Trong đầu rõ ràng vẫn còn khắc ghi hình ảnh Boss ngồi thẳng tắp sau bàn làm việc, mặt mày nghiêm túc, miệng lại ăn món ăn người này nấu, trước mặt còn là người thật việc thật đang trò chuyện vui vẻ với cha mình, Thư Tâm cảm giác dạ dày mình hơi thắt lại: cảm giác này thực sự là quá vi diệu, quá kinh hãi.
Thư Tâm không nhịn được mà bới bới bát cơm, kéo ghế dịch qua trái, ngồi gần Thẩm Ngọc hơn một chút rồi lén hỏi:
- Anh có thấy có cảm giác kì quái gì không?
Lòng Thẩm Ngọc đang vô cùng khinh bỉ nhưng đương nhiên vẻ mặt tuyệt đối sẽ không xuất hiện biểu lộ tổn hại đến sự anh tuấn của mình, chỉ thầm nghĩ: Cô cũng thấy lạ sao? Nhìn tên biến thái kia đột nhiên nhiều lời như vậy, tôi sắp không thích ứng nổi rồi.
Chỉ là anh ta không thể nói vậy, cũng chỉ đành nhỏ giọng nói:
- Ừm, đàn ông mà, luôn có rất nhiều mặt. Cô phải quen dần đi, bằng không sẽ dễ bị lừa lắm đó.
Thư Tâm nghĩ nghĩ, gật gật đầu:
- Cũng đúng, như tôi trước kia cũng không thể ngờ Trần Gia Lạc lại vô liêm sỉ như vậy.
Thẩm Ngọc quay đi mà rơi nước mắt: tôi không định bảo cô nhớ tới loại “đàn ông” kia, tên biến thái kia mà biết thì nhất định sẽ chỉnh chết tôi! (Thẩm răng mèo, cậu lại dám thêm dấu ngoặc kép vào chữ đàn ông…)
Thẩm Ngọc nghiêng đầu lại nhìn thấy một tấm thiệp mời trên bàn, ồ lên một tiếng rồi cười hỏi:
- Ơ! Thư Thư, cô cũng nhận được sao?
Mọi người đều quay đầu lại! Thẩm Ngọc thấy ánh mắt Boss đang lóe sáng thì nhìn qua, nghĩ thầm: Thôi đi chú em! Thu phục được cha mẹ người ta mà không thu phục được con gái thì làm cái gì?
Boss lạnh lùng nhìn qua: sẽ thu phục hết!
Thẩm Ngọc bĩu môi, cười mắt cong cong:
- Thư Thư, cô cũng học ở đại học B? Học cùng trường với Boss của cô sao?
- Gì cơ?
Thư Tâm quả nhiên là kinh ngạc, vui mừng nhìn Boss:
- Không ngờ lại cùng trường với Boss? Tôi cũng không biết! Anh học khóa nào? Xem xem, chưa biết chừng chúng ta biết nhau đó?
Vừa nói xong Thẩm Ngọc đã phì cười, mãi đến khi thấy Boss bực bội nhìn qua và ánh mắt nghi hoặc của Thư Tâm thì mới vội chuyển đề tài:
- Thư Thư, cô hơi quá rồi đó! Không quan tâm đến lãnh đạo gì cả.
Boss lườm Thẩm Ngọc một cái rồi lại dịu dàng nói với Thư Tâm:
- Ừm, tôi trên em 3 khóa.
Thư Tâm chưa kịp phản ứng rằng những lời này đã bộc lộ trắng trợn rằng Boss biết cô, chỉ lo cầm tấm thiệp sau đó hưng phấn nói:
- Thế thì cuối tuần này trường ta kỉ niệm 80 năm ngày thành lập trường chắc Boss cũng đi rồi?
Thư Tâm không hề nghĩ ngợi lại nói:
- Chúng ta cùng đi đi! Vừa khéo tuần sau tôi vẫn còn được nghỉ.
Boss không nhịn được mà hơi nhếch môi, nhìn Thư Tâm trêu ngươi:
- Thư Thư, em… nghỉ ngơi vui thế sao?
Âm cuối hơi cao khiến cho giọng nói trở nên rất gợi cảm.
Thư Tâm lại chỉ bị cách xưng hô của Boss làm cho rét run người nhưng nghĩ lại, giờ cũng không phải giờ làm việc, nếu bảo Boss nghiêm trang gọi cô là trợ lý Thư thì cũng hơi quá, chỉ đành cười xấu hổ. Boss lại nói:
- 6h hôm đó tôi qua đón em?
Thư Tâm a một tiếng, rất vâng lời, rất tự nhiên. Ngồi đối diện, ông bà Thư nhìn nhau rồi cười. Chỉ có điều, cười xong, ông Thư bỗng nhiên cảm thấy có phần không cam lòng, vì thế lại nhướng mày mà lườm Boss một cái thật dữ tợn.
Boss tự nhiên quay đầu né tránh, lại rất tự nhiên gắp đồ ăn cho Thư Tâm, cũng rất tự nhiên mà nói:
- Thư Thư, nếm thử tay nghề của tôi đi, xem có hợp khẩu vị của em không?
Thư Tâm được sủng ái mà hoảng hốt, nâng bát lên, vội vã nhét vào miệng, quét mắt nhìn bàn ăn một lượt, thầm nghĩ: Đồ ăn trên bàn này có món nào không phải do anh làm sao? Không hợp khẩu vị thì tôi làm được gì?
Đang nghĩ như thế thì đột nhiên phản ứng lại: Ối mẹ ơi! Không phải bảo con mời bọn họ ăn cơm sao? Sao lại đảo lại như vậy? Mẹ làm con mất mặt quá rồi!
Tâm tư Thư Tâm chuyển qua việc khác, vẻ mặt bớt đi sự lúng túng nhưng vừa ngẩng đầu lại thấy ánh mắt chờ mong của Boss, không tự chủ được lại gật đầu, nghiêm túc mà chân thành nói:
- Ngon lắm!
Mắt Boss lập tức híp lại, miệng cũng cong cong, xem ra đường cong khiến khuôn mặt lạnh lùng nhu hòa hơn nhiều, thiếu chút nữa khiến Thư Tâm hoảng hồn, mãi đến khi Boss không ngừng gắp đồ ăn cho cô thì cô mới vội nói:
- Đủ rồi! Đủ rồi! Boss cũng ăn đi! Anh đừng… đừng khách khí như vậy!
Hít sâu một hơi, cuối cùng Thư Tâm vẫn phải gãi gãi đầu, có chút xấu hổ cười:
- Nói thật, Boss thế này tôi rất không quen!
Boss nhẹ nhàng buông đũa, quay đầu nhìn cô ám chỉ:
- À, thực ra tôi cũng rất không quen, cho nên, Thư Thư, thực ra giữa chúng ta không cần phải khách sáo như vậy, chúng ta có thể thoải mái hơn một chút, em thấy sao?
Sau đó lại cười cười nhìn Thư Thư vì giật mình mà há hốc miệng rồi khẽ nói:
- Đương nhiên, muốn cứ như vậy cũng không sao, lâu dần cũng sẽ quen thôi.
Mặt Thư Tâm lập tức từ o^-^o biến thành Σ( ° △ °|||).
Thực ra một tuần trôi qua rất nhanh, nhất là khi mỗi ngày bạn đều như con heo con, ngoài ăn thì chỉ có ngủ.
Thân thể Thư Tâm sớm đã bình phục, ly hôn cũng giải quyết, có thể nói là mọi việc đều thuận lợi, tinh thần không tệ.
Bởi vì đã kí vào thỏa thuận ly hôn, hơn nữa lúc đi làm thủ tục, Trần Gia Lạc cũng không còn mặt dày mà đòi đổi ý, chẳng qua chắc chắn là đã giấu Tạ Hồng Anh và Vương Hiểu Hân, nếu không chắc cũng không được dễ dàng như vậy.
Sáng thứ bảy, bà Thư bắt đầu thu xếp thay Thư Tâm, còn có mấy lần nghiêm khắc cảnh cáo cô không được uống rượu, đương nhiên rượu vang có lợi cho nhan sắc, có thể uống một chút.
Thư Tâm véo vòng eo giờ đã ngấn mỡ chỉ sau một tuần mà sa sút tinh thần, ôm tay bà Thư:
- Mẹ! Mẹ quá là xấu rồi! Chỉ một tuần đã biến con gái mẹ thành ra thế này! Mẹ định để con gái mẹ không thể lấy chồng, ở nhà ăn cơm mẹ nấu cả đời sao?
Bà Thư đẩy móng vuốt của cô ra, bắt cô đứng thẳng dậy rồi ướm thử mấy bộ quần áo lên người cô, lại khoa chân múa tay:
- Con bé ngốc này nói cái gì thế? Con gái phải đầy đặn một chút mới đẹp! Con lúc trước toàn xương là xương, tưởng đàn ông ôm con thoải mái lắm chắc?
Mặt Thư Tâm đỏ bừng, giật mình nhìn bà Thư, bà chọn ra một bộ váy liền màu nhã nhặn có đính hoa cho Thư Tâm mặc, nhìn nhìn rồi cười nói:
- Lớn tướng rồi còn xấu hổ?
Thư Tâm đỏ mặt cúi đầu, thấy bộ váy hoa nhí thì lưng lạnh toát:
- Mẹ, lúc còn con đi học rất ít khi mặc những thứ đồ màu mè như thế này!
Thư Tâm vốn có khuôn mặt baby, váy dài cùng đôi xăng đan trẻ trung, tóc uốn xoăn xõa xuống bên vai, dùng một chiếc kẹp tóc đính đá, thoạt nhìn trông chẳng khác gì sinh viên đại học.
Bà Thư lại đeo một chiếc vòng bạc cho Thư Tâm rồi mới thoả mãn gật đầu:
- Tốt rồi! Đẹp lắm! Bất kể là đi làm hay đi học thì có hơi thở thanh xuân mới là tốt! Con đó, cũng không thể để người khác cảm thấy con ly hôn rồi thì không biết tự yêu quý bản thân mình, biết chưa? Phụ nữ phải học được cách tự bảo vệ mình, phải ăn mặc cho xinh đẹp vào.
Thư Tâm vẫn thấy không quen khẽ giật giật váy, đáng tiếc không đợi cô hỏi thêm thì dưới lầu đã vang lên tiếng còi ô tô của Boss.
Bà Thư quyết đoán:
- Đi đi! Con mặc thế này chắc chắn bạn bè con sẽ ghen tỵ đó! Có phải ai cũng được như con gái mẹ, lúc nào cũng trẻ trung đâu.
Tiện tay lại nhét vào tay Thư Tâm chiếc túi xách màu trắng rồi đuổi con gái ra khỏi nhà.
Thư Tâm lề mề đi xuống lầu, gặp phải người quen ở hành lang thì luôn có cảm giác người ta đang thấy lạ với kiểu cưa sừng làm nghe của cô.
Đi xuống lầu, trông thấy Boss lẳng lặng tựa ở trên cửa xe, ngửa đầu nhìn cửa sổ nhà cô thì cô càng không muốn qua.
Nếu là người khác, đứng tư thế như Boss thì quá nửa là phải tạo dáng đứng chéo hai chân rồi một tay gác lên thành xe, chỉ là Boss không vậy, ít nhất Thư Tâm chưa từng thấy qua.
Người đàn ông này, bất kể là ở đâu, tại thời điểm nào đều luôn trước sau như một mà rất nghiêm khắc với chính mình, sẽ không thả lỏng bản thân. Nghiêm túc, chăm chú, chẳng những là thái độ làm việc mà cũng là thái độ làm người của anh. Nhưng mà, khó nhất là sự nghiêm túc của anh không hề khiến người ta thấy nhàm chán, cứng nhắc! Bởi vì anh hiểu thế nào là tôn trọng, thấy hẩu và cũng hiểu được cách cởi mở.
Thư Tâm nhìn qua, không hề cảm thấy Boss thua kém những người đàn ông phong lưu khác mà ngược lại, dường như ánh mắt lại bị người đàn ông đứng đó thu hút.
Dáng người cao lớn, vẻ mặt nhu hòa đang ngẩng đầu nhìn cửa sổ phòng cô, còn cả những ánh sáng xuyên qua kẽ lá được gió lay mà nhảy nhót trên mặt anh.
Thư Tâm xách túi đứng ở đầu bậc thang, trong nháy mắt cảm giác như đã quay về thời đại học, có thứ gì đó bị lãng quên giờ lại trở nên thật sống động. Chỉ là trong chớp mắt đã lại nghe giọng nói thuần hậu pha chút kinh ngạc của Boss:
- Thư Thư?
Sau lần đó, dường như anh luôn gọi cô như vậy, Thư Tâm cũng sớm quen, a một tiếng rồi bước nhanh tới. Boss đã mở cửa xe, chỉ có điều, đột nhiên quay người lại nhìn cô rồi chợt cúi đầu, khẽ nói vào tai cô:
- Đẹp lắm! Thật đấy…
Mặt Thư Tâm lập tức đỏ bừng, đầu cúi gằm xuống, lại không hề biết cần cổ trắng nõn của mình đang lộ rõ trước mặt người đàn ông này, có qua có lại mà đáp:
- Cảm ơn anh… anh cũng rất được!
Boss thoáng ngơ ngẩn, sau đó cười cười.
Tiếng cười kia thoải mái, đúng là rất thoải mái khiến cho Thư Tâm giật mình ngẩng đầu lên, chợt nghe Boss nói tiếp:
- Thế sao? Em thích là được?
Độ nóng trên mặt Thư Tâm lập tức lan xuống tận cổ, lòng hoảng hốt ngồi vào xe Boss. Nghiêng đầu nhìn qua thấy Boss rất tự nhiên mà đạp chân ga, không nhịn được mà tức giận: “Boss, sự nghiêm túc của anh rốt cuộc là chạy đi đâu rồi? Anh, anh, anh… sao anh có thể nói ra những lời chỉ Thẩm Ngọc mới dám nói?
Trong đầu rõ ràng vẫn còn khắc ghi hình ảnh Boss ngồi thẳng tắp sau bàn làm việc, mặt mày nghiêm túc, miệng lại ăn món ăn người này nấu, trước mặt còn là người thật việc thật đang trò chuyện vui vẻ với cha mình, Thư Tâm cảm giác dạ dày mình hơi thắt lại: cảm giác này thực sự là quá vi diệu, quá kinh hãi.
Thư Tâm không nhịn được mà bới bới bát cơm, kéo ghế dịch qua trái, ngồi gần Thẩm Ngọc hơn một chút rồi lén hỏi:
- Anh có thấy có cảm giác kì quái gì không?
Lòng Thẩm Ngọc đang vô cùng khinh bỉ nhưng đương nhiên vẻ mặt tuyệt đối sẽ không xuất hiện biểu lộ tổn hại đến sự anh tuấn của mình, chỉ thầm nghĩ: Cô cũng thấy lạ sao? Nhìn tên biến thái kia đột nhiên nhiều lời như vậy, tôi sắp không thích ứng nổi rồi.
Chỉ là anh ta không thể nói vậy, cũng chỉ đành nhỏ giọng nói:
- Ừm, đàn ông mà, luôn có rất nhiều mặt. Cô phải quen dần đi, bằng không sẽ dễ bị lừa lắm đó.
Thư Tâm nghĩ nghĩ, gật gật đầu:
- Cũng đúng, như tôi trước kia cũng không thể ngờ Trần Gia Lạc lại vô liêm sỉ như vậy.
Thẩm Ngọc quay đi mà rơi nước mắt: tôi không định bảo cô nhớ tới loại “đàn ông” kia, tên biến thái kia mà biết thì nhất định sẽ chỉnh chết tôi! (Thẩm răng mèo, cậu lại dám thêm dấu ngoặc kép vào chữ đàn ông…)
Thẩm Ngọc nghiêng đầu lại nhìn thấy một tấm thiệp mời trên bàn, ồ lên một tiếng rồi cười hỏi:
- Ơ! Thư Thư, cô cũng nhận được sao?
Mọi người đều quay đầu lại! Thẩm Ngọc thấy ánh mắt Boss đang lóe sáng thì nhìn qua, nghĩ thầm: Thôi đi chú em! Thu phục được cha mẹ người ta mà không thu phục được con gái thì làm cái gì?
Boss lạnh lùng nhìn qua: sẽ thu phục hết!
Thẩm Ngọc bĩu môi, cười mắt cong cong:
- Thư Thư, cô cũng học ở đại học B? Học cùng trường với Boss của cô sao?
- Gì cơ?
Thư Tâm quả nhiên là kinh ngạc, vui mừng nhìn Boss:
- Không ngờ lại cùng trường với Boss? Tôi cũng không biết! Anh học khóa nào? Xem xem, chưa biết chừng chúng ta biết nhau đó?
Vừa nói xong Thẩm Ngọc đã phì cười, mãi đến khi thấy Boss bực bội nhìn qua và ánh mắt nghi hoặc của Thư Tâm thì mới vội chuyển đề tài:
- Thư Thư, cô hơi quá rồi đó! Không quan tâm đến lãnh đạo gì cả.
Boss lườm Thẩm Ngọc một cái rồi lại dịu dàng nói với Thư Tâm:
- Ừm, tôi trên em khóa.
Thư Tâm chưa kịp phản ứng rằng những lời này đã bộc lộ trắng trợn rằng Boss biết cô, chỉ lo cầm tấm thiệp sau đó hưng phấn nói:
- Thế thì cuối tuần này trường ta kỉ niệm năm ngày thành lập trường chắc Boss cũng đi rồi?
Thư Tâm không hề nghĩ ngợi lại nói:
- Chúng ta cùng đi đi! Vừa khéo tuần sau tôi vẫn còn được nghỉ.
Boss không nhịn được mà hơi nhếch môi, nhìn Thư Tâm trêu ngươi:
- Thư Thư, em… nghỉ ngơi vui thế sao?
Âm cuối hơi cao khiến cho giọng nói trở nên rất gợi cảm.
Thư Tâm lại chỉ bị cách xưng hô của Boss làm cho rét run người nhưng nghĩ lại, giờ cũng không phải giờ làm việc, nếu bảo Boss nghiêm trang gọi cô là trợ lý Thư thì cũng hơi quá, chỉ đành cười xấu hổ. Boss lại nói:
- h hôm đó tôi qua đón em?
Thư Tâm a một tiếng, rất vâng lời, rất tự nhiên. Ngồi đối diện, ông bà Thư nhìn nhau rồi cười. Chỉ có điều, cười xong, ông Thư bỗng nhiên cảm thấy có phần không cam lòng, vì thế lại nhướng mày mà lườm Boss một cái thật dữ tợn.
Boss tự nhiên quay đầu né tránh, lại rất tự nhiên gắp đồ ăn cho Thư Tâm, cũng rất tự nhiên mà nói:
- Thư Thư, nếm thử tay nghề của tôi đi, xem có hợp khẩu vị của em không?
Thư Tâm được sủng ái mà hoảng hốt, nâng bát lên, vội vã nhét vào miệng, quét mắt nhìn bàn ăn một lượt, thầm nghĩ: Đồ ăn trên bàn này có món nào không phải do anh làm sao? Không hợp khẩu vị thì tôi làm được gì?
Đang nghĩ như thế thì đột nhiên phản ứng lại: Ối mẹ ơi! Không phải bảo con mời bọn họ ăn cơm sao? Sao lại đảo lại như vậy? Mẹ làm con mất mặt quá rồi!
Tâm tư Thư Tâm chuyển qua việc khác, vẻ mặt bớt đi sự lúng túng nhưng vừa ngẩng đầu lại thấy ánh mắt chờ mong của Boss, không tự chủ được lại gật đầu, nghiêm túc mà chân thành nói:
- Ngon lắm!
Mắt Boss lập tức híp lại, miệng cũng cong cong, xem ra đường cong khiến khuôn mặt lạnh lùng nhu hòa hơn nhiều, thiếu chút nữa khiến Thư Tâm hoảng hồn, mãi đến khi Boss không ngừng gắp đồ ăn cho cô thì cô mới vội nói:
- Đủ rồi! Đủ rồi! Boss cũng ăn đi! Anh đừng… đừng khách khí như vậy!
Hít sâu một hơi, cuối cùng Thư Tâm vẫn phải gãi gãi đầu, có chút xấu hổ cười:
- Nói thật, Boss thế này tôi rất không quen!
Boss nhẹ nhàng buông đũa, quay đầu nhìn cô ám chỉ:
- À, thực ra tôi cũng rất không quen, cho nên, Thư Thư, thực ra giữa chúng ta không cần phải khách sáo như vậy, chúng ta có thể thoải mái hơn một chút, em thấy sao?
Sau đó lại cười cười nhìn Thư Thư vì giật mình mà há hốc miệng rồi khẽ nói:
- Đương nhiên, muốn cứ như vậy cũng không sao, lâu dần cũng sẽ quen thôi.
Mặt Thư Tâm lập tức từ o^-^o biến thành Σ( ° △ °|||).
Thực ra một tuần trôi qua rất nhanh, nhất là khi mỗi ngày bạn đều như con heo con, ngoài ăn thì chỉ có ngủ.
Thân thể Thư Tâm sớm đã bình phục, ly hôn cũng giải quyết, có thể nói là mọi việc đều thuận lợi, tinh thần không tệ.
Bởi vì đã kí vào thỏa thuận ly hôn, hơn nữa lúc đi làm thủ tục, Trần Gia Lạc cũng không còn mặt dày mà đòi đổi ý, chẳng qua chắc chắn là đã giấu Tạ Hồng Anh và Vương Hiểu Hân, nếu không chắc cũng không được dễ dàng như vậy.
Sáng thứ bảy, bà Thư bắt đầu thu xếp thay Thư Tâm, còn có mấy lần nghiêm khắc cảnh cáo cô không được uống rượu, đương nhiên rượu vang có lợi cho nhan sắc, có thể uống một chút.
Thư Tâm véo vòng eo giờ đã ngấn mỡ chỉ sau một tuần mà sa sút tinh thần, ôm tay bà Thư:
- Mẹ! Mẹ quá là xấu rồi! Chỉ một tuần đã biến con gái mẹ thành ra thế này! Mẹ định để con gái mẹ không thể lấy chồng, ở nhà ăn cơm mẹ nấu cả đời sao?
Bà Thư đẩy móng vuốt của cô ra, bắt cô đứng thẳng dậy rồi ướm thử mấy bộ quần áo lên người cô, lại khoa chân múa tay:
- Con bé ngốc này nói cái gì thế? Con gái phải đầy đặn một chút mới đẹp! Con lúc trước toàn xương là xương, tưởng đàn ông ôm con thoải mái lắm chắc?
Mặt Thư Tâm đỏ bừng, giật mình nhìn bà Thư, bà chọn ra một bộ váy liền màu nhã nhặn có đính hoa cho Thư Tâm mặc, nhìn nhìn rồi cười nói:
- Lớn tướng rồi còn xấu hổ?
Thư Tâm đỏ mặt cúi đầu, thấy bộ váy hoa nhí thì lưng lạnh toát:
- Mẹ, lúc còn con đi học rất ít khi mặc những thứ đồ màu mè như thế này!
Thư Tâm vốn có khuôn mặt baby, váy dài cùng đôi xăng đan trẻ trung, tóc uốn xoăn xõa xuống bên vai, dùng một chiếc kẹp tóc đính đá, thoạt nhìn trông chẳng khác gì sinh viên đại học.
Bà Thư lại đeo một chiếc vòng bạc cho Thư Tâm rồi mới thoả mãn gật đầu:
- Tốt rồi! Đẹp lắm! Bất kể là đi làm hay đi học thì có hơi thở thanh xuân mới là tốt! Con đó, cũng không thể để người khác cảm thấy con ly hôn rồi thì không biết tự yêu quý bản thân mình, biết chưa? Phụ nữ phải học được cách tự bảo vệ mình, phải ăn mặc cho xinh đẹp vào.
Thư Tâm vẫn thấy không quen khẽ giật giật váy, đáng tiếc không đợi cô hỏi thêm thì dưới lầu đã vang lên tiếng còi ô tô của Boss.
Bà Thư quyết đoán:
- Đi đi! Con mặc thế này chắc chắn bạn bè con sẽ ghen tỵ đó! Có phải ai cũng được như con gái mẹ, lúc nào cũng trẻ trung đâu.
Tiện tay lại nhét vào tay Thư Tâm chiếc túi xách màu trắng rồi đuổi con gái ra khỏi nhà.
Thư Tâm lề mề đi xuống lầu, gặp phải người quen ở hành lang thì luôn có cảm giác người ta đang thấy lạ với kiểu cưa sừng làm nghe của cô.
Đi xuống lầu, trông thấy Boss lẳng lặng tựa ở trên cửa xe, ngửa đầu nhìn cửa sổ nhà cô thì cô càng không muốn qua.
Nếu là người khác, đứng tư thế như Boss thì quá nửa là phải tạo dáng đứng chéo hai chân rồi một tay gác lên thành xe, chỉ là Boss không vậy, ít nhất Thư Tâm chưa từng thấy qua.
Người đàn ông này, bất kể là ở đâu, tại thời điểm nào đều luôn trước sau như một mà rất nghiêm khắc với chính mình, sẽ không thả lỏng bản thân. Nghiêm túc, chăm chú, chẳng những là thái độ làm việc mà cũng là thái độ làm người của anh. Nhưng mà, khó nhất là sự nghiêm túc của anh không hề khiến người ta thấy nhàm chán, cứng nhắc! Bởi vì anh hiểu thế nào là tôn trọng, thấy hẩu và cũng hiểu được cách cởi mở.
Thư Tâm nhìn qua, không hề cảm thấy Boss thua kém những người đàn ông phong lưu khác mà ngược lại, dường như ánh mắt lại bị người đàn ông đứng đó thu hút.
Dáng người cao lớn, vẻ mặt nhu hòa đang ngẩng đầu nhìn cửa sổ phòng cô, còn cả những ánh sáng xuyên qua kẽ lá được gió lay mà nhảy nhót trên mặt anh.
Thư Tâm xách túi đứng ở đầu bậc thang, trong nháy mắt cảm giác như đã quay về thời đại học, có thứ gì đó bị lãng quên giờ lại trở nên thật sống động. Chỉ là trong chớp mắt đã lại nghe giọng nói thuần hậu pha chút kinh ngạc của Boss:
- Thư Thư?
Sau lần đó, dường như anh luôn gọi cô như vậy, Thư Tâm cũng sớm quen, a một tiếng rồi bước nhanh tới. Boss đã mở cửa xe, chỉ có điều, đột nhiên quay người lại nhìn cô rồi chợt cúi đầu, khẽ nói vào tai cô:
- Đẹp lắm! Thật đấy…
Mặt Thư Tâm lập tức đỏ bừng, đầu cúi gằm xuống, lại không hề biết cần cổ trắng nõn của mình đang lộ rõ trước mặt người đàn ông này, có qua có lại mà đáp:
- Cảm ơn anh… anh cũng rất được!
Boss thoáng ngơ ngẩn, sau đó cười cười.
Tiếng cười kia thoải mái, đúng là rất thoải mái khiến cho Thư Tâm giật mình ngẩng đầu lên, chợt nghe Boss nói tiếp:
- Thế sao? Em thích là được?
Độ nóng trên mặt Thư Tâm lập tức lan xuống tận cổ, lòng hoảng hốt ngồi vào xe Boss. Nghiêng đầu nhìn qua thấy Boss rất tự nhiên mà đạp chân ga, không nhịn được mà tức giận: “Boss, sự nghiêm túc của anh rốt cuộc là chạy đi đâu rồi? Anh, anh, anh… sao anh có thể nói ra những lời chỉ Thẩm Ngọc mới dám nói?