Đính hôn xong, Thùy An dọn về sống chung với Thái. Cho đến khi mình chính thức nắm tay Thùy An đứng trên lễ đài Thái vẫn chưa thể tin được đây là sự thật. Anh đang làm gì thế này, là do Thùy An quá thủ đoạn hay bởi vì anh quá nhu nhược không chịu được sức ép từ gia đình và người khác nên mới đưa ra quyết định vội vàng như vậy. Khi mọi chuyện cứ dồn dập xảy ra, anh đã đồng ý để gạt bỏ những gánh nặng trong lòng nhưng lúc mọi chuyện đã quá muộn anh mới cảm thấy thật sự hối hận với quyết định nông nỗi này, nhưng anh còn có thể làm gì khác hơn chứ.
Đối với Thùy An, anh chẳng có chút cảm giác nào, từ hôm qua đến giờ anh xem cô như người vô hình, không muốn nhìn cũng chẳng muốn động đến, mặc cho cô ngồi đau khổ một góc trong phòng. Cô yêu anh và cô sẽ chờ đợi anh, chắc chắn một ngày nào đó anh sẽ trở về với cô mà thôi, đàn ông ai mà chẳng vậy.
Thái không một chút quan tâm đến cuộc hôn nhân này, anh càng không thể tự trói mình trong ngôi nhà ngột ngạt với người mình không muốn lại gần được, anh cứ thế đi theo tiếng gọi của con tim mình rồi đến nhà Thái An lúc nào không hay.
Anh nhớ Thái An khủng khiếp, ước gì người sánh bước bên cạnh anh là cô thì tốt biết mấy. Cô bé dạo này sao rồi, có khỏe không, có bị ai ức hiếp không? Nhưng bây giờ đứng trên cương vị là một người đàn ông đã có vợ, anh không thể nào quan tâm, chăm sóc cô bé được nữa.
Anh nhìn thấy cô bước vào nhà, ánh mắt ấy, nụ cười ấy đã từng khiến anh điên đảo, lẽ ra anh không nên đến đây, lẽ ra anh phải rời xa cô thì mới mong quên được người con gái này. Ấy thế mà anh không thể điều khiển được con tim mình, dường như ông trời đang chơi đùa với anh, mang đến cho anh niềm hạnh phúc ngọt ngào rồi lại cướp nó đi, anh đã làm gì sai khiến mình phải chịu cảnh đau khổ như thế này chứ.
Ngay giờ phút này đây, anh thật muốn chạy đến ôm chặt lấy cô cho thỏa nỗi nhớ nhưng lý trí lại không cho phép, anh có thể chấp nhận những lời ra tiếng vào của người đời nhưng Thái An thì không thể, cô còn quá trong sáng để có thể chịu đựng việc này, anh không muốn bản thân mình lại đem đến rắc rối cho cô.
Nhưng sao sắc mặt cô hôm nay không được tốt, cô ốm sao? Không có ai ở nhà chăm sóc sao?
Không kiểm soát được mình nữa, Thái vội bước vào nhà.
Thấy anh, An vô cùng bất ngờ.
-Anh Thái, sao anh lại đến đây?
-Thỏ ốm à? Ngồi xuống anh xem thử.
Bên cạnh An lúc này, Thái gạt bỏ trách nhiệm của một người anh rể để trở về với anh của trước đây, muốn yêu thương và chăm sóc cho cô.
-Em chỉ bị cảm thôi.
-Thỏ uống thuốc chưa? Ăn uống gì chưa hả?
Chưa kịp trả lời câu hỏi của Thái thì Thùy An xuất hiện, cô biết chắc chắn anh sẽ không chịu nổi mà đến tìm em gái mình nên mới đi theo, không ngờ lại bắt được tại trận thế này.
Máu ghen trong người nổi lên, ngay cả khi cô là vợ Thái thế này vẫn không chia cắt được hai người họ hay sao.
-Hai người đang làm cái gì vậy hả? Tại sao dám hẹn hò lén lút nơi này chứ?
Thùy An hét lớn làm cả hai người hốt hoảng, Thái vội đứng lên kéo cô ra.
-Cô đến đây làm gì vậy hả?
-Làm gì ư? Không đến làm sao thấy được anh rể đang vụng trộm với em vợ.
-Cô im ngay đi.
Thái hét lên làm Thùy An càng tức giận, cô đã bắt tận tay thế mà còn dám lớn tiếng nữa à. Cô bước đến gần Thái An rồi bất ngờ vung tay tát cô một cái thật mạnh.
-Mày có biết anh Thái đã đính hôn với tao không hả? Tại sao đành lòng cướp chồng của chị gái mình chứ? Trên đời này hết đàn ông rồi hay sao mày cứ lao chằm chằm vào chồng tao, mày có phải là em gái tao không hả?
Thùy An khóc nấc lên nghẹn ngào, cô đau lắm, cô cũng là một người con gái, cũng biết đau biết ghen tuông chứ, tại sao lại đối xử tàn nhẫn với cô như thế.
Mọi chuyện đến bất ngờ làm An vẫn chưa bắt nhịp kịp, cô đẩy Thái ra khiến anh hụt hẫng, cô có thể tự đứng lên được mà không cần ai giúp đỡ.
-Chị bình tĩnh lại đi mọi chuyện không giống như chị nghĩ đâu.
-Tao đã chứng kiến tận mắt thế này mà còn bảo là không phải?
Thùy An rít lên từng chữ giận dữ. Đến lúc này Thái không còn nhịn được nữa, anh thô bạo đẩy Thùy An ra.
-Chuyện này không liên quan gì đến Thái An, muốn gì thì về nhà nói chuyện. Cô không thấy cô ấy đang ốm sao mà còn làm loạn hả?
-Ốm là có quyền cướp chồng người khác hả? Ngay cả anh rể mình mà cũng không tha, mày là loại người gì vậy hả?
Không thể chịu đựng nổi, Thái dùng sức kéo Thùy An ra khỏi nhà, anh không muốn cô ta gây thêm rắc rối nào cho Thái An nữa. Anh nhận ra từ ngày quen biết An, anh chỉ toàn đem lại đau khổ cho cô mà thôi, anh thật không xứng đáng để yêu cô, không có đủ khả năng để mang lại tiếng cười cho người mình yêu thương.
Tình yêu không chỉ có trái tim chân thành là đủ, nó là cả một quá trình mà người ta cố gắng mang lại hạnh phúc cho nhau. Tình yêu không phải bằng lời nói mà nó được chứng minh bằng việc làm. Nhưng đối với thứ tình yêu này, anh đã làm được gì cho An, có chăng chỉ là những tổn thương mà thôi. Anh không đủ mạnh mẽ, không đủ hi sinh để có thể mang lại niềm vui cho cô. Thôi thì từ nay anh sẽ chọn cách đứng từ xa chúc phúc cho cô, bởi khi anh đến gần cô sẽ lại đau khổ thêm.
Cảm ơn cô vì ít ra trong cuộc đời anh đã từng có khoảng thời gian đẹp đẽ, đó là những ký ức có người anh yêu thương mà anh sẽ mang theo mãi trong tim mình. Cảm ơn cô vì khoảng thời gian ở bên cô là khoảng thời gian đẹp nhất của cuộc đời anh, nhất định phải hạnh phúc nhé, Thỏ con của anh.
…
Kéo Thùy An về tới nhà, Thái thô bạo đẩy cô vào phòng.
-Tôi nói cho cô biết, nếu cô còn xúc phạm cô ấy một lần nào nữa thì đừng có mà trách tôi.
-Tại sao lại đối xử với em như vậy? Anh không nhìn thấy tình yêu em dành cho anh sao?
Thùy An khóc lóc thảm thiết nhưng vẫn không làm Thái cảm động, anh buông một câu lạnh lùng rồi bỏ đi.
- Cô làm gì thì tự khắc cô biết, đừng để tôi phải nói ra.
Thái chìm ngập trong men say, chỉ có rượu mới giúp anh bớt đau hơn mà thôi. Anh ngán ngẩm khi phải trở về nhà, ngán ngẩm khi nhìn thấy gương mặt của người con gái ấy. Anh uống như điên như điên dại, hi vọng có thể quên hết mọi chuyện để trở về là anh của ngày xưa.
…
Ngồi bó gối nơi góc nhà, An để mặc cho nước mắt mình rơi xuống. Mặc dù đã quá quen với những lời sỉ nhục của người khác nhưng sao vẫn cảm thấy đau như thế này, cô thật sự chưa bao giờ có ý định cướp chồng của bất cứ ai huống gì đó lại là chồng của chị gái mình, tại sao chị không hiểu chứ.
Nếu đó là lời nói từ một người xa lạ hẳn cô đã không đau thế này. Cô nhớ lại lúc nhỏ, khi chuyện đau lòng kia xảy ra thì hai chị em cô lúc nào cũng quấn lấy nhau. Ăn chung, ngủ chung, mặc quần áo giống nhau, cùng ước chung một điều ước trong ngày sinh nhật thậm chí bệnh cũng chung nữa ấy thế mà bây giờ đến nhìn mặt nhau cũng trở nên khó khăn. Cô khao khát được yêu thương như ngày thơ bé biết bao, một niềm khao khát tưởng chừng nhỏ nhoi ấy lại không bao giờ thành sự thật được, bởi bây giờ mọi người xem cô như là nguyên nhân gây nên sự tan rã của gia đình mình.
Cô đau đến mức ước rằng mình chưa từng có mối liên hệ gì với họ để có thể sống một cuộc sống êm đềm như bao người khác.
Đính hôn xong, Thùy An dọn về sống chung với Thái. Cho đến khi mình chính thức nắm tay Thùy An đứng trên lễ đài Thái vẫn chưa thể tin được đây là sự thật. Anh đang làm gì thế này, là do Thùy An quá thủ đoạn hay bởi vì anh quá nhu nhược không chịu được sức ép từ gia đình và người khác nên mới đưa ra quyết định vội vàng như vậy. Khi mọi chuyện cứ dồn dập xảy ra, anh đã đồng ý để gạt bỏ những gánh nặng trong lòng nhưng lúc mọi chuyện đã quá muộn anh mới cảm thấy thật sự hối hận với quyết định nông nỗi này, nhưng anh còn có thể làm gì khác hơn chứ.
Đối với Thùy An, anh chẳng có chút cảm giác nào, từ hôm qua đến giờ anh xem cô như người vô hình, không muốn nhìn cũng chẳng muốn động đến, mặc cho cô ngồi đau khổ một góc trong phòng. Cô yêu anh và cô sẽ chờ đợi anh, chắc chắn một ngày nào đó anh sẽ trở về với cô mà thôi, đàn ông ai mà chẳng vậy.
Thái không một chút quan tâm đến cuộc hôn nhân này, anh càng không thể tự trói mình trong ngôi nhà ngột ngạt với người mình không muốn lại gần được, anh cứ thế đi theo tiếng gọi của con tim mình rồi đến nhà Thái An lúc nào không hay.
Anh nhớ Thái An khủng khiếp, ước gì người sánh bước bên cạnh anh là cô thì tốt biết mấy. Cô bé dạo này sao rồi, có khỏe không, có bị ai ức hiếp không? Nhưng bây giờ đứng trên cương vị là một người đàn ông đã có vợ, anh không thể nào quan tâm, chăm sóc cô bé được nữa.
Anh nhìn thấy cô bước vào nhà, ánh mắt ấy, nụ cười ấy đã từng khiến anh điên đảo, lẽ ra anh không nên đến đây, lẽ ra anh phải rời xa cô thì mới mong quên được người con gái này. Ấy thế mà anh không thể điều khiển được con tim mình, dường như ông trời đang chơi đùa với anh, mang đến cho anh niềm hạnh phúc ngọt ngào rồi lại cướp nó đi, anh đã làm gì sai khiến mình phải chịu cảnh đau khổ như thế này chứ.
Ngay giờ phút này đây, anh thật muốn chạy đến ôm chặt lấy cô cho thỏa nỗi nhớ nhưng lý trí lại không cho phép, anh có thể chấp nhận những lời ra tiếng vào của người đời nhưng Thái An thì không thể, cô còn quá trong sáng để có thể chịu đựng việc này, anh không muốn bản thân mình lại đem đến rắc rối cho cô.
Nhưng sao sắc mặt cô hôm nay không được tốt, cô ốm sao? Không có ai ở nhà chăm sóc sao?
Không kiểm soát được mình nữa, Thái vội bước vào nhà.
Thấy anh, An vô cùng bất ngờ.
-Anh Thái, sao anh lại đến đây?
-Thỏ ốm à? Ngồi xuống anh xem thử.
Bên cạnh An lúc này, Thái gạt bỏ trách nhiệm của một người anh rể để trở về với anh của trước đây, muốn yêu thương và chăm sóc cho cô.
-Em chỉ bị cảm thôi.
-Thỏ uống thuốc chưa? Ăn uống gì chưa hả?
Chưa kịp trả lời câu hỏi của Thái thì Thùy An xuất hiện, cô biết chắc chắn anh sẽ không chịu nổi mà đến tìm em gái mình nên mới đi theo, không ngờ lại bắt được tại trận thế này.
Máu ghen trong người nổi lên, ngay cả khi cô là vợ Thái thế này vẫn không chia cắt được hai người họ hay sao.
-Hai người đang làm cái gì vậy hả? Tại sao dám hẹn hò lén lút nơi này chứ?
Thùy An hét lớn làm cả hai người hốt hoảng, Thái vội đứng lên kéo cô ra.
-Cô đến đây làm gì vậy hả?
-Làm gì ư? Không đến làm sao thấy được anh rể đang vụng trộm với em vợ.
-Cô im ngay đi.
Thái hét lên làm Thùy An càng tức giận, cô đã bắt tận tay thế mà còn dám lớn tiếng nữa à. Cô bước đến gần Thái An rồi bất ngờ vung tay tát cô một cái thật mạnh.
-Mày có biết anh Thái đã đính hôn với tao không hả? Tại sao đành lòng cướp chồng của chị gái mình chứ? Trên đời này hết đàn ông rồi hay sao mày cứ lao chằm chằm vào chồng tao, mày có phải là em gái tao không hả?
Thùy An khóc nấc lên nghẹn ngào, cô đau lắm, cô cũng là một người con gái, cũng biết đau biết ghen tuông chứ, tại sao lại đối xử tàn nhẫn với cô như thế.
Mọi chuyện đến bất ngờ làm An vẫn chưa bắt nhịp kịp, cô đẩy Thái ra khiến anh hụt hẫng, cô có thể tự đứng lên được mà không cần ai giúp đỡ.
-Chị bình tĩnh lại đi mọi chuyện không giống như chị nghĩ đâu.
-Tao đã chứng kiến tận mắt thế này mà còn bảo là không phải?
Thùy An rít lên từng chữ giận dữ. Đến lúc này Thái không còn nhịn được nữa, anh thô bạo đẩy Thùy An ra.
-Chuyện này không liên quan gì đến Thái An, muốn gì thì về nhà nói chuyện. Cô không thấy cô ấy đang ốm sao mà còn làm loạn hả?
-Ốm là có quyền cướp chồng người khác hả? Ngay cả anh rể mình mà cũng không tha, mày là loại người gì vậy hả?
Không thể chịu đựng nổi, Thái dùng sức kéo Thùy An ra khỏi nhà, anh không muốn cô ta gây thêm rắc rối nào cho Thái An nữa. Anh nhận ra từ ngày quen biết An, anh chỉ toàn đem lại đau khổ cho cô mà thôi, anh thật không xứng đáng để yêu cô, không có đủ khả năng để mang lại tiếng cười cho người mình yêu thương.
Tình yêu không chỉ có trái tim chân thành là đủ, nó là cả một quá trình mà người ta cố gắng mang lại hạnh phúc cho nhau. Tình yêu không phải bằng lời nói mà nó được chứng minh bằng việc làm. Nhưng đối với thứ tình yêu này, anh đã làm được gì cho An, có chăng chỉ là những tổn thương mà thôi. Anh không đủ mạnh mẽ, không đủ hi sinh để có thể mang lại niềm vui cho cô. Thôi thì từ nay anh sẽ chọn cách đứng từ xa chúc phúc cho cô, bởi khi anh đến gần cô sẽ lại đau khổ thêm.
Cảm ơn cô vì ít ra trong cuộc đời anh đã từng có khoảng thời gian đẹp đẽ, đó là những ký ức có người anh yêu thương mà anh sẽ mang theo mãi trong tim mình. Cảm ơn cô vì khoảng thời gian ở bên cô là khoảng thời gian đẹp nhất của cuộc đời anh, nhất định phải hạnh phúc nhé, Thỏ con của anh.
…
Kéo Thùy An về tới nhà, Thái thô bạo đẩy cô vào phòng.
-Tôi nói cho cô biết, nếu cô còn xúc phạm cô ấy một lần nào nữa thì đừng có mà trách tôi.
-Tại sao lại đối xử với em như vậy? Anh không nhìn thấy tình yêu em dành cho anh sao?
Thùy An khóc lóc thảm thiết nhưng vẫn không làm Thái cảm động, anh buông một câu lạnh lùng rồi bỏ đi.
- Cô làm gì thì tự khắc cô biết, đừng để tôi phải nói ra.
Thái chìm ngập trong men say, chỉ có rượu mới giúp anh bớt đau hơn mà thôi. Anh ngán ngẩm khi phải trở về nhà, ngán ngẩm khi nhìn thấy gương mặt của người con gái ấy. Anh uống như điên như điên dại, hi vọng có thể quên hết mọi chuyện để trở về là anh của ngày xưa.
…
Ngồi bó gối nơi góc nhà, An để mặc cho nước mắt mình rơi xuống. Mặc dù đã quá quen với những lời sỉ nhục của người khác nhưng sao vẫn cảm thấy đau như thế này, cô thật sự chưa bao giờ có ý định cướp chồng của bất cứ ai huống gì đó lại là chồng của chị gái mình, tại sao chị không hiểu chứ.
Nếu đó là lời nói từ một người xa lạ hẳn cô đã không đau thế này. Cô nhớ lại lúc nhỏ, khi chuyện đau lòng kia xảy ra thì hai chị em cô lúc nào cũng quấn lấy nhau. Ăn chung, ngủ chung, mặc quần áo giống nhau, cùng ước chung một điều ước trong ngày sinh nhật thậm chí bệnh cũng chung nữa ấy thế mà bây giờ đến nhìn mặt nhau cũng trở nên khó khăn. Cô khao khát được yêu thương như ngày thơ bé biết bao, một niềm khao khát tưởng chừng nhỏ nhoi ấy lại không bao giờ thành sự thật được, bởi bây giờ mọi người xem cô như là nguyên nhân gây nên sự tan rã của gia đình mình.
Cô đau đến mức ước rằng mình chưa từng có mối liên hệ gì với họ để có thể sống một cuộc sống êm đềm như bao người khác.