Thư Tâm đứng bên đường, ánh đèn màu rực rỡ chiếu lên mặt cô, che dấu tất cả những tình cảm trong đó. Thư Tâm mím chặt môi, tay cầm túi bấm chặt đến độ hằn một vết sâu lên chiếc túi da. Trần Gia Lạc đứng sau cô, chỉ cách một bước nhưng không dám bước gần thêm, chỉ đáng thương mà gọi:
- Thư Thư, Thư Thư, em nghe anh giải thích.
Lòng Thư Tâm vô cùng đau đớn, cô sợ chỉ cần mở miệng thì cô sẽ chửi ầm ĩ lên đến mất cả hình tượng, làm con sợ hãi nên chỉ mặc kệ anh, vẻ mặt bình tĩnh khiến người ta sợ hãi.
Đợi mãi, cuối cùng xe taxi cũng trờ tới, Thư Tâm bước vào xe, không đợi Trần Gia Lạc theo vào đã đóng sầm cửa lại
Trần Gia Lạc hét thảm một tiếng, Thư Tâm quay đầy nhìn lại đã thấy bốn ngón tay thon dài của anh bị cửa xe kẹp cho tím bầm, chỉ giây lát đã sưng phồng lên như bánh bao, chỉ e là sắp đứt ra đến nơi
Thư Tâm suýt thì đã xông lên mà hỏi han nhưng cô nhịn lại.
Nhân lúc Thư Tâm đang ngây người, Trần Gia Lạc vội vã tiến vào xe, Thư Tâm liếc anh một cái nhưng cũng không đuổi anh ra ngoài, chỉ ngồi dịch hẳn về phía bên kia khiến cho giữa hai người có một khoảng cách lớn.
Chú lái xe ngồi trước xấu hổ quay lại nhìn rồi liên miệng nói:
- Ối chao, vết thương này của cậu… cũng không nên chơi xấu mà tính lên đầu tôi được!
Lời này hòa tan đi không khí xấu hổ, lạnh lùng ban nãy, Trần Gia Lạc nhân tiện nói:
- Không đâu, phiền chú đưa chúng cháu đến bệnh viện là được
Lái xe lập tức mỉm cười đồng ý, Trần Gia Lạc quay lại nhìn Thư Tâm, có chút khẩn cầu mà nói:
- Thư Thư, em đừng giận, anh và cô ta chỉ là chuyện ngoài ý muốn, anh thực sự không nghĩ cô ta lại đi tìm em. Thư Thư, người anh yêu chính là em mà thôi! Tình cảm bao năm qua của chúng ta, em chẳng lẽ em thực sự không thể tha thứ chút lỗi lầm sao, thực sự không tin anh sao?
Anh càng nói thì người Thư Tâm càng mềm nhũn ra, chỉ đành dựa vào ghế, cô rất muốn chửi đổng lên: Tin tưởng? Trần Gia Lạc, anh là đồ vô liêm sỉ, chính vì tôi quá tin anh cho nên mới có ngày hôm nay! Mới bị người tìm tới tận cửa mà bắt nạt.
Mắt cô rất xót, mũi cũng cay cay, không thể nào giống như biểu hiện chẳng có việc gì mà cô đang cố tạo ra khiến cho cô chỉ đành cúi đầu để người khác không nhìn ra sự yếu ớt đó. Trần Gia Lạc vẫn không ngừng cầu xin, một người đàn ông ngồi trong taxi chật hẹp, nhẹ nhàng gọi tên Thư Tâm không biết bao nhiêu lần đủ khiến người nghe thấy không đành lòng.
Đèn đỏ, chú lái xe dừng lại, nhìn Thư Tâm đang cố gắng kiên cường qua gương chiếu hậu, tự cho là đúng mà giảng hòa:
- Ôi cô bé à, tiểu tử người ta đã thành khẩn xin lỗi cháu rồi, cháu tha cho nó đi? Đàn ông ấy mà, khụ, chú thấy tiểu tử kia vẫn rất tốt với cháu, sau này kết hôn toàn tâm toàn ý với nhau là được. Chú thấy thằng bé kia trông tuấn tú như vậy, cháu mà không để ý, chớp mắt một cái là đã có người cướp đi mất đó!
Chú lái xe tự cho là đúng mà mủm mỉm cười, Thư Tâm không nhịn được cũng cười, đôi mắt hạnh cong cong nhìn về phía ánh sáng rực rỡ bên đường
Qua cửa kính xe, Thư Tâm dùng ngón tay vẽ vẽ lên mấy chữ trên cửa hàng nhỏ đối diện: “If you love her, take her to Haagen-Dazs”
Cửa hàng nhỏ như vậy mà lại có thể đem lại nhiều tình yêu như thế, thì ra cũng chỉ là lừa dối mà thôi.
Thư Tâm cười nói:
- Chú à, mấy lời nói trong phim thần tượng đó, tình yêu như mộng ảo đó mọi người đều hiểu rõ cả. Nếu xin lỗi có tác dụng thì cần cảnh sát làm gì, huống chi là cháu? Đàn ông có tốt với mình hay không không phải xem anh ta nói gì mà phải xem anh ta làm gì. Dù sao vẫn nên đề phòng ngày dài tháng rộng khiến anh ta trước sau bất nhất.
Chú lái xe có chút xấu hổ nhưng may thay đèn xanh lại sáng, giẫm chân ga mà vọt đi, cửa hàng Haagen-Dazs bên kia chỉ trong chớp mắt đã biến mất
Thư Tâm mệt mỏi nhắm mắt lại, dán mặt lên cửa kính lạnh buốt. Cô chớp mắt, một giọt nước mắt lặng lẽ chảy dọc lên cửa kính xe, để lại một vệt nước mắt.
- Còn nữa, chú à, cháu đã chẳng phải là cô bé từ lâu rồi. Cháu và anh ta đã hết hôn được năm năm rồi.
Chú lái xe thoáng sửng sốt rồi xấu hổ cười:
- Ớ? Thế sao? Trông cháu trẻ quá.
- Đúng thế đấy ạ! Trẻ sao? Nhưng mà cho dù trông trẻ thì vẫn không thể bằng người ta được, đó mới thực sự là thiếu nữ thanh xuân.
Đến bệnh viện, Trần Gia Lạc xuống xe, mắt nhìn chằm chằm Thư Tâm nhưng Thư Tâm như không thấy, vẫn ngồi trên xe, thậm chí còn quay đầu sang phía khác. Trần Gia Lạc chỉ đành thở dài rồi một mình đi vào, Thư Tâm cũng chẳng đợi, bảo lái xe đưa cô về nhà.
Đẩy cửa, bật đèn lên, ánh đèn thủy tinh trên trần nhà chiếu ra ánh sáng nhu hòa xua tan đi bóng tối trong phòng.
Thư Tâm nhìn căn phòng mình vừa dọn sạch kia, mũi cay cay nên cô lại tắt đèn, ngồi lên sofa, cứ lẳng lặng ngồi đó, chẳng hề thấy buồn ngủ.
Chắc khoảng hơn một tiếng thì ở cửa mới truyền đến tiếng chìa khóa lách cách, trong bóng tối, Thư Tâm quay đầu nhìn lại, nương theo chút ánh sáng tờ mờ từ cửa sổ chiếu vào có thể thấy tay Trần Gia Lạc bị băng trắng như lạp xưởng, chắc hẳn tay anh bị kẹp đến sắp đứt lìa.
Trần Gia Lạc vốn nhẹ nhàng mở cửa vào, vừa bật đèn lên đã thấy Thư Tâm đang lẳng lặng nhìn anh, vành mắt cô đỏ hoe nhưng ánh mắt lại quá bình tĩnh khiến anh cảm thấy hốt hoảng.
Thư Tâm nhắm mắt, không nhìn anh nữa, chỉ nhàn nhạt hỏi:
- Anh và Vương Hiểu Hân kia quen nhau từ bao giờ?
Yết hầu Trần Gia Lạc như tắc nghẹn, nhẹ nhàng bước qua, khẽ nắm vai Thư Tâm nhưng Thư Tâm lại nghiêng người né đi. Trần Gia Lạc chỉ có thể yên lặng ngồi đối diện Thư Tâm, thành thành thật thật trả lời:
- Hơn hai tháng, cô ấy là sinh viên năm cuối, đến công ty anh thực tập
- Công ty anh? Công ty anh chẳng phải là xí nghiệp nhà nước sao? Không phải gần đây không nhận thực tập sao? Nói vậy, chắc sau lưng có quan hệ
Thư Tâm nhắm mắt, nghiêng người dựa vào sofa, tóc xõa bờ vai mềm mại trông như đang ngủ, chỉ có đôi môi hơi hé mở, vẻ mệt mỏi khiến Trần Gia Lạc đau lòng. Trần Gia Lạc bước qua, không đợi Thư Tâm giãy dụa thì đã ôm Thư Tâm vào lòng, người Thư Tâm cứng ngắc nhưng dần lơi lỏng lại, để mặc anh. Trần Gia Lạc liên miệng nói:
- Thư Thư, xin lỗi! Xin lỗi! Anh không cố ý! Em biết là anh yêu em đúng không?
Bên tai không một lời đáp trả, Trần Gia Lạc vội vã:
- Vương Hiểu Hân học kinh doanh, vừa vặn thực tập dưới trướng anh, anh thấy cô ấy khéo nói lại rất cầu tiến. Cô ta trẻ trung xinh đẹp lại khéo nói, tửu lượng tốt, có mấy lần cùng anh ra ngoài bàn chuyện làm ăn, có mấy ông chủ rất có ấn tượng với cô ta nên sau này bảo anh đưa cô ta đi cùng. Anh…
Trần Gia Lạc thoáng dừng lại, họng như mắc kẹt, nói năng tối nghĩa:
- Lần đó đi công tác, anh… bọn anh quá chén… nên… có quan hệ… Nhưng mà Thư Thư à, tin anh đi, anh chỉ yêu em mà thôi! Anh… anh chỉ sợ cô ta nói chuyện này ra, sợ em tức giận nên mới không nói cho em. Anh không cố ý lừa dối em đâu Thư Thư.
Trần Gia Lạc vùi đầu vào vai Thư Tâm mà năn nỉ:
- Thư Thư, đừng bỏ mặc anh, đừng bỏ mặc anh được không?
Người đàn ông đã 26,27 tuổi lại như đứa trẻ mà nghẹn ngào nói.
Nếu như chẳng phải là chuyện như vậy thì có lẽ Thư Tâm đã không nỡ.
Chỉ tiếc, hết lần này tới lần khác…
Thư Tâm cố trợn mắt nhìn trần nhà, thản nhiên nói:
- Cô ta có thai đúng không?
Người Trần Gia Lạc run lên, sợ hãi ngẩng đầu, vội gọi:
- Thư Thư…
Nhưng vừa nói ra thì lại không thể tiếp tục. Trần Gia Lạc rời mắt đi, cuối cùng khẽ gật đầu, miệng đáng chát:
- Xin lỗi, anh cũng không ngờ. Anh và cô ta… thực sự chỉ rất ít lần, em tin anh đi!
Chính tai nghe được Trần Gia Lạc thừa nhận cuối cùng Thư Tâm không nhịn được mà rơi nước mắt, Trần Gia Lạc đau lòng lau nước mắt cho cô. Thư Tâm ngơ ngác nói:
- Sau đó thì sao? Anh tính sao?
Trần Gia Lạc gục đầu xuống, tay nắm chặt đến độ nghe tiếng khớp xương răng rắc:
- Mẹ anh… bà ấy rất mong có… cháu…
Thư Tâm lập tức nổi điên, hất tay Trần Gia Lạc trên người mình xuống, Trần Gia Lạc mất đà ngã nhào xuống đất, còn va đổ một ly thủy tinh.
Ly thủy tinh lăn vài vòng trên bàn uống nước rồi choang một tiếng, vỡ nát!.
Đôi mắt hạnh của Thư Tâm trợn tròn, trong đôi mắt đen láy đó là lửa giận ngút ngàn, cả người cô run run:
- Trần Gia Lạc! Anh sao có thể không biết xấu hổ như vậy! Anh vừa muốn tôi tha thứ cho việc anh nhất thời ý loạn tình mê bên ngoài, vừa muốn bắt tôi khoan dung mà để anh nuôi mẹ con cô ta bên ngoài sao? Anh coi tôi là cái gì? Trần Gia Lạc! Anh đừng khinh người quá đáng!. Chúng ta ly hôn!
Thư Tâm mệt mỏi nói xong câu đó rồi xoay người đi vào phòng ngủ, đóng cửa ầm một tiếng rồi khóa trái lại. Sau đó, người mềm oặt mà trượt xuống theo cánh cửa
Thư Tâm vùi đầu vào đầu gối, cuối cùng cũng không ngăn nổi nước mắt rơi.
Thư Tâm đứng bên đường, ánh đèn màu rực rỡ chiếu lên mặt cô, che dấu tất cả những tình cảm trong đó. Thư Tâm mím chặt môi, tay cầm túi bấm chặt đến độ hằn một vết sâu lên chiếc túi da. Trần Gia Lạc đứng sau cô, chỉ cách một bước nhưng không dám bước gần thêm, chỉ đáng thương mà gọi:
- Thư Thư, Thư Thư, em nghe anh giải thích.
Lòng Thư Tâm vô cùng đau đớn, cô sợ chỉ cần mở miệng thì cô sẽ chửi ầm ĩ lên đến mất cả hình tượng, làm con sợ hãi nên chỉ mặc kệ anh, vẻ mặt bình tĩnh khiến người ta sợ hãi.
Đợi mãi, cuối cùng xe taxi cũng trờ tới, Thư Tâm bước vào xe, không đợi Trần Gia Lạc theo vào đã đóng sầm cửa lại
Trần Gia Lạc hét thảm một tiếng, Thư Tâm quay đầy nhìn lại đã thấy bốn ngón tay thon dài của anh bị cửa xe kẹp cho tím bầm, chỉ giây lát đã sưng phồng lên như bánh bao, chỉ e là sắp đứt ra đến nơi
Thư Tâm suýt thì đã xông lên mà hỏi han nhưng cô nhịn lại.
Nhân lúc Thư Tâm đang ngây người, Trần Gia Lạc vội vã tiến vào xe, Thư Tâm liếc anh một cái nhưng cũng không đuổi anh ra ngoài, chỉ ngồi dịch hẳn về phía bên kia khiến cho giữa hai người có một khoảng cách lớn.
Chú lái xe ngồi trước xấu hổ quay lại nhìn rồi liên miệng nói:
- Ối chao, vết thương này của cậu… cũng không nên chơi xấu mà tính lên đầu tôi được!
Lời này hòa tan đi không khí xấu hổ, lạnh lùng ban nãy, Trần Gia Lạc nhân tiện nói:
- Không đâu, phiền chú đưa chúng cháu đến bệnh viện là được
Lái xe lập tức mỉm cười đồng ý, Trần Gia Lạc quay lại nhìn Thư Tâm, có chút khẩn cầu mà nói:
- Thư Thư, em đừng giận, anh và cô ta chỉ là chuyện ngoài ý muốn, anh thực sự không nghĩ cô ta lại đi tìm em. Thư Thư, người anh yêu chính là em mà thôi! Tình cảm bao năm qua của chúng ta, em chẳng lẽ em thực sự không thể tha thứ chút lỗi lầm sao, thực sự không tin anh sao?
Anh càng nói thì người Thư Tâm càng mềm nhũn ra, chỉ đành dựa vào ghế, cô rất muốn chửi đổng lên: Tin tưởng? Trần Gia Lạc, anh là đồ vô liêm sỉ, chính vì tôi quá tin anh cho nên mới có ngày hôm nay! Mới bị người tìm tới tận cửa mà bắt nạt.
Mắt cô rất xót, mũi cũng cay cay, không thể nào giống như biểu hiện chẳng có việc gì mà cô đang cố tạo ra khiến cho cô chỉ đành cúi đầu để người khác không nhìn ra sự yếu ớt đó. Trần Gia Lạc vẫn không ngừng cầu xin, một người đàn ông ngồi trong taxi chật hẹp, nhẹ nhàng gọi tên Thư Tâm không biết bao nhiêu lần đủ khiến người nghe thấy không đành lòng.
Đèn đỏ, chú lái xe dừng lại, nhìn Thư Tâm đang cố gắng kiên cường qua gương chiếu hậu, tự cho là đúng mà giảng hòa:
- Ôi cô bé à, tiểu tử người ta đã thành khẩn xin lỗi cháu rồi, cháu tha cho nó đi? Đàn ông ấy mà, khụ, chú thấy tiểu tử kia vẫn rất tốt với cháu, sau này kết hôn toàn tâm toàn ý với nhau là được. Chú thấy thằng bé kia trông tuấn tú như vậy, cháu mà không để ý, chớp mắt một cái là đã có người cướp đi mất đó!
Chú lái xe tự cho là đúng mà mủm mỉm cười, Thư Tâm không nhịn được cũng cười, đôi mắt hạnh cong cong nhìn về phía ánh sáng rực rỡ bên đường
Qua cửa kính xe, Thư Tâm dùng ngón tay vẽ vẽ lên mấy chữ trên cửa hàng nhỏ đối diện: “If you love her, take her to Haagen-Dazs”
Cửa hàng nhỏ như vậy mà lại có thể đem lại nhiều tình yêu như thế, thì ra cũng chỉ là lừa dối mà thôi.
Thư Tâm cười nói:
- Chú à, mấy lời nói trong phim thần tượng đó, tình yêu như mộng ảo đó mọi người đều hiểu rõ cả. Nếu xin lỗi có tác dụng thì cần cảnh sát làm gì, huống chi là cháu? Đàn ông có tốt với mình hay không không phải xem anh ta nói gì mà phải xem anh ta làm gì. Dù sao vẫn nên đề phòng ngày dài tháng rộng khiến anh ta trước sau bất nhất.
Chú lái xe có chút xấu hổ nhưng may thay đèn xanh lại sáng, giẫm chân ga mà vọt đi, cửa hàng Haagen-Dazs bên kia chỉ trong chớp mắt đã biến mất
Thư Tâm mệt mỏi nhắm mắt lại, dán mặt lên cửa kính lạnh buốt. Cô chớp mắt, một giọt nước mắt lặng lẽ chảy dọc lên cửa kính xe, để lại một vệt nước mắt.
- Còn nữa, chú à, cháu đã chẳng phải là cô bé từ lâu rồi. Cháu và anh ta đã hết hôn được năm năm rồi.
Chú lái xe thoáng sửng sốt rồi xấu hổ cười:
- Ớ? Thế sao? Trông cháu trẻ quá.
- Đúng thế đấy ạ! Trẻ sao? Nhưng mà cho dù trông trẻ thì vẫn không thể bằng người ta được, đó mới thực sự là thiếu nữ thanh xuân.
Đến bệnh viện, Trần Gia Lạc xuống xe, mắt nhìn chằm chằm Thư Tâm nhưng Thư Tâm như không thấy, vẫn ngồi trên xe, thậm chí còn quay đầu sang phía khác. Trần Gia Lạc chỉ đành thở dài rồi một mình đi vào, Thư Tâm cũng chẳng đợi, bảo lái xe đưa cô về nhà.
Đẩy cửa, bật đèn lên, ánh đèn thủy tinh trên trần nhà chiếu ra ánh sáng nhu hòa xua tan đi bóng tối trong phòng.
Thư Tâm nhìn căn phòng mình vừa dọn sạch kia, mũi cay cay nên cô lại tắt đèn, ngồi lên sofa, cứ lẳng lặng ngồi đó, chẳng hề thấy buồn ngủ.
Chắc khoảng hơn một tiếng thì ở cửa mới truyền đến tiếng chìa khóa lách cách, trong bóng tối, Thư Tâm quay đầu nhìn lại, nương theo chút ánh sáng tờ mờ từ cửa sổ chiếu vào có thể thấy tay Trần Gia Lạc bị băng trắng như lạp xưởng, chắc hẳn tay anh bị kẹp đến sắp đứt lìa.
Trần Gia Lạc vốn nhẹ nhàng mở cửa vào, vừa bật đèn lên đã thấy Thư Tâm đang lẳng lặng nhìn anh, vành mắt cô đỏ hoe nhưng ánh mắt lại quá bình tĩnh khiến anh cảm thấy hốt hoảng.
Thư Tâm nhắm mắt, không nhìn anh nữa, chỉ nhàn nhạt hỏi:
- Anh và Vương Hiểu Hân kia quen nhau từ bao giờ?
Yết hầu Trần Gia Lạc như tắc nghẹn, nhẹ nhàng bước qua, khẽ nắm vai Thư Tâm nhưng Thư Tâm lại nghiêng người né đi. Trần Gia Lạc chỉ có thể yên lặng ngồi đối diện Thư Tâm, thành thành thật thật trả lời:
- Hơn hai tháng, cô ấy là sinh viên năm cuối, đến công ty anh thực tập
- Công ty anh? Công ty anh chẳng phải là xí nghiệp nhà nước sao? Không phải gần đây không nhận thực tập sao? Nói vậy, chắc sau lưng có quan hệ
Thư Tâm nhắm mắt, nghiêng người dựa vào sofa, tóc xõa bờ vai mềm mại trông như đang ngủ, chỉ có đôi môi hơi hé mở, vẻ mệt mỏi khiến Trần Gia Lạc đau lòng. Trần Gia Lạc bước qua, không đợi Thư Tâm giãy dụa thì đã ôm Thư Tâm vào lòng, người Thư Tâm cứng ngắc nhưng dần lơi lỏng lại, để mặc anh. Trần Gia Lạc liên miệng nói:
- Thư Thư, xin lỗi! Xin lỗi! Anh không cố ý! Em biết là anh yêu em đúng không?
Bên tai không một lời đáp trả, Trần Gia Lạc vội vã:
- Vương Hiểu Hân học kinh doanh, vừa vặn thực tập dưới trướng anh, anh thấy cô ấy khéo nói lại rất cầu tiến. Cô ta trẻ trung xinh đẹp lại khéo nói, tửu lượng tốt, có mấy lần cùng anh ra ngoài bàn chuyện làm ăn, có mấy ông chủ rất có ấn tượng với cô ta nên sau này bảo anh đưa cô ta đi cùng. Anh…
Trần Gia Lạc thoáng dừng lại, họng như mắc kẹt, nói năng tối nghĩa:
- Lần đó đi công tác, anh… bọn anh quá chén… nên… có quan hệ… Nhưng mà Thư Thư à, tin anh đi, anh chỉ yêu em mà thôi! Anh… anh chỉ sợ cô ta nói chuyện này ra, sợ em tức giận nên mới không nói cho em. Anh không cố ý lừa dối em đâu Thư Thư.
Trần Gia Lạc vùi đầu vào vai Thư Tâm mà năn nỉ:
- Thư Thư, đừng bỏ mặc anh, đừng bỏ mặc anh được không?
Người đàn ông đã , tuổi lại như đứa trẻ mà nghẹn ngào nói.
Nếu như chẳng phải là chuyện như vậy thì có lẽ Thư Tâm đã không nỡ.
Chỉ tiếc, hết lần này tới lần khác…
Thư Tâm cố trợn mắt nhìn trần nhà, thản nhiên nói:
- Cô ta có thai đúng không?
Người Trần Gia Lạc run lên, sợ hãi ngẩng đầu, vội gọi:
- Thư Thư…
Nhưng vừa nói ra thì lại không thể tiếp tục. Trần Gia Lạc rời mắt đi, cuối cùng khẽ gật đầu, miệng đáng chát:
- Xin lỗi, anh cũng không ngờ. Anh và cô ta… thực sự chỉ rất ít lần, em tin anh đi!
Chính tai nghe được Trần Gia Lạc thừa nhận cuối cùng Thư Tâm không nhịn được mà rơi nước mắt, Trần Gia Lạc đau lòng lau nước mắt cho cô. Thư Tâm ngơ ngác nói:
- Sau đó thì sao? Anh tính sao?
Trần Gia Lạc gục đầu xuống, tay nắm chặt đến độ nghe tiếng khớp xương răng rắc:
- Mẹ anh… bà ấy rất mong có… cháu…
Thư Tâm lập tức nổi điên, hất tay Trần Gia Lạc trên người mình xuống, Trần Gia Lạc mất đà ngã nhào xuống đất, còn va đổ một ly thủy tinh.
Ly thủy tinh lăn vài vòng trên bàn uống nước rồi choang một tiếng, vỡ nát!.
Đôi mắt hạnh của Thư Tâm trợn tròn, trong đôi mắt đen láy đó là lửa giận ngút ngàn, cả người cô run run:
- Trần Gia Lạc! Anh sao có thể không biết xấu hổ như vậy! Anh vừa muốn tôi tha thứ cho việc anh nhất thời ý loạn tình mê bên ngoài, vừa muốn bắt tôi khoan dung mà để anh nuôi mẹ con cô ta bên ngoài sao? Anh coi tôi là cái gì? Trần Gia Lạc! Anh đừng khinh người quá đáng!. Chúng ta ly hôn!
Thư Tâm mệt mỏi nói xong câu đó rồi xoay người đi vào phòng ngủ, đóng cửa ầm một tiếng rồi khóa trái lại. Sau đó, người mềm oặt mà trượt xuống theo cánh cửa
Thư Tâm vùi đầu vào đầu gối, cuối cùng cũng không ngăn nổi nước mắt rơi.