Vu Hữu Dư không nói với Lâm Tiểu Niên chuyện anh về nước.
Khi bà chủ hỏi anh tại sao kỳ nghỉ vừa mới bắt đầu đã vội vàng về nước? Anh nói: “Về đón Tết Tiểu Niên!”. Bà chủ nhà trọ dù nghe không hiểu nhưng vẫn khẽ mỉm cười với anh.
Hôm nay là Tết Tiểu Niên của Trung Quốc và cũng là ngày sinh nhật cô người yêu học cùng trường của anh, Lâm Tiểu Niên. Anh xuống máy bay, trong lòng tràn ngập niềm vui sướng: “Bắc Kinh ơi, ta đã trở lại rồi. Niên Niên, anh đã trở về!”
Lâm Tiêu Niên đang làm thêm ở công ty, bên cạnh còn có một người đàn ông đang ngồi ở đó cùng một đứa trẻ hai tuổi.
Đứa trẻ thích chạy nhảy lung tung, không ngừng khóc lóc, cầm chặt lấy điện thoại của cô.
Lâm Tiểu Niên dường như đang đợi một cuộc điện thoại rất quan trọng, có vẻ rất nóng vội. Cô gọi người đang cúi đầu sắp xếp tài liệu: “Ông xã, anh trông con cẩn thận nhé.”
Vu Hữu Dư nghe mà đờ đẫn hết người, anh không kìm nén được mình xông vào bên trong, đôi mắt đỏ ngầu, tay ghì chặt lấy cô và hỏi: “Lâm Tiểu Niên, chuyện này là thế nào?”.
Cô dường như chưa chuẩn bị gì cho sự xuất hiện đột ngột của anh, ngây người nhìn anh. Giống như một giấc mơ, cô vuốt ve lên khuôn mặt anh và hỏi: “Hữu Dư, Hữu Dư, sao lại là anh?”.
Anh tức giận gạt tay cô ra, chỉ thẳng tay vào mặt người đàn ông kia hỏi: “Anh ta là ai?”.
Trống ngực Lâm Tiểu Niên đập thình thịch, lúc này mới hiểu ra vấn đề, cô cười nắc nẻ: “Anh ấy tên là Cung Cường, là sếp mới của phòng em.”
Lão Cung – Lão Công [4]? Lúc này Vu Hữu Dư mới nhận ra mình đang ghen tuông quá mức.
[4] Hai từ đồng âm nhưng khác nghĩa, lão công có nghĩa là ông xã - ND
Cung Cường giơ tay ra làm quen và nói với Vu Hữu Dư: “Hôm nay vợ tôi cũng phải làm thêm giờ, hơn nữa cô bảo mẫu lại xin phép nghỉ về quê nên tôi đành phải mang con đến công ty, hy vọng anh đừng hiểu lầm.”
Vu Hữu Dư cười ngượng, anh đưa ánh mắt nhìn về đứa trẻ nghịch ngợm và nói: “Đứa trẻ thật dễ thương!”.
Một lát sau, Lâm Tiểu Niên hết giờ làm thêm, nhìn thấy anh vẫn đang chơi với đứa trẻ liền nói với anh: “Mình đi thôi anh.”
Vu Hữu Dư lưu luyến bịn rịn không nỡ rời xa cậu bạn nhỏ: “Cậu bé thật đáng yêu!”.
Cô không đồng ý với ý kiến của anh: “Nghịch lắm đó.”
“Nhưng anh thích.” Anh cầm tay cô, nắm chặt, vừa đi vừa gật đầu, lẩm bẩm một câu: “Hy vọng chúng ta cũng sẽ sớm có một đứa như thế.”
Hôm nay, Bắc Kinh mới có một đợt tuyết đầu tiên kể từ mùa đông đến giờ, lúc hai người đi ra từ công ty, tuyết rơi nhiều hơn một chút, hoa tuyết rơi trong ánh đêm giống như là linh hồn của đêm tối.
Lâm Tiểu Niên mặc một cái áo khoác to, cô chủ động dựa gần Vu Hữu Dư hơn một chút, và hét to lên: “Lạnh quá, lạnh quá.”
Vu Hữu Dư kéo khóa áo khoác ngoài, tháo chiếc khăn đang quàng đưa cho cô, Lâm Tiểu Niên nhận ra đó chính là cái khăn tự tay cô đan cho anh, trái tim cô như những sợi len ấy. Rất nhiều năm về trước cô cũng đã đan cho Kiều Hoài Ninh một chiếc, lúc đó cô yêu anh rất nhiều, vì anh cô đã đi cả một quãng đường dài, đến thành phố đầy lạ lẫm này chịu từng đợt gió lạnh của mùa đông rét buốt.
Cô cũng đã từng nghĩ mãi nhưng vẫn không hiểu được, tại sao cô đến Bắc Kinh rồi, nhưng lại để xa cách tình yêu của mình như vậy.
Lâm Tiểu Niên ngước nhìn Vu Hữu Dư đang đi bên cạnh, khẽ cười, cũng may cô đến Bắc Kinh nên mới gặp được con cá này.
Hóa ra, duyên phận của họ được sắp đặt tại Bắc Kinh, được sắp đặt tại thành phố vừa cổ kính lại vừa sôi động tràn đầy sức sông này, thành phố mà mùa xuân ngắn, mùa hề nóng bức, mùa thu mát mẻ và mùa đông lạnh giá. Tất cả những điều đó đều hiện hữu ở con người anh.
“Còn lạnh không em?” Bên tai cô thoảng lời nói ấm áp đầy tình yêu thương của Vu Hữu Dư.
Cô lắc đầu, cái miệng nhỏ nhỏ xinh xinh để lộ hai má lúm đồng tiền đáng yêu.
Anh ôm chặt cô, giúp cô phủi đi hoa tuyết bám quanh người, hôn một nụ hôn nồng nàn nóng bỏng lên khuôn mặt cô, sau đó tìm kiếm những cảm giác mềm mại và ấm áp hơn, mãi một lúc sau anh mới mãn nguyện ngẩng đầu lên nhìn vào khuôn mặt ngượng ngùng xấu hổ của Lâm Tiểu Niên.
Trên khuôn mặt hồng hào của cô như có vẻ rất trang trọng nghiêm túc, mấp máy đôi môi nhưng lại không nói lên lời.
Vu Hữu Dư không dễ dàng bỏ qua biểu hiện của cô, tiếp tục truy hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”.
Lâm Tiểu Niên nép đầu vào ngực anh, lắng nghe nhịp đập mạnh mẽ của trái tim anh, cô thì thầm: “Niên Niên cảm ơn Hữu Dư!”.
Anh khẽ nở một nụ cười.
Vu Hữu Dư không nói với Lâm Tiểu Niên chuyện anh về nước.
Khi bà chủ hỏi anh tại sao kỳ nghỉ vừa mới bắt đầu đã vội vàng về nước? Anh nói: “Về đón Tết Tiểu Niên!”. Bà chủ nhà trọ dù nghe không hiểu nhưng vẫn khẽ mỉm cười với anh.
Hôm nay là Tết Tiểu Niên của Trung Quốc và cũng là ngày sinh nhật cô người yêu học cùng trường của anh, Lâm Tiểu Niên. Anh xuống máy bay, trong lòng tràn ngập niềm vui sướng: “Bắc Kinh ơi, ta đã trở lại rồi. Niên Niên, anh đã trở về!”
Lâm Tiêu Niên đang làm thêm ở công ty, bên cạnh còn có một người đàn ông đang ngồi ở đó cùng một đứa trẻ hai tuổi.
Đứa trẻ thích chạy nhảy lung tung, không ngừng khóc lóc, cầm chặt lấy điện thoại của cô.
Lâm Tiểu Niên dường như đang đợi một cuộc điện thoại rất quan trọng, có vẻ rất nóng vội. Cô gọi người đang cúi đầu sắp xếp tài liệu: “Ông xã, anh trông con cẩn thận nhé.”
Vu Hữu Dư nghe mà đờ đẫn hết người, anh không kìm nén được mình xông vào bên trong, đôi mắt đỏ ngầu, tay ghì chặt lấy cô và hỏi: “Lâm Tiểu Niên, chuyện này là thế nào?”.
Cô dường như chưa chuẩn bị gì cho sự xuất hiện đột ngột của anh, ngây người nhìn anh. Giống như một giấc mơ, cô vuốt ve lên khuôn mặt anh và hỏi: “Hữu Dư, Hữu Dư, sao lại là anh?”.
Anh tức giận gạt tay cô ra, chỉ thẳng tay vào mặt người đàn ông kia hỏi: “Anh ta là ai?”.
Trống ngực Lâm Tiểu Niên đập thình thịch, lúc này mới hiểu ra vấn đề, cô cười nắc nẻ: “Anh ấy tên là Cung Cường, là sếp mới của phòng em.”
Lão Cung – Lão Công []? Lúc này Vu Hữu Dư mới nhận ra mình đang ghen tuông quá mức.
[] Hai từ đồng âm nhưng khác nghĩa, lão công có nghĩa là ông xã - ND
Cung Cường giơ tay ra làm quen và nói với Vu Hữu Dư: “Hôm nay vợ tôi cũng phải làm thêm giờ, hơn nữa cô bảo mẫu lại xin phép nghỉ về quê nên tôi đành phải mang con đến công ty, hy vọng anh đừng hiểu lầm.”
Vu Hữu Dư cười ngượng, anh đưa ánh mắt nhìn về đứa trẻ nghịch ngợm và nói: “Đứa trẻ thật dễ thương!”.
Một lát sau, Lâm Tiểu Niên hết giờ làm thêm, nhìn thấy anh vẫn đang chơi với đứa trẻ liền nói với anh: “Mình đi thôi anh.”
Vu Hữu Dư lưu luyến bịn rịn không nỡ rời xa cậu bạn nhỏ: “Cậu bé thật đáng yêu!”.
Cô không đồng ý với ý kiến của anh: “Nghịch lắm đó.”
“Nhưng anh thích.” Anh cầm tay cô, nắm chặt, vừa đi vừa gật đầu, lẩm bẩm một câu: “Hy vọng chúng ta cũng sẽ sớm có một đứa như thế.”
Hôm nay, Bắc Kinh mới có một đợt tuyết đầu tiên kể từ mùa đông đến giờ, lúc hai người đi ra từ công ty, tuyết rơi nhiều hơn một chút, hoa tuyết rơi trong ánh đêm giống như là linh hồn của đêm tối.
Lâm Tiểu Niên mặc một cái áo khoác to, cô chủ động dựa gần Vu Hữu Dư hơn một chút, và hét to lên: “Lạnh quá, lạnh quá.”
Vu Hữu Dư kéo khóa áo khoác ngoài, tháo chiếc khăn đang quàng đưa cho cô, Lâm Tiểu Niên nhận ra đó chính là cái khăn tự tay cô đan cho anh, trái tim cô như những sợi len ấy. Rất nhiều năm về trước cô cũng đã đan cho Kiều Hoài Ninh một chiếc, lúc đó cô yêu anh rất nhiều, vì anh cô đã đi cả một quãng đường dài, đến thành phố đầy lạ lẫm này chịu từng đợt gió lạnh của mùa đông rét buốt.
Cô cũng đã từng nghĩ mãi nhưng vẫn không hiểu được, tại sao cô đến Bắc Kinh rồi, nhưng lại để xa cách tình yêu của mình như vậy.
Lâm Tiểu Niên ngước nhìn Vu Hữu Dư đang đi bên cạnh, khẽ cười, cũng may cô đến Bắc Kinh nên mới gặp được con cá này.
Hóa ra, duyên phận của họ được sắp đặt tại Bắc Kinh, được sắp đặt tại thành phố vừa cổ kính lại vừa sôi động tràn đầy sức sông này, thành phố mà mùa xuân ngắn, mùa hề nóng bức, mùa thu mát mẻ và mùa đông lạnh giá. Tất cả những điều đó đều hiện hữu ở con người anh.
“Còn lạnh không em?” Bên tai cô thoảng lời nói ấm áp đầy tình yêu thương của Vu Hữu Dư.
Cô lắc đầu, cái miệng nhỏ nhỏ xinh xinh để lộ hai má lúm đồng tiền đáng yêu.
Anh ôm chặt cô, giúp cô phủi đi hoa tuyết bám quanh người, hôn một nụ hôn nồng nàn nóng bỏng lên khuôn mặt cô, sau đó tìm kiếm những cảm giác mềm mại và ấm áp hơn, mãi một lúc sau anh mới mãn nguyện ngẩng đầu lên nhìn vào khuôn mặt ngượng ngùng xấu hổ của Lâm Tiểu Niên.
Trên khuôn mặt hồng hào của cô như có vẻ rất trang trọng nghiêm túc, mấp máy đôi môi nhưng lại không nói lên lời.
Vu Hữu Dư không dễ dàng bỏ qua biểu hiện của cô, tiếp tục truy hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”.
Lâm Tiểu Niên nép đầu vào ngực anh, lắng nghe nhịp đập mạnh mẽ của trái tim anh, cô thì thầm: “Niên Niên cảm ơn Hữu Dư!”.
Anh khẽ nở một nụ cười.