nãy, bạn của anh thấy quần áo tôi bị ướt, nên có lòng tốt mang tôi vào phòng tìm máy sấy, nhưng tôi quên khóa cửa lại… mọi việc là vậy đấy.”
Đường Văn Tú cau mày, người biết mật mã mà vào, thì chỉ có ba người anh em thân thiết nhất của anh ta, Lập Gia Khiêm, Nhậm Bách, còn có Chí Thanh.
Bạn cô sẽ là ai đây?
Hơn nữa… quan hệ còn không bình thường! Bằng không thì tuyệt đối sẽ không đem cô mang vào phòng của anh.
Đường Văn Tú ngước mắt hỏi: “Người đàn ông mà cô nói là ai?”