"Anh họ, trung tâm đang có chương trình âm nhạc, có muốn tham gia không?" anh đang suy nghĩ xem có thể nào dụ dỗ cô đi đâu chơi một lúc, nhân tiện nói chuyện luôn không thì bây giờ lại hay, còn gì bằng nữa chứ.
"Ok. mấy giờ?" anh nhắn lại, hỏi cô em họ của mình.
"5-9h chiều nay" chờ một lúc lâu sau tin nhắn của em họ anh mới nhắn tới.
Cô nhóc quá sốc với câu trả lời của ông anh họ. Ai chã biết Kenneth anh họ cô học đàn violin chỉ là để cho có, mặc dù có thiên phú với âm nhạc nhưng anh chỉ chơi đàn những lúc tâm trạng không vui hoặc thích thì chơi, còn ngoài ra chỉ những lúc bị giáo sư ép buột hoặc là có buổi trình tấu của trường mới thấy anh chơi thôi. Mà bây giờ là chơi trong hồi trường lớn, đa số đều là sinh viên chơi tham khảo thôi, sao lại có thể gây sức hút với anh họ như vậy? Thật là bất ngờ nha.
"6h" anh nhắn lại 2 chữ, ngắn gọn xúc tích.
"em với anh Andy với anh Alex sẽ tới" cô vui thích vô cùng mà nhắn lại rồi không chờ cho anh họ có chịu hay không mà đi nhắn tin ngay cho Andy bạn trai mình và Alex, ông anh song sinh của mình. Chuyện lạ như vầy đâu thể bỏ qua được chứ.
"Kenneth, anh đánh rơi...bóp này" lúc chuẩn bị ra về, Kenneth lại như thế nào bất cẩn làm rơi bóp của mình, Hạ My đi phía sau nhặt lên giúp anh, nhưng vô tình lại nhìn thấy bức ảnh một cô gái trong đó vì ví bị mở ra. Cô không nhìn rõ đó là ai nhưng nhìn rất quen mặt, tim cô lại nhói lên một chút, bao nhiêu hào hứng của cuộc "hẹn hò" tan biến hết, chỉ còn xót lại sự cay đắng và đau khổ. Thế ra với anh, cô vẫn chỉ là một người qua đường, vô tình cùng làm chung một chỗ mà thôi, ngoài ra không có gì hơn nữa.
"Cám ơn em" anh không hề nhận ra sự khác thường của cô mà vẫn vui vẻ, "Mình đi thôi" anh nhanh tay nắm lấy tay cô kéo đi, mặc kệ mọi người nhìn mình với ánh mắt kì lạ.
Hạ My vẫn còn thất thần vì bức ảnh kia cho nên cô không hề để ý đến bàn tay anh đang nắm lấy tay mình. Cho tới khi ra đến xe, hơi ấm trên tay bị cảm giác lạnh của cơn gió mùa đông thổi qua làm lạnh buốt, cô mới nhận ra rằng anh vừa mới bỏ tay cô ra. Chỉ tới khi cảm nhận được ấm áp, khi mất đi mới biết được cảm giác lạnh lẽo đáng sợ đến thế nào.
"Vào xe nhanh đi để lạnh" anh mở cửa chờ cô, thấy cô cứ thần người anh mới vội giục.
Cô như cái máy nghe theo lời anh chui vào trong xe, để mặc anh đóng cửa lại.
Anh cũng nhanh chóng chui vào xe rồi mở máy, điều chỉnh máy sưởi trong xe cho vừa phải rồi mới nhìn qua cô, lúc này vẫn còn thần người mà quên cả thắt dây an toàn.
"Hạ My, Hạ My" anh gọi nhẹ nhưng cô không có phản ứng nên mới chạm vào vai cô lay nhẹ.
"A!" cô giật bắn bởi sự đụng chạm đó, dường như có luồng điện xẹt ngang vậy.
"Xin lỗi, tôi không cố ý chạm vào em" nhìn phản ứng của cô như giật điện làm anh hơi bất ngờ liền không nhìn lấy cô nữa. Lúc nãy nắm lấy tay cô cũng không thấy cô có ý rút lại, anh cứ tưởng cô vẫn còn cảm giác với mình, nhưng lúc này, sao lại như phải bỏng như vậy chứ?
"Xin lỗi, tôi không cố ý" cô không biết phải làm sao, chỉ biết cúi gằm mặt xuống nhìn lấy hai bàn tay đang đặt trên đùi mình. Đây là lần đầu tiên cô bước lên xe anh, bây giờ mới có cơ hội để ý, xe anh có một mùi hương thoang thoảng rất dễ chịu.
"Xe của tôi chỉ có nhạc violin, hay là em muốn nghe đài?" ngồi một lúc lâu trong im lặng, thấy cô không có ý định lên tiếng cho nên anh đành phải tìm chuyện để nói, anh không quen sự im lặng như thế này, ít ra là khi có cô bên cạnh.
"Nhạc violin là được rồi" cô biết anh rất thích violin nên cũng không muốn miễn cưỡng, dù sao thì cô cũng thích nghe violin hơn.
"Em...cài dây an toàn vào đi" anh rất muốn cài dây an toàn cho cô, nhưng vì sự việc lúc nãy anh chỉ còn biết nhắt nhở cô, không muốn làm cô càng chán ghét mình.
Dường như hiểu ra vấn đề cô liền nhanh chóng thắt dây an toàn vào. Còn đang nghĩ anh làm gì lại không bắt đầu đi mà còn ngồi ình ở đây, ra là chính mình lẩm cẩm rồi, thật là mất mặt chết được.
Thế là anh nhanh chóng đánh xe ra khỏi bãi đỗ xe của thư viện mà hoà vào lòng đường tấp nập. Gần năm giờ chiều chính là giờ cao điểm nên xe chạy cực chậm và có những con đường gọi là tắt nghẽm, không thể nào nhút nhích được.
"Bây giờ đường lớn kẹt xe lắm, chúng ta đi đường tắt" anh thông báo với cô trước khi cua vào một con đường dẫn vào khu nhà, không muốn cô hiểu nhầm mình đi bậy.
Cô chỉ im lặng thưởng thức những giai điệu êm ả từ bài nhạc đang phát ra trong xe, thật nhẹ nhàng, thanh thản.
Anh đánh tay lái lòng vòng qua từng xua quẹo trong khu nhà, tới bây giờ cô mới có diệp vào khu nhà cao cấp này. Đúng là nhà bạc trăm, bạc ngàn, to lớn đầy kiểu cách thật bắt mắt, thật là khác xa với khu nhà loại thường của cô mà. Cô phải công nhận một điều là bọn con trai nhớ đường giỏi thật, cứ đi lằng ngoằng như thế nhưng bọn họ chỉ cần đi qua một vài lần là nhớ, còn cô mặc dù đã đi qua không biết bao nhiêu lần, nhưng có nhiều lúc đi một mình cô còn phải mở GPS định vị mà theo hướng dẫn để đi, không là bị lạc chắc luôn ý.
Sau mười lăm phút lạn lách trong từng hẻm hóc của khu nhà cùng với vài con đường nhỏ dọc theo kênh thì cuối cùng cũng đã trở lại đường lớn, cách quán trà sữa không đầy một cây số nữa thôi, nếu như đi đường ngoài, chắc có lẽ vẫn còn bị bẹp dí trong dòng xe cộ kia rồi.
Quán trà sữa đã dần hiện ra trước mắt.
"Hay là chúng ta đi ăn gì đó đi, dù sao cũng trễ rồi" anh hỏi cô.
"Cũng được" cô gật đầu, thật sự thì cũng thấy hơi đói.
"Thế em muốn ăn ở ngoài hay là ăn trong quán trà sữa luôn?" anh lại hỏi.
"Ăn trong đấy luôn cho tiện" cô thờ ơ trả lời anh, trong đấy cũng có món ăn rồi, mắc công phải ra ngoài ăn thôi thì cứ ăn đại cho xong, dù sao món ăn ở đấy cũng ổn, không đến nỗi tệ mà.
"Ok" anh cũng không có ý kiến gì mà đánh tay lái vào bãi đỗ xe, nhanh chóng tìm được chỗ đỗ xe rồi cả hai cùng ra khỏi xe mà đi về phía quán.
Chọn món, chọn nước xong, sau khi chuẩn bị trả tiền, cô đang định móc ví ra trả thì anh đã nhanh tay đưa thẻ của mình cho cô nhân viên.
"Đùa em thôi, ai lại để con gái trả tiền chứ" đưa thẻ cho nhân viên rồi anh mới quay qua cười với cô, mời được cô đi ăn chung với mình đã là một kì tích rồi, làm sao lại có thể để cô trả tiền chứ.
"Như vậy sao được?" cô không vui, rõ ràng là cô nói để cô đãi rồi mà.
"Thế thì lần sau em lại đãi tôi là được" anh lại cười trừ.
"Anh lại giành phần trả tiền như hôm nay thôi" cô lầm bầm, tận sâu trong thâm tâm lại có chút vui, hạnh phúc.
"Em thật không đáng yêu, chỉ cần nói ok là được không phải sao" anh giả vờ lườm cô rồi nhận lại thẻ từ tay cô nhân viên, còn cô ta chỉ nhìn hai người mà cười cười, có vẻ rất thích thú.
Không để ý đến cô ấy, anh kéo Hạ My về phía cái bàn trống rồi lại kéo ghế cho cô, rất nhiệt tình. Hạ My không hề làm gì, chỉ để anh phục vụ mình. Hết hôm nay thôi, cô muốn trải nghiệm một lần, chỉ một lần này thôi, bắt đầu từ ngày mai cô sẽ khác.
"Chúng ta nói chuyện một chút nhé?" sau nữa ngày im lặng, chờ cho nước uống cùng thức ăn của hai người được bưng ra. Cho tới khi đã ăn xong Kenneth mới lên tiếng hỏi cô.
"Có chuyện gì?" Cô vừa hút trà sữa của mình vừa hỏi anh.
"Chuyện lúc trước, thật tình tôi..." anh đấu tranh tư tưởng nữa ngày cũng không biết phải bắt đầu từ đâu, nhưng khi vừa lên tiếng thì lại bị Hạ My chặng lại.
"Chuyện đã qua rồi, tôi không muốn nhắt lại, đó là tôi quá bốc đồng, anh không nên..." cô ngắt ngang lời anh, không muốn nghe thấy những lời tàn nhẫn anh sắp nói ra. Con tim cô không thể chịu nổi đâu, cứ để cô hạnh phúc hết ngày hôm nay đi, rồi ngày mai cô sẽ chấp nhận sự thật.
"Em nghe tôi nói hết đã" biết là cô lại hiểu nhầm ý mình cho nên đến phiên anh cắt ngang lời cô, cô gái này có nhiều lúc làm anh cảm thấy thật bất lực.
"Không muốn nghe" cô lắc đầu ngoày ngoạy, đã bảo là cho cô vui vẻ hết ngày hôm nay đi mà.
"Em...đi theo tôi" Anh không biết phải làm sao với cô, lại sợ làm lớn chuyện ở đây sẽ làm cô mất mặt nên liền kéo cô ra xe, có lẽ lời nói không còn cách nào khác chỉ có thể dùng hành động mà thôi.
"Anh kéo tôi đi đâu vậy?" cô cố gắng dãy dụa, muốn thoát khỏi bàn tay anh, tại sao chút hư vinh cuối cùng của cô anh cũng muốn phá vỡ như thế chứ? Anh có biết cô phải kiềm nén thế nào mới có thể làm mặt tỉnh đi với anh như vầy không? Cô đã bỏ hết mặt mũi, đi ngược với con người thật của mình mà đi với anh, mặc kệ tâm tư của anh không hề đặt vào cô, nhưng tại sao bây giờ anh lại muốn phá vỡ ảo tưởng của cô như vậy, cô chỉ muốn một lần, một lần được ở bên anh thôi mà, khó vật sao?
"Đề nghị em im lặng" anh không muốn nói chuyện với cô, hèn gì tên nhóc Beo cứ bảo cô là đứa ngốc, cô đúng là ngốc hết thuốc chữa rồi, anh chỉ còn biết biến mình thành một thằng ngốc giống cô mà thôi.
Nhét cô vào trong xe, tự mình thắt dây an toàn cho cô rồi mới quay về ghế lái, không để cô kịp phản khán mà đánh tay lái rời đi.
"Ok. mấy giờ?" anh nhắn lại, hỏi cô em họ của mình.
"5-9h chiều nay" chờ một lúc lâu sau tin nhắn của em họ anh mới nhắn tới.
Cô nhóc quá sốc với câu trả lời của ông anh họ. Ai chã biết Kenneth anh họ cô học đàn violin chỉ là để cho có, mặc dù có thiên phú với âm nhạc nhưng anh chỉ chơi đàn những lúc tâm trạng không vui hoặc thích thì chơi, còn ngoài ra chỉ những lúc bị giáo sư ép buột hoặc là có buổi trình tấu của trường mới thấy anh chơi thôi. Mà bây giờ là chơi trong hồi trường lớn, đa số đều là sinh viên chơi tham khảo thôi, sao lại có thể gây sức hút với anh họ như vậy? Thật là bất ngờ nha.
"6h" anh nhắn lại 2 chữ, ngắn gọn xúc tích.
"em với anh Andy với anh Alex sẽ tới" cô vui thích vô cùng mà nhắn lại rồi không chờ cho anh họ có chịu hay không mà đi nhắn tin ngay cho Andy bạn trai mình và Alex, ông anh song sinh của mình. Chuyện lạ như vầy đâu thể bỏ qua được chứ.
"Kenneth, anh đánh rơi...bóp này" lúc chuẩn bị ra về, Kenneth lại như thế nào bất cẩn làm rơi bóp của mình, Hạ My đi phía sau nhặt lên giúp anh, nhưng vô tình lại nhìn thấy bức ảnh một cô gái trong đó vì ví bị mở ra. Cô không nhìn rõ đó là ai nhưng nhìn rất quen mặt, tim cô lại nhói lên một chút, bao nhiêu hào hứng của cuộc "hẹn hò" tan biến hết, chỉ còn xót lại sự cay đắng và đau khổ. Thế ra với anh, cô vẫn chỉ là một người qua đường, vô tình cùng làm chung một chỗ mà thôi, ngoài ra không có gì hơn nữa.
"Cám ơn em" anh không hề nhận ra sự khác thường của cô mà vẫn vui vẻ, "Mình đi thôi" anh nhanh tay nắm lấy tay cô kéo đi, mặc kệ mọi người nhìn mình với ánh mắt kì lạ.
Hạ My vẫn còn thất thần vì bức ảnh kia cho nên cô không hề để ý đến bàn tay anh đang nắm lấy tay mình. Cho tới khi ra đến xe, hơi ấm trên tay bị cảm giác lạnh của cơn gió mùa đông thổi qua làm lạnh buốt, cô mới nhận ra rằng anh vừa mới bỏ tay cô ra. Chỉ tới khi cảm nhận được ấm áp, khi mất đi mới biết được cảm giác lạnh lẽo đáng sợ đến thế nào.
"Vào xe nhanh đi để lạnh" anh mở cửa chờ cô, thấy cô cứ thần người anh mới vội giục.
Cô như cái máy nghe theo lời anh chui vào trong xe, để mặc anh đóng cửa lại.
Anh cũng nhanh chóng chui vào xe rồi mở máy, điều chỉnh máy sưởi trong xe cho vừa phải rồi mới nhìn qua cô, lúc này vẫn còn thần người mà quên cả thắt dây an toàn.
"Hạ My, Hạ My" anh gọi nhẹ nhưng cô không có phản ứng nên mới chạm vào vai cô lay nhẹ.
"A!" cô giật bắn bởi sự đụng chạm đó, dường như có luồng điện xẹt ngang vậy.
"Xin lỗi, tôi không cố ý chạm vào em" nhìn phản ứng của cô như giật điện làm anh hơi bất ngờ liền không nhìn lấy cô nữa. Lúc nãy nắm lấy tay cô cũng không thấy cô có ý rút lại, anh cứ tưởng cô vẫn còn cảm giác với mình, nhưng lúc này, sao lại như phải bỏng như vậy chứ?
"Xin lỗi, tôi không cố ý" cô không biết phải làm sao, chỉ biết cúi gằm mặt xuống nhìn lấy hai bàn tay đang đặt trên đùi mình. Đây là lần đầu tiên cô bước lên xe anh, bây giờ mới có cơ hội để ý, xe anh có một mùi hương thoang thoảng rất dễ chịu.
"Xe của tôi chỉ có nhạc violin, hay là em muốn nghe đài?" ngồi một lúc lâu trong im lặng, thấy cô không có ý định lên tiếng cho nên anh đành phải tìm chuyện để nói, anh không quen sự im lặng như thế này, ít ra là khi có cô bên cạnh.
"Nhạc violin là được rồi" cô biết anh rất thích violin nên cũng không muốn miễn cưỡng, dù sao thì cô cũng thích nghe violin hơn.
"Em...cài dây an toàn vào đi" anh rất muốn cài dây an toàn cho cô, nhưng vì sự việc lúc nãy anh chỉ còn biết nhắt nhở cô, không muốn làm cô càng chán ghét mình.
Dường như hiểu ra vấn đề cô liền nhanh chóng thắt dây an toàn vào. Còn đang nghĩ anh làm gì lại không bắt đầu đi mà còn ngồi ình ở đây, ra là chính mình lẩm cẩm rồi, thật là mất mặt chết được.
Thế là anh nhanh chóng đánh xe ra khỏi bãi đỗ xe của thư viện mà hoà vào lòng đường tấp nập. Gần năm giờ chiều chính là giờ cao điểm nên xe chạy cực chậm và có những con đường gọi là tắt nghẽm, không thể nào nhút nhích được.
"Bây giờ đường lớn kẹt xe lắm, chúng ta đi đường tắt" anh thông báo với cô trước khi cua vào một con đường dẫn vào khu nhà, không muốn cô hiểu nhầm mình đi bậy.
Cô chỉ im lặng thưởng thức những giai điệu êm ả từ bài nhạc đang phát ra trong xe, thật nhẹ nhàng, thanh thản.
Anh đánh tay lái lòng vòng qua từng xua quẹo trong khu nhà, tới bây giờ cô mới có diệp vào khu nhà cao cấp này. Đúng là nhà bạc trăm, bạc ngàn, to lớn đầy kiểu cách thật bắt mắt, thật là khác xa với khu nhà loại thường của cô mà. Cô phải công nhận một điều là bọn con trai nhớ đường giỏi thật, cứ đi lằng ngoằng như thế nhưng bọn họ chỉ cần đi qua một vài lần là nhớ, còn cô mặc dù đã đi qua không biết bao nhiêu lần, nhưng có nhiều lúc đi một mình cô còn phải mở GPS định vị mà theo hướng dẫn để đi, không là bị lạc chắc luôn ý.
Sau mười lăm phút lạn lách trong từng hẻm hóc của khu nhà cùng với vài con đường nhỏ dọc theo kênh thì cuối cùng cũng đã trở lại đường lớn, cách quán trà sữa không đầy một cây số nữa thôi, nếu như đi đường ngoài, chắc có lẽ vẫn còn bị bẹp dí trong dòng xe cộ kia rồi.
Quán trà sữa đã dần hiện ra trước mắt.
"Hay là chúng ta đi ăn gì đó đi, dù sao cũng trễ rồi" anh hỏi cô.
"Cũng được" cô gật đầu, thật sự thì cũng thấy hơi đói.
"Thế em muốn ăn ở ngoài hay là ăn trong quán trà sữa luôn?" anh lại hỏi.
"Ăn trong đấy luôn cho tiện" cô thờ ơ trả lời anh, trong đấy cũng có món ăn rồi, mắc công phải ra ngoài ăn thôi thì cứ ăn đại cho xong, dù sao món ăn ở đấy cũng ổn, không đến nỗi tệ mà.
"Ok" anh cũng không có ý kiến gì mà đánh tay lái vào bãi đỗ xe, nhanh chóng tìm được chỗ đỗ xe rồi cả hai cùng ra khỏi xe mà đi về phía quán.
Chọn món, chọn nước xong, sau khi chuẩn bị trả tiền, cô đang định móc ví ra trả thì anh đã nhanh tay đưa thẻ của mình cho cô nhân viên.
"Đùa em thôi, ai lại để con gái trả tiền chứ" đưa thẻ cho nhân viên rồi anh mới quay qua cười với cô, mời được cô đi ăn chung với mình đã là một kì tích rồi, làm sao lại có thể để cô trả tiền chứ.
"Như vậy sao được?" cô không vui, rõ ràng là cô nói để cô đãi rồi mà.
"Thế thì lần sau em lại đãi tôi là được" anh lại cười trừ.
"Anh lại giành phần trả tiền như hôm nay thôi" cô lầm bầm, tận sâu trong thâm tâm lại có chút vui, hạnh phúc.
"Em thật không đáng yêu, chỉ cần nói ok là được không phải sao" anh giả vờ lườm cô rồi nhận lại thẻ từ tay cô nhân viên, còn cô ta chỉ nhìn hai người mà cười cười, có vẻ rất thích thú.
Không để ý đến cô ấy, anh kéo Hạ My về phía cái bàn trống rồi lại kéo ghế cho cô, rất nhiệt tình. Hạ My không hề làm gì, chỉ để anh phục vụ mình. Hết hôm nay thôi, cô muốn trải nghiệm một lần, chỉ một lần này thôi, bắt đầu từ ngày mai cô sẽ khác.
"Chúng ta nói chuyện một chút nhé?" sau nữa ngày im lặng, chờ cho nước uống cùng thức ăn của hai người được bưng ra. Cho tới khi đã ăn xong Kenneth mới lên tiếng hỏi cô.
"Có chuyện gì?" Cô vừa hút trà sữa của mình vừa hỏi anh.
"Chuyện lúc trước, thật tình tôi..." anh đấu tranh tư tưởng nữa ngày cũng không biết phải bắt đầu từ đâu, nhưng khi vừa lên tiếng thì lại bị Hạ My chặng lại.
"Chuyện đã qua rồi, tôi không muốn nhắt lại, đó là tôi quá bốc đồng, anh không nên..." cô ngắt ngang lời anh, không muốn nghe thấy những lời tàn nhẫn anh sắp nói ra. Con tim cô không thể chịu nổi đâu, cứ để cô hạnh phúc hết ngày hôm nay đi, rồi ngày mai cô sẽ chấp nhận sự thật.
"Em nghe tôi nói hết đã" biết là cô lại hiểu nhầm ý mình cho nên đến phiên anh cắt ngang lời cô, cô gái này có nhiều lúc làm anh cảm thấy thật bất lực.
"Không muốn nghe" cô lắc đầu ngoày ngoạy, đã bảo là cho cô vui vẻ hết ngày hôm nay đi mà.
"Em...đi theo tôi" Anh không biết phải làm sao với cô, lại sợ làm lớn chuyện ở đây sẽ làm cô mất mặt nên liền kéo cô ra xe, có lẽ lời nói không còn cách nào khác chỉ có thể dùng hành động mà thôi.
"Anh kéo tôi đi đâu vậy?" cô cố gắng dãy dụa, muốn thoát khỏi bàn tay anh, tại sao chút hư vinh cuối cùng của cô anh cũng muốn phá vỡ như thế chứ? Anh có biết cô phải kiềm nén thế nào mới có thể làm mặt tỉnh đi với anh như vầy không? Cô đã bỏ hết mặt mũi, đi ngược với con người thật của mình mà đi với anh, mặc kệ tâm tư của anh không hề đặt vào cô, nhưng tại sao bây giờ anh lại muốn phá vỡ ảo tưởng của cô như vậy, cô chỉ muốn một lần, một lần được ở bên anh thôi mà, khó vật sao?
"Đề nghị em im lặng" anh không muốn nói chuyện với cô, hèn gì tên nhóc Beo cứ bảo cô là đứa ngốc, cô đúng là ngốc hết thuốc chữa rồi, anh chỉ còn biết biến mình thành một thằng ngốc giống cô mà thôi.
Nhét cô vào trong xe, tự mình thắt dây an toàn cho cô rồi mới quay về ghế lái, không để cô kịp phản khán mà đánh tay lái rời đi.