Cuối tháng, Thi VôĐoan thông báo cho Cố Hoài Dương, lấy danh nghĩa “Cốđại tướng quân”, gửi mật tín đến yêu vương.
Mông bên thứ ba trong cuộc chiến tranh của nhân loại này rốt cuộc sẽ ngồi cùng hàng ghế với ai, cơ hồđã là nhân tố có tính quyết định của việc ai vương ai khấu trong chiến dịch này.
Sau hôn lễ của Lục Lộ, Thi VôĐoan lại rời khỏi Hoài Châu, thần không biết quỷ không hay lần thứ hai giá lâm Đại BồĐề sơn của Đại Thừa giáo tông.
Ban đầu y chỉ vòng quanh chân núi chứ không hềđi lên, với nhãn lực của Bạch Ly, có thể nhìn ra xung quanh Đại BồĐề sơn có một vòng quang quyển không biết là cái gì, vây cả BồĐề sơn bên trong, mà linh khí do tu vi đại đạo ngưng luyện nhiều năm của BồĐề sơn lại chậm rãi trôi mất theo Đả Cốc đạo bịđứt phía nam Tam Dương quan.
Bạch Ly rất mẫn cảm với linh khí, vì sao từ xưa có câu “chung linh dục tú” như thế, vô luận là người hay yêu, muốn tu luyện thì nhất định phải có một đầu nguồn có thể ngưng luyện linh khí, hiện giờđột khởi trên Đả Cốc đạo trực tiếp cắt đứt điểm giao hội của tam đại giáo tông, đây giống như là dòng máu vốn thông suốt trên thân một người bị buộc vào một chỗ vậy, nhẹ thì tê liệt, nặng thì dứt khoát ô hô thương thay.
Với nhãn lực của y, lại không nhìn ra lạch trời do sức người tạo thành trên Đả Cốc đạo là đưa linh khí rò rỉ này đi đâu.
Chỉ nghe Thi VôĐoan nhìn đỉnh núi tuyết trắng bao trùm mà nói khẽ: “Ta lừa lão hồ ly kia một lần, nếu lại lên núi của ông ta, liệu có bịđánh xuống không?”
Bạch Ly trầm mặc một hồi, quả thực không biết nên nói gì cho phải, cứ cảm thấy người này nếu không thể bị xách ra đánh cho một trận thì quả thực không đủđể tạ tội với anh hùng thiên hạ, qua một lúc lâu y mới nhẹ nhàng đưa tay vén tóc Thi VôĐoan quệt trong xe ngựa hơi rối sang một bên, hỏi: “Tại sao ngươi không thể làm một số chuyện tốt?”
“Ta làm chính là chuyện tốt mà.”
“Ta không nhìn ra.” Bạch Ly thẳng thắn nói, cho dù làđối mặt với Thi VôĐoan, cũng rất khó khiến Ma quân này uyển chuyển một chút, “Trừđại ca của ngươi, ta không thấy những việc này ngươi làm có lợi cho ai, bởi vì ngươi mà rất nhiều người đã chết, ta nhìn thấy trên sách chỗ Trâu Yến Lai viết ‘nhân nghĩa lễ trí tín’‘ôn lương cung kiệm nhượng’ gìđó, mặc dù cóphần không đúng, nhưng thoạt nhìn luôn có chút đạo lý, ngươi tự mình nói xem, ngươi đã chiếm được loại nào?”
Thi Vô Đoan nhướng mí mắt nhìn y một cái, không khách khí hỏi: “Vậy ngươi còn đi theo ta làm gì?”
“Được rồi,” Bạch Ly nhàn nhạt ngắt ngang, “Đừng cáu kỉnh nữa, ta từng nói không đấu với ngươi, thì sẽ không đấu với ngươi nữa.”
Thấy Thi VôĐoan trừng y, Bạch Ly liền nói tiếp: “Cũng không có gì, chỉ là hiện giờ ta là người ngoài cuộc chờ ngươi xử lý, thấy chuyện khó hiểu nên hỏi nhiều một câu thôi.”
Thi Vô Đoan thở dài, dịch một cánh tay Bạch Ly ra, bản thân không chút khách khí nằm trên đùi y, mặt hơi nghiêng sang bên, có vẻ mỏi mệt, miệng lại nói: “Ta nằm một lúc.”
Bạch Ly vòng tay ôm vai y, kéo y vào trong lòng mình một chút để y nằm được thoải mái hơn, thoạt nhìn thân mật không hở màôm y.
Qua một hồi lâu, Thi VôĐoan mới nhắm mắt, khẽ nói: “Bạch Ly, người ngươi thích, kỳ thật là thiếu niên hơn hai mươi năm trước trên Cửu Lộc sơn không hề có tâm sự kia. Y không có khái niệm gì với hết thảy tốt xấu trên đời này, mỗi ngày chỉ biết chơi đùa và phá phách, chẳng có phiền não, chẳng có thù hận, trong lòng bởi vì quá sạch sẽ, cho nên rộng đến mức ai cũng có thể vào.”
Bạch Ly bỗng nhói lòng.
Tiếp đó Thi VôĐoan nói gần như không thể nghe thấy: “Nhưng mà y đã chết rồi.”
Bạch Ly không nói gì, Thi VôĐoan liền mở mắt, tầm mắt hai bên đối nhau.
Tay Bạch Ly đang ôm y đột nhiên siết chặt, ánh mắt đen đến gần như sâu thẳm, khiến người ta không nhìn thấy đáy. Bỗng nhiên, y kéo Thi VôĐoan dậy, cắn môi đối phương như một tiểu dã thú, hơi thở nóng hổi phả vào mặt khiến Thi VôĐoan dường như bị phỏng mà co rúm một chút.
Bạch Ly dùng tay đè lưng y, cho đến khi Thi VôĐoan bởi vì không thở nổi mà gắng sức đẩy ra, mới oán hận nhìn Thi VôĐoan, gầm khẽ: “Ngươi không thể nhìntâm tình ta tốt một chút sao? Cho dù chỉ là lừa ta?”
Trên mặt y phảng phất có vết sẹo không nhìn thấy kêu gào đòi ra, như là dã thú bị vết thương tra tấn đau đớn cực kỳ, phẫn nộ cực kỳ, lại không biết phải phát tiết thế nào.
Thi Vô Đoan đột nhiên thở dài, tấm lưng cứng còng hơi mềm đi, sau đó túm gáy Bạch Ly, kéo y qua gác lên vai mình, nói khẽ: “Ta không lừa ngươi nữa.”
Y xuôi theo lưng Bạch Ly, nhẹ nhàng vỗ về người thân thể run nhè nhẹ, nói: “Sao hồn phách tìm trở về rồi mà vẫn nóng tính như vậy? Được rồi, ngươi yên tâm, ta sẽ không lừa ngươi nữa… Ta thề với trời.”
Lúc này xe ngựa dừng lại, tiếng xa phu từ bên ngoài truyền đến: “Lục gia, có người chặn đường.”
Thi Vô Đoan hỏi: “Ai?”
Chỉ nghe tiếng một nam tử nói: “Hậu bối chính làđệ tửĐại Thừa giáo tông hàng chữ Giản, đại tông chủ mệnh cho ta chờ khách quýởđây.”
Thi Vô Đoan chỉnh vạt áo, sờ soạng mặt Bạch Ly một phen, miệng nói: “Được rồi, đừng giận nữa.”
Sau đó y nhảy xuống xe, trừđôi môi màu sắc hơi tươi hơn bình thường thì vẫn là dáng vẻ không hề gì trời sập cũng coi thành chăn, bình tĩnh chắp tay nói với đệ tửĐại Thừa giáo tông kia: “Đa tạ, xin dẫn đường cho.”
Xa phu đánh xe ngựa chậm rì rì theo bên cạnh, Bạch Ly lại vẫn không ra, Thi VôĐoan cho rằng y còn đang phải nguôi giận, kỳ thật Bạch Ly là ngơ ngác ngồi trong xe, bưng khuôn mặt bị Thi VôĐoan sờ soạng một phen như khinh bạc mà ngẩn người.
Đi một đoạn, Bạch Ly đang ngẩn người đột nhiên biến sắc, xa phu chỉ cảm thấy một cơn gió lướt qua bên cạnh, còn chưa kịp nghĩ rõ thì Bạch Ly đã kéo Thi VôĐoan lại, đẩy y ra đằng sau mình, kếđó những móng tay dài sắc bén bật ra, chỉ thẳng vào cổ họng đệ tửĐại Thừa giáo tông dẫn đường kia, lạnh lùng nhìn đối phương.
Đệ tử nọ giật thót, nhưng mặc dù bị một thân sát khí lạnh băng của y chấn nhiếp, tốt xấu cũng là hậu bối danh môn, hơi kích động song không hề hoảng loạn, gian nan mở miệng hỏi: “Khách nhân…đây làý gì?”
Bạch Ly nói: “Có mùi yêu.”
Thi Vô Đoan khó hiểu nói: “Mùi gì?”
Bạch Ly vẫn dùng ánh mắt lăng trì vịđệ tử dẫn đường này, miệng nói: “Yêu tự mình tu luyện, bình thường không nhiễm nhân quả với con người, nếu không hậu hoạn vô cùng, chỉ có những kẻ ham giết chóc trong tay từng dính máu người mới có mùi này.”
“À.” Thi Vô Đoan tỉnh ngộ gật đầu, “Khó trách, ta hẹn bách thú yêu vương đại nhân gặp mặt ởđây, nghe đồn vịđại nhân kia chân thân chính là một con hổ, không ngờ tiểu hồ ly ngươi mũi linh thật, xa như vậy đã nghe thấy rồi.”
Bạch Ly biểu cảm cứng đờ, hơi xấu hổ thu hồi móng tay, mặt như bịđóng băng, quay đầu nhìn Thi VôĐoan.
Thi Vô Đoan thấy thú vị, không biết vì sao liền tùy tay sờđầu y một phen,rồi theo vịđệ tử giáo tông bị kinh sợ kia tiếp tục lên núi.
Bạch Ly lúc này mới không tình nguyện đuổi theo hỏi: “Không phải các ngươi đang đánh nhau à?”
Thi Vô Đoan nói: “Đâu ra lắm thâm thùđại hận như vậy, nhân nghĩa không thể mua bán, mọi người có thể ngồi xuống đạt thành hiệp nghị, đương nhiên tốt hơn chĩa đao thương vào nhau màđánh tới đánh lui.”
Trên mặt Bạch Ly thoáng dao động, Thi VôĐoan nhận ra đó là một biểu cảm khó mà lý giải, khóe miệng y liền chậm chạp lộ ra một chút tươi cười, trong lòng thầm nghĩ, ngươi là một tiểu hồ ly ngốc nghếch, trừăn uống tiểu tiện vàđánh đánh giết giết thì căn bản chẳng biết gì khác, làm gì mà cũng phải dính vào?
Một lát sau, Bạch Ly lại không nhịn được hỏi: “Không phải ngươi nói họ Cố viết mật tín cho tên đó, muốn gặp mặt à? Vì sao cũng không đợi hắn đến?”
Thi Vô Đoan không hề quay đầu nói: “Ngay cả ngươi cũng biết thì tínhlà mật tíngì?”
Bạch Ly kinh ngạc nói: “Là giả?”
Thi Vô Đoan nói: “Không, cái đó là thật, qua một thời gian ta đại khái còn phải về Hoài Châu một chuyến để hỗ trợ chủ trì mật hội.”
Trên mặt Bạch Ly lại lộ ra vẻ nghi hoặc, điều này khiến sự hung hãn và khí huyết tinh đều phai nhạt không ít, hơi giống con thỏ bị xách tai là sẽ không động đậy kia. Vì thế dứt khoát chẳng nghĩ nữa, chỉ thầm nói, nếu có năng lực, ai cản đường thì giết kẻđó, làm gì mà tính tới tính lui như vậy, gặp lén không nói, còn phải gặp lén của lén.
Y phát hiện, cho dù mình từng được đại tông chủ chỉđiểm thì vẫn chẳng hiểu nổi tâm tư của những người này, đi theo đằng sau Thi VôĐoan, không nhịn được ngáp một cái, trong lòng thầm nghĩ, những người này sao mà nhàm chán như vậy?
Họ nhanh chóng trông thấy đại tông chủ và bách thú yêu vương đang chờ dưới tiểu đình, yêu vương kia thoạt nhìn là dáng vẻ nam tử trung niên, bất ngờ là y không hề hùng hổ bức người, mặc áo bào bình thường, màu khá cũ, tựa như một thư sinh nghèo túng.
Bạch Ly đứng khá xa, nếu không phải do mùi vị trên người đối phương thì y cơ hồ cho rằng mình nhận sai – người này thoạt nhìn thật sự không giống lão hổ tinh chút nào.
Đại tông chủ bị người ta mưu tính không hề có phản ứng đặc thù gì, vẫn đang cực kỳ không quan tâm hơn thua mời Thi VôĐoan và Bạch Ly ngồi xuống.
Bách thú yêu vương kia lại vẫn vô cùng có tri thức hiểu lễ nghĩa, tự xưng Triệu Nhung, ánh mắt gần nhưôn nhuận, chỉ khi nhìn chằm chằm người khác mới có thể nhìn thấy sự sắc bén hơi lướt qua bên trong.
Thi Vô Đoan thoạt nhìn lại khá hiểu rõ y, sau khi gặp mặt liền nói: “Trăm nghe không bằng một thấy, mời yêu vương.”
Triệu Nhung gật đầu, ánh mắt dừng trên người Bạch Ly, nhìn y một hồi mới hỏi: “Đây chính là Ma quân điện hạ? Mấy năm nay hồ vương Bạch nương nương khá nhớ ngươi.”
Sau khi Thương Vân cốc bị hủy, hồ vương liền dẫn số tộc nhân lác đác chuyển đến thảo nguyên A Mộc, nhận sự che chở của yêu vương.
Bạch Ly khoanh tay trước ngực, không hề ngồi xuống, chỉ tựa vào cây cột bên cạnh, ngoài cười trong không cười mà nói: “Vạn phần làm phiền.”
Triệu Nhung nhìn y chậm rãi nói: “Năm đó tiểu tiên cô hồ tộc kia bị ma khí nhiễm, bị dẫn lên tà lộ, thậm chí thân hoài ma thai, suốt bảy bảy bốn mươi chín ngày, kiệt lực mới sinh hạ một người con, lâm chung phó thác cho Bạch nương nương, trước khi nhắm mắt vẫn không bỏđược ma vật dưới cửu u nọ. Hồ tính vốn ***, nhưng cũng có không ít người si tình như vậy. Năm đó Ma Tông rung chuyển, Bạch nương nương đưa ngươi lên tếđài, thật sự cũng là bất đắc dĩ, Ma quân dù sao… không phải tộc loại, mong rằng ngươi đừng ghi hận.”
Bạch Ly thản nhiên nói: “Ngươi đã tôn ta một tiếng Ma quân, thì nên biết ta và hồ tộc không có một chút quan hệ nào, lời này nên bớt nói thì hơn.”
Y dung nhẫn Thi VôĐoan không biết lựa lời gọi y là“tiểu hồ ly”, nhưng không có nghĩa là y cũng rộng lượng như vậy với người khác.
Triệu Nhung cười khổ một tiếng, lắc đầu nói: “Đãđắc tội.”
Sau đó y chuyển hướng sang Thi Vô Đoan, nói: “Chuyện lục gia dặn dò, chúng ta đã làm thỏa đáng.”
Bạch Ly thấy dáng vẻ không kinh không giận kia của Thi VôĐoan, trong lòng đột nhiên sinh ra một phỏng đoán, chẳng lẽ mười vạn yêu binh chặn đứng đại quân bắc tiến của Cố Hoài Dương là do y một tay thao túng? Vì sao y phải làm như vậy?
Chẳng lẽ y cũng… không tin được Cố Hoài Dương?
Dường như nhìn ra nghi vấn của y, đại tông chủ bên cạnh bỗng nhiên mở miệng giải thích: “Công tửở Tây Bắc thao túng thị trường gạo, dẫn đại quân triều đình về tây, rồi sau đó lại phong Đại Thừa giáo tông, cắt đứt Đả Cốc đạo, quân Tây Bắc lập tức hai mặt thụđịch, lại mệnh cho người nhân loạn yểm hộ, mở một thông lộ, lợi dụng trận pháp mật ước với ta, dẫn linh khí từ phía tây tới thảo nguyên A Mộc, có phải không?”
Triệu Nhung nói tiếp: “Còn chưa tạ lục gia.”– mấy năm nay không ít bộ lạc yêu tinh do chiến hỏa mà trốn lên thảo nguyên A Mộc, thảo nguyên vốn cằn cỗi, kể từđó càng thêm giật gấu vá vai, đem so sánh thì một việc gần như“vô tư” này của Thi VôĐoan, thứ nhất xem như giải sự khẩn cấp sém lông mày cho họ, thứ hai cơ hồ vạch ra một đường giới hạn rõ ràng giữa người và yêu, đại lục người yêu hỗn cư, tu đạo tu tiên trăm nhàđua tiếng này, bất tri bất giác lại bị y một tay quy hoạch lần nữa.
Thảo nguyên A Mộc chính là yêu giới, trước nay cùng nhân gian nước giếng không phạm nước sông, Bạch Ly nhìn về hướng Thi VôĐoan, thầm nghĩ, chẳng lẽ y muốn triệt để chặt đứt con đường tu đạo của con người trên đại lục này.
“Đâu nào.” Thi Vô Đoan lấy từ trong lòng ra một trục cuốn nho nhỏ, đem để trên bàn đá, nói với Triệu Nhung, “Thứ này vốn nên lấy ra vào thời điểm Hoài Châu dạ yến, chỉ là ta không yên tâm lắm, mong rằng yêu vương thứ lỗi.”
Bạch Ly nhìn qua một cái liền biết đó là một phần mật ước khác, từng điều cực kỳ cẩn thận, chỉ cần Triệu Nhung ký rồi thì từđây yêu tộc sẽ không được tương phạm nhân gian, nếu không ắt gặp đại hình.
Triệu Nhung miệng nói phải nhưng vẫn xem kỹ từng điều, sau đó cả một buổi chiều, Bạch Ly liền thấy y với Thi VôĐoan thương thảo đàm phán từng điều, lại không phân lớn nhỏ, chẳng ai chịu nhường.
Chỉ là Triệu Nhung hiện tại ở nhược thế, biết trong tay người trước mắt nhất định có lợi thế khác, nhân gian, giáo tông, yêu giới đều bị y thu thập sạch sẽ, trước mắt còn chưa biết y xử lý Ma Tông như thế nào, Thi VôĐoan chưa lật át chủ bài, vĩnh viễn không ai biết bước tiếp theo y tính toán thế nào, người này cả trời còn dám lừa, huống chi một yêu vương nho nhỏ như mình?
Y cũng chỉ là… cố hết sức tranh thủ một chút quyền lợi thay tộc nhân.
Bạch Ly nghe họ xoi mói từng điều, cảm thấy hơi buồn chán, liền chuyển hướng sang đại tông chủ uống trà bên cạnh, thấy ông ta vẫn là dáng vẻ không hề dậy sóng, vì thế ngạc nhiên nói: “Ông không giận sao?”
Đại tông chủ ngẩng đầu nhìn y.
Bạch Ly hỏi: “Y lừa ông ký mật ước, lại làm rò rỉ linh khí của giáo tông, ông không giận sao?”
Đại tông chủ cười nói: “Lục gia đãđáp ứng Đại Thừa giáo tông mọi thời đại là từđường của quân vương, thiết nghĩ nhất định sẽ không nuốt lời, chẳng lẽ không phải làđã cực nể mặt chúng ta?”
Bạch Ly nhíu mày.
Đại tông chủ nói: “Đại Thừa giáo ta, không hề thượng võ như Huyền Tông, cũng không thượng thuật như Mật Tông, chúng ta kính sợ thiên địa, biết tiến thoái, hiểu được đạo tự nhiên của vạn vật sinh trưởng, đây mới làĐại Thừa giáo nghĩa chân chính, đạo thuật cao thấp, không thể chứng minh cái gì. Có sơn xuyên linh khí hay không lại có thể thế nào đây? Người trong giáo ta vẫn có thểđược vạn dân kính ngưỡng, vẫn sẽ có vô số người đến bái sơn, thỉnh cầu chỉđiểm bến mê.”
Bạch Ly vẫn cau mày.
Đại tông chủ nhẹ giọng nói: “Tương lai tất cả giáo tông đều sẽ biến mất, vô luận là lớp già chúng ta hay lớp trẻ tương lai, hỗn loạn sắp ngưng hẳn, nhân hoàng mới là người thống trị tối cao của nhân gian, chỉ cóĐại Thừa giáo tông ta sẽđược bảo tồn, làm từđường vàđiện thờ, cùng với nơi đại đức, đây chẳng phải là vận may sao?”
Thi Vô Đoan không nhịn được ngẩng đầu nhìn ông ta một cái, trong lòng thầm nghĩ– lão này nghĩ lắm quá.
Bạch Ly trầm mặc rất lâu, trong lòng bỗng nhiên nhớđến một câu chuyện, đó là một câu chuyện kể cho trẻ nhỏ– rất lâu trước kia, thiên địa nguyên bản hỗn độn, lúc này, Bàn Cổđại thần xuất hiện, y nhấc búa lớn bổ hỗn độn ra, khiến cho khinh giả thành trời, trọc giả xuống đất, tách sơn xuyên nhật nguyệt, bình cốc tinh tử…
Hóa ra đây mới là ngọn đèn chân chính chuyển hoán quốc vận.
Bạch Ly nhìn lưng Thi VôĐoan thoáng cong lại, đột nhiên muốn đến ôm y, nghĩđến sự trầm lặng của Thi VôĐoan khi ở trên xe ngựa, liền không nhịn được thầm nghĩ, vì sao ngươi không nói ra?
Sau đó y thật sự bỗng nhiên đứng dậy, trực tiếp cắt ngang đàm phán của Thi VôĐoan và Triệu Nhung, dưới ánh mắt ngạc nhiên của Triệu Nhung, thình lình ôm Thi VôĐoan từđằng sau, đè chặt trong lòng mình.
Vì sao không nói ra?
Bởi vì… nói ra cũng sẽ chẳng có ai tin tưởng?
Một phàm nhân, sao có thể làm được chuyện Bàn Cổđại thần từng làm?
Cuối tháng, Thi VôĐoan thông báo cho Cố Hoài Dương, lấy danh nghĩa “Cốđại tướng quân”, gửi mật tín đến yêu vương.
Mông bên thứ ba trong cuộc chiến tranh của nhân loại này rốt cuộc sẽ ngồi cùng hàng ghế với ai, cơ hồđã là nhân tố có tính quyết định của việc ai vương ai khấu trong chiến dịch này.
Sau hôn lễ của Lục Lộ, Thi VôĐoan lại rời khỏi Hoài Châu, thần không biết quỷ không hay lần thứ hai giá lâm Đại BồĐề sơn của Đại Thừa giáo tông.
Ban đầu y chỉ vòng quanh chân núi chứ không hềđi lên, với nhãn lực của Bạch Ly, có thể nhìn ra xung quanh Đại BồĐề sơn có một vòng quang quyển không biết là cái gì, vây cả BồĐề sơn bên trong, mà linh khí do tu vi đại đạo ngưng luyện nhiều năm của BồĐề sơn lại chậm rãi trôi mất theo Đả Cốc đạo bịđứt phía nam Tam Dương quan.
Bạch Ly rất mẫn cảm với linh khí, vì sao từ xưa có câu “chung linh dục tú” như thế, vô luận là người hay yêu, muốn tu luyện thì nhất định phải có một đầu nguồn có thể ngưng luyện linh khí, hiện giờđột khởi trên Đả Cốc đạo trực tiếp cắt đứt điểm giao hội của tam đại giáo tông, đây giống như là dòng máu vốn thông suốt trên thân một người bị buộc vào một chỗ vậy, nhẹ thì tê liệt, nặng thì dứt khoát ô hô thương thay.
Với nhãn lực của y, lại không nhìn ra lạch trời do sức người tạo thành trên Đả Cốc đạo là đưa linh khí rò rỉ này đi đâu.
Chỉ nghe Thi VôĐoan nhìn đỉnh núi tuyết trắng bao trùm mà nói khẽ: “Ta lừa lão hồ ly kia một lần, nếu lại lên núi của ông ta, liệu có bịđánh xuống không?”
Bạch Ly trầm mặc một hồi, quả thực không biết nên nói gì cho phải, cứ cảm thấy người này nếu không thể bị xách ra đánh cho một trận thì quả thực không đủđể tạ tội với anh hùng thiên hạ, qua một lúc lâu y mới nhẹ nhàng đưa tay vén tóc Thi VôĐoan quệt trong xe ngựa hơi rối sang một bên, hỏi: “Tại sao ngươi không thể làm một số chuyện tốt?”
“Ta làm chính là chuyện tốt mà.”
“Ta không nhìn ra.” Bạch Ly thẳng thắn nói, cho dù làđối mặt với Thi VôĐoan, cũng rất khó khiến Ma quân này uyển chuyển một chút, “Trừđại ca của ngươi, ta không thấy những việc này ngươi làm có lợi cho ai, bởi vì ngươi mà rất nhiều người đã chết, ta nhìn thấy trên sách chỗ Trâu Yến Lai viết ‘nhân nghĩa lễ trí tín’‘ôn lương cung kiệm nhượng’ gìđó, mặc dù cóphần không đúng, nhưng thoạt nhìn luôn có chút đạo lý, ngươi tự mình nói xem, ngươi đã chiếm được loại nào?”
Thi Vô Đoan nhướng mí mắt nhìn y một cái, không khách khí hỏi: “Vậy ngươi còn đi theo ta làm gì?”
“Được rồi,” Bạch Ly nhàn nhạt ngắt ngang, “Đừng cáu kỉnh nữa, ta từng nói không đấu với ngươi, thì sẽ không đấu với ngươi nữa.”
Thấy Thi VôĐoan trừng y, Bạch Ly liền nói tiếp: “Cũng không có gì, chỉ là hiện giờ ta là người ngoài cuộc chờ ngươi xử lý, thấy chuyện khó hiểu nên hỏi nhiều một câu thôi.”
Thi Vô Đoan thở dài, dịch một cánh tay Bạch Ly ra, bản thân không chút khách khí nằm trên đùi y, mặt hơi nghiêng sang bên, có vẻ mỏi mệt, miệng lại nói: “Ta nằm một lúc.”
Bạch Ly vòng tay ôm vai y, kéo y vào trong lòng mình một chút để y nằm được thoải mái hơn, thoạt nhìn thân mật không hở màôm y.
Qua một hồi lâu, Thi VôĐoan mới nhắm mắt, khẽ nói: “Bạch Ly, người ngươi thích, kỳ thật là thiếu niên hơn hai mươi năm trước trên Cửu Lộc sơn không hề có tâm sự kia. Y không có khái niệm gì với hết thảy tốt xấu trên đời này, mỗi ngày chỉ biết chơi đùa và phá phách, chẳng có phiền não, chẳng có thù hận, trong lòng bởi vì quá sạch sẽ, cho nên rộng đến mức ai cũng có thể vào.”
Bạch Ly bỗng nhói lòng.
Tiếp đó Thi VôĐoan nói gần như không thể nghe thấy: “Nhưng mà y đã chết rồi.”
Bạch Ly không nói gì, Thi VôĐoan liền mở mắt, tầm mắt hai bên đối nhau.
Tay Bạch Ly đang ôm y đột nhiên siết chặt, ánh mắt đen đến gần như sâu thẳm, khiến người ta không nhìn thấy đáy. Bỗng nhiên, y kéo Thi VôĐoan dậy, cắn môi đối phương như một tiểu dã thú, hơi thở nóng hổi phả vào mặt khiến Thi VôĐoan dường như bị phỏng mà co rúm một chút.
Bạch Ly dùng tay đè lưng y, cho đến khi Thi VôĐoan bởi vì không thở nổi mà gắng sức đẩy ra, mới oán hận nhìn Thi VôĐoan, gầm khẽ: “Ngươi không thể nhìntâm tình ta tốt một chút sao? Cho dù chỉ là lừa ta?”
Trên mặt y phảng phất có vết sẹo không nhìn thấy kêu gào đòi ra, như là dã thú bị vết thương tra tấn đau đớn cực kỳ, phẫn nộ cực kỳ, lại không biết phải phát tiết thế nào.
Thi Vô Đoan đột nhiên thở dài, tấm lưng cứng còng hơi mềm đi, sau đó túm gáy Bạch Ly, kéo y qua gác lên vai mình, nói khẽ: “Ta không lừa ngươi nữa.”
Y xuôi theo lưng Bạch Ly, nhẹ nhàng vỗ về người thân thể run nhè nhẹ, nói: “Sao hồn phách tìm trở về rồi mà vẫn nóng tính như vậy? Được rồi, ngươi yên tâm, ta sẽ không lừa ngươi nữa… Ta thề với trời.”
Lúc này xe ngựa dừng lại, tiếng xa phu từ bên ngoài truyền đến: “Lục gia, có người chặn đường.”
Thi Vô Đoan hỏi: “Ai?”
Chỉ nghe tiếng một nam tử nói: “Hậu bối chính làđệ tửĐại Thừa giáo tông hàng chữ Giản, đại tông chủ mệnh cho ta chờ khách quýởđây.”
Thi Vô Đoan chỉnh vạt áo, sờ soạng mặt Bạch Ly một phen, miệng nói: “Được rồi, đừng giận nữa.”
Sau đó y nhảy xuống xe, trừđôi môi màu sắc hơi tươi hơn bình thường thì vẫn là dáng vẻ không hề gì trời sập cũng coi thành chăn, bình tĩnh chắp tay nói với đệ tửĐại Thừa giáo tông kia: “Đa tạ, xin dẫn đường cho.”
Xa phu đánh xe ngựa chậm rì rì theo bên cạnh, Bạch Ly lại vẫn không ra, Thi VôĐoan cho rằng y còn đang phải nguôi giận, kỳ thật Bạch Ly là ngơ ngác ngồi trong xe, bưng khuôn mặt bị Thi VôĐoan sờ soạng một phen như khinh bạc mà ngẩn người.
Đi một đoạn, Bạch Ly đang ngẩn người đột nhiên biến sắc, xa phu chỉ cảm thấy một cơn gió lướt qua bên cạnh, còn chưa kịp nghĩ rõ thì Bạch Ly đã kéo Thi VôĐoan lại, đẩy y ra đằng sau mình, kếđó những móng tay dài sắc bén bật ra, chỉ thẳng vào cổ họng đệ tửĐại Thừa giáo tông dẫn đường kia, lạnh lùng nhìn đối phương.
Đệ tử nọ giật thót, nhưng mặc dù bị một thân sát khí lạnh băng của y chấn nhiếp, tốt xấu cũng là hậu bối danh môn, hơi kích động song không hề hoảng loạn, gian nan mở miệng hỏi: “Khách nhân…đây làý gì?”
Bạch Ly nói: “Có mùi yêu.”
Thi Vô Đoan khó hiểu nói: “Mùi gì?”
Bạch Ly vẫn dùng ánh mắt lăng trì vịđệ tử dẫn đường này, miệng nói: “Yêu tự mình tu luyện, bình thường không nhiễm nhân quả với con người, nếu không hậu hoạn vô cùng, chỉ có những kẻ ham giết chóc trong tay từng dính máu người mới có mùi này.”
“À.” Thi Vô Đoan tỉnh ngộ gật đầu, “Khó trách, ta hẹn bách thú yêu vương đại nhân gặp mặt ởđây, nghe đồn vịđại nhân kia chân thân chính là một con hổ, không ngờ tiểu hồ ly ngươi mũi linh thật, xa như vậy đã nghe thấy rồi.”
Bạch Ly biểu cảm cứng đờ, hơi xấu hổ thu hồi móng tay, mặt như bịđóng băng, quay đầu nhìn Thi VôĐoan.
Thi Vô Đoan thấy thú vị, không biết vì sao liền tùy tay sờđầu y một phen,rồi theo vịđệ tử giáo tông bị kinh sợ kia tiếp tục lên núi.
Bạch Ly lúc này mới không tình nguyện đuổi theo hỏi: “Không phải các ngươi đang đánh nhau à?”
Thi Vô Đoan nói: “Đâu ra lắm thâm thùđại hận như vậy, nhân nghĩa không thể mua bán, mọi người có thể ngồi xuống đạt thành hiệp nghị, đương nhiên tốt hơn chĩa đao thương vào nhau màđánh tới đánh lui.”
Trên mặt Bạch Ly thoáng dao động, Thi VôĐoan nhận ra đó là một biểu cảm khó mà lý giải, khóe miệng y liền chậm chạp lộ ra một chút tươi cười, trong lòng thầm nghĩ, ngươi là một tiểu hồ ly ngốc nghếch, trừăn uống tiểu tiện vàđánh đánh giết giết thì căn bản chẳng biết gì khác, làm gì mà cũng phải dính vào?
Một lát sau, Bạch Ly lại không nhịn được hỏi: “Không phải ngươi nói họ Cố viết mật tín cho tên đó, muốn gặp mặt à? Vì sao cũng không đợi hắn đến?”
Thi Vô Đoan không hề quay đầu nói: “Ngay cả ngươi cũng biết thì tínhlà mật tíngì?”
Bạch Ly kinh ngạc nói: “Là giả?”
Thi Vô Đoan nói: “Không, cái đó là thật, qua một thời gian ta đại khái còn phải về Hoài Châu một chuyến để hỗ trợ chủ trì mật hội.”
Trên mặt Bạch Ly lại lộ ra vẻ nghi hoặc, điều này khiến sự hung hãn và khí huyết tinh đều phai nhạt không ít, hơi giống con thỏ bị xách tai là sẽ không động đậy kia. Vì thế dứt khoát chẳng nghĩ nữa, chỉ thầm nói, nếu có năng lực, ai cản đường thì giết kẻđó, làm gì mà tính tới tính lui như vậy, gặp lén không nói, còn phải gặp lén của lén.
Y phát hiện, cho dù mình từng được đại tông chủ chỉđiểm thì vẫn chẳng hiểu nổi tâm tư của những người này, đi theo đằng sau Thi VôĐoan, không nhịn được ngáp một cái, trong lòng thầm nghĩ, những người này sao mà nhàm chán như vậy?
Họ nhanh chóng trông thấy đại tông chủ và bách thú yêu vương đang chờ dưới tiểu đình, yêu vương kia thoạt nhìn là dáng vẻ nam tử trung niên, bất ngờ là y không hề hùng hổ bức người, mặc áo bào bình thường, màu khá cũ, tựa như một thư sinh nghèo túng.
Bạch Ly đứng khá xa, nếu không phải do mùi vị trên người đối phương thì y cơ hồ cho rằng mình nhận sai – người này thoạt nhìn thật sự không giống lão hổ tinh chút nào.
Đại tông chủ bị người ta mưu tính không hề có phản ứng đặc thù gì, vẫn đang cực kỳ không quan tâm hơn thua mời Thi VôĐoan và Bạch Ly ngồi xuống.
Bách thú yêu vương kia lại vẫn vô cùng có tri thức hiểu lễ nghĩa, tự xưng Triệu Nhung, ánh mắt gần nhưôn nhuận, chỉ khi nhìn chằm chằm người khác mới có thể nhìn thấy sự sắc bén hơi lướt qua bên trong.
Thi Vô Đoan thoạt nhìn lại khá hiểu rõ y, sau khi gặp mặt liền nói: “Trăm nghe không bằng một thấy, mời yêu vương.”
Triệu Nhung gật đầu, ánh mắt dừng trên người Bạch Ly, nhìn y một hồi mới hỏi: “Đây chính là Ma quân điện hạ? Mấy năm nay hồ vương Bạch nương nương khá nhớ ngươi.”
Sau khi Thương Vân cốc bị hủy, hồ vương liền dẫn số tộc nhân lác đác chuyển đến thảo nguyên A Mộc, nhận sự che chở của yêu vương.
Bạch Ly khoanh tay trước ngực, không hề ngồi xuống, chỉ tựa vào cây cột bên cạnh, ngoài cười trong không cười mà nói: “Vạn phần làm phiền.”
Triệu Nhung nhìn y chậm rãi nói: “Năm đó tiểu tiên cô hồ tộc kia bị ma khí nhiễm, bị dẫn lên tà lộ, thậm chí thân hoài ma thai, suốt bảy bảy bốn mươi chín ngày, kiệt lực mới sinh hạ một người con, lâm chung phó thác cho Bạch nương nương, trước khi nhắm mắt vẫn không bỏđược ma vật dưới cửu u nọ. Hồ tính vốn , nhưng cũng có không ít người si tình như vậy. Năm đó Ma Tông rung chuyển, Bạch nương nương đưa ngươi lên tếđài, thật sự cũng là bất đắc dĩ, Ma quân dù sao… không phải tộc loại, mong rằng ngươi đừng ghi hận.”
Bạch Ly thản nhiên nói: “Ngươi đã tôn ta một tiếng Ma quân, thì nên biết ta và hồ tộc không có một chút quan hệ nào, lời này nên bớt nói thì hơn.”
Y dung nhẫn Thi VôĐoan không biết lựa lời gọi y là“tiểu hồ ly”, nhưng không có nghĩa là y cũng rộng lượng như vậy với người khác.
Triệu Nhung cười khổ một tiếng, lắc đầu nói: “Đãđắc tội.”
Sau đó y chuyển hướng sang Thi Vô Đoan, nói: “Chuyện lục gia dặn dò, chúng ta đã làm thỏa đáng.”
Bạch Ly thấy dáng vẻ không kinh không giận kia của Thi VôĐoan, trong lòng đột nhiên sinh ra một phỏng đoán, chẳng lẽ mười vạn yêu binh chặn đứng đại quân bắc tiến của Cố Hoài Dương là do y một tay thao túng? Vì sao y phải làm như vậy?
Chẳng lẽ y cũng… không tin được Cố Hoài Dương?
Dường như nhìn ra nghi vấn của y, đại tông chủ bên cạnh bỗng nhiên mở miệng giải thích: “Công tửở Tây Bắc thao túng thị trường gạo, dẫn đại quân triều đình về tây, rồi sau đó lại phong Đại Thừa giáo tông, cắt đứt Đả Cốc đạo, quân Tây Bắc lập tức hai mặt thụđịch, lại mệnh cho người nhân loạn yểm hộ, mở một thông lộ, lợi dụng trận pháp mật ước với ta, dẫn linh khí từ phía tây tới thảo nguyên A Mộc, có phải không?”
Triệu Nhung nói tiếp: “Còn chưa tạ lục gia.”– mấy năm nay không ít bộ lạc yêu tinh do chiến hỏa mà trốn lên thảo nguyên A Mộc, thảo nguyên vốn cằn cỗi, kể từđó càng thêm giật gấu vá vai, đem so sánh thì một việc gần như“vô tư” này của Thi VôĐoan, thứ nhất xem như giải sự khẩn cấp sém lông mày cho họ, thứ hai cơ hồ vạch ra một đường giới hạn rõ ràng giữa người và yêu, đại lục người yêu hỗn cư, tu đạo tu tiên trăm nhàđua tiếng này, bất tri bất giác lại bị y một tay quy hoạch lần nữa.
Thảo nguyên A Mộc chính là yêu giới, trước nay cùng nhân gian nước giếng không phạm nước sông, Bạch Ly nhìn về hướng Thi VôĐoan, thầm nghĩ, chẳng lẽ y muốn triệt để chặt đứt con đường tu đạo của con người trên đại lục này.
“Đâu nào.” Thi Vô Đoan lấy từ trong lòng ra một trục cuốn nho nhỏ, đem để trên bàn đá, nói với Triệu Nhung, “Thứ này vốn nên lấy ra vào thời điểm Hoài Châu dạ yến, chỉ là ta không yên tâm lắm, mong rằng yêu vương thứ lỗi.”
Bạch Ly nhìn qua một cái liền biết đó là một phần mật ước khác, từng điều cực kỳ cẩn thận, chỉ cần Triệu Nhung ký rồi thì từđây yêu tộc sẽ không được tương phạm nhân gian, nếu không ắt gặp đại hình.
Triệu Nhung miệng nói phải nhưng vẫn xem kỹ từng điều, sau đó cả một buổi chiều, Bạch Ly liền thấy y với Thi VôĐoan thương thảo đàm phán từng điều, lại không phân lớn nhỏ, chẳng ai chịu nhường.
Chỉ là Triệu Nhung hiện tại ở nhược thế, biết trong tay người trước mắt nhất định có lợi thế khác, nhân gian, giáo tông, yêu giới đều bị y thu thập sạch sẽ, trước mắt còn chưa biết y xử lý Ma Tông như thế nào, Thi VôĐoan chưa lật át chủ bài, vĩnh viễn không ai biết bước tiếp theo y tính toán thế nào, người này cả trời còn dám lừa, huống chi một yêu vương nho nhỏ như mình?
Y cũng chỉ là… cố hết sức tranh thủ một chút quyền lợi thay tộc nhân.
Bạch Ly nghe họ xoi mói từng điều, cảm thấy hơi buồn chán, liền chuyển hướng sang đại tông chủ uống trà bên cạnh, thấy ông ta vẫn là dáng vẻ không hề dậy sóng, vì thế ngạc nhiên nói: “Ông không giận sao?”
Đại tông chủ ngẩng đầu nhìn y.
Bạch Ly hỏi: “Y lừa ông ký mật ước, lại làm rò rỉ linh khí của giáo tông, ông không giận sao?”
Đại tông chủ cười nói: “Lục gia đãđáp ứng Đại Thừa giáo tông mọi thời đại là từđường của quân vương, thiết nghĩ nhất định sẽ không nuốt lời, chẳng lẽ không phải làđã cực nể mặt chúng ta?”
Bạch Ly nhíu mày.
Đại tông chủ nói: “Đại Thừa giáo ta, không hề thượng võ như Huyền Tông, cũng không thượng thuật như Mật Tông, chúng ta kính sợ thiên địa, biết tiến thoái, hiểu được đạo tự nhiên của vạn vật sinh trưởng, đây mới làĐại Thừa giáo nghĩa chân chính, đạo thuật cao thấp, không thể chứng minh cái gì. Có sơn xuyên linh khí hay không lại có thể thế nào đây? Người trong giáo ta vẫn có thểđược vạn dân kính ngưỡng, vẫn sẽ có vô số người đến bái sơn, thỉnh cầu chỉđiểm bến mê.”
Bạch Ly vẫn cau mày.
Đại tông chủ nhẹ giọng nói: “Tương lai tất cả giáo tông đều sẽ biến mất, vô luận là lớp già chúng ta hay lớp trẻ tương lai, hỗn loạn sắp ngưng hẳn, nhân hoàng mới là người thống trị tối cao của nhân gian, chỉ cóĐại Thừa giáo tông ta sẽđược bảo tồn, làm từđường vàđiện thờ, cùng với nơi đại đức, đây chẳng phải là vận may sao?”
Thi Vô Đoan không nhịn được ngẩng đầu nhìn ông ta một cái, trong lòng thầm nghĩ– lão này nghĩ lắm quá.
Bạch Ly trầm mặc rất lâu, trong lòng bỗng nhiên nhớđến một câu chuyện, đó là một câu chuyện kể cho trẻ nhỏ– rất lâu trước kia, thiên địa nguyên bản hỗn độn, lúc này, Bàn Cổđại thần xuất hiện, y nhấc búa lớn bổ hỗn độn ra, khiến cho khinh giả thành trời, trọc giả xuống đất, tách sơn xuyên nhật nguyệt, bình cốc tinh tử…
Hóa ra đây mới là ngọn đèn chân chính chuyển hoán quốc vận.
Bạch Ly nhìn lưng Thi VôĐoan thoáng cong lại, đột nhiên muốn đến ôm y, nghĩđến sự trầm lặng của Thi VôĐoan khi ở trên xe ngựa, liền không nhịn được thầm nghĩ, vì sao ngươi không nói ra?
Sau đó y thật sự bỗng nhiên đứng dậy, trực tiếp cắt ngang đàm phán của Thi VôĐoan và Triệu Nhung, dưới ánh mắt ngạc nhiên của Triệu Nhung, thình lình ôm Thi VôĐoan từđằng sau, đè chặt trong lòng mình.
Vì sao không nói ra?
Bởi vì… nói ra cũng sẽ chẳng có ai tin tưởng?
Một phàm nhân, sao có thể làm được chuyện Bàn Cổđại thần từng làm?