Thư Tâm về đến nhà, bật đèn, kiểm tra điện thoại nhà, vừa nghe lời nhắn lại rất đúng giờ của Trần Gia Lạc vừa chạy thẳng về phòng ngủ
Trong điện thoại là giọng nói dịu dàng của Trần Gia Lạc, anh cẩn thận dặn dò Thư Tâm đừng tăng ca quá muộn, tối trước khi đi ngủ nhớ xuống dưới nhà mua đồ ăn khuya nhưng đừng ăn quá nhiều. Tối ngủ phải đắp chăn cẩn thận, điều hòa đừng để quá lạnh nếu không sẽ bị cảm lạnh, anh về sẽ tét mông cô vân vân…
Cuối cùng, Trần Gia Lạc thấp giọng nói: “Thư Tâm, ngày mai anh về rồi, chờ anh nhé. Ngủ ngon!”. Sau đó là tiếng thơm chụt ngượng ngùng như bọt khí vỡ tan trong không khí.
Thư Tâm hơi mỉm cười.
Trần Gia Lạc ấy à, đừng vì anh cùng tên với nhân vật võ hiệp nổi tiếng của Kim Dung mà hiểu nhầm. Tính cách anh dễ xấu hổ, Thư Tâm và anh kết hôn sắp năm năm mới khiến anh chịu thêm một cái hôn qua điện thoại.
Nghe xong những lời nhắn của Trần Gia Lạc thì Thư Tâm cũng đã tươi cười xách túi rác lớn đi xuống nhà.
Cảm giác ngọt ngào lan tràn, Thư Tâm vuốt bụng, đi đến bên điện thoại bấm nút tua lại, vì vậy giọng nói dễ nghe của Trần Gia Lạc lại vang lên
Nói đi nói lại vài lần, tin nhắn của Trần Gia Lạc đã nghe đến lần thứ 5,6 gì đó, mọi thứ đồ nguy hiểm cũng đều được dọn dẹp xong, mà đến ngay cả góc bàn cũng được Thư Tâm lấy vải bọc lại.
Lúc này Thư Tâm mới đi đến bên bàn học, vuốt ve “Tiểu Hắc” đã dùng nhiều năm, lưu luyến nói: “Tội cho mày quá! Chẳng có cách nào cả, phóng xạ từ máy tính không tốt cho thai nhi!”.
Vì vậy máy tính cũng được dọn cất vào tủ.
Bận rộn hơn tiếng, căn nhà đã trở nên rộng rãi hơn nhiều
Thư Tâm thoải mái nằm duỗi tay duỗi chân trên giường, tay bắt đầu nghịch nghịch điện thoại di động. Đồng hồ trên tường sắp chỉ vào số 12, đã là nửa đêm hoặc có thể gọi là rạng sáng. Ánh đèn bên ngoài chiếu lên, cả thành phố sáng bừng như ban ngày.
Thành phố này rất phồn hoa náo nhiệt nhưng cũng rất lạnh lùng. Biết bao người đến rồi lại đi, bon chen nhau đến đầu rơi máu chảy. Thư Tâm cũng coi như may mắn, là dân gốc ở đây, tổ tiên cắm rễ ở đây được vài đời khiến cô cũng bớt được không ít phiền phức.
Thư Tâm nhìn chằm chằm vào hai chữ “Ông xã” trên màn hình di động, cuối cùng hét một tiếng rồi xoay người, tự vùi đầu xuống gối rồi lẩm bẩm giải thích: “Phải gặp mặt nói cho Trần Gia Lạc được bất ngờ mới được!”
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại bên ngoài vang lên, giữa nửa đêm, chuông điện thoại nghe thật chói tai
Thư Tâm sợ làm phiền hàng xóm nên vội ngồi dậy, xỏ chân vào đôi dép con gấu rồi lạch bạch chạy ra nghe, điện thoại đặt bên tai, vừa alo một cái đã nghe thấy đầu bên kia là một giọng nữ ngọt ngào vang lên: “Chào chị, xin hỏi chị là chị Thư đúng không?”. Không đợi cô trả lời, đối phương đã lại bỏ thêm một câu: “Tôi là bạn gái của Trần Gia Lạc, có thể mời Thư tiểu thư ra ngoài trò chuyện không?”
Lỗ tai Thư Tâm lùng bùng, lại nghe bên kia khẽ cười: “Đương nhiên, giờ có hơi muộn, nếu Thư tiểu thư không tiện cũng không sao”.
Thư Tâm hít sâu một hơi, nhẹ nhàng mỉm cười nụ cười công nghiệp.
Thư Tâm nhìn chiếc gương trên bàn trang điểm, khuôn mặt trái xoan trẻ măng, đôi mắt hạnh xinh đẹp, trông rất giống mẹ cô. Mà ngay cả mẹ cô cũng thường nói, đây là điểm tiêu chuẩn của mỹ nhân cổ điển, Thư Tâm nhặt được đôi mắt này của bà khiến cho cô có thêm hai phần quyến rũ
Đồ trang sức trang nhã cô chưa kịp tháo, đôi môi phấn hồng vẫn trong suốt đáng yêu. Tuy không phải là mỹ nhân tuyệt sắc nhưng tuyệt đối không phí hai từ xinh đẹp. Cho dù lúc làm việc bận rộn mà mỉm cười thì hai má lúm đồng tiền cũng ẩn hiện, có chút ngại ngùng ngây thơ, không hề giống một trợ lý giám đốc 26,27 tuổi chút nào. Nhưng ngược lại, Boss lại thường khen cô rằng, công ty AC như chúng ta vốn thuộc về những người trẻ tuổi, chính là cần luôn phải giữ vững sự trẻ trung này.
Chỉ là, khi Thư Tâm cúp máy, lần đầu tiên cô cảm thấy, có lẽ mình đã già rồi.
Hơn 12h đêm, Thư Tâm đi vào cửa hàng xinh đẹp, cô quét mắt nhìn tên quán “Lại một mùa xuân”
Thư Tâm không nhịn được mà mỉm cười, cô quét mắt nhìn quanh một vòng thì đã thấy ở bên cửa sổ, sau một bình hoa lớn có một cô gái trẻ đứng lên nhìn cô mỉm cười rồi vẫy vẫy tay.
Đây là Vương Hiểu Hân trong điện thoại?
Thư Tâm hơi dừng bước, trong thoáng chốc đánh giá đối phương mà cảm thấy quá khứ đang quay về.
Nói là cô gái trẻ thực ra cũng không đúng, hẳn là dùng từ cô bé có lẽ là hợp hơn.
Thư Tâm đi đến vị trí bên cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống, ánh đèn nhấp nháy ánh lên mặt rồi lại tản đi.
Khi còn đi học, Thư Tâm cũng rất mê bói toán này nọ, những cô gái thích ngồi ở vị trí đó thì luôn rất muốn được biểu hiện bản thân, làm việc khó tránh khỏi xúc động. Có lẽ, chuyện cũng không nát bét như cô nghĩ
Thư Tâm bắt đầu thay đổi tâm tính như “người già”, đây thực ra cũng là một kỹ năng sống.
Người phục vụ mỉm cười đi tới hỏi Thư Tâm cần gì, Thư Tâm mở menu, liếc nhìn qua mấy loại đồ uống rồi cuối cùng chọn một đĩa hoa quả thập cẩm
Thư Tâm nhìn về phía cửa sổ thủy tinh, xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy một cô bé đang ngồi đó – một cô gái dám nửa đêm gọi điện thoại đến nhà người ta nói mình là bạn gái của chồng người khác.
Đúng là cô bé con
Sau khi cô đến, cô bé kia mời cô ngồi rồi rất phối hợp mà cười cười, tay mân mê chiếc điện thoại màu hồng phấn, hai tay tí toáy nhắn tin nhanh thoăn thoắt, cứ như gà mổ thóc vậy.
Móng tay đối phương mài giũa cẩn thận, sơn lớp sơn móng tay màu hồng phấn, ngón út có vẽ thêm một bông hoa nhỏ màu trắng. Khuôn mặt đang cúi kia vô cùng thanh tú, mũi hơi tẹt nên trang điểm rất cẩn thận, dọc mũi dùng phấn sáng, hai cánh mũi dùng phấn tối màu, tận lực che đi khuyết điểm nhỏ đó
Đối phương ngồi đó, cả người tản ra sức sống thanh xuân mà Thư Tâm đã mất từ khi đi làm cho dù cô cũng có khuôn mặt trẻ măng và cả tâm hồn cũng được cho là trẻ trung.
Thư Tâm cũng chẳng lo lắng, cô hơi dựa về phía sau, quay đầu nhìn ra ngoài đường.
Cô bé đối diện quả nhiên mất kiên nhẫn, như là có chút bất an mà để di động xuống bàn, nhút nhát, e dè nhìn Thư Tâm mà nói:
- Thư tiểu thư, xin… rất xin lỗi chị! Em biết chị trách em, hận em, ghét em nhưng mà…
Cô cắn cắn đôi môi hồng, đôi mi được uốn cong chớp chớp, đôi mắt to tròn long lanh nước, dưới ánh đèn yếu ớt trông như hai viên thủy tinh đen thuần mỹ
- Nhưng mà em thật lòng với Gia Lạc, từ lần đầu tiên gặp anh ấy em đã bị sự nhẹ nhàng, phong độ của anh ấy mê hoặc. Khi anh ấy mỉm cười, nhíu mày, từng chi tiết nhỏ, chỉ cần nhắm mắt là em có thể hình dung ra.
Thư Tâm nghĩ, lúc Trần Gia Lạc nhíu mày quả thực trông rất đẹp, nói hoa mỹ một chút thì chính là “sự u buồn mê người”. Chỉ là, không biết có phải cố ý hay không, cô bé này vừa khách khí gọi cô là “Thư tiểu thư” mà lại vừa thân thiết gọi thẳng tên Trần Gia Lạc.
Thư Tâm mỉm cười nhìn cô nàng, nhìn vẻ yếu ớt, lã chã sắp khóc của nàng ấy.
Như là hốt hoảng vì sự trấn định của Thư Tâm, nước mắt Vương Hiểu Hân cuối cùng cũng rơi xuống, những giọt nước mắt từ khóe mắt lăn dài, trong suốt, từng giọt từng giọt long lanh chảy qua gò má ửng hồng của cô nàng khiến cô nàng trông thật dịu dàng
- Xin lỗi! Xin lỗi! Em cũng không muốn như vậy! Em thực sự, thực sự là chỉ muốn thầm thích Gia Lạc, nhớ nhung nụ cười, lời nói, thậm chí chỉ là một ánh mắt thoáng qua của anh ấy là đủ. Chỉ cần một chút là đủ rồi, như vậy đã là trời cao ban ân cho em rồi.
Cô nàng hoảng sợ, bi thương mà mở to mắt nhìn Thư Tâm, có phần mơ hồ nói:
- Nhưng mà, chị Thư à, em không thể nào tự khống chế bản thân! Không thể nào khống chế ánh mắt mình, càng không thể nào khống chế tim mình! Chị nhất định là hiểu đúng không? Nếu tình cảm có thể khống chế thì nó đã chẳng còn là tình cảm.
Đôi mi cô nàng khẽ run run, giọng cũng run run:
- Xin lỗi, em biết em rất có lỗi với chị, chỉ là, chị Thư, Gia Lạc rất nhiều lần ca ngợi về chị với em, chị cao quý, chị xinh đẹp, lần nào cũng khiến em rất đau đớn.
Thư Tâm thoáng nhíu mày, Vương Hiểu Hân đột nhiên lại nắm lấy tay Thư Tâm, Thư Tâm thoáng rút tay về, Vương Hiểu Hân luống cuống nói:
- Thư tiểu thư, em gặp chị rồi thì mới hiểu, Gia Lạc nói rất đúng. Chỉ là, chị xinh đẹp như vậy, giỏi giang như vậy, cho dù rời khỏi Gia Lạc thì nhất định vẫn sẽ sống rất tốt đúng không? Thư tiểu thư, xin chị tác thành cho em và Gia Lạc, tác thành cho tình yêu của chúng em
Cô nàng ngẩng đầu lên, giọt nước mắt vương trên mi muốn rơi nhưng không rơi, vẻ mặt đau đớn nhưng đôi môi mím lại rất kiên nghị.
Thư Tâm thở sâu, cười một cách công nghiệp – nếu chỉ là đứa nhóc như này mà còn không đối phó được thì cô làm trợ lý giám đốc làm gì nữa. Thư Tâm khẽ nói:
- Vậy…Vương tiểu thư đúng không? Có thể xin cô trả lời một số câu hỏi của tôi trước được không?
Vương Hiểu Hân vội gật đầu, bàn tay nhỏ bất an đặt trước ngực như con thỏ non nhút nhát.
Thư Tâm nói:
- Đầu tiên, bất kể tôi có tác thành cho cô và Gia Lạc hay không thì giờ Trần Gia Lạc vẫn là chồng tôi. Cô có biết gọi anh ấy là “Gia Lạc” là quá thân mật không?
Mặt Vương Hiểu Hân tái mét, cô nàng vội bưng miệng, hoảng sợ lắc đầu, bắt đầu nức nở:
- Không phải, không phải…
Thư Tâm vươn tay ngăn lại, bình tĩnh nói tiếp:
- Thứ hai, tình cảm không thể khống chế nhưng con người phải biết khống chế hành vi của mình, đây là điểm khác biệt giữa người và súc sinh.
Nhìn sắc mặt tái mét và nước mắt ròng ròng của đối phương mà lòng Thư Tâm thoáng chút vui vẻ, sau đó cô mỉm cười đưa khăn giấy qua.
Vương Hiểu Hân nhận lấy, nhẹ nhàng lau lau trên mặt hai cái, lớp trang điểm không hề bị ảnh hưởng
Thư Tâm lại tiếp:
- Thứ ba, Trần Gia Lạc là chồng hợp pháp của tôi, anh ấy có trách nhiệm của người làm chồng như là bảo vệ, động viên tôi, điều này có thể giúp tình cảm vợ chồng thêm gắn bó. Chỉ là làm vợ, tôi lại không có nghĩa vụ tác thành chuyện tình bên lề của chồng. Cho nên dù tôi rất “cao quý” hay rất “xinh đẹp” thì cũng không thể dùng nó để cấu thành lý do tôi phải tác thành cho hai người. Về phần tim cô có đau hay không càng không phải do tôi chịu trách nhiệm. Cô đã chọn con đường làm kẻ thứ ba để người người phỉ nhổ thì cũng nên tỉnh táo một chút mới được.
Cô nàng đối diện kinh ngạc nhìn Thư Tâm, hai mắt trợn tròn như không tin rằng Thư Tâm trông dịu dàng mà lại nói ra những lời tàn nhẫn như vậy.
Dần dần, từng giọt từng giọt nước mắt cứ như vậy mà lăn dài xuống từ cặp mắt mở to kia, rơi lên mu bàn tay đang nắm chặt của cô nàng,
Thư Tâm chẳng hề bận tâm, người lăn lộn trên thường trường như cô cho dù vẻ mặt trông non nớt lừa tình nhưng lòng dạ cũng rất sắt đá.
Cô hơi nghiêng người về phía trước, hai tay đặt lên bàn, Vương Hiểu Hân như hoảng sợ vội rụt người về phía sau
- Thứ tư, nếu cô thực sự chỉ là thầm ngưỡng mộ Trần Gia Lạc thì tôi sẽ cảm kích cô, bởi vì cô gián tiếp ca ngợi mắt nhìn người của tôi. Nhưng thật sự là thế thì tôi nghĩ chắc hẳn đã không có cú điện thoại đêm nay, chúng ta sẽ không ngồi đây mà nói chuyện đêm khuya. Cô nói có đúng không hả Vương tiểu thư?
Thư Tâm vẫn cười, hai má lúm nho nhỏ đáng yêu hiện rõ:
- Cuối cùng, tôi muốn hỏi, những lời cô vừa nói là ý của cô hay ý của Gia Lạc? Nếu là ý của Gia Lạc thì mời anh ấy nói thẳng với tôi. Vấn đề giữa vợ chồng tôi không cần người thứ ba chuyển lời. Cũng xin Vương tiểu thư tự trọng một chút, đừng tự biến mình thành kẻ thứ ba như vậy. Chuyện này luôn chẳng hay ho gì cho phụ nữ cả.
Thư Tâm về đến nhà, bật đèn, kiểm tra điện thoại nhà, vừa nghe lời nhắn lại rất đúng giờ của Trần Gia Lạc vừa chạy thẳng về phòng ngủ
Trong điện thoại là giọng nói dịu dàng của Trần Gia Lạc, anh cẩn thận dặn dò Thư Tâm đừng tăng ca quá muộn, tối trước khi đi ngủ nhớ xuống dưới nhà mua đồ ăn khuya nhưng đừng ăn quá nhiều. Tối ngủ phải đắp chăn cẩn thận, điều hòa đừng để quá lạnh nếu không sẽ bị cảm lạnh, anh về sẽ tét mông cô vân vân…
Cuối cùng, Trần Gia Lạc thấp giọng nói: “Thư Tâm, ngày mai anh về rồi, chờ anh nhé. Ngủ ngon!”. Sau đó là tiếng thơm chụt ngượng ngùng như bọt khí vỡ tan trong không khí.
Thư Tâm hơi mỉm cười.
Trần Gia Lạc ấy à, đừng vì anh cùng tên với nhân vật võ hiệp nổi tiếng của Kim Dung mà hiểu nhầm. Tính cách anh dễ xấu hổ, Thư Tâm và anh kết hôn sắp năm năm mới khiến anh chịu thêm một cái hôn qua điện thoại.
Nghe xong những lời nhắn của Trần Gia Lạc thì Thư Tâm cũng đã tươi cười xách túi rác lớn đi xuống nhà.
Cảm giác ngọt ngào lan tràn, Thư Tâm vuốt bụng, đi đến bên điện thoại bấm nút tua lại, vì vậy giọng nói dễ nghe của Trần Gia Lạc lại vang lên
Nói đi nói lại vài lần, tin nhắn của Trần Gia Lạc đã nghe đến lần thứ , gì đó, mọi thứ đồ nguy hiểm cũng đều được dọn dẹp xong, mà đến ngay cả góc bàn cũng được Thư Tâm lấy vải bọc lại.
Lúc này Thư Tâm mới đi đến bên bàn học, vuốt ve “Tiểu Hắc” đã dùng nhiều năm, lưu luyến nói: “Tội cho mày quá! Chẳng có cách nào cả, phóng xạ từ máy tính không tốt cho thai nhi!”.
Vì vậy máy tính cũng được dọn cất vào tủ.
Bận rộn hơn tiếng, căn nhà đã trở nên rộng rãi hơn nhiều
Thư Tâm thoải mái nằm duỗi tay duỗi chân trên giường, tay bắt đầu nghịch nghịch điện thoại di động. Đồng hồ trên tường sắp chỉ vào số , đã là nửa đêm hoặc có thể gọi là rạng sáng. Ánh đèn bên ngoài chiếu lên, cả thành phố sáng bừng như ban ngày.
Thành phố này rất phồn hoa náo nhiệt nhưng cũng rất lạnh lùng. Biết bao người đến rồi lại đi, bon chen nhau đến đầu rơi máu chảy. Thư Tâm cũng coi như may mắn, là dân gốc ở đây, tổ tiên cắm rễ ở đây được vài đời khiến cô cũng bớt được không ít phiền phức.
Thư Tâm nhìn chằm chằm vào hai chữ “Ông xã” trên màn hình di động, cuối cùng hét một tiếng rồi xoay người, tự vùi đầu xuống gối rồi lẩm bẩm giải thích: “Phải gặp mặt nói cho Trần Gia Lạc được bất ngờ mới được!”
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại bên ngoài vang lên, giữa nửa đêm, chuông điện thoại nghe thật chói tai
Thư Tâm sợ làm phiền hàng xóm nên vội ngồi dậy, xỏ chân vào đôi dép con gấu rồi lạch bạch chạy ra nghe, điện thoại đặt bên tai, vừa alo một cái đã nghe thấy đầu bên kia là một giọng nữ ngọt ngào vang lên: “Chào chị, xin hỏi chị là chị Thư đúng không?”. Không đợi cô trả lời, đối phương đã lại bỏ thêm một câu: “Tôi là bạn gái của Trần Gia Lạc, có thể mời Thư tiểu thư ra ngoài trò chuyện không?”
Lỗ tai Thư Tâm lùng bùng, lại nghe bên kia khẽ cười: “Đương nhiên, giờ có hơi muộn, nếu Thư tiểu thư không tiện cũng không sao”.
Thư Tâm hít sâu một hơi, nhẹ nhàng mỉm cười nụ cười công nghiệp.
Thư Tâm nhìn chiếc gương trên bàn trang điểm, khuôn mặt trái xoan trẻ măng, đôi mắt hạnh xinh đẹp, trông rất giống mẹ cô. Mà ngay cả mẹ cô cũng thường nói, đây là điểm tiêu chuẩn của mỹ nhân cổ điển, Thư Tâm nhặt được đôi mắt này của bà khiến cho cô có thêm hai phần quyến rũ
Đồ trang sức trang nhã cô chưa kịp tháo, đôi môi phấn hồng vẫn trong suốt đáng yêu. Tuy không phải là mỹ nhân tuyệt sắc nhưng tuyệt đối không phí hai từ xinh đẹp. Cho dù lúc làm việc bận rộn mà mỉm cười thì hai má lúm đồng tiền cũng ẩn hiện, có chút ngại ngùng ngây thơ, không hề giống một trợ lý giám đốc , tuổi chút nào. Nhưng ngược lại, Boss lại thường khen cô rằng, công ty AC như chúng ta vốn thuộc về những người trẻ tuổi, chính là cần luôn phải giữ vững sự trẻ trung này.
Chỉ là, khi Thư Tâm cúp máy, lần đầu tiên cô cảm thấy, có lẽ mình đã già rồi.
Hơn h đêm, Thư Tâm đi vào cửa hàng xinh đẹp, cô quét mắt nhìn tên quán “Lại một mùa xuân”
Thư Tâm không nhịn được mà mỉm cười, cô quét mắt nhìn quanh một vòng thì đã thấy ở bên cửa sổ, sau một bình hoa lớn có một cô gái trẻ đứng lên nhìn cô mỉm cười rồi vẫy vẫy tay.
Đây là Vương Hiểu Hân trong điện thoại?
Thư Tâm hơi dừng bước, trong thoáng chốc đánh giá đối phương mà cảm thấy quá khứ đang quay về.
Nói là cô gái trẻ thực ra cũng không đúng, hẳn là dùng từ cô bé có lẽ là hợp hơn.
Thư Tâm đi đến vị trí bên cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống, ánh đèn nhấp nháy ánh lên mặt rồi lại tản đi.
Khi còn đi học, Thư Tâm cũng rất mê bói toán này nọ, những cô gái thích ngồi ở vị trí đó thì luôn rất muốn được biểu hiện bản thân, làm việc khó tránh khỏi xúc động. Có lẽ, chuyện cũng không nát bét như cô nghĩ
Thư Tâm bắt đầu thay đổi tâm tính như “người già”, đây thực ra cũng là một kỹ năng sống.
Người phục vụ mỉm cười đi tới hỏi Thư Tâm cần gì, Thư Tâm mở menu, liếc nhìn qua mấy loại đồ uống rồi cuối cùng chọn một đĩa hoa quả thập cẩm
Thư Tâm nhìn về phía cửa sổ thủy tinh, xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy một cô bé đang ngồi đó – một cô gái dám nửa đêm gọi điện thoại đến nhà người ta nói mình là bạn gái của chồng người khác.
Đúng là cô bé con
Sau khi cô đến, cô bé kia mời cô ngồi rồi rất phối hợp mà cười cười, tay mân mê chiếc điện thoại màu hồng phấn, hai tay tí toáy nhắn tin nhanh thoăn thoắt, cứ như gà mổ thóc vậy.
Móng tay đối phương mài giũa cẩn thận, sơn lớp sơn móng tay màu hồng phấn, ngón út có vẽ thêm một bông hoa nhỏ màu trắng. Khuôn mặt đang cúi kia vô cùng thanh tú, mũi hơi tẹt nên trang điểm rất cẩn thận, dọc mũi dùng phấn sáng, hai cánh mũi dùng phấn tối màu, tận lực che đi khuyết điểm nhỏ đó
Đối phương ngồi đó, cả người tản ra sức sống thanh xuân mà Thư Tâm đã mất từ khi đi làm cho dù cô cũng có khuôn mặt trẻ măng và cả tâm hồn cũng được cho là trẻ trung.
Thư Tâm cũng chẳng lo lắng, cô hơi dựa về phía sau, quay đầu nhìn ra ngoài đường.
Cô bé đối diện quả nhiên mất kiên nhẫn, như là có chút bất an mà để di động xuống bàn, nhút nhát, e dè nhìn Thư Tâm mà nói:
- Thư tiểu thư, xin… rất xin lỗi chị! Em biết chị trách em, hận em, ghét em nhưng mà…
Cô cắn cắn đôi môi hồng, đôi mi được uốn cong chớp chớp, đôi mắt to tròn long lanh nước, dưới ánh đèn yếu ớt trông như hai viên thủy tinh đen thuần mỹ
- Nhưng mà em thật lòng với Gia Lạc, từ lần đầu tiên gặp anh ấy em đã bị sự nhẹ nhàng, phong độ của anh ấy mê hoặc. Khi anh ấy mỉm cười, nhíu mày, từng chi tiết nhỏ, chỉ cần nhắm mắt là em có thể hình dung ra.
Thư Tâm nghĩ, lúc Trần Gia Lạc nhíu mày quả thực trông rất đẹp, nói hoa mỹ một chút thì chính là “sự u buồn mê người”. Chỉ là, không biết có phải cố ý hay không, cô bé này vừa khách khí gọi cô là “Thư tiểu thư” mà lại vừa thân thiết gọi thẳng tên Trần Gia Lạc.
Thư Tâm mỉm cười nhìn cô nàng, nhìn vẻ yếu ớt, lã chã sắp khóc của nàng ấy.
Như là hốt hoảng vì sự trấn định của Thư Tâm, nước mắt Vương Hiểu Hân cuối cùng cũng rơi xuống, những giọt nước mắt từ khóe mắt lăn dài, trong suốt, từng giọt từng giọt long lanh chảy qua gò má ửng hồng của cô nàng khiến cô nàng trông thật dịu dàng
- Xin lỗi! Xin lỗi! Em cũng không muốn như vậy! Em thực sự, thực sự là chỉ muốn thầm thích Gia Lạc, nhớ nhung nụ cười, lời nói, thậm chí chỉ là một ánh mắt thoáng qua của anh ấy là đủ. Chỉ cần một chút là đủ rồi, như vậy đã là trời cao ban ân cho em rồi.
Cô nàng hoảng sợ, bi thương mà mở to mắt nhìn Thư Tâm, có phần mơ hồ nói:
- Nhưng mà, chị Thư à, em không thể nào tự khống chế bản thân! Không thể nào khống chế ánh mắt mình, càng không thể nào khống chế tim mình! Chị nhất định là hiểu đúng không? Nếu tình cảm có thể khống chế thì nó đã chẳng còn là tình cảm.
Đôi mi cô nàng khẽ run run, giọng cũng run run:
- Xin lỗi, em biết em rất có lỗi với chị, chỉ là, chị Thư, Gia Lạc rất nhiều lần ca ngợi về chị với em, chị cao quý, chị xinh đẹp, lần nào cũng khiến em rất đau đớn.
Thư Tâm thoáng nhíu mày, Vương Hiểu Hân đột nhiên lại nắm lấy tay Thư Tâm, Thư Tâm thoáng rút tay về, Vương Hiểu Hân luống cuống nói:
- Thư tiểu thư, em gặp chị rồi thì mới hiểu, Gia Lạc nói rất đúng. Chỉ là, chị xinh đẹp như vậy, giỏi giang như vậy, cho dù rời khỏi Gia Lạc thì nhất định vẫn sẽ sống rất tốt đúng không? Thư tiểu thư, xin chị tác thành cho em và Gia Lạc, tác thành cho tình yêu của chúng em
Cô nàng ngẩng đầu lên, giọt nước mắt vương trên mi muốn rơi nhưng không rơi, vẻ mặt đau đớn nhưng đôi môi mím lại rất kiên nghị.
Thư Tâm thở sâu, cười một cách công nghiệp – nếu chỉ là đứa nhóc như này mà còn không đối phó được thì cô làm trợ lý giám đốc làm gì nữa. Thư Tâm khẽ nói:
- Vậy…Vương tiểu thư đúng không? Có thể xin cô trả lời một số câu hỏi của tôi trước được không?
Vương Hiểu Hân vội gật đầu, bàn tay nhỏ bất an đặt trước ngực như con thỏ non nhút nhát.
Thư Tâm nói:
- Đầu tiên, bất kể tôi có tác thành cho cô và Gia Lạc hay không thì giờ Trần Gia Lạc vẫn là chồng tôi. Cô có biết gọi anh ấy là “Gia Lạc” là quá thân mật không?
Mặt Vương Hiểu Hân tái mét, cô nàng vội bưng miệng, hoảng sợ lắc đầu, bắt đầu nức nở:
- Không phải, không phải…
Thư Tâm vươn tay ngăn lại, bình tĩnh nói tiếp:
- Thứ hai, tình cảm không thể khống chế nhưng con người phải biết khống chế hành vi của mình, đây là điểm khác biệt giữa người và súc sinh.
Nhìn sắc mặt tái mét và nước mắt ròng ròng của đối phương mà lòng Thư Tâm thoáng chút vui vẻ, sau đó cô mỉm cười đưa khăn giấy qua.
Vương Hiểu Hân nhận lấy, nhẹ nhàng lau lau trên mặt hai cái, lớp trang điểm không hề bị ảnh hưởng
Thư Tâm lại tiếp:
- Thứ ba, Trần Gia Lạc là chồng hợp pháp của tôi, anh ấy có trách nhiệm của người làm chồng như là bảo vệ, động viên tôi, điều này có thể giúp tình cảm vợ chồng thêm gắn bó. Chỉ là làm vợ, tôi lại không có nghĩa vụ tác thành chuyện tình bên lề của chồng. Cho nên dù tôi rất “cao quý” hay rất “xinh đẹp” thì cũng không thể dùng nó để cấu thành lý do tôi phải tác thành cho hai người. Về phần tim cô có đau hay không càng không phải do tôi chịu trách nhiệm. Cô đã chọn con đường làm kẻ thứ ba để người người phỉ nhổ thì cũng nên tỉnh táo một chút mới được.
Cô nàng đối diện kinh ngạc nhìn Thư Tâm, hai mắt trợn tròn như không tin rằng Thư Tâm trông dịu dàng mà lại nói ra những lời tàn nhẫn như vậy.
Dần dần, từng giọt từng giọt nước mắt cứ như vậy mà lăn dài xuống từ cặp mắt mở to kia, rơi lên mu bàn tay đang nắm chặt của cô nàng,
Thư Tâm chẳng hề bận tâm, người lăn lộn trên thường trường như cô cho dù vẻ mặt trông non nớt lừa tình nhưng lòng dạ cũng rất sắt đá.
Cô hơi nghiêng người về phía trước, hai tay đặt lên bàn, Vương Hiểu Hân như hoảng sợ vội rụt người về phía sau
- Thứ tư, nếu cô thực sự chỉ là thầm ngưỡng mộ Trần Gia Lạc thì tôi sẽ cảm kích cô, bởi vì cô gián tiếp ca ngợi mắt nhìn người của tôi. Nhưng thật sự là thế thì tôi nghĩ chắc hẳn đã không có cú điện thoại đêm nay, chúng ta sẽ không ngồi đây mà nói chuyện đêm khuya. Cô nói có đúng không hả Vương tiểu thư?
Thư Tâm vẫn cười, hai má lúm nho nhỏ đáng yêu hiện rõ:
- Cuối cùng, tôi muốn hỏi, những lời cô vừa nói là ý của cô hay ý của Gia Lạc? Nếu là ý của Gia Lạc thì mời anh ấy nói thẳng với tôi. Vấn đề giữa vợ chồng tôi không cần người thứ ba chuyển lời. Cũng xin Vương tiểu thư tự trọng một chút, đừng tự biến mình thành kẻ thứ ba như vậy. Chuyện này luôn chẳng hay ho gì cho phụ nữ cả.