Mới nhìn Trần Gia Lạc trông có vẻ thanh nhã, người trông cao gầy như những văn nhân thời cổ chỉ biết cầm bút vẩy mực làm thơ nhưng như vậy cũng không chứng tỏ rằng anh ta không có sức mạnh
Tốt xấu gì cũng lớn lên từ nông thôn, bình thường làm không ít việc nhà nông như nấu nước, gánh phân, cho heo ăn, cuôc đất…. từ khi học tiểu học những việc này Trần Gia Lạc đã làm rất thành thạo rồi. Tuy sau này ra ngoài đi học cũng không phải làm những việc này nhưng sức khỏe thì vẫn không kém
Điều này Thư Tâm đều biết cho nên vừa thấy Trần Gia Lạc dám động thủ trước mặt nhiều người như vậy thì Thư Tâm đã biến sắc, vội nắm tay Trần Gia Lạc lại, nổi giận nói:
- Trần Gia Lạc, anh dừng tay! Anh điên à?
Không ngờ Trần Gia Lạc lại càng tức giận, nhìn Thư Tâm một cái rồi tiện tay đẩy cô ra khiến Thư Tâm lảo đảo:
- Anh điên? Em mới điên! Thì ra đây mới là lý do em muốn ly hôn! Thư Thư, chẳng phải em cũng phụ anh đấy sao
Hai mắt anh ta đỏ ngầu, tay nắm chặt rồi lại đánh về phía Boss.
Thư Tâm đi đôi giày cao gót 6 phân, lại đi cùng Boss khá lâu nên chân hơi mỏi, nào còn sức mà ngăn cơn thịnh nộ của Trần Gia Lạc.
Trần Gia Lạc tức giận cũng không để ý tới sức lực, Thư Tâm kêu hoảng một tiếng rồi ngã về phía sau.
Mặt boss vốn lạnh như băng cuối cùng cũng giận dữ, nghiêng đầu né tránh nắm đấm của Trần Gia Lạc nhưng cũng không trả đòn, hơi nghiêng người qua mà đỡ lấy Thư Tâm.
Cuối cùng cũng đang ở trước mặt chồng Thư Tâm, lại có không ít người qua đường không hiểu chuyện lại thích tò mò rình coi, Boss đương nhiên sẽ không giống như nam chính trong phim truyền hình mà ôm giai nhân vào lòng, nhân cơ hội trời rung đất chuyển mà bốn mắt nhìn nhau, sấm sét ầm ầm để làm hiệu ứng. đặc tả
Anh hơi bước lên phía trước đỡ lấy vai Thư Tâm đợi cô ổn định lại rồi lập tức buông tay:
- Không sao chứ? Cẩn thận một chút
Chỉ tiếc Boss đứng quá gần Trần Gia Lạc, chỉ bước một bước chưa đủ thoát khỏi phạm vi công kích của Trần Gia Lạc, khi nãy tình thế cấp bách nên không cảm thấy gì, giờ mở miệng mới thấy có vấn đề, giọng hơi khàn khàn đi.
Boss có chút kinh ngạc sờ cằm, đầu ngón tay quả nhiên dính một vệt máu
Boss nhìn chằm chằm “chứng cứ phạm tội” trên đầu ngón tay, mặt đen sì sì, cảm giác hơi mất mặt, ánh mắt lại chuyển sang nắm đấm của Trần Gia Lạc.
Lại thấy chiếc nhẫn bạc ở ngón áp út của Trần Gia Lạc dính một vệt hồng hồng, khá là chói mắt.
Thì ra, vừa rồi vội vàng, Boss kịp né cho khuôn mặt tuấn tú của mình nhưng cằm thì vẫn bị nhẫn của Trần Gia Lạc quét qua mà bị xước một vệt dài khoảng 2cm.
Thư Tâm vừa đứng vững lại thì vội lui về phía sau một bước, lúc này mới cảm thấy người như nhũn ra, đầu óc choáng váng, trán toát mồ hôi
Thư Tâm thở dồn dập, tiếng thở dốc ồ ồ, cả người ngã phịch xuống ghế salon trong phòng khám, quên luôn cả cảm ơn Boss.
Boss có chút đau lòng giật giật môi, cuối cùng vẫn chẳng nói gì, chỉ quay đầu nhìn Trần Gia Lạc, ánh mắt lạnh như băng có chút sát khí:
- Anh chăm sóc vợ con của mình thế à?
Rồi lại liếc nhìn Vương Hiểu Hân sau lưng Trần Gia Lạc:
- Còn chẳng bằng người ngoài.
Chỉ tiếc, Trần Gia Lạc sớm đã bị lửa giận làm cho hôn mê, sao có thể nghĩ cho rõ ràng.
Anh ta chỉ cảm thấy tôn nghiêm của mình bị người đàn ông trước mặt này giẫm nát. Vợ của mình bị người khác lợi dụng chức vị mà làm quy tắc ngầm, đối phương còn kiêu ngạo như vậy, trước mặt mình dám sàm sỡ vợ mình thì cũng thôi, giờ còn dám khoa chân múa tay với mình
Có chuyện nhịn được nhưng có chuyện thì không
Trần Gia Lạc hét to một tiếng rồi lại vung quyền đánh Boss.
Chỉ có điều, lúc này nắm đấm của anh ta còn chưa đến đích thì đã bị Boss đang cười lạnh giữ chặt lại.
Cười vốn là đều biểu lộ niềm vui từ trong lòng nhưng cười lạnh thì lại khác, nhất là với người quanh năm suốt tháng không bao giờ cười.
Boss cười như vậy khiến Thư Tâm giật nảy mình, vừa định đứng lên ngăn cản hai người đàn ông này thì Boss đã quay đầu lại nhìn cô, giọng nói bình thản mà ra lệnh:
- Trợ lý Thư cứ nghỉ ngơi đi, tôi sẽ về nhanh thôi
Sau đó cứ thế mà kéo Trần Gia Lạc ra khỏi khoa phụ sản.
Thư Tâm do dự định đi theo thì Boss đã nhíu mày đóng cửa đánh sầm một tiếng rồi nói với vào:
- Trợ lý Thư không cần lo lắng, lúc còn đi học bên Mỹ tôi cũng có học qua quyền Anh, thành tích thi đấu cũng không tệ lắm.
Ngữ khí của Boss thoải mái khiến Thư Tâm nhìn cánh cửa đóng sầm trước mặt mà khóc không ra nước mắt: Tôi… tôi đâu có lo cho anh, tôi cảm thấy… chuyện này… đang ở bệnh viện mà! Hai người chẳng lẽ không cảm thấy là không nên sao?
Bác sĩ mãn kinh ngồi bên hồi lâu không nói cuối cùng cũng hừ một tiếng, ném bút, tháo kính, vẫy tay bảo Thư Tâm ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc:
- Đó là chồng cô?
Thư Tâm thất thần gật đầu, ánh mắt không khống chế mà vẫn nhìn ra ngoài.
Bác sĩ mãn kinh bất mãn:
- Anh ta đối xử với cô như thế ở ngay tại đây? Đối xử với vợ con mình thế sao?
Không thể trách bác sĩ mãn kinh khó chịu, đây là lần thứ 3 bà gặp Thư Tâm, về cơ bản đã hiểu rõ tính cách của Thư Tâm đến 7,8 phần.
Bà đã gần 50 tuổi, trong bệnh viện này đã sắp thành bác sĩ phụ khoa được 30 năm, gặp cũng vài trăm bà mẹ trẻ.
Những người đó vì có con mà vui mừng, vì lo cho con mà buồn rầu, thậm chí có người vì đứa bé không được quang minh chính đại mà sợ hãi, đủ mọi trường hợp bà đều đã gặp. Nếu nói đến con mắt nhìn người thì bà tự nhận là không tệ.
Chỉ cần liếc một cái là bà đã biết Thư Tâm sẽ là một người mẹ rất tốt, từ lần đầu tiên tới kiểm tra luôn mong chờ, bất an, thấy có thai thì vui mừng thỏa mãn, đến hôm nay khóe mắng chất chứa sầu lo, bà đều nhìn rõ. Đến giờ lại chứng kiến tuồng kịch kia, nếu không hiểu rõ tình hình thì quá xấu hổ với kiến thức của bà.
Người đàn ông kia đúng là không biết xấu hổ! Vợ mình mang thai không biết hỏi han ân cần lại còn đi chăm sóc cho người đàn bà khác. Bà dựa vào kinh nghiệm của mình mà thề, chỉ cần nhìn sắc mặt cô gái trước mắt thì cũng biết là đã sảy thai nhiều lần.
Bà ghét nhất là loại phụ nữ không tự biết giữ gìn sức khỏe bản thân, bình thường gặp loại phụ nữ này đến phá thai bà còn cố ý làm cho bọn họ phải đau đớn để bọn họ hiểu, thân thể là của mình nhưng cũng không thể tàn phá vô lối được.
Thư Tâm lấy lại tinh thần, có chút xấu hổ cầm lấy chiếc gối bên cạnh:
- Anh ta… không biết tôi mang thai. Tôi vốn định cho anh ấy niềm vui bất ngờ, không ngờ…
Vẻ mặt bác sĩ mãn kinh trở nên quái dị, nhìn Thư Tâm vài lần rồi mới gật đầu:
- Đừng trách tôi nhiều chuyện, nếu mâu thuẫn giữa hai người không thể điều hòa thì sớm ly hôn đi. Anh ta không phải là người cha tốt, ít nhất anh ta không đủ tin tưởng cô. Trên thực tế còn không biết tự xem xét bản thân
Thư Tâm cười khổ:
- Đương nhiên là phải ly hôn, anh ta vốn không đồng ý. Nhưng bây giờ không như trước, anh ta lại cho rằng… cho rằng…
Thư Tâm nói được hai tiếng nhưng lại cảm thấy thật khó để nói ra miệng, chỉ đành ngẩng đầu nhìn bác sĩ, ánh mắt vô cùng kiên định:
- Nhất định phải ly hôn nhưng tôi sẽ không để anh ta ly hôn dễ dàng mà không dằn vặt như thế! Xin hỏi có cách gì để xét nghiệm DNA của bào thai trong bụng không?
Bác sĩ cười tán thưởng, dường như vô cùng nể trọng thái độ của Thư Tâm:
- Lấy nước ối. Trong nước ối sẽ lấy được tế bào thai nhi, có thể lấy ra làm xét nghiệm DNA nhưng tôi không đề nghị cô làm thế. Cô mang thai chưa đủ hai tháng, lấy nước ối tuy chỉ là tiểu phẫu nhưng bình thường cũng phải đợi thai nhi được 16 đến 21 tuần mới tiến hành, cô không cần phải vì một người đàn ông mà làm tổn thương tới thân thể của mình và đứa bé.
Bác sĩ chần chừ một chút rồi mới nói tiếp:
- Nhưng nếu cô muốn phá thai thì đơn giản hơn. Có thể xét nghiệm DNa từ phôi thai.
Thư Tâm cả kinh lại nghe bác sĩ nói tiếp:
- Tôi biết cô rất do dự, nhưng cô còn trẻ, cuộc sống sau này sẽ thế nào, gặp người thế nào, chẳng ai nói trước được. Chúng ta đều là người trưởng thành rồi, ai cũng hiểu, cuộc sống không phải là chuyện cổ tích, chỉ cần câu “từ đó trở đi, hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc bên nhau” là xong. Cô có thể… suy nghĩ cho kỹ. Thật đó
Thư Tâm cúi đầu hồi lâu rồi mới đứng dậy, mỉm cười thật khó nhọc:
- Cảm ơn bác sĩ, tôi sẽ suy nghĩ
Bác sĩ mỉm cười mà đùa đùa:
- Đừng lo lắng, chưa biết chừng ngay trước mắt cô đã có lựa chọn rất tốt rồi.
Mới nhìn Trần Gia Lạc trông có vẻ thanh nhã, người trông cao gầy như những văn nhân thời cổ chỉ biết cầm bút vẩy mực làm thơ nhưng như vậy cũng không chứng tỏ rằng anh ta không có sức mạnh
Tốt xấu gì cũng lớn lên từ nông thôn, bình thường làm không ít việc nhà nông như nấu nước, gánh phân, cho heo ăn, cuôc đất…. từ khi học tiểu học những việc này Trần Gia Lạc đã làm rất thành thạo rồi. Tuy sau này ra ngoài đi học cũng không phải làm những việc này nhưng sức khỏe thì vẫn không kém
Điều này Thư Tâm đều biết cho nên vừa thấy Trần Gia Lạc dám động thủ trước mặt nhiều người như vậy thì Thư Tâm đã biến sắc, vội nắm tay Trần Gia Lạc lại, nổi giận nói:
- Trần Gia Lạc, anh dừng tay! Anh điên à?
Không ngờ Trần Gia Lạc lại càng tức giận, nhìn Thư Tâm một cái rồi tiện tay đẩy cô ra khiến Thư Tâm lảo đảo:
- Anh điên? Em mới điên! Thì ra đây mới là lý do em muốn ly hôn! Thư Thư, chẳng phải em cũng phụ anh đấy sao
Hai mắt anh ta đỏ ngầu, tay nắm chặt rồi lại đánh về phía Boss.
Thư Tâm đi đôi giày cao gót phân, lại đi cùng Boss khá lâu nên chân hơi mỏi, nào còn sức mà ngăn cơn thịnh nộ của Trần Gia Lạc.
Trần Gia Lạc tức giận cũng không để ý tới sức lực, Thư Tâm kêu hoảng một tiếng rồi ngã về phía sau.
Mặt boss vốn lạnh như băng cuối cùng cũng giận dữ, nghiêng đầu né tránh nắm đấm của Trần Gia Lạc nhưng cũng không trả đòn, hơi nghiêng người qua mà đỡ lấy Thư Tâm.
Cuối cùng cũng đang ở trước mặt chồng Thư Tâm, lại có không ít người qua đường không hiểu chuyện lại thích tò mò rình coi, Boss đương nhiên sẽ không giống như nam chính trong phim truyền hình mà ôm giai nhân vào lòng, nhân cơ hội trời rung đất chuyển mà bốn mắt nhìn nhau, sấm sét ầm ầm để làm hiệu ứng. đặc tả
Anh hơi bước lên phía trước đỡ lấy vai Thư Tâm đợi cô ổn định lại rồi lập tức buông tay:
- Không sao chứ? Cẩn thận một chút
Chỉ tiếc Boss đứng quá gần Trần Gia Lạc, chỉ bước một bước chưa đủ thoát khỏi phạm vi công kích của Trần Gia Lạc, khi nãy tình thế cấp bách nên không cảm thấy gì, giờ mở miệng mới thấy có vấn đề, giọng hơi khàn khàn đi.
Boss có chút kinh ngạc sờ cằm, đầu ngón tay quả nhiên dính một vệt máu
Boss nhìn chằm chằm “chứng cứ phạm tội” trên đầu ngón tay, mặt đen sì sì, cảm giác hơi mất mặt, ánh mắt lại chuyển sang nắm đấm của Trần Gia Lạc.
Lại thấy chiếc nhẫn bạc ở ngón áp út của Trần Gia Lạc dính một vệt hồng hồng, khá là chói mắt.
Thì ra, vừa rồi vội vàng, Boss kịp né cho khuôn mặt tuấn tú của mình nhưng cằm thì vẫn bị nhẫn của Trần Gia Lạc quét qua mà bị xước một vệt dài khoảng cm.
Thư Tâm vừa đứng vững lại thì vội lui về phía sau một bước, lúc này mới cảm thấy người như nhũn ra, đầu óc choáng váng, trán toát mồ hôi
Thư Tâm thở dồn dập, tiếng thở dốc ồ ồ, cả người ngã phịch xuống ghế salon trong phòng khám, quên luôn cả cảm ơn Boss.
Boss có chút đau lòng giật giật môi, cuối cùng vẫn chẳng nói gì, chỉ quay đầu nhìn Trần Gia Lạc, ánh mắt lạnh như băng có chút sát khí:
- Anh chăm sóc vợ con của mình thế à?
Rồi lại liếc nhìn Vương Hiểu Hân sau lưng Trần Gia Lạc:
- Còn chẳng bằng người ngoài.
Chỉ tiếc, Trần Gia Lạc sớm đã bị lửa giận làm cho hôn mê, sao có thể nghĩ cho rõ ràng.
Anh ta chỉ cảm thấy tôn nghiêm của mình bị người đàn ông trước mặt này giẫm nát. Vợ của mình bị người khác lợi dụng chức vị mà làm quy tắc ngầm, đối phương còn kiêu ngạo như vậy, trước mặt mình dám sàm sỡ vợ mình thì cũng thôi, giờ còn dám khoa chân múa tay với mình
Có chuyện nhịn được nhưng có chuyện thì không
Trần Gia Lạc hét to một tiếng rồi lại vung quyền đánh Boss.
Chỉ có điều, lúc này nắm đấm của anh ta còn chưa đến đích thì đã bị Boss đang cười lạnh giữ chặt lại.
Cười vốn là đều biểu lộ niềm vui từ trong lòng nhưng cười lạnh thì lại khác, nhất là với người quanh năm suốt tháng không bao giờ cười.
Boss cười như vậy khiến Thư Tâm giật nảy mình, vừa định đứng lên ngăn cản hai người đàn ông này thì Boss đã quay đầu lại nhìn cô, giọng nói bình thản mà ra lệnh:
- Trợ lý Thư cứ nghỉ ngơi đi, tôi sẽ về nhanh thôi
Sau đó cứ thế mà kéo Trần Gia Lạc ra khỏi khoa phụ sản.
Thư Tâm do dự định đi theo thì Boss đã nhíu mày đóng cửa đánh sầm một tiếng rồi nói với vào:
- Trợ lý Thư không cần lo lắng, lúc còn đi học bên Mỹ tôi cũng có học qua quyền Anh, thành tích thi đấu cũng không tệ lắm.
Ngữ khí của Boss thoải mái khiến Thư Tâm nhìn cánh cửa đóng sầm trước mặt mà khóc không ra nước mắt: Tôi… tôi đâu có lo cho anh, tôi cảm thấy… chuyện này… đang ở bệnh viện mà! Hai người chẳng lẽ không cảm thấy là không nên sao?
Bác sĩ mãn kinh ngồi bên hồi lâu không nói cuối cùng cũng hừ một tiếng, ném bút, tháo kính, vẫy tay bảo Thư Tâm ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc:
- Đó là chồng cô?
Thư Tâm thất thần gật đầu, ánh mắt không khống chế mà vẫn nhìn ra ngoài.
Bác sĩ mãn kinh bất mãn:
- Anh ta đối xử với cô như thế ở ngay tại đây? Đối xử với vợ con mình thế sao?
Không thể trách bác sĩ mãn kinh khó chịu, đây là lần thứ bà gặp Thư Tâm, về cơ bản đã hiểu rõ tính cách của Thư Tâm đến , phần.
Bà đã gần tuổi, trong bệnh viện này đã sắp thành bác sĩ phụ khoa được năm, gặp cũng vài trăm bà mẹ trẻ.
Những người đó vì có con mà vui mừng, vì lo cho con mà buồn rầu, thậm chí có người vì đứa bé không được quang minh chính đại mà sợ hãi, đủ mọi trường hợp bà đều đã gặp. Nếu nói đến con mắt nhìn người thì bà tự nhận là không tệ.
Chỉ cần liếc một cái là bà đã biết Thư Tâm sẽ là một người mẹ rất tốt, từ lần đầu tiên tới kiểm tra luôn mong chờ, bất an, thấy có thai thì vui mừng thỏa mãn, đến hôm nay khóe mắng chất chứa sầu lo, bà đều nhìn rõ. Đến giờ lại chứng kiến tuồng kịch kia, nếu không hiểu rõ tình hình thì quá xấu hổ với kiến thức của bà.
Người đàn ông kia đúng là không biết xấu hổ! Vợ mình mang thai không biết hỏi han ân cần lại còn đi chăm sóc cho người đàn bà khác. Bà dựa vào kinh nghiệm của mình mà thề, chỉ cần nhìn sắc mặt cô gái trước mắt thì cũng biết là đã sảy thai nhiều lần.
Bà ghét nhất là loại phụ nữ không tự biết giữ gìn sức khỏe bản thân, bình thường gặp loại phụ nữ này đến phá thai bà còn cố ý làm cho bọn họ phải đau đớn để bọn họ hiểu, thân thể là của mình nhưng cũng không thể tàn phá vô lối được.
Thư Tâm lấy lại tinh thần, có chút xấu hổ cầm lấy chiếc gối bên cạnh:
- Anh ta… không biết tôi mang thai. Tôi vốn định cho anh ấy niềm vui bất ngờ, không ngờ…
Vẻ mặt bác sĩ mãn kinh trở nên quái dị, nhìn Thư Tâm vài lần rồi mới gật đầu:
- Đừng trách tôi nhiều chuyện, nếu mâu thuẫn giữa hai người không thể điều hòa thì sớm ly hôn đi. Anh ta không phải là người cha tốt, ít nhất anh ta không đủ tin tưởng cô. Trên thực tế còn không biết tự xem xét bản thân
Thư Tâm cười khổ:
- Đương nhiên là phải ly hôn, anh ta vốn không đồng ý. Nhưng bây giờ không như trước, anh ta lại cho rằng… cho rằng…
Thư Tâm nói được hai tiếng nhưng lại cảm thấy thật khó để nói ra miệng, chỉ đành ngẩng đầu nhìn bác sĩ, ánh mắt vô cùng kiên định:
- Nhất định phải ly hôn nhưng tôi sẽ không để anh ta ly hôn dễ dàng mà không dằn vặt như thế! Xin hỏi có cách gì để xét nghiệm DNA của bào thai trong bụng không?
Bác sĩ cười tán thưởng, dường như vô cùng nể trọng thái độ của Thư Tâm:
- Lấy nước ối. Trong nước ối sẽ lấy được tế bào thai nhi, có thể lấy ra làm xét nghiệm DNA nhưng tôi không đề nghị cô làm thế. Cô mang thai chưa đủ hai tháng, lấy nước ối tuy chỉ là tiểu phẫu nhưng bình thường cũng phải đợi thai nhi được đến tuần mới tiến hành, cô không cần phải vì một người đàn ông mà làm tổn thương tới thân thể của mình và đứa bé.
Bác sĩ chần chừ một chút rồi mới nói tiếp:
- Nhưng nếu cô muốn phá thai thì đơn giản hơn. Có thể xét nghiệm DNa từ phôi thai.
Thư Tâm cả kinh lại nghe bác sĩ nói tiếp:
- Tôi biết cô rất do dự, nhưng cô còn trẻ, cuộc sống sau này sẽ thế nào, gặp người thế nào, chẳng ai nói trước được. Chúng ta đều là người trưởng thành rồi, ai cũng hiểu, cuộc sống không phải là chuyện cổ tích, chỉ cần câu “từ đó trở đi, hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc bên nhau” là xong. Cô có thể… suy nghĩ cho kỹ. Thật đó
Thư Tâm cúi đầu hồi lâu rồi mới đứng dậy, mỉm cười thật khó nhọc:
- Cảm ơn bác sĩ, tôi sẽ suy nghĩ
Bác sĩ mỉm cười mà đùa đùa:
- Đừng lo lắng, chưa biết chừng ngay trước mắt cô đã có lựa chọn rất tốt rồi.