Mấy năm nay Ngưu Nhị vẫn làm công ở bên ngoài, dù là người thành thật nhưng đã gặp nhiều người nhiều chuyện, đương nhiên không thể không hiểu gì. Anh vừa nghe mấy câu cãi cọ của Vương Hiểu Hân và Trần Gia Lạc thì mắt đã đỏ lên – là đau lòng.
Hơn nữa vừa rồi, thái độ không chút quan tâm của Trần Gia Lạc với Vương Hiểu Hân càng khiến Ngưu Nhị chán ghét người đàn ông trước mặt này tới cực điểm. Anh cũng mặc kệ giữa Trần Gia Lạc và Vương Hiểu Hân có ân oán gì, cũng chẳng quản rốt cuộc ai đúng ai sai, trong mắt anh, đã muốn thân thể con gái người ta, để người ta mang thai rồi thì là đàn ông phải có trách nhiệm!
Nhà Ngưu Nhị và Vương Hiểu Hân là hàng xóm lâu năm, cũng coi như là thanh mai trúc mã.
Nơi bọn họ sống là một trấn nhỏ, không phồn hoa như nơi này nhưng lại rất bình an. Rất nhiều gia đình đều quen biết lẫn nhau.
Vương Hiểu Hân càng lớn càng xinh, so với các bạn cùng tuổi cũng cao ngạo hơn, Ngưu Nhị lớn hơn cô vài tuổi bị cô coi như bùa cứu mạng mỗi lần gây họa, Ngưu Nhị luôn đánh nhau vì cô. Nhiều năm qua đi, Ngưu Nhị trời sinh thật thà đã cảm thấy đó là chuyện bình thường.
Mà trong nhà Vương Hiểu Hân, mẹ không có việc, vẫn chỉ ở nhà trông hai anh em cô, cha cũng chỉ là một nhân viên công vụ nho nhỏ, với một gia đình hai con quả thực có chút gian nan. Sống trong thị trấn mức sống không quá đắt đỏ cũng chỉ là miễn cưỡng sống qua ngày mà thôi.
Mỗi lần Ngưu Nhị thấy Vương Hiểu Hân xinh đẹp đang tủi thân thì lại càng thương xót.
Đến khi anh 15, 16 tuổi, đã hiểu tình cảm nam nữ thì cũng âm thầm quyết định, chờ anh lớn lên, kiếm được nhiều tiền, nhất định sẽ cho Hiểu Hân cuộc sống tốt nhất, mặc những bộ váy áo đẹp nhất!
Đây là chuyện bao năm qua anh vẫn nhớ, không ngờ trong giây lát lại phát hiện, Vương Hiểu Hân bị người chiếm tiện nghi như vậy mà đối phương còn không muốn chịu trách nhiệm thì sao có thể không tức giận?
Cơn giận của Ngưu Nhị bốc cao, thân thể cao lớn khôi ngô dùng sức. Năm ngón tay lớn như rễ cây nắm chặt tạo thành tiếng răng rắc, Trần Gia Lạc đang đứng đó hét thảm lên một tiếng, cả người theo bản năng co rụt lại mới có thể giảm đi cảm giác đau đớn khi bị người bẻ quặt tay lại. Cho dù vậy, trán Trần Gia Lạc vẫn toát mồ hôi lạnh.
- Loại đàn ông như anh… loại đàn ông này…
Ngưu Nhị ăn nói vụng về, nói không rõ ràng, tự mình cũng gấp đến toát mồ hôi, cuối cùng chỉ đành nghiến răng, oán hận nói:
- Anh mau xin lỗi Hiểu Hân! Xin lỗi! Anh… mau nói anh sẽ đối xử tốt với cô ấy!
Trong mắt anh là sự không nỡ nhưng lại nói ra câu này. Vương Hiểu Hân ở bên chấn động, ngơ ngác nhìn qua.
Mà Trần Gia Lạc… Mấy năm qua sống an nhàn sung sướng cùng với từ trước đó đã được Tạ Hồng Anh cưng như bảo bối khiến cơ thể anh không thể nào so được với Ngưu Nhị. Bị Ngưu Nhị giữ chặt, chỉ cần từ tiếng kêu thảm thiết của Trần Gia Lạc là có thể hình dung ra sức mạnh cỡ nào.
Tất cả mọi người lại càng hoảng sợ, mấy người bảo vệ nghĩ đến tiền lương ở đây không thấp, đều vội bước lên định can nhưng chẳng ai ngờ, Tạ Hồng Anh lại phản ứng quá nhanh nhạy!
Tạ Hồng Anh như con sư tử cái bị chọc giận, khi nãy còn rên rỉ kêu đau giờ đã đứng vọt dậy, miệng gào thét, người lao tới đánh Ngưu Nhị:
- Cút ngay! Cút ngay! Thả Gia Lạc ra! Thả Gia Lạc ra!
Tạ Hồng Anh như quên mất vết thương trên đùi, lại nhảy dựng lên, nhào tới phía Ngưu Nhị, mặc kệ cả người Ngưu Nhị bốc mùi mồ hôi, cắn ngay vào vai anh.
Mắt Tạ Hồng Anh đỏ lên như mắt trâu, dường như có thể phun lửa, trông như đang nổi điên, tiếng hét chói tai khiến mấy bảo vệ đều vội co rút lại. Trong đầu bọn họ không hẹn mà cùng có một suy nghĩ: Nguy hiểm nhất chính là người mẹ bảo vệ con!
Vừa nghĩ như thế, sự chán ghét với Tạ Hồng Anh và Trần Gia Lạc khi nãy đã lại hóa thành tâm sự phức tạp.
Nhưng Tạ Hồng Anh lại không thể ngờ, bà đột nhiên hét lên đã khiến Ngưu Nhị sợ đến muốn buông tay nhưng bà bổ nhào đến cắn vai Ngưu Nhị lại khiến anh run lên, ôm theo cả Trần Gia Lạc tránh qua một bên, trông như người cá trong nước, như đang vẫy đuôi vậy.
Tay Trần Gia Lạc theo động tác này của Ngưu Nhị cũng bị kéo theo, thay đổi góc độ nhanh như vậy lập tức truyền đến một tiếng gẫy nào đó. Trần Gia Lạc hét lên đau đớn rồi hôn mê bất tỉnh.
Mà Tạ Hồng Anh…
Còn chưa ngừng hét đã bị mồ hôi trên vai Ngưu Nhị làm cho bị trượt, thân thể mập ú theo đà đập lên lưng Ngưu Nhị. Nhưng bà xông đến quá mạnh, không thể kìm lại được, lại một lần nữa ngã xuống đất.
- Bác… bác gái…
Từ lúc Tạ Hồng Anh nổi giận, Vương Hiểu Hân đã muốn bước lên khuyên can giờ mới có thể đỡ Tạ Hồng Anh lại. Cô cũng không vì sự bất mãn với Tạ Hồng Anh trong thời gian qua mà có chút do dựa nào, vội đỡ lấy Tạ Hồng Anh, đáng tiếng chỉ kéo được tay Tạ Hồng Anh nhưng thể trọng quá lớn của Tạ Hồng Anh lại kéo theo cả cô cũng ngã theo.
May mà bảo vệ phản ứng kịp vội đỡ lại thì hai người mới không ngã.
Tạ Hồng Anh cũng không cần biết những điều này, quay đầu lại nhìn, vừa quay lại mắt đã như sắp nứt. Bà thấy Trần Gia Lạc nằm bất tỉnh nhân sự trên tay Ngưu Nhị.
Tạ Hồng Anh chỉ cảm thấy cả người mất hết sức lực, gào lên thê lương:
- Gia Lạc…
Giọng của bà quá thảm thiết, Ngưu Nhị chỉ cảm thấy da đầu như run lên, vội hất Trần Gia Lạc ra, xua xua tay:
- Không… Không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ là… muốn đòi lại công bằng! Tôi không làm gì anh ta hết.
Anh nhìn Tạ Hồng Anh rồi lại nói:
- Cái này cũng không thể trách tôi, tôi chỉ là tôi quen tay thôi…
Tốt nghiệp trung học xong Ngưu Nhị đã ra ngoài làm công, lăn lộn trên công trường đã vài năm, cũng từng ở trong những xí nghiệp nhỏ nhộm nhoạm. Vì kiếm tiền, Ngưu Nhị chẳng nề hà đó là nơi rối loạn cỡ nào, cũng không phải là chưa từng cầm gậy gộc, gạch đá đánh nhau với người. Phản ứng như vậy đã thành bản năng.
Nhưng Ngưu Nhị không thể ngờ, những lời này của anh khiến Tạ Hồng Anh tỉnh táo lại.
Tạ Hồng Anh đột nhiên quay đầu lại nhìn Vương Hiểu Hân hai mắt cơ hồ lồi ra.
Vương Hiểu Hân run lên, đứng dậy muốn chạy. Tạ Hồng Anh đột nhiên vươn tay ra nắm lấy tóc Vương Hiểu Hân.
Vương Hiểu Hân làm tóc xoăn, rất dễ bị nắm lại, bị Tạ Hồng Anh kéo như vậy, đầu ngửa ra sau, lòng vừa hoảng vừa sợ:
- Bác Tạ, bác Tạ… Bác làm gì thế? Mau buông ra đi!
- Hiểu Hân…
Ngưu Nhị cũng cả kinh, vội bước tới nhưng Tạ Hồng Anh đã bổ nhào vào người Vương Hiểu Hân, ngồi hẳn lên người cô, bàn tay lớn vung lên tát vào mặt Vương Hiểu Hân:
- Đều tại mày! Đều tại con tiện nhân này! Rõ ràng là mày thông đồng với trai để hại Gia Lạc nhà tao! Tao đánh chết con tiện nhân này! Con điếm này!
Mấy người bảo vệ bị sự điên cuồng của bà làm cho hoảng sợ, cũng không dám ra tay với người ở khu này nhưng dù có cản lại thì cũng không ngừng được Tạ Hồng Anh. Ngưu Nhị lại không nghĩ nhiều như thế, thấy Vương Hiểu Hân bị như vậy, anh gầm lên một tiếng, giữ lấy bả vai Tạ Hồng Anh, không khách khí kéo người bà qua một bên.
Vẻ mặt Tạ Hồng Anh dữ tợn, cơ mặt vặn vẹo, trông rất đáng sợ. Dù bị năm ngón tay của Ngưu Nhị giữ chặt lại, đau đến tim gan nhưng bà vẫn sống chết không chịu buông tay, vẫn đấm, đá Vương Hiểu Hân, mà ngay cả khi bị kéo ra thì tay vẫn còn giữ lấy một lọn tóc của Vương Hiểu Hân.
Ngưu Nhị gạt Tạ Hồng Anh ra khiến Tạ Hồng Anh chửi bới ầm lên, người ngã lăn xuống mãi không đứng dậy được. Ngưu Nhị lại lo lắng đỡ Vương Hiểu Hân dậy.
Lại thấy tóc tai Vương Hiểu Hân rối tung, mặt bầm tím còn có cả vết cào xước, đến khóe miệng cũng có vệt máu.
Vương Hiểu Hân khóc trong lòng Ngưu Nhị khiến Ngưu Nhị càng thêm thương xót, chỉ có thể vỗ vỗ lưng cô an ủi. Vương Hiểu Hân như con thú nhỏ bị hoảng sợ co rụt người trong lòng Ngưu Nhị, được thân thể cao lớn của Ngưu Nhị bảo vệ.
Đúng lúc này, một vệt máu nhỏ chảy ra giữa chân Vương Hiểu Hân. Vương Hiểu Hân đang hoảng sợ khóc thút thít cúi đầu, chỉ cảm thấy trong tầm mắt đang nhòe nước là sắc đỏ đến rợn người. Người như bị điện giật.
Đến lúc này, nỗi đau từ những vết thương trên mặt bủa vây khiến người cô run lên. Cô nắm chặt tay Ngưu Nhị, sợ hãi khóc:
- Anh Ngưu Nhị, con của em… con…
Mà lúc này, cách đó không xa cuối cùng đã truyền đến tiếng còi xe cứu thương…
Mấy năm nay Ngưu Nhị vẫn làm công ở bên ngoài, dù là người thành thật nhưng đã gặp nhiều người nhiều chuyện, đương nhiên không thể không hiểu gì. Anh vừa nghe mấy câu cãi cọ của Vương Hiểu Hân và Trần Gia Lạc thì mắt đã đỏ lên – là đau lòng.
Hơn nữa vừa rồi, thái độ không chút quan tâm của Trần Gia Lạc với Vương Hiểu Hân càng khiến Ngưu Nhị chán ghét người đàn ông trước mặt này tới cực điểm. Anh cũng mặc kệ giữa Trần Gia Lạc và Vương Hiểu Hân có ân oán gì, cũng chẳng quản rốt cuộc ai đúng ai sai, trong mắt anh, đã muốn thân thể con gái người ta, để người ta mang thai rồi thì là đàn ông phải có trách nhiệm!
Nhà Ngưu Nhị và Vương Hiểu Hân là hàng xóm lâu năm, cũng coi như là thanh mai trúc mã.
Nơi bọn họ sống là một trấn nhỏ, không phồn hoa như nơi này nhưng lại rất bình an. Rất nhiều gia đình đều quen biết lẫn nhau.
Vương Hiểu Hân càng lớn càng xinh, so với các bạn cùng tuổi cũng cao ngạo hơn, Ngưu Nhị lớn hơn cô vài tuổi bị cô coi như bùa cứu mạng mỗi lần gây họa, Ngưu Nhị luôn đánh nhau vì cô. Nhiều năm qua đi, Ngưu Nhị trời sinh thật thà đã cảm thấy đó là chuyện bình thường.
Mà trong nhà Vương Hiểu Hân, mẹ không có việc, vẫn chỉ ở nhà trông hai anh em cô, cha cũng chỉ là một nhân viên công vụ nho nhỏ, với một gia đình hai con quả thực có chút gian nan. Sống trong thị trấn mức sống không quá đắt đỏ cũng chỉ là miễn cưỡng sống qua ngày mà thôi.
Mỗi lần Ngưu Nhị thấy Vương Hiểu Hân xinh đẹp đang tủi thân thì lại càng thương xót.
Đến khi anh , tuổi, đã hiểu tình cảm nam nữ thì cũng âm thầm quyết định, chờ anh lớn lên, kiếm được nhiều tiền, nhất định sẽ cho Hiểu Hân cuộc sống tốt nhất, mặc những bộ váy áo đẹp nhất!
Đây là chuyện bao năm qua anh vẫn nhớ, không ngờ trong giây lát lại phát hiện, Vương Hiểu Hân bị người chiếm tiện nghi như vậy mà đối phương còn không muốn chịu trách nhiệm thì sao có thể không tức giận?
Cơn giận của Ngưu Nhị bốc cao, thân thể cao lớn khôi ngô dùng sức. Năm ngón tay lớn như rễ cây nắm chặt tạo thành tiếng răng rắc, Trần Gia Lạc đang đứng đó hét thảm lên một tiếng, cả người theo bản năng co rụt lại mới có thể giảm đi cảm giác đau đớn khi bị người bẻ quặt tay lại. Cho dù vậy, trán Trần Gia Lạc vẫn toát mồ hôi lạnh.
- Loại đàn ông như anh… loại đàn ông này…
Ngưu Nhị ăn nói vụng về, nói không rõ ràng, tự mình cũng gấp đến toát mồ hôi, cuối cùng chỉ đành nghiến răng, oán hận nói:
- Anh mau xin lỗi Hiểu Hân! Xin lỗi! Anh… mau nói anh sẽ đối xử tốt với cô ấy!
Trong mắt anh là sự không nỡ nhưng lại nói ra câu này. Vương Hiểu Hân ở bên chấn động, ngơ ngác nhìn qua.
Mà Trần Gia Lạc… Mấy năm qua sống an nhàn sung sướng cùng với từ trước đó đã được Tạ Hồng Anh cưng như bảo bối khiến cơ thể anh không thể nào so được với Ngưu Nhị. Bị Ngưu Nhị giữ chặt, chỉ cần từ tiếng kêu thảm thiết của Trần Gia Lạc là có thể hình dung ra sức mạnh cỡ nào.
Tất cả mọi người lại càng hoảng sợ, mấy người bảo vệ nghĩ đến tiền lương ở đây không thấp, đều vội bước lên định can nhưng chẳng ai ngờ, Tạ Hồng Anh lại phản ứng quá nhanh nhạy!
Tạ Hồng Anh như con sư tử cái bị chọc giận, khi nãy còn rên rỉ kêu đau giờ đã đứng vọt dậy, miệng gào thét, người lao tới đánh Ngưu Nhị:
- Cút ngay! Cút ngay! Thả Gia Lạc ra! Thả Gia Lạc ra!
Tạ Hồng Anh như quên mất vết thương trên đùi, lại nhảy dựng lên, nhào tới phía Ngưu Nhị, mặc kệ cả người Ngưu Nhị bốc mùi mồ hôi, cắn ngay vào vai anh.
Mắt Tạ Hồng Anh đỏ lên như mắt trâu, dường như có thể phun lửa, trông như đang nổi điên, tiếng hét chói tai khiến mấy bảo vệ đều vội co rút lại. Trong đầu bọn họ không hẹn mà cùng có một suy nghĩ: Nguy hiểm nhất chính là người mẹ bảo vệ con!
Vừa nghĩ như thế, sự chán ghét với Tạ Hồng Anh và Trần Gia Lạc khi nãy đã lại hóa thành tâm sự phức tạp.
Nhưng Tạ Hồng Anh lại không thể ngờ, bà đột nhiên hét lên đã khiến Ngưu Nhị sợ đến muốn buông tay nhưng bà bổ nhào đến cắn vai Ngưu Nhị lại khiến anh run lên, ôm theo cả Trần Gia Lạc tránh qua một bên, trông như người cá trong nước, như đang vẫy đuôi vậy.
Tay Trần Gia Lạc theo động tác này của Ngưu Nhị cũng bị kéo theo, thay đổi góc độ nhanh như vậy lập tức truyền đến một tiếng gẫy nào đó. Trần Gia Lạc hét lên đau đớn rồi hôn mê bất tỉnh.
Mà Tạ Hồng Anh…
Còn chưa ngừng hét đã bị mồ hôi trên vai Ngưu Nhị làm cho bị trượt, thân thể mập ú theo đà đập lên lưng Ngưu Nhị. Nhưng bà xông đến quá mạnh, không thể kìm lại được, lại một lần nữa ngã xuống đất.
- Bác… bác gái…
Từ lúc Tạ Hồng Anh nổi giận, Vương Hiểu Hân đã muốn bước lên khuyên can giờ mới có thể đỡ Tạ Hồng Anh lại. Cô cũng không vì sự bất mãn với Tạ Hồng Anh trong thời gian qua mà có chút do dựa nào, vội đỡ lấy Tạ Hồng Anh, đáng tiếng chỉ kéo được tay Tạ Hồng Anh nhưng thể trọng quá lớn của Tạ Hồng Anh lại kéo theo cả cô cũng ngã theo.
May mà bảo vệ phản ứng kịp vội đỡ lại thì hai người mới không ngã.
Tạ Hồng Anh cũng không cần biết những điều này, quay đầu lại nhìn, vừa quay lại mắt đã như sắp nứt. Bà thấy Trần Gia Lạc nằm bất tỉnh nhân sự trên tay Ngưu Nhị.
Tạ Hồng Anh chỉ cảm thấy cả người mất hết sức lực, gào lên thê lương:
- Gia Lạc…
Giọng của bà quá thảm thiết, Ngưu Nhị chỉ cảm thấy da đầu như run lên, vội hất Trần Gia Lạc ra, xua xua tay:
- Không… Không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ là… muốn đòi lại công bằng! Tôi không làm gì anh ta hết.
Anh nhìn Tạ Hồng Anh rồi lại nói:
- Cái này cũng không thể trách tôi, tôi chỉ là tôi quen tay thôi…
Tốt nghiệp trung học xong Ngưu Nhị đã ra ngoài làm công, lăn lộn trên công trường đã vài năm, cũng từng ở trong những xí nghiệp nhỏ nhộm nhoạm. Vì kiếm tiền, Ngưu Nhị chẳng nề hà đó là nơi rối loạn cỡ nào, cũng không phải là chưa từng cầm gậy gộc, gạch đá đánh nhau với người. Phản ứng như vậy đã thành bản năng.
Nhưng Ngưu Nhị không thể ngờ, những lời này của anh khiến Tạ Hồng Anh tỉnh táo lại.
Tạ Hồng Anh đột nhiên quay đầu lại nhìn Vương Hiểu Hân hai mắt cơ hồ lồi ra.
Vương Hiểu Hân run lên, đứng dậy muốn chạy. Tạ Hồng Anh đột nhiên vươn tay ra nắm lấy tóc Vương Hiểu Hân.
Vương Hiểu Hân làm tóc xoăn, rất dễ bị nắm lại, bị Tạ Hồng Anh kéo như vậy, đầu ngửa ra sau, lòng vừa hoảng vừa sợ:
- Bác Tạ, bác Tạ… Bác làm gì thế? Mau buông ra đi!
- Hiểu Hân…
Ngưu Nhị cũng cả kinh, vội bước tới nhưng Tạ Hồng Anh đã bổ nhào vào người Vương Hiểu Hân, ngồi hẳn lên người cô, bàn tay lớn vung lên tát vào mặt Vương Hiểu Hân:
- Đều tại mày! Đều tại con tiện nhân này! Rõ ràng là mày thông đồng với trai để hại Gia Lạc nhà tao! Tao đánh chết con tiện nhân này! Con điếm này!
Mấy người bảo vệ bị sự điên cuồng của bà làm cho hoảng sợ, cũng không dám ra tay với người ở khu này nhưng dù có cản lại thì cũng không ngừng được Tạ Hồng Anh. Ngưu Nhị lại không nghĩ nhiều như thế, thấy Vương Hiểu Hân bị như vậy, anh gầm lên một tiếng, giữ lấy bả vai Tạ Hồng Anh, không khách khí kéo người bà qua một bên.
Vẻ mặt Tạ Hồng Anh dữ tợn, cơ mặt vặn vẹo, trông rất đáng sợ. Dù bị năm ngón tay của Ngưu Nhị giữ chặt lại, đau đến tim gan nhưng bà vẫn sống chết không chịu buông tay, vẫn đấm, đá Vương Hiểu Hân, mà ngay cả khi bị kéo ra thì tay vẫn còn giữ lấy một lọn tóc của Vương Hiểu Hân.
Ngưu Nhị gạt Tạ Hồng Anh ra khiến Tạ Hồng Anh chửi bới ầm lên, người ngã lăn xuống mãi không đứng dậy được. Ngưu Nhị lại lo lắng đỡ Vương Hiểu Hân dậy.
Lại thấy tóc tai Vương Hiểu Hân rối tung, mặt bầm tím còn có cả vết cào xước, đến khóe miệng cũng có vệt máu.
Vương Hiểu Hân khóc trong lòng Ngưu Nhị khiến Ngưu Nhị càng thêm thương xót, chỉ có thể vỗ vỗ lưng cô an ủi. Vương Hiểu Hân như con thú nhỏ bị hoảng sợ co rụt người trong lòng Ngưu Nhị, được thân thể cao lớn của Ngưu Nhị bảo vệ.
Đúng lúc này, một vệt máu nhỏ chảy ra giữa chân Vương Hiểu Hân. Vương Hiểu Hân đang hoảng sợ khóc thút thít cúi đầu, chỉ cảm thấy trong tầm mắt đang nhòe nước là sắc đỏ đến rợn người. Người như bị điện giật.
Đến lúc này, nỗi đau từ những vết thương trên mặt bủa vây khiến người cô run lên. Cô nắm chặt tay Ngưu Nhị, sợ hãi khóc:
- Anh Ngưu Nhị, con của em… con…
Mà lúc này, cách đó không xa cuối cùng đã truyền đến tiếng còi xe cứu thương…