Thư Tâm tỉnh lại, ngây người nhìn căn phòng lạ lẫm này, ngẩn người vài giây, đến khi quay đầu lại nhìn vào đôi mắt Boss thì mới phản ứng lại.
Boss vẫn nhàn nhã như vậy, giống như lão già đang dựa vào thành giường, chăn quấn đến eo, quay đầu đẩy gọng kính nhìn cô. Đương nhiên, nếu lão già nào có được dáng người đẹp như vậy thì cũng đúng là… khiến người ta đố kỵ.
Nhưng Thư Tâm không để ý vì lúc này ánh mắt cô bị dấu viết rất khoa trương như thể vừa trải qua SM trên người Boss hấp dẫn. Mãi đến khi nhớ lại đêm hôm qua cô mới nhớ lại trận “yêu tinh đánh nhau” liên tục không thể tính rõ thời gian, sau đó mặt đỏ bừng.
Xong rồi, xong rồi! Tối qua cô bị ai đó bức ép đến mức độ phải cam chịu! Lại rất không phục đòi đi đấu trí, đấu dũng với ai đó! Cô ngớ ngẩn rồi! Rõ ràng cô không ý thức được rằng trí với dũng chỉ là hư vô, thứ đầu tiên không chống đỡ được chính là thể lực của cô!
Thư Tâm sờ sờ tay mình, tức giận không thôi: Thực ra cô thực sự có theo ai đó rèn luyện, tuy nhiên trước mắt cũng chỉ được mấy trận.
Thư Tâm quay đầu, lừa mình dối người lại tiếp tục nhắm mắt, kiên quyết che đậy cảm giác, chậm rãi xoay người, quay lưng về phía người nào đó rồi mới lén kéo chăn che đầu – muốn chết! Sao cô phải làm chuyện mất mặt như vậy? Tối hôm qua, người con gái giận dữ tận trời, hung hãn định đấu lại, cuối cùng kế hoạch bất thành lại để cho Boss cả người đầy “huân chương chói lọi” kia tuyệt đối không phải là cô. Tuyệt đối không phải là cô.
Oa oa… Hiểu Hiểu, mình hận cậu! Chuyện này tuyệt đối là có liên quan đến cậu!
Thư Tâm ôm đầu núp trong chăn, buồn bực co người lại, chăn lại bị kéo kéo hai cái. Thư Tâm theo phản xạ có điều kiện vội kéo chặt chăn lại, quẫn bách kêu lên ai oán.
Boss cười cười chậm rãi vươn tay, còn chưa đợi anh bắt được thì tay kia đang nắm góc chăn đã vội rụt vào trong. Sau đó co người lại, tự biến thành con sâu béo.
Cuối cùng Boss bật cười, tiếng cười vui vẻ đã lâu rồi chưa có được.
Anh cúi người ôm lấy con sâu béo, sâu béo vội vặn người rồi cuộn tròn hơn giả chết. Boss cười không thể dừng lại, ngực rung rung khiến Thư Tâm dù còn cách một lớp chăn cũng có thể cảm nhận được.
Boss vỗ vỗ lưng con sâu béo, trêu chọc:
- Được rồi, không khó thở sao? Mau ra đây.
Không có phản ứng.
Mắt Boss cong cong, như nghĩ ra điều gì mà khẽ a lên một tiếng, cuối cùng không cười cười kích thích đối phương nữa, nghiêm túc nói:
- Thư Thư, em cứ giằng hết cả chăn thế này chẳng lẽ là muốn anh nude đi ra ngoài sao?
Sâu béo run người, Boss nhịn cười kéo kéo thử hai cái, cuối cùng cũng lôi được ai đó ra ngoài. Đầu tiên là kéo ra được quả đầu rối tung, sau đó hai mắt đang trợn trừng và cuối cùng là gò má đang đỏ bừng lên.
Thư Tâm kẹp chặt chăn không chịu buông tay, nhìn Boss nửa ngày cuối cùng mới phẫn hận chỉ trích:
- Anh… hôm qua rõ ràng cô đã chuẩn bị hai chiếc chăn!
Mắt trợn tròn như con mèo đang xù lông.
Boss cúi xuống thơm má Thư Tâm rồi nghiêm túc gật đầu:
- Đúng thế, nhưng một chiếc đã bị đá xuống đất rồi.
Ánh mắt thuận thế quét qua như đang ám chỉ.
Ánh mắt Thư Tâm dao động, cứng đầu nói:
- Nhất định không phải em đá!
Boss rất biết nghe lời:
- Đương nhiên, tối qua anh cố gắng hơn em nhiều.
Mắt Thư Tâm như bốc khói, hoàn toàn đỏ thẫm, sau nửa ngày mới vô lực ném gối đầu vào khuôn mặt nhìn như chính trực của Boss:
- Boss… anh là đồ lưu manh!
- Có sao? Anh chỉ nói thật thôi mà, Thư Thư, có phải em nghĩ linh tinh không?
Boss vươn tay đón lấy gối đầu rồi thực sự lưu manh nói:
- Hôm nay rõ ràng anh chưa làm gì cả!
Cuối cùng, Thư Tâm bất lực quay đi, quẩn chăn nằm ra mép giường, tự đánh đầu mình. Rốt cuộc cô gặp phải vận xui gì mà lại cho rằng người đàn ông này đáng tin cậy! Lưu manh! Chính là thằng cha lưu manh!
Không! Thư Thư, thực ra cô nên gọi anh ấy là biến thái. Là gã vừa được đắc ý một chút thì đã cợt nhả. ╮( ̄▽ ̄)╭
Vì thế, cứ như vậy, hai người cứ nói chuyện qua lại, lúc rời giường thì đã hơn 10h sáng. Đi quanh nhà một lượt, phát hiện cả nhà đều rất im ắng. Mà ngay cả bữa sáng, bà Trác cũng đã rất tâm lý đặt trong phòng bếp mấy chiếc bánh ngô và hai túi sữa đầu nành để sẵn trong lò viba, rất tiện lợi.
Hai người nhìn nhau, có chút mất tự nhiên quay mặt đi. Đều lớn thế này còn được cha mẹ đối xử như đứa trẻ con lười biếng, cảm giác thật kì diệu.
Bên cạnh bữa sáng là một tờ giấy, Thư Tâm cầm lên xem, trên giấy là một chuỗi kí tự như rồng bay phượng múa khiến Thư Tâm nhìn cả ngày cũng chẳng hiểu ra làm sao.
Boss đem sữa đậu nành đi tới, dựa đầu vào vai Thư Tâm nhìn qua, nhìn được hai giây thì thở dài: “Là mẹ anh để lại lời nhắn, bà nghiên cứu nhiều văn thơ cổ, hơn nữa… chữ kia có phần hơi láu, em không hiểu là chuyện bình thường”.
Thư Tâm lặng lẽ liếc nhìn anh rồi giơ tờ giấy lên trước mặt anh, xem như tiếp nhận sự thật mình là kẻ mù chữ với gia đình này. Lúc quay đầu, Boss tiện tay bưng chén lên cho Thư Tâm uống sữa, sau đó đọc:
- Mẹ anh nói, gần đây công việc rất bận rộn, áp lực nhiệm vụ nặng nề, không thể ở nhà với em, bảo em đừng nghĩ nhiều, mặt khác…
Boss nhíu mày, thở dài:
- Bảo anh tốt với em, bằng không sẽ ra mặt vì em. Đại khái là vậy.
Thực ra đoạn cuối còn hai câu nữa nhưng cũng phiền mẹ dám viết ra. Đại khái là đoán được Thư Tâm sẽ không đọc được chữ của bà.
Hai câu đó là: “Con ơi, hai tâm nguyện lớn của mẹ, một là con lấy vợ, hai là được mừng tuổi cho con của con (gần đây tiền lương mẹ tăng!). Xét thấy hai tâm nguyện này không thể tách rời, cho nên con còn phải cố gắng nhiều. P/s: Không hổ là con mẹ tối qua làm tốt lắm! ~(@^_^@)~ tiếp tục cố gắng lên! (Các bác trung niên trong truyện này toàn là hàng cực phẩm :v)
Boss nhìn mặt cười ở cuối tờ giấy, không nhịn được day day trán: Đây rốt cuộc là mẹ kiểu gì thế? Không phải bà là chuyên gia đồ cổ sao? Không ngờ còn tân tiến như vậy. Xoay người, mặt không biểu cảm rời khỏi phòng bếp, thuận tay vo tờ giấy lại, ném vào thùng rác.
Thư Tâm không phát hiện sự lạ, ngồi vào bàn ăn bánh ngô, dương dương tự đắc:
- Thật không? Vậy từ nay về sau anh phải ngoan ngoãn hầu hạ em đó!
Boss đang cắn một cái bánh ngô rồi buông, liếc nhìn cô một cái, đột nhiên vươn người qua bàn, nhìn Thư Tâm mỉm cười:
- Yes! My queen!
Thư Tâm run tay đánh rơi luôn bánh ngô vào ly sữa đậu nành, thầm nghĩ: Lưu manh! Đúng là lưu manh!
Boss ho khan hai tiếng rồi ngồi xuống, vùi đầu ăn, Thư Tâm hoảng hốt đối diện nhìn Boss đang đỏ mặt. Cho nên mới nói, thực ra không phải ai cũng khó khả năng lưu manh, nhất là với Boss vốn chưa tập luyện gì nhiều, chính là một sự thách thức mà.
Bữa sáng trở nên yên lặng, hai người xấu hổ ngồi đối diện không dám nhìn nhau, cả phòng chỉ nghe được tiếng ăn uống. Thậm chí qua mấy phút đồng hồ sau, đến cả tiếng uống sữa đậu nành cũng chẳng còn nghe được.
May mà đột nhiên tiếng chuông điện thoại reo vang đã hóa giải không khí xấu hổ này. Chỉ có điều, khi Thư Tâm đứng dậy nghe máy, hoàn toàn không ngờ cú điện thoại này lại tạo ra một cục diện xấu hổ khác.
Vương Hiểu Hân.
Thư Tâm không biết vì sao Vương Hiểu Hân lại biết số của mình nhưng giọng nói trong điện thoại cả đời này cô cũng không thể quên. Cho nên chẳng hề “alo” mà chỉ lạnh lùng hỏi:
- Vương Hiểu Hân?
Boss ngồi đối diện thoáng ngẩng đầu lên, đi vòng qua bàn ăn, ngồi xuống cạnh Thư Tâm.
Phòng rất yên tĩnh, cho nên cả Boss cũng có thể nghe thấy giọng nói trong điện thoại, tuy không quá rõ ràng.
- Đúng, là tôi!
Đầu dây bên kia yên lặng một hồi. Thư Tâm không nói gì, cô chẳng biết mình có gì cần nói với người con gái này không. Cô ta cho dù chẳng phải là kẻ thù của mình thì cũng nên là người xa lạ, không nên cùng nhau xuất hiện.
- Tôi muốn mời chị đến dự hôn lễ của tôi, hôn lễ của tôi và Trần Gia Lạc.
Thư Tâm ngẩng đầu nhìn Boss, sự khác thường khi nghe được câu nói này đã biến mất.
Hít sâu một hơi, Thư Tâm ngồi dựa vào thành ghế nhưng lưng vẫn thẳng tắp, mỉm cười tựa như lần nhận được cú điện thoại nửa đêm hôm nào.
- Vương tiểu thư, tôi không biết cô nói lời này là có ý gì. Nếu là để thị uy hay thăm dò thì tuyệt đối không cần. Tôi và Trần Gia Lạc đã ly hôn, tuyệt đối sẽ không dây dưa gì với anh ta nữa, thậm chí còn chưa từng nghĩ sẽ quay lại làm bạn bè gì đó.
Mấy câu nói chia tay rồi còn có thể làm bạn thì chỉ có trẻ con mới tin. Cho dù bị đứt tay cũng còn để lại sẹo huống chi là vết thương lòng? Nên dừng lại mọi thứ, bắt đầu lại một lần nữa, cắt đứt sạch sẽ mọi thứ để tránh mình thành cái gai trong mắt người đến sau, như vậy có lẽ cũng bớt “đáng thương” hơn nhiều.
- Đương nhiên, nếu để khoe khoang thì càng không cần.
Thư Tâm quay đầu nhìn Boss, cười cười rồi vừa kiêu ngạo lại vừa xấu hổ nói :
- Tuy rằng ly hôn chẳng phải là chuyện tốt lành gì với phụ nữ nhưng tôi rất may mắn, tôi đã gặp được người rất tốt, tôi vô cùng… may mắn.
Thực sự.
Mắt Boss sáng rực lên, ôm eo Thư Tâm.
Điện thoại yên lặng hồi lâu, Thư Tâm và Boss nhìn nhau mỉm cười, cũng không để ý, mãi đến khi bên tai có người nói một tiếng “Chúc mừng” thì mới lấy lại tinh thần.
Thư Tâm xấu hổ quay đi rồi đáp lại một câu cảm ơn. Người trong điện thoại như biến thành người khác:
- Thực ra mời chị đến tham dự hôn lễ chỉ là ý của tôi thôi. Gia Lạc không biết, tôi chỉ là muốn mời chị đến dự thôi, không có ý như chị nói. Thật đó! Huống chi, đến giờ tôi còn gì đáng để khoe khoang?…
Trong điện thoại, bất ngờ lại thấy vẻ phiền muộn của Vương Hiểu Hân, không hề có niềm vui khi đạt được tâm nguyện, điều này khiến Thư Tâm thoáng giật mình. Nhưng dường như chỉ trong chớp mắt mà thôi. Thư Tâm cười cười, cầm tay Boss, lắc lắc đầu:
- Không, tôi vẫn sẽ không đi. Chia tay là chia tay!
Thư Tâm không ngờ lại có ngày mình sẽ bình tĩnh nói chuyện điện thoại với người đã hại mình phải ly hôn, thậm chí, cô nghĩ nghĩ rồi lại bổ sung một câu:
- Vương Hiểu Hân, nếu tôi là cô thì tôi tuyệt đối sẽ không mời vợ trước của chồng đến tham dự hôn lễ, nói thực ra, lúc trước chúng ta không quen biết, giờ vẫn thế.
- Tôi…
- Không, xin cô nghe tôi nói hết đã. Tôi không biết cô mời tôi đến rốt cuộc là vì cái gì nhưng chẳng nhẽ cô chưa từng nghĩ tôi sẽ dùng thân phận gì để đến đó sao? Tôi phải chịu đựng ánh nhìn của bao người? Tôi là vợ cũ của Trần Gia Lạc rồi lại nhìn anh ta lấy vợ mới, đúng là nực cười. Cô thấy đấy, dù hôm nay cô có vẻ muốn hòa giải với tôi nhưng thực ra cô chưa từng nghĩ cho tôi. Cô còn quá trẻ, Vương Hiểu Hân, cô chưa hiểu hết được mọi thứ.
- Không biết cư xử đúng không? Tôi… biết, đáng tiếc, hình như đã muộn.
Bên kia thoáng yên lặng, Thư Tâm cũng có hơi ngạc nhiên với những lời này của Vương Hiểu Hân.
Boss có chút khó chịu dựa lại gần, chạm vành tai, lồng mái tóc, bất kì người đàn ông nào chắc cũng không hào phóng đến độ ngay sáng sớm sau khi cùng người yêu thân mật lại bị người đàn ông khác chắn ngang một cước. Nhất là đó lại còn là chồng trước của người yêu mình. Hèm, dù sao cũng là thì quá khứ rồi.
Đột nhiên Boss cảm thấy, ngữ pháp tiếng Anh quả thực khiến người ta thấy vui vẻ, đó chẳng qua chỉ là quá khứ còn hiện tại và tương lai của Thư Tâm đều là của anh, không ai có thể đoạt đi được.
- Tôi biết rồi, hôn lễ của tôi và Trần Gia Lạc sẽ cử hành vào cuối tuần sau tại nhà hàng Phủ Thiên. Thứ định cho chị xem, lúc nào sẽ gửi ảnh cho chị…. Chúc mừng chị đã có được cuộc sống mới tốt đẹp, còn nữa, chị Thư, rất xin lỗi.
Trong điện thoại truyền đến tiếng tút tút, Boss cọ cọ tai Thư Tâm rồi lẩm bẩm:
- Gì thế?
Thư Tâm cười, lắc đầu nói:
- Không có gì, chỉ cảm thấy thì ra trẻ trung, xinh đẹp không hẳn đã là lợi thế.
Tuổi trẻ thì dễ làm sai nhưng xinh đẹp thì tỉ lệ làm sai sẽ tăng thêm gấp mấy lần.
Thư Tâm tỉnh lại, ngây người nhìn căn phòng lạ lẫm này, ngẩn người vài giây, đến khi quay đầu lại nhìn vào đôi mắt Boss thì mới phản ứng lại.
Boss vẫn nhàn nhã như vậy, giống như lão già đang dựa vào thành giường, chăn quấn đến eo, quay đầu đẩy gọng kính nhìn cô. Đương nhiên, nếu lão già nào có được dáng người đẹp như vậy thì cũng đúng là… khiến người ta đố kỵ.
Nhưng Thư Tâm không để ý vì lúc này ánh mắt cô bị dấu viết rất khoa trương như thể vừa trải qua SM trên người Boss hấp dẫn. Mãi đến khi nhớ lại đêm hôm qua cô mới nhớ lại trận “yêu tinh đánh nhau” liên tục không thể tính rõ thời gian, sau đó mặt đỏ bừng.
Xong rồi, xong rồi! Tối qua cô bị ai đó bức ép đến mức độ phải cam chịu! Lại rất không phục đòi đi đấu trí, đấu dũng với ai đó! Cô ngớ ngẩn rồi! Rõ ràng cô không ý thức được rằng trí với dũng chỉ là hư vô, thứ đầu tiên không chống đỡ được chính là thể lực của cô!
Thư Tâm sờ sờ tay mình, tức giận không thôi: Thực ra cô thực sự có theo ai đó rèn luyện, tuy nhiên trước mắt cũng chỉ được mấy trận.
Thư Tâm quay đầu, lừa mình dối người lại tiếp tục nhắm mắt, kiên quyết che đậy cảm giác, chậm rãi xoay người, quay lưng về phía người nào đó rồi mới lén kéo chăn che đầu – muốn chết! Sao cô phải làm chuyện mất mặt như vậy? Tối hôm qua, người con gái giận dữ tận trời, hung hãn định đấu lại, cuối cùng kế hoạch bất thành lại để cho Boss cả người đầy “huân chương chói lọi” kia tuyệt đối không phải là cô. Tuyệt đối không phải là cô.
Oa oa… Hiểu Hiểu, mình hận cậu! Chuyện này tuyệt đối là có liên quan đến cậu!
Thư Tâm ôm đầu núp trong chăn, buồn bực co người lại, chăn lại bị kéo kéo hai cái. Thư Tâm theo phản xạ có điều kiện vội kéo chặt chăn lại, quẫn bách kêu lên ai oán.
Boss cười cười chậm rãi vươn tay, còn chưa đợi anh bắt được thì tay kia đang nắm góc chăn đã vội rụt vào trong. Sau đó co người lại, tự biến thành con sâu béo.
Cuối cùng Boss bật cười, tiếng cười vui vẻ đã lâu rồi chưa có được.
Anh cúi người ôm lấy con sâu béo, sâu béo vội vặn người rồi cuộn tròn hơn giả chết. Boss cười không thể dừng lại, ngực rung rung khiến Thư Tâm dù còn cách một lớp chăn cũng có thể cảm nhận được.
Boss vỗ vỗ lưng con sâu béo, trêu chọc:
- Được rồi, không khó thở sao? Mau ra đây.
Không có phản ứng.
Mắt Boss cong cong, như nghĩ ra điều gì mà khẽ a lên một tiếng, cuối cùng không cười cười kích thích đối phương nữa, nghiêm túc nói:
- Thư Thư, em cứ giằng hết cả chăn thế này chẳng lẽ là muốn anh nude đi ra ngoài sao?
Sâu béo run người, Boss nhịn cười kéo kéo thử hai cái, cuối cùng cũng lôi được ai đó ra ngoài. Đầu tiên là kéo ra được quả đầu rối tung, sau đó hai mắt đang trợn trừng và cuối cùng là gò má đang đỏ bừng lên.
Thư Tâm kẹp chặt chăn không chịu buông tay, nhìn Boss nửa ngày cuối cùng mới phẫn hận chỉ trích:
- Anh… hôm qua rõ ràng cô đã chuẩn bị hai chiếc chăn!
Mắt trợn tròn như con mèo đang xù lông.
Boss cúi xuống thơm má Thư Tâm rồi nghiêm túc gật đầu:
- Đúng thế, nhưng một chiếc đã bị đá xuống đất rồi.
Ánh mắt thuận thế quét qua như đang ám chỉ.
Ánh mắt Thư Tâm dao động, cứng đầu nói:
- Nhất định không phải em đá!
Boss rất biết nghe lời:
- Đương nhiên, tối qua anh cố gắng hơn em nhiều.
Mắt Thư Tâm như bốc khói, hoàn toàn đỏ thẫm, sau nửa ngày mới vô lực ném gối đầu vào khuôn mặt nhìn như chính trực của Boss:
- Boss… anh là đồ lưu manh!
- Có sao? Anh chỉ nói thật thôi mà, Thư Thư, có phải em nghĩ linh tinh không?
Boss vươn tay đón lấy gối đầu rồi thực sự lưu manh nói:
- Hôm nay rõ ràng anh chưa làm gì cả!
Cuối cùng, Thư Tâm bất lực quay đi, quẩn chăn nằm ra mép giường, tự đánh đầu mình. Rốt cuộc cô gặp phải vận xui gì mà lại cho rằng người đàn ông này đáng tin cậy! Lưu manh! Chính là thằng cha lưu manh!
Không! Thư Thư, thực ra cô nên gọi anh ấy là biến thái. Là gã vừa được đắc ý một chút thì đã cợt nhả. ╮( ̄▽ ̄)╭
Vì thế, cứ như vậy, hai người cứ nói chuyện qua lại, lúc rời giường thì đã hơn h sáng. Đi quanh nhà một lượt, phát hiện cả nhà đều rất im ắng. Mà ngay cả bữa sáng, bà Trác cũng đã rất tâm lý đặt trong phòng bếp mấy chiếc bánh ngô và hai túi sữa đầu nành để sẵn trong lò viba, rất tiện lợi.
Hai người nhìn nhau, có chút mất tự nhiên quay mặt đi. Đều lớn thế này còn được cha mẹ đối xử như đứa trẻ con lười biếng, cảm giác thật kì diệu.
Bên cạnh bữa sáng là một tờ giấy, Thư Tâm cầm lên xem, trên giấy là một chuỗi kí tự như rồng bay phượng múa khiến Thư Tâm nhìn cả ngày cũng chẳng hiểu ra làm sao.
Boss đem sữa đậu nành đi tới, dựa đầu vào vai Thư Tâm nhìn qua, nhìn được hai giây thì thở dài: “Là mẹ anh để lại lời nhắn, bà nghiên cứu nhiều văn thơ cổ, hơn nữa… chữ kia có phần hơi láu, em không hiểu là chuyện bình thường”.
Thư Tâm lặng lẽ liếc nhìn anh rồi giơ tờ giấy lên trước mặt anh, xem như tiếp nhận sự thật mình là kẻ mù chữ với gia đình này. Lúc quay đầu, Boss tiện tay bưng chén lên cho Thư Tâm uống sữa, sau đó đọc:
- Mẹ anh nói, gần đây công việc rất bận rộn, áp lực nhiệm vụ nặng nề, không thể ở nhà với em, bảo em đừng nghĩ nhiều, mặt khác…
Boss nhíu mày, thở dài:
- Bảo anh tốt với em, bằng không sẽ ra mặt vì em. Đại khái là vậy.
Thực ra đoạn cuối còn hai câu nữa nhưng cũng phiền mẹ dám viết ra. Đại khái là đoán được Thư Tâm sẽ không đọc được chữ của bà.
Hai câu đó là: “Con ơi, hai tâm nguyện lớn của mẹ, một là con lấy vợ, hai là được mừng tuổi cho con của con (gần đây tiền lương mẹ tăng!). Xét thấy hai tâm nguyện này không thể tách rời, cho nên con còn phải cố gắng nhiều. P/s: Không hổ là con mẹ tối qua làm tốt lắm! ~(@^_^@)~ tiếp tục cố gắng lên! (Các bác trung niên trong truyện này toàn là hàng cực phẩm :v)
Boss nhìn mặt cười ở cuối tờ giấy, không nhịn được day day trán: Đây rốt cuộc là mẹ kiểu gì thế? Không phải bà là chuyên gia đồ cổ sao? Không ngờ còn tân tiến như vậy. Xoay người, mặt không biểu cảm rời khỏi phòng bếp, thuận tay vo tờ giấy lại, ném vào thùng rác.
Thư Tâm không phát hiện sự lạ, ngồi vào bàn ăn bánh ngô, dương dương tự đắc:
- Thật không? Vậy từ nay về sau anh phải ngoan ngoãn hầu hạ em đó!
Boss đang cắn một cái bánh ngô rồi buông, liếc nhìn cô một cái, đột nhiên vươn người qua bàn, nhìn Thư Tâm mỉm cười:
- Yes! My queen!
Thư Tâm run tay đánh rơi luôn bánh ngô vào ly sữa đậu nành, thầm nghĩ: Lưu manh! Đúng là lưu manh!
Boss ho khan hai tiếng rồi ngồi xuống, vùi đầu ăn, Thư Tâm hoảng hốt đối diện nhìn Boss đang đỏ mặt. Cho nên mới nói, thực ra không phải ai cũng khó khả năng lưu manh, nhất là với Boss vốn chưa tập luyện gì nhiều, chính là một sự thách thức mà.
Bữa sáng trở nên yên lặng, hai người xấu hổ ngồi đối diện không dám nhìn nhau, cả phòng chỉ nghe được tiếng ăn uống. Thậm chí qua mấy phút đồng hồ sau, đến cả tiếng uống sữa đậu nành cũng chẳng còn nghe được.
May mà đột nhiên tiếng chuông điện thoại reo vang đã hóa giải không khí xấu hổ này. Chỉ có điều, khi Thư Tâm đứng dậy nghe máy, hoàn toàn không ngờ cú điện thoại này lại tạo ra một cục diện xấu hổ khác.
Vương Hiểu Hân.
Thư Tâm không biết vì sao Vương Hiểu Hân lại biết số của mình nhưng giọng nói trong điện thoại cả đời này cô cũng không thể quên. Cho nên chẳng hề “alo” mà chỉ lạnh lùng hỏi:
- Vương Hiểu Hân?
Boss ngồi đối diện thoáng ngẩng đầu lên, đi vòng qua bàn ăn, ngồi xuống cạnh Thư Tâm.
Phòng rất yên tĩnh, cho nên cả Boss cũng có thể nghe thấy giọng nói trong điện thoại, tuy không quá rõ ràng.
- Đúng, là tôi!
Đầu dây bên kia yên lặng một hồi. Thư Tâm không nói gì, cô chẳng biết mình có gì cần nói với người con gái này không. Cô ta cho dù chẳng phải là kẻ thù của mình thì cũng nên là người xa lạ, không nên cùng nhau xuất hiện.
- Tôi muốn mời chị đến dự hôn lễ của tôi, hôn lễ của tôi và Trần Gia Lạc.
Thư Tâm ngẩng đầu nhìn Boss, sự khác thường khi nghe được câu nói này đã biến mất.
Hít sâu một hơi, Thư Tâm ngồi dựa vào thành ghế nhưng lưng vẫn thẳng tắp, mỉm cười tựa như lần nhận được cú điện thoại nửa đêm hôm nào.
- Vương tiểu thư, tôi không biết cô nói lời này là có ý gì. Nếu là để thị uy hay thăm dò thì tuyệt đối không cần. Tôi và Trần Gia Lạc đã ly hôn, tuyệt đối sẽ không dây dưa gì với anh ta nữa, thậm chí còn chưa từng nghĩ sẽ quay lại làm bạn bè gì đó.
Mấy câu nói chia tay rồi còn có thể làm bạn thì chỉ có trẻ con mới tin. Cho dù bị đứt tay cũng còn để lại sẹo huống chi là vết thương lòng? Nên dừng lại mọi thứ, bắt đầu lại một lần nữa, cắt đứt sạch sẽ mọi thứ để tránh mình thành cái gai trong mắt người đến sau, như vậy có lẽ cũng bớt “đáng thương” hơn nhiều.
- Đương nhiên, nếu để khoe khoang thì càng không cần.
Thư Tâm quay đầu nhìn Boss, cười cười rồi vừa kiêu ngạo lại vừa xấu hổ nói :
- Tuy rằng ly hôn chẳng phải là chuyện tốt lành gì với phụ nữ nhưng tôi rất may mắn, tôi đã gặp được người rất tốt, tôi vô cùng… may mắn.
Thực sự.
Mắt Boss sáng rực lên, ôm eo Thư Tâm.
Điện thoại yên lặng hồi lâu, Thư Tâm và Boss nhìn nhau mỉm cười, cũng không để ý, mãi đến khi bên tai có người nói một tiếng “Chúc mừng” thì mới lấy lại tinh thần.
Thư Tâm xấu hổ quay đi rồi đáp lại một câu cảm ơn. Người trong điện thoại như biến thành người khác:
- Thực ra mời chị đến tham dự hôn lễ chỉ là ý của tôi thôi. Gia Lạc không biết, tôi chỉ là muốn mời chị đến dự thôi, không có ý như chị nói. Thật đó! Huống chi, đến giờ tôi còn gì đáng để khoe khoang?…
Trong điện thoại, bất ngờ lại thấy vẻ phiền muộn của Vương Hiểu Hân, không hề có niềm vui khi đạt được tâm nguyện, điều này khiến Thư Tâm thoáng giật mình. Nhưng dường như chỉ trong chớp mắt mà thôi. Thư Tâm cười cười, cầm tay Boss, lắc lắc đầu:
- Không, tôi vẫn sẽ không đi. Chia tay là chia tay!
Thư Tâm không ngờ lại có ngày mình sẽ bình tĩnh nói chuyện điện thoại với người đã hại mình phải ly hôn, thậm chí, cô nghĩ nghĩ rồi lại bổ sung một câu:
- Vương Hiểu Hân, nếu tôi là cô thì tôi tuyệt đối sẽ không mời vợ trước của chồng đến tham dự hôn lễ, nói thực ra, lúc trước chúng ta không quen biết, giờ vẫn thế.
- Tôi…
- Không, xin cô nghe tôi nói hết đã. Tôi không biết cô mời tôi đến rốt cuộc là vì cái gì nhưng chẳng nhẽ cô chưa từng nghĩ tôi sẽ dùng thân phận gì để đến đó sao? Tôi phải chịu đựng ánh nhìn của bao người? Tôi là vợ cũ của Trần Gia Lạc rồi lại nhìn anh ta lấy vợ mới, đúng là nực cười. Cô thấy đấy, dù hôm nay cô có vẻ muốn hòa giải với tôi nhưng thực ra cô chưa từng nghĩ cho tôi. Cô còn quá trẻ, Vương Hiểu Hân, cô chưa hiểu hết được mọi thứ.
- Không biết cư xử đúng không? Tôi… biết, đáng tiếc, hình như đã muộn.
Bên kia thoáng yên lặng, Thư Tâm cũng có hơi ngạc nhiên với những lời này của Vương Hiểu Hân.
Boss có chút khó chịu dựa lại gần, chạm vành tai, lồng mái tóc, bất kì người đàn ông nào chắc cũng không hào phóng đến độ ngay sáng sớm sau khi cùng người yêu thân mật lại bị người đàn ông khác chắn ngang một cước. Nhất là đó lại còn là chồng trước của người yêu mình. Hèm, dù sao cũng là thì quá khứ rồi.
Đột nhiên Boss cảm thấy, ngữ pháp tiếng Anh quả thực khiến người ta thấy vui vẻ, đó chẳng qua chỉ là quá khứ còn hiện tại và tương lai của Thư Tâm đều là của anh, không ai có thể đoạt đi được.
- Tôi biết rồi, hôn lễ của tôi và Trần Gia Lạc sẽ cử hành vào cuối tuần sau tại nhà hàng Phủ Thiên. Thứ định cho chị xem, lúc nào sẽ gửi ảnh cho chị…. Chúc mừng chị đã có được cuộc sống mới tốt đẹp, còn nữa, chị Thư, rất xin lỗi.
Trong điện thoại truyền đến tiếng tút tút, Boss cọ cọ tai Thư Tâm rồi lẩm bẩm:
- Gì thế?
Thư Tâm cười, lắc đầu nói:
- Không có gì, chỉ cảm thấy thì ra trẻ trung, xinh đẹp không hẳn đã là lợi thế.
Tuổi trẻ thì dễ làm sai nhưng xinh đẹp thì tỉ lệ làm sai sẽ tăng thêm gấp mấy lần.