Ngày đó, sau khi phẫu thuật, sức khỏe của cậu rất yếu, cả ngày đều hôn mê. Nhưng cậu lại cảm thấy mình đang mơ một giấc mơ thật dài. Thấy chính mình ở kiếp trước, lấy vợ theo yêu cầu của Đường Qúy Giác.
Thấy chính mình nôn thốc nôn tháo trong đêm động phòng.
Cũng thấy chính mình từ từ trở nên bất cần, không cầu, cũng không mong chờ.
Cậu chúc phúc cho vợ mình khi cô yêu người khác. Nói rằng, cả hai sẽ sớm ly hôn.
Cậu bình tĩnh đón nhận cái tin mình bị bệnh tim.
Và bình tĩnh xóa dấu vết ở hiện trường, thất thần ngồi đến khi cảnh sát đến.
Cậu lúc đó có ý nghĩ gì?
Có lẽ là muốn dùng mạng mình để đổi lấy tự do cho người phụ nữ mà cậu mang bất hạnh tới.
Có lẽ là muốn đánh cược một lần, vị trí của cậu có bao nhiêu quan trọng đối với Đường Qúy giác.
Rốt cuộc, thứ cậu chờ được chỉ là một bản xét nghiệm chứng minh cậu không phải là con đẻ của Đường Qúy giác.
Chuyện này có bao nhiêu nực cười, thì Chính Đông lại cười không nổi.
Trong giấc mơ, cậu thấy chính mình ngồi đối diện với Hà Ngạo Quân.
” Cậu biết tại sao tôi hận cậu không?”
Chính Đông trong giấc mơ lắc đầu.
” Là tại cậu, Đường Chính Đông. Cậu khiến mẹ tôi mất, bố tôi không cho tôi vào nhà, tôi bị người khác hiểu lầm là thằng gay phải ra tận nước ngoài. Cậu khiến tôi không có nhà để về. Đường Chính Đông, cậu nói xem, tôi có nên hận cậu không.”
Chính Đông mờ mịt, cảm thấy anh ta sai rồi.
Cậu không có làm gì cả, cậu không phải muốn hại cuộc đời của bất cứ ai.
Hà Ngạo Quân nắm lấy cổ áo của cậu, hét lên.
“Đường Chính Đông, cậu chết đi.”
Chính Đông thấy chính mình trong giấc mơ kia gục xuống để khóc. Không có ai ở đó để an ủi, cũng không có ai vì cậu mà thương tâm.
Chính Đông cũng thấy cái chết của chính mình.
Thấy Hà Ngạo Quân một đầu tóc bạc quỳ xuống ngôi mộ.
” Chính Đông. Tôi thấy chuyện tôi làm sai duy nhất ở kiếp này là hận cậu. Nếu có kiếp sau, hi vọng tôi có thể bù đắp.”
Lúc thấy cơ thể mình thật lạnh, bóng tối như nuốt chửng lấy cậu, tim cậu đau vô cùng, cậu lại nghe thấy tiếng ai gọi mình.
– Lại sao vậy? Trái tim nhân tạo gặp vấn đề ư. Không thể thế được. Rõ ràng, mọi thứ …
Giọng người ấy lại vang lên:
– Chính Đông, nghe tôi. Em phải cố lên, em tỉnh lại đi. Em mở mắt ra nhìn tôi. Chính Đông, em không thể chết. Đừng rời bỏ tôi.
Giọng nói rất quen thuộc, trầm ấm như tiếng đàn, khiến cậu muốn trả lời, khiến cậu muốn bước đi về phía đó.Phải chăng có người đang chờ cậu, có người muốn gọi tên cậu.
Là Hà Ngạo Quân phải không?
Chính Đông tỉnh dậy, Hà Ngạo Quân khóc vì vui mừng. Anh ôm lấy cậu, để cậu tựa vào ngực anh nơi cậu có thể lắng nghe trái tim của anh đập.
Chính Đông không thể phân biệt đâu là mơ, đâu là thực, đâu là kiếp trước, đâu là kiếp này.
Hà Ngạo Quân rất chăm sóc cậu, hầu như ở bên cậu cả ngày. Anh thường cùng cậu đi dạo quanh sân bệnh viện, và kể cho cậu nghe về Pháp.
– Đợi khi nào em khỏi bệnh, tôi sẽ dẫn em đi du lịch. Sẽ cho em ăn nhiều món ngon.
Chính Đông nhìn Hà Ngạo Quân. Anh mỉm cười ôn nhu, xoa đầu cậu:
– Và còn nữa, cùng em đi ngắm hoa cẩm chướng nở.
Hà Ngạo Quân biết cậu thích hoa cẩm chướng.
Cuộc sống thật êm đềm và ngọt ngào đến nỗi dù nó là giấc mơ của cậu, cậu vẫn muốn chìm mê, không muốn thức dậy.
Một hôm, Hà Ngạo Quân để điện thoại trên giường của cậu, anh đang giúp cậu kiểm tra nước nóng nên không thể nghe điện thoại. Anh bảo cậu nghe.
Người đầu dây bên kia nói:
– Hà Ngạo Quân. Mày còn chưa về? Mày muốn mẹ mày tức chết à?
Cậu nhận ra là giọng của bác trai:
– Bác. Anh Ngạo Quân trong phòng tắm, để con gọi anh ấy.
Cậu vốn định gọi, nhưng người bên kia đã chặn cậu lại:
– Chính Đông đó sao? Ta có thể nhờ cháu một việc không?
Bác trai muốn gặp cậu. Chính Đông chỉ có thể không nói với Hà Ngạo Quân, bí mật trở về Bắc Kinh.
Ngày hôm đó, cậu biết bác gái về việc của Hà Ngạo Quân mà ngã bệnh.
Bác trai nói với cậu rất nhiều chuyện, chuyện sự nghiệp của Hà Ngạo Quân, chuyện mong muốn của hai người, chuyện cuộc sống không phải cứ muốn thì được.
– Cháu không muốn Hà Ngạo Quân hối hận phải không? Chỉ có bác hiểu tính nó. Nó tham vọng, cũng ích kỷ. Chỉ sợ rằng cuối cùng, tổn thương không chỉ có nó mà còn cả cháu nữa. Ta coi cháu như con trai, cháu hiểu ý ta chứ.
– Cháu hiểu.
Chính Đông hiểu, bố Ngạo Quân là muốn cậu không bám lấy anh. Cậu biết con đường này anh không thể đi cùng cậu. Anh có sự nghiệp, có gia đình, có cuộc sống mà anh mong ước, cậu không thể lại một lần nữa như kiếp trước hủy hoại nó. Càng hiểu sự khổ sở khi phải là một người đồng tình, cậu càng mong anh không phải trải qua. Vậy nên, cậu tình nguyện rời xa anh.
Những chuyện quá khứ ấy như một bộ phim quay chậm tái hiện lại trong đầu của Chính Đông lúc này.
Cậu biết cậu có thể khiến bố mẹ Hà Ngạo Quân thất vọng, cũng có thể làm tổn thương họ, nhưng chỉ là cậu không thể buông tay Hà Ngạo Quân. Hai năm qua, cậu đã có thể xác định được tình cảm của chính mình.Cậu biết Hà Ngạo Quân là người tốt nhất.
Vậy nên, khi ở nước ngoài, cậu xem chương trình phóng vấn anh, nghe anh nói anh vẫn chờ cậu, cậu liền không quản bất cứ việc gì mà trở về nước.
Chỉ muốn lần này, giữ chặt lấy Hà Ngạo Quân.
Những việc khác, xem như cậu ích kỷ một lần đi.
Hà Ngạo Quân dẫn cậu về phòng trọ trước đây. Cậu vô cùng ngạc nhiên với sự bài trí của căn phòng. Giống như thể, cậu chưa từng rời đi khỏi nơi này khi mọi thứ vẫn giữ nguyên vị trí.
Chiếc gạt tàn của cậu, ô cửa sổ bị thủng, và cả mảng tường đã ố vàng.
– Ngạo Quân, anh sống ở đây sao?
Cậu hỏi.
Hà Ngạo Quân cười ôn nhu:
– Tôi nghĩ em sẽ quay về đây.
Hà Ngạo Quân đi tới cửa sổ. Lúc này cậu mới phát hiện ra trên tay anh là chậu hoa cẩm chướng nhỏ. Mà nó chính là chậu hoa cẩm chướng mà cậu đã bỏ lại ở bệnh viện Bắc Kinh.
– Anh đã lấy lại nó?
Cậu có thể nhận ra bởi trên chậu hoa có vết nứt nhỏ. Trước đây, khi đang chăm sóc hoa, cậu bị chóng mặt nên chậu hoa mới rơi xuống đất và bị vỡ. Lúc cậu hôn mê, Hà Ngạo Quân đã ngồi cạnh cậu, tỉ mẩn gắn những mảnh vỡ lại.
– Lúc ấy, không hiểu tại sao em lại không tặng chậu hoa này cho bố mẹ tôi nữa.
Cậu im lặng, ánh mắt trở nên thất thần, hoàn toàn không biết Hà Ngạo Quân đã đứng trước mặt cậu từ lúc nào. Anh ôm lấy Chính Đông, như xác nhận sự tồn tại của cậu:
– Chúng ta sẽ cùng nhau mang chậu hoa tới tặng bố mẹ tôi, được chứ?
Ý Hà Ngạo Quân muốn nói, trên con đường này, dù có bao nhiêu trở ngại hay trắc trở, anh cũng sẽ cùng cậu vượt qua.
Chính Đông vòng tay ôm lấy lưng của Hà Ngạo Quân.
– Được – Cậu trả lời.
Chiếc ô của cả hai dựng ở bên ngoài lối đi. Ngoài trời mưa vẫn như trút nước, tiếng mưa rơi lộp bộp xuống cửa kính, ồn ào một trận, nhưng cậu vẫn cảm thấy tiếng tim của Hà Ngạo Quân đập mạnh mẽ trong ***g ngực.
Nơi này của anh đập là vì cậu. Không hiểu sao, cậu lại cảm thấy yên tâm lạ lùng.
Tối đó, Hà Ngạo Quân mở chai rượu vang trong tủ, nói chào mừng Chính Đông trở về.
Chính Đông chỉ uống hai ly rượu lại có chút say. Da mặt trở nên hồng hào, môi cũng đỏ ướt át. Hà Ngạo Quân có chút kích động, nhìn Chính Động một bộ dạng quyễn rũ như vậy, tim đập rất nhanh trong ***g ngực.
Anh tiến lại gần Chính Đông.
Chính Đông quay sang thì thấy khuôn mặt của người kia phóng to trước mặt mình, bật cười:
– Ngạo Quân anh làm cái gì đấy? Hù chết em sao?
Chính Đông say rượu không chỉ quyến rũ mà còn linh hoạt. Ánh mắt giấu sau cặp kính có chút mê người. Nhưng Chính Đông không được uống nhiều rượu.
Hà Ngạo Quân đè cốc rượu lại trên mặt bàn.
– Đừng uống nữa.
Chính Đông có chút bất mãn. Là ai mời cậu uống rượu, giờ cậu đang uống, thì bắt cậu dừng. Thiệt vô lý.
Chính Đông liếm môi, trừng mắt nhìn Hà Ngạo Quân. Hà Ngạo Quân một phen bắt lấy eo của cậu, kéo người vào lòng mình, tiến tới hôn lên đôi môi bị cậu liếm qua.
Môi cậu có vị rượu khiến Hà Ngạo Quân bị say, càng hôn lại càng muốn nhiều hơn. Anh tham lam hôn cậu, hít lấy mùi vị thuốc lá trên người của Chính Đông.
Chính Đông bị làm cho choáng váng. Cậu vẫn còn chuếnh choáng nên bị động tiếp nhận, mặc cho người kia xâm lược.
– Em còn hút thuốc?
Hà Ngạo Quân lo lắng hỏi.
– Không cai được. Một ngày chỉ hút vài điếu.
Hà Ngạo Quân không tin. Chính Đông lại cúi đầu. Cậu là chột dạ. Hai năm qua, biết rằng tim mình không có khỏe, phải cai thuốc, nhưng mỗi khi nhớ tới Hà Ngạo Quân, cậu lại bất giác muốn tìm điếu thuốc trong túi áo.
Hà Ngạo Quân hôn nhẹ lên môi câu, lên cằm cậu và một đường xuống cổ.
– Sau này, nhất định phải cai. Một điếu cũng không được hút.
Mặt cậu đỏ lên không biết vì say do rượu hay say bởi những nụ hôn như mưa rơi của Hà Ngạo Quân.
Đến khi Hà Ngạo Quân cởi nút áo sơ mi của cậu, Chính Đông mới giật mình lùi lại.
Cậu bởi động tác đó của Hà Ngạo Quân mà tỉnh rượu. Tay muốn tìm nút áo để cài lại, toàn thân run rẩy lợi hại.
Hà Ngạo Quân sững người.
– Chính Đông, em sao vậy?
Chính Đông không trả lời. Cậu lúc này thật sự hoảng loạn.
Cậu là nghĩ tới quá khứ kia, đã từng bị bao người lấy làm công cụ phát tiết và trút giận. Đau ư! Lúc đó, cậu thật sự không biết thế nào là đau, cậu chỉ thấy sợ và khó chịu. Đến khi làm xong, mới biết đó là cảm giác thống khổ.
Cậu là nghĩ Hà Ngạo Quân khi nhìn thấy thân thể mình sẽ như thế nào. Liệu anh còn có thể còn yêu cậu, hứng thú với cậu, hay là sẽ nhìn thấy một thân thể giống đàn ông như anh mà cảm thấy ghê tởm.
Anh là trai thẳng. Cậu biết điều đó.
– Để em giúp anh.
Chính Đông sờ vào quần của Hà Ngạo Quân, muốn như trước đây, giúp anh an ủi cái kia.
– Tôi muốn em.
Hà Ngạo Quân thổi khí vào tai cậu. Cậu cảm thấy tai mình nóng rực. Nhiệt độ của Hà Ngạo Quân cũng như ngọn lửa không cách nào dập tắt.
– Là muốn hòa vào với em.
Sợ cậu chưa hiểu, Hà Ngạo Quân nhắc lại. Anh ôm Chính Đông run rẩy vào lòng mình. Cậu không biết như thế nào được đặt lên đệm, như thế nào bị Hà Ngạo Quần vừa hôn vừa cởi áo. Tới khi anh hôn tới quần lót của cậu, lại muốn cởi nói ra. Cậu vội vàng ngăn anh:
– Ngạo Quân…
– Đừng sợ. Anh ở đây.
Cậu trần trụi nằm trên đệm, cả người đều bị anh nhìn thấy.
Trước đây, cả anh và cậu chỉ đơn giản là an ủi cho nhau. Chỉ cời quần tới đầu gối rồi dùng tay mà làm. Nhưng lần này, cả người cậu bị anh nhìn không sót.
Cậu run lên.
Im lặng tới vài phút, đột nhiên anh đè lên người cậu, tháo cặp kính cậu đang đeo, ngắm đôi mắt vừa sâu vừa buồn của cậu, cúi xuống hôn cậu không ngừng:
– Không nghĩ em lại mê người như vậy. Trước nhận ra sớm hơn thì tốt rồi.
Cậu còn chưa kịp đáp lại lời anh, đã thấy anh cúi xuống dùng miệng ngậm lấy thứ nam tính của cậu.
Cậu mặt đỏ lên, cũng không dám nhìn.
– Dừng lại.
Cậu không tưởng tượng nổi Hà Ngạo Quân lại làm như vậy.
– Anh vì cái gì? – giọng cậu thổn thức, rõ ràng cậu đã không thể chịu nổi sự kích thích của anh mang lại.
– Còn hỏi sao, vì tôi yêu em
Anh nói yêu cậu. Không có gì có thể kích thích hơn thế, nó khiến cậu ngay lập tức bắn ra.
– Em xin lỗi.
Cậu muốn ngồi dậy, giúp anh lau miệng, nhưng anh lại chỉ dùng mu bàn tay gạt đi, rồi lại đè cậu xuống.
– Tôi muốn em.
Hà Ngạo Quân nói.
Cậu nhận ra thứ đó của anh còn chưa phát tiết. Lúc cậu cúi xuống học anh dùng miệng, anh lại ngăn cậu lại.
– Tôi muốn cái kia.
Hà Ngạo Quân sờ mông cậu. Cậu biết ý anh là gì.
Nhưng có lẽ nếu Hà Ngạo Quân muốn, thì cậu sẽ cho anh. Chỉ cần anh không chán ghét cậu.
Dù Hà Ngạo Quân hận không thể trực tiếp vào luôn, nhưng nhờ những bộ phim GV mà anh xem, anh biết cơ thể của nam giới không giống phụ nữ. Việc tình ái của đàn ông lại càng phức tạp hơn, phải có bôi trơn, phải khuếch trương nếu không sẽ rất đau.
Anh không muốn Chính Đông đau. Và hơn hết, anh muốn lần đầu tiên của Chính Đông với anh sẽ cho cậu ấy thỏa mãn và hài lòng.
Hà Ngạo Quân dùng gel bôi trơn. Không biết sao, lúc nãy khi đi siêu thị mua đồ ăn, anh lại mua luôn gel bôi trơn nên không thiếu đồ.
Anh dùng ba ngón tay để khuếch trương cho Chính Đông. Mỗi lần môt ngón tay đi vào, Hà Ngạo Quân đều làm từ từ, và đều hỏi Chính Đông có đau không.
Hà Ngạo Quân hôn Chính Đông, muốn phân tán lực chú ý trước khi thúc mạnh.
Chính Đông thét lên một tiếng.
Anh có chút hối hận, anh hôn lên mồ hôi trên trán cậu.
– Hơi đau, rồi sẽ quen thôi.
Anh từ từ di chuyển eo, từ từ thúc vào, rồi tăng nhanh tốc độ.
Chính Đông ở bên dưới, cảm thấy bản thân như đang ngồi trên một chiếc thuyền dập dềnh trên biển. Cậu không bắt kịp tốc độ của anh, có chút choáng váng. Cảm giác lúc đầu là đau đớn. Đến khi đau đớn tản ra, lại cảm nhận khoái cảm. Đau đớn, khoái cảm cứ luân phiên khiến cậu không thể phân biệt rõ ràng.
Hà Ngạo Quân rong ruổi trên người Chính Đông, đi tìm điểm nhạy cảm.
Từ miệng Chính Đông phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào. Không thống khổ như quá khứ. Có đau nhưng cảm giác hạnh phúc lại nhiều hơn.
Phải. Cậu hạnh phúc. Khi anh xâm chiếm lấy cậu, từng chút từng chút khiến cậu quên đi quá khứ, cũng khiến cậu vứt bỏ sự tự ti của chính mình.
– Chỗ này đúng không?
Chính Đông rên rỉ, cậu bám lấy cổ của anh. Cậu sợ mình sẽ bị rơi mất. Cậu bám lấy anh như phao cứu mạng.
Chính Đông thét lên, chất lỏng màu trắng của cậu bắn lên bụng của cả hai. Chỗ đó của cậu co rút, khiến anh hít sâu một hơi rồi thả nhanh tốc độ, chẳng mấy chốc cũng lấp đầy bên trong cậu.
– Hà Ngạo Quân, em yêu anh.
Chính Đông ôm lấy Hà Ngạo Quân, nói.
Hà Ngạo Quân cảm thấy cuộc đời của anh trọng sinh giờ mới thật có ý nghĩa. Hà Ngạo Quân biết thế nào là yêu, biết thế nào là chờ đợi một người, biết thế nào là không cầu gì ngoài cầu một nụ cười của người yêu.
Hà Ngạo Quân trong lòng tự nhủ anh sẽ không bao giờ buông tay người này ra.
Cả đời sẽ không…
Thấy chính mình nôn thốc nôn tháo trong đêm động phòng.
Cũng thấy chính mình từ từ trở nên bất cần, không cầu, cũng không mong chờ.
Cậu chúc phúc cho vợ mình khi cô yêu người khác. Nói rằng, cả hai sẽ sớm ly hôn.
Cậu bình tĩnh đón nhận cái tin mình bị bệnh tim.
Và bình tĩnh xóa dấu vết ở hiện trường, thất thần ngồi đến khi cảnh sát đến.
Cậu lúc đó có ý nghĩ gì?
Có lẽ là muốn dùng mạng mình để đổi lấy tự do cho người phụ nữ mà cậu mang bất hạnh tới.
Có lẽ là muốn đánh cược một lần, vị trí của cậu có bao nhiêu quan trọng đối với Đường Qúy giác.
Rốt cuộc, thứ cậu chờ được chỉ là một bản xét nghiệm chứng minh cậu không phải là con đẻ của Đường Qúy giác.
Chuyện này có bao nhiêu nực cười, thì Chính Đông lại cười không nổi.
Trong giấc mơ, cậu thấy chính mình ngồi đối diện với Hà Ngạo Quân.
” Cậu biết tại sao tôi hận cậu không?”
Chính Đông trong giấc mơ lắc đầu.
” Là tại cậu, Đường Chính Đông. Cậu khiến mẹ tôi mất, bố tôi không cho tôi vào nhà, tôi bị người khác hiểu lầm là thằng gay phải ra tận nước ngoài. Cậu khiến tôi không có nhà để về. Đường Chính Đông, cậu nói xem, tôi có nên hận cậu không.”
Chính Đông mờ mịt, cảm thấy anh ta sai rồi.
Cậu không có làm gì cả, cậu không phải muốn hại cuộc đời của bất cứ ai.
Hà Ngạo Quân nắm lấy cổ áo của cậu, hét lên.
“Đường Chính Đông, cậu chết đi.”
Chính Đông thấy chính mình trong giấc mơ kia gục xuống để khóc. Không có ai ở đó để an ủi, cũng không có ai vì cậu mà thương tâm.
Chính Đông cũng thấy cái chết của chính mình.
Thấy Hà Ngạo Quân một đầu tóc bạc quỳ xuống ngôi mộ.
” Chính Đông. Tôi thấy chuyện tôi làm sai duy nhất ở kiếp này là hận cậu. Nếu có kiếp sau, hi vọng tôi có thể bù đắp.”
Lúc thấy cơ thể mình thật lạnh, bóng tối như nuốt chửng lấy cậu, tim cậu đau vô cùng, cậu lại nghe thấy tiếng ai gọi mình.
– Lại sao vậy? Trái tim nhân tạo gặp vấn đề ư. Không thể thế được. Rõ ràng, mọi thứ …
Giọng người ấy lại vang lên:
– Chính Đông, nghe tôi. Em phải cố lên, em tỉnh lại đi. Em mở mắt ra nhìn tôi. Chính Đông, em không thể chết. Đừng rời bỏ tôi.
Giọng nói rất quen thuộc, trầm ấm như tiếng đàn, khiến cậu muốn trả lời, khiến cậu muốn bước đi về phía đó.Phải chăng có người đang chờ cậu, có người muốn gọi tên cậu.
Là Hà Ngạo Quân phải không?
Chính Đông tỉnh dậy, Hà Ngạo Quân khóc vì vui mừng. Anh ôm lấy cậu, để cậu tựa vào ngực anh nơi cậu có thể lắng nghe trái tim của anh đập.
Chính Đông không thể phân biệt đâu là mơ, đâu là thực, đâu là kiếp trước, đâu là kiếp này.
Hà Ngạo Quân rất chăm sóc cậu, hầu như ở bên cậu cả ngày. Anh thường cùng cậu đi dạo quanh sân bệnh viện, và kể cho cậu nghe về Pháp.
– Đợi khi nào em khỏi bệnh, tôi sẽ dẫn em đi du lịch. Sẽ cho em ăn nhiều món ngon.
Chính Đông nhìn Hà Ngạo Quân. Anh mỉm cười ôn nhu, xoa đầu cậu:
– Và còn nữa, cùng em đi ngắm hoa cẩm chướng nở.
Hà Ngạo Quân biết cậu thích hoa cẩm chướng.
Cuộc sống thật êm đềm và ngọt ngào đến nỗi dù nó là giấc mơ của cậu, cậu vẫn muốn chìm mê, không muốn thức dậy.
Một hôm, Hà Ngạo Quân để điện thoại trên giường của cậu, anh đang giúp cậu kiểm tra nước nóng nên không thể nghe điện thoại. Anh bảo cậu nghe.
Người đầu dây bên kia nói:
– Hà Ngạo Quân. Mày còn chưa về? Mày muốn mẹ mày tức chết à?
Cậu nhận ra là giọng của bác trai:
– Bác. Anh Ngạo Quân trong phòng tắm, để con gọi anh ấy.
Cậu vốn định gọi, nhưng người bên kia đã chặn cậu lại:
– Chính Đông đó sao? Ta có thể nhờ cháu một việc không?
Bác trai muốn gặp cậu. Chính Đông chỉ có thể không nói với Hà Ngạo Quân, bí mật trở về Bắc Kinh.
Ngày hôm đó, cậu biết bác gái về việc của Hà Ngạo Quân mà ngã bệnh.
Bác trai nói với cậu rất nhiều chuyện, chuyện sự nghiệp của Hà Ngạo Quân, chuyện mong muốn của hai người, chuyện cuộc sống không phải cứ muốn thì được.
– Cháu không muốn Hà Ngạo Quân hối hận phải không? Chỉ có bác hiểu tính nó. Nó tham vọng, cũng ích kỷ. Chỉ sợ rằng cuối cùng, tổn thương không chỉ có nó mà còn cả cháu nữa. Ta coi cháu như con trai, cháu hiểu ý ta chứ.
– Cháu hiểu.
Chính Đông hiểu, bố Ngạo Quân là muốn cậu không bám lấy anh. Cậu biết con đường này anh không thể đi cùng cậu. Anh có sự nghiệp, có gia đình, có cuộc sống mà anh mong ước, cậu không thể lại một lần nữa như kiếp trước hủy hoại nó. Càng hiểu sự khổ sở khi phải là một người đồng tình, cậu càng mong anh không phải trải qua. Vậy nên, cậu tình nguyện rời xa anh.
Những chuyện quá khứ ấy như một bộ phim quay chậm tái hiện lại trong đầu của Chính Đông lúc này.
Cậu biết cậu có thể khiến bố mẹ Hà Ngạo Quân thất vọng, cũng có thể làm tổn thương họ, nhưng chỉ là cậu không thể buông tay Hà Ngạo Quân. Hai năm qua, cậu đã có thể xác định được tình cảm của chính mình.Cậu biết Hà Ngạo Quân là người tốt nhất.
Vậy nên, khi ở nước ngoài, cậu xem chương trình phóng vấn anh, nghe anh nói anh vẫn chờ cậu, cậu liền không quản bất cứ việc gì mà trở về nước.
Chỉ muốn lần này, giữ chặt lấy Hà Ngạo Quân.
Những việc khác, xem như cậu ích kỷ một lần đi.
Hà Ngạo Quân dẫn cậu về phòng trọ trước đây. Cậu vô cùng ngạc nhiên với sự bài trí của căn phòng. Giống như thể, cậu chưa từng rời đi khỏi nơi này khi mọi thứ vẫn giữ nguyên vị trí.
Chiếc gạt tàn của cậu, ô cửa sổ bị thủng, và cả mảng tường đã ố vàng.
– Ngạo Quân, anh sống ở đây sao?
Cậu hỏi.
Hà Ngạo Quân cười ôn nhu:
– Tôi nghĩ em sẽ quay về đây.
Hà Ngạo Quân đi tới cửa sổ. Lúc này cậu mới phát hiện ra trên tay anh là chậu hoa cẩm chướng nhỏ. Mà nó chính là chậu hoa cẩm chướng mà cậu đã bỏ lại ở bệnh viện Bắc Kinh.
– Anh đã lấy lại nó?
Cậu có thể nhận ra bởi trên chậu hoa có vết nứt nhỏ. Trước đây, khi đang chăm sóc hoa, cậu bị chóng mặt nên chậu hoa mới rơi xuống đất và bị vỡ. Lúc cậu hôn mê, Hà Ngạo Quân đã ngồi cạnh cậu, tỉ mẩn gắn những mảnh vỡ lại.
– Lúc ấy, không hiểu tại sao em lại không tặng chậu hoa này cho bố mẹ tôi nữa.
Cậu im lặng, ánh mắt trở nên thất thần, hoàn toàn không biết Hà Ngạo Quân đã đứng trước mặt cậu từ lúc nào. Anh ôm lấy Chính Đông, như xác nhận sự tồn tại của cậu:
– Chúng ta sẽ cùng nhau mang chậu hoa tới tặng bố mẹ tôi, được chứ?
Ý Hà Ngạo Quân muốn nói, trên con đường này, dù có bao nhiêu trở ngại hay trắc trở, anh cũng sẽ cùng cậu vượt qua.
Chính Đông vòng tay ôm lấy lưng của Hà Ngạo Quân.
– Được – Cậu trả lời.
Chiếc ô của cả hai dựng ở bên ngoài lối đi. Ngoài trời mưa vẫn như trút nước, tiếng mưa rơi lộp bộp xuống cửa kính, ồn ào một trận, nhưng cậu vẫn cảm thấy tiếng tim của Hà Ngạo Quân đập mạnh mẽ trong ***g ngực.
Nơi này của anh đập là vì cậu. Không hiểu sao, cậu lại cảm thấy yên tâm lạ lùng.
Tối đó, Hà Ngạo Quân mở chai rượu vang trong tủ, nói chào mừng Chính Đông trở về.
Chính Đông chỉ uống hai ly rượu lại có chút say. Da mặt trở nên hồng hào, môi cũng đỏ ướt át. Hà Ngạo Quân có chút kích động, nhìn Chính Động một bộ dạng quyễn rũ như vậy, tim đập rất nhanh trong ***g ngực.
Anh tiến lại gần Chính Đông.
Chính Đông quay sang thì thấy khuôn mặt của người kia phóng to trước mặt mình, bật cười:
– Ngạo Quân anh làm cái gì đấy? Hù chết em sao?
Chính Đông say rượu không chỉ quyến rũ mà còn linh hoạt. Ánh mắt giấu sau cặp kính có chút mê người. Nhưng Chính Đông không được uống nhiều rượu.
Hà Ngạo Quân đè cốc rượu lại trên mặt bàn.
– Đừng uống nữa.
Chính Đông có chút bất mãn. Là ai mời cậu uống rượu, giờ cậu đang uống, thì bắt cậu dừng. Thiệt vô lý.
Chính Đông liếm môi, trừng mắt nhìn Hà Ngạo Quân. Hà Ngạo Quân một phen bắt lấy eo của cậu, kéo người vào lòng mình, tiến tới hôn lên đôi môi bị cậu liếm qua.
Môi cậu có vị rượu khiến Hà Ngạo Quân bị say, càng hôn lại càng muốn nhiều hơn. Anh tham lam hôn cậu, hít lấy mùi vị thuốc lá trên người của Chính Đông.
Chính Đông bị làm cho choáng váng. Cậu vẫn còn chuếnh choáng nên bị động tiếp nhận, mặc cho người kia xâm lược.
– Em còn hút thuốc?
Hà Ngạo Quân lo lắng hỏi.
– Không cai được. Một ngày chỉ hút vài điếu.
Hà Ngạo Quân không tin. Chính Đông lại cúi đầu. Cậu là chột dạ. Hai năm qua, biết rằng tim mình không có khỏe, phải cai thuốc, nhưng mỗi khi nhớ tới Hà Ngạo Quân, cậu lại bất giác muốn tìm điếu thuốc trong túi áo.
Hà Ngạo Quân hôn nhẹ lên môi câu, lên cằm cậu và một đường xuống cổ.
– Sau này, nhất định phải cai. Một điếu cũng không được hút.
Mặt cậu đỏ lên không biết vì say do rượu hay say bởi những nụ hôn như mưa rơi của Hà Ngạo Quân.
Đến khi Hà Ngạo Quân cởi nút áo sơ mi của cậu, Chính Đông mới giật mình lùi lại.
Cậu bởi động tác đó của Hà Ngạo Quân mà tỉnh rượu. Tay muốn tìm nút áo để cài lại, toàn thân run rẩy lợi hại.
Hà Ngạo Quân sững người.
– Chính Đông, em sao vậy?
Chính Đông không trả lời. Cậu lúc này thật sự hoảng loạn.
Cậu là nghĩ tới quá khứ kia, đã từng bị bao người lấy làm công cụ phát tiết và trút giận. Đau ư! Lúc đó, cậu thật sự không biết thế nào là đau, cậu chỉ thấy sợ và khó chịu. Đến khi làm xong, mới biết đó là cảm giác thống khổ.
Cậu là nghĩ Hà Ngạo Quân khi nhìn thấy thân thể mình sẽ như thế nào. Liệu anh còn có thể còn yêu cậu, hứng thú với cậu, hay là sẽ nhìn thấy một thân thể giống đàn ông như anh mà cảm thấy ghê tởm.
Anh là trai thẳng. Cậu biết điều đó.
– Để em giúp anh.
Chính Đông sờ vào quần của Hà Ngạo Quân, muốn như trước đây, giúp anh an ủi cái kia.
– Tôi muốn em.
Hà Ngạo Quân thổi khí vào tai cậu. Cậu cảm thấy tai mình nóng rực. Nhiệt độ của Hà Ngạo Quân cũng như ngọn lửa không cách nào dập tắt.
– Là muốn hòa vào với em.
Sợ cậu chưa hiểu, Hà Ngạo Quân nhắc lại. Anh ôm Chính Đông run rẩy vào lòng mình. Cậu không biết như thế nào được đặt lên đệm, như thế nào bị Hà Ngạo Quần vừa hôn vừa cởi áo. Tới khi anh hôn tới quần lót của cậu, lại muốn cởi nói ra. Cậu vội vàng ngăn anh:
– Ngạo Quân…
– Đừng sợ. Anh ở đây.
Cậu trần trụi nằm trên đệm, cả người đều bị anh nhìn thấy.
Trước đây, cả anh và cậu chỉ đơn giản là an ủi cho nhau. Chỉ cời quần tới đầu gối rồi dùng tay mà làm. Nhưng lần này, cả người cậu bị anh nhìn không sót.
Cậu run lên.
Im lặng tới vài phút, đột nhiên anh đè lên người cậu, tháo cặp kính cậu đang đeo, ngắm đôi mắt vừa sâu vừa buồn của cậu, cúi xuống hôn cậu không ngừng:
– Không nghĩ em lại mê người như vậy. Trước nhận ra sớm hơn thì tốt rồi.
Cậu còn chưa kịp đáp lại lời anh, đã thấy anh cúi xuống dùng miệng ngậm lấy thứ nam tính của cậu.
Cậu mặt đỏ lên, cũng không dám nhìn.
– Dừng lại.
Cậu không tưởng tượng nổi Hà Ngạo Quân lại làm như vậy.
– Anh vì cái gì? – giọng cậu thổn thức, rõ ràng cậu đã không thể chịu nổi sự kích thích của anh mang lại.
– Còn hỏi sao, vì tôi yêu em
Anh nói yêu cậu. Không có gì có thể kích thích hơn thế, nó khiến cậu ngay lập tức bắn ra.
– Em xin lỗi.
Cậu muốn ngồi dậy, giúp anh lau miệng, nhưng anh lại chỉ dùng mu bàn tay gạt đi, rồi lại đè cậu xuống.
– Tôi muốn em.
Hà Ngạo Quân nói.
Cậu nhận ra thứ đó của anh còn chưa phát tiết. Lúc cậu cúi xuống học anh dùng miệng, anh lại ngăn cậu lại.
– Tôi muốn cái kia.
Hà Ngạo Quân sờ mông cậu. Cậu biết ý anh là gì.
Nhưng có lẽ nếu Hà Ngạo Quân muốn, thì cậu sẽ cho anh. Chỉ cần anh không chán ghét cậu.
Dù Hà Ngạo Quân hận không thể trực tiếp vào luôn, nhưng nhờ những bộ phim GV mà anh xem, anh biết cơ thể của nam giới không giống phụ nữ. Việc tình ái của đàn ông lại càng phức tạp hơn, phải có bôi trơn, phải khuếch trương nếu không sẽ rất đau.
Anh không muốn Chính Đông đau. Và hơn hết, anh muốn lần đầu tiên của Chính Đông với anh sẽ cho cậu ấy thỏa mãn và hài lòng.
Hà Ngạo Quân dùng gel bôi trơn. Không biết sao, lúc nãy khi đi siêu thị mua đồ ăn, anh lại mua luôn gel bôi trơn nên không thiếu đồ.
Anh dùng ba ngón tay để khuếch trương cho Chính Đông. Mỗi lần môt ngón tay đi vào, Hà Ngạo Quân đều làm từ từ, và đều hỏi Chính Đông có đau không.
Hà Ngạo Quân hôn Chính Đông, muốn phân tán lực chú ý trước khi thúc mạnh.
Chính Đông thét lên một tiếng.
Anh có chút hối hận, anh hôn lên mồ hôi trên trán cậu.
– Hơi đau, rồi sẽ quen thôi.
Anh từ từ di chuyển eo, từ từ thúc vào, rồi tăng nhanh tốc độ.
Chính Đông ở bên dưới, cảm thấy bản thân như đang ngồi trên một chiếc thuyền dập dềnh trên biển. Cậu không bắt kịp tốc độ của anh, có chút choáng váng. Cảm giác lúc đầu là đau đớn. Đến khi đau đớn tản ra, lại cảm nhận khoái cảm. Đau đớn, khoái cảm cứ luân phiên khiến cậu không thể phân biệt rõ ràng.
Hà Ngạo Quân rong ruổi trên người Chính Đông, đi tìm điểm nhạy cảm.
Từ miệng Chính Đông phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào. Không thống khổ như quá khứ. Có đau nhưng cảm giác hạnh phúc lại nhiều hơn.
Phải. Cậu hạnh phúc. Khi anh xâm chiếm lấy cậu, từng chút từng chút khiến cậu quên đi quá khứ, cũng khiến cậu vứt bỏ sự tự ti của chính mình.
– Chỗ này đúng không?
Chính Đông rên rỉ, cậu bám lấy cổ của anh. Cậu sợ mình sẽ bị rơi mất. Cậu bám lấy anh như phao cứu mạng.
Chính Đông thét lên, chất lỏng màu trắng của cậu bắn lên bụng của cả hai. Chỗ đó của cậu co rút, khiến anh hít sâu một hơi rồi thả nhanh tốc độ, chẳng mấy chốc cũng lấp đầy bên trong cậu.
– Hà Ngạo Quân, em yêu anh.
Chính Đông ôm lấy Hà Ngạo Quân, nói.
Hà Ngạo Quân cảm thấy cuộc đời của anh trọng sinh giờ mới thật có ý nghĩa. Hà Ngạo Quân biết thế nào là yêu, biết thế nào là chờ đợi một người, biết thế nào là không cầu gì ngoài cầu một nụ cười của người yêu.
Hà Ngạo Quân trong lòng tự nhủ anh sẽ không bao giờ buông tay người này ra.
Cả đời sẽ không…