Trên Cửu Lộc sơn quá nửa đêm đèn đuốc sáng trưng, Bích Đàm nghe thấy hồi báo, trực tiếp ném bầu rượu vào mặt Bán Nhai, giậm chân nổi giận mắng: “Ngươi… ngươi được lắm! Ngươi làm quá tốt rồi!”
Bán Nhai lau rượu trên mặt, cười khẩy nói: “Sư huynh, chuyện đến bây giờ mà huynh vẫn chưa chịu tin lời ta sao?”
Bích Đàm dùng ngón tay ra sức chọc vào ngực lão, mắng: “Đây là ngươi để người ta đâm cột sống của chúng ta, nói chúng ta lang tâm cẩu phế, làm trưởng không hiền từ sao?”
Bán Nhai lui lại nửa bước: “Sư huynh, nên đoạn không đoạn, đây là lòng dạđàn bà!”
Bích Đàm tức đến run lên, nói: “Nó là một đứa trẻ còn nhỏ tuổi…”
“Ha!” Bán Nhai lại cười một tiếng, nói, “Phải, nó còn nhỏ tuổi, không hề có bụng dạ, thế vì sao mấy năm nay huynh ngàn phòng vạn phòng, lại không thể bồi dưỡng ra một phế vật vô dụng, còn dùng một đoạn nến đỏ bằng ngón tay vây được mấy đại đệ tử dưới chúng ta?”
Bích Đàm nhíu mày – việc này đúng là hơi mất mặt, vốn không nên nói quá tường tận, ai biết Bán Nhai thành thật như vậy, chẳng những không ý thức được mình đã làm mất mặt sư huynh, còn tiến lên một bước, dưới ánh đèn lại có chút dữ tợn, khá là dị khúc đồng công với Thanh thô của Huyền Tông: “Sư huynh, huynh không nhìn ra sao? Năm đó Huyền Tông đệ tử nhiều như vậy, lão quỷđạo tổ kia chỉ hợp ý tên nhãi này, nó há là vật trong ao? Hôm nay nếu để nó chạy, ngày khác nhất định hậu hoạn vô cùng!”
Bích Đàm không nói gì, Bán Nhai vô cùng đau đớn kêu như cha mẹ chết: “Sư huynh!”
Bích Đàm trầm mặc, chậm rãi bước vài bước trong phòng, tiếp đó ngồi về sau bàn, hồi lâu, chẳng biết hành vi của Thi VôĐoan đã khơi dậy lòng cảnh giác, hay là tác dụng của tiếng “sư huynh” bất ngờ uyển chuyển kia. Bích Đàm rốt cuộc thở dài nhắm mắt lại, khoát tay thấp giọng nói: “Đi đi.”
Bán Nhai mừng rỡ nói: “Vâng!”
“Khoan đã.” Bích Đàm gọi lão lại, lấy một ngọn đèn từ trên giá sách bên cạnh, do dự giây lát rồi đưa cho Bán Nhai nói: “Năm năm trước khi ta đi thăm nó, phát hiện trong vật tùy thân có một bộ tinh bàn, xem màu sắc thì chính là vật đại hung, ta không yên tâm, liền hạ một sợi ‘bích ti’ trên đó.”
Bán Nhai vì thế càng cao hứng, hỏi: “Thế chẳng phải là có thể dựa vào thứ này tìm tung tích tiểu súc sinh kia?”
Bích Đàm nói: “Đốt ngọn đèn này, theo phương hướng cái bóng làđược. Nếu ngươi tìm được nó… niệm tình cảm nhiều năm như vậy, đừng hại tính mạng, dẫn nó trở về gặp ta.”
Bán Nhai vội nhận lấy, cảm thấy sư huynh tuy rằng hơi thiếu quyết đoán, vẫn có chút dự kiến trước, liền vừa lòng thỏa ý khép cửa phòng quay người đi ra ngoài. Bích Đàm ở trong phòng còn nghe thấy lão hạ giọng nói “Soát núi”, hơi ngỡ ngàng nhìn hướng ánh nến trên bàn, chìa ngón tay vê trên ngọn nến, không nhịn được nhớ tới Thi VôĐoan lúc nhỏôm đùi mình làm nũng gây rối, trong lòng xót xa, suýt nữa lại rơi nước mắt.
Bích Đàm thầm nghĩ, ta đã làm ác nhân sao?
Trong quốc chiêm xem được tinh thần dị tượng, biết quốc vận Đại Càn đãđến cuối, kế tiếp tất là thiên tai liền nhân họa, bát phương khởi nghĩa, đến lúc đó khổ chẳng lẽ không phải là thiên hạ bách tính? Vì sao sư huynh cự tuyệt không nhận ý chỉ hỏi trời vay quốc vận?
Đây đâu phải tư dục bản thân.
Bích Đàm tự thấy trên không có lỗi với xã tắc, dưới không có lỗi với thương sinh, sao sư huynh không thể lý giải kia chứ?
Còn có Vô Đoan…
Nghe ý tứ của Bán Nhai thìước chừng đã sớm mưu đồ thoát ly Huyền Tông, Bích Đàm thầm nghĩ trong lòng, là ai trên núi này không tốt với nó sao? Năm năm qua, ăn uống sinh hoạt của hài tử kia không ai dám thiếu một chút, nó hồi nhỏ uống trộm lưu phong lộ của Khổ Nhược, tổn hại thân thể, vừa đến đêm đông là lạnh, dễ dàng bị ho, ông ta tự mình khai dược, bảo người cẩn thận sắc sẵn đem qua, còn lo lắng môn hạđệ tử có người bất lợi cho nó, đến bây giờ thủ vệ chỗ tiền chưởng môn vẫn chưa từng triệt.
Bích Đàm lẩm bẩm: “Ngươi còn muốn sư thúc phải thế nào đây?”
Dù là tảng đá, ôm trong lòng như vậy, cũng phải ủấm chứ?
Động tĩnh trên Cửu Lộc sơn, Nhan Chân không có khả năng không bị kinh động, hắn phái một thị tòng ra xem thử, thị vệ trở về báo: “Đại nhân, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn như làđang soát núi ấy, có cần thuộc hạđến chỗ Bích Đàm chân nhân hỏi thăm xem là chuyện gì không?”
Nhan Chân ngẫm nghĩ một chút mới lắc đầu: “Không cần. Chúng ta chẳng qua là làm khách thôi, đây là gia sự của người ta.”
Nói rồi cúi đầu, dưới ngọn đèn, khoác y phục xem nốt nửa cuốn sách còn lại.
Đêm nay, không biết bao nhiêu người mất ngủ.
Thi Vô Đoan không có khả năng thông thiên triệt địa, chỉ có thể thận trọng nghĩ biện pháp băng qua từng trạm gác, vắt óc suy tính tránh né truy binh.
Vừa quay đầu, trên Cửu Lộc sơn đèn đuốc lập lòe, tứ xứđều là người cầm đao kiếm chờ kết thúc tính mạng y.
Đường xuống núi là không thểđi, chỉ sợđường thông đến Thương Vân cốc cũng bị bảo vệ gắt gao rồi, y chỉđành leo lên mỏm núi, mượn cây cối ẩn nấp bản thân, may mà tuy rằng công phu khác bỏ hoang năm năm, “hầu tử công” trèo cây leo nóc nhà hồi nhỏ khiến đạo tổđau đầu vạn phần vẫn còn được.
Một ngọn Cửu Lộc sơn lớn như vậy, lẽ ra bắt một người có thể nói là mò kim đáy bể, Thi VôĐoan lại cẩn thận từng bước, nhưng không biết vì sao mà y cảm thấy người truy tung ngược lại càng lúc càng gần.
Thi Vô Đoan dừng chân, nấp sau một vách núi, nhíu mày thầm nghĩ, làm sao họ có thểđuổi kịp nhanh như vậy? Chẳng lẽ là trên người ta đã bị kẻ khác thêm thứ gì?
Y nghĩ lại, biết cước trình của mình tuyệt không thể bằng những “đồng môn” có thể ngự kiếm hoành không kia, tiếp tục thế này thì không lâu nữa sẽ bịđuổi kịp. Thi VôĐoan nhìn thoáng qua thỏ tinh cuộn tròn trong lòng, liền thả xuống đất, khẽđẩy nó một cái nói: “Chúng ta duyên phận đến đây thôi, sau này ngươi không cần theo ta nữa, đi đi.”
Thỏ tinh nằm sau bụi cỏ nhìn y chẳng hề nhúc nhích, Thi VôĐoan không đành lòng, bịđôi mắt nhỏđen láy kia nhìn đến có phần không đi được, lại thúc giục: “Đi đi, một ngọn núi lớn như vậy, luôn có chỗ cho ngươi dung thân.”
Thỏ tinh nhích thân thể béo tròn, dò xét chui đến dưới chân, cọống quần Thi VôĐoan.
Thi Vô Đoan bật cười, ngồi xổm xuống sờ cái đầu tròn vo của con thỏ, ngón tay thiếu niên khớp xương rõ ràng, bởi vì hơi gầy gò cho nên rất cứng, không hề mềm mại, lòng bàn tay nóng hầm hập, con thỏ không nhịn được híp mắt, Thi VôĐoan nói: “Thỏ huynh à, không phải ta không nói nghĩa khí, thật sự là ta hiện tại bản thân còn khó giữ, dẫn ngươi theo không phải liên lụy ngươi sao? Đến lúc đó ta đầu mình chẳng qua một đao, ngươi mang theo cái thân béo tròn này, còn phải bị nấu lên ăn thịt, nghĩ thôi đã thấy đáng thương. Hơn nữa ta thấy ngươi ít nhiều xem như có tu vi, đi theo ta tiêm nhiễm nhân quả, tương lai phải tính thế nào?”
“Chẳng lẽ muốn lấy thân báo đáp cho ta sao?” Thi VôĐoan rùng mình than thở, “Ôi, đừng nói ngươi tương lai không thể biến thành đại cô nương, cho dù biến thành đại cô nương, ta cũng chẳng tiêu thụđược cái mông bự như vậy đâu.”
Con thỏ vẻ mặt vô tri, chỉ híp mắt cọ bàn tay y, ýđồđể y vuốt lông cho, Thi VôĐoan lại gập ngón tay gõđầu nó một cái, làm nó giật nảy lên, sau đó thiếu niên đứng dậy. So với thỏ tinh mà nói, Thi VôĐoan lúc này có vẻ rất cao lớn, cao lớn đến mức có phần nhìn được không chạm được, y phất tay nói: “Thôi, chúng ta non xanh còn đó, nước biếc chảy dài đi, nếu ta may mắn không chết, sẽ mời ngươi ăn một giỏ lá rau tươi.”
Nói xong không nhìn ông bạn già bầu bạn năm năm lần nào nữa, dứt khoát rảo bước rời đi, trong lòng bỗng nhiên trống vắng, một chút thê lương tuôn lên cũng bị gióđêm thổi tan.
Đại thiên thế giới, vân vân chúng sinh đâu chỉ ngàn vạn, chỉ là cọ vai nối gót, tứ cố mịt mù, hóa ra một người có quan hệ với mình cũng chẳng có.
Sư phụ, Bạch Ly bọn họđều không còn nữa, Giang Hoa tiền bối là người tu tiên, nhớ năm đó mình còn vì pháđược Lục hồi trận của ông ấy mà dương dương tựđắc, nhưng hiện tại nghĩđến, khi đóông ấy thân là trận chủ, làm sao có thể không phát hiện? Có lẽ làđuổi ra nhìn thấy trên người mình liên lụy với đông đảo trần thế này, thủ vững nguyên tắc của người xuất thế, không dám vọng động thôi.
Bất quá những điều này cũng không hề gì, Thi VôĐoan biểu cảm hờ hững mà nghĩ, những điều này thật sự… chẳng hề gì.
Thi Vô Đoan đi nhanh, cho nên y không nhìn thấy thỏ tinh bị y ném lại xa xa bỗng nhiên mệt lử nằm dưới đất, sau đó một bóng trắng mơ mơ hồ hồ nổi lên từ người nó, cái bóng ấy như là dáng dấp thiếu niên, nhưng quá yếu ớt, trông như một làn khói, gió nhẹ cũng có thể khiến nó hưảo hơn một chút, tuy rằng gương mặt thiếu niên không rõ, chẳng biết vì sao lại khiến người ta cảm giác được làđang si mê nhìn phương hướng Thi VôĐoan đi xa.
Thi Vô Đoan vừa ngẫm nghĩ khả năng trên người mình đã bị giở trò, vừa bịđuổi nhanh chóng xuyên qua bụi gai, cây cối cùng đá núi, vòng qua trạm gác, cảm thấy truy binh càng lúc càng gần, mãi đến khi đi lên vách núi chỗ giao giới với Thương Vân cốc.
Y quay đầu, chỉ thấy đuốc lập lòe trên núi, một người ở nơi không xa chính là Bán Nhai chân nhân cầm đèn tự mình đuổi theo, tầm mắt Thi VôĐoan dừng trên ánh đèn có phần thiếu tự nhiên kia, nhìn ra ánh đèn chỉ về phương hướng của mình. Lúc này tinh bàn phía sau ẩn ẩn xao động, Thi VôĐoan bỗng nhiên nheo mắt, nở nụ cười nói: “Thì ra là thế.”
Y tháo tinh bàn xuống, chỉ thấy sao hỗn loạn, đưa tay lôi ra mấy sợi tinh ti, nhìn kỹ lạiquả nhiên thấy có một sợi tơ màu xanh cực mảnh ẩn nấp bên trong.
Bán Nhai xa xa nhìn thấy Thi VôĐoan một tay nâng tinh bàn đứng cạnh vách đáđưa lưng về phía mọi người, tưởng như tiến hai bước là ngã xuống, trong lòng vui vẻ kêu lên: “Tiểu tử, ngươi nếu thức thời còn không mau mau lăn xuống đây khoanh tay chịu trói!”
Thi Vô Đoan ngắt đứt bích ti kia, miệng thì thào đọc vài câu chú văn, sao liền cuốn lên, y chuyên chú nhìn tinh bàn, nghe vậy không hề quay đầu, chỉ nói khẽ: “Bán Nhai sư thúc, ông có biết, sinh tử mệnh chú, vay thọ số cho phàm nhân còn họa đến con cháu đời sau, huống chi là số phận của hoàng thất đại quốc mênh mông?”
Bán Nhai ngẩn ra, câu này lão từng láng máng nghe qua ởđâu, tinh ti ngàn vạn sợi dính dấp bên cạnh Thi VôĐoan, cơn gió vù vù sớm thổi tung tóc thiếu niên, cuốn ống tay áo lên, như là tùy thời phải cuốn y đi, ánh sáng u ám ảm đạm lại ngầm hàm quỷ khí kia kéo bóng y dài thật dài.
Có giây lát như vậy, lão lại cảm thấy như người đứng ở nơi đó không phải Thi VôĐoan mà là đạo tổ.
“Quốc vận đã cải, cục bát hoang rạn nứt đã thành định thế.” Thi VôĐoan ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm u ám, “Đây là ta dùng khoảng thời gian năm năm, mới nhìn ra được từ trên một ván cuối cùng sư phụ lưu lại.”
Bán Nhai lạnh lùng nói: “Toàn là nói bậy!”
Thi Vô Đoan quay đầu nhìn lão một cái, tinh quang trên tinh bàn trong tay dần tắt, tinh ti dần rút, y từ trên cao nhìn xuống Bán Nhai cười cười nói: “Sâu hè không thể hiểu băng, cũng phải, ta thừa lời với đồ ngu nhưông làm gì?”
Bán Nhai trợn mắt, còn chưa bao giờ có ai dám vô lễ với lão như thế, lão hung hãn trừng Thi VôĐoan một lát, bỗng nhiên đưa tay sang đệ tử bên cạnh, nói: “Lấy đến!”
Tưởng Sùng Văn lập tức hiểu ý, hai tay đặt một cây cung vào tay lão, Bán Nhai lạnh giọng nói: “Sư huynh còn muốn giữ cho ngươi một cái mạng nhỏ, ngươi đã không biết điều, khi sư diệt tổ như thế, hừ hừ, đừng trách lão hủ tâm ngoan thủ lạt.”
Thi Vô Đoan cười rộ lên, tiếng cười trong trẻo của thiếu niên vang vọng khắp núi, lập tức nói: “Sao dám làm phiền sư thúc đại giá?”
Còn chưa dứt lời đã không chút do dựôm tinh bàn nhún người nhảy xuống vách núi.
Những người đuổi bắt đều ngây ra, không ngờ y lại nhảy xuống như vậy, Tưởng Sùng Văn xin chỉ thị: “Sư thúc, việc này…”
Bán Nhai khoát tay, nheo mắt nói: “Bắt! Xuống núi bắt, tiểu súc sinh này quỷ kếđa đoan, tuyệt không có khả năng cứ thế tự tìm đường chết đơn giản như vậy, nhất định là có mưu kế khác.”
Thi Vô Đoan đương nhiên cóđường lui khác, y hồi nhỏ không biết đã chạy đến hậu sơn bao nhiêu lần, biết dưới vách núi này có một gốc cây già, tuy chưa khai linh trí nhưng sống đã mấy trăm năm, nhún người nhảy xuống như vậy vừa vặn được cành cây đỡ, y còn từng dùng chiêu này dọa Bạch Ly.
Tuy là như thế, cành lá kia cũng làm y đau buốt, Thi VôĐoan cuộn tròn người, rùng mình hít thở, thấp giọng nói: “Thụ gia gia, thân thểông thật là cường tráng, không kém năm đó!”
Y nhe răng méo miệng bò dậy, liếc xuống một cái, sau đó tài cao lớn mật theo cành đại thụ bò qua, hai tay túm chạc cây, thoắt cái đã trèo lên, chân giẫm một tảng đá to, mượn lực nhảy lên, rơi xuống một con đường đất nhỏ như ruột dê, theo con đường kia đi xuống là một đầm nước, trước kia Bạch Ly từng nói nơi này có thể thông đến dòng sông bên ngoài núi.
Thi Vô Đoan đến bên đầm, đưa tay sờ thử, chỉ cảm thấy nước lạnh buốt xương, nhưng lúc này cũng chẳng chúýđược nhiều như vậy, bọc áo khoác và vật tùy thân kỹ lưỡng, ra sức chà xát, rồi hít sâu một hơi nhảy xuống nơi sâu nhất đầm nước như người cá.
Trên Cửu Lộc sơn quá nửa đêm đèn đuốc sáng trưng, Bích Đàm nghe thấy hồi báo, trực tiếp ném bầu rượu vào mặt Bán Nhai, giậm chân nổi giận mắng: “Ngươi… ngươi được lắm! Ngươi làm quá tốt rồi!”
Bán Nhai lau rượu trên mặt, cười khẩy nói: “Sư huynh, chuyện đến bây giờ mà huynh vẫn chưa chịu tin lời ta sao?”
Bích Đàm dùng ngón tay ra sức chọc vào ngực lão, mắng: “Đây là ngươi để người ta đâm cột sống của chúng ta, nói chúng ta lang tâm cẩu phế, làm trưởng không hiền từ sao?”
Bán Nhai lui lại nửa bước: “Sư huynh, nên đoạn không đoạn, đây là lòng dạđàn bà!”
Bích Đàm tức đến run lên, nói: “Nó là một đứa trẻ còn nhỏ tuổi…”
“Ha!” Bán Nhai lại cười một tiếng, nói, “Phải, nó còn nhỏ tuổi, không hề có bụng dạ, thế vì sao mấy năm nay huynh ngàn phòng vạn phòng, lại không thể bồi dưỡng ra một phế vật vô dụng, còn dùng một đoạn nến đỏ bằng ngón tay vây được mấy đại đệ tử dưới chúng ta?”
Bích Đàm nhíu mày – việc này đúng là hơi mất mặt, vốn không nên nói quá tường tận, ai biết Bán Nhai thành thật như vậy, chẳng những không ý thức được mình đã làm mất mặt sư huynh, còn tiến lên một bước, dưới ánh đèn lại có chút dữ tợn, khá là dị khúc đồng công với Thanh thô của Huyền Tông: “Sư huynh, huynh không nhìn ra sao? Năm đó Huyền Tông đệ tử nhiều như vậy, lão quỷđạo tổ kia chỉ hợp ý tên nhãi này, nó há là vật trong ao? Hôm nay nếu để nó chạy, ngày khác nhất định hậu hoạn vô cùng!”
Bích Đàm không nói gì, Bán Nhai vô cùng đau đớn kêu như cha mẹ chết: “Sư huynh!”
Bích Đàm trầm mặc, chậm rãi bước vài bước trong phòng, tiếp đó ngồi về sau bàn, hồi lâu, chẳng biết hành vi của Thi VôĐoan đã khơi dậy lòng cảnh giác, hay là tác dụng của tiếng “sư huynh” bất ngờ uyển chuyển kia. Bích Đàm rốt cuộc thở dài nhắm mắt lại, khoát tay thấp giọng nói: “Đi đi.”
Bán Nhai mừng rỡ nói: “Vâng!”
“Khoan đã.” Bích Đàm gọi lão lại, lấy một ngọn đèn từ trên giá sách bên cạnh, do dự giây lát rồi đưa cho Bán Nhai nói: “Năm năm trước khi ta đi thăm nó, phát hiện trong vật tùy thân có một bộ tinh bàn, xem màu sắc thì chính là vật đại hung, ta không yên tâm, liền hạ một sợi ‘bích ti’ trên đó.”
Bán Nhai vì thế càng cao hứng, hỏi: “Thế chẳng phải là có thể dựa vào thứ này tìm tung tích tiểu súc sinh kia?”
Bích Đàm nói: “Đốt ngọn đèn này, theo phương hướng cái bóng làđược. Nếu ngươi tìm được nó… niệm tình cảm nhiều năm như vậy, đừng hại tính mạng, dẫn nó trở về gặp ta.”
Bán Nhai vội nhận lấy, cảm thấy sư huynh tuy rằng hơi thiếu quyết đoán, vẫn có chút dự kiến trước, liền vừa lòng thỏa ý khép cửa phòng quay người đi ra ngoài. Bích Đàm ở trong phòng còn nghe thấy lão hạ giọng nói “Soát núi”, hơi ngỡ ngàng nhìn hướng ánh nến trên bàn, chìa ngón tay vê trên ngọn nến, không nhịn được nhớ tới Thi VôĐoan lúc nhỏôm đùi mình làm nũng gây rối, trong lòng xót xa, suýt nữa lại rơi nước mắt.
Bích Đàm thầm nghĩ, ta đã làm ác nhân sao?
Trong quốc chiêm xem được tinh thần dị tượng, biết quốc vận Đại Càn đãđến cuối, kế tiếp tất là thiên tai liền nhân họa, bát phương khởi nghĩa, đến lúc đó khổ chẳng lẽ không phải là thiên hạ bách tính? Vì sao sư huynh cự tuyệt không nhận ý chỉ hỏi trời vay quốc vận?
Đây đâu phải tư dục bản thân.
Bích Đàm tự thấy trên không có lỗi với xã tắc, dưới không có lỗi với thương sinh, sao sư huynh không thể lý giải kia chứ?
Còn có Vô Đoan…
Nghe ý tứ của Bán Nhai thìước chừng đã sớm mưu đồ thoát ly Huyền Tông, Bích Đàm thầm nghĩ trong lòng, là ai trên núi này không tốt với nó sao? Năm năm qua, ăn uống sinh hoạt của hài tử kia không ai dám thiếu một chút, nó hồi nhỏ uống trộm lưu phong lộ của Khổ Nhược, tổn hại thân thể, vừa đến đêm đông là lạnh, dễ dàng bị ho, ông ta tự mình khai dược, bảo người cẩn thận sắc sẵn đem qua, còn lo lắng môn hạđệ tử có người bất lợi cho nó, đến bây giờ thủ vệ chỗ tiền chưởng môn vẫn chưa từng triệt.
Bích Đàm lẩm bẩm: “Ngươi còn muốn sư thúc phải thế nào đây?”
Dù là tảng đá, ôm trong lòng như vậy, cũng phải ủấm chứ?
Động tĩnh trên Cửu Lộc sơn, Nhan Chân không có khả năng không bị kinh động, hắn phái một thị tòng ra xem thử, thị vệ trở về báo: “Đại nhân, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn như làđang soát núi ấy, có cần thuộc hạđến chỗ Bích Đàm chân nhân hỏi thăm xem là chuyện gì không?”
Nhan Chân ngẫm nghĩ một chút mới lắc đầu: “Không cần. Chúng ta chẳng qua là làm khách thôi, đây là gia sự của người ta.”
Nói rồi cúi đầu, dưới ngọn đèn, khoác y phục xem nốt nửa cuốn sách còn lại.
Đêm nay, không biết bao nhiêu người mất ngủ.
Thi Vô Đoan không có khả năng thông thiên triệt địa, chỉ có thể thận trọng nghĩ biện pháp băng qua từng trạm gác, vắt óc suy tính tránh né truy binh.
Vừa quay đầu, trên Cửu Lộc sơn đèn đuốc lập lòe, tứ xứđều là người cầm đao kiếm chờ kết thúc tính mạng y.
Đường xuống núi là không thểđi, chỉ sợđường thông đến Thương Vân cốc cũng bị bảo vệ gắt gao rồi, y chỉđành leo lên mỏm núi, mượn cây cối ẩn nấp bản thân, may mà tuy rằng công phu khác bỏ hoang năm năm, “hầu tử công” trèo cây leo nóc nhà hồi nhỏ khiến đạo tổđau đầu vạn phần vẫn còn được.
Một ngọn Cửu Lộc sơn lớn như vậy, lẽ ra bắt một người có thể nói là mò kim đáy bể, Thi VôĐoan lại cẩn thận từng bước, nhưng không biết vì sao mà y cảm thấy người truy tung ngược lại càng lúc càng gần.
Thi Vô Đoan dừng chân, nấp sau một vách núi, nhíu mày thầm nghĩ, làm sao họ có thểđuổi kịp nhanh như vậy? Chẳng lẽ là trên người ta đã bị kẻ khác thêm thứ gì?
Y nghĩ lại, biết cước trình của mình tuyệt không thể bằng những “đồng môn” có thể ngự kiếm hoành không kia, tiếp tục thế này thì không lâu nữa sẽ bịđuổi kịp. Thi VôĐoan nhìn thoáng qua thỏ tinh cuộn tròn trong lòng, liền thả xuống đất, khẽđẩy nó một cái nói: “Chúng ta duyên phận đến đây thôi, sau này ngươi không cần theo ta nữa, đi đi.”
Thỏ tinh nằm sau bụi cỏ nhìn y chẳng hề nhúc nhích, Thi VôĐoan không đành lòng, bịđôi mắt nhỏđen láy kia nhìn đến có phần không đi được, lại thúc giục: “Đi đi, một ngọn núi lớn như vậy, luôn có chỗ cho ngươi dung thân.”
Thỏ tinh nhích thân thể béo tròn, dò xét chui đến dưới chân, cọống quần Thi VôĐoan.
Thi Vô Đoan bật cười, ngồi xổm xuống sờ cái đầu tròn vo của con thỏ, ngón tay thiếu niên khớp xương rõ ràng, bởi vì hơi gầy gò cho nên rất cứng, không hề mềm mại, lòng bàn tay nóng hầm hập, con thỏ không nhịn được híp mắt, Thi VôĐoan nói: “Thỏ huynh à, không phải ta không nói nghĩa khí, thật sự là ta hiện tại bản thân còn khó giữ, dẫn ngươi theo không phải liên lụy ngươi sao? Đến lúc đó ta đầu mình chẳng qua một đao, ngươi mang theo cái thân béo tròn này, còn phải bị nấu lên ăn thịt, nghĩ thôi đã thấy đáng thương. Hơn nữa ta thấy ngươi ít nhiều xem như có tu vi, đi theo ta tiêm nhiễm nhân quả, tương lai phải tính thế nào?”
“Chẳng lẽ muốn lấy thân báo đáp cho ta sao?” Thi VôĐoan rùng mình than thở, “Ôi, đừng nói ngươi tương lai không thể biến thành đại cô nương, cho dù biến thành đại cô nương, ta cũng chẳng tiêu thụđược cái mông bự như vậy đâu.”
Con thỏ vẻ mặt vô tri, chỉ híp mắt cọ bàn tay y, ýđồđể y vuốt lông cho, Thi VôĐoan lại gập ngón tay gõđầu nó một cái, làm nó giật nảy lên, sau đó thiếu niên đứng dậy. So với thỏ tinh mà nói, Thi VôĐoan lúc này có vẻ rất cao lớn, cao lớn đến mức có phần nhìn được không chạm được, y phất tay nói: “Thôi, chúng ta non xanh còn đó, nước biếc chảy dài đi, nếu ta may mắn không chết, sẽ mời ngươi ăn một giỏ lá rau tươi.”
Nói xong không nhìn ông bạn già bầu bạn năm năm lần nào nữa, dứt khoát rảo bước rời đi, trong lòng bỗng nhiên trống vắng, một chút thê lương tuôn lên cũng bị gióđêm thổi tan.
Đại thiên thế giới, vân vân chúng sinh đâu chỉ ngàn vạn, chỉ là cọ vai nối gót, tứ cố mịt mù, hóa ra một người có quan hệ với mình cũng chẳng có.
Sư phụ, Bạch Ly bọn họđều không còn nữa, Giang Hoa tiền bối là người tu tiên, nhớ năm đó mình còn vì pháđược Lục hồi trận của ông ấy mà dương dương tựđắc, nhưng hiện tại nghĩđến, khi đóông ấy thân là trận chủ, làm sao có thể không phát hiện? Có lẽ làđuổi ra nhìn thấy trên người mình liên lụy với đông đảo trần thế này, thủ vững nguyên tắc của người xuất thế, không dám vọng động thôi.
Bất quá những điều này cũng không hề gì, Thi VôĐoan biểu cảm hờ hững mà nghĩ, những điều này thật sự… chẳng hề gì.
Thi Vô Đoan đi nhanh, cho nên y không nhìn thấy thỏ tinh bị y ném lại xa xa bỗng nhiên mệt lử nằm dưới đất, sau đó một bóng trắng mơ mơ hồ hồ nổi lên từ người nó, cái bóng ấy như là dáng dấp thiếu niên, nhưng quá yếu ớt, trông như một làn khói, gió nhẹ cũng có thể khiến nó hưảo hơn một chút, tuy rằng gương mặt thiếu niên không rõ, chẳng biết vì sao lại khiến người ta cảm giác được làđang si mê nhìn phương hướng Thi VôĐoan đi xa.
Thi Vô Đoan vừa ngẫm nghĩ khả năng trên người mình đã bị giở trò, vừa bịđuổi nhanh chóng xuyên qua bụi gai, cây cối cùng đá núi, vòng qua trạm gác, cảm thấy truy binh càng lúc càng gần, mãi đến khi đi lên vách núi chỗ giao giới với Thương Vân cốc.
Y quay đầu, chỉ thấy đuốc lập lòe trên núi, một người ở nơi không xa chính là Bán Nhai chân nhân cầm đèn tự mình đuổi theo, tầm mắt Thi VôĐoan dừng trên ánh đèn có phần thiếu tự nhiên kia, nhìn ra ánh đèn chỉ về phương hướng của mình. Lúc này tinh bàn phía sau ẩn ẩn xao động, Thi VôĐoan bỗng nhiên nheo mắt, nở nụ cười nói: “Thì ra là thế.”
Y tháo tinh bàn xuống, chỉ thấy sao hỗn loạn, đưa tay lôi ra mấy sợi tinh ti, nhìn kỹ lạiquả nhiên thấy có một sợi tơ màu xanh cực mảnh ẩn nấp bên trong.
Bán Nhai xa xa nhìn thấy Thi VôĐoan một tay nâng tinh bàn đứng cạnh vách đáđưa lưng về phía mọi người, tưởng như tiến hai bước là ngã xuống, trong lòng vui vẻ kêu lên: “Tiểu tử, ngươi nếu thức thời còn không mau mau lăn xuống đây khoanh tay chịu trói!”
Thi Vô Đoan ngắt đứt bích ti kia, miệng thì thào đọc vài câu chú văn, sao liền cuốn lên, y chuyên chú nhìn tinh bàn, nghe vậy không hề quay đầu, chỉ nói khẽ: “Bán Nhai sư thúc, ông có biết, sinh tử mệnh chú, vay thọ số cho phàm nhân còn họa đến con cháu đời sau, huống chi là số phận của hoàng thất đại quốc mênh mông?”
Bán Nhai ngẩn ra, câu này lão từng láng máng nghe qua ởđâu, tinh ti ngàn vạn sợi dính dấp bên cạnh Thi VôĐoan, cơn gió vù vù sớm thổi tung tóc thiếu niên, cuốn ống tay áo lên, như là tùy thời phải cuốn y đi, ánh sáng u ám ảm đạm lại ngầm hàm quỷ khí kia kéo bóng y dài thật dài.
Có giây lát như vậy, lão lại cảm thấy như người đứng ở nơi đó không phải Thi VôĐoan mà là đạo tổ.
“Quốc vận đã cải, cục bát hoang rạn nứt đã thành định thế.” Thi VôĐoan ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm u ám, “Đây là ta dùng khoảng thời gian năm năm, mới nhìn ra được từ trên một ván cuối cùng sư phụ lưu lại.”
Bán Nhai lạnh lùng nói: “Toàn là nói bậy!”
Thi Vô Đoan quay đầu nhìn lão một cái, tinh quang trên tinh bàn trong tay dần tắt, tinh ti dần rút, y từ trên cao nhìn xuống Bán Nhai cười cười nói: “Sâu hè không thể hiểu băng, cũng phải, ta thừa lời với đồ ngu nhưông làm gì?”
Bán Nhai trợn mắt, còn chưa bao giờ có ai dám vô lễ với lão như thế, lão hung hãn trừng Thi VôĐoan một lát, bỗng nhiên đưa tay sang đệ tử bên cạnh, nói: “Lấy đến!”
Tưởng Sùng Văn lập tức hiểu ý, hai tay đặt một cây cung vào tay lão, Bán Nhai lạnh giọng nói: “Sư huynh còn muốn giữ cho ngươi một cái mạng nhỏ, ngươi đã không biết điều, khi sư diệt tổ như thế, hừ hừ, đừng trách lão hủ tâm ngoan thủ lạt.”
Thi Vô Đoan cười rộ lên, tiếng cười trong trẻo của thiếu niên vang vọng khắp núi, lập tức nói: “Sao dám làm phiền sư thúc đại giá?”
Còn chưa dứt lời đã không chút do dựôm tinh bàn nhún người nhảy xuống vách núi.
Những người đuổi bắt đều ngây ra, không ngờ y lại nhảy xuống như vậy, Tưởng Sùng Văn xin chỉ thị: “Sư thúc, việc này…”
Bán Nhai khoát tay, nheo mắt nói: “Bắt! Xuống núi bắt, tiểu súc sinh này quỷ kếđa đoan, tuyệt không có khả năng cứ thế tự tìm đường chết đơn giản như vậy, nhất định là có mưu kế khác.”
Thi Vô Đoan đương nhiên cóđường lui khác, y hồi nhỏ không biết đã chạy đến hậu sơn bao nhiêu lần, biết dưới vách núi này có một gốc cây già, tuy chưa khai linh trí nhưng sống đã mấy trăm năm, nhún người nhảy xuống như vậy vừa vặn được cành cây đỡ, y còn từng dùng chiêu này dọa Bạch Ly.
Tuy là như thế, cành lá kia cũng làm y đau buốt, Thi VôĐoan cuộn tròn người, rùng mình hít thở, thấp giọng nói: “Thụ gia gia, thân thểông thật là cường tráng, không kém năm đó!”
Y nhe răng méo miệng bò dậy, liếc xuống một cái, sau đó tài cao lớn mật theo cành đại thụ bò qua, hai tay túm chạc cây, thoắt cái đã trèo lên, chân giẫm một tảng đá to, mượn lực nhảy lên, rơi xuống một con đường đất nhỏ như ruột dê, theo con đường kia đi xuống là một đầm nước, trước kia Bạch Ly từng nói nơi này có thể thông đến dòng sông bên ngoài núi.
Thi Vô Đoan đến bên đầm, đưa tay sờ thử, chỉ cảm thấy nước lạnh buốt xương, nhưng lúc này cũng chẳng chúýđược nhiều như vậy, bọc áo khoác và vật tùy thân kỹ lưỡng, ra sức chà xát, rồi hít sâu một hơi nhảy xuống nơi sâu nhất đầm nước như người cá.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trên Cửu Lộc sơn quá nửa đêm đèn đuốc sáng trưng, Bích Đàm nghe thấy hồi báo, trực tiếp ném bầu rượu vào mặt Bán Nhai, giậm chân nổi giận mắng: “Ngươi… ngươi được lắm! Ngươi làm quá tốt rồi!”
Bán Nhai lau rượu trên mặt, cười khẩy nói: “Sư huynh, chuyện đến bây giờ mà huynh vẫn chưa chịu tin lời ta sao?”
Bích Đàm dùng ngón tay ra sức chọc vào ngực lão, mắng: “Đây là ngươi để người ta đâm cột sống của chúng ta, nói chúng ta lang tâm cẩu phế, làm trưởng không hiền từ sao?”
Bán Nhai lui lại nửa bước: “Sư huynh, nên đoạn không đoạn, đây là lòng dạđàn bà!”
Bích Đàm tức đến run lên, nói: “Nó là một đứa trẻ còn nhỏ tuổi…”
“Ha!” Bán Nhai lại cười một tiếng, nói, “Phải, nó còn nhỏ tuổi, không hề có bụng dạ, thế vì sao mấy năm nay huynh ngàn phòng vạn phòng, lại không thể bồi dưỡng ra một phế vật vô dụng, còn dùng một đoạn nến đỏ bằng ngón tay vây được mấy đại đệ tử dưới chúng ta?”
Bích Đàm nhíu mày – việc này đúng là hơi mất mặt, vốn không nên nói quá tường tận, ai biết Bán Nhai thành thật như vậy, chẳng những không ý thức được mình đã làm mất mặt sư huynh, còn tiến lên một bước, dưới ánh đèn lại có chút dữ tợn, khá là dị khúc đồng công với Thanh thô của Huyền Tông: “Sư huynh, huynh không nhìn ra sao? Năm đó Huyền Tông đệ tử nhiều như vậy, lão quỷđạo tổ kia chỉ hợp ý tên nhãi này, nó há là vật trong ao? Hôm nay nếu để nó chạy, ngày khác nhất định hậu hoạn vô cùng!”
Bích Đàm không nói gì, Bán Nhai vô cùng đau đớn kêu như cha mẹ chết: “Sư huynh!”
Bích Đàm trầm mặc, chậm rãi bước vài bước trong phòng, tiếp đó ngồi về sau bàn, hồi lâu, chẳng biết hành vi của Thi VôĐoan đã khơi dậy lòng cảnh giác, hay là tác dụng của tiếng “sư huynh” bất ngờ uyển chuyển kia. Bích Đàm rốt cuộc thở dài nhắm mắt lại, khoát tay thấp giọng nói: “Đi đi.”
Bán Nhai mừng rỡ nói: “Vâng!”
“Khoan đã.” Bích Đàm gọi lão lại, lấy một ngọn đèn từ trên giá sách bên cạnh, do dự giây lát rồi đưa cho Bán Nhai nói: “Năm năm trước khi ta đi thăm nó, phát hiện trong vật tùy thân có một bộ tinh bàn, xem màu sắc thì chính là vật đại hung, ta không yên tâm, liền hạ một sợi ‘bích ti’ trên đó.”
Bán Nhai vì thế càng cao hứng, hỏi: “Thế chẳng phải là có thể dựa vào thứ này tìm tung tích tiểu súc sinh kia?”
Bích Đàm nói: “Đốt ngọn đèn này, theo phương hướng cái bóng làđược. Nếu ngươi tìm được nó… niệm tình cảm nhiều năm như vậy, đừng hại tính mạng, dẫn nó trở về gặp ta.”
Bán Nhai vội nhận lấy, cảm thấy sư huynh tuy rằng hơi thiếu quyết đoán, vẫn có chút dự kiến trước, liền vừa lòng thỏa ý khép cửa phòng quay người đi ra ngoài. Bích Đàm ở trong phòng còn nghe thấy lão hạ giọng nói “Soát núi”, hơi ngỡ ngàng nhìn hướng ánh nến trên bàn, chìa ngón tay vê trên ngọn nến, không nhịn được nhớ tới Thi VôĐoan lúc nhỏôm đùi mình làm nũng gây rối, trong lòng xót xa, suýt nữa lại rơi nước mắt.
Bích Đàm thầm nghĩ, ta đã làm ác nhân sao?
Trong quốc chiêm xem được tinh thần dị tượng, biết quốc vận Đại Càn đãđến cuối, kế tiếp tất là thiên tai liền nhân họa, bát phương khởi nghĩa, đến lúc đó khổ chẳng lẽ không phải là thiên hạ bách tính? Vì sao sư huynh cự tuyệt không nhận ý chỉ hỏi trời vay quốc vận?
Đây đâu phải tư dục bản thân.
Bích Đàm tự thấy trên không có lỗi với xã tắc, dưới không có lỗi với thương sinh, sao sư huynh không thể lý giải kia chứ?
Còn có Vô Đoan…
Nghe ý tứ của Bán Nhai thìước chừng đã sớm mưu đồ thoát ly Huyền Tông, Bích Đàm thầm nghĩ trong lòng, là ai trên núi này không tốt với nó sao? Năm năm qua, ăn uống sinh hoạt của hài tử kia không ai dám thiếu một chút, nó hồi nhỏ uống trộm lưu phong lộ của Khổ Nhược, tổn hại thân thể, vừa đến đêm đông là lạnh, dễ dàng bị ho, ông ta tự mình khai dược, bảo người cẩn thận sắc sẵn đem qua, còn lo lắng môn hạđệ tử có người bất lợi cho nó, đến bây giờ thủ vệ chỗ tiền chưởng môn vẫn chưa từng triệt.
Bích Đàm lẩm bẩm: “Ngươi còn muốn sư thúc phải thế nào đây?”
Dù là tảng đá, ôm trong lòng như vậy, cũng phải ủấm chứ?
Động tĩnh trên Cửu Lộc sơn, Nhan Chân không có khả năng không bị kinh động, hắn phái một thị tòng ra xem thử, thị vệ trở về báo: “Đại nhân, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn như làđang soát núi ấy, có cần thuộc hạđến chỗ Bích Đàm chân nhân hỏi thăm xem là chuyện gì không?”
Nhan Chân ngẫm nghĩ một chút mới lắc đầu: “Không cần. Chúng ta chẳng qua là làm khách thôi, đây là gia sự của người ta.”
Nói rồi cúi đầu, dưới ngọn đèn, khoác y phục xem nốt nửa cuốn sách còn lại.
Đêm nay, không biết bao nhiêu người mất ngủ.
Thi Vô Đoan không có khả năng thông thiên triệt địa, chỉ có thể thận trọng nghĩ biện pháp băng qua từng trạm gác, vắt óc suy tính tránh né truy binh.
Vừa quay đầu, trên Cửu Lộc sơn đèn đuốc lập lòe, tứ xứđều là người cầm đao kiếm chờ kết thúc tính mạng y.
Đường xuống núi là không thểđi, chỉ sợđường thông đến Thương Vân cốc cũng bị bảo vệ gắt gao rồi, y chỉđành leo lên mỏm núi, mượn cây cối ẩn nấp bản thân, may mà tuy rằng công phu khác bỏ hoang năm năm, “hầu tử công” trèo cây leo nóc nhà hồi nhỏ khiến đạo tổđau đầu vạn phần vẫn còn được.
Một ngọn Cửu Lộc sơn lớn như vậy, lẽ ra bắt một người có thể nói là mò kim đáy bể, Thi VôĐoan lại cẩn thận từng bước, nhưng không biết vì sao mà y cảm thấy người truy tung ngược lại càng lúc càng gần.
Thi Vô Đoan dừng chân, nấp sau một vách núi, nhíu mày thầm nghĩ, làm sao họ có thểđuổi kịp nhanh như vậy? Chẳng lẽ là trên người ta đã bị kẻ khác thêm thứ gì?
Y nghĩ lại, biết cước trình của mình tuyệt không thể bằng những “đồng môn” có thể ngự kiếm hoành không kia, tiếp tục thế này thì không lâu nữa sẽ bịđuổi kịp. Thi VôĐoan nhìn thoáng qua thỏ tinh cuộn tròn trong lòng, liền thả xuống đất, khẽđẩy nó một cái nói: “Chúng ta duyên phận đến đây thôi, sau này ngươi không cần theo ta nữa, đi đi.”
Thỏ tinh nằm sau bụi cỏ nhìn y chẳng hề nhúc nhích, Thi VôĐoan không đành lòng, bịđôi mắt nhỏđen láy kia nhìn đến có phần không đi được, lại thúc giục: “Đi đi, một ngọn núi lớn như vậy, luôn có chỗ cho ngươi dung thân.”
Thỏ tinh nhích thân thể béo tròn, dò xét chui đến dưới chân, cọống quần Thi VôĐoan.
Thi Vô Đoan bật cười, ngồi xổm xuống sờ cái đầu tròn vo của con thỏ, ngón tay thiếu niên khớp xương rõ ràng, bởi vì hơi gầy gò cho nên rất cứng, không hề mềm mại, lòng bàn tay nóng hầm hập, con thỏ không nhịn được híp mắt, Thi VôĐoan nói: “Thỏ huynh à, không phải ta không nói nghĩa khí, thật sự là ta hiện tại bản thân còn khó giữ, dẫn ngươi theo không phải liên lụy ngươi sao? Đến lúc đó ta đầu mình chẳng qua một đao, ngươi mang theo cái thân béo tròn này, còn phải bị nấu lên ăn thịt, nghĩ thôi đã thấy đáng thương. Hơn nữa ta thấy ngươi ít nhiều xem như có tu vi, đi theo ta tiêm nhiễm nhân quả, tương lai phải tính thế nào?”
“Chẳng lẽ muốn lấy thân báo đáp cho ta sao?” Thi VôĐoan rùng mình than thở, “Ôi, đừng nói ngươi tương lai không thể biến thành đại cô nương, cho dù biến thành đại cô nương, ta cũng chẳng tiêu thụđược cái mông bự như vậy đâu.”
Con thỏ vẻ mặt vô tri, chỉ híp mắt cọ bàn tay y, ýđồđể y vuốt lông cho, Thi VôĐoan lại gập ngón tay gõđầu nó một cái, làm nó giật nảy lên, sau đó thiếu niên đứng dậy. So với thỏ tinh mà nói, Thi VôĐoan lúc này có vẻ rất cao lớn, cao lớn đến mức có phần nhìn được không chạm được, y phất tay nói: “Thôi, chúng ta non xanh còn đó, nước biếc chảy dài đi, nếu ta may mắn không chết, sẽ mời ngươi ăn một giỏ lá rau tươi.”
Nói xong không nhìn ông bạn già bầu bạn năm năm lần nào nữa, dứt khoát rảo bước rời đi, trong lòng bỗng nhiên trống vắng, một chút thê lương tuôn lên cũng bị gióđêm thổi tan.
Đại thiên thế giới, vân vân chúng sinh đâu chỉ ngàn vạn, chỉ là cọ vai nối gót, tứ cố mịt mù, hóa ra một người có quan hệ với mình cũng chẳng có.
Sư phụ, Bạch Ly bọn họđều không còn nữa, Giang Hoa tiền bối là người tu tiên, nhớ năm đó mình còn vì pháđược Lục hồi trận của ông ấy mà dương dương tựđắc, nhưng hiện tại nghĩđến, khi đóông ấy thân là trận chủ, làm sao có thể không phát hiện? Có lẽ làđuổi ra nhìn thấy trên người mình liên lụy với đông đảo trần thế này, thủ vững nguyên tắc của người xuất thế, không dám vọng động thôi.
Bất quá những điều này cũng không hề gì, Thi VôĐoan biểu cảm hờ hững mà nghĩ, những điều này thật sự… chẳng hề gì.
Thi Vô Đoan đi nhanh, cho nên y không nhìn thấy thỏ tinh bị y ném lại xa xa bỗng nhiên mệt lử nằm dưới đất, sau đó một bóng trắng mơ mơ hồ hồ nổi lên từ người nó, cái bóng ấy như là dáng dấp thiếu niên, nhưng quá yếu ớt, trông như một làn khói, gió nhẹ cũng có thể khiến nó hưảo hơn một chút, tuy rằng gương mặt thiếu niên không rõ, chẳng biết vì sao lại khiến người ta cảm giác được làđang si mê nhìn phương hướng Thi VôĐoan đi xa.
Thi Vô Đoan vừa ngẫm nghĩ khả năng trên người mình đã bị giở trò, vừa bịđuổi nhanh chóng xuyên qua bụi gai, cây cối cùng đá núi, vòng qua trạm gác, cảm thấy truy binh càng lúc càng gần, mãi đến khi đi lên vách núi chỗ giao giới với Thương Vân cốc.
Y quay đầu, chỉ thấy đuốc lập lòe trên núi, một người ở nơi không xa chính là Bán Nhai chân nhân cầm đèn tự mình đuổi theo, tầm mắt Thi VôĐoan dừng trên ánh đèn có phần thiếu tự nhiên kia, nhìn ra ánh đèn chỉ về phương hướng của mình. Lúc này tinh bàn phía sau ẩn ẩn xao động, Thi VôĐoan bỗng nhiên nheo mắt, nở nụ cười nói: “Thì ra là thế.”
Y tháo tinh bàn xuống, chỉ thấy sao hỗn loạn, đưa tay lôi ra mấy sợi tinh ti, nhìn kỹ lạiquả nhiên thấy có một sợi tơ màu xanh cực mảnh ẩn nấp bên trong.
Bán Nhai xa xa nhìn thấy Thi VôĐoan một tay nâng tinh bàn đứng cạnh vách đáđưa lưng về phía mọi người, tưởng như tiến hai bước là ngã xuống, trong lòng vui vẻ kêu lên: “Tiểu tử, ngươi nếu thức thời còn không mau mau lăn xuống đây khoanh tay chịu trói!”
Thi Vô Đoan ngắt đứt bích ti kia, miệng thì thào đọc vài câu chú văn, sao liền cuốn lên, y chuyên chú nhìn tinh bàn, nghe vậy không hề quay đầu, chỉ nói khẽ: “Bán Nhai sư thúc, ông có biết, sinh tử mệnh chú, vay thọ số cho phàm nhân còn họa đến con cháu đời sau, huống chi là số phận của hoàng thất đại quốc mênh mông?”
Bán Nhai ngẩn ra, câu này lão từng láng máng nghe qua ởđâu, tinh ti ngàn vạn sợi dính dấp bên cạnh Thi VôĐoan, cơn gió vù vù sớm thổi tung tóc thiếu niên, cuốn ống tay áo lên, như là tùy thời phải cuốn y đi, ánh sáng u ám ảm đạm lại ngầm hàm quỷ khí kia kéo bóng y dài thật dài.
Có giây lát như vậy, lão lại cảm thấy như người đứng ở nơi đó không phải Thi VôĐoan mà là đạo tổ.
“Quốc vận đã cải, cục bát hoang rạn nứt đã thành định thế.” Thi VôĐoan ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm u ám, “Đây là ta dùng khoảng thời gian năm năm, mới nhìn ra được từ trên một ván cuối cùng sư phụ lưu lại.”
Bán Nhai lạnh lùng nói: “Toàn là nói bậy!”
Thi Vô Đoan quay đầu nhìn lão một cái, tinh quang trên tinh bàn trong tay dần tắt, tinh ti dần rút, y từ trên cao nhìn xuống Bán Nhai cười cười nói: “Sâu hè không thể hiểu băng, cũng phải, ta thừa lời với đồ ngu nhưông làm gì?”
Bán Nhai trợn mắt, còn chưa bao giờ có ai dám vô lễ với lão như thế, lão hung hãn trừng Thi VôĐoan một lát, bỗng nhiên đưa tay sang đệ tử bên cạnh, nói: “Lấy đến!”
Tưởng Sùng Văn lập tức hiểu ý, hai tay đặt một cây cung vào tay lão, Bán Nhai lạnh giọng nói: “Sư huynh còn muốn giữ cho ngươi một cái mạng nhỏ, ngươi đã không biết điều, khi sư diệt tổ như thế, hừ hừ, đừng trách lão hủ tâm ngoan thủ lạt.”
Thi Vô Đoan cười rộ lên, tiếng cười trong trẻo của thiếu niên vang vọng khắp núi, lập tức nói: “Sao dám làm phiền sư thúc đại giá?”
Còn chưa dứt lời đã không chút do dựôm tinh bàn nhún người nhảy xuống vách núi.
Những người đuổi bắt đều ngây ra, không ngờ y lại nhảy xuống như vậy, Tưởng Sùng Văn xin chỉ thị: “Sư thúc, việc này…”
Bán Nhai khoát tay, nheo mắt nói: “Bắt! Xuống núi bắt, tiểu súc sinh này quỷ kếđa đoan, tuyệt không có khả năng cứ thế tự tìm đường chết đơn giản như vậy, nhất định là có mưu kế khác.”
Thi Vô Đoan đương nhiên cóđường lui khác, y hồi nhỏ không biết đã chạy đến hậu sơn bao nhiêu lần, biết dưới vách núi này có một gốc cây già, tuy chưa khai linh trí nhưng sống đã mấy trăm năm, nhún người nhảy xuống như vậy vừa vặn được cành cây đỡ, y còn từng dùng chiêu này dọa Bạch Ly.
Tuy là như thế, cành lá kia cũng làm y đau buốt, Thi VôĐoan cuộn tròn người, rùng mình hít thở, thấp giọng nói: “Thụ gia gia, thân thểông thật là cường tráng, không kém năm đó!”
Y nhe răng méo miệng bò dậy, liếc xuống một cái, sau đó tài cao lớn mật theo cành đại thụ bò qua, hai tay túm chạc cây, thoắt cái đã trèo lên, chân giẫm một tảng đá to, mượn lực nhảy lên, rơi xuống một con đường đất nhỏ như ruột dê, theo con đường kia đi xuống là một đầm nước, trước kia Bạch Ly từng nói nơi này có thể thông đến dòng sông bên ngoài núi.
Thi Vô Đoan đến bên đầm, đưa tay sờ thử, chỉ cảm thấy nước lạnh buốt xương, nhưng lúc này cũng chẳng chúýđược nhiều như vậy, bọc áo khoác và vật tùy thân kỹ lưỡng, ra sức chà xát, rồi hít sâu một hơi nhảy xuống nơi sâu nhất đầm nước như người cá.