Còn không chờ Lập Tư Thần nói cho hết lời, Lâm Thanh Mai đã lạnh lùng nhìn anh ta và trở tay tát cho anh ta một cái.
Tất cả hợp đồng mà Lập Tư Thần vừa mới cầm đều rơi rải rác trên mặt đất.
Tóc mái trên trán của anh ta rơi xuống phủ ở trước mắt, một cái tát này rốt cục cũng làm cho anh ta có một chút phản ứng, anh ta kiềm nén cơn tức dận mà khàn giọng hỏi: "Em đánh xong chưa?"
Lâm Thanh Mai nhắm mắt lại cố gắng đè ép ý nghĩ muốn chửi tục của mình, cô cố gắng bình tĩnh hỏi: "Lập Tư Thần, anh có biết anh đang làm gì không?"
Khuôn mặt tuấn tú của anh ta so với năm đó đẹp đẽ hơn nhiều đang có chút ửng hồng, mặt anh ta không có biểu tình gì nói: "Tôi là luật sư nên dĩ nhiên tôi biết tôi đang làm cái gì."
"Tại sao?" Trong đầu của Lâm Thanh Mai có rất nhiều suy nghĩ lướt qua, nhưng mà vẫn nghĩ không ra mạch não của Lập Tư Thần.
Cô vừa hỏi những lời này đã khiến cho Lập Tư Thần vốn dĩ đang có vẻ bình tĩnh đột nhiên không thể kiềm chế được mà cười ra tiếng.
Tiếng cười của anh ta khiến cho cô lo lắng và khó chịu, đây là kiểu cười gì vậy?
Từ trong tiếng cười của Lập Tư Thần cô nghe thấy mùi vị của sự tuyệt vọng và bắt đắt dĩ tột cùng…
Anh ta đang cười mà cô lại có cảm giác như đang muốn khóc nhưng mà khóc không được.
Chờ anh ta cười đủ rồi, vẻ mặt của Lập Tư Thần như buông bỏ hết tất cả khoan thai đi tới chỗ ngồi rồi ngồi xuống, anh ta lấy ra một hộp thuốc lá từ trong túi âu phục sau đó châm một điếu thuốc, ngón tay run nhè nhẹ chứng tỏ tâm trạng rất không ổn định.
Khi đã hút gần hết một điếu thuốc thì Lập Tư Thần mới liếc mắt nhìn Lâm Thanh Mai một cái rồi nhỏ giọng nói: "Em đi đi."
Lâm Thanh Mai đứng yên tại chỗ nhìn người đàn ông này như đang rút ra tuyệt vọng, trái tim đang muốn đi kia của cô bỗng nhiên không thể động đậy.
Cuối cùng cô kéo một cái ghế dựa qua ngồi xuống cách anh ta không xa.
Đọc truyện tại || .
||
"Lập Tư Thần, bệnh thầm kín năm đó của anh vẫn chưa chữa khỏi hay sao?" Lâm Thanh Mai nhịn không được hỏi.
Cô không phải là đàn ông nên cô không thể đồng cảm với anh ta, cô không biết căn bệnh thầm kín này có ý nghĩ gì với một người đàn ông.
Cô đành phải đem chuyện này liên tưởng đến trên người của mình, nếu cô không thể có bất kì cảm giác gì với đàn ông kể cả Lập Gia Khiêm, thì cô sẽ ra sao?
Đáp án chắc chắn là sẽ rất đau khổ.
Tình yêu Plato suy cho cùng là không thực tế.
Lập Tư Thần vẫn cúi đầu, anh ta tùy ý để thả tàn thuốc rơi trên mặt đất, cười với vẻ mặt không quan tâm: "Sao vậy, em đang thương hại tôi hả? Chết tiệt tôi cũng thật hy vọng người phụ nữ mà tôi muốn ở cùng là Lưu Bảo Bảo, như vậy cô ấy hẳn là sẽ rất vui vẻ…”
"Lâm Thanh Mai, nếu em không muốn ký hợp đồng với tôi thì em cứ đi đi, tôi không cần sự thương hại của em.
Dù sao thì tôi ở trong lòng em cũng chẳng là cái gì, cho dù là nhớ em suốt bảy năm em cũng không thèm để ý không phải sao?"
Anh ta suy sút tinh thần khiến cho lòng của Lâm Thanh Mai vô cùng xót xa, tạm thời cô không biết nên nói cái gì.
Cuối cùng cô đứng lên nói: "Thật xin lỗi, tôi không thể giúp được anh… Có lẽ anh nên thay đổi bác sĩ."
"Ha ha… Em đi đi, nếu ông trời nhất định phải khiến tôi cô đơn đến hết quãng đời còn lại, tôi ngoại trừ chấp nhận thì cũng chỉ có thể đi tìm cái chết mà thôi…”
Lời nói tuyệt vọng của Lập Tư Thần khiến cho Lâm Thanh Mai xoay người trong nháy mắt, vẻ mặt của cô rối rắm nhìn người đàn ông mà cô chịu bó tay không có cách nào.
Lâm Thanh Mai bình tĩnh hỏi: "Anh… Thật sự chỉ đối với tôi mới có loại phản ứng này hay sao? Ngoại trừ Bảo Bảo, anh chưa từng thử qua với người khác hả?"
Bản thân cô cũng bắt đầu khó hiểu, tại sao cố tình lại là cô chứ?bg-ssp-{height:px}
Buồn cười nhất là mặt của cô đã hoàn toàn thay đổi, tại sao vẫn luôn là cô chứ!
Lập Tư Thần nâng mắt nhìn về phía cô: "Sau khi tôi và Lưu Bảo Bảo chia tay, có một khoảng thời gian tôi cảm thấy trống rỗng, tôi liên tục đi quán bar và câu lạc bộ đêm để tìm phụ nữ… Hể là người phụ nữ mà nhìn hợp mắt tôi đều đã thử qua, đừng nói là ôm, cho dù chỉ chạm vào các cô ấy một chút cũng khiến tôi cảm thấy rất buồn nôn.
Tôi đúng là đã bị bệnh nguy kịch không có thuốc nào có thể cứu được…”
Còn không chờ Lâm Thanh Mai trả lời, anh ta đã cười khổ: "Em xem, khuôn mặt hiện tại của em khiến cho tất cả mọi người biết em trước kia cũng không thể nhận ra được, chết tiệt là tôi vẫn có phản ứng với em, mà bây giờ em với anh họ của tôi là Lập Gia Khiêm đang ở bên nhau phải không? Ngay từ đầu, em và tôi gặp nhau chính là một tai họa..."
"Có lẽ loại quái thai giống như tôi không nên sống ở trên thế giới này… Nên chết đi."
Câu nói cuối cùng của anh ta khiến cho Lâm Thanh Mai rất hoảng sợ, cô không thể tin được rằng nếu Lập Tư Thần thật sự đã chết, người đau lòng khó chịu nhất ngoại trừ người nhà của anh ta thì chỉ có thể là Lưu Bảo Bảo.
Cô đi nhanh qua đặt hai tay lên trên hai bờ vai của anh ta, vẻ mặt của Lâm Thanh Mai nghiêm túc mà nói: "Lập Tư Thần! Anh hãy nghe tôi nói, bây giờ y học kĩ thuật phát triển như vậy, cho dù bây giờ bệnh thầm kín của anh trị không hết! Nhưng không có nghĩa là sau này cũng không có cơ hội!"
"Tôi không cho phép anh buông tha như vậy! Coi như anh vì tôi mà phải kiên trì đi tiếp! Anh nghĩ lại xem, sẽ có một ngày trong tương lai anh trị được bệnh rồi anh sẽ tìm được người phụ nữ định mệnh của đời mình, anh có thể lớn tiếng mà giễu cợt tôi, cũng không phải là thiếu tôi không được!"
Đôi mắt của cô lấp lánh, chỉ sợ anh nghĩ luẩn quẩn ở trong lòng không vượt qua được những lo lắng và căng thẳng này mà đi tìm cái chết, giờ phút này khiến cho lòng của Lập Tư Thần ấm áp dạt dào, hai bàn tay của cô đặt trên vai anh ta dường như đang tràn ngập năng lượng chữa bệnh vô cùng kì diệu.
Trong đôi mắt đen của Lập Tư Thần dần dần có một tia ánh sáng, tia sáng kia cũng từ từ hiện lên trên đầm nước, trong lòng của Lâm Thanh Mai đột nhiên càng khó chịu hơn.
Cô tiếp tục cổ vũ mà nói: "Sau này tôi sẽ cùng tìm phụ nữ với anh, cho dù tôi không giúp được anh, nhưng tôi có thể đồng hành cùng anh! Anh không nên mất đi lòng tin! Có được không?"
Anh ta trong lòng đột nhiên hiểu ý, trong mắt tuông ra sự chua sót khiến cho anh ta ngay lập tức rũ mắt xuống không dám nhìn cô thêm nữa.
"Em… Vì sao em lại giúp tôi?"
Ánh mắt của Lâm Thanh Mai sửng sốt, cô bình tĩnh nói: "Bởi vì tôi đem anh trở thành bạn bè.
Năm đó nếu không phải do anh trùng hợp đi ngang qua đã cứu tôi, có thể tôi đã bị Lục Tinh Anh làm nhục rồi…"
Lập Tư Thần nở nụ cười: " Cho dù năm đó là người phụ nữ khác, tôi gặp phải chuyện như vậy cũng sẽ cứu, em không cần thiết để ở trong lòng…"
"Thật ra tôi là một người đàn ông rất ích kỷ, trước đây tôi đã từng làm tổn thương trái tim của Bảo Bảo, tôi không có cách cho cô ấy tình yêu và hôn nhân mà cô ấy muốn.
Nhưng mà Thanh Mai, tôi không muốn lừa dối trước mặt em, tôi đã thật sự cố gắng… Tôi đã thử qua, tôi không có cách nào để có thể yêu Bảo Bảo, tình yêu không thể nào ép buộc được."
Lâm Thanh Mai thở dài nói: "Tôi hiểu rõ, tối nay Bảo Bảo đã nói rất nhiều chuyện với tôi, cô ấy nói với tôi cô ấy không hận anh, cô ấy nói rằng lúc cô ấy ở bên cạnh anh, anh đã chăm sóc cô ấy rất nhiều, thời gian tốt đẹp đó đủ để khiến cô ấy nhớ cả đời."
Anh ta nhướng mày mà nhìn về phía cô: "Thanh Mai, cảm ơn em đã nói điều này cho tôi biết, điều này khiến tôi bớt đi cảm giác áy náy ở trong lòng … Bảo Bảo là một người phụ nữ tốt, tôi thật lòng hy vọng cô ấy có thể nhận được hạnh phúc."
Tận mắt nhìn Lập Tư Thần từ từ mở rộng lòng mình, tâm trạng của Lâm Thanh Mai cũng trở nên sáng sủa.
Cô ngồi xuống trên một cái ghế bên cạnh anh, cô mỉm cười nói: "Lập Tư Thần, tôi phát hiện ra rằng anh thật sự không xấu, tuy rằng bệnh thầm kín đã khiến suy nghĩ của anh trở nên có chút vặn vẹo, nhưng mà tôi tin tưởng anh nhất định sẽ khỏe lại, anh lớn lên đẹp trai như vậy lại là luật sư nổi tiếng, là một người thanh niên tốt, ông trời sẽ không đối đãi anh như vậy đâu! Chỉ cần anh không vứt bỏ việc điều trị, tôi tin rằng một ngày nào đó anh sẽ cảm ơn chính mình."
Lập Tư Thần cười khẽ ra tiếng: "Lâm Thanh Mai ơi là Lâm Thanh Mai, tôi không nghĩ rằng em lại là một tay giỏi nấu canh gà cho tâm hồn như vậy…”
Lâm Thanh Mai cũng cười, nụ cười kia làm trái tim của anh ta đập loạn nhịp, trái tim điên cuồng kia khiến anh ta căng thẳng, anh ta rũ mắt xuống không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của cô.
Anh ta hắng giọng hỏi: "Lâm Thanh Mai, tôi có thể hỏi em một câu được không?”
Cô nói: "Có thể."
Đôi mắt đen của Lập Tư Thần tối tăm lại nói: "Nếu năm đó người đàn ông mà em gặp trước không phải là Lập Gia Khiêm mà là tôi thì em có thể thích tôi không?".