Trước khi rời đi Lâm Thanh Mai để lại câu nói kia đã cho Lãnh Tư Thần một sự an ủi và có chút chờ mong.
Cô nói, nếu như không gặp gỡ Lập Gia Khiêm, có lẽ cô cũng sẽ thích anh ta, cái loại giả thuyết như thế này ai mà biết được chứ…
Tuy rằng Lập Tư Thần cũng không phải là loại hình mà Lâm Thanh Mai sẽ thích, nhưng mà anh ta đã như vậy rồi, chỉ là một câu hỏi giả thuyết để tìm lại lòng tự trọng của đàn ông, cô cần gì phải từ chối lần nữa.
Thật ra làm sao mà Lập Tư Thần không hiểu được, anh ta hỏi vấn đề giả thuyết này có ý nghĩa gì chứ?
…
Khi Lâm Thanh Mai đi ra trụ sở của công ty luật, cô liền lên xe jeep của hai chị em Long Hoa và Long Nguyệt.
Cô ngồi xuống ghế sau rồi hỏi Long Hoa: "Các cô đi theo tôi cả đêm hả?"
Long Hoa nói: "Đúng vậy, bà chủ, chúng tôi chỉ là tuân mệnh mà làm việc.
"
"Các cô đừng gọi tôi là bà chủ, tôi và Lập Gia Khiêm còn chưa kết hôn nữa…"
Long Nguyệt ngồi ở ghế phụ nói: "Bà chủ, chúng tôi hy vọng cô đừng làm chúng tôi khó xử, chúng tôi cũng chỉ là tuân mệnh làm việc…"
Lâm Thanh Mai bất đắc dĩ nói: "Được rồi, lái xe đi.
"
Ngay lúc nãy, Lập Gia Khiêm gọi điện thoại cho cô nói Asa ngủ gặp ác mộng, bị dọa đến mức sợ hãi run rẩy vẫn luôn gọi mẹ, giờ phút này Lâm Thanh Mai chỉ muốn nhanh chóng về nhà gặp con trai.
Ở trên xe cô gửi cho Lưu Bảo Bảo một đoạn tin nhắn, nói là cần phải về nhà một chuyến, về chuyện ngày mai đi chùa Linh Ẩn để tạ lễ, kêu Lưu Bảo Bảo gọi điện thoại cho cô trước để hẹn thời gian.
Chờ lúc Lâm Thanh Mai trở lại biệt thự đã là ba giờ rưỡi sáng.
Lập Gia Khiêm vẫn luôn chờ trong phòng sách vừa nghe thấy tiếng xe địa hình lái vào trong sân sau, anh lập tức tự mình xuống lầu đón Lâm Thanh Mai.
Đồng dạng một đêm chưa ngủ còn có Vương Gia Linh, từ buổi chiều sau khi đồ đạc của Lâm Thanh Mai chuyển vào biệt thự, cô ta chưa từng an tâm!
Cô ta không biết cô ta còn có thể tiếp tục ở lại biệt thự của Lập Gia Khiêm được nữa không, nếu như sau này muốn cô ta nhìn cuộc sống gia đình tình cảm của bọn họ, cô ta thật sự sẽ chịu không nổi…
…
Trong bãi đỗ xe ngoài trời của biệt thự, Lâm Thanh Mai vừa mới xuống xe liền nhìn thấy Lập Gia Khiêm từ trong biệt thự đi ra.
Cô lập tức bước về phía trước và hỏi: "Asa đâu? Sao anh lại đi ra đây? Anh nên ở trong phòng cùng với thằng bé!"
Lập Gia Khiêm nghiêm trang bịa đặt nói: "Em không cần lo lắng, lúc nảy anh đã dỗ thằng bé ngủ rồi.
"
Thật ra đâu có chuyện con trai gặp ác mộng, chẳng qua chỉ là Lập Gia Khiêm muốn nhanh chóng nhìn thấy Lâm Thanh Mai, nghe thấy cấp dưới Long Hoa báo rằng hơn nửa đêm Lâm Thanh Mai vẫn còn ở trong trụ sở công ty luật của Lập Tư Thần, anh thật dễ dàng tưởng tượng ra cảnh em trai Lập Tư Thần đè Lâm Thanh Mai trên bàn làm việc trong phòng họp các kiểu…
Mặc dù anh biết Lâm Thanh Mai sẽ không như vậy, nhưng mà anh vẫn không thể kiềm chế suy nghĩ lung tung của mình.
Lâm Thanh Mai một ngày chưa trở thành vợ chính thức của anh thì một ngày anh cũng chưa thể yên tâm!
Lời nói của Lập Gia Khiêm khiến Lâm Thanh Mai yên tâm hơn nhiều: "Đã ngủ là được rồi, vậy anh cũng đi nghỉ ngơi sớm một chút đi, buổi chiều anh đặt đồ đạc của em ở phòng nào vậy?"
Anh thản nhiên nói: "Em đi theo anh.
"
Lâm Thanh Mai cũng không suy nghĩ nhiều mà đi cùng anh vào trong biệt thự.
Mãi đến khi Lập Gia Khiêm mang theo Lâm Thanh Mai đi vào phòng ngủ của anh rồi khóa cửa lại, Lâm Thanh Mai mới đột nhiên kinh ngạc xoay người lại nói: "Vì sao anh lại mang em đến phòng ngủ của anh?"
Toàn thân anh mặc một bộ quần áo ở nhà khiêm tốn nhưng rất đẹp trai đi tới chỗ cô, khóe miệng nhếch lên một đường cong quyến rũ: "Ai nói đây là phòng của anh? Đây rõ ràng là phòng của chúng ta.
"
Lâm Thanh Mai mặc một chiếc váy dài tay màu đen, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác gió hải quân màu xanh đen tràn đầy chính trực, cô mỉm cười: "Lập Gia Khiêm, anh đừng gây rối nữa, bây giờ đã quá muộn em mệt muốn chết rồi, em muốn trở về phòng ngủ.
"
Lập Gia Khiêm đi từng bước về phía trước đứng ngay cạnh cô, anh một tay ôm choàng lấy vòng eo của cô rồi nhỏ giọng nói: "Đây chính là phòng của em, em không phát hiện hay sao? Anh vì em mà đã thay đổi vỏ chăn mà em thích nhất.
"
Vừa nghe thấy anh nói như vậy, Lâm Thanh Mai liền nhẹ nhàng đẩy anh ra đi vào bên trong nhìn xem.
Ngọn đèn pha lê ấm áp màu vàng sẫm mơ hồ lộ ra màu tím nhạt, khiến cho căn phòng ngủ hiện đại gọn gàng rộng rãi càng lộ ra vẻ ấm áp hơn.
Trên tấm chăn to lớn hình tròn kia rải đầy hoa hồng màu hồng nhạt và màu đỏ, hai màu sắc đan xen lại với nhau mang theo nồng đậm hơi thở của thiếu nữ, đồng thời lại có chút gì đó tươi đẹp và lãng mạn.
bg-ssp-{height:px}
Trên mặt đất được bao phủ bởi những chiếc bình thủy tinh có kích thước và hình dạng khác nhau, tất cả bên trong đều chứa nước hoa bách hợp màu trắng được cắt từ trong sân.
Bốn bức tường xung quanh rải rác những ngôi sao nhỏ được phát ra từ ngọn đèn, bên trong tất cả các ngôi sao đều mờ nhạt, tuy rằng khiêm tốn nhưng lại khiến cho người ta không thể nào bỏ qua sự tồn tại của nó.
Cả phòng ngủ giống như đặt mình ở dưới bầu trời ban đêm.
Trong phòng ngủ hương thơm của nước hoa bách hợp nhẹ nhàng tản ra bốn phía khiến cho Lâm Thanh Mai đột nhiên có cảm giác hoa mắt, cũng không biết là bị cảm động do Lập Gia Khiêm tỉ mỉ chuẩn bị hay là do mùi hoa này thật sự quá say lòng người.
Lập Gia Khiêm nhanh tay nhanh mắt ôm lấy eo nhỏ của cô, cúi đầu khẽ nói với cô: "Cẩn thận một chút…”
Giọng nói của anh vốn đã trầm thấp, nghe vào trong tai của cô lại giống như là một khúc hát ru, Lâm Thanh Mai ngẩng đầu nhìn về phía anh: "Có phải tối nay anh định không bỏ qua cho em phải không?"
Trong ánh mắt của anh lộ ra một tia vui mừng, đôi mắt đen của anh từng tầng một mà tối sầm lại, nếu như theo năm đó anh đã sớm nhào qua rồi.
Nhưng đêm nay, anh muốn từ từ mưu tính.
Dù sao phải tạo ra cho mình một ấn tượng là ‘người đàn ông chính trực’.
Lập Gia Khiêm ôm eo của cô giúp cô đi về phía trước, anh nhẹ nhàng nói: "Thanh Mai, em mệt mỏi, anh sẽ phục vụ để cho em ngủ.
"
Lâm Thanh mai nhướng mày liếc mắt nhìn anh, thấy vẻ mặt đứng đắn của anh giống như thật sự không có ý nghĩ gì xấu.
Chẳng lẽ là do cô suy nghĩ nhiều?
Chuẩn bị phòng ngủ tỉ mỉ như vậy lại có thể dễ dàng bỏ qua cho cô sao?
Cô không nói gì thêm nữa, ngoan ngoãn mà ngồi xuống.
Lập Gia Khiêm cẩn thận cởi áo khoác cho cô rồi cất vào trong tủ quần áo, không bao lâu, Lâm Thanh Mai ý thức được trên người lạnh lẽo, cô xấu hổ vội vàng nằm vào trong chăn.
Lập Gia Khiêm ăn mặc gọn gàng đứng trước mặt cô, đôi mắt của anh buông xuống rồi bắt đầu cởi quần áo của chính mình.
Lâm Thanh Mai hoảng hốt nhụt chí không dám nhìn thẳng anh, cô trốn ở trong chăn nhẹ nhàng hỏi một câu: "Anh… Cũng muốn ngủ ở đây hả?"
"Ừm.
"
"…"
Lời này của anh đột nhiên khiến cô không biết nên tiếp tục như thế nào, phòng ngủ này quá dễ dàng khiến người ta thay đổi, cô chỉ cảm thấy toàn bộ trái tim của cô đập rất mạnh, cô có loại suy nghĩ sợ hãi, có thể vì quá lo lắng mà bị ngất xỉu hay không.
Đêm nay thật sự phải ngủ cùng anh hay sao?
Thật sự đã chuẩn bị sẵn sàng để cùng với anh…
Khi cô đang còn suy nghĩ lung tung ở trong đầu, cô cảm thấy bên kia đã lõm xuống, cô theo bản năng quay đầu lại thì thấy Lập Gia Khiêm đã nằm trên giường rồi.
Cánh tay dài của anh đã vươn tới đem cô ôm vào trong ngực của anh, Lập Gia Khiêm hôn lên cái trán của cô rồi nói: "Ngủ ngon, chúc em mơ thấy giấc mộng đẹp.
"
Cứ như thế anh lại chuẩn bị ngủ…
Hai cơ thể ôm chặt lấy nhau ngủ, điều này thực sự là muốn kiểm tra ý chí của cô mà!
Lâm Thanh Mai căng thẳng đến mức đầu óc trống rỗng!
Anh dường như không có việc gì mà nói với cô ‘Ngủ ngon, mơ thấy giấc mộng đẹp…’?
Mộng đẹp cái khỉ!
Như vậy thì làm sao mà cô ngủ được?
Hô hấp của cô lập tức bị rối loạn, nhìn khuôn mặt hoàn hảo của người đàn ông được phóng to trước mắt, cô không tự giác mà nuốt xuống nước miếng…
Ông trời thật sự là không công bằng!
Người ta đều nói năm tháng là một con dao giết heo, nhưng trên khuôn mặt của Lập Gia Khiêm cô lại cảm giác năm tháng rõ ràng là một dao điêu khắc.
Nhìn thấy khuôn mặt đẹp đẽ hoàn hảo của anh ấy, thậm chí làn da cũng đẹp như vậy, Lâm Thanh Mai kìm lòng không được sớm đã sờ lên hai má của anh.
Khi tay của cô dọc theo chóp mũi của anh tự do đi đến môi, đôi mắt đen đang đóng kín của Lập Gia Kiêm bỗng nhiên mở ra!
Lâm Thanh Mai nhất thời chấn động, con người đen của anh híp lại giọng nói khàn khàn: "Thanh Mai, anh đã cho em một cơ hội để ngủ… Xem ra em còn chưa muốn ngủ…".