- Thằng tiểu tử này, nói xem nào, đã bao lâu mày không về thăm cha mẹ rồi? Lúc nào cũng kêu bận rộn, có gì mà bận? Bận cách mấy thì có bận bằng cha mẹ mày đang cống hiến vì di sản văn hóa nhân loại không?
Ông Trác chắp tay sau lưng đi đằng trước, vừa đi vừa cằn nhằn.
Boss nắm tay Thư Tâm đi theo sau, vừa bước chân nặng nề, bật đèn trên tường vừa không đếm xỉa đến lời phàn nàn của cha mình, nghiêng đầu nhìn Thư Tâm đang cười, chỉ có thể xả giận bằng cách nắm chặt tay Thư Tâm.
Đằng trước, ông Trác như có cảm giác, đứng lại ngay đầu bậc thang, liếc ngang sang, ánh mắt lạnh buốt.
Boss lập tức dừng hành động mờ ám, ngẩng đầu nhìn cha, vẻ mặt bất đắc dĩ:
- Cha… con thực sự bận mà, hơn nữa cha mẹ suốt ngày chạy đi khắp nơi, lại còn cứ tìm đến những cổ mộ, núi sâu thế này, lúc nào cũng giữ bí mật thì cha bảo con đi đâu tìm cha mẹ? Được rồi, đều là con sai, chẳng phải con đang về thăm cha mẹ rồi sao?
Boss luôn nghiêm túc trước sau như một y như tượng giờ đến đây lại khác lạ, sinh động hơn rất nhiều, mặc kệ là với người bên ngoài có thể lạnh lùng, nghiêm túc thậm chí là nghiêm khắc đến cỡ nào nhưng trước mặt cha mẹ vẫn chỉ là đứa trẻ. Kiểu gì cũng không nghe nổi cha mẹ cằn nhằn, hậu quả chống đối thì trước giờ đâu phải ai cũng có gan để nhận.
Cảm giác này rất ấm áp, rất quen thuộc, Thư Tâm vui vẻ đứng bên xem kịch.
Đừng thấy vợ chồng họ Trác trông bình dân nhưng đều rất có lai lịch, bình thường tiếp xúc với không ít đồ quốc bảo. Như trước đó mấy ngày, có một số văn vật trị giá hàng triệu, hàng tỉ đưa sang Mỹ triển lãm, hai ông bà cũng chạy theo một chuyến, quên không nói với con trai hại anh con trai mình không gọi điện thoại được, vội như kiến bò trên chảo nóng.
Thế nhưng không thể không cúi đầu trước uy nghiêm của cha.
Ông Trác phủi phủi bụi trên tóc, nghiêm mặt nhìn con nhà mình rồi lại quay đầu cười phàn nàn với Thư Tâm:
- Đúng là, cháu thấy đấy, con lớn rồi thì không nghe lời nữa. Từ nay về sau thằng bé này giao lại cho cháu, cháu cứ xử lý nó nhé. Có chuyện gì bác và mẹ nó sẽ chống cho cháu! Đừng nể tình.
Nói xong vỗ vỗ lưng Boss hai cái để thị uy.
- Bác nói cho cháu biết, con trai ấy à, không làm như thế thì nó sẽ ngứa da, đánh cho một trận là được! Nó da dày thịt béo, cháu đừng có xót.
Thư Tâm nhìn cha chồng tương lai không hề có “ý thức nam quyền” này, gáy toát mồ hôi lạnh. Khoan khoan, sao lại là cha chồng tương lai!
Thư Tâm dùng sức xoa xoa mặt, bỏ qua ý nghĩ “quái dị” của mình, khẽ lẩm bẩm: “Nào có không nỡ…” Lén nhìn lại lại thấy Boss đang nhìn qua, dưới ánh đèn mờ nhạt, trông Boss có chút bất đắc dĩ, có chút ấm áp lại có chút… thẹn thùng. Lòng cô như có gì đó lấp đầy,
Nhưng Boss lại không nhịn được, một tay kéo Thư Tâm, một tay ôm vai cha mình, kéo tay cha già khỏi lưng mình, giọng nói bất đắc dĩ đến bất lực:
- Cha! Cha… có thể để ý một chút không?
Ông Trác ho khan hai tiếng, liếc Thư Tâm rồi nhỏ giọng lầm bầm:
- Tiểu tử thối… Giờ chỉ biết sợ cha mày làm mày mất thể diện. Đúng là vô lương tâm.
Boss không dám trả lời, hai tay kéo hai người đi qua cầu thang tối, giả bộ mắt điếc tai ngơ.
Hai ông bà mấy hôm nay đều ở trong nhà nghỉ của bảo tàng, có hai phòng ngủ, đồ đạc đều có sẵn. Cũng chỉ ở khoảng 1,2 tháng, điều kiện rất được. Chỉ có điều hai ông bà cũng chẳng có lúc nào rảnh rỗi, còn phải hướng dẫn hai cậu trẻ mới vào nghề nên bình thường đều ăn cơm hộp cùng mọi người cho qua bữa, ít khi về nhà.
Mà căn phòng này, một thiếu người, hai thiếu mùi bếp lửa, mà thiếu mùi bếp lửa thì không giống một gia đình.
Cho nên, ông Trác bị con đẩy đi về nhà, ngẩng đầu nhìn căn phòng lạnh tanh dưới ánh đèn nhu hòa, nghiêng nghiêng đầu nhìn đứa con nay đã cao lớn, nhớ lại đứa bé con từng bế trong lòng, dường như mới chỉ là chuyện ngày hôm qua.
Con đã lớn, đã có người thích, qua thời gian nữa có khi cũng sẽ sinh con, vẻ mặt ông biến đổi vài lần, cuối cùng nhẹ thở dài một hơi, dần dần trở nên nhu hòa.
Đưa tay vỗ nhẹ lưng con, đón lấy ánh mắt thăm dò của con mình, ông cười lắc đầu, chắp tay sau lưng, kéo dài giọng nói:
- Bà xã ơi! Tôi dẫn con với con dâu về rồi đây…
Thư Tâm và Boss nào biết cha già suy nghĩ những gì, ngược lại Thư Tâm lại bị hai chữ “con dâu” kích thích cho xấu hổ. Boss thì lại rất hài lòng nhìn cha với ánh mắt tán thưởng, tiện thể còn nhéo bàn tay nhỏ bé của Thư Tâm, tâm tình vui sướng ăn chút đậu hũ non rồi chưa đợi cha mình gọi xong đã vội gọi mẹ.
Cũng thiệt cho Boss phản ứng nhanh nhạy, tiếng “Mẹ” còn đang bay bay trong không trung thì bà Trác đã một tay cầm thìa, người mặc tạp dề vọt tới trước mặt, hôn chụt lên mặt Boss một cái.
Boss nghiêng đầu nhìn Thư Tâm rồi xấu hổ xoay người nhưng vẫn hôn nhẹ lên má mẹ. Bà Trác lúc này mới cao hứng quơ quơ thìa :
- Con trai, đói chưa? Hôm nay mẹ thể hiện tay nghề cho con đây!
Xoay người nhìn Thư Tâm rồi cười híp mắt lại:
- Đây là Thư Thư đúng không? Đúng là cô gái xinh đẹp! Không chê cô thì thơm cô một cái đi!
Nói xong cũng thơm lên má Thư Tâm một cái.
Nhiệt tình như vậy nhanh chóng hòa tan nỗi xấu hổ lần đầu gặp mặt, Thư Tâm cười đến khóe mắt cong cong, cũng thơm bà Trác một cái thật kêu, bà liền tán thưởng liên tục:
- Ôi, đúng là cô bé ngoan! Vừa gặp đã thấy thân thiết rồi!
Ông Trác ở bên không nhịn được ho khan hai tiếng, từ xa xa chỉa vào “vũ khí” trong tay bà, nghiêm túc nói:
- Bà xã, để ý nồi cơm đi! Nếu xảy ra hỏa hoạn là to chuyện đó!
Bà Trác bất mãn lườm ông, hừ một tiếng:
- Nói cái gì thế? Lúc nào cũng xem thường tôi như vậy? Tôi nấu canh mà cũng gây ra hỏa hoạn được sao? Đúng là, lúc nào cũng quan trọng hóa vấn đề? Ông cứ nhớ đấy!
Bà vừa cằn nhằn nhưng vẫn đi vào phòng bếp, nhưng đi vào rồi lại vội đi ra, chỉ chỉ ông Trác:
- Nhìn ông cả người bụi bặm kìa, mau đi tắm rửa đi! Cho ông năm phút thôi đấy!
Sau đó đắc ý lắc lắc đầu:
- Tôi tắm rồi nhé!
Vốn đã quen với cuộc sống dã chiến, năm phút đồng hồ là hoàn toàn đủ. Ông Trác ho khan ha tiếng rồi dẫn con dâu vào nhà:
- Ấy, vào đi chứ cháu! Bà ấy tính thế rồi, cháu đừng so đo.
Sau đó lại đi vào chuẩn bị quần áo, lầm bầm nói:
- Con trai, con tiếp đón Thư Tâm nhé!
Boss và Thư Tâm nhìn nhau rồi bật cười.
Thư Tâm nghiêng người dựa vào vai Boss, cười nói:
- Cha mẹ anh thật thích!
Boss dựa người vào sofa, ôm lấy Thư Tâm rồi nhìn quanh sau đó hôn lên má Thư Tâm:
- Ừm, có đôi khi!
Thư Tâm hơi giật mình, tiện đà lại tưởng tưởng đến vẻ mặt lạnh như băng của Boss, không khỏi nghi ngờ thân thế của anh. Nghĩ rồi không nhịn được lại bật cười.
Boss nhướng mày, ngón tay vừa vuốt qua gò má Thư Tâm thì đã thấy mẹ mình đang thò đầu nhìn ra, vừa khéo bị con trai bắt gặp thì mới cười khan rụt đầu về.
Boss khẽ lắc lắc đầu, cảm nhận độ ấm thuộc về cô, cuối cùng cũng bật cười.
Không khí bữa tối rất vui vẻ, hòa hợp, bà Trác nhiệt tình trái ngược hẳn với Thư Tâm. Thư Tâm là kiểu người người khác tốt cũng vậy, xấu cũng vậy, đều có thể cười thoải mái cho qua nhưng luôn tự tạo khoảng cách. Nhưng tính của cô là vậy, một khi đối phương tiến tới gần cũng rất dễ tự giác lùi bước. Nói đơn giản chính là cần một người mạnh mẽ chủ động công phá lớp vỏ bảo vệ của cô.
Giống như Hiểu Hiểu, đó là cô gái sắc sảo, nóng vội và góc cạnh, rõ ràng rất nhiều người lén nói này nọ sau lưng cô nhưng cô lại có thể thân thiết, hòa hợp với người tính cách dịu dàng như Thư Tâm.
Nhưng bà Trác lại khác với Hiểu Hiểu. Hiểu Hiểu trẻ chung, sắc sao, bà Trác lại có sự nhiệt tình khiến người ta khó có thể từ chối. Nhưng tựu chung lại, cả hai đều nồng nhiệt như lửa.
Sau bữa tối, Thư Tâm đang dọn dẹp bát đĩa thì bị bà Trác kéo ra ngoài.
Bà Trác vỗ vỗ tay cô, nói:
- Đàn ông sức dài vai rộng để làm gì? Chia sẻ đi!
Cho nên bà nấu cơm thì hai bạn đàn ông trong nhà phải rửa bát.
Hai bạn đàn ông không hề dị nghị, ngoan ngoãn chui vào bếp.
Thư Tâm nhìn vào phòng bếp, lần đầu tiên thấy Boss mặt mày hòa hoãn mặc tạp dề đi rửa bát. Ừm, có chút đáng yêu, có chút dịu dàng, như có bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve trái tim cô.
Thư Tâm thấy bà Trác không để ý nên lập tức lén lút đi vào.
Ông Trác vội tránh sang một bên, miệng lầu bầu phàn nàn:
- Thực ra so với rửa bát, bác thà nấu cơm còn hơn.
Boss nâng tay lên, Thư Tâm thắt tạp dề thay anh, nhìn nhìn rồi cười trộm:
- Còn anh thì sao? Có cần em giúp không?
Boss nhìn vẻ đắc ý của Thư Tâm, nhẹ nhàng à lên một tiếng, chậm rãi đổ nước rửa chén ra, khuấy hai vòng, bọt nổi lên rồi mới nghiêng đầu, nghiêm túc nói:
- Hay là em chọn trước đi, từ nay về sau em thích rửa bát hay nấu cơm?
Thư Tâm sững sờ, ông Thư ở bên cúi đầu cười, lòng vui vẻ: Không hổ là con mình! Có được tác phong tốt đẹp của mình! Hehe!
Thư Tâm trợn mắt nhìn, ngẫm ra ý tứ ẩn trong câu nói, tai dần đỏ bừng lên.
Cô gái xấu hổ lén nhìn trộm ông Trác, ông lại lập tức tỏ vẻ đứng đắn nhích xa thêm một chút, quay lưng về hai người trẻ tuổi.
Lúc này Thư Tâm mới đi đến bên Boss, véo mạnh eo Boss một cái, nhỏ giọng nói:
- Hay là thay đổi đi?
Boss không nhịn được, nhíu mày nhưng lại sợ cô gái dễ xấu hổ kia thẹn quá hóa giận, vội cúi đầu, làm ra vẻ đúng đắn, cọ trán Thư Tâm, thấp giọng nói:
- Anh không có ý kiến.
Nhưng chiếc nhẫn trong ngực áo lại vẫn khiến anh rất sốt ruột.
Bên ngoài, bà Trác đang dọn phòng ngủ cho các con, nhìn nhìn rồi lẩm bẩm:
- Chỉ có hai phòng, ngủ chung chắc cũng không sao chứ?
Đến khi dọn xong, gọi hai tiếng nhưng vẫn không thấy Thư Tâm trả lời, xoay người nhìn ra phòng bếp thì lập tức mỉm cười.
Ông Trác đứng ở đối diện cửa phòng bếp, cầm một chiếc bát lau qua lau lại đến lần thứ n, cũng xấu hổ quay đầu đi, chỉ đành nhìn vợ mình cười cười.
Bà Trác đứng dựa cửa, dùng khẩu hình nói với ông: “Đồ lười, lần này tha cho ông đấy!” Nếp nhăn nơi khóe mắt dưới ánh đèn ấm áp lộ ra tình cảm ấm áp.
- Thằng tiểu tử này, nói xem nào, đã bao lâu mày không về thăm cha mẹ rồi? Lúc nào cũng kêu bận rộn, có gì mà bận? Bận cách mấy thì có bận bằng cha mẹ mày đang cống hiến vì di sản văn hóa nhân loại không?
Ông Trác chắp tay sau lưng đi đằng trước, vừa đi vừa cằn nhằn.
Boss nắm tay Thư Tâm đi theo sau, vừa bước chân nặng nề, bật đèn trên tường vừa không đếm xỉa đến lời phàn nàn của cha mình, nghiêng đầu nhìn Thư Tâm đang cười, chỉ có thể xả giận bằng cách nắm chặt tay Thư Tâm.
Đằng trước, ông Trác như có cảm giác, đứng lại ngay đầu bậc thang, liếc ngang sang, ánh mắt lạnh buốt.
Boss lập tức dừng hành động mờ ám, ngẩng đầu nhìn cha, vẻ mặt bất đắc dĩ:
- Cha… con thực sự bận mà, hơn nữa cha mẹ suốt ngày chạy đi khắp nơi, lại còn cứ tìm đến những cổ mộ, núi sâu thế này, lúc nào cũng giữ bí mật thì cha bảo con đi đâu tìm cha mẹ? Được rồi, đều là con sai, chẳng phải con đang về thăm cha mẹ rồi sao?
Boss luôn nghiêm túc trước sau như một y như tượng giờ đến đây lại khác lạ, sinh động hơn rất nhiều, mặc kệ là với người bên ngoài có thể lạnh lùng, nghiêm túc thậm chí là nghiêm khắc đến cỡ nào nhưng trước mặt cha mẹ vẫn chỉ là đứa trẻ. Kiểu gì cũng không nghe nổi cha mẹ cằn nhằn, hậu quả chống đối thì trước giờ đâu phải ai cũng có gan để nhận.
Cảm giác này rất ấm áp, rất quen thuộc, Thư Tâm vui vẻ đứng bên xem kịch.
Đừng thấy vợ chồng họ Trác trông bình dân nhưng đều rất có lai lịch, bình thường tiếp xúc với không ít đồ quốc bảo. Như trước đó mấy ngày, có một số văn vật trị giá hàng triệu, hàng tỉ đưa sang Mỹ triển lãm, hai ông bà cũng chạy theo một chuyến, quên không nói với con trai hại anh con trai mình không gọi điện thoại được, vội như kiến bò trên chảo nóng.
Thế nhưng không thể không cúi đầu trước uy nghiêm của cha.
Ông Trác phủi phủi bụi trên tóc, nghiêm mặt nhìn con nhà mình rồi lại quay đầu cười phàn nàn với Thư Tâm:
- Đúng là, cháu thấy đấy, con lớn rồi thì không nghe lời nữa. Từ nay về sau thằng bé này giao lại cho cháu, cháu cứ xử lý nó nhé. Có chuyện gì bác và mẹ nó sẽ chống cho cháu! Đừng nể tình.
Nói xong vỗ vỗ lưng Boss hai cái để thị uy.
- Bác nói cho cháu biết, con trai ấy à, không làm như thế thì nó sẽ ngứa da, đánh cho một trận là được! Nó da dày thịt béo, cháu đừng có xót.
Thư Tâm nhìn cha chồng tương lai không hề có “ý thức nam quyền” này, gáy toát mồ hôi lạnh. Khoan khoan, sao lại là cha chồng tương lai!
Thư Tâm dùng sức xoa xoa mặt, bỏ qua ý nghĩ “quái dị” của mình, khẽ lẩm bẩm: “Nào có không nỡ…” Lén nhìn lại lại thấy Boss đang nhìn qua, dưới ánh đèn mờ nhạt, trông Boss có chút bất đắc dĩ, có chút ấm áp lại có chút… thẹn thùng. Lòng cô như có gì đó lấp đầy,
Nhưng Boss lại không nhịn được, một tay kéo Thư Tâm, một tay ôm vai cha mình, kéo tay cha già khỏi lưng mình, giọng nói bất đắc dĩ đến bất lực:
- Cha! Cha… có thể để ý một chút không?
Ông Trác ho khan hai tiếng, liếc Thư Tâm rồi nhỏ giọng lầm bầm:
- Tiểu tử thối… Giờ chỉ biết sợ cha mày làm mày mất thể diện. Đúng là vô lương tâm.
Boss không dám trả lời, hai tay kéo hai người đi qua cầu thang tối, giả bộ mắt điếc tai ngơ.
Hai ông bà mấy hôm nay đều ở trong nhà nghỉ của bảo tàng, có hai phòng ngủ, đồ đạc đều có sẵn. Cũng chỉ ở khoảng , tháng, điều kiện rất được. Chỉ có điều hai ông bà cũng chẳng có lúc nào rảnh rỗi, còn phải hướng dẫn hai cậu trẻ mới vào nghề nên bình thường đều ăn cơm hộp cùng mọi người cho qua bữa, ít khi về nhà.
Mà căn phòng này, một thiếu người, hai thiếu mùi bếp lửa, mà thiếu mùi bếp lửa thì không giống một gia đình.
Cho nên, ông Trác bị con đẩy đi về nhà, ngẩng đầu nhìn căn phòng lạnh tanh dưới ánh đèn nhu hòa, nghiêng nghiêng đầu nhìn đứa con nay đã cao lớn, nhớ lại đứa bé con từng bế trong lòng, dường như mới chỉ là chuyện ngày hôm qua.
Con đã lớn, đã có người thích, qua thời gian nữa có khi cũng sẽ sinh con, vẻ mặt ông biến đổi vài lần, cuối cùng nhẹ thở dài một hơi, dần dần trở nên nhu hòa.
Đưa tay vỗ nhẹ lưng con, đón lấy ánh mắt thăm dò của con mình, ông cười lắc đầu, chắp tay sau lưng, kéo dài giọng nói:
- Bà xã ơi! Tôi dẫn con với con dâu về rồi đây…
Thư Tâm và Boss nào biết cha già suy nghĩ những gì, ngược lại Thư Tâm lại bị hai chữ “con dâu” kích thích cho xấu hổ. Boss thì lại rất hài lòng nhìn cha với ánh mắt tán thưởng, tiện thể còn nhéo bàn tay nhỏ bé của Thư Tâm, tâm tình vui sướng ăn chút đậu hũ non rồi chưa đợi cha mình gọi xong đã vội gọi mẹ.
Cũng thiệt cho Boss phản ứng nhanh nhạy, tiếng “Mẹ” còn đang bay bay trong không trung thì bà Trác đã một tay cầm thìa, người mặc tạp dề vọt tới trước mặt, hôn chụt lên mặt Boss một cái.
Boss nghiêng đầu nhìn Thư Tâm rồi xấu hổ xoay người nhưng vẫn hôn nhẹ lên má mẹ. Bà Trác lúc này mới cao hứng quơ quơ thìa :
- Con trai, đói chưa? Hôm nay mẹ thể hiện tay nghề cho con đây!
Xoay người nhìn Thư Tâm rồi cười híp mắt lại:
- Đây là Thư Thư đúng không? Đúng là cô gái xinh đẹp! Không chê cô thì thơm cô một cái đi!
Nói xong cũng thơm lên má Thư Tâm một cái.
Nhiệt tình như vậy nhanh chóng hòa tan nỗi xấu hổ lần đầu gặp mặt, Thư Tâm cười đến khóe mắt cong cong, cũng thơm bà Trác một cái thật kêu, bà liền tán thưởng liên tục:
- Ôi, đúng là cô bé ngoan! Vừa gặp đã thấy thân thiết rồi!
Ông Trác ở bên không nhịn được ho khan hai tiếng, từ xa xa chỉa vào “vũ khí” trong tay bà, nghiêm túc nói:
- Bà xã, để ý nồi cơm đi! Nếu xảy ra hỏa hoạn là to chuyện đó!
Bà Trác bất mãn lườm ông, hừ một tiếng:
- Nói cái gì thế? Lúc nào cũng xem thường tôi như vậy? Tôi nấu canh mà cũng gây ra hỏa hoạn được sao? Đúng là, lúc nào cũng quan trọng hóa vấn đề? Ông cứ nhớ đấy!
Bà vừa cằn nhằn nhưng vẫn đi vào phòng bếp, nhưng đi vào rồi lại vội đi ra, chỉ chỉ ông Trác:
- Nhìn ông cả người bụi bặm kìa, mau đi tắm rửa đi! Cho ông năm phút thôi đấy!
Sau đó đắc ý lắc lắc đầu:
- Tôi tắm rồi nhé!
Vốn đã quen với cuộc sống dã chiến, năm phút đồng hồ là hoàn toàn đủ. Ông Trác ho khan ha tiếng rồi dẫn con dâu vào nhà:
- Ấy, vào đi chứ cháu! Bà ấy tính thế rồi, cháu đừng so đo.
Sau đó lại đi vào chuẩn bị quần áo, lầm bầm nói:
- Con trai, con tiếp đón Thư Tâm nhé!
Boss và Thư Tâm nhìn nhau rồi bật cười.
Thư Tâm nghiêng người dựa vào vai Boss, cười nói:
- Cha mẹ anh thật thích!
Boss dựa người vào sofa, ôm lấy Thư Tâm rồi nhìn quanh sau đó hôn lên má Thư Tâm:
- Ừm, có đôi khi!
Thư Tâm hơi giật mình, tiện đà lại tưởng tưởng đến vẻ mặt lạnh như băng của Boss, không khỏi nghi ngờ thân thế của anh. Nghĩ rồi không nhịn được lại bật cười.
Boss nhướng mày, ngón tay vừa vuốt qua gò má Thư Tâm thì đã thấy mẹ mình đang thò đầu nhìn ra, vừa khéo bị con trai bắt gặp thì mới cười khan rụt đầu về.
Boss khẽ lắc lắc đầu, cảm nhận độ ấm thuộc về cô, cuối cùng cũng bật cười.
Không khí bữa tối rất vui vẻ, hòa hợp, bà Trác nhiệt tình trái ngược hẳn với Thư Tâm. Thư Tâm là kiểu người người khác tốt cũng vậy, xấu cũng vậy, đều có thể cười thoải mái cho qua nhưng luôn tự tạo khoảng cách. Nhưng tính của cô là vậy, một khi đối phương tiến tới gần cũng rất dễ tự giác lùi bước. Nói đơn giản chính là cần một người mạnh mẽ chủ động công phá lớp vỏ bảo vệ của cô.
Giống như Hiểu Hiểu, đó là cô gái sắc sảo, nóng vội và góc cạnh, rõ ràng rất nhiều người lén nói này nọ sau lưng cô nhưng cô lại có thể thân thiết, hòa hợp với người tính cách dịu dàng như Thư Tâm.
Nhưng bà Trác lại khác với Hiểu Hiểu. Hiểu Hiểu trẻ chung, sắc sao, bà Trác lại có sự nhiệt tình khiến người ta khó có thể từ chối. Nhưng tựu chung lại, cả hai đều nồng nhiệt như lửa.
Sau bữa tối, Thư Tâm đang dọn dẹp bát đĩa thì bị bà Trác kéo ra ngoài.
Bà Trác vỗ vỗ tay cô, nói:
- Đàn ông sức dài vai rộng để làm gì? Chia sẻ đi!
Cho nên bà nấu cơm thì hai bạn đàn ông trong nhà phải rửa bát.
Hai bạn đàn ông không hề dị nghị, ngoan ngoãn chui vào bếp.
Thư Tâm nhìn vào phòng bếp, lần đầu tiên thấy Boss mặt mày hòa hoãn mặc tạp dề đi rửa bát. Ừm, có chút đáng yêu, có chút dịu dàng, như có bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve trái tim cô.
Thư Tâm thấy bà Trác không để ý nên lập tức lén lút đi vào.
Ông Trác vội tránh sang một bên, miệng lầu bầu phàn nàn:
- Thực ra so với rửa bát, bác thà nấu cơm còn hơn.
Boss nâng tay lên, Thư Tâm thắt tạp dề thay anh, nhìn nhìn rồi cười trộm:
- Còn anh thì sao? Có cần em giúp không?
Boss nhìn vẻ đắc ý của Thư Tâm, nhẹ nhàng à lên một tiếng, chậm rãi đổ nước rửa chén ra, khuấy hai vòng, bọt nổi lên rồi mới nghiêng đầu, nghiêm túc nói:
- Hay là em chọn trước đi, từ nay về sau em thích rửa bát hay nấu cơm?
Thư Tâm sững sờ, ông Thư ở bên cúi đầu cười, lòng vui vẻ: Không hổ là con mình! Có được tác phong tốt đẹp của mình! Hehe!
Thư Tâm trợn mắt nhìn, ngẫm ra ý tứ ẩn trong câu nói, tai dần đỏ bừng lên.
Cô gái xấu hổ lén nhìn trộm ông Trác, ông lại lập tức tỏ vẻ đứng đắn nhích xa thêm một chút, quay lưng về hai người trẻ tuổi.
Lúc này Thư Tâm mới đi đến bên Boss, véo mạnh eo Boss một cái, nhỏ giọng nói:
- Hay là thay đổi đi?
Boss không nhịn được, nhíu mày nhưng lại sợ cô gái dễ xấu hổ kia thẹn quá hóa giận, vội cúi đầu, làm ra vẻ đúng đắn, cọ trán Thư Tâm, thấp giọng nói:
- Anh không có ý kiến.
Nhưng chiếc nhẫn trong ngực áo lại vẫn khiến anh rất sốt ruột.
Bên ngoài, bà Trác đang dọn phòng ngủ cho các con, nhìn nhìn rồi lẩm bẩm:
- Chỉ có hai phòng, ngủ chung chắc cũng không sao chứ?
Đến khi dọn xong, gọi hai tiếng nhưng vẫn không thấy Thư Tâm trả lời, xoay người nhìn ra phòng bếp thì lập tức mỉm cười.
Ông Trác đứng ở đối diện cửa phòng bếp, cầm một chiếc bát lau qua lau lại đến lần thứ n, cũng xấu hổ quay đầu đi, chỉ đành nhìn vợ mình cười cười.
Bà Trác đứng dựa cửa, dùng khẩu hình nói với ông: “Đồ lười, lần này tha cho ông đấy!” Nếp nhăn nơi khóe mắt dưới ánh đèn ấm áp lộ ra tình cảm ấm áp.