Khi nghĩ đến địa điểm hẹn hò đầu tiên, Boss đương nhiên muốn chọn một cửa hàng thanh nhã một chút, xa hoa một chút, khiến con gái thích một chút, hơn nữa có thể để lại ấn tượng tốt. Ít nhất, anh không muốn, mấy năm sau, khi bọn họ muốn tìm nơi đều kỉ niệm thì lại không tìm được nơi đầu tiên hẹn hò.
Không thể không nói, Boss đã nghĩ quá xa rồi!
Nhưng Boss không ngờ, thân quen quá cũng không tốt, Thư Tâm trong quá khứ luôn có chút sợ anh, tuyệt đối phục tùng anh lần này lại dám bảo anh dừng xe giữa đường, sau đó cười cười đề nghị vào quán lẩu tự phục vụ ở bên kia đường, hơi vênh mặt như khiêu khích, vẻ mặt đắc ý, giảo hoạt.
Boss đương nhiên có thể nhìn thấy Thư Tâm đang nhìn chằm chằm vào âu phục của mình bằng ánh mắt sáng long lanh, sao không hiểu tâm tư muốn trốn của Thư Tâm? Vì vậy hơi mỉm cười, nhàn nhạt đáp một tiếng: Được!
Mặt Thư Tâm lập tức ỉu xìu.
Tâm tình Boss lại đặc biệt vui vẻ, cảm giác cửa hàng tự phục vụ ồn ào kia trông cũng thuận mắt hơn nhiều, vì thế chậm rãi đậu xe trong bãi gửi xe của siêu thị đối diện, sau đó cùng Thư Tâm sóng vai đi đến. Cửa hàng kia hiển nhiên là không có bãi đỗ xe riêng.
Hai cô gái mặc sườn xám đỏ tươi đứng bên cửa thấy Boss đi tới, đầu tiên là sững sờ rồi mới vội đẩy cửa rồi nói: Chào mừng quý khách!
Áo vest, caravat, vẻ mặt nghiêm túc, cẩn thận, Thư Tâm nhìn bóng dáng Boss qua cánh cửa thủy tinh và vẻ mặt tò mò của hai cô gái kia, có chút ủ rũ. Cô vốn tưởng rằng Boss sẽ từ chối nhà hàng không hợp thân phận này, sau đó, cũng sẽ không có chuyện hai người xấu hổ ăn cơm cùng nhau.
8,9h tối chính là thời gian đông khách nhất của quán lẩu, có rất nhiều trẻ con chạy tới chạy lui. Đường rất rộng nhưng người cũng rất đông, mỗi bàn chỉ cách nhau nửa mét, rất nhiều đang người ăn rất vui vẻ, vừa cười vừa nói, uống rượu vung quyền, nhìn thế nào cũng không tương xứng với hình tượng của Boss!
Boss giơ tay chắn đi người đàn ông đang bưng khay đồ ăn lớn, che chở cho Thư Tâm đang bực bội đi vào trong. Một người phục vụ bước lên, có chút khó xử nói:
- Xin hỏi có mấy người? Có đặt chỗ trước không?
Bởi vì rất ồn ào nên cô nói rất lớn, vừa khéo một người phục vụ khác nghe được, lập tức nói:
- Hai người? Bên này, bên nay! Bên này có bàn đang thanh toán!
Boss buồn cười nói:
- Sao thế? Chẳng lẽ trong mắt em tôi chính là loại công tử chơi bời, ham hưởng thụ sao? Nếu cha mẹ tôi biết thì sẽ rất không hài lòng. Tôi không khó hầu hạ như em nghĩ đâu. Lúc còn ở Mỹ, tôi còn làm thêm ở nhà hàng! Huống chi, cho dù là bình thường, nếu bận rộn thì cái gì chả ăn được!
Bị Boss nhìn thấu, Thư Tâm ngượng ngùng, lại kéo tay Boss, ngoan ngoãn nói:
- Hay là… Chúng ta đổi chỗ khác đi. Boss thích ăn gì?
Boss liếc nhìn cô một cái, ý vị thâm trường nói:
- Em thích ăn là được rồi. Chúng ta chắc có khẩu vị tương tự nhau thôi.
Thư Tâm xấu hổ bứt tóc.
Boss kéo ghế cho Thư Tâm, vì là tự phục vụ, mang bát đũa, bếp nồi lên rồi phục vụ cũng rời đi.
Bỏ qua chút tâm tư kia, Thư Tâm vẫn tương đối hào hứng, kéo tay Boss chọn đồ ăn.
Boss nhìn cánh tay mình, đột nhiên cảm thấy vào đây cũng không tồi… Bất kể là anh và Thư Tâm nói gì, người khác cũng không nghe được, thậm chí… anh còn có thể ngồi gần Thư Tâm một chút, hoặc là thì thầm vào tai cô.
- Thực ra ăn lẩu rất vui nhưng càng đông mới càng vui! Hai người chúng ta cũng không có không khí cho lắm! Đúng rồi, lúc trước em thường cùng bọn Hiểu Hiểu đi ăn. Quán này cũng không tệ, có đôi khi bọn em còn không lết nổi dậy mà đi về nữa cơ!
Thư Tâm vừa chọn đồ vừa quay đầu nói chuyện với Boss. Boss hừ thầm, trong lòng nghĩ: Lúc trước đó tuyệt đối còn có cả Trần Gia Lạc!
Boss cao hơn Thư Tâm rất nhiều, mỗi lần Thư Tâm nhìn trúng đồ ăn gì, đều chỉ có thể chỉ tay rồi để cho Boss xuất mãn.
Thư Tâm ở bên kiễng chân chọn đồ ăn rồi cười nói:
- Lại nhớ lại, có lần cùng Hiểu Hiểu ra ngoài ăn, có lần còn lấy cả đồ trong khay của người khác. Nhưng lúc đó không ai nhìn thấy, bọn em lại chuồn đi ngay.
Thư Tâm le lưỡi rồi quay đầu nhìn Boss:
- Haha, Boss đang cười bọn em sao?
Boss lập tức nghiêm mặt, vẻ mặt thành thật lắc đầu:
- Không có!
Rất tự nhiên để đồ vào khay trên tay Thư Tâm, thầm nghĩ: Không khí cũng không tệ! Thu hoạch bất ngờ.
Thư Tâm chỉ đành bĩu môi:
- Giả vờ sao! Rõ ràng thấy anh đang cười!
Bất tri bất giác, hai người đã tự nhiên như bạn bè lâu năm.
Cho nên mới nói, văn hóa ẩm thực của Trung Quốc là bác đại tinh thâm! Mặc kệ là hai người xa lạ cỡ nào, nếu có thể cùng ăn một bữa cơm, đa phần đều có thể xưng huynh gọi đệ.
Hiển nhiên Thư Tâm thích ăn rau, mà Boss thì giống như đa số đàn ông, thích ăn thịt. Nhưng anh cũng không quá kén ăn.
Việc tự chọn đồ ăn này khiến hai người có thể hiểu rõ khẩu vị của đối phương. Chỉ có điều, Thư Tâm hiển nhiên không biết, Boss nghiêm trang sớm đã cẩn thận ghi nhớ những điều này. Đây cũng là thu hoạch đáng kể.
Khi để Thẩm Ngọc – tên đàn ông luôn đắc ý tự xưng là công tử đào hoa ra mặt truyền đạt kinh nghiệm theo đuổi phụ nữ cho Boss, một trong những kinh nghiệm đó chính là: Là đàn ông, nhất định phải có thể trong lúc lơ đãng vẫn khiến phụ nữ cảm thấy cậu rất hiểu cô ấy, ví như thói quen, sở thích ăn uống, sinh nhật của cô ấy, thời gian dì Nguyệt của cô ấy tới… Đó đều là những thứ rất cơ bản. Đương nhiên, những thứ này còn có thể mở rộng sang cả cha mẹ cô ấy. Mà điểm mấu chốt của nó chính là “trong lúc lơ đãng”.
- Phụ nữ luôn thích những niềm vui bất ngờ! Thực ra rất dễ dỗ dành!
Lúc đó, Thẩm Ngọc tỏ vẻ rất nguy hiểm nói.
Không khí trong quán lẩu rất náo nhiệt và cũng rất dễ lây lan.
Boss và Thư Tâm ăn rất ngon miệng, bởi vì phải lái xe nên chỉ gọi một chai bia, hai người chia đôi.
Nghĩ đến hai người cơ bản là như ở chung một chỗ, cho dù uống rượu cũng sẽ không quá nguy hiểm, lại liếc nhìn khuôn mặt tuyệt đối chính trực của Boss, Thư Tâm cũng chẳng từ chối thêm, thậm chí một mình uống hết quá nửa chai bia. Nhưng Thư Tâm là kiểu người uống rượu mặt sẽ đỏ, chỉ cần vài ngụm mà má đã ửng hồng.
Sau đó, lại để cho Boss có cơ hội “trong lúc lơ đãng” ra sức nhớ kĩ đặc điểm này của cô: Uống rượu xong trở nên hoạt bát hơn, hỏi gì nói nấy, có điều phản ứng chậm đi khá nhiều.
- Giờ không còn nghĩ đến Trần Gia Lạc nữa chứ?
Boss lại rót thêm bia cho Thư Tâm, lén dùng cách hỏi “không còn nghĩ” thay cho “không thèm nghĩ”, hiển nhiên là đang dẫn dụ Thư Tâm vốn đang mơ màng.
Thực ra Boss không thích bia, đáng tiếc trong quán lại không có rượu vang phù hợp cho phụ nữ, cũng chỉ đành xài tạm.
Boss nhìn thoáng qua điện thoại vừa rung, trên màn hình là tin nhắn của Thẩm Ngọc: một icon buộc vải trên trán tỏ ý: cố gắng lên và mấy dòng: “Tiểu Trác Tử cố lên! Cho cô ấy uống chút rượu! Sẽ giúp thả lỏng tâm tình đó!o^-^o
Thái dương Boss giật giật, anh cũng không quên, Thẩm Ngọc uống rượu với phụ nữ xong sẽ làm chuyện gì.
Quay đầu nhìn quanh một hồi Boss mới phát hiện Thẩm Ngọc đang ngồi trên lầu hai cửa hàng đối diện. Đó là một quán café, bên cạnh Thẩm Ngọc còn có một cô gái ăn mặc sành điệu. Chắc là Thẩm Ngọc không muốn đến nơi dành cho các cặp đôi một mình mà gọi ra. Nhưng cách ăn mặc của hai người dường như không phù hợp với không khí dễ thương nơi đó.
Boss mỉm cười đầy ác ý.
Thẩm Ngọc đang theo dõi Boss chắc cũng không phát hiện, cô nàng gợi cảm đối diện mình đã có chút mất kiên nhẫn. Có lẽ Thẩm Ngọc vì muốn đi rình mà đêm nay đã làm mất đi hảo cảm của một cô gái. Điều này với Thẩm Ngọc luôn tự tin vào sức cuốn hút của mình mà nói cũng không phải là cái gì hay ho.
- Đương nhiên là không! Cóc ba chân mới hiếm chứ đàn ông hai chân thì có gì?
Thư Tâm nhìn chằm chằm Boss hồi lâu, sau đó nói một câu kinh hoàng:
- Trước kia đều là mây bay! Qua rồi thì thôi! Cái này chính là giác ngộ! Chính là va chạm rồi sẽ thông suốt!
Boss cười cười hài lòng, sau đó lại ghi nhớ trong lòng: tửu lượng của Thư Tâm hình như không tốt cho lắm…
Kỳ thật, Boss hiểu lầm.
Có người cha mê rượu như thế sao tửu lượng cùa Thư Tâm lại kém được. Chẳng qua thể chất của Thư Tâm có hơi đặc biệt, rượu thì vô tư, uống nhiều cũng không sợ say nhưng… bia thì hoàn toàn không được…
Thư Tâm chớp chớp đôi mắt long lanh nhìn Boss từ tốn ăn cơm. Boss gắp đồ ăn cho cô, rất dịu dàng, hoàn toàn không có thói xấu uống rượu gây chuyện gì cả.
Hăng hái chiến đấu suốt gần một giờ Thư Tâm mới ăn gần no, thậm chí còn bắt đầu phàn nàn nói cửa hàng ăn này quá tệ hại, ghế quá thấp, mỗi lần gắp đồ hầu như là phải đứng dậy.
Boss lấy ra chiếc điện thoại đang rung, đều là tin nhắn của Thẩm Ngọc, thoáng nhìn qua tin nhắn cuối cùng, Thẩm Ngọc dùng icon tay nắm chặt biểu thị ý thúc giục: “Rèn sắt khi còn nóng! Nhanh lên, nhanh lên!”
Thái dương Boss như muốn nổ tung, quay đầu nhìn qua bên Thẩm Ngọc, quyết đoán tắt máy.
Sau đó, người đàn ông này đặt đũa xuống, nghiêm túc nhìn về phía Thư Tâm mặt đỏ phừng phừng:
- Thư Tâm, làm bạn gái anh nhé!
Đây rõ ràng nên là một câu hỏi nhưng lại bị người dùng nói bằng giọng điệu trần thuật khiến cho đầu óc Thư Tâm vốn đã đơ đơ lại càng ngơ ngẩn. Ngơ ngác lau miệng rồi mới quay đầu lại, há hốc miệng:
- A?
Boss vuốt tóc Thư Tâm, giọng nói tăng thêm mấy phần vui vẻ:
- Làm bạn gái anh!
Vẫn luôn muốn nói với em câu này.
Khi nghĩ đến địa điểm hẹn hò đầu tiên, Boss đương nhiên muốn chọn một cửa hàng thanh nhã một chút, xa hoa một chút, khiến con gái thích một chút, hơn nữa có thể để lại ấn tượng tốt. Ít nhất, anh không muốn, mấy năm sau, khi bọn họ muốn tìm nơi đều kỉ niệm thì lại không tìm được nơi đầu tiên hẹn hò.
Không thể không nói, Boss đã nghĩ quá xa rồi!
Nhưng Boss không ngờ, thân quen quá cũng không tốt, Thư Tâm trong quá khứ luôn có chút sợ anh, tuyệt đối phục tùng anh lần này lại dám bảo anh dừng xe giữa đường, sau đó cười cười đề nghị vào quán lẩu tự phục vụ ở bên kia đường, hơi vênh mặt như khiêu khích, vẻ mặt đắc ý, giảo hoạt.
Boss đương nhiên có thể nhìn thấy Thư Tâm đang nhìn chằm chằm vào âu phục của mình bằng ánh mắt sáng long lanh, sao không hiểu tâm tư muốn trốn của Thư Tâm? Vì vậy hơi mỉm cười, nhàn nhạt đáp một tiếng: Được!
Mặt Thư Tâm lập tức ỉu xìu.
Tâm tình Boss lại đặc biệt vui vẻ, cảm giác cửa hàng tự phục vụ ồn ào kia trông cũng thuận mắt hơn nhiều, vì thế chậm rãi đậu xe trong bãi gửi xe của siêu thị đối diện, sau đó cùng Thư Tâm sóng vai đi đến. Cửa hàng kia hiển nhiên là không có bãi đỗ xe riêng.
Hai cô gái mặc sườn xám đỏ tươi đứng bên cửa thấy Boss đi tới, đầu tiên là sững sờ rồi mới vội đẩy cửa rồi nói: Chào mừng quý khách!
Áo vest, caravat, vẻ mặt nghiêm túc, cẩn thận, Thư Tâm nhìn bóng dáng Boss qua cánh cửa thủy tinh và vẻ mặt tò mò của hai cô gái kia, có chút ủ rũ. Cô vốn tưởng rằng Boss sẽ từ chối nhà hàng không hợp thân phận này, sau đó, cũng sẽ không có chuyện hai người xấu hổ ăn cơm cùng nhau.
,h tối chính là thời gian đông khách nhất của quán lẩu, có rất nhiều trẻ con chạy tới chạy lui. Đường rất rộng nhưng người cũng rất đông, mỗi bàn chỉ cách nhau nửa mét, rất nhiều đang người ăn rất vui vẻ, vừa cười vừa nói, uống rượu vung quyền, nhìn thế nào cũng không tương xứng với hình tượng của Boss!
Boss giơ tay chắn đi người đàn ông đang bưng khay đồ ăn lớn, che chở cho Thư Tâm đang bực bội đi vào trong. Một người phục vụ bước lên, có chút khó xử nói:
- Xin hỏi có mấy người? Có đặt chỗ trước không?
Bởi vì rất ồn ào nên cô nói rất lớn, vừa khéo một người phục vụ khác nghe được, lập tức nói:
- Hai người? Bên này, bên nay! Bên này có bàn đang thanh toán!
Boss buồn cười nói:
- Sao thế? Chẳng lẽ trong mắt em tôi chính là loại công tử chơi bời, ham hưởng thụ sao? Nếu cha mẹ tôi biết thì sẽ rất không hài lòng. Tôi không khó hầu hạ như em nghĩ đâu. Lúc còn ở Mỹ, tôi còn làm thêm ở nhà hàng! Huống chi, cho dù là bình thường, nếu bận rộn thì cái gì chả ăn được!
Bị Boss nhìn thấu, Thư Tâm ngượng ngùng, lại kéo tay Boss, ngoan ngoãn nói:
- Hay là… Chúng ta đổi chỗ khác đi. Boss thích ăn gì?
Boss liếc nhìn cô một cái, ý vị thâm trường nói:
- Em thích ăn là được rồi. Chúng ta chắc có khẩu vị tương tự nhau thôi.
Thư Tâm xấu hổ bứt tóc.
Boss kéo ghế cho Thư Tâm, vì là tự phục vụ, mang bát đũa, bếp nồi lên rồi phục vụ cũng rời đi.
Bỏ qua chút tâm tư kia, Thư Tâm vẫn tương đối hào hứng, kéo tay Boss chọn đồ ăn.
Boss nhìn cánh tay mình, đột nhiên cảm thấy vào đây cũng không tồi… Bất kể là anh và Thư Tâm nói gì, người khác cũng không nghe được, thậm chí… anh còn có thể ngồi gần Thư Tâm một chút, hoặc là thì thầm vào tai cô.
- Thực ra ăn lẩu rất vui nhưng càng đông mới càng vui! Hai người chúng ta cũng không có không khí cho lắm! Đúng rồi, lúc trước em thường cùng bọn Hiểu Hiểu đi ăn. Quán này cũng không tệ, có đôi khi bọn em còn không lết nổi dậy mà đi về nữa cơ!
Thư Tâm vừa chọn đồ vừa quay đầu nói chuyện với Boss. Boss hừ thầm, trong lòng nghĩ: Lúc trước đó tuyệt đối còn có cả Trần Gia Lạc!
Boss cao hơn Thư Tâm rất nhiều, mỗi lần Thư Tâm nhìn trúng đồ ăn gì, đều chỉ có thể chỉ tay rồi để cho Boss xuất mãn.
Thư Tâm ở bên kiễng chân chọn đồ ăn rồi cười nói:
- Lại nhớ lại, có lần cùng Hiểu Hiểu ra ngoài ăn, có lần còn lấy cả đồ trong khay của người khác. Nhưng lúc đó không ai nhìn thấy, bọn em lại chuồn đi ngay.
Thư Tâm le lưỡi rồi quay đầu nhìn Boss:
- Haha, Boss đang cười bọn em sao?
Boss lập tức nghiêm mặt, vẻ mặt thành thật lắc đầu:
- Không có!
Rất tự nhiên để đồ vào khay trên tay Thư Tâm, thầm nghĩ: Không khí cũng không tệ! Thu hoạch bất ngờ.
Thư Tâm chỉ đành bĩu môi:
- Giả vờ sao! Rõ ràng thấy anh đang cười!
Bất tri bất giác, hai người đã tự nhiên như bạn bè lâu năm.
Cho nên mới nói, văn hóa ẩm thực của Trung Quốc là bác đại tinh thâm! Mặc kệ là hai người xa lạ cỡ nào, nếu có thể cùng ăn một bữa cơm, đa phần đều có thể xưng huynh gọi đệ.
Hiển nhiên Thư Tâm thích ăn rau, mà Boss thì giống như đa số đàn ông, thích ăn thịt. Nhưng anh cũng không quá kén ăn.
Việc tự chọn đồ ăn này khiến hai người có thể hiểu rõ khẩu vị của đối phương. Chỉ có điều, Thư Tâm hiển nhiên không biết, Boss nghiêm trang sớm đã cẩn thận ghi nhớ những điều này. Đây cũng là thu hoạch đáng kể.
Khi để Thẩm Ngọc – tên đàn ông luôn đắc ý tự xưng là công tử đào hoa ra mặt truyền đạt kinh nghiệm theo đuổi phụ nữ cho Boss, một trong những kinh nghiệm đó chính là: Là đàn ông, nhất định phải có thể trong lúc lơ đãng vẫn khiến phụ nữ cảm thấy cậu rất hiểu cô ấy, ví như thói quen, sở thích ăn uống, sinh nhật của cô ấy, thời gian dì Nguyệt của cô ấy tới… Đó đều là những thứ rất cơ bản. Đương nhiên, những thứ này còn có thể mở rộng sang cả cha mẹ cô ấy. Mà điểm mấu chốt của nó chính là “trong lúc lơ đãng”.
- Phụ nữ luôn thích những niềm vui bất ngờ! Thực ra rất dễ dỗ dành!
Lúc đó, Thẩm Ngọc tỏ vẻ rất nguy hiểm nói.
Không khí trong quán lẩu rất náo nhiệt và cũng rất dễ lây lan.
Boss và Thư Tâm ăn rất ngon miệng, bởi vì phải lái xe nên chỉ gọi một chai bia, hai người chia đôi.
Nghĩ đến hai người cơ bản là như ở chung một chỗ, cho dù uống rượu cũng sẽ không quá nguy hiểm, lại liếc nhìn khuôn mặt tuyệt đối chính trực của Boss, Thư Tâm cũng chẳng từ chối thêm, thậm chí một mình uống hết quá nửa chai bia. Nhưng Thư Tâm là kiểu người uống rượu mặt sẽ đỏ, chỉ cần vài ngụm mà má đã ửng hồng.
Sau đó, lại để cho Boss có cơ hội “trong lúc lơ đãng” ra sức nhớ kĩ đặc điểm này của cô: Uống rượu xong trở nên hoạt bát hơn, hỏi gì nói nấy, có điều phản ứng chậm đi khá nhiều.
- Giờ không còn nghĩ đến Trần Gia Lạc nữa chứ?
Boss lại rót thêm bia cho Thư Tâm, lén dùng cách hỏi “không còn nghĩ” thay cho “không thèm nghĩ”, hiển nhiên là đang dẫn dụ Thư Tâm vốn đang mơ màng.
Thực ra Boss không thích bia, đáng tiếc trong quán lại không có rượu vang phù hợp cho phụ nữ, cũng chỉ đành xài tạm.
Boss nhìn thoáng qua điện thoại vừa rung, trên màn hình là tin nhắn của Thẩm Ngọc: một icon buộc vải trên trán tỏ ý: cố gắng lên và mấy dòng: “Tiểu Trác Tử cố lên! Cho cô ấy uống chút rượu! Sẽ giúp thả lỏng tâm tình đó!o^-^o
Thái dương Boss giật giật, anh cũng không quên, Thẩm Ngọc uống rượu với phụ nữ xong sẽ làm chuyện gì.
Quay đầu nhìn quanh một hồi Boss mới phát hiện Thẩm Ngọc đang ngồi trên lầu hai cửa hàng đối diện. Đó là một quán café, bên cạnh Thẩm Ngọc còn có một cô gái ăn mặc sành điệu. Chắc là Thẩm Ngọc không muốn đến nơi dành cho các cặp đôi một mình mà gọi ra. Nhưng cách ăn mặc của hai người dường như không phù hợp với không khí dễ thương nơi đó.
Boss mỉm cười đầy ác ý.
Thẩm Ngọc đang theo dõi Boss chắc cũng không phát hiện, cô nàng gợi cảm đối diện mình đã có chút mất kiên nhẫn. Có lẽ Thẩm Ngọc vì muốn đi rình mà đêm nay đã làm mất đi hảo cảm của một cô gái. Điều này với Thẩm Ngọc luôn tự tin vào sức cuốn hút của mình mà nói cũng không phải là cái gì hay ho.
- Đương nhiên là không! Cóc ba chân mới hiếm chứ đàn ông hai chân thì có gì?
Thư Tâm nhìn chằm chằm Boss hồi lâu, sau đó nói một câu kinh hoàng:
- Trước kia đều là mây bay! Qua rồi thì thôi! Cái này chính là giác ngộ! Chính là va chạm rồi sẽ thông suốt!
Boss cười cười hài lòng, sau đó lại ghi nhớ trong lòng: tửu lượng của Thư Tâm hình như không tốt cho lắm…
Kỳ thật, Boss hiểu lầm.
Có người cha mê rượu như thế sao tửu lượng cùa Thư Tâm lại kém được. Chẳng qua thể chất của Thư Tâm có hơi đặc biệt, rượu thì vô tư, uống nhiều cũng không sợ say nhưng… bia thì hoàn toàn không được…
Thư Tâm chớp chớp đôi mắt long lanh nhìn Boss từ tốn ăn cơm. Boss gắp đồ ăn cho cô, rất dịu dàng, hoàn toàn không có thói xấu uống rượu gây chuyện gì cả.
Hăng hái chiến đấu suốt gần một giờ Thư Tâm mới ăn gần no, thậm chí còn bắt đầu phàn nàn nói cửa hàng ăn này quá tệ hại, ghế quá thấp, mỗi lần gắp đồ hầu như là phải đứng dậy.
Boss lấy ra chiếc điện thoại đang rung, đều là tin nhắn của Thẩm Ngọc, thoáng nhìn qua tin nhắn cuối cùng, Thẩm Ngọc dùng icon tay nắm chặt biểu thị ý thúc giục: “Rèn sắt khi còn nóng! Nhanh lên, nhanh lên!”
Thái dương Boss như muốn nổ tung, quay đầu nhìn qua bên Thẩm Ngọc, quyết đoán tắt máy.
Sau đó, người đàn ông này đặt đũa xuống, nghiêm túc nhìn về phía Thư Tâm mặt đỏ phừng phừng:
- Thư Tâm, làm bạn gái anh nhé!
Đây rõ ràng nên là một câu hỏi nhưng lại bị người dùng nói bằng giọng điệu trần thuật khiến cho đầu óc Thư Tâm vốn đã đơ đơ lại càng ngơ ngẩn. Ngơ ngác lau miệng rồi mới quay đầu lại, há hốc miệng:
- A?
Boss vuốt tóc Thư Tâm, giọng nói tăng thêm mấy phần vui vẻ:
- Làm bạn gái anh!
Vẫn luôn muốn nói với em câu này.