Trên cửa truyền đến tiếng đập cửa của Trần Gia Lạc, những tiếng gõ cửa càng lúc càng dồn dập, sự chấn động truyền tới cơ thể nhưng Thư Tâm cũng chẳng để ý
Bên ngoài, Trần Gia Lạc rất hoảng hốt, liên miệng cầu xin:
- Thư Thư, Thư Thư, em đừng làm chuyện điên rồ, chúng ta thương lượng, bàn bạc lại được không?
Thư Thư chỉ hận không thể đạp vào mặt người đàn ông này – cách một cánh cửa, cách một bức tường không thể nhìn thấy người đàn ông quen biết 7,8 năm và cùng chung sống 5 năm khiến Thư Tâm trở nên cứng rắn
- Trần Gia Lạc, anh cút đi, tôi không muốn nhìn thấy anh. Chuyện này không thương lượng gì cả. Anh yên tâm, tôi tuyệt đối không vì người đàn ông không quan tâm tôi mà làm chuyện điên rồ. Anh đừng tự đề cao bản thân như thế. Trần Gia Lạc, Thư Tâm tôi chẳng xấu mà cũng không ngu, cũng chưa già, tôi không tin ngoài anh ra thì tôi không tìm được người đàn ông nào khác.
- Ngày mai! Ngày mai chúng ta ly hôn! Anh thích ở với ai thì ở, anh thích sinh con với ai thì cứ sinh.
Thư Tâm nghiến răng nghiến lợi:
- Anh có con hay không chẳng liên quan gì tôi nữa! Từ nay về sau, đường ai nấy đi
- Thư Thư à, em đừng như vậy! Anh không phải là không cần em! Không phải không cần em! Tình cảm bao năm qua của chúng ta không đủ khiến em mềm lòng sao? Giữa anh và Vương Hiểu Hân chỉ là sự cố ngoài ý muốn. Nếu… nếu em không muốn đứa bé đó, anh… anh sẽ thương lượng với cô ta, xử lý cái thai đó được không? Thư Thư, em không thể cứ thế phán anh tội chết được. Anh… hay là… em cứ từ từ bình tĩnh lại, bình tĩnh rồi nói. Ngày mai chúng ta nói chuyện.
Người đàn ông bên ngoài cẩn thận, ra sức khuyên nhủ nhưng lại khiến Thư Tâm giận đến độ đạp cửa một cái.
- Tôi không thích đứa bé đó nhưng anh muốn đúng không? Trần Gia Lạc, anh đừng đem cái tiếng hung thủ giết người đẩy về phía tôi, anh chẳng đáng để tôi phải giết hại một đứa trẻ còn chưa chào đời. Hay là, anh thực sự cho rằng người đàn bà kia yêu anh đến độ anh nói sao là thế à? Cho dù không có đứa trẻ đó thì việc anh ngoại tình thực sự không tồn tại sao? Trần Gia Lạc, sao trước kia tôi không nhìn ra anh là kẻ vô sỉ như vậy! Không cần nghĩ nhiều nữa, chúng ta ly hôn. Tôi không có hứng thú với đồ second hand!
Những lời này của Thư Tâm rất độc địa, chỉ có điều, còn chưa nói hết câu thì cô đã rơi nước mắt.
Ngoài cửa yên lặng hồi lâu, nửa ngày sau Trần Gia Lạc mới bi thương nói:
- Thư Tâm, muộn rồi, em ngủ trước đi, có chuyện gì ngày mai chúng ta nói tiếp.
Sau đó là tiếng bước chân dần xa mang theo sự ảm đạm rõ rệt
Thư Tâm vội lau nước mắt trên mặt nhưng lau thế nào cũng chẳng thể hết
Thư Tâm chỉ đành mở cửa phòng ngủ, vào nhà vệ sinh rửa mặt. Ngẩng đầu, cô thấy trong gương vẫn là khuôn mặt trẻ măng như thiếu nữ 18 nhưng đôi mắt sưng mọng như quả đào.
Thư Tâm ngả người lên chiếc giường lớn mềm mại, giường vẫn lưu lại mùi hương của Trần Gia Lạc, nhẹ nhàng thanh sảng, trước kia, Thư Tâm không ngửi thấy mùi hương này thì ngủ không ngon nhưng giờ lại chỉ thấy buồn nôn.
Thư Tâm bưng miệng chạy vào nhà vệ sinh mà nôn một hồi, nôn đến độ dạ dày trống rỗng mà vẫn còn nôn khan tiếp một lúc thì mới khá hơn
Thư Tâm vỗ bụng mình: con mới hơn một tháng, nôn ọe thế này quá sớm, có ổn không?
Chắc là hôm nay bị kích thích quá nhiều, cơ thể không chịu nổi rồi.
Thư Tâm cười
Cơ thể thành thật hơn bản thân rất nhiều, cô cũng không tin rằng nếu Trần Gia Lạc say đến độ không thể phân biệt nổi người phụ nữ đó có phải người bên gối suốt năm năm hay không thì sao có sức mà làm trò bậy bạ đó.
Cái gì mà say rượu hồ đồ, tất cả đều là giả! Hồ đồ mới là mục đích, rượu chẳng qua chỉ là cái cớ!
Thư Tâm cũng không muốn nói việc mang thai với Trần Gia Lạc nữa, tránh để anh ta cho rằng mình dùng con để trói buộc anh ta.
Phụ nữ cũng có tôn nghiêm, con là của cô, một mình cô cũng sẽ nuôi được nó khôn lớn.
Nhớ tới quá khứ, có đôi khi cô cảm thấy khó chịu, cho dù là nửa đêm thì Trần Gia Lạc cũng sẽ dậy nấu cháo cho cô. Trước kia, những chuyện đó mang lại cho cô cảm giác hạnh phúc đến độ nghĩ thôi sẽ mỉm cười còn bây giờ lại chỉ khiến lòng thêm chua xót.
Cái bụng trống rỗng của Thư Tâm không ngừng kêu gọi nhưng cô lại cố nằm xuống giường. Vốn tưởng rằng mãi không ngủ được nhưng không ngờ rất nhanh thôi đã lại chìm vào giấc mộng.
Bữa tiệc liên hoan của sinh viên trường B, lần đầu tiên cô nghe thấy có người nhắc đến cái tên Trần Gia Lạc thì đã không nhịn được mà bật cười. Cô quay đầu hỏi Trần Gia Lạc đang ngại ngùng giữa đám nữ sinh:
- Có phải cha cậu rất hâm mộ Kim Dung không?
Lúc ấy Trần Gia Lạc vẫn chỉ là một cậu thanh niên nông thôn trung hậu mới lên thành phố, mặt lập tức đỏ bừng nhưng vẫn thành thành thật thật trả lời cô:
- Ừ, sao bạn biết? Lúc mẹ sinh mình ra không biết đặt tên thế nào, cha mình nói Kim Dung viết sách rất hay, nên… nên mượn một cái tên vừa khéo cùng họ Trần.
Lần thứ hai gặp nhau là ở con đường rợp bóng mát bên hồ nhân tạo trong trường, Thư Tâm đi học muộn nên chạy thục mạng vừa khéo lại va vào Trần Gia Lạc đang vừa đi đường vừa đọc sách.
Thư Tâm cuống quýt xin lỗi, Trần Gia Lạc ngẩng đầu lên, mặt lại đỏ bừng:
- Là cậu à!
Thư Tâm mặc kệ sách vở rơi, chỉ đành vừa chạy vừa quay đầu lại nói:
- A! Trần Gia Lạc à! May mà là cậu! Xin lỗi, xin lỗi! Mình vội lên lớp! Lúc tan học mình mời cậu ăn cơm coi như xin lỗi.
Hai người từ đó mà trở nên thân thiết
Sau đó là một buổi sớm mùa đông năm thứ hai, như thường lệ, Thư Tâm đầu đội mũ lông trắng, cổ quàng khăn tơ vàng đang run run chạy bộ, chạy một mạch hết ba vòng. Người đó nhắm mắt theo đuôi cô mà cũng chạy hết ba vòng rồi dừng lại chờ cô bên thao trường.
Mãi đến khi Thư Tâm thu dọn đồ xong, chuẩn bị đi ăn sáng thì Trần Gia Lạc mới vội bước tới, lo lắng nhìn Thư Tâm mà hét lớn như thể bất chấp mọi giá:
- Thư Tâm, cậu… cậu có thể làm bạn gái mình không? Mình… mình sẽ đối xử tốt với cậu!
Xung quanh đột nhiên an tĩnh lại, sau đó, đám người trên thao trường bắt đầu lớn tiếng bàn tán.
Cuối cùng, mùa hè năm tốt nghiệp đại học.
Trần Gia Lạc đã đen sạm đi rất nhiều chạy trên con đường rợp bóng mát quen thuộc đó, khuôn mặt đang tươi cười trông thật sáng lạn.
Anh cẩn thận lấy ra hai chiếc nhẫn trong bọc rồi đưa tới trước mặt cô, lớn tiếng nói:
- Thư Tâm, chúng ta kết hôn đi! Anh sẽ đối xử tốt với em!
Buồn cười chính là người đàn ông cầu hôn cô lại đỏ mặt trước cả cô vốn đang kinh ngạc, anh lại lấy hết dũng khí mà nói một câu ngây ngô:
- Từ nay về sau anh nhất định sẽ mua nhiều nhẫn đẹp cho em
Thư Tâm ngu ngơ quay đầu, giảo hoạt nháy mắt:
- Oh, chuyện này phải do cha mẹ đồng ý, em phải về hỏi mẹ em mới được
Trần Gia Lạc ngây người rồi vội vã gật đầu:
- Được, được
Nhưng chỉ giây sau đã lo lắng mà hỏi Thư Tâm liên miên bất tuyệt:
- Thư Tâm, mẹ em thích cái gì? Bình thường mẹ em thích làm gì? Mẹ em…
Anh lo lắng như đứa trẻ con mà hỏi liên tiếp khiến Thư Tâm phá lên cười không thể ngừng dưới ánh mặt trời lấp ló.
Quá khứ dần hiện lên như cuốn băng tua chậm, không ngừng tua đi bóng dáng ấy, không ngừng tua đi lời thề của Trần Gia Lạc và cả sự lo lắng, kích động đến mặt đỏ bừng: “Thư Thư, chúng ta kết hôn đi! Anh sẽ đối xử tốt với em”.
Có lẽ là giọng nói của Trần Gia Lạc quá lớn, có lẽ kí ức cũ tràn về quá nhanh khiến Thư Tâm cuối cùng cũng có thể thoát khỏi giấc mơ vừa ngọt ngào vừa tàn nhẫn đó. Thư Tâm tỉnh lại, gối đã ướt đầm một mảng lớn.
Thư Tâm lặng yên vuốt vuốt vết nước mắt trên gối, sau đó giơ tay lên nhìn chằm chằm và chiếc nhẫn trên ngón vô danh.
Hình thức đơn giản rất hợp ý Thư Tâm, chỉ có điều qua vài năm, màu đã hơi xỉn, cho dù đặt đối diện ánh đèn cũng không còn tỏa ra ánh sáng mê người nữa rồi.
Chỉ là bạc mà thôi. Trong công ty không ít đồng nghiệp còn cười cô, cô chưa từng tháo chiếc nhẫn này xuống cho dù sau này cuộc sống của hai người rất khá giả, có thể mua được những chiếc nhẫn đắt tiền hơn thế. Cuối cùng cô cũng chỉ đeo chiếc nhẫn mà Trần Gia Lạc phải làm thêm suốt cả một mùa hè để mua cho cô năm 22 tuổi đó.
Cô chắc hẳn là người hay hoài niệm chuyện đã qua, bởi vì Trần Gia Lạc là người đầu tiên tỏ tình với cô, là người đầu tiên cầu hôn cô, là người đầu tiên mà cô yêu nên cô cứ thuận theo điều đó mà kết hôn với anh rồi cùng nhau sống chết.
Thứ cô xem trọng không phải là chiếc nhẫn mà là tâm ý của Trần Gia Lạc.
Chính là vì thế khiến cho cô tiểu thư của gia đình tuy không giàu có nhưng cũng khá giả, chưa từng chịu cực khổ như Thư Tâm đồng ý lấy một anh chàng xuất thân nông thôn.
Chỉ là, hôm nay, thứ cô vô cùng quý trọng đã không còn.
Thư Tâm xoay xoay chiếc nhẫn, cố gắng hồi lâu mới tháo chiếc nhẫn này ra.
Thư Tâm đặt chiếc nhẫn lên đầu giường, cũng chẳng nhìn lại, chỉ có điều, vết hằn sâu trên ngón tay cũng không thể biến mất nhanh chóng được.
Thư Tâm lấy điện thoại di động rồi tìm tới tìm lui mới tìm ra được một số điện thoại.
Anh chàng này họ Thẩm, khoảng chừng 27,28 tuổi, trông cũng tuấn tú, có năng lực, chẳng những rất có tiếng trong nghề mà nghe nói cũng rất được phụ nữ yêu mến.
Thư Tâm chỉ gặp anh ta khoảng đôi lần, chẳng biết vì sao mà đối phương có vẻ rất hứng thú với cô, còn ép cô lưu số điện thoại của anh ta lại, cười như yêu nghiệt mà nói: “Từ nay về sau có việc gì cứ đến tìm tôi! Tôi nhất định sẽ giúp đỡ Thư tiểu thư”.
Thư Tâm là người đã kết hôn nên cũng chẳng sợ anh ta có ý đồ gì xấu, vốn cũng không để ý nhưng giờ, trên phương diện này cũng chỉ biết có mỗi anh ta
- Chào anh, anh là Thẩm tiên sinh đúng không?
- Đúng thế, tôi là Thư Tâm
- Đúng, tôi có việc muốn nhờ Thẩm tiên sinh giúp, không biết có tiện không?
- Ừm, tôi định ly hôn, muốn nhờ Thẩm tiên sinh giới thiệu luật sư giúp tôi. Quan trọng là tôi không muốn kéo dài chuyện này.
- Ơ, không phải Thẩm tiên sinh chuyên về án thương mại và án hình sự sao? Mảng hôn nhân…
- Vậy sao? Vậy rất cảm ơn Thẩm tiên sinh, có dịp nhất định tôi sẽ mời anh dùng bữa.
Trên cửa truyền đến tiếng đập cửa của Trần Gia Lạc, những tiếng gõ cửa càng lúc càng dồn dập, sự chấn động truyền tới cơ thể nhưng Thư Tâm cũng chẳng để ý
Bên ngoài, Trần Gia Lạc rất hoảng hốt, liên miệng cầu xin:
- Thư Thư, Thư Thư, em đừng làm chuyện điên rồ, chúng ta thương lượng, bàn bạc lại được không?
Thư Thư chỉ hận không thể đạp vào mặt người đàn ông này – cách một cánh cửa, cách một bức tường không thể nhìn thấy người đàn ông quen biết , năm và cùng chung sống năm khiến Thư Tâm trở nên cứng rắn
- Trần Gia Lạc, anh cút đi, tôi không muốn nhìn thấy anh. Chuyện này không thương lượng gì cả. Anh yên tâm, tôi tuyệt đối không vì người đàn ông không quan tâm tôi mà làm chuyện điên rồ. Anh đừng tự đề cao bản thân như thế. Trần Gia Lạc, Thư Tâm tôi chẳng xấu mà cũng không ngu, cũng chưa già, tôi không tin ngoài anh ra thì tôi không tìm được người đàn ông nào khác.
- Ngày mai! Ngày mai chúng ta ly hôn! Anh thích ở với ai thì ở, anh thích sinh con với ai thì cứ sinh.
Thư Tâm nghiến răng nghiến lợi:
- Anh có con hay không chẳng liên quan gì tôi nữa! Từ nay về sau, đường ai nấy đi
- Thư Thư à, em đừng như vậy! Anh không phải là không cần em! Không phải không cần em! Tình cảm bao năm qua của chúng ta không đủ khiến em mềm lòng sao? Giữa anh và Vương Hiểu Hân chỉ là sự cố ngoài ý muốn. Nếu… nếu em không muốn đứa bé đó, anh… anh sẽ thương lượng với cô ta, xử lý cái thai đó được không? Thư Thư, em không thể cứ thế phán anh tội chết được. Anh… hay là… em cứ từ từ bình tĩnh lại, bình tĩnh rồi nói. Ngày mai chúng ta nói chuyện.
Người đàn ông bên ngoài cẩn thận, ra sức khuyên nhủ nhưng lại khiến Thư Tâm giận đến độ đạp cửa một cái.
- Tôi không thích đứa bé đó nhưng anh muốn đúng không? Trần Gia Lạc, anh đừng đem cái tiếng hung thủ giết người đẩy về phía tôi, anh chẳng đáng để tôi phải giết hại một đứa trẻ còn chưa chào đời. Hay là, anh thực sự cho rằng người đàn bà kia yêu anh đến độ anh nói sao là thế à? Cho dù không có đứa trẻ đó thì việc anh ngoại tình thực sự không tồn tại sao? Trần Gia Lạc, sao trước kia tôi không nhìn ra anh là kẻ vô sỉ như vậy! Không cần nghĩ nhiều nữa, chúng ta ly hôn. Tôi không có hứng thú với đồ second hand!
Những lời này của Thư Tâm rất độc địa, chỉ có điều, còn chưa nói hết câu thì cô đã rơi nước mắt.
Ngoài cửa yên lặng hồi lâu, nửa ngày sau Trần Gia Lạc mới bi thương nói:
- Thư Tâm, muộn rồi, em ngủ trước đi, có chuyện gì ngày mai chúng ta nói tiếp.
Sau đó là tiếng bước chân dần xa mang theo sự ảm đạm rõ rệt
Thư Tâm vội lau nước mắt trên mặt nhưng lau thế nào cũng chẳng thể hết
Thư Tâm chỉ đành mở cửa phòng ngủ, vào nhà vệ sinh rửa mặt. Ngẩng đầu, cô thấy trong gương vẫn là khuôn mặt trẻ măng như thiếu nữ nhưng đôi mắt sưng mọng như quả đào.
Thư Tâm ngả người lên chiếc giường lớn mềm mại, giường vẫn lưu lại mùi hương của Trần Gia Lạc, nhẹ nhàng thanh sảng, trước kia, Thư Tâm không ngửi thấy mùi hương này thì ngủ không ngon nhưng giờ lại chỉ thấy buồn nôn.
Thư Tâm bưng miệng chạy vào nhà vệ sinh mà nôn một hồi, nôn đến độ dạ dày trống rỗng mà vẫn còn nôn khan tiếp một lúc thì mới khá hơn
Thư Tâm vỗ bụng mình: con mới hơn một tháng, nôn ọe thế này quá sớm, có ổn không?
Chắc là hôm nay bị kích thích quá nhiều, cơ thể không chịu nổi rồi.
Thư Tâm cười
Cơ thể thành thật hơn bản thân rất nhiều, cô cũng không tin rằng nếu Trần Gia Lạc say đến độ không thể phân biệt nổi người phụ nữ đó có phải người bên gối suốt năm năm hay không thì sao có sức mà làm trò bậy bạ đó.
Cái gì mà say rượu hồ đồ, tất cả đều là giả! Hồ đồ mới là mục đích, rượu chẳng qua chỉ là cái cớ!
Thư Tâm cũng không muốn nói việc mang thai với Trần Gia Lạc nữa, tránh để anh ta cho rằng mình dùng con để trói buộc anh ta.
Phụ nữ cũng có tôn nghiêm, con là của cô, một mình cô cũng sẽ nuôi được nó khôn lớn.
Nhớ tới quá khứ, có đôi khi cô cảm thấy khó chịu, cho dù là nửa đêm thì Trần Gia Lạc cũng sẽ dậy nấu cháo cho cô. Trước kia, những chuyện đó mang lại cho cô cảm giác hạnh phúc đến độ nghĩ thôi sẽ mỉm cười còn bây giờ lại chỉ khiến lòng thêm chua xót.
Cái bụng trống rỗng của Thư Tâm không ngừng kêu gọi nhưng cô lại cố nằm xuống giường. Vốn tưởng rằng mãi không ngủ được nhưng không ngờ rất nhanh thôi đã lại chìm vào giấc mộng.
Bữa tiệc liên hoan của sinh viên trường B, lần đầu tiên cô nghe thấy có người nhắc đến cái tên Trần Gia Lạc thì đã không nhịn được mà bật cười. Cô quay đầu hỏi Trần Gia Lạc đang ngại ngùng giữa đám nữ sinh:
- Có phải cha cậu rất hâm mộ Kim Dung không?
Lúc ấy Trần Gia Lạc vẫn chỉ là một cậu thanh niên nông thôn trung hậu mới lên thành phố, mặt lập tức đỏ bừng nhưng vẫn thành thành thật thật trả lời cô:
- Ừ, sao bạn biết? Lúc mẹ sinh mình ra không biết đặt tên thế nào, cha mình nói Kim Dung viết sách rất hay, nên… nên mượn một cái tên vừa khéo cùng họ Trần.
Lần thứ hai gặp nhau là ở con đường rợp bóng mát bên hồ nhân tạo trong trường, Thư Tâm đi học muộn nên chạy thục mạng vừa khéo lại va vào Trần Gia Lạc đang vừa đi đường vừa đọc sách.
Thư Tâm cuống quýt xin lỗi, Trần Gia Lạc ngẩng đầu lên, mặt lại đỏ bừng:
- Là cậu à!
Thư Tâm mặc kệ sách vở rơi, chỉ đành vừa chạy vừa quay đầu lại nói:
- A! Trần Gia Lạc à! May mà là cậu! Xin lỗi, xin lỗi! Mình vội lên lớp! Lúc tan học mình mời cậu ăn cơm coi như xin lỗi.
Hai người từ đó mà trở nên thân thiết
Sau đó là một buổi sớm mùa đông năm thứ hai, như thường lệ, Thư Tâm đầu đội mũ lông trắng, cổ quàng khăn tơ vàng đang run run chạy bộ, chạy một mạch hết ba vòng. Người đó nhắm mắt theo đuôi cô mà cũng chạy hết ba vòng rồi dừng lại chờ cô bên thao trường.
Mãi đến khi Thư Tâm thu dọn đồ xong, chuẩn bị đi ăn sáng thì Trần Gia Lạc mới vội bước tới, lo lắng nhìn Thư Tâm mà hét lớn như thể bất chấp mọi giá:
- Thư Tâm, cậu… cậu có thể làm bạn gái mình không? Mình… mình sẽ đối xử tốt với cậu!
Xung quanh đột nhiên an tĩnh lại, sau đó, đám người trên thao trường bắt đầu lớn tiếng bàn tán.
Cuối cùng, mùa hè năm tốt nghiệp đại học.
Trần Gia Lạc đã đen sạm đi rất nhiều chạy trên con đường rợp bóng mát quen thuộc đó, khuôn mặt đang tươi cười trông thật sáng lạn.
Anh cẩn thận lấy ra hai chiếc nhẫn trong bọc rồi đưa tới trước mặt cô, lớn tiếng nói:
- Thư Tâm, chúng ta kết hôn đi! Anh sẽ đối xử tốt với em!
Buồn cười chính là người đàn ông cầu hôn cô lại đỏ mặt trước cả cô vốn đang kinh ngạc, anh lại lấy hết dũng khí mà nói một câu ngây ngô:
- Từ nay về sau anh nhất định sẽ mua nhiều nhẫn đẹp cho em
Thư Tâm ngu ngơ quay đầu, giảo hoạt nháy mắt:
- Oh, chuyện này phải do cha mẹ đồng ý, em phải về hỏi mẹ em mới được
Trần Gia Lạc ngây người rồi vội vã gật đầu:
- Được, được
Nhưng chỉ giây sau đã lo lắng mà hỏi Thư Tâm liên miên bất tuyệt:
- Thư Tâm, mẹ em thích cái gì? Bình thường mẹ em thích làm gì? Mẹ em…
Anh lo lắng như đứa trẻ con mà hỏi liên tiếp khiến Thư Tâm phá lên cười không thể ngừng dưới ánh mặt trời lấp ló.
Quá khứ dần hiện lên như cuốn băng tua chậm, không ngừng tua đi bóng dáng ấy, không ngừng tua đi lời thề của Trần Gia Lạc và cả sự lo lắng, kích động đến mặt đỏ bừng: “Thư Thư, chúng ta kết hôn đi! Anh sẽ đối xử tốt với em”.
Có lẽ là giọng nói của Trần Gia Lạc quá lớn, có lẽ kí ức cũ tràn về quá nhanh khiến Thư Tâm cuối cùng cũng có thể thoát khỏi giấc mơ vừa ngọt ngào vừa tàn nhẫn đó. Thư Tâm tỉnh lại, gối đã ướt đầm một mảng lớn.
Thư Tâm lặng yên vuốt vuốt vết nước mắt trên gối, sau đó giơ tay lên nhìn chằm chằm và chiếc nhẫn trên ngón vô danh.
Hình thức đơn giản rất hợp ý Thư Tâm, chỉ có điều qua vài năm, màu đã hơi xỉn, cho dù đặt đối diện ánh đèn cũng không còn tỏa ra ánh sáng mê người nữa rồi.
Chỉ là bạc mà thôi. Trong công ty không ít đồng nghiệp còn cười cô, cô chưa từng tháo chiếc nhẫn này xuống cho dù sau này cuộc sống của hai người rất khá giả, có thể mua được những chiếc nhẫn đắt tiền hơn thế. Cuối cùng cô cũng chỉ đeo chiếc nhẫn mà Trần Gia Lạc phải làm thêm suốt cả một mùa hè để mua cho cô năm tuổi đó.
Cô chắc hẳn là người hay hoài niệm chuyện đã qua, bởi vì Trần Gia Lạc là người đầu tiên tỏ tình với cô, là người đầu tiên cầu hôn cô, là người đầu tiên mà cô yêu nên cô cứ thuận theo điều đó mà kết hôn với anh rồi cùng nhau sống chết.
Thứ cô xem trọng không phải là chiếc nhẫn mà là tâm ý của Trần Gia Lạc.
Chính là vì thế khiến cho cô tiểu thư của gia đình tuy không giàu có nhưng cũng khá giả, chưa từng chịu cực khổ như Thư Tâm đồng ý lấy một anh chàng xuất thân nông thôn.
Chỉ là, hôm nay, thứ cô vô cùng quý trọng đã không còn.
Thư Tâm xoay xoay chiếc nhẫn, cố gắng hồi lâu mới tháo chiếc nhẫn này ra.
Thư Tâm đặt chiếc nhẫn lên đầu giường, cũng chẳng nhìn lại, chỉ có điều, vết hằn sâu trên ngón tay cũng không thể biến mất nhanh chóng được.
Thư Tâm lấy điện thoại di động rồi tìm tới tìm lui mới tìm ra được một số điện thoại.
Anh chàng này họ Thẩm, khoảng chừng , tuổi, trông cũng tuấn tú, có năng lực, chẳng những rất có tiếng trong nghề mà nghe nói cũng rất được phụ nữ yêu mến.
Thư Tâm chỉ gặp anh ta khoảng đôi lần, chẳng biết vì sao mà đối phương có vẻ rất hứng thú với cô, còn ép cô lưu số điện thoại của anh ta lại, cười như yêu nghiệt mà nói: “Từ nay về sau có việc gì cứ đến tìm tôi! Tôi nhất định sẽ giúp đỡ Thư tiểu thư”.
Thư Tâm là người đã kết hôn nên cũng chẳng sợ anh ta có ý đồ gì xấu, vốn cũng không để ý nhưng giờ, trên phương diện này cũng chỉ biết có mỗi anh ta
- Chào anh, anh là Thẩm tiên sinh đúng không?
- Đúng thế, tôi là Thư Tâm
- Đúng, tôi có việc muốn nhờ Thẩm tiên sinh giúp, không biết có tiện không?
- Ừm, tôi định ly hôn, muốn nhờ Thẩm tiên sinh giới thiệu luật sư giúp tôi. Quan trọng là tôi không muốn kéo dài chuyện này.
- Ơ, không phải Thẩm tiên sinh chuyên về án thương mại và án hình sự sao? Mảng hôn nhân…
- Vậy sao? Vậy rất cảm ơn Thẩm tiên sinh, có dịp nhất định tôi sẽ mời anh dùng bữa.