– Mẹ. Con đâu có sao, cũng không cần hai người phải vất vả tới bệnh viện.
Tôi thật bất đắc dĩ nhìn cặp ***g cháo mẹ tôi mang từ nhà đến. Bà vừa lo lắng, vừa cảm thấy tức giận:
– Mày lớn tướng rồi còn để bố mẹ phải lo. Mày bị tai nạn thế nào sao không nói cho tao biết. Mày có biết, lúc nghe tin mày gãy chân, tao lo đến nỗi tụt cả huyết áp không hả?
Tôi vội hỏi.
– Mẹ không sao chứ?
Kiếp trước cũng là vì bị tụt huyết áp lại thêm bệnh trầm cảm bởi đứa con bất hiếu là tôi, mẹ tôi sức khỏe ngày một suy yếu.
Lúc này, tôi không mong bất cứ điều gì tồi tệ có thể xảy ra.
– Mẹ nhìn xem. Con đỡ rồi.
Chính Đông ngồi ở mép giường của tôi, khuôn mặt biểu lộ cảm xúc phức tạp. Em hết nhìn ra bên ngoài, rồi lại nhìn một cảnh ba người nhà tôi quan tâm lẫn nhau.
– Hai bác ngồi chơi với anh. Cháu xin phép.
Chính Đông lễ phép nói. Em định về phòng bệnh của mình, không muốn tiếp tục ở đây làm phiền gia đình của chúng tôi.
Tôi làm sao không hiểu em. Tay tôi nắm lấy cổ tay của em trước khi em định cứ thế mà trở về.
– Chính Đông, ngồi chơi một lát đi con. Bác mang nhiều cháo lắm. Con ăn một chút gì đi. Xem con xanh xao chưa này.
Mẹ của tôi rất nhiệt tình, dùng thìa xúc cháo ra một bát con, đưa cho Chính Đông. Chính Đông ái ngại, không biết nên cầm lấy hay từ chối. Bố tôi nhìn Chính Đông, cũng không đành lòng nói:
– Thằng Ngạo Quân ăn nhiều chỉ tổ béo. Con ăn đi.
Tôi lấy bát con từ tay mẹ, định cứ thế tự nhiên mà bón cho Chính Đông.
Chính Đông ngăn tôi lại, tự em cầm lấy bát ăn từng thìa một. Ăn hết, mẹ tôi lại xúc một bát nữa đưa cho Chính Đông.
Chính Đông cảm ơn, rồi lại ăn tiếp.
Vốn dĩ là cháo mẹ mang cho tôi, nhưng Chính Đông lại ăn được hết. Tôi khuyên em vừa làm phẫu thuật xong không nên ăn quá nhiều.
Kết quả, cả cặp ***g cháo vẫn được em ăn sạch sẽ.
– Thích cháo này tới vậy?
– Tôi hỏi.
Chính Đông tỏ vẻ áy náy:
– Tại cháo ngon quá nên…
– Lần sau, anh nhất định sẽ nấu cho em ăn.
Mẹ tôi cười:
– Thằng này thì biết nấu món gì. Mai, bác làm cho cháu.
Bố tôi lại thêm vào:
– Bà nấu cho nhạt một chút.
Một người nói, người kia lại cằn nhằn. Tôi nhìn Chính Đông, bất ngờ khi thấy em mỉm cười. Đôi mắt đều sáng, khuôn mặt đều là vui vẻ. Ngay hôm đó, khi bố mẹ tôi trở về, Chính Đông đem toàn bộ cháo nôn ra sạch sẽ. Bác sĩ Lương mắng Chính Đông một trận, còn tôi chỉ hận sao không ngăn cản em ăn nhiều như vậy.
– Không liên quan. Tại em thấy cháo mẹ anh nấu rất ngon. Thật đấy.
Chính Đông cả người suy yếu nhưng vẫn cố gắng nói:
Tôi biết, không phải mẹ tôi nấu ngon, mà là từ trước đến giờ, em không được ai quan tâm như vậy. Em là bị làm cho cảm động.
Tôi chỉ có thể xoa đầu của Chính Đông, tận lực kiềm chế sự đau lòng của mình.
Những ngày sau đó, mẹ tôi đều tới thăm tôi cùng Chính Đông. Những hôm Chính Đông không đến phòng của tôi, mẹ đều mang cháo sang phòng đưa cho em. Bố tôi rất ít nói, nhưng ông lúc thì dặn mẹ không được nấu mặn, lúc thì mang cái chăn ở nhà đưa cho Chính Đông:
– Chăn ở bệnh viện sao ấm bằng chăn lông. Đắp đi con.
Những lúc như vậy, em đều mang một ánh mắt biết ơn và hạnh phúc.
Cháo mẹ tôi đưa tới bệnh viện, tôi và Chính Đông đều tranh nhau ăn. Mẹ tôi mắng hai đứa, nhưng trong mắt bà có bao nhiêu hài lòng, tôi đều thấy rõ.
Lần đầu tiên, tôi thấy sự ấm áp gia đình này không tệ chút nào.
Sau lần tôi phải chứng kiến chuyện tim em ngừng đập, trong lòng tôi luôn tồn tại sự sợ hãi.
Nếu như sức khỏe em ngày một yếu đi.
Nếu như chúng tôi không thể tìm được người hiến tặng trái tim thích hợp.
Và nếu như em ngủ mãi mà không tỉnh lại.
Tôi sợ hãi đến mức ngày càng không ngủ được nếu như không nhìn thấy Chính Đông.
Một đêm, tôi tỉnh dậy từ một cơn ác mộng, cả người toát mồ hôi lạnh. Nhìn xung quanh tối đen như mực, tôi lại sợ hãi vô cùng.
Tôi xuống giường, chống nạng, một mình tới phòng của Chính Đông.
Chính Đông đang ngủ. Ánh trăng ngoài cửa sổ khẽ hắt ánh sáng lên người của Chính Đông, khiến em trông như lúc nào cũng có thể biến mất.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường. Muốn chạm vào em để biết rằng em vẫn tồn tại, nhưng lại sợ làm em thức giấc.
Bệnh suy tim độ 4 đã khiến máu lưu thông trong cơ thể kém, thận không thể đào thải nước cùng độc tố, gây ra chứng phù mắt cá chân và bàn chân.
Tôi dùng tay xoa bóp chân cho Chính Đông cả đêm cho đến khi tay cũng mỏi nhừ, còn bản thân cũng ngủ gục bên giường bệnh của Chính Đông.
Chính Đông đã phải dùng máy trợ thở khi ngủ.
Những ngày này đột nhiên tôi lại nhớ tới những chuyện của kiếp trước. Chính Đông không kết hôn như ở kiếp trước, càng không vì vợ mình mà phải vào tù. Nhưng kiếp này, dù tôi có cố gắng thế nào, Chính Đông vẫn bị suy tim, luật sư Đường vẫn muốn phủ nhận mối quan hệ huyết thống với Chính Đông, vẫn muốn vứt bỏ em. Tôi không tin mình không thể cứu Chính Đông. Tôi càng không thể tưởng tượng nếu một ngày Chính Đông không còn trên thế gian, cuộc sống của tôi sẽ ra sao.
Cuộc tìm kiếm trái tim thích hợp đã trải rộng ra cả nước ngoài.
Tôi chỉ hi vọng phép màu có thể xảy ra.
Nhưng 1 tháng, 2 tháng, thời gian càng trôi qua, chúng tôi càng mất hi vọng.
Tôi biết chúng tôi không thể chờ đợi vào phép màu.
Bác sĩ Lương nói:
– Nếu không có người hiến tim, có thể làm phẫu thuật ghép tim nhân tạo toàn diện cho Chính Đông.
– Tỷ lệ thành công chỉ có 25% – Tôi nói.
Chúng tôi đều biết. Ngay cả những cuộc phẫu thuật ghép tim nhân tạo bán phần hay toàn diện ở nước ngoài cũng có ít cơ hội thành công. Ở đây, chúng tôi càng thiếu thốn cơ sở vật chất và trang thiết bị.
Hơn nữa, bệnh nhân được phép tim nhân tạo đều phải thuộc diện lớn tuổi, suy tim giai đoạn cuối, chỉ còn sống được vài ngày, hoặc vài tuần, có biến chứng ở phổi.
Càng lúc chúng tôi càng trở nên tuyệt vọng. Ngược lại, Chính Đông những lúc tỉnh đều rất bình thản. Tựa như việc sống chết đối với em từ lâu đã không quan trọng.
Có lần, tôi nhìn thấy Chính Đông đi cùng Tuệ Nhi. Tôi ở khoa tim mạch nên hoàn toàn không biết Tuệ Nhi cũng nằm ở khoa mắt. Chính Đông nói, em cũng tình cờ gặp cô ấy.
– Chính Đông, em không nên ra ngoài. Trời lạnh.
– Em biết rồi. Chỉ đi loanh quanh một chút thôi.
– Nhỡ ngất đi thì sao?
Tôi lo lắng nói.
Tuệ Nhi nghe chúng tôi nói chuyện, dường như sự nhạy cảm của phụ nữ khiến cô ấy nhận ra điều gì đó.
Chính Đông về phòng nghỉ ngơi, tôi và Tuệ Nhi đứng ở ban công nói chuyện.
– Là cậu ấy?
Tuệ Nhi hỏi.
– Người trong lòng anh. Người khiến anh phải chia tay với em.
Tôi không nói bởi không biết phải giải thích như thế nào. Tôi không muốn nói dối Tuệ Nhi, càng không muốn làm tổn thương em. Dù sao, Tuệ Nhi cũng là vợ của tôi ở kiếp trước.
– Em không nhìn thấy, nhưng em nghe được. Anh có bao nhiêu quan tâm với Chính Đông.
– Trước đây anh không quan tâm.
Tôi hỏi.
– Không. Bây giờ mới là thực tâm.
Tôi biết. Những lời Tuệ Nhi nói là sự thật.
– Cậu ấy có vẻ không ổn?
Tuệ Nhi hỏi.
Sức khỏe của Chính Đông ngày một yếu. Em đi bộ một chút đã không thể thở được. Lúc ngủ cũng phải dùng tới máy trợ thở. Em tăng cân, nhưng thực chất chỉ là tình trạng phù do thận không thể đào thải được nước.Tôi sợ, nếu như thế này, em thật sự không thể đợi. – Bọn anh không thể tìm được người hiến tim.
– Em sẽ thử hỏi xem.
Tuệ Nhi nói với tôi.
Tôi biết hi vọng là rất nhỏ, nhưng tôi vẫn thật biết ơn Tuệ Nhi.
Cuối cùng, cũng có người chịu hiến tim cho Chính Đông. Đó là một người Trung Quốc sống ở Canada, bị ung thư giai đoạn cuối. Anh ta đồng ý hiến tặng tim và trái tim của anh ta với Chính Đông lại hoàn toàn phù hợp.
Tôi chưa kịp vui mừng được bao lâu, thì bệnh viện thông báo, ca ghép tim rất phức tạp, không thể thực hiện nếu thiếu sự đồng ý của người nhà.
Mà người nhà của Chính Đông vẫn là Đường Qúy Giác.
Việc khiến tôi phải cúi mình chỉ có thể là vì Chính Đông. Tôi đã suy nghĩ thật kỹ, cũng đã đấu tranh rất nhiều. Phẫu thuật của Chính Đông vẫn cần phải làm.
Tôi chỉ có cách hạ mình cầu xin Đường Qúy Giác.
Tôi gọi cho ông ta. Năm lần bảy lượt bị từ chối điện thoại. Chỉ đến khi tôi đứng chặn trước cửa nhà của Chính Đông.
Đường Qúy Giác định cứ thế đi thẳng vào nhà, nhưng tôi ngăn lại.
– Đường Qúy Giác, tôi đến đây là vì Chính Đông.
Đường Quý Giác nhướn hàng lông mày lên nhìn tôi. Tôi hiểu ông ta mong muốn điều gì. Tôi cười chua chát:
– Chính Đông bị suy tim cấp độ 4. Cậu ấy cần phải phẫu thuật. Nhưng bệnh viện cần sự đồng ý của người nhà.
Đường Qúy Giác sững người. Tin tức này hẳn là khiến ông ta cảm thấy ngạc nhiên hay là bối rối đi?
Đường Qúy Giác muốn chứng minh mình không cùng huyết thống với Chính Đông vì muốn dành cho vợ và con mình tất cả quyền thừa kế tài sản. Nhưng lúc này, ông ta thật không ngờ, đứa con mà mình xem như là một gánh nặng, phải đề phòng sắp chết.
Ông ta có cảm xúc gì. Tôi không biết. Kiếp trước, khi Chính Đông chết trong tù vì bệnh tim, tôi cũng không thấy ông ta hối hận hay sụp đổ. Ông ấy không một lần tới thăm mộ của Chính Đông.
– Xin ông.
Tôi tự hạ mình cầu xin Đường Quý Giác. Tôi thật sự điên rồi. Nhưng tôi không thể để Chính Đông chết như vậy. Tôi không cam tâm.
Chờ đợi Đường Qúy Giác trả lời, tôi như ngồi trên đống lửa. Ông ta hoàn toàn không có chút động tĩnh. Có lúc tôi tự hỏi, ông ta thật sự là hận Chính Đông, hay có từng coi Chính Đông là con trai mình?
Mấy ngày sau, Đường Qúy Giác cuối cùng cũng gọi cho tôi.
– Là cậu làm phải không?
Ông ta hỏi.
– Ông đang nói chuyện gì?
– Cậu điều tra tôi? Đe dọa tôi sao?
Tôi thật sự bị làm cho hồ đồ.
– Chính cậu cung cấp thông tin cho báo chí.
Chuyện đó tôi làm. Nhưng nó đã chấm dứt từ lâu, thậm chí chính Đường Qúy Giác cũng cảnh cáo tôi.
– Cậu muốn gì, Hà Ngạo Quân?
Tôi có thể muốn gì? Tôi chỉ muốn Chính Đông sống. Chỉ cần em sống, tôi có thể trả bất kỳ giá nào. Nếu muốn tôi bỏ qua tất cả mọi chuyện cho Đường Qúy Giác đều có thể.
– Chẳng phải ông đã cảnh cáo tôi rồi.
– Cả như vậy, cậu vẫn là đi tới cùng với tôi.
Đến lúc này, tôi bắt đầu cảm thấy lạ. Tôi đã không còn quan tâm tới chuyện của Đường Qúy Giác, cũng ngừng cung cấp thông tin cho báo chí. Nhưng chẳng lẽ…
Cúp điện thoại của Đường Quý Giác, tôi lục tìm những tờ báo cũ trong những ngày qua để trong ngăn tủ mà tôi không có thời gian đọc.
Một loạt những tin tức báo chí đập vào mắt. Tất cả đều về Đường Qúy Giác.
Chuyện con trai Đường Qúy Giác là kẻ đồng tính.
Chuyện này không phải là tôi làm. Tôi cho dù có đào tổ tông Đường Quý Giác lên cũng không bao giờ động tới Chính Đông. Tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương em.
Những bài báo không công khai tên của Chính Đông, nhưng không ít người đều biết Đường Qúy Giác có một cậu con trai từng bị coi là hư hỏng, nổi loạn và vô học.
Có thể rất nhanh, báo chí sẽ hỏi tới Chính Đông.
Tôi bắt đầu lo sợ.
Có một ngày, tôi vừa mới tháo bột ra, định muốn đến tìm Chính Đông thì nghe y tá nói chuyện riêng với nhau:
– Người kia là luật sư Đường.
– Cậu nói ai?
– Đường Qúy Giác, cái ông mà báo chí mấy ngày nay đều nhắc đến đấy.
Đường Qúy Giác tới đây. Tôi linh cảm có chuyện chẳng lành. Tôi hỏi y tá xem ông ta đi đâu. Một nữ y tá chỉ về phòng của Chính Đông.
Tim tôi dường như muốn nhảy ra khỏi ***g ngực. Tôi không tin Đường Quý Giác chỉ đến đây để tâm sự, càng không phải đến để thăm con trai mình.
Tôi chạy vội vào phòng. Tiếng y tá còn vang lên đằng sau lưng của tôi.
– Hình như phòng đó là của Đường Chính Đông.
– Đường Chính Đông, Đường Quý Giác. Cả hai cùng họ Đường này.
Lúc tôi bước vào phòng, Đường Qúy Giác đã đi mất. Trên giường, Chính Đông vẫn đang nằm ngủ. Em thở từng hơi vào chiếc mặt nạ nối với máy trợ tim. Tôi thật sự thở phào vì em không sao.
Tôi không biết mình đang nghĩ tới chuyện gì. Nhưng tôi thật sự rất sợ hãi.
Tôi chạm nhẹ vào khuôn mặt của Chính Đông, rồi lại phải giật mình rụt tay lại.
Xúc cảm ươn ướt vẫn còn trên những đầu ngón tay của tôi khi tôi chạm vào khóe mắt của em.
Tựa như em vừa mới rơi nước mắt…
Tôi thật bất đắc dĩ nhìn cặp ***g cháo mẹ tôi mang từ nhà đến. Bà vừa lo lắng, vừa cảm thấy tức giận:
– Mày lớn tướng rồi còn để bố mẹ phải lo. Mày bị tai nạn thế nào sao không nói cho tao biết. Mày có biết, lúc nghe tin mày gãy chân, tao lo đến nỗi tụt cả huyết áp không hả?
Tôi vội hỏi.
– Mẹ không sao chứ?
Kiếp trước cũng là vì bị tụt huyết áp lại thêm bệnh trầm cảm bởi đứa con bất hiếu là tôi, mẹ tôi sức khỏe ngày một suy yếu.
Lúc này, tôi không mong bất cứ điều gì tồi tệ có thể xảy ra.
– Mẹ nhìn xem. Con đỡ rồi.
Chính Đông ngồi ở mép giường của tôi, khuôn mặt biểu lộ cảm xúc phức tạp. Em hết nhìn ra bên ngoài, rồi lại nhìn một cảnh ba người nhà tôi quan tâm lẫn nhau.
– Hai bác ngồi chơi với anh. Cháu xin phép.
Chính Đông lễ phép nói. Em định về phòng bệnh của mình, không muốn tiếp tục ở đây làm phiền gia đình của chúng tôi.
Tôi làm sao không hiểu em. Tay tôi nắm lấy cổ tay của em trước khi em định cứ thế mà trở về.
– Chính Đông, ngồi chơi một lát đi con. Bác mang nhiều cháo lắm. Con ăn một chút gì đi. Xem con xanh xao chưa này.
Mẹ của tôi rất nhiệt tình, dùng thìa xúc cháo ra một bát con, đưa cho Chính Đông. Chính Đông ái ngại, không biết nên cầm lấy hay từ chối. Bố tôi nhìn Chính Đông, cũng không đành lòng nói:
– Thằng Ngạo Quân ăn nhiều chỉ tổ béo. Con ăn đi.
Tôi lấy bát con từ tay mẹ, định cứ thế tự nhiên mà bón cho Chính Đông.
Chính Đông ngăn tôi lại, tự em cầm lấy bát ăn từng thìa một. Ăn hết, mẹ tôi lại xúc một bát nữa đưa cho Chính Đông.
Chính Đông cảm ơn, rồi lại ăn tiếp.
Vốn dĩ là cháo mẹ mang cho tôi, nhưng Chính Đông lại ăn được hết. Tôi khuyên em vừa làm phẫu thuật xong không nên ăn quá nhiều.
Kết quả, cả cặp ***g cháo vẫn được em ăn sạch sẽ.
– Thích cháo này tới vậy?
– Tôi hỏi.
Chính Đông tỏ vẻ áy náy:
– Tại cháo ngon quá nên…
– Lần sau, anh nhất định sẽ nấu cho em ăn.
Mẹ tôi cười:
– Thằng này thì biết nấu món gì. Mai, bác làm cho cháu.
Bố tôi lại thêm vào:
– Bà nấu cho nhạt một chút.
Một người nói, người kia lại cằn nhằn. Tôi nhìn Chính Đông, bất ngờ khi thấy em mỉm cười. Đôi mắt đều sáng, khuôn mặt đều là vui vẻ. Ngay hôm đó, khi bố mẹ tôi trở về, Chính Đông đem toàn bộ cháo nôn ra sạch sẽ. Bác sĩ Lương mắng Chính Đông một trận, còn tôi chỉ hận sao không ngăn cản em ăn nhiều như vậy.
– Không liên quan. Tại em thấy cháo mẹ anh nấu rất ngon. Thật đấy.
Chính Đông cả người suy yếu nhưng vẫn cố gắng nói:
Tôi biết, không phải mẹ tôi nấu ngon, mà là từ trước đến giờ, em không được ai quan tâm như vậy. Em là bị làm cho cảm động.
Tôi chỉ có thể xoa đầu của Chính Đông, tận lực kiềm chế sự đau lòng của mình.
Những ngày sau đó, mẹ tôi đều tới thăm tôi cùng Chính Đông. Những hôm Chính Đông không đến phòng của tôi, mẹ đều mang cháo sang phòng đưa cho em. Bố tôi rất ít nói, nhưng ông lúc thì dặn mẹ không được nấu mặn, lúc thì mang cái chăn ở nhà đưa cho Chính Đông:
– Chăn ở bệnh viện sao ấm bằng chăn lông. Đắp đi con.
Những lúc như vậy, em đều mang một ánh mắt biết ơn và hạnh phúc.
Cháo mẹ tôi đưa tới bệnh viện, tôi và Chính Đông đều tranh nhau ăn. Mẹ tôi mắng hai đứa, nhưng trong mắt bà có bao nhiêu hài lòng, tôi đều thấy rõ.
Lần đầu tiên, tôi thấy sự ấm áp gia đình này không tệ chút nào.
Sau lần tôi phải chứng kiến chuyện tim em ngừng đập, trong lòng tôi luôn tồn tại sự sợ hãi.
Nếu như sức khỏe em ngày một yếu đi.
Nếu như chúng tôi không thể tìm được người hiến tặng trái tim thích hợp.
Và nếu như em ngủ mãi mà không tỉnh lại.
Tôi sợ hãi đến mức ngày càng không ngủ được nếu như không nhìn thấy Chính Đông.
Một đêm, tôi tỉnh dậy từ một cơn ác mộng, cả người toát mồ hôi lạnh. Nhìn xung quanh tối đen như mực, tôi lại sợ hãi vô cùng.
Tôi xuống giường, chống nạng, một mình tới phòng của Chính Đông.
Chính Đông đang ngủ. Ánh trăng ngoài cửa sổ khẽ hắt ánh sáng lên người của Chính Đông, khiến em trông như lúc nào cũng có thể biến mất.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường. Muốn chạm vào em để biết rằng em vẫn tồn tại, nhưng lại sợ làm em thức giấc.
Bệnh suy tim độ 4 đã khiến máu lưu thông trong cơ thể kém, thận không thể đào thải nước cùng độc tố, gây ra chứng phù mắt cá chân và bàn chân.
Tôi dùng tay xoa bóp chân cho Chính Đông cả đêm cho đến khi tay cũng mỏi nhừ, còn bản thân cũng ngủ gục bên giường bệnh của Chính Đông.
Chính Đông đã phải dùng máy trợ thở khi ngủ.
Những ngày này đột nhiên tôi lại nhớ tới những chuyện của kiếp trước. Chính Đông không kết hôn như ở kiếp trước, càng không vì vợ mình mà phải vào tù. Nhưng kiếp này, dù tôi có cố gắng thế nào, Chính Đông vẫn bị suy tim, luật sư Đường vẫn muốn phủ nhận mối quan hệ huyết thống với Chính Đông, vẫn muốn vứt bỏ em. Tôi không tin mình không thể cứu Chính Đông. Tôi càng không thể tưởng tượng nếu một ngày Chính Đông không còn trên thế gian, cuộc sống của tôi sẽ ra sao.
Cuộc tìm kiếm trái tim thích hợp đã trải rộng ra cả nước ngoài.
Tôi chỉ hi vọng phép màu có thể xảy ra.
Nhưng 1 tháng, 2 tháng, thời gian càng trôi qua, chúng tôi càng mất hi vọng.
Tôi biết chúng tôi không thể chờ đợi vào phép màu.
Bác sĩ Lương nói:
– Nếu không có người hiến tim, có thể làm phẫu thuật ghép tim nhân tạo toàn diện cho Chính Đông.
– Tỷ lệ thành công chỉ có 25% – Tôi nói.
Chúng tôi đều biết. Ngay cả những cuộc phẫu thuật ghép tim nhân tạo bán phần hay toàn diện ở nước ngoài cũng có ít cơ hội thành công. Ở đây, chúng tôi càng thiếu thốn cơ sở vật chất và trang thiết bị.
Hơn nữa, bệnh nhân được phép tim nhân tạo đều phải thuộc diện lớn tuổi, suy tim giai đoạn cuối, chỉ còn sống được vài ngày, hoặc vài tuần, có biến chứng ở phổi.
Càng lúc chúng tôi càng trở nên tuyệt vọng. Ngược lại, Chính Đông những lúc tỉnh đều rất bình thản. Tựa như việc sống chết đối với em từ lâu đã không quan trọng.
Có lần, tôi nhìn thấy Chính Đông đi cùng Tuệ Nhi. Tôi ở khoa tim mạch nên hoàn toàn không biết Tuệ Nhi cũng nằm ở khoa mắt. Chính Đông nói, em cũng tình cờ gặp cô ấy.
– Chính Đông, em không nên ra ngoài. Trời lạnh.
– Em biết rồi. Chỉ đi loanh quanh một chút thôi.
– Nhỡ ngất đi thì sao?
Tôi lo lắng nói.
Tuệ Nhi nghe chúng tôi nói chuyện, dường như sự nhạy cảm của phụ nữ khiến cô ấy nhận ra điều gì đó.
Chính Đông về phòng nghỉ ngơi, tôi và Tuệ Nhi đứng ở ban công nói chuyện.
– Là cậu ấy?
Tuệ Nhi hỏi.
– Người trong lòng anh. Người khiến anh phải chia tay với em.
Tôi không nói bởi không biết phải giải thích như thế nào. Tôi không muốn nói dối Tuệ Nhi, càng không muốn làm tổn thương em. Dù sao, Tuệ Nhi cũng là vợ của tôi ở kiếp trước.
– Em không nhìn thấy, nhưng em nghe được. Anh có bao nhiêu quan tâm với Chính Đông.
– Trước đây anh không quan tâm.
Tôi hỏi.
– Không. Bây giờ mới là thực tâm.
Tôi biết. Những lời Tuệ Nhi nói là sự thật.
– Cậu ấy có vẻ không ổn?
Tuệ Nhi hỏi.
Sức khỏe của Chính Đông ngày một yếu. Em đi bộ một chút đã không thể thở được. Lúc ngủ cũng phải dùng tới máy trợ thở. Em tăng cân, nhưng thực chất chỉ là tình trạng phù do thận không thể đào thải được nước.Tôi sợ, nếu như thế này, em thật sự không thể đợi. – Bọn anh không thể tìm được người hiến tim.
– Em sẽ thử hỏi xem.
Tuệ Nhi nói với tôi.
Tôi biết hi vọng là rất nhỏ, nhưng tôi vẫn thật biết ơn Tuệ Nhi.
Cuối cùng, cũng có người chịu hiến tim cho Chính Đông. Đó là một người Trung Quốc sống ở Canada, bị ung thư giai đoạn cuối. Anh ta đồng ý hiến tặng tim và trái tim của anh ta với Chính Đông lại hoàn toàn phù hợp.
Tôi chưa kịp vui mừng được bao lâu, thì bệnh viện thông báo, ca ghép tim rất phức tạp, không thể thực hiện nếu thiếu sự đồng ý của người nhà.
Mà người nhà của Chính Đông vẫn là Đường Qúy Giác.
Việc khiến tôi phải cúi mình chỉ có thể là vì Chính Đông. Tôi đã suy nghĩ thật kỹ, cũng đã đấu tranh rất nhiều. Phẫu thuật của Chính Đông vẫn cần phải làm.
Tôi chỉ có cách hạ mình cầu xin Đường Qúy Giác.
Tôi gọi cho ông ta. Năm lần bảy lượt bị từ chối điện thoại. Chỉ đến khi tôi đứng chặn trước cửa nhà của Chính Đông.
Đường Qúy Giác định cứ thế đi thẳng vào nhà, nhưng tôi ngăn lại.
– Đường Qúy Giác, tôi đến đây là vì Chính Đông.
Đường Quý Giác nhướn hàng lông mày lên nhìn tôi. Tôi hiểu ông ta mong muốn điều gì. Tôi cười chua chát:
– Chính Đông bị suy tim cấp độ 4. Cậu ấy cần phải phẫu thuật. Nhưng bệnh viện cần sự đồng ý của người nhà.
Đường Qúy Giác sững người. Tin tức này hẳn là khiến ông ta cảm thấy ngạc nhiên hay là bối rối đi?
Đường Qúy Giác muốn chứng minh mình không cùng huyết thống với Chính Đông vì muốn dành cho vợ và con mình tất cả quyền thừa kế tài sản. Nhưng lúc này, ông ta thật không ngờ, đứa con mà mình xem như là một gánh nặng, phải đề phòng sắp chết.
Ông ta có cảm xúc gì. Tôi không biết. Kiếp trước, khi Chính Đông chết trong tù vì bệnh tim, tôi cũng không thấy ông ta hối hận hay sụp đổ. Ông ấy không một lần tới thăm mộ của Chính Đông.
– Xin ông.
Tôi tự hạ mình cầu xin Đường Quý Giác. Tôi thật sự điên rồi. Nhưng tôi không thể để Chính Đông chết như vậy. Tôi không cam tâm.
Chờ đợi Đường Qúy Giác trả lời, tôi như ngồi trên đống lửa. Ông ta hoàn toàn không có chút động tĩnh. Có lúc tôi tự hỏi, ông ta thật sự là hận Chính Đông, hay có từng coi Chính Đông là con trai mình?
Mấy ngày sau, Đường Qúy Giác cuối cùng cũng gọi cho tôi.
– Là cậu làm phải không?
Ông ta hỏi.
– Ông đang nói chuyện gì?
– Cậu điều tra tôi? Đe dọa tôi sao?
Tôi thật sự bị làm cho hồ đồ.
– Chính cậu cung cấp thông tin cho báo chí.
Chuyện đó tôi làm. Nhưng nó đã chấm dứt từ lâu, thậm chí chính Đường Qúy Giác cũng cảnh cáo tôi.
– Cậu muốn gì, Hà Ngạo Quân?
Tôi có thể muốn gì? Tôi chỉ muốn Chính Đông sống. Chỉ cần em sống, tôi có thể trả bất kỳ giá nào. Nếu muốn tôi bỏ qua tất cả mọi chuyện cho Đường Qúy Giác đều có thể.
– Chẳng phải ông đã cảnh cáo tôi rồi.
– Cả như vậy, cậu vẫn là đi tới cùng với tôi.
Đến lúc này, tôi bắt đầu cảm thấy lạ. Tôi đã không còn quan tâm tới chuyện của Đường Qúy Giác, cũng ngừng cung cấp thông tin cho báo chí. Nhưng chẳng lẽ…
Cúp điện thoại của Đường Quý Giác, tôi lục tìm những tờ báo cũ trong những ngày qua để trong ngăn tủ mà tôi không có thời gian đọc.
Một loạt những tin tức báo chí đập vào mắt. Tất cả đều về Đường Qúy Giác.
Chuyện con trai Đường Qúy Giác là kẻ đồng tính.
Chuyện này không phải là tôi làm. Tôi cho dù có đào tổ tông Đường Quý Giác lên cũng không bao giờ động tới Chính Đông. Tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương em.
Những bài báo không công khai tên của Chính Đông, nhưng không ít người đều biết Đường Qúy Giác có một cậu con trai từng bị coi là hư hỏng, nổi loạn và vô học.
Có thể rất nhanh, báo chí sẽ hỏi tới Chính Đông.
Tôi bắt đầu lo sợ.
Có một ngày, tôi vừa mới tháo bột ra, định muốn đến tìm Chính Đông thì nghe y tá nói chuyện riêng với nhau:
– Người kia là luật sư Đường.
– Cậu nói ai?
– Đường Qúy Giác, cái ông mà báo chí mấy ngày nay đều nhắc đến đấy.
Đường Qúy Giác tới đây. Tôi linh cảm có chuyện chẳng lành. Tôi hỏi y tá xem ông ta đi đâu. Một nữ y tá chỉ về phòng của Chính Đông.
Tim tôi dường như muốn nhảy ra khỏi ***g ngực. Tôi không tin Đường Quý Giác chỉ đến đây để tâm sự, càng không phải đến để thăm con trai mình.
Tôi chạy vội vào phòng. Tiếng y tá còn vang lên đằng sau lưng của tôi.
– Hình như phòng đó là của Đường Chính Đông.
– Đường Chính Đông, Đường Quý Giác. Cả hai cùng họ Đường này.
Lúc tôi bước vào phòng, Đường Qúy Giác đã đi mất. Trên giường, Chính Đông vẫn đang nằm ngủ. Em thở từng hơi vào chiếc mặt nạ nối với máy trợ tim. Tôi thật sự thở phào vì em không sao.
Tôi không biết mình đang nghĩ tới chuyện gì. Nhưng tôi thật sự rất sợ hãi.
Tôi chạm nhẹ vào khuôn mặt của Chính Đông, rồi lại phải giật mình rụt tay lại.
Xúc cảm ươn ướt vẫn còn trên những đầu ngón tay của tôi khi tôi chạm vào khóe mắt của em.
Tựa như em vừa mới rơi nước mắt…