Trên ti vi đang chiếu một cuộc phỏng vấn. Đối tượng phỏng vấn là luật sư Đường cùng vợ con. Đường Qúy Giác ôm cậu con trai hơn 3 tuổi của mình trong lòng, nhìn cậu bé bằng ánh mắt cưng chiều. Bên cạnh là người vợ xinh đẹp đến mức động lòng người.
– Xin hỏi luật sư Đường, ông suy nghĩ thế nào về những scandal mấy ngày vừa qua.
– Tôi không biết phải nói gì hơn. Tôi lúc đó rất suy sụp. Cảm thấy bạn thân bị phản bội, bị mọi người bàn tán về cuộc sống riêng tư. Nhưng trong hoàn cảnh đó, chỉ có cô ấy và con là những người ở bên cạnh tôi những lúc khó khăn nhất.
– Vâng có thể thấy, gia đình là tất cả đối với luật sư Đường.
– Vợ tôi lúc đó luôn động viên tôi, còn con trai luôn không khiến tôi thất vọng. Họ là những người tin tưởng tôi không làm gì thẹn với lương tâm.
Những người xem ti vi đều cảm thấy cảm động. Công chúng là những người dễ thay đổi. Ngày hôm qua vừa có thể nói xấu bạn, hôm nay đã có thể đứng ra bênh vực bạn.
Một người đàn ông giường bên cạnh cảm thán:
– Ông ta là kẻ đạo đức giả nhất mà tôi thấy đấy.
– Ông thì biết gì. Ông có bằng được một phần luật sư Đường hay không? Cái ông già như ông chỉ biết làm khổ vợ con.
Vợ của người đàn ông nọ lên tiếng.
– Đúng là luật sư Đường vừa tài giỏi lại vừa tình cảm. Con người trọng tình trọng nghĩa như vậy, e rằng không có mấy người.
Một người phụ nữ khác lại đồng tình.
Tôi bước vào phòng của Chính Đông là thấy một cảnh tượng như vậy. Mọi người đều xem cuộc phỏng vấn của Đường Qúy Giác, lên tiếng bình luận. Chính Đông cũng xem, nhưng trong mắt em hoàn toàn là thờ ơ cùng lãnh đạm, hệt như một người ngoài. Cho dù cố tìm kiếm, tôi cũng không thể đọc ra trên khuôn mặt của Chính Đông bất kỳ cảm xúc đau lòng hay tức giận.
Giá như em có thể tức giận một chút. Em tức giận một chút thì tốt rồi. Tôi có thể thay em kéo Đường Qúy Giác xuống địa ngục.
– Cậu thấy luật sư Đường thế nào?
Người đàn ông bị cả phòng phản đối cố tìm kiếm đồng mình.
Chính Đông còn chưa trả lời, tôi đã ngắt lời bọn họ.
– Mọi người uống thuốc.
Tôi cầm điều khiển để tắt ti vi, bất chấp việc mọi người phản đối.
– Xem ti vi nhiều quá không tốt. Mọi người nên đi nghỉ.
Tôi kêu y tá đưa thuốc qua cho họ. Bản thân lại tự tay cầm thuốc và nước cho Chính Đông.
Chính Đông tiếp nhận, cho viên thuốc lên miệng.
– Bác sĩ, tôi nhận ra, anh tốt với Chính Đông nhất nhỉ. Lần nào đưa thuốc cũng chỉ đưa cho một mình cậu ấy. Quan hệ của hai người hẳn là rất tốt.Tôi chỉ lạnh nhạt nói:
– Cũng tốt.
Đối với người ngoài, tôi là người lạnh nhạt, khó gần và có chút đáng sợ. Chỉ riêng với Chính Đông, tôi mới lộ ra ôn nhu cùng tình cảm.
Mà có lẽ, tôi thật sự ghét khi những người này tới nằm cùng phòng với Chính Đông, khiến tôi chẳng thể tìm một cái cớ hợp lý nào để có thể ngủ cùng một chiếc giường với em.
Tôi thật sự nuốt không trôi sự khó chịu này.
Tôi có lúc muốn Chính Đông chuyển vào phòng riêng. Tiện chăm sóc là lý do chính nhưng tôi cũng thực sự muốn có thể thân mật với em mà không cố kỵ ánh mắt của mọi người.
Chính Đông từ chối đề nghị của tôi.
Em bảo em ở phòng bệnh bình thường đã quen. Ở phòng bệnh riêng thực sự rất đắt.
Tôi lúc đó thật sự muốn nói, tôi có thể trả đủ chi phí cho em. Nhưng lời muốn nói tôi lại không sao có thể nói ra miệng.
Đối với việc này, Chính Đông lại rất cứng đầu.
Em muốn tự mình trả tiền viện phí, tiền thuốc, tiền chữa trị và thậm chí tiền phẫu thuật. Mấy năm nay, em đều làm việc và tích gớp một số tiền. Em luôn đóng tiền viện phí đầy đủ và đúng hạn.
Việc này tôi không thể thuyết phuc được Chính Đông. Chỉ có thể nghĩ ra cách đưa cho Chính Đông tờ hóa đơn giả đã bị tôi xóa một số 0.
Bố mẹ hẹn tôi ra ngoài ăn tối. Mẹ tôi bảo đã lâu tôi không ăn cùng với cả nhà, còn bố tôi thì nói làm việc thì cũng phải nghỉ ngơi. Tôi mặc dù có bao nhiêu không muốn đi, có bao nhiêu hi vọng có thể cùng ăn với Chính Đông, vẫn phải phụng mệnh.
Trước khi đi, tôi dặn dò Chính Đông:
– Em ăn một mình được chứ?
– Được. Anh cứ đi đi. Các bác sẽ giận nếu anh không tới đấy.
– Tôi biết rồi. Hứa với tôi phải ăn hết suất cơm đấy. Lúc tôi về, tôi sẽ mua cho em một thứ gì đó mà em thích. Em thích gì?
Tôi hỏi. Chính Đông chỉ lắc đầu, rồi giục tôi nhanh chuẩn bị.
Thời gian gần đây, Chính Đông không ăn được nhiều mặc dù khuôn mặt, chân và tay của em bị phù nhìn như thể tăng cân. Chính Đông ăn cháo của mẹ tôi mang đến chỉ vì em không muốn người có lòng nấu cho em ăn phải buồn.
– Nhớ uống thuốc.
Em gật đầu.
Tôi ôm lấy Chính Đông vào lòng. Chính Đông cũng không phản đối mà dựa dẫm vào tôi. Tôi thực trân trọng giây phút này. Tôi không biết tại sao trước đây bản thân lại không phát hiện ra hạnh phúc hóa ra lại chỉ đơn giản như vậy.
Bố mẹ tôi đặt chỗ tại một nhà hàng sang trọng. Tôi có điều không hiểu, tại sao bố mẹ lại chọn chỗ này. Tuy nhiên, tôi rồi lại nghĩ, có lẽ tôi chưa từng mời bố mẹ mình một bữa ngon kể từ khi tôi trọng sinh trở lại. Có lẽ đây là một cơ hội tốt để tôi báo hiếu lại bố mẹ. Tôi tới nhà hàng, nói tên người đã đặt bàn. Nhân viên phục vụ đánh dấu trong cuốn sổ trên tay rồi dẫn tôi đi vào dãy bàn phía trong.
Tôi bất ngờ khi thấy sự có mặt của Tuệ Nhi bên bố mẹ của tôi. Cô ấy cũng ngạc nhiên khi tôi xuất hiện. Đây rõ ràng là sự sắp xếp có mục đích. Tôi chỉ có thể sầu não trong lòng mà không thể thể hiện ra bên ngoài nét mặt.
– Tại sao em ở đây?
Tôi hỏi.
– Mẹ gặp Tuệ Nhi ở trong bệnh viện nên mời cô ấy đi ăn tối. Hồi trước, cô ấy giúp nhà ta rất nhiều chuyện. Ngạo Quân còn đứng đó làm gì? Mà con cũng lạ thật. Hai đứa đều ở bệnh viện mà không gặp nhau sao?
Ở bệnh viện, thời gian và tâm trí của tôi đều đặt hết trên người của Chính Đông, cho nên Tuệ Nhi và tôi cũng không tiếp xúc nhiều. Với lại, chúng tôi đều hiểu rằng, quá khứ đã qua, khơi gợi lại chỉ làm cho vết thương càng trở nên nhức nhối hơn mà thôi.
Tôi có lỗi với Tuệ Nhi, đấy là sự thật.
Nhưng tôi yêu Chính Đông, đấy cũng là sự thật.
Thấy tôi bối rối khó xử, Tuệ Nhi liền giải vây:
– Anh ấy ở khoa tim mạch. Con nằm ở khoa mắt. Nên chúng con cũng không có gặp nhau nhiều. Công việc của anh Ngạo Quân cũng bận rộn.
– Thế nên hai bác chỉ mong nó lập gia đình. Có vợ chăm sóc vẫn hơn chứ.
Tuệ Nhi nhìn tôi bằng ánh mắt thông cảm. Tôi thật lòng biết ơn cô ấy. Kiếp trước, cô ấy dù không hài lòng về tôi nhưng luôn là một người vợ tốt, một người mẹ tốt.
Mẹ tạo cơ hội cho chúng tôi nói chuyện với nhau. Bố thì không tiếc lời khen Tuệ Nhi trước mặt.
Bữa cơm chỉ có bố mẹ tôi là nói chuyện, Tuệ Nhi là đáp, còn tôi tâm trí đã không biết lang thang ở đâu.
Tôi là một người ít nói nên bố mẹ cũng không lấy làm lạ. Họ chỉ có thể ra sức giải thích với Tuệ Nhi:
– Con thông cảm. Hà Ngạo Quân nó vốn ít nói vậy.
Bữa cơm này tôi ăn không chút nào ngon miệng, nhai cơm trong miệng mà như nhai sạn.
Tôi thật sự muốn thừa nhận với mọi người, tôi yêu Chính Đông. Dù mọi người có xem nó như việc trái với luân thường đạo lý, tôi cũng không thể thay đổi.
Nhưng tôi lại không muốn Chính Đông chịu bất kỳ áp lực hay tổn thương nào.
Chính Đông rất kính trọng bố mẹ của tôi. Em luôn luôn chờ bố mẹ tôi đến. Tôi biết điều đó qua đôi mắt của em.
Có lẽ, để chúng tôi thật sự có thể ở bên nhau, tôi đành phải tự sắp xếp mọi chuyện.
Tôi thầm hạ quyết tâm.
Bố tôi bảo tôi đưa Tuệ Nhi về.
– Muộn rồi. Mắt con bé lại không tốt.
E rằng, tôi không thể từ chối.
Chúng tôi đều không nói chuyện, thẳng tới khi tới gần nhà của Tuệ Nhi. – Ngạo Quân. Thưc sự nếu anh quay lại, em vẫn có thể tha thứ tất cả. Chúng ta có thể làm lại từ đầu. Chính là, anh có muốn hay không?
Tôi nhìn khuôn mặt của Tuệ Nhi, đột nhiên có cảm giác đau lòng. Cô ấy kiếp trước là vợ tôi, nhưng giờ chúng tôi lại chỉ có thể trở thành bạn bè. Tôi không thể dối lòng mình.
– Xin lỗi.
Là tôi không thể.
– Chính Đông, cậu ấy sẽ…
Câu nói bỏ lửng. Tôi biết Tuệ Nhi định nói gì. Nhưng chính là tôi không muốn nghe, dù đó có là sự thật chăng nữa.
– Chính Đông sẽ sống. Dù không có người hiến tim, thần chết muốn cướp cậu ấy đi, anh nhất định phải đoạt về.
Tôi cố chấp nói.
Có những thứ tôi đặc biệt cố chấp, bao gồm cả tình cảm.
Tôi trở về bệnh viên thì Chính Đông cũng đã ngủ. Em đeo mặt nạ hô hấp, ngực phập phồng, hơi thở khó nhọc. Khi tôi chạm vào tay của em, đan những ngón tay của mình vào ngón tay của em, không muốn tách rời thì em tỉnh lại.
Em tháo mặt nạ hô hấp, để sang một bên, nhìn tôi giây lát rồi nói:
– Tay anh bị chai.
Em không hỏi tôi đi đâu tối nay, cũng không hỏi tôi gặp ai, càng không nghi ngờ bất cứ điều gì.
Em chỉ nhìn tôi một lát, rồi lại mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm đó, tuy em không hỏi bất cứ điều gì, nhưng tôi lại cảm thấy chột dạ.
Mãi đến sau này, Tuệ Nhi nói cho tôi biết, hôm đó Chính Đông biết tôi đi đâu, đi cùng với ai.
Con người luôn có lòng tham. Tuệ Nhi cũng vậy. Khi nhìn thấy tôi, Tuệ Nhi thật sự muốn trả thù. Cô ấy nhắn tin cho Chính Đông, nói rằng mình đang cùng tôi và bố mẹ của tôi ăn tối.
Sau này, tôi hỏi Tuệ Nhi khi ấy tại sao lại phải làm như vậy.
– Bố mẹ anh nói, vợ chồng không nhất thiết phải yêu nhau, càng không cần phải trải qua tình yêu kinh thiên động địa. Có lẽ, anh là người đàn ông xuất sắc như vậy. Em cũng chỉ muốn thử xem, liệu chúng ta là có thể…
– Chính Đông khi ấy…có trả lời em không?
Tuệ Nhi mỉm cười, đôi mắt nhìn vào chậu hoa cẩm chướng đang nở rộ dưới ánh mặt trời
– Có. Cậu ấy có trả lời. Nhưng chỉ là bốn từ: Tôi cũng đoán được
Suốt mấy ngày không thể gần gũi với Chính Đông, khiến tôi có chút buồn bực. Trước đây, tôi chỉ có thể đứng một bên nhìn em cười, khóc, đau đớn hay hạnh phúc. Nhưng còn giờ, quan hệ giữa chúng tôi đã khác. Tôi muốn tiến về phía em, còn em tuy không thể hiện gì cũng không nói gì, nhưng đối với sự gần gũi của tôi, em không hề bài xích. Có lẽ em đang dần tiếp nhận tôi. Giờ đã khác trước. Lẽ dĩ nhiên, tôi không thể chấp nhận việc mình không thể ôm em vì lo ngại ánh mắt của người khác.
Chính Đông cố kị. Tôi lại càng muốn. Ngay khi mọi người không chú ý, tôi liền ôm lấy Chính Đông. Khi chúng tôi đi dạo, tôi đều bước lại gần Chính Đông, một tay khoác hờ lên vai của em, để em dựa vào mình. Khi em thất thần, tôi liền có thể hôn Chính Đông. Và khi chúng tôi đứng cùng một thang máy, tôi nắm lấy bàn tay của em bỏ vào trong túi áo blouse trắng của mình. Tôi nắm rất chặt, chỉ sợ em rụt tay về. Bàn tay của chúng tôi đan vào nhau, chiếc áo blouse trắng đã che đi nên không ai phát hiện.
Cuối cùng, Chính Đông cũng đồng ý chuyển vào phòng bệnh riêng. Tôi vẫn như trước nói dối tiền viện phí, chỉ để em trả một phần nhỏ.
Chỉ cần như vậy, chúng tôi liền có thể thoải mái ở cạnh nhau mà không cần quan tâm tới ánh mắt của người khác.
– Chính Đông, em là sợ sao?
Tôi hỏi.
Chính Đông đứng bên cạnh ô cửa sổ, quay lại nhìn tôi, ánh mắt mờ mịt.
– Nếu như em muốn, tôi liền có thể công khai chuyện tôi yêu em.
– Anh rồi sẽ hối hận.
Chính Đông trả lời không phải muốn hay không muốn, mà là tôi sẽ hối hận.
Nhưng tại sao lại hối hận? Tôi thật sự muốn hỏi em.
Chính Đông thất thần, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh mắt không tiêu cự, cũng không có cảm xúc. Chỉ một mảnh trống rỗng, vô hồn.
Lúc đó, em giống như thể đã sẵn sàng biến mất.
Tôi đưa tay kéo Chính Đông vào lòng mình, ôm thật chặt, muốn xác nhận sự tồn tại của em trong lòng tôi.
Chính Đông không đẩy tôi ra, cũng không giãy giụa. Dường như em rất mệt, mệt đến nỗi chỉ có thể bất lực mà dựa vào lòng của tôi.
– Em đang nghĩ gì?
Tôi hỏi.
– Đang nghĩ, khi nào hoa cẩm chướng trong chậu mới nở hết? Chỉ sợ không đợi được.
Tôi nghe thấy tiếng em khàn khàn trả lời.
Tôi ôm lấy Chính Đông.
Tôi muốn đường hoàng mà sống bệnh cạnh em, chiều chuộng em và khiến em thật hạnh phúc.
Tôi biết để làm được điều đó, tôi phải vượt qua rất nhiều thứ.
Con đường này không hề dễ đi, con đường mà trước đây tôi bỏ em lại một mình, nhưng từ giờ tôi nhất định cùng em bước đi.
Cho dù, trước mắt là vực thẳm.
– Xin hỏi luật sư Đường, ông suy nghĩ thế nào về những scandal mấy ngày vừa qua.
– Tôi không biết phải nói gì hơn. Tôi lúc đó rất suy sụp. Cảm thấy bạn thân bị phản bội, bị mọi người bàn tán về cuộc sống riêng tư. Nhưng trong hoàn cảnh đó, chỉ có cô ấy và con là những người ở bên cạnh tôi những lúc khó khăn nhất.
– Vâng có thể thấy, gia đình là tất cả đối với luật sư Đường.
– Vợ tôi lúc đó luôn động viên tôi, còn con trai luôn không khiến tôi thất vọng. Họ là những người tin tưởng tôi không làm gì thẹn với lương tâm.
Những người xem ti vi đều cảm thấy cảm động. Công chúng là những người dễ thay đổi. Ngày hôm qua vừa có thể nói xấu bạn, hôm nay đã có thể đứng ra bênh vực bạn.
Một người đàn ông giường bên cạnh cảm thán:
– Ông ta là kẻ đạo đức giả nhất mà tôi thấy đấy.
– Ông thì biết gì. Ông có bằng được một phần luật sư Đường hay không? Cái ông già như ông chỉ biết làm khổ vợ con.
Vợ của người đàn ông nọ lên tiếng.
– Đúng là luật sư Đường vừa tài giỏi lại vừa tình cảm. Con người trọng tình trọng nghĩa như vậy, e rằng không có mấy người.
Một người phụ nữ khác lại đồng tình.
Tôi bước vào phòng của Chính Đông là thấy một cảnh tượng như vậy. Mọi người đều xem cuộc phỏng vấn của Đường Qúy Giác, lên tiếng bình luận. Chính Đông cũng xem, nhưng trong mắt em hoàn toàn là thờ ơ cùng lãnh đạm, hệt như một người ngoài. Cho dù cố tìm kiếm, tôi cũng không thể đọc ra trên khuôn mặt của Chính Đông bất kỳ cảm xúc đau lòng hay tức giận.
Giá như em có thể tức giận một chút. Em tức giận một chút thì tốt rồi. Tôi có thể thay em kéo Đường Qúy Giác xuống địa ngục.
– Cậu thấy luật sư Đường thế nào?
Người đàn ông bị cả phòng phản đối cố tìm kiếm đồng mình.
Chính Đông còn chưa trả lời, tôi đã ngắt lời bọn họ.
– Mọi người uống thuốc.
Tôi cầm điều khiển để tắt ti vi, bất chấp việc mọi người phản đối.
– Xem ti vi nhiều quá không tốt. Mọi người nên đi nghỉ.
Tôi kêu y tá đưa thuốc qua cho họ. Bản thân lại tự tay cầm thuốc và nước cho Chính Đông.
Chính Đông tiếp nhận, cho viên thuốc lên miệng.
– Bác sĩ, tôi nhận ra, anh tốt với Chính Đông nhất nhỉ. Lần nào đưa thuốc cũng chỉ đưa cho một mình cậu ấy. Quan hệ của hai người hẳn là rất tốt.Tôi chỉ lạnh nhạt nói:
– Cũng tốt.
Đối với người ngoài, tôi là người lạnh nhạt, khó gần và có chút đáng sợ. Chỉ riêng với Chính Đông, tôi mới lộ ra ôn nhu cùng tình cảm.
Mà có lẽ, tôi thật sự ghét khi những người này tới nằm cùng phòng với Chính Đông, khiến tôi chẳng thể tìm một cái cớ hợp lý nào để có thể ngủ cùng một chiếc giường với em.
Tôi thật sự nuốt không trôi sự khó chịu này.
Tôi có lúc muốn Chính Đông chuyển vào phòng riêng. Tiện chăm sóc là lý do chính nhưng tôi cũng thực sự muốn có thể thân mật với em mà không cố kỵ ánh mắt của mọi người.
Chính Đông từ chối đề nghị của tôi.
Em bảo em ở phòng bệnh bình thường đã quen. Ở phòng bệnh riêng thực sự rất đắt.
Tôi lúc đó thật sự muốn nói, tôi có thể trả đủ chi phí cho em. Nhưng lời muốn nói tôi lại không sao có thể nói ra miệng.
Đối với việc này, Chính Đông lại rất cứng đầu.
Em muốn tự mình trả tiền viện phí, tiền thuốc, tiền chữa trị và thậm chí tiền phẫu thuật. Mấy năm nay, em đều làm việc và tích gớp một số tiền. Em luôn đóng tiền viện phí đầy đủ và đúng hạn.
Việc này tôi không thể thuyết phuc được Chính Đông. Chỉ có thể nghĩ ra cách đưa cho Chính Đông tờ hóa đơn giả đã bị tôi xóa một số 0.
Bố mẹ hẹn tôi ra ngoài ăn tối. Mẹ tôi bảo đã lâu tôi không ăn cùng với cả nhà, còn bố tôi thì nói làm việc thì cũng phải nghỉ ngơi. Tôi mặc dù có bao nhiêu không muốn đi, có bao nhiêu hi vọng có thể cùng ăn với Chính Đông, vẫn phải phụng mệnh.
Trước khi đi, tôi dặn dò Chính Đông:
– Em ăn một mình được chứ?
– Được. Anh cứ đi đi. Các bác sẽ giận nếu anh không tới đấy.
– Tôi biết rồi. Hứa với tôi phải ăn hết suất cơm đấy. Lúc tôi về, tôi sẽ mua cho em một thứ gì đó mà em thích. Em thích gì?
Tôi hỏi. Chính Đông chỉ lắc đầu, rồi giục tôi nhanh chuẩn bị.
Thời gian gần đây, Chính Đông không ăn được nhiều mặc dù khuôn mặt, chân và tay của em bị phù nhìn như thể tăng cân. Chính Đông ăn cháo của mẹ tôi mang đến chỉ vì em không muốn người có lòng nấu cho em ăn phải buồn.
– Nhớ uống thuốc.
Em gật đầu.
Tôi ôm lấy Chính Đông vào lòng. Chính Đông cũng không phản đối mà dựa dẫm vào tôi. Tôi thực trân trọng giây phút này. Tôi không biết tại sao trước đây bản thân lại không phát hiện ra hạnh phúc hóa ra lại chỉ đơn giản như vậy.
Bố mẹ tôi đặt chỗ tại một nhà hàng sang trọng. Tôi có điều không hiểu, tại sao bố mẹ lại chọn chỗ này. Tuy nhiên, tôi rồi lại nghĩ, có lẽ tôi chưa từng mời bố mẹ mình một bữa ngon kể từ khi tôi trọng sinh trở lại. Có lẽ đây là một cơ hội tốt để tôi báo hiếu lại bố mẹ. Tôi tới nhà hàng, nói tên người đã đặt bàn. Nhân viên phục vụ đánh dấu trong cuốn sổ trên tay rồi dẫn tôi đi vào dãy bàn phía trong.
Tôi bất ngờ khi thấy sự có mặt của Tuệ Nhi bên bố mẹ của tôi. Cô ấy cũng ngạc nhiên khi tôi xuất hiện. Đây rõ ràng là sự sắp xếp có mục đích. Tôi chỉ có thể sầu não trong lòng mà không thể thể hiện ra bên ngoài nét mặt.
– Tại sao em ở đây?
Tôi hỏi.
– Mẹ gặp Tuệ Nhi ở trong bệnh viện nên mời cô ấy đi ăn tối. Hồi trước, cô ấy giúp nhà ta rất nhiều chuyện. Ngạo Quân còn đứng đó làm gì? Mà con cũng lạ thật. Hai đứa đều ở bệnh viện mà không gặp nhau sao?
Ở bệnh viện, thời gian và tâm trí của tôi đều đặt hết trên người của Chính Đông, cho nên Tuệ Nhi và tôi cũng không tiếp xúc nhiều. Với lại, chúng tôi đều hiểu rằng, quá khứ đã qua, khơi gợi lại chỉ làm cho vết thương càng trở nên nhức nhối hơn mà thôi.
Tôi có lỗi với Tuệ Nhi, đấy là sự thật.
Nhưng tôi yêu Chính Đông, đấy cũng là sự thật.
Thấy tôi bối rối khó xử, Tuệ Nhi liền giải vây:
– Anh ấy ở khoa tim mạch. Con nằm ở khoa mắt. Nên chúng con cũng không có gặp nhau nhiều. Công việc của anh Ngạo Quân cũng bận rộn.
– Thế nên hai bác chỉ mong nó lập gia đình. Có vợ chăm sóc vẫn hơn chứ.
Tuệ Nhi nhìn tôi bằng ánh mắt thông cảm. Tôi thật lòng biết ơn cô ấy. Kiếp trước, cô ấy dù không hài lòng về tôi nhưng luôn là một người vợ tốt, một người mẹ tốt.
Mẹ tạo cơ hội cho chúng tôi nói chuyện với nhau. Bố thì không tiếc lời khen Tuệ Nhi trước mặt.
Bữa cơm chỉ có bố mẹ tôi là nói chuyện, Tuệ Nhi là đáp, còn tôi tâm trí đã không biết lang thang ở đâu.
Tôi là một người ít nói nên bố mẹ cũng không lấy làm lạ. Họ chỉ có thể ra sức giải thích với Tuệ Nhi:
– Con thông cảm. Hà Ngạo Quân nó vốn ít nói vậy.
Bữa cơm này tôi ăn không chút nào ngon miệng, nhai cơm trong miệng mà như nhai sạn.
Tôi thật sự muốn thừa nhận với mọi người, tôi yêu Chính Đông. Dù mọi người có xem nó như việc trái với luân thường đạo lý, tôi cũng không thể thay đổi.
Nhưng tôi lại không muốn Chính Đông chịu bất kỳ áp lực hay tổn thương nào.
Chính Đông rất kính trọng bố mẹ của tôi. Em luôn luôn chờ bố mẹ tôi đến. Tôi biết điều đó qua đôi mắt của em.
Có lẽ, để chúng tôi thật sự có thể ở bên nhau, tôi đành phải tự sắp xếp mọi chuyện.
Tôi thầm hạ quyết tâm.
Bố tôi bảo tôi đưa Tuệ Nhi về.
– Muộn rồi. Mắt con bé lại không tốt.
E rằng, tôi không thể từ chối.
Chúng tôi đều không nói chuyện, thẳng tới khi tới gần nhà của Tuệ Nhi. – Ngạo Quân. Thưc sự nếu anh quay lại, em vẫn có thể tha thứ tất cả. Chúng ta có thể làm lại từ đầu. Chính là, anh có muốn hay không?
Tôi nhìn khuôn mặt của Tuệ Nhi, đột nhiên có cảm giác đau lòng. Cô ấy kiếp trước là vợ tôi, nhưng giờ chúng tôi lại chỉ có thể trở thành bạn bè. Tôi không thể dối lòng mình.
– Xin lỗi.
Là tôi không thể.
– Chính Đông, cậu ấy sẽ…
Câu nói bỏ lửng. Tôi biết Tuệ Nhi định nói gì. Nhưng chính là tôi không muốn nghe, dù đó có là sự thật chăng nữa.
– Chính Đông sẽ sống. Dù không có người hiến tim, thần chết muốn cướp cậu ấy đi, anh nhất định phải đoạt về.
Tôi cố chấp nói.
Có những thứ tôi đặc biệt cố chấp, bao gồm cả tình cảm.
Tôi trở về bệnh viên thì Chính Đông cũng đã ngủ. Em đeo mặt nạ hô hấp, ngực phập phồng, hơi thở khó nhọc. Khi tôi chạm vào tay của em, đan những ngón tay của mình vào ngón tay của em, không muốn tách rời thì em tỉnh lại.
Em tháo mặt nạ hô hấp, để sang một bên, nhìn tôi giây lát rồi nói:
– Tay anh bị chai.
Em không hỏi tôi đi đâu tối nay, cũng không hỏi tôi gặp ai, càng không nghi ngờ bất cứ điều gì.
Em chỉ nhìn tôi một lát, rồi lại mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm đó, tuy em không hỏi bất cứ điều gì, nhưng tôi lại cảm thấy chột dạ.
Mãi đến sau này, Tuệ Nhi nói cho tôi biết, hôm đó Chính Đông biết tôi đi đâu, đi cùng với ai.
Con người luôn có lòng tham. Tuệ Nhi cũng vậy. Khi nhìn thấy tôi, Tuệ Nhi thật sự muốn trả thù. Cô ấy nhắn tin cho Chính Đông, nói rằng mình đang cùng tôi và bố mẹ của tôi ăn tối.
Sau này, tôi hỏi Tuệ Nhi khi ấy tại sao lại phải làm như vậy.
– Bố mẹ anh nói, vợ chồng không nhất thiết phải yêu nhau, càng không cần phải trải qua tình yêu kinh thiên động địa. Có lẽ, anh là người đàn ông xuất sắc như vậy. Em cũng chỉ muốn thử xem, liệu chúng ta là có thể…
– Chính Đông khi ấy…có trả lời em không?
Tuệ Nhi mỉm cười, đôi mắt nhìn vào chậu hoa cẩm chướng đang nở rộ dưới ánh mặt trời
– Có. Cậu ấy có trả lời. Nhưng chỉ là bốn từ: Tôi cũng đoán được
Suốt mấy ngày không thể gần gũi với Chính Đông, khiến tôi có chút buồn bực. Trước đây, tôi chỉ có thể đứng một bên nhìn em cười, khóc, đau đớn hay hạnh phúc. Nhưng còn giờ, quan hệ giữa chúng tôi đã khác. Tôi muốn tiến về phía em, còn em tuy không thể hiện gì cũng không nói gì, nhưng đối với sự gần gũi của tôi, em không hề bài xích. Có lẽ em đang dần tiếp nhận tôi. Giờ đã khác trước. Lẽ dĩ nhiên, tôi không thể chấp nhận việc mình không thể ôm em vì lo ngại ánh mắt của người khác.
Chính Đông cố kị. Tôi lại càng muốn. Ngay khi mọi người không chú ý, tôi liền ôm lấy Chính Đông. Khi chúng tôi đi dạo, tôi đều bước lại gần Chính Đông, một tay khoác hờ lên vai của em, để em dựa vào mình. Khi em thất thần, tôi liền có thể hôn Chính Đông. Và khi chúng tôi đứng cùng một thang máy, tôi nắm lấy bàn tay của em bỏ vào trong túi áo blouse trắng của mình. Tôi nắm rất chặt, chỉ sợ em rụt tay về. Bàn tay của chúng tôi đan vào nhau, chiếc áo blouse trắng đã che đi nên không ai phát hiện.
Cuối cùng, Chính Đông cũng đồng ý chuyển vào phòng bệnh riêng. Tôi vẫn như trước nói dối tiền viện phí, chỉ để em trả một phần nhỏ.
Chỉ cần như vậy, chúng tôi liền có thể thoải mái ở cạnh nhau mà không cần quan tâm tới ánh mắt của người khác.
– Chính Đông, em là sợ sao?
Tôi hỏi.
Chính Đông đứng bên cạnh ô cửa sổ, quay lại nhìn tôi, ánh mắt mờ mịt.
– Nếu như em muốn, tôi liền có thể công khai chuyện tôi yêu em.
– Anh rồi sẽ hối hận.
Chính Đông trả lời không phải muốn hay không muốn, mà là tôi sẽ hối hận.
Nhưng tại sao lại hối hận? Tôi thật sự muốn hỏi em.
Chính Đông thất thần, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh mắt không tiêu cự, cũng không có cảm xúc. Chỉ một mảnh trống rỗng, vô hồn.
Lúc đó, em giống như thể đã sẵn sàng biến mất.
Tôi đưa tay kéo Chính Đông vào lòng mình, ôm thật chặt, muốn xác nhận sự tồn tại của em trong lòng tôi.
Chính Đông không đẩy tôi ra, cũng không giãy giụa. Dường như em rất mệt, mệt đến nỗi chỉ có thể bất lực mà dựa vào lòng của tôi.
– Em đang nghĩ gì?
Tôi hỏi.
– Đang nghĩ, khi nào hoa cẩm chướng trong chậu mới nở hết? Chỉ sợ không đợi được.
Tôi nghe thấy tiếng em khàn khàn trả lời.
Tôi ôm lấy Chính Đông.
Tôi muốn đường hoàng mà sống bệnh cạnh em, chiều chuộng em và khiến em thật hạnh phúc.
Tôi biết để làm được điều đó, tôi phải vượt qua rất nhiều thứ.
Con đường này không hề dễ đi, con đường mà trước đây tôi bỏ em lại một mình, nhưng từ giờ tôi nhất định cùng em bước đi.
Cho dù, trước mắt là vực thẳm.