“Ồ.” Thi VôĐoan gật đầu, nói, “Bởi vì chủý là của ta.”
“Vì sao?” Mạnh Trung Dũng nhìn y khá khó hiểu, hỏi, “Ngươi ra chủý kém cỏi này làm gì?”
Thi Vô Đoan không hềáp lực màđem một xấp giấy tiền dày cộp nhét hết vào chậu than, lửa nhanh chóng bịđè tắt, đầu ngón tay y tóe lên một ngọn lửa nhỏ, như không hề sợ nóng, giống nhưđầu ngón tay y chính làđồđánh lửa.
Mạnh Trung Dũng mỗi lần thấy màn này đều cảm thấy rất thần kỳ, hắn là xuất thân hộ viện nhàđại hộ, trời sinh dũng mãnh phi thường, là kỳ tài võ học, đánh nhau kháđược, nhưng trên đại lục này, người tu tiên tu đạo suy cho cùng là lông phượng sừng lân, còn hiếm lạ hơn đại trân châu thái hậu nương nương cài trên đầu, là một hai loại mà bình dân bách tính cuối đời cũng không thấy được. Cho nên hắn vẫn rất sùng bái những trò này của Thi VôĐoan, cho rằng y còn có bản lĩnh hơn những hán tử xiếc ảo thuật giỏi nhất.
“Không phỏng tay sao?” Mạnh Trung Dũng cực kỳ gan dạ dùng ngón tay chạm một chút, lập tức bị phỏng rụt phắt tay về, “Ôi, là lửa thật kìa!”
Ngọn lửa chợt sáng chợt tối ánh trong mắt Thi VôĐoan, y thấp giọng nói: “Đây cũng là chuyện không có biện pháp, nhân mã của đại ca thoạt nhìn không ít, nhưng có một phần rất lớn làđi theo kiếm cơm, chúng ta không buôn bán, không ai nộp thuế cho, mấy năm liền thu hoạch không tốt, đâu thể ra phố cướp đường? Không có tiền lương thì lấy gì nuôi những người này?”
“À!” Mạnh Trung Dũng chợt tỉnh ngộ: “Ta hiểu rồi, chúng ta là tới ăn chực chỗ họ Thôi!”
“A…” Thi Vô Đoan ngẫm nghĩ một chút, “Đúng, cũng có thể nói như vậy.”
Y nói xong thì giấy cũng cháy sạch, bèn đứng dậy quấn lại y phục trên người, cảm giác được một cơn gió lạnh phảng phất đã thổi khô quần áo, liền nói: “Ta về phòng đây, đừng quên rửa bát đấy.”
Mạnh Trung Dũng nhìn dáng vẻ của y, dường như bỗng nhiên phúc đến lòng sáng, dùng bàn tay như quạt bồđèđầu y, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt y, lúng túng nói: “Ngươi còn nhỏ tuổi, tâm tưđừng nên luôn nặng nề như vậy, không dễ nuôi sống đâu.”
Lời này không phải hắn nghĩ ra được, mà là nghe thấy đại ca Cố Hoài Dương nói với tam ca Lục Vân Châu, Mạnh Trung Dũng kỳ thật không nhìn ra người trẻ tuổi trên mặt nhân nghĩa đạo đức một bụng ý nghĩ xấu còn rất tự luyến này có chỗ nào “tâm tư rất nặng”– ngoại trừ thời điểm trên bàn cơm tranh thịt mưu trước động sau, xuống tay ổn chuẩn ác.
Nhưng dáng vẻ nhìn chậu than đầy tro tàn, không chút do dựđứng lên của Thi VôĐoan, đột nhiên khiến hắn loáng thoáng nhớ tới lời Cố Hoài Dương từng nói.
Thi Vô Đoan vốn định ởđây suốt đêm, lại cảm thấy bị tên ngốc này bắt gặp khá xấu hổ, vì thế dự tính Giang Hoa tiền bối ở bên dưới cũng coi là“gia tài bạc triệu” rồi, bèn qua loa kết thúc, bỗng nhiên nghe thấy một câu như vậy, thoáng dừng bước, sau đóđáp một tiếng như lấy lệ, nhẹ nhàng kéo cánh cửa gỗ, trục cửa phát ra một tiếng “két” nhỏ, rồi không còn động tĩnh.
Cố Hoài Dương có mấy huynh đệ kết bái, hắn tự nhận làđại ca, lão nhị tên Cù Phong, đã chết trận, lão tam Lục Vân Châu nguyên bản là người trong giang hồ, bình nhật trừ mấy huynh đệ thân cận thì không hay nói chuyện với người khác, có cô con gái ba tuổi tên Lục Lộ, không thường ra tay, nhưng truyền rằng võ nghệ thập phần cao cường, là một nhân tài rất giỏi, trên giang hồ còn có danh hào gìđó, cóđiều Lục Vân Châu không muốn để người ta nhắc tới lắm, mọi người cũng không nói.
Lão tứ là góa phụ của một tiêu sư, khuê danh Lý Như Sương, mọi người gọi nàng là Lý tứ nương, người tuấn tú, bình nhật nói chuyện cũng hòa nhã, chẳng qua trong xương cốt lại là một nữ trung hào kiệt, trong tay hai đoạn trường tiên, phàm là có mắt thì không ai dám trêu chọc.
Lão ngũ thì là Mạnh Trung Dũng này.
Thi Vô Đoan miễn cưỡng tính là tiểu lục – dù rằng những anh hùng hảo hán này đôi khi dễ dàng coi tiểu huynh đệ này là con.
“An Khánh vương” Thôi Hộ kỳ thật cũng không ngốc lắm, chíít hắn nhìn ra đám người này tự thành một tiểu đoàn thể, bình nhật không phục quản chế lắm, thời điểm Cố Hoài Dương dẫn người đến nương nhờ, thực ra trong lòng Thôi Hộ còn khá lâng lâng, thấy địa bàn của mình mở rộng, thuộc hạ nhiều hơn, nhưng quân sư quạt mo Trương què lại nhắc nhở hắn – phải lưu ý dưỡng hổ vi hoạn.
Trương què từng là một tiên sinh trướng phòng, để một bộ râu dê, hình tượng đó bộ dáng đó quả thực như sinh ra để làm quân sư quạt mo cho phản tặc.
Trương què cho rằng, Cố Hoài Dương đánh nhau được đọc sách được, còn rất giỏi kết giao thổ phỉ lưu khấu, là một lưu manh có văn hóa, loại lưu manh này không giống với Mạnh Trung Dũng, cực kỳ nguy hiểm, nhất thời thẩm tra thời cuộc nương nhờ An Khánh vương, là muốn tìm đại thụđể hóng mát. Chỉ sợ con khỉ hóng mát này dã tâm không nhỏ, tương lai vạn nhất An Khánh vương thế yếu thì nó phải nhảy lên thay.
Thôi Hộ vẫn cảm thấy Trương què là người thông minh nhất trên đời này, tin tưởng không hề nghi ngờ, vì thế quyết định phải nghĩ cách phân tách nhân mã của Cố Hoài Dương, chờ sau khi bọn họ thu xếp ổn thỏa, cho đòn phủđầu thứ nhất – yêu cầu nhân mã Cố Hoài Dương dẫn đến theo quy củ của hắn, đánh tan rồi biên chế trong đội ngũ của mình.
Cố Hoài Dương đáp ứng thống khoái dị thường, ngày hôm sau không biết kiếm từđâu ra một đống khăn đỏ, phát cho các huynh đệ trước kia mỗi người một cái, nói làđể làm kỷ niệm, vì thếđoàn “quân Khăn Đỏ” này vào biên chế của Thôi Hộ, cứ như thể rắc vài hạt gạo vào đống cát, Sở hà Hán giới thập phần rõ ràng không nói, Thôi Hộ còn đau đầu phát hiện, chưa đến vài hôm đã xảy ra nhiều sự kiện ẩu đả quân Khăn Đỏđánh nhau với quân bản địa, một đám đại lão gia ồn ào hệt như vịt trụi lông trên chợ, cạc cạc chiếp chiếp đau hết cảđầu.
Thôi Hộ phát hiện, vô luận là thời gian mình nghe hát hay thời gian phóng túng với tiểu thiếp đều bị giảm mạnh, mà thường thì người của hai bên bùng nổ xung đột đều là quy mô lớn, giống như có ai đang rắp tâm quấy rối, căn nguyên quá nửa khó bề phân biệt, bảo người tra cũng chẳng tra ra nguyên cớ, sau khi An Khánh vương năm lần bảy lượt bất đắc dĩ xách quần từ chỗ nhuyễn hương ôn ngọc đi ra, nghe một đám hán tử cao lớn thô kệch đầy mùi mồ hôi chửi mẹ nhau, lần đầu tiên cảm thấy chủý này của Trương què cực kỳ tệ hại.
Đáng sợ nhất còn chưa phải xung đột, mà là một số người vốn không quấn khăn đỏ, thông qua sự cổđộng của những người dụng tâm kín đáo “nào đó”, lại cũng quấn khăn đỏ, qua hai tháng chuyện quỷ dị hơn đã xảy ra, các nữ nhân trong thành không biết nổi điên gì mà bắt đầu học theo Lý tứ nương, quấn khăn lụa đỏ trên cổ, đua nhau bắt chước thành phong trào, thậm chíđại cô nương tiểu tức phụđi ra đi vào tiền đình hậu viện tựa như một đống đèn ***g đỏ thẫm cao thấp mập ốm bất nhất, rất là tráng lệ.
Không phải là muốn lẫn lộn sao? Thôi Hộ cùng Trương què thương lượng rất lâu, cảm thấy đoàn người Cố Hoài Dương thật sự là phiền toái lớn, phải tống cổđi mới được.
Ngay sau khi họ buồn rầu hai ba tháng, cơ hội tới – cách An Khánh không đến ba mươi dặm có một ngọn núi nhỏ tên là Tất Thu sơn, dưới Tất Thu sơn cũng có một thành phố núi tên là Cổ Cát, trong thành Cổ Cát hiện giờ cũng xuất hiện một Cổ Cát vương.
Cổ Cát và An Khánh cùng thuộc quận Hải Ninh, Thôi Hộ cho rằng quận Hải Ninh một nơi bé tẹo teo mà trước mắt cóđến hai “Vương gia”, thật sự chẳng ra làm sao, vì thế vừa lúc mượn cơ hội này, quyết định tống cổđám Cố Hoài Dương.
Thôi Hộ mời Cố Hoài Dương đến nhà, Trương què bồi, lúc cơm no rượu say liền đem chuyện này nói với Cố Hoài Dương. Cố Hoài Dương chỉ dẫn theo mình Thi VôĐoan – Lục Vân Châu không kiên nhẫn nói chuyện với người không liên quan, Lý tứ nương dù sao cũng là nữ nhân không đáng mất giáđến ăn cơm với họ Thôi, đầu óc Mạnh Trung Dũng lúc gặp Trương què luôn chậm hai nhịp.
Khi vừa nghe thấy Thôi vương gia lòng đầy căm phẫn nói nghịch tặc như thế nào, khóe miệng Cố Hoài Dương liền hơi giật giật, cảm thấy da mặt Thôi vương gia quả thực đã không thể dùng “dày”để hình dung, cần phải nói nó“kiên cố dùng bền, đao thương bất nhập” mới được.
Nghe ý tứ của Thôi vương gia, như thể chuyện tạo phản cũng cần phân thứ tự trước sau, vô cớ chen ngang phải bị phản tặc khác coi là“nghịch” mà thảo phạt mới là công lý.
Hắn nhìn Thi VôĐoan, phát hiện Thi VôĐoan cầm một cái đùi gà gặm vạn phần chăm chú, mỡđầy tay, quả thực là bát phong bất động.
May mà da mặt Cốđại ca không hề yếu hơn Thôi vương gia, lập tức làm bộ nóng lòng muốn thử, hỏi: “Thế Vương gia ngài thấy nghịch tặc này nên thảo phạt như thế nào đây?”
Thôi vương gia ho khẽ một tiếng, Trương què lập tức tiếp lời, liếc mắt ra hiệu nói: “Cổ Cát nghịch tặc thời gian còn ngắn, vốn không đủđể sợ, Vương gia niệm Cốđại tướng quân lính mới, chỉ sợ có một số huynh đệ tuổi trẻ khí thịnh không phục, nhân cơ hội này cho Cốđại tướng quân một quân công.”
Thôi vương gia dường như thật sự cho hắn món ân tình bằng trời, nói: “Thành Cổ Cát kia chẳng qua bằng cái lỗ mũi, như lấy đồ trong túi, Hoài Dương không cần sầu lo, ta thấy thủ hạ của ngươi ba nghìn quân Khăn Đỏ là người vốn được huấn luyện, từ An Khánh đến Cổ Cát ra roi thúc ngựa cũng chẳng qua một ngày một đêm, ngươi dẫn một nửa thủ hạ, năm bảy cỗ xe, bản vương cho ngươi một trăm thớt chiến mã tốt, kêu đám binh sĩ mang theo lương khô mười ngày, chẳng phải bớt được cả lương thảo sao, đi nhanh về nhanh làđược.”
Cổ Cát sơn thành, dưới cửa khẩu chỉ cóđường núi nhỏ hẹp, địa hình lại cao, dễ thủ khó công nhất. Cố Hoài Dương thầm nghĩ, khá lắm lão thỏ, ngươi không chỉ muốn đuổi chúng ta đi chịu chết, còn muốn giữ lại một nửa nhân mã của ta, chờ thời điểm quần long vô thủ màđộc chiếm sao? Không sợ nghẹn chết.
Thi Vô Đoan “bộp” một cái ném khúc xương gà gặm sạch bóng vào đĩa, chẳng mảy may nể mặt Thôi vương gia, đứng dậy thò tay lấy thêm một cái đùi gà, nhanh chóng giải quyết như quỷ chết đói đầu thai.
Trương què thấy trong đĩa của y chất một đống xương gà, không che giấu được lộ vẻ khinh thường ra mặt, đẩy đĩa đến trước mặt Thi VôĐoan bảo: “Thi tiểu anh hùng thích ăn món này thì cứ việc ăn nhiều một chút, vương phủ có nhiều lắm, ra khỏi vương phủ An Khánh của chúng ta là không ăn được đùi gà thế này đâu.”
Thi Vô Đoan gật đầu nói: “Trương quân sư nói cực đúng.”
Cố Hoài Dương nói: “Hổ thẹn hổ thẹn.”
Không chờ Thôi vương gia và Trương què đáp lời, Thi VôĐoan đã vung vẩy cái đùi gà lộ ra một nửa xương, chậm rãi nói: “Đại ca à, ta thấy chúng ta nên ăn nhiều một chút đi, huynh lại chẳng có bổn sự bày mưu nghĩ kế như Vương gia, ta thấy huynh đánh trận phải thua mất thôi.”
Trương què biến sắc, vuốt chòm râu dê miễn cưỡng nói: “Tiểu anh hùng sao lại nói lời xui xẻo thế?”
Cố Hoài Dương ba phải: “Y nhỏ tuổi không hiểu chuyện, nói năng vô lễ, Vương gia quân sư thứ lỗi, thứ lỗi.”
Thi Vô Đoan lại nói: “Chao ôi, đại ca, người khác không biết, ta còn không biết huynh sao, đánh trận tất thua, bỏ chạy nhanh nhất, ta thấy chúng ta dẫn một ngàn năm trăm người đi Cổ Cát, đó chính là tặng người tặng ngựa cho Cổ Cát vương thôi…À, đúng, còn có lương khô trong chín ngày.”
Thi Vô Đoan gắp thịt cá bỏ vào bát cho hắn, thảm đạm nói: “Đại ca à, huynh cũng mau ăn thêm một chút đi.”
Thôi Hộ thấy hai người này hệt nhưăn cơm chặt đầu cũng thoáng chột dạ, thầm nghĩ vạn nhất họ Cố này ôm lòng bất mãn, lâm trận phản chiến, dẫn người đi nhờ cậy nghịch tặc thì phải làm thế nào?
Hắn cùng Trương què nhìn nhau một cái, Trương què lập tức nhận được sự nghi ngờ của Vương gia, vì thế nói: “A… Ha ha, Cốđại tướng quân khiêm tốn quá rồi, nếu đại tướng quân thật sự lo lắng, kỳ thật có thể dẫn thêm một ngàn người nữa, ngoại trừ ngựa các vị mang đến, Vương gia lại cho thêm năm mươi thớt, ngài thấy thế nào?”
Thi Vô Đoan lại gắp một đũa trứng cho Cố Hoài Dương, than ngắn thở dài nói: “Đại ca, huynh ăn thêm món này đi.”
Trương què bị y chọc tức đến mức mí mắt giật giật, Thôi vương gia liền ho khẽ một tiếng nói: “Trương quân sư keo kiệt quá rồi, ta thấy… có thể cho Cốđại tướng quân thêm ba tinh binh, lại thêm một trăm năm mươi thớt chiến mã, ngài thấy thế nào?”
Thi Vô Đoan lại ném một khúc xương gà hệt như chồn gặm, lau tay vỗ bụng nói với vẻđăm chiêu ủ dột: “Ta không ăn nổi nữa, Vương gia thương xót, đem số còn lại đóng gói cho ta mang về nhé? Quân Khăn Đỏ chúng ta nhiều tàn binh già yếu như vậy, không đánh trận xong là phải chịu đói, đáng thương biết mấy.”
Tâm can phế phủ Thôi Hộ co rút một cơn, chỉ cảm thấy tên Thi VôĐoan này thật chẳng ra làm sao.
“Ồ.” Thi VôĐoan gật đầu, nói, “Bởi vì chủý là của ta.”
“Vì sao?” Mạnh Trung Dũng nhìn y khá khó hiểu, hỏi, “Ngươi ra chủý kém cỏi này làm gì?”
Thi Vô Đoan không hềáp lực màđem một xấp giấy tiền dày cộp nhét hết vào chậu than, lửa nhanh chóng bịđè tắt, đầu ngón tay y tóe lên một ngọn lửa nhỏ, như không hề sợ nóng, giống nhưđầu ngón tay y chính làđồđánh lửa.
Mạnh Trung Dũng mỗi lần thấy màn này đều cảm thấy rất thần kỳ, hắn là xuất thân hộ viện nhàđại hộ, trời sinh dũng mãnh phi thường, là kỳ tài võ học, đánh nhau kháđược, nhưng trên đại lục này, người tu tiên tu đạo suy cho cùng là lông phượng sừng lân, còn hiếm lạ hơn đại trân châu thái hậu nương nương cài trên đầu, là một hai loại mà bình dân bách tính cuối đời cũng không thấy được. Cho nên hắn vẫn rất sùng bái những trò này của Thi VôĐoan, cho rằng y còn có bản lĩnh hơn những hán tử xiếc ảo thuật giỏi nhất.
“Không phỏng tay sao?” Mạnh Trung Dũng cực kỳ gan dạ dùng ngón tay chạm một chút, lập tức bị phỏng rụt phắt tay về, “Ôi, là lửa thật kìa!”
Ngọn lửa chợt sáng chợt tối ánh trong mắt Thi VôĐoan, y thấp giọng nói: “Đây cũng là chuyện không có biện pháp, nhân mã của đại ca thoạt nhìn không ít, nhưng có một phần rất lớn làđi theo kiếm cơm, chúng ta không buôn bán, không ai nộp thuế cho, mấy năm liền thu hoạch không tốt, đâu thể ra phố cướp đường? Không có tiền lương thì lấy gì nuôi những người này?”
“À!” Mạnh Trung Dũng chợt tỉnh ngộ: “Ta hiểu rồi, chúng ta là tới ăn chực chỗ họ Thôi!”
“A…” Thi Vô Đoan ngẫm nghĩ một chút, “Đúng, cũng có thể nói như vậy.”
Y nói xong thì giấy cũng cháy sạch, bèn đứng dậy quấn lại y phục trên người, cảm giác được một cơn gió lạnh phảng phất đã thổi khô quần áo, liền nói: “Ta về phòng đây, đừng quên rửa bát đấy.”
Mạnh Trung Dũng nhìn dáng vẻ của y, dường như bỗng nhiên phúc đến lòng sáng, dùng bàn tay như quạt bồđèđầu y, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt y, lúng túng nói: “Ngươi còn nhỏ tuổi, tâm tưđừng nên luôn nặng nề như vậy, không dễ nuôi sống đâu.”
Lời này không phải hắn nghĩ ra được, mà là nghe thấy đại ca Cố Hoài Dương nói với tam ca Lục Vân Châu, Mạnh Trung Dũng kỳ thật không nhìn ra người trẻ tuổi trên mặt nhân nghĩa đạo đức một bụng ý nghĩ xấu còn rất tự luyến này có chỗ nào “tâm tư rất nặng”– ngoại trừ thời điểm trên bàn cơm tranh thịt mưu trước động sau, xuống tay ổn chuẩn ác.
Nhưng dáng vẻ nhìn chậu than đầy tro tàn, không chút do dựđứng lên của Thi VôĐoan, đột nhiên khiến hắn loáng thoáng nhớ tới lời Cố Hoài Dương từng nói.
Thi Vô Đoan vốn định ởđây suốt đêm, lại cảm thấy bị tên ngốc này bắt gặp khá xấu hổ, vì thế dự tính Giang Hoa tiền bối ở bên dưới cũng coi là“gia tài bạc triệu” rồi, bèn qua loa kết thúc, bỗng nhiên nghe thấy một câu như vậy, thoáng dừng bước, sau đóđáp một tiếng như lấy lệ, nhẹ nhàng kéo cánh cửa gỗ, trục cửa phát ra một tiếng “két” nhỏ, rồi không còn động tĩnh.
Cố Hoài Dương có mấy huynh đệ kết bái, hắn tự nhận làđại ca, lão nhị tên Cù Phong, đã chết trận, lão tam Lục Vân Châu nguyên bản là người trong giang hồ, bình nhật trừ mấy huynh đệ thân cận thì không hay nói chuyện với người khác, có cô con gái ba tuổi tên Lục Lộ, không thường ra tay, nhưng truyền rằng võ nghệ thập phần cao cường, là một nhân tài rất giỏi, trên giang hồ còn có danh hào gìđó, cóđiều Lục Vân Châu không muốn để người ta nhắc tới lắm, mọi người cũng không nói.
Lão tứ là góa phụ của một tiêu sư, khuê danh Lý Như Sương, mọi người gọi nàng là Lý tứ nương, người tuấn tú, bình nhật nói chuyện cũng hòa nhã, chẳng qua trong xương cốt lại là một nữ trung hào kiệt, trong tay hai đoạn trường tiên, phàm là có mắt thì không ai dám trêu chọc.
Lão ngũ thì là Mạnh Trung Dũng này.
Thi Vô Đoan miễn cưỡng tính là tiểu lục – dù rằng những anh hùng hảo hán này đôi khi dễ dàng coi tiểu huynh đệ này là con.
“An Khánh vương” Thôi Hộ kỳ thật cũng không ngốc lắm, chíít hắn nhìn ra đám người này tự thành một tiểu đoàn thể, bình nhật không phục quản chế lắm, thời điểm Cố Hoài Dương dẫn người đến nương nhờ, thực ra trong lòng Thôi Hộ còn khá lâng lâng, thấy địa bàn của mình mở rộng, thuộc hạ nhiều hơn, nhưng quân sư quạt mo Trương què lại nhắc nhở hắn – phải lưu ý dưỡng hổ vi hoạn.
Trương què từng là một tiên sinh trướng phòng, để một bộ râu dê, hình tượng đó bộ dáng đó quả thực như sinh ra để làm quân sư quạt mo cho phản tặc.
Trương què cho rằng, Cố Hoài Dương đánh nhau được đọc sách được, còn rất giỏi kết giao thổ phỉ lưu khấu, là một lưu manh có văn hóa, loại lưu manh này không giống với Mạnh Trung Dũng, cực kỳ nguy hiểm, nhất thời thẩm tra thời cuộc nương nhờ An Khánh vương, là muốn tìm đại thụđể hóng mát. Chỉ sợ con khỉ hóng mát này dã tâm không nhỏ, tương lai vạn nhất An Khánh vương thế yếu thì nó phải nhảy lên thay.
Thôi Hộ vẫn cảm thấy Trương què là người thông minh nhất trên đời này, tin tưởng không hề nghi ngờ, vì thế quyết định phải nghĩ cách phân tách nhân mã của Cố Hoài Dương, chờ sau khi bọn họ thu xếp ổn thỏa, cho đòn phủđầu thứ nhất – yêu cầu nhân mã Cố Hoài Dương dẫn đến theo quy củ của hắn, đánh tan rồi biên chế trong đội ngũ của mình.
Cố Hoài Dương đáp ứng thống khoái dị thường, ngày hôm sau không biết kiếm từđâu ra một đống khăn đỏ, phát cho các huynh đệ trước kia mỗi người một cái, nói làđể làm kỷ niệm, vì thếđoàn “quân Khăn Đỏ” này vào biên chế của Thôi Hộ, cứ như thể rắc vài hạt gạo vào đống cát, Sở hà Hán giới thập phần rõ ràng không nói, Thôi Hộ còn đau đầu phát hiện, chưa đến vài hôm đã xảy ra nhiều sự kiện ẩu đả quân Khăn Đỏđánh nhau với quân bản địa, một đám đại lão gia ồn ào hệt như vịt trụi lông trên chợ, cạc cạc chiếp chiếp đau hết cảđầu.
Thôi Hộ phát hiện, vô luận là thời gian mình nghe hát hay thời gian phóng túng với tiểu thiếp đều bị giảm mạnh, mà thường thì người của hai bên bùng nổ xung đột đều là quy mô lớn, giống như có ai đang rắp tâm quấy rối, căn nguyên quá nửa khó bề phân biệt, bảo người tra cũng chẳng tra ra nguyên cớ, sau khi An Khánh vương năm lần bảy lượt bất đắc dĩ xách quần từ chỗ nhuyễn hương ôn ngọc đi ra, nghe một đám hán tử cao lớn thô kệch đầy mùi mồ hôi chửi mẹ nhau, lần đầu tiên cảm thấy chủý này của Trương què cực kỳ tệ hại.
Đáng sợ nhất còn chưa phải xung đột, mà là một số người vốn không quấn khăn đỏ, thông qua sự cổđộng của những người dụng tâm kín đáo “nào đó”, lại cũng quấn khăn đỏ, qua hai tháng chuyện quỷ dị hơn đã xảy ra, các nữ nhân trong thành không biết nổi điên gì mà bắt đầu học theo Lý tứ nương, quấn khăn lụa đỏ trên cổ, đua nhau bắt chước thành phong trào, thậm chíđại cô nương tiểu tức phụđi ra đi vào tiền đình hậu viện tựa như một đống đèn g đỏ thẫm cao thấp mập ốm bất nhất, rất là tráng lệ.
Không phải là muốn lẫn lộn sao? Thôi Hộ cùng Trương què thương lượng rất lâu, cảm thấy đoàn người Cố Hoài Dương thật sự là phiền toái lớn, phải tống cổđi mới được.
Ngay sau khi họ buồn rầu hai ba tháng, cơ hội tới – cách An Khánh không đến ba mươi dặm có một ngọn núi nhỏ tên là Tất Thu sơn, dưới Tất Thu sơn cũng có một thành phố núi tên là Cổ Cát, trong thành Cổ Cát hiện giờ cũng xuất hiện một Cổ Cát vương.
Cổ Cát và An Khánh cùng thuộc quận Hải Ninh, Thôi Hộ cho rằng quận Hải Ninh một nơi bé tẹo teo mà trước mắt cóđến hai “Vương gia”, thật sự chẳng ra làm sao, vì thế vừa lúc mượn cơ hội này, quyết định tống cổđám Cố Hoài Dương.
Thôi Hộ mời Cố Hoài Dương đến nhà, Trương què bồi, lúc cơm no rượu say liền đem chuyện này nói với Cố Hoài Dương. Cố Hoài Dương chỉ dẫn theo mình Thi VôĐoan – Lục Vân Châu không kiên nhẫn nói chuyện với người không liên quan, Lý tứ nương dù sao cũng là nữ nhân không đáng mất giáđến ăn cơm với họ Thôi, đầu óc Mạnh Trung Dũng lúc gặp Trương què luôn chậm hai nhịp.
Khi vừa nghe thấy Thôi vương gia lòng đầy căm phẫn nói nghịch tặc như thế nào, khóe miệng Cố Hoài Dương liền hơi giật giật, cảm thấy da mặt Thôi vương gia quả thực đã không thể dùng “dày”để hình dung, cần phải nói nó“kiên cố dùng bền, đao thương bất nhập” mới được.
Nghe ý tứ của Thôi vương gia, như thể chuyện tạo phản cũng cần phân thứ tự trước sau, vô cớ chen ngang phải bị phản tặc khác coi là“nghịch” mà thảo phạt mới là công lý.
Hắn nhìn Thi VôĐoan, phát hiện Thi VôĐoan cầm một cái đùi gà gặm vạn phần chăm chú, mỡđầy tay, quả thực là bát phong bất động.
May mà da mặt Cốđại ca không hề yếu hơn Thôi vương gia, lập tức làm bộ nóng lòng muốn thử, hỏi: “Thế Vương gia ngài thấy nghịch tặc này nên thảo phạt như thế nào đây?”
Thôi vương gia ho khẽ một tiếng, Trương què lập tức tiếp lời, liếc mắt ra hiệu nói: “Cổ Cát nghịch tặc thời gian còn ngắn, vốn không đủđể sợ, Vương gia niệm Cốđại tướng quân lính mới, chỉ sợ có một số huynh đệ tuổi trẻ khí thịnh không phục, nhân cơ hội này cho Cốđại tướng quân một quân công.”
Thôi vương gia dường như thật sự cho hắn món ân tình bằng trời, nói: “Thành Cổ Cát kia chẳng qua bằng cái lỗ mũi, như lấy đồ trong túi, Hoài Dương không cần sầu lo, ta thấy thủ hạ của ngươi ba nghìn quân Khăn Đỏ là người vốn được huấn luyện, từ An Khánh đến Cổ Cát ra roi thúc ngựa cũng chẳng qua một ngày một đêm, ngươi dẫn một nửa thủ hạ, năm bảy cỗ xe, bản vương cho ngươi một trăm thớt chiến mã tốt, kêu đám binh sĩ mang theo lương khô mười ngày, chẳng phải bớt được cả lương thảo sao, đi nhanh về nhanh làđược.”
Cổ Cát sơn thành, dưới cửa khẩu chỉ cóđường núi nhỏ hẹp, địa hình lại cao, dễ thủ khó công nhất. Cố Hoài Dương thầm nghĩ, khá lắm lão thỏ, ngươi không chỉ muốn đuổi chúng ta đi chịu chết, còn muốn giữ lại một nửa nhân mã của ta, chờ thời điểm quần long vô thủ màđộc chiếm sao? Không sợ nghẹn chết.
Thi Vô Đoan “bộp” một cái ném khúc xương gà gặm sạch bóng vào đĩa, chẳng mảy may nể mặt Thôi vương gia, đứng dậy thò tay lấy thêm một cái đùi gà, nhanh chóng giải quyết như quỷ chết đói đầu thai.
Trương què thấy trong đĩa của y chất một đống xương gà, không che giấu được lộ vẻ khinh thường ra mặt, đẩy đĩa đến trước mặt Thi VôĐoan bảo: “Thi tiểu anh hùng thích ăn món này thì cứ việc ăn nhiều một chút, vương phủ có nhiều lắm, ra khỏi vương phủ An Khánh của chúng ta là không ăn được đùi gà thế này đâu.”
Thi Vô Đoan gật đầu nói: “Trương quân sư nói cực đúng.”
Cố Hoài Dương nói: “Hổ thẹn hổ thẹn.”
Không chờ Thôi vương gia và Trương què đáp lời, Thi VôĐoan đã vung vẩy cái đùi gà lộ ra một nửa xương, chậm rãi nói: “Đại ca à, ta thấy chúng ta nên ăn nhiều một chút đi, huynh lại chẳng có bổn sự bày mưu nghĩ kế như Vương gia, ta thấy huynh đánh trận phải thua mất thôi.”
Trương què biến sắc, vuốt chòm râu dê miễn cưỡng nói: “Tiểu anh hùng sao lại nói lời xui xẻo thế?”
Cố Hoài Dương ba phải: “Y nhỏ tuổi không hiểu chuyện, nói năng vô lễ, Vương gia quân sư thứ lỗi, thứ lỗi.”
Thi Vô Đoan lại nói: “Chao ôi, đại ca, người khác không biết, ta còn không biết huynh sao, đánh trận tất thua, bỏ chạy nhanh nhất, ta thấy chúng ta dẫn một ngàn năm trăm người đi Cổ Cát, đó chính là tặng người tặng ngựa cho Cổ Cát vương thôi…À, đúng, còn có lương khô trong chín ngày.”
Thi Vô Đoan gắp thịt cá bỏ vào bát cho hắn, thảm đạm nói: “Đại ca à, huynh cũng mau ăn thêm một chút đi.”
Thôi Hộ thấy hai người này hệt nhưăn cơm chặt đầu cũng thoáng chột dạ, thầm nghĩ vạn nhất họ Cố này ôm lòng bất mãn, lâm trận phản chiến, dẫn người đi nhờ cậy nghịch tặc thì phải làm thế nào?
Hắn cùng Trương què nhìn nhau một cái, Trương què lập tức nhận được sự nghi ngờ của Vương gia, vì thế nói: “A… Ha ha, Cốđại tướng quân khiêm tốn quá rồi, nếu đại tướng quân thật sự lo lắng, kỳ thật có thể dẫn thêm một ngàn người nữa, ngoại trừ ngựa các vị mang đến, Vương gia lại cho thêm năm mươi thớt, ngài thấy thế nào?”
Thi Vô Đoan lại gắp một đũa trứng cho Cố Hoài Dương, than ngắn thở dài nói: “Đại ca, huynh ăn thêm món này đi.”
Trương què bị y chọc tức đến mức mí mắt giật giật, Thôi vương gia liền ho khẽ một tiếng nói: “Trương quân sư keo kiệt quá rồi, ta thấy… có thể cho Cốđại tướng quân thêm ba tinh binh, lại thêm một trăm năm mươi thớt chiến mã, ngài thấy thế nào?”
Thi Vô Đoan lại ném một khúc xương gà hệt như chồn gặm, lau tay vỗ bụng nói với vẻđăm chiêu ủ dột: “Ta không ăn nổi nữa, Vương gia thương xót, đem số còn lại đóng gói cho ta mang về nhé? Quân Khăn Đỏ chúng ta nhiều tàn binh già yếu như vậy, không đánh trận xong là phải chịu đói, đáng thương biết mấy.”
Tâm can phế phủ Thôi Hộ co rút một cơn, chỉ cảm thấy tên Thi VôĐoan này thật chẳng ra làm sao.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“Ồ.” Thi VôĐoan gật đầu, nói, “Bởi vì chủý là của ta.”
“Vì sao?” Mạnh Trung Dũng nhìn y khá khó hiểu, hỏi, “Ngươi ra chủý kém cỏi này làm gì?”
Thi Vô Đoan không hềáp lực màđem một xấp giấy tiền dày cộp nhét hết vào chậu than, lửa nhanh chóng bịđè tắt, đầu ngón tay y tóe lên một ngọn lửa nhỏ, như không hề sợ nóng, giống nhưđầu ngón tay y chính làđồđánh lửa.
Mạnh Trung Dũng mỗi lần thấy màn này đều cảm thấy rất thần kỳ, hắn là xuất thân hộ viện nhàđại hộ, trời sinh dũng mãnh phi thường, là kỳ tài võ học, đánh nhau kháđược, nhưng trên đại lục này, người tu tiên tu đạo suy cho cùng là lông phượng sừng lân, còn hiếm lạ hơn đại trân châu thái hậu nương nương cài trên đầu, là một hai loại mà bình dân bách tính cuối đời cũng không thấy được. Cho nên hắn vẫn rất sùng bái những trò này của Thi VôĐoan, cho rằng y còn có bản lĩnh hơn những hán tử xiếc ảo thuật giỏi nhất.
“Không phỏng tay sao?” Mạnh Trung Dũng cực kỳ gan dạ dùng ngón tay chạm một chút, lập tức bị phỏng rụt phắt tay về, “Ôi, là lửa thật kìa!”
Ngọn lửa chợt sáng chợt tối ánh trong mắt Thi VôĐoan, y thấp giọng nói: “Đây cũng là chuyện không có biện pháp, nhân mã của đại ca thoạt nhìn không ít, nhưng có một phần rất lớn làđi theo kiếm cơm, chúng ta không buôn bán, không ai nộp thuế cho, mấy năm liền thu hoạch không tốt, đâu thể ra phố cướp đường? Không có tiền lương thì lấy gì nuôi những người này?”
“À!” Mạnh Trung Dũng chợt tỉnh ngộ: “Ta hiểu rồi, chúng ta là tới ăn chực chỗ họ Thôi!”
“A…” Thi Vô Đoan ngẫm nghĩ một chút, “Đúng, cũng có thể nói như vậy.”
Y nói xong thì giấy cũng cháy sạch, bèn đứng dậy quấn lại y phục trên người, cảm giác được một cơn gió lạnh phảng phất đã thổi khô quần áo, liền nói: “Ta về phòng đây, đừng quên rửa bát đấy.”
Mạnh Trung Dũng nhìn dáng vẻ của y, dường như bỗng nhiên phúc đến lòng sáng, dùng bàn tay như quạt bồđèđầu y, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt y, lúng túng nói: “Ngươi còn nhỏ tuổi, tâm tưđừng nên luôn nặng nề như vậy, không dễ nuôi sống đâu.”
Lời này không phải hắn nghĩ ra được, mà là nghe thấy đại ca Cố Hoài Dương nói với tam ca Lục Vân Châu, Mạnh Trung Dũng kỳ thật không nhìn ra người trẻ tuổi trên mặt nhân nghĩa đạo đức một bụng ý nghĩ xấu còn rất tự luyến này có chỗ nào “tâm tư rất nặng”– ngoại trừ thời điểm trên bàn cơm tranh thịt mưu trước động sau, xuống tay ổn chuẩn ác.
Nhưng dáng vẻ nhìn chậu than đầy tro tàn, không chút do dựđứng lên của Thi VôĐoan, đột nhiên khiến hắn loáng thoáng nhớ tới lời Cố Hoài Dương từng nói.
Thi Vô Đoan vốn định ởđây suốt đêm, lại cảm thấy bị tên ngốc này bắt gặp khá xấu hổ, vì thế dự tính Giang Hoa tiền bối ở bên dưới cũng coi là“gia tài bạc triệu” rồi, bèn qua loa kết thúc, bỗng nhiên nghe thấy một câu như vậy, thoáng dừng bước, sau đóđáp một tiếng như lấy lệ, nhẹ nhàng kéo cánh cửa gỗ, trục cửa phát ra một tiếng “két” nhỏ, rồi không còn động tĩnh.
Cố Hoài Dương có mấy huynh đệ kết bái, hắn tự nhận làđại ca, lão nhị tên Cù Phong, đã chết trận, lão tam Lục Vân Châu nguyên bản là người trong giang hồ, bình nhật trừ mấy huynh đệ thân cận thì không hay nói chuyện với người khác, có cô con gái ba tuổi tên Lục Lộ, không thường ra tay, nhưng truyền rằng võ nghệ thập phần cao cường, là một nhân tài rất giỏi, trên giang hồ còn có danh hào gìđó, cóđiều Lục Vân Châu không muốn để người ta nhắc tới lắm, mọi người cũng không nói.
Lão tứ là góa phụ của một tiêu sư, khuê danh Lý Như Sương, mọi người gọi nàng là Lý tứ nương, người tuấn tú, bình nhật nói chuyện cũng hòa nhã, chẳng qua trong xương cốt lại là một nữ trung hào kiệt, trong tay hai đoạn trường tiên, phàm là có mắt thì không ai dám trêu chọc.
Lão ngũ thì là Mạnh Trung Dũng này.
Thi Vô Đoan miễn cưỡng tính là tiểu lục – dù rằng những anh hùng hảo hán này đôi khi dễ dàng coi tiểu huynh đệ này là con.
“An Khánh vương” Thôi Hộ kỳ thật cũng không ngốc lắm, chíít hắn nhìn ra đám người này tự thành một tiểu đoàn thể, bình nhật không phục quản chế lắm, thời điểm Cố Hoài Dương dẫn người đến nương nhờ, thực ra trong lòng Thôi Hộ còn khá lâng lâng, thấy địa bàn của mình mở rộng, thuộc hạ nhiều hơn, nhưng quân sư quạt mo Trương què lại nhắc nhở hắn – phải lưu ý dưỡng hổ vi hoạn.
Trương què từng là một tiên sinh trướng phòng, để một bộ râu dê, hình tượng đó bộ dáng đó quả thực như sinh ra để làm quân sư quạt mo cho phản tặc.
Trương què cho rằng, Cố Hoài Dương đánh nhau được đọc sách được, còn rất giỏi kết giao thổ phỉ lưu khấu, là một lưu manh có văn hóa, loại lưu manh này không giống với Mạnh Trung Dũng, cực kỳ nguy hiểm, nhất thời thẩm tra thời cuộc nương nhờ An Khánh vương, là muốn tìm đại thụđể hóng mát. Chỉ sợ con khỉ hóng mát này dã tâm không nhỏ, tương lai vạn nhất An Khánh vương thế yếu thì nó phải nhảy lên thay.
Thôi Hộ vẫn cảm thấy Trương què là người thông minh nhất trên đời này, tin tưởng không hề nghi ngờ, vì thế quyết định phải nghĩ cách phân tách nhân mã của Cố Hoài Dương, chờ sau khi bọn họ thu xếp ổn thỏa, cho đòn phủđầu thứ nhất – yêu cầu nhân mã Cố Hoài Dương dẫn đến theo quy củ của hắn, đánh tan rồi biên chế trong đội ngũ của mình.
Cố Hoài Dương đáp ứng thống khoái dị thường, ngày hôm sau không biết kiếm từđâu ra một đống khăn đỏ, phát cho các huynh đệ trước kia mỗi người một cái, nói làđể làm kỷ niệm, vì thếđoàn “quân Khăn Đỏ” này vào biên chế của Thôi Hộ, cứ như thể rắc vài hạt gạo vào đống cát, Sở hà Hán giới thập phần rõ ràng không nói, Thôi Hộ còn đau đầu phát hiện, chưa đến vài hôm đã xảy ra nhiều sự kiện ẩu đả quân Khăn Đỏđánh nhau với quân bản địa, một đám đại lão gia ồn ào hệt như vịt trụi lông trên chợ, cạc cạc chiếp chiếp đau hết cảđầu.
Thôi Hộ phát hiện, vô luận là thời gian mình nghe hát hay thời gian phóng túng với tiểu thiếp đều bị giảm mạnh, mà thường thì người của hai bên bùng nổ xung đột đều là quy mô lớn, giống như có ai đang rắp tâm quấy rối, căn nguyên quá nửa khó bề phân biệt, bảo người tra cũng chẳng tra ra nguyên cớ, sau khi An Khánh vương năm lần bảy lượt bất đắc dĩ xách quần từ chỗ nhuyễn hương ôn ngọc đi ra, nghe một đám hán tử cao lớn thô kệch đầy mùi mồ hôi chửi mẹ nhau, lần đầu tiên cảm thấy chủý này của Trương què cực kỳ tệ hại.
Đáng sợ nhất còn chưa phải xung đột, mà là một số người vốn không quấn khăn đỏ, thông qua sự cổđộng của những người dụng tâm kín đáo “nào đó”, lại cũng quấn khăn đỏ, qua hai tháng chuyện quỷ dị hơn đã xảy ra, các nữ nhân trong thành không biết nổi điên gì mà bắt đầu học theo Lý tứ nương, quấn khăn lụa đỏ trên cổ, đua nhau bắt chước thành phong trào, thậm chíđại cô nương tiểu tức phụđi ra đi vào tiền đình hậu viện tựa như một đống đèn ***g đỏ thẫm cao thấp mập ốm bất nhất, rất là tráng lệ.
Không phải là muốn lẫn lộn sao? Thôi Hộ cùng Trương què thương lượng rất lâu, cảm thấy đoàn người Cố Hoài Dương thật sự là phiền toái lớn, phải tống cổđi mới được.
Ngay sau khi họ buồn rầu hai ba tháng, cơ hội tới – cách An Khánh không đến ba mươi dặm có một ngọn núi nhỏ tên là Tất Thu sơn, dưới Tất Thu sơn cũng có một thành phố núi tên là Cổ Cát, trong thành Cổ Cát hiện giờ cũng xuất hiện một Cổ Cát vương.
Cổ Cát và An Khánh cùng thuộc quận Hải Ninh, Thôi Hộ cho rằng quận Hải Ninh một nơi bé tẹo teo mà trước mắt cóđến hai “Vương gia”, thật sự chẳng ra làm sao, vì thế vừa lúc mượn cơ hội này, quyết định tống cổđám Cố Hoài Dương.
Thôi Hộ mời Cố Hoài Dương đến nhà, Trương què bồi, lúc cơm no rượu say liền đem chuyện này nói với Cố Hoài Dương. Cố Hoài Dương chỉ dẫn theo mình Thi VôĐoan – Lục Vân Châu không kiên nhẫn nói chuyện với người không liên quan, Lý tứ nương dù sao cũng là nữ nhân không đáng mất giáđến ăn cơm với họ Thôi, đầu óc Mạnh Trung Dũng lúc gặp Trương què luôn chậm hai nhịp.
Khi vừa nghe thấy Thôi vương gia lòng đầy căm phẫn nói nghịch tặc như thế nào, khóe miệng Cố Hoài Dương liền hơi giật giật, cảm thấy da mặt Thôi vương gia quả thực đã không thể dùng “dày”để hình dung, cần phải nói nó“kiên cố dùng bền, đao thương bất nhập” mới được.
Nghe ý tứ của Thôi vương gia, như thể chuyện tạo phản cũng cần phân thứ tự trước sau, vô cớ chen ngang phải bị phản tặc khác coi là“nghịch” mà thảo phạt mới là công lý.
Hắn nhìn Thi VôĐoan, phát hiện Thi VôĐoan cầm một cái đùi gà gặm vạn phần chăm chú, mỡđầy tay, quả thực là bát phong bất động.
May mà da mặt Cốđại ca không hề yếu hơn Thôi vương gia, lập tức làm bộ nóng lòng muốn thử, hỏi: “Thế Vương gia ngài thấy nghịch tặc này nên thảo phạt như thế nào đây?”
Thôi vương gia ho khẽ một tiếng, Trương què lập tức tiếp lời, liếc mắt ra hiệu nói: “Cổ Cát nghịch tặc thời gian còn ngắn, vốn không đủđể sợ, Vương gia niệm Cốđại tướng quân lính mới, chỉ sợ có một số huynh đệ tuổi trẻ khí thịnh không phục, nhân cơ hội này cho Cốđại tướng quân một quân công.”
Thôi vương gia dường như thật sự cho hắn món ân tình bằng trời, nói: “Thành Cổ Cát kia chẳng qua bằng cái lỗ mũi, như lấy đồ trong túi, Hoài Dương không cần sầu lo, ta thấy thủ hạ của ngươi ba nghìn quân Khăn Đỏ là người vốn được huấn luyện, từ An Khánh đến Cổ Cát ra roi thúc ngựa cũng chẳng qua một ngày một đêm, ngươi dẫn một nửa thủ hạ, năm bảy cỗ xe, bản vương cho ngươi một trăm thớt chiến mã tốt, kêu đám binh sĩ mang theo lương khô mười ngày, chẳng phải bớt được cả lương thảo sao, đi nhanh về nhanh làđược.”
Cổ Cát sơn thành, dưới cửa khẩu chỉ cóđường núi nhỏ hẹp, địa hình lại cao, dễ thủ khó công nhất. Cố Hoài Dương thầm nghĩ, khá lắm lão thỏ, ngươi không chỉ muốn đuổi chúng ta đi chịu chết, còn muốn giữ lại một nửa nhân mã của ta, chờ thời điểm quần long vô thủ màđộc chiếm sao? Không sợ nghẹn chết.
Thi Vô Đoan “bộp” một cái ném khúc xương gà gặm sạch bóng vào đĩa, chẳng mảy may nể mặt Thôi vương gia, đứng dậy thò tay lấy thêm một cái đùi gà, nhanh chóng giải quyết như quỷ chết đói đầu thai.
Trương què thấy trong đĩa của y chất một đống xương gà, không che giấu được lộ vẻ khinh thường ra mặt, đẩy đĩa đến trước mặt Thi VôĐoan bảo: “Thi tiểu anh hùng thích ăn món này thì cứ việc ăn nhiều một chút, vương phủ có nhiều lắm, ra khỏi vương phủ An Khánh của chúng ta là không ăn được đùi gà thế này đâu.”
Thi Vô Đoan gật đầu nói: “Trương quân sư nói cực đúng.”
Cố Hoài Dương nói: “Hổ thẹn hổ thẹn.”
Không chờ Thôi vương gia và Trương què đáp lời, Thi VôĐoan đã vung vẩy cái đùi gà lộ ra một nửa xương, chậm rãi nói: “Đại ca à, ta thấy chúng ta nên ăn nhiều một chút đi, huynh lại chẳng có bổn sự bày mưu nghĩ kế như Vương gia, ta thấy huynh đánh trận phải thua mất thôi.”
Trương què biến sắc, vuốt chòm râu dê miễn cưỡng nói: “Tiểu anh hùng sao lại nói lời xui xẻo thế?”
Cố Hoài Dương ba phải: “Y nhỏ tuổi không hiểu chuyện, nói năng vô lễ, Vương gia quân sư thứ lỗi, thứ lỗi.”
Thi Vô Đoan lại nói: “Chao ôi, đại ca, người khác không biết, ta còn không biết huynh sao, đánh trận tất thua, bỏ chạy nhanh nhất, ta thấy chúng ta dẫn một ngàn năm trăm người đi Cổ Cát, đó chính là tặng người tặng ngựa cho Cổ Cát vương thôi…À, đúng, còn có lương khô trong chín ngày.”
Thi Vô Đoan gắp thịt cá bỏ vào bát cho hắn, thảm đạm nói: “Đại ca à, huynh cũng mau ăn thêm một chút đi.”
Thôi Hộ thấy hai người này hệt nhưăn cơm chặt đầu cũng thoáng chột dạ, thầm nghĩ vạn nhất họ Cố này ôm lòng bất mãn, lâm trận phản chiến, dẫn người đi nhờ cậy nghịch tặc thì phải làm thế nào?
Hắn cùng Trương què nhìn nhau một cái, Trương què lập tức nhận được sự nghi ngờ của Vương gia, vì thế nói: “A… Ha ha, Cốđại tướng quân khiêm tốn quá rồi, nếu đại tướng quân thật sự lo lắng, kỳ thật có thể dẫn thêm một ngàn người nữa, ngoại trừ ngựa các vị mang đến, Vương gia lại cho thêm năm mươi thớt, ngài thấy thế nào?”
Thi Vô Đoan lại gắp một đũa trứng cho Cố Hoài Dương, than ngắn thở dài nói: “Đại ca, huynh ăn thêm món này đi.”
Trương què bị y chọc tức đến mức mí mắt giật giật, Thôi vương gia liền ho khẽ một tiếng nói: “Trương quân sư keo kiệt quá rồi, ta thấy… có thể cho Cốđại tướng quân thêm ba tinh binh, lại thêm một trăm năm mươi thớt chiến mã, ngài thấy thế nào?”
Thi Vô Đoan lại ném một khúc xương gà hệt như chồn gặm, lau tay vỗ bụng nói với vẻđăm chiêu ủ dột: “Ta không ăn nổi nữa, Vương gia thương xót, đem số còn lại đóng gói cho ta mang về nhé? Quân Khăn Đỏ chúng ta nhiều tàn binh già yếu như vậy, không đánh trận xong là phải chịu đói, đáng thương biết mấy.”
Tâm can phế phủ Thôi Hộ co rút một cơn, chỉ cảm thấy tên Thi VôĐoan này thật chẳng ra làm sao.