Cuối cùng xe cứu thương bảo vệ gọi đến không đưa Tạ Hồng Anh đi mà là Vương Hiểu Hân.
Ngưu Nhị như nổi cơn điên may mà có mấy bảo vệ ở đó giữ lại.
Người đàn ông cao lớn bị bảo vệ giữ chặt, kéo qua một bên, chỉ có thể trừng đôi mắt đỏ ngầu nhìn Trần Gia Lạc và Tạ Hồng Anh, không ngừng rống giận:
- Hai người là lũ vô liêm sỉ! Nếu Hiểu Hân xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu! Tôi sẽ bắt các người phải đền mạng! Một mạng đổi một mạng!
Tạ Hồng Anh nhìn vết máu tươi vương trên nền đá, nhớ lại lời y tá vừa nói “có lẽ bị xẩy thai” thì đầu óc rối loạn mới định hình lại là đã xảy ra chuyện gì. Vội nắm chặt tay Trần Gia Lạc vừa mới tỉnh táo lại, vẻ mặt hiện rõ sự sợ hãi, bối rối:
- Gia Lạc, Gia Lạc, con nói xem, cô ta… đứa bé trong bụng cô ta… không sao chứ? Không sao! Không sao đúng không?
Chuyện Thư Tâm bị xẩy thai ít nhiều cũng có liên quan đến Tạ Hồng Anh, lúc ấy Tạ Hồng Anh bề ngoài vẫn còn cố cứng miệng nhưng trong lòng cũng rất buồn rầu. Nhưng lúc ấy, bà vẫn có thể tự an ủi mình, không có cũng chẳng sao, Vương Hiểu Hân chẳng phải cũng đang có thai sao? Một đứa đến một đứa đi, là duyên phận, là ông trời đã sắp đặt!
Nếu không vì thế, chưa chắc Tạ Hồng Anh đã chấp nhận Vương Hiểu Hân.
Chỉ là, trước mắt, có lẽ đứa bé còn lại cũng sẽ chẳng còn, sự đả kích này đối với người đàn bà thôn quê cả đời chỉ mong con lấy vợ rồi sinh con để nối dõi tông đường cũng là quá lớn.
Tạ Hồng Anh vội vã lồm cồm bò dậy, đẩy Trần Gia Lạc vào xem mặt trát đầy phấn không thể nhìn ra cái gì, vội vã nói:
- Mau lên đi! Con còn ngây ra đó làm gì! Mau lái xe đi, chúng ta đi xem thế nào!
Lúc này Trần Gia Lạc mới lấy lại tinh thần, lòng cũng buồn bã, lập tức vào xe, nhấn ga đuổi theo xe cứu thương đang hụ còi ầm ĩ.
Chẳng ai xin nghỉ thay Vương Hiểu Hân, mà trong công ty cũng chẳng có ai để ý tới người này đã một thời gian dài chưa đi làm. Có lẽ cho dù để ý thì phản ứng phổ biến cũng chỉ là: “Ô, không đến à? Gần đây lại không có ai cản trở công việc rồi sao!”
Phía bên này, Thư Tâm sau khi nhất thời cảm động nhận lời hẹn hò với Boss giờ lại đang mất tự nhiên.
Mặc dù biết chuyện này không có ai biết nhưng đôi khi lại cảm thấy mọi người đang nhìn mình có gì đó khác lạ. Đôi khi thấy vài ba người túm lại trò chuyện cũng không nhịn được vểnh tai lên nghe xem có phải người ta đang bàn luận, coi thường mình không.
Có một lần, Thư Tâm vốn định đi rót nước sôi vì đứng đó nghe lén đồng nghiệp nói chuyện bát quái mà suýt bị bỏng tay.
Cứ như vậy, mấy ngày liền, sự bất an, nôn nóng của Thư Tâm đã đạt đến đỉnh điểm. Nếu không phải trong thời gian này công ty nhiều chuyện, bận rộn đến độ không còn sức để nghĩ nhiều thì có lẽ Thư Tâm đã điên lên mất.
Boss cũng dần dần nhận ra sự bất an của Thư Tâm. Nhưng cho dù an ủi thế nào thì những ý nghĩ vô thức này cũng không phải là điều Thư Tâm có thể tự khống chế.
Cuối cùng, lại là một ngày cuối tuần, Thư Tâm và Boss đến phòng tập chơi boxing. Lúc quay về khách sạn, cả hai đều có chút mỏi mệt.
Hai người bây giờ là quan hệ yêu đương, đôi khi cũng sẽ thân mật hơn một chút, đương nhiên cũng không tiện để Thẩm Ngọc vốn chỉ sợ thiên hạ không loạn kia theo dõi. Vì vậy, ngoại trừ buổi tối về ngủ, phần lớn thời gian Boss đều ở phòng 520 của Thư Tâm.
Boss quen thuộc cầm quần áo vào nhà tắm tắm rửa, lúc đi ra lại thấy Thư Tâm vẫn ngồi trên ghế salon, ôm gối ôm mà cuộn người lại.
Ánh mắt Boss trở nên nhu hòa, vừa lau tóc vừa hỏi:
- Anh tắm xong rồi, em cũng đi tắm đi.
Thấy gần đây Thư Tâm có tâm sự, Boss nghĩ vận động chính là cách tốt nhất để thả lỏng tinh thần, vì vậy mỗi lần đến phòng tập đều gọi Thư Tâm đi cùng. Thư Tâm thấy Boss lợi hại như vậy, quả nhiên động lòng, không nhịn được cũng đòi học quyền Anh. Kết quả, Boss nhìn thoáng qua chân tay nhỏ nhắn của cô, chọn cho cô đôi găng tay rồi đẩy cô qua một bên cho cô học mấy động tác cơ bản khiến cô giận đến nghiến răng. Nhưng Thư Tâm lại không ngờ, chỉ là vung quyền đánh vào không khí vài ba chục lần cũng đủ mệt chết người.
Thư Tâm nghe Boss nói, do dự nhìn thoáng qua mái tóc còn ướt của Boss. Boss nhận ra điều này, nhích lại gần, dựa đầu lên đùi Thư Tâm, lười nhác nói:
- Lau tóc cho anh!
Thư Tâm cười cười rồi vò mạnh tóc Boss, Boss cũng mặc kệ cô vò. Chỉ là, dần dần, động tác của cô cũng chậm lại.
Thư Tâm cúi đầu nhìn Boss, anh dựa vào người cô, chân dài gác lên thành ghế, mắt khép hờ, mặc bộ đồ ở nhà rộng rãi.
Trên người anh tản ra mùi sữa tắm của cô. Người đàn ông này tốt với cô đến độ khiến cô kinh hồn táng đởm. Chỉ là, những khác biệt, sự không hài hòa đó không thể chỉ vì anh tốt mà có thể biến mất.
Suy cho cùng có lẽ là vấn đề của mình.
Thư Tâm cười khổ, cuối cùng cũng từ tốn mở lời:
- Giờ em mới biết, cuộc hôn nhân của em và Trần Gia Lạc xảy ra vấn đề, thực ra cũng chẳng thể nói tất cả đều là lỗi của Trần Gia Lạc. Bình thường em vẫn luôn cảm thấy mình tốt với Trần Gia Lạc, lo lắng cho anh ta, không để anh ta phải tốn công nghĩ nhiều đến chuyện trong nhà, tập trung công tác. Có đôi khi Trần Gia Lạc tỏ vẻ tự ti thì thản nhiên nói mình không ngại, nói mọi thứ có được đều do cả hai phấn đấu chứ không nhờ vả gì hai bên gia đình, cho nên không cần nghĩ nhiều. Chỉ là bây giờ em mới biết, thực ra những lời nói đầu môi này chẳng có tác dụng gì cả.
Boss hiển nhiên không biết vì sao Thư Tâm lại nhắc đến chuyện này, chỉ là Thư Tâm biết rõ anh đang nghe. Thậm chí cô có thể cảm nhận được người anh đang dần cứng lại, cảm giác nặng nề dần bao phủ lấy căn phòng.
Lòng Thư Tâm chua xót, nói cô không thích Boss thì không đúng nhưng vấn đề giữa hai người cũng giống như vấn đề giữa cô và Trần Gia Lạc khi trước vậy.
Khi còn trẻ cô không hiểu gì, cho rằng những thứ này vốn chẳng phải là vấn đề, vội vã kết hôn, năm năm sau mới nhận phải trái đắng.
Bây giờ cô còn trẻ, còn có thể chấp nhận hậu quả này, chỉ là năm năm nữa thì sao?
Cho nên, cô chỉ đành thử đem những vấn đề này nói rõ một lần.
- Nhà của em và Trần Gia Lạc là cha mẹ em cho tiền, tuy chúng em có ghi giấy nợ, lấy danh nghĩa “vay” nhưng trong lòng Trần Gia Lạc, từ đầu đến cuối đều là ở nhà “cha mẹ em”. Thời gian đầu tiên anh ấy mới đi làm, lúc theo người ta ra ngoài bàn việc làm ăn thường xảy ra sai sót, đôi khi vô tình cũng nghe được người ta mỉa mai anh ấy là đồ nhà quê không biết gì. Lúc anh ấy nói lại cho em, em lại chẳng coi là gì, chỉ an ủi rằng chẳng sao đâu, chờ anh vươn lên cao rồi người khác sẽ chẳng dám nói thế nữa. Chỉ là lời này của em thực ra chính là đang thừa nhận những lời châm chọc của người khác đúng không?
Cô thoáng dừng lại:
- Còn cả khi ly hôn nữa. Em chỉ cảm thấy anh ấy phản bội mình, thậm chí còn không cho anh ấy cơ hội để giải thích, ra tay quyết tuyệt, gạt bỏ hoàn toàn quá khứ giữa hai người. Giờ nghĩ lại, đến em cũng tự thấy, sao mình có thể không nhớ tình nghĩa cũ như vậy. Thực ra nghĩ lại, có lẽ em vẫn để ý đến xuất thân của anh ấy cũng chưa biết chừng. Có lẽ, em luôn cảm thấy, xuất thân như vậy sẽ không thể chịu được những cám dỗ? Giờ em mới biết, lúc ấy em đã tự có suy nghĩ rằng đàn ông có một lần rồi sẽ có hai lần. Em chi nghĩ, nếu thỏa hiệp thì trong cuộc hôn nhân này, mình sẽ ở thế hạ phong, mất đi sự chủ động, sẽ chẳng còn mong chờ vào sự chung thủy của Trần Gia Lạc nữa. Em đúng là… đúng là quá thất bại!
Boss nằm trên đùi Thư Tâm đã ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nhìn Thư Tâm.
Thư Tâm quay đầu nhìn anh cười khổ một cái, nhìn vào mắt anh rồi nói:
- Boss, thực ra, những sai lầm này xét đến cùng đều là vì em và Trần Gia Lạc xuất thân khác nhau, tính cách khác nhau rồi lại chịu những áp lực khác nhau. Dù là bên nhau nhiều năm nhưng vẫn không thể hòa hợp. Boss, cho nên… em nghĩ…
Đối diện với ánh mắt sắc bén của người đàn ông luôn trầm ổn như núi này, Thư Tâm giật mình, liếm liếm đôi môi khô khốc nhưng vẫn kiên trì nói tiếp:
- Cho nên em nghĩ, có phải là hai chúng ta không hợp nhau không?
Miệng Boss hơi mở, như đang định nói gì thì Thư Tâm đã không cho anh cơ hội, nhanh chóng nói tiếp:
- Boss, anh rất tốt, thật đó, anh chính là người lý tưởng trong giấc mơ của mỗi cô gái, cẩn thận, anh tuấn, nghiêm túc, địa vị xã hội cao, thành đạt, chỉ là… chỉ là như vậy… cũng vì anh quá hoàn mỹ, em cảm thấy mình không xứng với anh. Có lẽ, với đa số mọi người mà nói, em cũng coi như là ngây thơ nhưng đối với anh, đừng nói em đã từng ly hôn mà phụ nữ trẻ đẹp anh muốn có bao nhiêu chẳng được. Em thực sự không nghĩ được em có gì đáng để anh thích. Cuộc hôn nhân với Trần Gia Lạc cũng khiến em không còn tin tưởng vào cuộc sống sau này nữa.
Thư Tâm thoáng dừng rồi lại nói tiếp:
- Thực ra, đối với anh, giờ em cũng chỉ là một Trần Gia Lạc. Xuất thân, sự nghiệp, cái gì của em cũng kém anh. Nói thật, giống như mọi người phụ nữ, có người đàn ông xuất sắc như anh nói với em rằng muốn em là bạn gái anh, tâm trạng em tuyệt đối là vui mừng, bất ngờ. Nhưng dần dần, em mới hiểu được áp lực của nó. Giống như áp lực Trần Gia Lạc từng phải chấp nhận, giờ em cũng rất sợ người khác nói em dùng bản thân để đánh đổi, tham giàu chê nghèo, thậm chí, em rất rất sợ, có một ngày lại nghe người ta nói rằng vị trí giám đốc em phấn đấu rất lâu mới có được là do em dùng… dùng thân thể đánh đổi.
Sự mệt mỏi vì công việc và sự lo lắng trong lòng suốt tuần qua đè nén cô giờ đột nhiên bộc phát, Thư Tâm không nhịn được bưng mặt òa khóc.
- Em xin lỗi, em cũng biết em đang cố tình gây sự nhưng không có cách nào để thôi suy nghĩ, thôi lo lắng về nó. Đàn ông và phụ nữ chẳng bao giờ có thể đứng ngang hàng, công bằng. Đàn ông phong lưu qua lại với vài ba người phụ nữ thì gọi là đào hoa, thậm chí người ta còn hâm mộ. Chỉ là phụ nữ nếu như vậy thì dù chỉ là tin đồn thất thiệt cũng đủ để người ta coi thường, thậm chí còn nghĩ rằng gia giáo không nghiêm, ảnh hưởng đến cả cha mẹ. Em… em từng trải qua một lần ly hôn, nếu như lại dây vào những chuyện này, có lẽ cả đời em sẽ chẳng còn gì, không ngóc đầu lên được nữa.
Cô lại nói:
- Boss, em không xứng với anh, hay là chúng ta chia tay đi, nhân lúc bây giờ không ai biết chúng ta hẹn hò, chia tay đi, được không?
Mãi đến khi nói ra những lời này, lòng Thư Tâm mới đột nhiên thấy lo lắng, chỉ là lời đã nói ra, cô thở dốc.
Cô thích người đàn ông này nhưng phụ nữ từng thất bại trong hôn nhân sẽ thiếu can đảm hơn những người bình thường rất nhiều.
Cô quá mềm yếu.
Cuối cùng xe cứu thương bảo vệ gọi đến không đưa Tạ Hồng Anh đi mà là Vương Hiểu Hân.
Ngưu Nhị như nổi cơn điên may mà có mấy bảo vệ ở đó giữ lại.
Người đàn ông cao lớn bị bảo vệ giữ chặt, kéo qua một bên, chỉ có thể trừng đôi mắt đỏ ngầu nhìn Trần Gia Lạc và Tạ Hồng Anh, không ngừng rống giận:
- Hai người là lũ vô liêm sỉ! Nếu Hiểu Hân xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu! Tôi sẽ bắt các người phải đền mạng! Một mạng đổi một mạng!
Tạ Hồng Anh nhìn vết máu tươi vương trên nền đá, nhớ lại lời y tá vừa nói “có lẽ bị xẩy thai” thì đầu óc rối loạn mới định hình lại là đã xảy ra chuyện gì. Vội nắm chặt tay Trần Gia Lạc vừa mới tỉnh táo lại, vẻ mặt hiện rõ sự sợ hãi, bối rối:
- Gia Lạc, Gia Lạc, con nói xem, cô ta… đứa bé trong bụng cô ta… không sao chứ? Không sao! Không sao đúng không?
Chuyện Thư Tâm bị xẩy thai ít nhiều cũng có liên quan đến Tạ Hồng Anh, lúc ấy Tạ Hồng Anh bề ngoài vẫn còn cố cứng miệng nhưng trong lòng cũng rất buồn rầu. Nhưng lúc ấy, bà vẫn có thể tự an ủi mình, không có cũng chẳng sao, Vương Hiểu Hân chẳng phải cũng đang có thai sao? Một đứa đến một đứa đi, là duyên phận, là ông trời đã sắp đặt!
Nếu không vì thế, chưa chắc Tạ Hồng Anh đã chấp nhận Vương Hiểu Hân.
Chỉ là, trước mắt, có lẽ đứa bé còn lại cũng sẽ chẳng còn, sự đả kích này đối với người đàn bà thôn quê cả đời chỉ mong con lấy vợ rồi sinh con để nối dõi tông đường cũng là quá lớn.
Tạ Hồng Anh vội vã lồm cồm bò dậy, đẩy Trần Gia Lạc vào xem mặt trát đầy phấn không thể nhìn ra cái gì, vội vã nói:
- Mau lên đi! Con còn ngây ra đó làm gì! Mau lái xe đi, chúng ta đi xem thế nào!
Lúc này Trần Gia Lạc mới lấy lại tinh thần, lòng cũng buồn bã, lập tức vào xe, nhấn ga đuổi theo xe cứu thương đang hụ còi ầm ĩ.
Chẳng ai xin nghỉ thay Vương Hiểu Hân, mà trong công ty cũng chẳng có ai để ý tới người này đã một thời gian dài chưa đi làm. Có lẽ cho dù để ý thì phản ứng phổ biến cũng chỉ là: “Ô, không đến à? Gần đây lại không có ai cản trở công việc rồi sao!”
Phía bên này, Thư Tâm sau khi nhất thời cảm động nhận lời hẹn hò với Boss giờ lại đang mất tự nhiên.
Mặc dù biết chuyện này không có ai biết nhưng đôi khi lại cảm thấy mọi người đang nhìn mình có gì đó khác lạ. Đôi khi thấy vài ba người túm lại trò chuyện cũng không nhịn được vểnh tai lên nghe xem có phải người ta đang bàn luận, coi thường mình không.
Có một lần, Thư Tâm vốn định đi rót nước sôi vì đứng đó nghe lén đồng nghiệp nói chuyện bát quái mà suýt bị bỏng tay.
Cứ như vậy, mấy ngày liền, sự bất an, nôn nóng của Thư Tâm đã đạt đến đỉnh điểm. Nếu không phải trong thời gian này công ty nhiều chuyện, bận rộn đến độ không còn sức để nghĩ nhiều thì có lẽ Thư Tâm đã điên lên mất.
Boss cũng dần dần nhận ra sự bất an của Thư Tâm. Nhưng cho dù an ủi thế nào thì những ý nghĩ vô thức này cũng không phải là điều Thư Tâm có thể tự khống chế.
Cuối cùng, lại là một ngày cuối tuần, Thư Tâm và Boss đến phòng tập chơi boxing. Lúc quay về khách sạn, cả hai đều có chút mỏi mệt.
Hai người bây giờ là quan hệ yêu đương, đôi khi cũng sẽ thân mật hơn một chút, đương nhiên cũng không tiện để Thẩm Ngọc vốn chỉ sợ thiên hạ không loạn kia theo dõi. Vì vậy, ngoại trừ buổi tối về ngủ, phần lớn thời gian Boss đều ở phòng của Thư Tâm.
Boss quen thuộc cầm quần áo vào nhà tắm tắm rửa, lúc đi ra lại thấy Thư Tâm vẫn ngồi trên ghế salon, ôm gối ôm mà cuộn người lại.
Ánh mắt Boss trở nên nhu hòa, vừa lau tóc vừa hỏi:
- Anh tắm xong rồi, em cũng đi tắm đi.
Thấy gần đây Thư Tâm có tâm sự, Boss nghĩ vận động chính là cách tốt nhất để thả lỏng tinh thần, vì vậy mỗi lần đến phòng tập đều gọi Thư Tâm đi cùng. Thư Tâm thấy Boss lợi hại như vậy, quả nhiên động lòng, không nhịn được cũng đòi học quyền Anh. Kết quả, Boss nhìn thoáng qua chân tay nhỏ nhắn của cô, chọn cho cô đôi găng tay rồi đẩy cô qua một bên cho cô học mấy động tác cơ bản khiến cô giận đến nghiến răng. Nhưng Thư Tâm lại không ngờ, chỉ là vung quyền đánh vào không khí vài ba chục lần cũng đủ mệt chết người.
Thư Tâm nghe Boss nói, do dự nhìn thoáng qua mái tóc còn ướt của Boss. Boss nhận ra điều này, nhích lại gần, dựa đầu lên đùi Thư Tâm, lười nhác nói:
- Lau tóc cho anh!
Thư Tâm cười cười rồi vò mạnh tóc Boss, Boss cũng mặc kệ cô vò. Chỉ là, dần dần, động tác của cô cũng chậm lại.
Thư Tâm cúi đầu nhìn Boss, anh dựa vào người cô, chân dài gác lên thành ghế, mắt khép hờ, mặc bộ đồ ở nhà rộng rãi.
Trên người anh tản ra mùi sữa tắm của cô. Người đàn ông này tốt với cô đến độ khiến cô kinh hồn táng đởm. Chỉ là, những khác biệt, sự không hài hòa đó không thể chỉ vì anh tốt mà có thể biến mất.
Suy cho cùng có lẽ là vấn đề của mình.
Thư Tâm cười khổ, cuối cùng cũng từ tốn mở lời:
- Giờ em mới biết, cuộc hôn nhân của em và Trần Gia Lạc xảy ra vấn đề, thực ra cũng chẳng thể nói tất cả đều là lỗi của Trần Gia Lạc. Bình thường em vẫn luôn cảm thấy mình tốt với Trần Gia Lạc, lo lắng cho anh ta, không để anh ta phải tốn công nghĩ nhiều đến chuyện trong nhà, tập trung công tác. Có đôi khi Trần Gia Lạc tỏ vẻ tự ti thì thản nhiên nói mình không ngại, nói mọi thứ có được đều do cả hai phấn đấu chứ không nhờ vả gì hai bên gia đình, cho nên không cần nghĩ nhiều. Chỉ là bây giờ em mới biết, thực ra những lời nói đầu môi này chẳng có tác dụng gì cả.
Boss hiển nhiên không biết vì sao Thư Tâm lại nhắc đến chuyện này, chỉ là Thư Tâm biết rõ anh đang nghe. Thậm chí cô có thể cảm nhận được người anh đang dần cứng lại, cảm giác nặng nề dần bao phủ lấy căn phòng.
Lòng Thư Tâm chua xót, nói cô không thích Boss thì không đúng nhưng vấn đề giữa hai người cũng giống như vấn đề giữa cô và Trần Gia Lạc khi trước vậy.
Khi còn trẻ cô không hiểu gì, cho rằng những thứ này vốn chẳng phải là vấn đề, vội vã kết hôn, năm năm sau mới nhận phải trái đắng.
Bây giờ cô còn trẻ, còn có thể chấp nhận hậu quả này, chỉ là năm năm nữa thì sao?
Cho nên, cô chỉ đành thử đem những vấn đề này nói rõ một lần.
- Nhà của em và Trần Gia Lạc là cha mẹ em cho tiền, tuy chúng em có ghi giấy nợ, lấy danh nghĩa “vay” nhưng trong lòng Trần Gia Lạc, từ đầu đến cuối đều là ở nhà “cha mẹ em”. Thời gian đầu tiên anh ấy mới đi làm, lúc theo người ta ra ngoài bàn việc làm ăn thường xảy ra sai sót, đôi khi vô tình cũng nghe được người ta mỉa mai anh ấy là đồ nhà quê không biết gì. Lúc anh ấy nói lại cho em, em lại chẳng coi là gì, chỉ an ủi rằng chẳng sao đâu, chờ anh vươn lên cao rồi người khác sẽ chẳng dám nói thế nữa. Chỉ là lời này của em thực ra chính là đang thừa nhận những lời châm chọc của người khác đúng không?
Cô thoáng dừng lại:
- Còn cả khi ly hôn nữa. Em chỉ cảm thấy anh ấy phản bội mình, thậm chí còn không cho anh ấy cơ hội để giải thích, ra tay quyết tuyệt, gạt bỏ hoàn toàn quá khứ giữa hai người. Giờ nghĩ lại, đến em cũng tự thấy, sao mình có thể không nhớ tình nghĩa cũ như vậy. Thực ra nghĩ lại, có lẽ em vẫn để ý đến xuất thân của anh ấy cũng chưa biết chừng. Có lẽ, em luôn cảm thấy, xuất thân như vậy sẽ không thể chịu được những cám dỗ? Giờ em mới biết, lúc ấy em đã tự có suy nghĩ rằng đàn ông có một lần rồi sẽ có hai lần. Em chi nghĩ, nếu thỏa hiệp thì trong cuộc hôn nhân này, mình sẽ ở thế hạ phong, mất đi sự chủ động, sẽ chẳng còn mong chờ vào sự chung thủy của Trần Gia Lạc nữa. Em đúng là… đúng là quá thất bại!
Boss nằm trên đùi Thư Tâm đã ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nhìn Thư Tâm.
Thư Tâm quay đầu nhìn anh cười khổ một cái, nhìn vào mắt anh rồi nói:
- Boss, thực ra, những sai lầm này xét đến cùng đều là vì em và Trần Gia Lạc xuất thân khác nhau, tính cách khác nhau rồi lại chịu những áp lực khác nhau. Dù là bên nhau nhiều năm nhưng vẫn không thể hòa hợp. Boss, cho nên… em nghĩ…
Đối diện với ánh mắt sắc bén của người đàn ông luôn trầm ổn như núi này, Thư Tâm giật mình, liếm liếm đôi môi khô khốc nhưng vẫn kiên trì nói tiếp:
- Cho nên em nghĩ, có phải là hai chúng ta không hợp nhau không?
Miệng Boss hơi mở, như đang định nói gì thì Thư Tâm đã không cho anh cơ hội, nhanh chóng nói tiếp:
- Boss, anh rất tốt, thật đó, anh chính là người lý tưởng trong giấc mơ của mỗi cô gái, cẩn thận, anh tuấn, nghiêm túc, địa vị xã hội cao, thành đạt, chỉ là… chỉ là như vậy… cũng vì anh quá hoàn mỹ, em cảm thấy mình không xứng với anh. Có lẽ, với đa số mọi người mà nói, em cũng coi như là ngây thơ nhưng đối với anh, đừng nói em đã từng ly hôn mà phụ nữ trẻ đẹp anh muốn có bao nhiêu chẳng được. Em thực sự không nghĩ được em có gì đáng để anh thích. Cuộc hôn nhân với Trần Gia Lạc cũng khiến em không còn tin tưởng vào cuộc sống sau này nữa.
Thư Tâm thoáng dừng rồi lại nói tiếp:
- Thực ra, đối với anh, giờ em cũng chỉ là một Trần Gia Lạc. Xuất thân, sự nghiệp, cái gì của em cũng kém anh. Nói thật, giống như mọi người phụ nữ, có người đàn ông xuất sắc như anh nói với em rằng muốn em là bạn gái anh, tâm trạng em tuyệt đối là vui mừng, bất ngờ. Nhưng dần dần, em mới hiểu được áp lực của nó. Giống như áp lực Trần Gia Lạc từng phải chấp nhận, giờ em cũng rất sợ người khác nói em dùng bản thân để đánh đổi, tham giàu chê nghèo, thậm chí, em rất rất sợ, có một ngày lại nghe người ta nói rằng vị trí giám đốc em phấn đấu rất lâu mới có được là do em dùng… dùng thân thể đánh đổi.
Sự mệt mỏi vì công việc và sự lo lắng trong lòng suốt tuần qua đè nén cô giờ đột nhiên bộc phát, Thư Tâm không nhịn được bưng mặt òa khóc.
- Em xin lỗi, em cũng biết em đang cố tình gây sự nhưng không có cách nào để thôi suy nghĩ, thôi lo lắng về nó. Đàn ông và phụ nữ chẳng bao giờ có thể đứng ngang hàng, công bằng. Đàn ông phong lưu qua lại với vài ba người phụ nữ thì gọi là đào hoa, thậm chí người ta còn hâm mộ. Chỉ là phụ nữ nếu như vậy thì dù chỉ là tin đồn thất thiệt cũng đủ để người ta coi thường, thậm chí còn nghĩ rằng gia giáo không nghiêm, ảnh hưởng đến cả cha mẹ. Em… em từng trải qua một lần ly hôn, nếu như lại dây vào những chuyện này, có lẽ cả đời em sẽ chẳng còn gì, không ngóc đầu lên được nữa.
Cô lại nói:
- Boss, em không xứng với anh, hay là chúng ta chia tay đi, nhân lúc bây giờ không ai biết chúng ta hẹn hò, chia tay đi, được không?
Mãi đến khi nói ra những lời này, lòng Thư Tâm mới đột nhiên thấy lo lắng, chỉ là lời đã nói ra, cô thở dốc.
Cô thích người đàn ông này nhưng phụ nữ từng thất bại trong hôn nhân sẽ thiếu can đảm hơn những người bình thường rất nhiều.
Cô quá mềm yếu.