Lê Anh Đào kịp thời nhận sai và cầu xin tha thứ cũng không khiến Trần Hoàng Khôi thay đổi, anh ta chỉ giật mạnh cánh tay cô ta ra bình tĩnh nói: “Anh Đào, suy nghĩ thật kỹ lời tôi nói đi, nghĩ kỹ xong hãy đến nói với tôi. Cô còn trẻ, cô quả thật có quyền lựa chọn cuộc sống mà cô muốn, đi với tôi, tôi không thể cho cô thân phận chính thức, chuyện này mãi mãi không bao giờ thay đổi.”
Nói xong, Trần Hoàng Khôi không do dự chút nào rời đi.
Lòng Lê Anh Đào định đuổi theo đã bị lý trí cô ta kịp thời kéo lại, suýt nữa cô ta đã biến thành người phụ nữ quấn quýt rồi!
Mà người phụ nữ như vậy là kẻ kém hấp dẫn nhất trong mắt đàn ông.
Cô hơi mất hồn mất vía quay về phòng, nhớ lại vẻ ngoài xuất sắc và sự lão luyện trong chuyện nam nữ của Trần Hoàng Khôi, lần nào cũng khiến cô ta thích đến mức phát điên, hai người bạn trai trước đó đều hoàn toàn kém xa Trần Hoàng Khôi.
Dựa vào những điều này cô ta không nỡ từ bỏ Trần Hoàng Khôi.
Đừng nói là ở quê không có người đàn ông nào ra hồn, cô ta cũng không ngốc, ba khu bất động sản ở quê so với giá nhà ở thành phố cấp một này, hoàn toàn không thể nào so sánh được.
Vừa rồi cô ta ỷ vào việc trong lòng Trần Hoàng Khôi có cô ta mới nói ra những lời đó, không ngờ được lại hoàn toàn trái ngược.
Giờ phút này, cô ta hối hận đến phát điên rồi...
Xúc động nhất thời, suýt nữa phá hủy quan hệ của cô ta và Trần Hoàng Khôi.
Hoàn cảnh gia đình Lê Anh Đào giống như cô gái từ thị trấn cấp bảy, tám lên thành phố, nói thế nào cũng không bằng lòng quay về quê mình phát triển nữa!
Cô ta đi đến phòng làm việc bật máy tính lên, mở một tập tài liệu ra, bên trong toàn là những video khác nhau.
Trong đôi mắt sắc bén của Lê Anh Đào lóe lên ánh nhìn khinh miệt, giọng đầy trào phúng lẩm bẩm: “Lâm Thanh Mai, cô có xinh đẹp hơn nữa cũng không biết hầu hạ đàn ông! Tôi nhất định sẽ nắm chặt Trần Hoàng Khôi trong lòng bàn tay…”
Nói xong Lê Anh Đào mở phim “hành động tình cảm” lên, giống như bình thường cố gắng chăm chỉ học tập.
...
Đến rạng sáng, Lập Gia Khiêm lái xe đến một quán bar cao cấp.
Sau khi anh đỗ xe xong lập tức bước nhanh vào quán bar.
Đợi đến khi tìm được phòng bao, Lập Gia Khiêm đẩy cửa đi vào, hai cô gái trẻ tuổi vừa nhìn thấy anh đã không dời mắt được nữa!
Vẻ ngoài của Lập Gia Khiêm, mặc kệ là cô gái trẻ tuổi hay phụ nữ trưởng thành, đã gặp đều sẽ kinh ngạc khen ngợi sinh lòng hâm mộ.
Ban đầu hai người họ đều định hỏi số điện thoại di động của Lập Gia Khiêm, nhưng nhìn thấy Hồ Dao Dao bên cạnh Lập Gia Khiêm, họ cũng không dám hỏi nữa.
Hai người cầm túi định đi, dù sao nhiệm vụ hoàn thành thì nên đi thôi.
Một trong hai cô gái nói với Lập Gia Khiêm: “Anh trai, chúng tôi giao Dao Dao cho anh, anh nhất định phải đưa cô ấy về nhà nhé!”
Lập Gia Khiêm gương mặt lạnh lùng không nói gì, hai cô gái sợ đến mức không dám dừng lại nữa, chán nản mở cửa rời khỏi phòng bao.
Hồ Dao Dao cầm chai rượu hoa quả trong tay, gương mặt ửng đỏ, hơi thở thơm ngát nói: “Anh Khiêm, anh đến rồi…”
Khi cô ấy cười trên mặt lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, đêm nay cô ấy mặc một chiếc váy liền màu đỏ bó sát người, có vẻ trưởng thành hơn rất nhiều.
Lập Gia Khiêm lộ vẻ tức giận đi đến trước mặt cô ấy, ngồi xuống bên cạnh cô ấy, định giật lấy chai rượu trong tay cô ấy, trong giọng nói lộ vẻ trách mắng: “Tại sao lại uống nhiều như vậy?”
Hồ Dao Dao ôm chai rượu không buông tay, tay Lập Gia Khiêm cũng bị cô ấy ôm vào ngực trong nháy mắt, anh vội vàng rút tay về, vẻ mặt cũng hơi gượng gạo.
“Anh Khiêm, anh có biết không? Tạ Bận cũng về nước… Gần đây anh ta tổ chức một buổi biểu diễn lưu động trên toàn thế giới, thành phố này là thành phố duy nhất trong nước được anh ta lựa chọn, anh nói xem có phải anh ta trở về vì em hay không?” Hồ Dao Dao say đến mức đầu óc choáng váng gắng gượng chống đỡ thân thể.
Tròng mắt Lập Gia Khiêm như thường nhìn tấm thảm, trong đáy mắt có tia ảm đạm lướt qua, năm đó trước khi Hồ Dao Dao ra nước ngoài, thậm chí anh còn xúc động đến mức muốn đi tỏ tình với cô ấy.
Nhưng khoảnh khắc khi anh nhìn thấy Hồ Dao Dao, cô ấy lại hưng phấn kéo tay anh nói cho anh biết, nói cô đã tỏ tình với Tạ Bân, mà Tạ Bân cũng đồng ý để cô ấy trở thành bạn gái của anh ta.
Tạ Bân: cùng tuổi với Hồ Dao Dao, hoàn cảnh gia đình hai người tương đương, anh ta là ngôi sao ca nhạc có sức ảnh hưởng trong giới âm nhạc.
Trong khoảnh khắc đó Lập Gia Khiêm mới nhận ra, những cô gái ở tuổi Hồ Dao Dao sẽ chỉ thích những chàng trai cùng tuổi.
Mà anh và Hồ Dao Dao lại chênh nhau những mười tuổi.bg-ssp-{height:px}
Sau khi Hồ Dao Dao ra nước ngoài theo Tạ Bân, Lập Gia Khiêm đã cất giấu tình cảm với cô ấy.
Bây giờ cô ấy quay về, anh cố gắng không đi tìm cô, cố tình chôn sâu tình cảm thầm kín không cách nào chấm dứt này.
Nhưng bây giờ cô gái anh thích lại vì người yêu cũ mà tự chuốc say, còn ngồi trước mặt anh kể khổ...
Hồ Dao Dao lung tung quệt nước mắt, cô ấy ngẩng đầu nức nở nói: “Anh Khiêm, anh có biết trước đây tại sao Tạ Bân lại chia tay với em không?”
Từ trước đến giờ trong lòng Lập Gia Khiêm không muốn biết nguyên nhân, anh chỉ muốn rời xa tình cảm phiền não này.
Nhưng đối mắt với nước mắt đau lòng của cô ấy, Lập Gia Khiêm mềm lòng hỏi thành lời: “Tại sao?”
Cô ấy nhìn anh, ánh mắt trống rỗng nói: “Ngày đó là sinh nhật của Tạ Bân, em chuẩn bị tất cả thật cẩn thận, muốn dâng lần đầu tiên của mình cho anh ta… Nhưng đúng vào lúc quan trọng nhất, em nói với anh ta, nếu em trở thành người phụ nữ của anh ta, hy vọng anh ta có thể cưới em…”
Hồ Dao Dao đột nhiên cười thành tiếng, tiếng cười rất thê lương, sau đó cô ấy nói tiếp: “Không ngờ được sau khi anh ta nghe xong, lập tức mặc quần áo tử tế bỏ đi. Ngày hôm sau em muốn đi tìm anh ta hỏi nguyên nhân rõ ràng, nhưng anh ta không nghe điện thoại cũng không trả lời tin nhắn của em… Đến tận sau đó người đại diện của anh ta nói với em, bọn họ đã ra nước ngoài đóng phim… Em mua chuyến bay sớm nhất đến đó chẳng qua chỉ cần một câu trả lời, đợi sau khi đóng phim xong anh ta thật sự trả lời em.”
Cô ấy kích động nói: “Ngay tại chỗ đó anh ta nói muốn chia tay với em! Anh ta nói không muốn xảy ra quan hệ với em! Nói trong lòng anh ta có quá nhiều gánh nặng! Mà anh ta cũng chưa từng nghĩ đến muốn kết hôn với em!”
Sau khi nói xong, Hồ Dao Dao đau lòng cầm chai rượu lên tu ừng ực mấy ngụm, Lập Gia Khiêm giật lấy chai rượu trong tay cô ấy, anh nói: “Đừng uống nữa, anh đưa em về nhà.”
Anh đứng dậy kéo cánh tay cô, Hồ Dao Dao lảo đảo đứng dậy, cô ấy chảy nước mắt nói: “Anh Khiêm, anh nói xem có phải anh ta không yêu em không? Nếu anh ta yêu em, tại sao lại không quan tâm đến em?”
Rõ ràng đã biết được câu trả lời, Hồ Dao Dao vẫn rối rắm, Lập Gia Khiêm không muốn lừa gạt cô ấy, nói thẳng: “Đúng! Anh ta không yêu em, cho nên mới không muốn chịu trách nhiệm.”
“Ha… Em biết ngay mà! Em tin lời Anh Khiêm nhất! Được… Bây giờ chúng ta về nhà thôi.” Hồ Dao Dao nghe lời để Lập Gia Khiêm kéo cô ấy rời đi.
Trước khi rời khỏi quán bar, anh trả tiền cho Hồ Dao Dao.
Khi Lập Gia Khiêm đỡ Hồ Dao Dao vào ghế lái phụ, một bóng lưng nhỏ nhắn xinh xắn phía xa lập tức khiến anh nhìn không rời mắt được.
Tận mắt nhìn thấy Lâm Thanh Mai bị hai người đàn ông dìu vào nhà hàng bên cạnh quán bar, anh thậm chí không dám nghĩ tiếp nữa...
Sau khi khóa cửa xe xong, Lập Gia Khiêm liếc mắt nhìn Hồ Dao Dao đã say ngất đi, cảm thấy không yên tâm gọi điện thoại cho Đỗ Tuấn.
“Lập tổng…”
“Đỗ Tuấn, ngay bây giờ cậu đến quán bar số tám ở đường Giao Nguyên, mang chìa khóa xe dự bị của tôi đến, lái xe đưa Hồ Dao Dao về nhà.” Lập Gia Khiêm vừa nói vừa đi, bước nhanh đi về phía nhà hàng.
Mười phút sau, hai người đàn ông vừa đưa Lâm Thanh Mai vào đã bị Lập Gia Khiêm đánh cho mặt mũi sưng vù.
Bây giờ hai người kia đã bị bảo vệ nhà hàng giam lại, đợi người đến xử lý.
Giờ phút này, quản lý nhà hàng cũng không dám nhìn thẳng vào ông chủ lớn sau màn của nhà hàng nữa, ánh mắt hung dữ nham hiểm của Lập Gia Khiêm suýt nữa dọa cho anh ta tè ra quần luôn rồi!
Anh ta cúi đầu với Lập Gia Khiêm xin lỗi một lúc, liên tục cam đoan chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa.
Chỉ một lát sau, Lập Gia Khiêm dẫn Lâm Thanh Mai ngồi chiếc xe sang trọng do nhà hàng cung cấp quay về biệt thự.
Về đến biệt thự, Lâm Thanh Mai bị ghét bỏ ném vào phòng tắm.
Lập Gia Khiêm tự mình tắm rửa cho cô, kiềm chế cơn giận sấy tóc cho cô, sau đó nhét cô vào chăn.
Nếu không phải bây giờ cô say đến mức mê man, anh thật sự muốn thẩm vấn đầu đuôi mọi chuyện ngay trong đêm!
Đến sáng hôm sau, Lâm Thanh Mai bị ánh đèn chiếu vào mặt đánh thức.
Vừa mở mắt lập tức cảm thấy ánh đèn quá chướng mắt, cô vô ý thức dùng một bàn tay bịt kín hai mắt.
Rèm cửa nặng nề che kín gian phòng không có chút ánh sáng nào, Lâm Thanh Mai híp mắt thấy có một người đang ngồi trên ghế sô pha, lập tức giật mình, run rẩy hỏi: “Anh là ai?”
Lập Gia Khiêm giận đến mức muốn bóp chết cô ngay lập tức, giọng nói anh cực kỳ lạnh lùng: “Lâm Thanh Mai, mở to mắt cô ra mà nhìn kỹ xem tôi là ai!”