Đến trường mẫu giáo, giờ này cũng đã có một vài người đến đón con về, tôi và họ chào hỏi với nhau một chút, sau đó liền đi thẳng vào bên trong.
Trường mẫu giáo mà Hạt Dẻ đang theo học tên là Hoa Hướng Dương, là một ngôi nhà nhỏ, ấm áp, có khu vui chơi dành cho trẻ con ở bên ngoài và cả khu chơi trong nhà, tất cả đều là những trò chơi đơn giản làm bằng gỗ, nghe nói những thứ này đều do hai anh em trai của nhà trẻ làm.
Quản lí nhà trẻ tên Diêu Hoài, là một thanh niên 25 tuổi, anh ta cùng với vợ Đỗ Kiều và em trai Diêu Tự cùng nhau làm việc trong nhà trẻ, mặc dù công việc chính thật ra đều do Đỗ Kiều và Diêu Tự làm, còn anh ta chỉ phụ trách ăn không ngồi rồi.
Khi tôi bước vào trong, Diêu Hoài đang nắm tay Hạt Dẻ, ngáp ngắn ngáp dài từ từ đi ra. Vừa nhìn thấy tôi, Hạt Dẻ liền nhanh chóng chạy tới, vừa chạy vừa gọi mẹ, tôi cũng ngồi xuống ôm lấy nó, hôn một cái lên má nó, nói: “Hạt Dẻ ngoan, mẹ tới đón con về nè!”
Diêu Hoài lúc này đã dựa vào cửa ngủ khò khò, tôi thật không biết phải nói sao với người này, có buồn ngủ đến vậy sao. Dù sao những chuyện như vậy tôi cũng quá quen thuộc rồi, cho nên cũng không tốn công đánh thức người ta, chỉ dùng chân đá đá anh ta một cái, nói: “Cám ơn cậu ngày hôm nay, tôi về nhé!”
Sau đó không đợi cậu ta đáp lời, nói vọng vào bên trong: “Diêu Tự, anh trai cậu lại ngủ ngoài đường nữa kìa!”
Sau đó liền đi ra cửa, đằng sau tôi vang lên tiếng bước chân, sau đó là giọng nói của một thanh niên: “Diêu Hoài, anh mau dậy cho tôi, hôm nay tôi quyết không khiên anh vào đâu, Diêu Hoài, dậy!”
Tôi bế Hạt Dẻ ra, nhìn thấy anh đang đặt ánh mắt lên người nó, liền nhanh chóng giới thiệu: “Đây là con trai tôi.” – Sau đó nói với Hạt Dẻ: “Chú này là chú Lăng Tranh, chú là khách của nhà mình đó, con chào chú đi!”
“Chào chú.”
Thằng bé chỉ nói hai tiếng liền im lặng, sau đó cứ nhìn chằm chằm vào anh. Tôi biết con trai mình ít nói, hơn nữa tâm trạng anh từ lúc nãy cũng đã không được tốt, liền cũng im lặng. Anh lại chở hai mẹ con về, lần này do tôi không đem cái yên con nít gắn lên xe, nên chỉ có thể ôm con ngồi ở phía sau, anh đi xe đã vững vàng hơn lúc nãy nhiều, nhưng lại không nói chuyện nữa.
Về đến nhà, trời cũng tối hẳn, tôi lại vào bếp hâm nóng đồ ăn lên, rồi dọn ra bàn. Tôi vốn tính mời chị Mạn Thanh sang ăn cơm chung, nhưng chị ấy lại lo chạy bản thảo, không chịu rời máy tính, tôi đành phải mang sang cho chị.
Ngồi trên bàn cơm, Hạt Dẻ đã có thể tự ăn, tôi buộc một cái khăn dưới cổ nó, để cơm không thể dây ra ngoài, thằng bé từng miếng từng miếng ăn, như chợt nghĩ ra cái gì, nó gọi: “Mẹ.” Nó chỉ vào khung ảnh tôi để trên tủ: “A Hạo?”
Đó là khung ảnh chụp hồi 1 năm trước, lúc đó Trần Hạo chưa lấy vợ cho nên trong ảnh không có chị Mạn Thanh. Chắc nó muốn hỏi là Trần Hạo chừng nào trở về. Có lẽ là do khát vọng tình thương của cha, nên thằng bé rất thân với Trần Hạo, nghĩ tới đây, tôi lại cảm thấy có lỗi với con, tôi không thể đưa nó đi tìm cha, thậm chí trông anh như thế nào, tôi cũng chẳng còn nhớ.
“A Hạo chừng 2 ngày nữa sẽ về, nếu như con ngoan, một lát nữa mẹ sẽ cho con gọi điện cho A Hạo nhé!”
“Ưn.” – Thằng bé cười, gật đầu thật mạnh, sau đó lại từng miếng ăn cơm.
Lục Lăng Tranh từ nãy giờ luôn im lặng bỗng đứng lên: “Tôi ăn xong rồi, thật có lỗi, tôi có việc về phòng trước, hai người cứ tiếp tục ăn.”
Ngay từ hồi chiều tôi đã cảm thấy anh là lạ, nhưng lại không biết lạ ở chỗ nào, thấy anh đứng lên, tôi liền nói: “Anh không ăn thêm chút nữa sao? Là do đồ ăn không hợp khẩu vị à?”
Anh nhìn tôi, ánh mắt của anh bây giờ không còn sự dịu dàng như lúc sáng, mà là sự lạnh lùng, phức tạp, còn có gì đó đau đớn, không biết sao tôi lại có thể thấy điều đó trong mắt anh, anh nói: “Không phải, chỉ là bụng tôi không được tốt thôi. Tôi về phòng đây.”
Tôi nhìn theo bóng anh, trông anh như đang chạy trốn một cái gì đó vậy, chẳng lẽ tôi là mãnh thú sao. Ăn cơm xong, tôi sang nhà chị Mạn Thanh lấy chén về rửa, không muốn suy nghĩ về những chuyện này nữa, dù sao ngày mốt anh cũng đi rồi.
--
Lục Lăng Tranh vào phòng, sau đó ngồi thừ ra, bên ngoài là tiếng dế kêu râm ran, bầu trời đầy sao sáng chứ không giống như trên thành phố, nhưng anh bây giờ lại không có tâm trạng thưởng thức. Trong đầu anh chỉ là hình ảnh cô bế con trai, mỉm cười hạnh phúc cùng với tấm ảnh gia đình ngoài phòng khách thôi.
Anh nằm xuống, đặt tay lên trán, nhắm mắt lại, lần đầu tiên anh cảm thấy sự thất bại, hụt hẫng, tuyệt vọng cùng với đau âm ỉ trong tim.
Cánh cửa bị kéo ra, anh quay sang nhìn, là đứa bé đó, đứa bé rất đáng yêu, đôi mắt rất sáng, lại rất ngoan, tuy chỉ tiếp xúc với nó từ lúc chiều giờ, nhưng anh lại không thấy ghét nó, đáng ra anh phải ghét nó.
Nó đi vào phòng, đến gần chỗ anh nằm, cầm cuốn sách tranh ảnh đưa cho anh, mỉm cười, dùng giọng ngọng nghịu nói: “Ế mèn (dế mèn)!”
Anh nhìn nhìn bìa sách, là “Dế mèn phiêu lưu kí”, chắc nó muốn anh đọc cho nó nghe, thế nhưng tâm tình anh đang phiền chán, vì vậy liền từ chối: “Chú mệt, con để mẹ đọc cho con nghe đi.”
Thằng bé nghe xong, đôi mắt to của nó liền cụp xuống, anh nghĩ là nó muốn khóc, nó cũng giống như mấy đứa cháu họ của anh, không được cái gì liền gào cả lên, làm ầm ĩ cả nhà.
Thế nhưng đợi một hồi lâu, nó vẫn không khóc, chỉ ôm cuốn sách ngồi đó, cúi đầu xuống, trông rất tội nghiệp. Nó như vậy, lại khiến anh có cảm giác tội lỗi, trong lòng có một cảm giác gì đó rất khó chịu.
Chết tiệt, anh chửi thầm một cái, sau đó ngồi dậy, cầm lấy cuốn sách trên tay nó, nói: “Được rồi, để chú đọc cho con nghe, nhưng chỉ cuốn này thôi, được chứ.”
Thằng bé ngước mặt lên, dường như còn không hiểu chuyện gì, thế nhưng khi thấy anh mở cuốn sách ra, ánh mắt nó liền sáng lên, rất hưng phấn kêu: “Ưn, ế mèn!” Sau đó liền dùng thân hình nhỏ bé ấy chen vào lòng anh, ngồi bên trong, nghiêm chỉnh nghe chuyện.
Anh thở dài một cái, liền nhận mệnh, một trang lại một trang đọc cho nó nghe, anh không ngờ rằng có một ngày anh lại có thể vì một đứa bé đọc truyện, hơn nữa, nó lại còn là con của người đàn ông khác.
Khi anh đọc đến hết cuốn truyện, trong lòng cũng truyền ra từng tiếng ngáy nhỏ, anh nhẹ nhàng để cuốn sách xuống, đặt nó sang một bên, rồi nhẹ nhàng bế thằng nhóc nằm lên cái nệm của anh, còn anh nằm sang bên cạnh.
Nhìn gương mặt bầu bĩnh đáng yêu của nó khi ngủ, anh khẽ vuốt mặt nó, lại nhớ đến tấm hình trong phòng khách, anh liền thở dài.
--
Hồng Trà: Trà xây dựng hình tượng Hạt Dẻ dựa vào bé Kotaro trong Gakuen Babysitter đó, các bé trong ấy đáng yêu lắm, các bạn nên xem thử đi, bảo đảm sẽ không hối hận.
Trường mẫu giáo mà Hạt Dẻ đang theo học tên là Hoa Hướng Dương, là một ngôi nhà nhỏ, ấm áp, có khu vui chơi dành cho trẻ con ở bên ngoài và cả khu chơi trong nhà, tất cả đều là những trò chơi đơn giản làm bằng gỗ, nghe nói những thứ này đều do hai anh em trai của nhà trẻ làm.
Quản lí nhà trẻ tên Diêu Hoài, là một thanh niên 25 tuổi, anh ta cùng với vợ Đỗ Kiều và em trai Diêu Tự cùng nhau làm việc trong nhà trẻ, mặc dù công việc chính thật ra đều do Đỗ Kiều và Diêu Tự làm, còn anh ta chỉ phụ trách ăn không ngồi rồi.
Khi tôi bước vào trong, Diêu Hoài đang nắm tay Hạt Dẻ, ngáp ngắn ngáp dài từ từ đi ra. Vừa nhìn thấy tôi, Hạt Dẻ liền nhanh chóng chạy tới, vừa chạy vừa gọi mẹ, tôi cũng ngồi xuống ôm lấy nó, hôn một cái lên má nó, nói: “Hạt Dẻ ngoan, mẹ tới đón con về nè!”
Diêu Hoài lúc này đã dựa vào cửa ngủ khò khò, tôi thật không biết phải nói sao với người này, có buồn ngủ đến vậy sao. Dù sao những chuyện như vậy tôi cũng quá quen thuộc rồi, cho nên cũng không tốn công đánh thức người ta, chỉ dùng chân đá đá anh ta một cái, nói: “Cám ơn cậu ngày hôm nay, tôi về nhé!”
Sau đó không đợi cậu ta đáp lời, nói vọng vào bên trong: “Diêu Tự, anh trai cậu lại ngủ ngoài đường nữa kìa!”
Sau đó liền đi ra cửa, đằng sau tôi vang lên tiếng bước chân, sau đó là giọng nói của một thanh niên: “Diêu Hoài, anh mau dậy cho tôi, hôm nay tôi quyết không khiên anh vào đâu, Diêu Hoài, dậy!”
Tôi bế Hạt Dẻ ra, nhìn thấy anh đang đặt ánh mắt lên người nó, liền nhanh chóng giới thiệu: “Đây là con trai tôi.” – Sau đó nói với Hạt Dẻ: “Chú này là chú Lăng Tranh, chú là khách của nhà mình đó, con chào chú đi!”
“Chào chú.”
Thằng bé chỉ nói hai tiếng liền im lặng, sau đó cứ nhìn chằm chằm vào anh. Tôi biết con trai mình ít nói, hơn nữa tâm trạng anh từ lúc nãy cũng đã không được tốt, liền cũng im lặng. Anh lại chở hai mẹ con về, lần này do tôi không đem cái yên con nít gắn lên xe, nên chỉ có thể ôm con ngồi ở phía sau, anh đi xe đã vững vàng hơn lúc nãy nhiều, nhưng lại không nói chuyện nữa.
Về đến nhà, trời cũng tối hẳn, tôi lại vào bếp hâm nóng đồ ăn lên, rồi dọn ra bàn. Tôi vốn tính mời chị Mạn Thanh sang ăn cơm chung, nhưng chị ấy lại lo chạy bản thảo, không chịu rời máy tính, tôi đành phải mang sang cho chị.
Ngồi trên bàn cơm, Hạt Dẻ đã có thể tự ăn, tôi buộc một cái khăn dưới cổ nó, để cơm không thể dây ra ngoài, thằng bé từng miếng từng miếng ăn, như chợt nghĩ ra cái gì, nó gọi: “Mẹ.” Nó chỉ vào khung ảnh tôi để trên tủ: “A Hạo?”
Đó là khung ảnh chụp hồi 1 năm trước, lúc đó Trần Hạo chưa lấy vợ cho nên trong ảnh không có chị Mạn Thanh. Chắc nó muốn hỏi là Trần Hạo chừng nào trở về. Có lẽ là do khát vọng tình thương của cha, nên thằng bé rất thân với Trần Hạo, nghĩ tới đây, tôi lại cảm thấy có lỗi với con, tôi không thể đưa nó đi tìm cha, thậm chí trông anh như thế nào, tôi cũng chẳng còn nhớ.
“A Hạo chừng 2 ngày nữa sẽ về, nếu như con ngoan, một lát nữa mẹ sẽ cho con gọi điện cho A Hạo nhé!”
“Ưn.” – Thằng bé cười, gật đầu thật mạnh, sau đó lại từng miếng ăn cơm.
Lục Lăng Tranh từ nãy giờ luôn im lặng bỗng đứng lên: “Tôi ăn xong rồi, thật có lỗi, tôi có việc về phòng trước, hai người cứ tiếp tục ăn.”
Ngay từ hồi chiều tôi đã cảm thấy anh là lạ, nhưng lại không biết lạ ở chỗ nào, thấy anh đứng lên, tôi liền nói: “Anh không ăn thêm chút nữa sao? Là do đồ ăn không hợp khẩu vị à?”
Anh nhìn tôi, ánh mắt của anh bây giờ không còn sự dịu dàng như lúc sáng, mà là sự lạnh lùng, phức tạp, còn có gì đó đau đớn, không biết sao tôi lại có thể thấy điều đó trong mắt anh, anh nói: “Không phải, chỉ là bụng tôi không được tốt thôi. Tôi về phòng đây.”
Tôi nhìn theo bóng anh, trông anh như đang chạy trốn một cái gì đó vậy, chẳng lẽ tôi là mãnh thú sao. Ăn cơm xong, tôi sang nhà chị Mạn Thanh lấy chén về rửa, không muốn suy nghĩ về những chuyện này nữa, dù sao ngày mốt anh cũng đi rồi.
--
Lục Lăng Tranh vào phòng, sau đó ngồi thừ ra, bên ngoài là tiếng dế kêu râm ran, bầu trời đầy sao sáng chứ không giống như trên thành phố, nhưng anh bây giờ lại không có tâm trạng thưởng thức. Trong đầu anh chỉ là hình ảnh cô bế con trai, mỉm cười hạnh phúc cùng với tấm ảnh gia đình ngoài phòng khách thôi.
Anh nằm xuống, đặt tay lên trán, nhắm mắt lại, lần đầu tiên anh cảm thấy sự thất bại, hụt hẫng, tuyệt vọng cùng với đau âm ỉ trong tim.
Cánh cửa bị kéo ra, anh quay sang nhìn, là đứa bé đó, đứa bé rất đáng yêu, đôi mắt rất sáng, lại rất ngoan, tuy chỉ tiếp xúc với nó từ lúc chiều giờ, nhưng anh lại không thấy ghét nó, đáng ra anh phải ghét nó.
Nó đi vào phòng, đến gần chỗ anh nằm, cầm cuốn sách tranh ảnh đưa cho anh, mỉm cười, dùng giọng ngọng nghịu nói: “Ế mèn (dế mèn)!”
Anh nhìn nhìn bìa sách, là “Dế mèn phiêu lưu kí”, chắc nó muốn anh đọc cho nó nghe, thế nhưng tâm tình anh đang phiền chán, vì vậy liền từ chối: “Chú mệt, con để mẹ đọc cho con nghe đi.”
Thằng bé nghe xong, đôi mắt to của nó liền cụp xuống, anh nghĩ là nó muốn khóc, nó cũng giống như mấy đứa cháu họ của anh, không được cái gì liền gào cả lên, làm ầm ĩ cả nhà.
Thế nhưng đợi một hồi lâu, nó vẫn không khóc, chỉ ôm cuốn sách ngồi đó, cúi đầu xuống, trông rất tội nghiệp. Nó như vậy, lại khiến anh có cảm giác tội lỗi, trong lòng có một cảm giác gì đó rất khó chịu.
Chết tiệt, anh chửi thầm một cái, sau đó ngồi dậy, cầm lấy cuốn sách trên tay nó, nói: “Được rồi, để chú đọc cho con nghe, nhưng chỉ cuốn này thôi, được chứ.”
Thằng bé ngước mặt lên, dường như còn không hiểu chuyện gì, thế nhưng khi thấy anh mở cuốn sách ra, ánh mắt nó liền sáng lên, rất hưng phấn kêu: “Ưn, ế mèn!” Sau đó liền dùng thân hình nhỏ bé ấy chen vào lòng anh, ngồi bên trong, nghiêm chỉnh nghe chuyện.
Anh thở dài một cái, liền nhận mệnh, một trang lại một trang đọc cho nó nghe, anh không ngờ rằng có một ngày anh lại có thể vì một đứa bé đọc truyện, hơn nữa, nó lại còn là con của người đàn ông khác.
Khi anh đọc đến hết cuốn truyện, trong lòng cũng truyền ra từng tiếng ngáy nhỏ, anh nhẹ nhàng để cuốn sách xuống, đặt nó sang một bên, rồi nhẹ nhàng bế thằng nhóc nằm lên cái nệm của anh, còn anh nằm sang bên cạnh.
Nhìn gương mặt bầu bĩnh đáng yêu của nó khi ngủ, anh khẽ vuốt mặt nó, lại nhớ đến tấm hình trong phòng khách, anh liền thở dài.
--
Hồng Trà: Trà xây dựng hình tượng Hạt Dẻ dựa vào bé Kotaro trong Gakuen Babysitter đó, các bé trong ấy đáng yêu lắm, các bạn nên xem thử đi, bảo đảm sẽ không hối hận.