Thư Tâm vừa nghĩ đến việc mình ý loạn tình mê mà xảy ra quan hệ ngay trước mặt cha mẹ người ta thì quẫn bách đến độ không dám gặp ai. Nghĩ lại, cha mẹ Boss làm việc bận rộn, hôm qua phải khó lắm mới giành ra chút thời gian đi gặp con dâu, Thư Tâm càng không hề áy náy đưa ra ý kiến có nên không quấy rầy hai cụ nữa không?
Không ngờ Boss lại đồng ý ngay.
Thư Tâm hoài nghi nhìn lại Boss, thầm nghĩ, chắc Boss cũng xấu hổ?
Nhưng Boss lại lạnh tanh khiến Thư Tâm nhìn trái nhìn phải cũng chẳng nhìn ra được gì, chỉ đành cáu suông. Cô không hề biết, Boss sớm đã thông báo cho cha mẹ mình. Lúc này anh đang nóng lòng chờ đợi chuyến đi ngọt ngào của hai người – ừm thì nóng bỏng. Tuy rất nhiều người không tin nhưng trên thực tế, dưới vẻ mặt bình tĩnh như núi băng của Boss chính là trái tim rực lửa đó.
Vĩnh viễn đừng bao giờ nghi ngờ vào nhiệt tình của người đàn ông rơi vào lưới tình. Hơn nữa, đây còn là người đàn ông già hiếm lắm mới rơi vào lưới tình đã sắp 30 tuổi, lại còn chưa từng hẹn hò bạn gái, cho nên vẫn coi là già.
- Coi như là đi nghỉ trăng mật trước là được.
Boss lén nhìn Thư Tâm, lòng gật gù.
Vì vậy, dưới sự chỉ đạo qua tin nhắn của mẹ già, Boss dẫn Thư Tâm đi dạo hết cả Tây An và rất nhiều nơi xung quanh. Chỉ tiếc, rất nhanh thôi anh đã phát hiện đây căn bản chẳng hề ngọt ngào như những gì anh chờ mong. Thư Tâm đi dạo mệt mỏi về đến nhà luôn nằm lăn ra ngủ, thậm chí còn xem nhẹ sắc mặt khó coi của anh.
Nhưng nhìn vẻ hưng phấn, chờ mong của cô thì anh lại thỏa hiệp.
Boss rất buồn bã, tự phỉ nhổ mình ý chí không kiên định.
Vì vậy, những ngày nghỉ nhanh chóng kết thúc trong sự trằn trọc của Boss, lúc rời khỏi Tây An, bà Trác kéo tay Thư Tâm cười:
- Thật là ngại quá, Thư Thư, gần đây thực sự là quá bận nên không thể đi cùng cháu. Lăng Vân có bắt nạt cháu không? Lần sau nhé! Chờ bao giờ hai bác rỗi nhất định sẽ đưa cháu đi chơi. Không bằng hôm nào hai bác đến gặp cha mẹ cháu nhé.
Bà Trác cười tủm tỉm, không hề biết lời mình nói có gì bất ổn, Thư Tâm đột nhiên ý thức ra được ý nghĩa trong lời của bà, mặt xấu hổ, vội nhìn qua Boss thì đã thấy Boss đang đứng trong sảnh sân bay, miệng hơi nhếch lên.
Thư Tâm khẽ gọi một tiếng “bác”, thực sự không biết phải đáp sao, bà Trác lập tức nghiêm mặt tỏ vẻ giận nói:
- Gọi cái gì thế? Sao còn chưa sửa?
Boss đằng sau lập tức lén đẩy đẩy Thư Tâm, lưng Thư Tâm ngứa ngáy hơi uốn éo người, cuối cùng, dưới ánh mắt cổ vũ của bà Trác, đột nhiên cảm thấy một nguy cơ quỷ dị, cuối cùng tiến bộ gọi một tiếng:
- Mẹ…
Boss lập tức thở phào một hơi, đứng sau lưng Thư Tâm, ở góc độ Thư Tâm không thể nhìn được mà nhìn mẹ mình đầy tán thưởng. Bà Trác mỉm cười thỏa mãn, vênh mặt như thể đang nói: “Con à, mẹ lợi hại chưa này”.
Ở bên, ông Trác bất đắc dĩ quay đi nghĩ: Vì sao một người thành thật, trung hậu như ông lại có bà vợ và thằng con gian trá như vậy? Cuối cùng lại cảm thấy có chút thương cho Thư Tâm. Thôi vậy, thật thà sẽ có phúc của người thật thà, con bé cứ tiếp tục ngoan ngoãn như vậy đi.
Sau khi trở về, đương nhiên Thư Tâm rời khỏi khách sạn, về lại nhà mình. Giờ quan hệ của cô và Boss đã khác trước, thực sự không cần phải ở lại khách sạn nữa.
Nghĩ một chút, Boss cố ý sắp xếp phòng cho cô như vậy cũng là có chút lòng riêng nha… Lòng Thư Tâm cảm thấy ngọt ngào.
Từ sau khi Trần Gia Lạc chuyển đi, nhà Thư Tâm luôn bỏ không, tuy Boss không hài lòng với việc Thư Tâm ở lại căn nhà tràn ngập kí ức với người đàn ông khác nhưng hiển nhiên cũng không thể vì sự không hài lòng mà bỏ không nhà mãi được. Anh còn chưa xa xỉ đến mức đấy. Đương nhiên, anh đã bắt đầu đi chọn nhà, chỉ cần có nhà mới thì căn nhà vốn nhìn kiểu gì cũng không thuận mắt này lập tức sẽ biến mất ngay. Bán cũng được, thuê cũng được, liên quan gì đến anh!
Ừm, đúng thế, chỉ là vấn đề nhà mới… Sau khi trở về, Boss và Thư Tâm lại đi gặp cha mẹ Thư Tâm, đương nhiên lần này so với lần mượn danh đến ăn cơm để lung lạc lòng người thì có tính chính thức hơn nhiều. Đầu tiên, Boss đứng thẳng người, nhìn cha mẹ Thư Tâm nói một bài diễn thuyết dài, cuối cùng nắm tay Thư Tâm chốt lại:
- Hai bác hãy cứ giao Thư Thư lại cho cháu, cháu sẽ đối tốt với cô ấy. Cha mẹ cháu cũng rất yêu quý Thư Thư, hai bác không cần lo lắng.
Hai ông bà sớm đã đoán trước được kết quả ngồi nhìn nhau, sau đó bà Thư đại diện nói:
- Bác muốn hỏi cháu có tính toán gì với chuyện sau này không? Bác có nghe Thư Thư nói, sau khi hết nhiệm kì thì cháu sẽ quay về tổng công ty ở Mỹ đúng không? Hai bác chỉ có mỗi một mình Thư Thư, nói thật, nếu bảo để nó đi xa như vậy, thực sự hai bác cũng không yên tâm.
Mắt thấy Thư Tâm ngồi bên có chút sốt ruột đang định mở miệng, bà Thư lập tức lườm con gái, lòng cảm khái vì con gái đã lớn muốn cũng không giữ được, thầm nghĩ: Con bé này, một lần như vậy rồi mà chưa khôn lên được? Bây giờ vẫn chưa biết bình tĩnh sao? Tự muốn đẩy mình qua chẳng phải là mất giá sao?
Boss trấn an vỗ vỗ tay Thư Tâm, dùng ánh mắt thành khẩn nhất nhìn bà Thư:
- Đúng vậy, theo kế hoạch từ trước thì là như thế ạ.
Anh nhìn thoáng qua Thư Tâm như bảo cô hãy tin ở mình rồi mới nói tiếp:
- Nhưng nếu có thể ở bên Thư Thư thì cháu cũng đã có tính toán rồi. Đương nhiên là trước mắt thì chưa thể chắc chắn được. Thứ nhất, sau khi hết nhiệm kì, cháu về Mỹ, qua 1,2 năm phát triển lên rồi sẽ xin được về nước hoặc làm cho công ty khác cũng được. Kinh nghiệm làm việc của cháu chắc chắn là sẽ đủ sống. Trong thời gian này, nếu Thư Tâm đồng ý thì có thể theo cháu sang Mỹ rèn luyện. Cháu nghĩ hoàn cảnh làm việc khác sẽ cho cô ấy trải nghiệm mới. Cháu cũng sẽ chăm sóc cô ấy thật cẩn thận, tin chắc rằng so với những người xin ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu còn tốt hơn nhiều. Cháu cũng sẽ không để hôn nhân giữa hai đứa làm ảnh hưởng đến cuộc sống của Thư Thư, nếu có thì cũng sẽ hạn chế tối đa. Theo cháu thấy, đây là lựa chọn tốt nhất, chỉ cần 1,2 năm, cũng không quá lâu.
Boss nói xong, bà Thư ngồi đối diện cũng kìm lòng không đậu, khẽ gật đầu, vẻ mặt thoải mái hơn nhưng Boss thì vẫn không thể thoải mái, lại nghiêm túc nói ra khả năng thứ hai.
- Ngoài cái này ra thì cháu cũng có một suy nghĩ khác.
Anh nắm chặt tay Thư Tâm, hơi nghiêng người về phía trước, trịnh trọng, từ tốn nói từng câu từng chữ:
- Nếu Thư Thư và hai bác không yên tâm với điều này thì cháu có thể từ chức ở AC.
Lời này vừa nói ra, đừng nói là Thư Thư suýt nhảy dựng mà ngay cả bà Thư cũng hoảng hốt, ông Thư cũng trịnh trọng lắc đầu nói:
- Đừng nói linh tinh thế, nếu cha mẹ cháu biết thì phải ăn nói sao?
Nhất là Thư Thư nhà tôi?
Lời này ông Thư không nói ra nhưng vẻ mặt lại biểu hiện rõ. Cha mẹ nhà ai cũng sẽ không cam lòng thấy con mình khó khăn nuôi lớn lại chỉ vì người khác mà chẳng coi tiền đồ của mình ra gì. Dù người đó cũng là một phần tương lai của con mình.
Bọn họ cũng là cha mẹ, suy bụng ta ra bụng người, cũng không thể để người giỏi giang như vậy tự hủy đi tiền đồ được.
Hai ông bà nhìn nhau rồi lại nghiêm túc nhìn Boss.
Đầu tiên, Boss trấn an Thư Tâm rồi mới nói:
- Không ạ, quyết định này cháu cũng đã nghĩ kĩ rồi. Mọi người hẳn nên tin nguyên tắc đối nhân xử thế của cháu. Cháu tuyệt đối không đem chuyện tiền đồ của mình ra để đùa bỡn, như vậy là vô trách nhiệm với bản thân cháu, cha mẹ cháu, cũng sẽ ảnh hưởng đến cả Thư Thư nữa.
Lúc này hai ông bà mới thoáng thoải mái hơn một chút. Boss nắm tay Thư Tâm, nói năng trôi chảy, anh nói lại rành mạch những suy nghĩ của mình. Anh có thể vì Thư Tâm mà bỏ qua một số thứ bởi những điều đó không quan trọng bằng Thư Thư. Nhưng anh tuyệt đối sẽ không lợi dụng sự áy náy của Thư Thư để trói cô bên người. Những gì có thể trở thành mâu thuẫn sau này, anh sẽ loại trừ sớm. Có lẽ anh luôn lạnh lùng nhưng tuyệt đối không thiếu sự dịu dàng.
- Đầu tiên, bằng cấp của cháu không kém, hơn nữa thành tích hai năm qua ở AC, cháu tin chỉ cần ra ngoài thì vẫn có thể vào làm ở bất kì công ty nào trong nước. Đương nhiên, có lẽ điều kiện sẽ kém hơn AC nhưng cũng chẳng là bao nhiêu. Mấy năm gần đây, rất nhiều xí nghiệp, tập đoàn phát triển rất tốt. Tuy vẫn còn nhiều mặt trái nhưng trên thực tế thì ở cấp cao sẽ không tiếp xúc đến những điều đó…
Boss cười đầy ý vị:
- Bởi vì tính chất của một số tập đoàn nên đại đa số còn chưa đến lượt “người ngoài” phải xen vào. Cháu nghĩ cũng có thể ứng phó được. Hơn nữa, cũng chẳng ai quy định rằng cháu sẽ phải ở lại xí nghiệp nào đó cả đời đúng không?
Bà Thư vui mừng khẽ gật đầu, thấy Thư Tâm đã đặt toàn bộ sự chú ý vào Boss, vẻ mặt kinh ngạc, cảm động thì không khỏi buồn cười. Lắc đầu, bà Thư kéo chồng mình lên, để phòng khách lại cho hai người trẻ tuổi đang cần không gian để nói chuyện thêm.
- Cháu đã nghĩ kĩ rồi thì bác cũng không nói gì thêm. Con bé Thư Thư giao lại cho cháu. Về phần lựa chọn của hai đứa thì hai đứa tự quyết, cha mẹ cũng không thể quyết định thay được.
Thấy người đàn ông ngồi trên ghế nghiêm túc như thể có thể nắm bắt mọi thứ lại vì một câu nói của mình mà vui mừng, lòng bà cũng cảm thấy mềm lại: Hi vọng lần này bà không nhìn nhầm.
Lại kéo kéo chồng, lúc này mới thấy ông chồng nhà mình không cam lòng xách hai chai rượu Lăng Vân mới mang đến rồi chậm rãi đứng lên. Bà Thư không khỏi cười cười đầy ý vị nhìn qua Boss, lúc này mới nói tiếp:
- Về chuyện sau này, chờ lúc nào cha mẹ cháu rảnh thì bàn bạc thêm nữa.
Boss nghiêm túc nhìn theo bóng dáng nhạc phụ nhạc mẫu, vội đáp:
- Vâng thưa cha mẹ!
Nhạc phụ, nhạc mẫu thoáng khựng lại rồi mới biến mất ở sau cửa.
Không thể không nói, so với Thư Tâm nhăn nhăn nhó nhó, Boss ra tay đúng là mạnh mẽ, vang dội, biết tận dụng mọi cơ hội.
Thư Tâm vừa nghĩ đến việc mình ý loạn tình mê mà xảy ra quan hệ ngay trước mặt cha mẹ người ta thì quẫn bách đến độ không dám gặp ai. Nghĩ lại, cha mẹ Boss làm việc bận rộn, hôm qua phải khó lắm mới giành ra chút thời gian đi gặp con dâu, Thư Tâm càng không hề áy náy đưa ra ý kiến có nên không quấy rầy hai cụ nữa không?
Không ngờ Boss lại đồng ý ngay.
Thư Tâm hoài nghi nhìn lại Boss, thầm nghĩ, chắc Boss cũng xấu hổ?
Nhưng Boss lại lạnh tanh khiến Thư Tâm nhìn trái nhìn phải cũng chẳng nhìn ra được gì, chỉ đành cáu suông. Cô không hề biết, Boss sớm đã thông báo cho cha mẹ mình. Lúc này anh đang nóng lòng chờ đợi chuyến đi ngọt ngào của hai người – ừm thì nóng bỏng. Tuy rất nhiều người không tin nhưng trên thực tế, dưới vẻ mặt bình tĩnh như núi băng của Boss chính là trái tim rực lửa đó.
Vĩnh viễn đừng bao giờ nghi ngờ vào nhiệt tình của người đàn ông rơi vào lưới tình. Hơn nữa, đây còn là người đàn ông già hiếm lắm mới rơi vào lưới tình đã sắp tuổi, lại còn chưa từng hẹn hò bạn gái, cho nên vẫn coi là già.
- Coi như là đi nghỉ trăng mật trước là được.
Boss lén nhìn Thư Tâm, lòng gật gù.
Vì vậy, dưới sự chỉ đạo qua tin nhắn của mẹ già, Boss dẫn Thư Tâm đi dạo hết cả Tây An và rất nhiều nơi xung quanh. Chỉ tiếc, rất nhanh thôi anh đã phát hiện đây căn bản chẳng hề ngọt ngào như những gì anh chờ mong. Thư Tâm đi dạo mệt mỏi về đến nhà luôn nằm lăn ra ngủ, thậm chí còn xem nhẹ sắc mặt khó coi của anh.
Nhưng nhìn vẻ hưng phấn, chờ mong của cô thì anh lại thỏa hiệp.
Boss rất buồn bã, tự phỉ nhổ mình ý chí không kiên định.
Vì vậy, những ngày nghỉ nhanh chóng kết thúc trong sự trằn trọc của Boss, lúc rời khỏi Tây An, bà Trác kéo tay Thư Tâm cười:
- Thật là ngại quá, Thư Thư, gần đây thực sự là quá bận nên không thể đi cùng cháu. Lăng Vân có bắt nạt cháu không? Lần sau nhé! Chờ bao giờ hai bác rỗi nhất định sẽ đưa cháu đi chơi. Không bằng hôm nào hai bác đến gặp cha mẹ cháu nhé.
Bà Trác cười tủm tỉm, không hề biết lời mình nói có gì bất ổn, Thư Tâm đột nhiên ý thức ra được ý nghĩa trong lời của bà, mặt xấu hổ, vội nhìn qua Boss thì đã thấy Boss đang đứng trong sảnh sân bay, miệng hơi nhếch lên.
Thư Tâm khẽ gọi một tiếng “bác”, thực sự không biết phải đáp sao, bà Trác lập tức nghiêm mặt tỏ vẻ giận nói:
- Gọi cái gì thế? Sao còn chưa sửa?
Boss đằng sau lập tức lén đẩy đẩy Thư Tâm, lưng Thư Tâm ngứa ngáy hơi uốn éo người, cuối cùng, dưới ánh mắt cổ vũ của bà Trác, đột nhiên cảm thấy một nguy cơ quỷ dị, cuối cùng tiến bộ gọi một tiếng:
- Mẹ…
Boss lập tức thở phào một hơi, đứng sau lưng Thư Tâm, ở góc độ Thư Tâm không thể nhìn được mà nhìn mẹ mình đầy tán thưởng. Bà Trác mỉm cười thỏa mãn, vênh mặt như thể đang nói: “Con à, mẹ lợi hại chưa này”.
Ở bên, ông Trác bất đắc dĩ quay đi nghĩ: Vì sao một người thành thật, trung hậu như ông lại có bà vợ và thằng con gian trá như vậy? Cuối cùng lại cảm thấy có chút thương cho Thư Tâm. Thôi vậy, thật thà sẽ có phúc của người thật thà, con bé cứ tiếp tục ngoan ngoãn như vậy đi.
Sau khi trở về, đương nhiên Thư Tâm rời khỏi khách sạn, về lại nhà mình. Giờ quan hệ của cô và Boss đã khác trước, thực sự không cần phải ở lại khách sạn nữa.
Nghĩ một chút, Boss cố ý sắp xếp phòng cho cô như vậy cũng là có chút lòng riêng nha… Lòng Thư Tâm cảm thấy ngọt ngào.
Từ sau khi Trần Gia Lạc chuyển đi, nhà Thư Tâm luôn bỏ không, tuy Boss không hài lòng với việc Thư Tâm ở lại căn nhà tràn ngập kí ức với người đàn ông khác nhưng hiển nhiên cũng không thể vì sự không hài lòng mà bỏ không nhà mãi được. Anh còn chưa xa xỉ đến mức đấy. Đương nhiên, anh đã bắt đầu đi chọn nhà, chỉ cần có nhà mới thì căn nhà vốn nhìn kiểu gì cũng không thuận mắt này lập tức sẽ biến mất ngay. Bán cũng được, thuê cũng được, liên quan gì đến anh!
Ừm, đúng thế, chỉ là vấn đề nhà mới… Sau khi trở về, Boss và Thư Tâm lại đi gặp cha mẹ Thư Tâm, đương nhiên lần này so với lần mượn danh đến ăn cơm để lung lạc lòng người thì có tính chính thức hơn nhiều. Đầu tiên, Boss đứng thẳng người, nhìn cha mẹ Thư Tâm nói một bài diễn thuyết dài, cuối cùng nắm tay Thư Tâm chốt lại:
- Hai bác hãy cứ giao Thư Thư lại cho cháu, cháu sẽ đối tốt với cô ấy. Cha mẹ cháu cũng rất yêu quý Thư Thư, hai bác không cần lo lắng.
Hai ông bà sớm đã đoán trước được kết quả ngồi nhìn nhau, sau đó bà Thư đại diện nói:
- Bác muốn hỏi cháu có tính toán gì với chuyện sau này không? Bác có nghe Thư Thư nói, sau khi hết nhiệm kì thì cháu sẽ quay về tổng công ty ở Mỹ đúng không? Hai bác chỉ có mỗi một mình Thư Thư, nói thật, nếu bảo để nó đi xa như vậy, thực sự hai bác cũng không yên tâm.
Mắt thấy Thư Tâm ngồi bên có chút sốt ruột đang định mở miệng, bà Thư lập tức lườm con gái, lòng cảm khái vì con gái đã lớn muốn cũng không giữ được, thầm nghĩ: Con bé này, một lần như vậy rồi mà chưa khôn lên được? Bây giờ vẫn chưa biết bình tĩnh sao? Tự muốn đẩy mình qua chẳng phải là mất giá sao?
Boss trấn an vỗ vỗ tay Thư Tâm, dùng ánh mắt thành khẩn nhất nhìn bà Thư:
- Đúng vậy, theo kế hoạch từ trước thì là như thế ạ.
Anh nhìn thoáng qua Thư Tâm như bảo cô hãy tin ở mình rồi mới nói tiếp:
- Nhưng nếu có thể ở bên Thư Thư thì cháu cũng đã có tính toán rồi. Đương nhiên là trước mắt thì chưa thể chắc chắn được. Thứ nhất, sau khi hết nhiệm kì, cháu về Mỹ, qua , năm phát triển lên rồi sẽ xin được về nước hoặc làm cho công ty khác cũng được. Kinh nghiệm làm việc của cháu chắc chắn là sẽ đủ sống. Trong thời gian này, nếu Thư Tâm đồng ý thì có thể theo cháu sang Mỹ rèn luyện. Cháu nghĩ hoàn cảnh làm việc khác sẽ cho cô ấy trải nghiệm mới. Cháu cũng sẽ chăm sóc cô ấy thật cẩn thận, tin chắc rằng so với những người xin ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu còn tốt hơn nhiều. Cháu cũng sẽ không để hôn nhân giữa hai đứa làm ảnh hưởng đến cuộc sống của Thư Thư, nếu có thì cũng sẽ hạn chế tối đa. Theo cháu thấy, đây là lựa chọn tốt nhất, chỉ cần , năm, cũng không quá lâu.
Boss nói xong, bà Thư ngồi đối diện cũng kìm lòng không đậu, khẽ gật đầu, vẻ mặt thoải mái hơn nhưng Boss thì vẫn không thể thoải mái, lại nghiêm túc nói ra khả năng thứ hai.
- Ngoài cái này ra thì cháu cũng có một suy nghĩ khác.
Anh nắm chặt tay Thư Tâm, hơi nghiêng người về phía trước, trịnh trọng, từ tốn nói từng câu từng chữ:
- Nếu Thư Thư và hai bác không yên tâm với điều này thì cháu có thể từ chức ở AC.
Lời này vừa nói ra, đừng nói là Thư Thư suýt nhảy dựng mà ngay cả bà Thư cũng hoảng hốt, ông Thư cũng trịnh trọng lắc đầu nói:
- Đừng nói linh tinh thế, nếu cha mẹ cháu biết thì phải ăn nói sao?
Nhất là Thư Thư nhà tôi?
Lời này ông Thư không nói ra nhưng vẻ mặt lại biểu hiện rõ. Cha mẹ nhà ai cũng sẽ không cam lòng thấy con mình khó khăn nuôi lớn lại chỉ vì người khác mà chẳng coi tiền đồ của mình ra gì. Dù người đó cũng là một phần tương lai của con mình.
Bọn họ cũng là cha mẹ, suy bụng ta ra bụng người, cũng không thể để người giỏi giang như vậy tự hủy đi tiền đồ được.
Hai ông bà nhìn nhau rồi lại nghiêm túc nhìn Boss.
Đầu tiên, Boss trấn an Thư Tâm rồi mới nói:
- Không ạ, quyết định này cháu cũng đã nghĩ kĩ rồi. Mọi người hẳn nên tin nguyên tắc đối nhân xử thế của cháu. Cháu tuyệt đối không đem chuyện tiền đồ của mình ra để đùa bỡn, như vậy là vô trách nhiệm với bản thân cháu, cha mẹ cháu, cũng sẽ ảnh hưởng đến cả Thư Thư nữa.
Lúc này hai ông bà mới thoáng thoải mái hơn một chút. Boss nắm tay Thư Tâm, nói năng trôi chảy, anh nói lại rành mạch những suy nghĩ của mình. Anh có thể vì Thư Tâm mà bỏ qua một số thứ bởi những điều đó không quan trọng bằng Thư Thư. Nhưng anh tuyệt đối sẽ không lợi dụng sự áy náy của Thư Thư để trói cô bên người. Những gì có thể trở thành mâu thuẫn sau này, anh sẽ loại trừ sớm. Có lẽ anh luôn lạnh lùng nhưng tuyệt đối không thiếu sự dịu dàng.
- Đầu tiên, bằng cấp của cháu không kém, hơn nữa thành tích hai năm qua ở AC, cháu tin chỉ cần ra ngoài thì vẫn có thể vào làm ở bất kì công ty nào trong nước. Đương nhiên, có lẽ điều kiện sẽ kém hơn AC nhưng cũng chẳng là bao nhiêu. Mấy năm gần đây, rất nhiều xí nghiệp, tập đoàn phát triển rất tốt. Tuy vẫn còn nhiều mặt trái nhưng trên thực tế thì ở cấp cao sẽ không tiếp xúc đến những điều đó…
Boss cười đầy ý vị:
- Bởi vì tính chất của một số tập đoàn nên đại đa số còn chưa đến lượt “người ngoài” phải xen vào. Cháu nghĩ cũng có thể ứng phó được. Hơn nữa, cũng chẳng ai quy định rằng cháu sẽ phải ở lại xí nghiệp nào đó cả đời đúng không?
Bà Thư vui mừng khẽ gật đầu, thấy Thư Tâm đã đặt toàn bộ sự chú ý vào Boss, vẻ mặt kinh ngạc, cảm động thì không khỏi buồn cười. Lắc đầu, bà Thư kéo chồng mình lên, để phòng khách lại cho hai người trẻ tuổi đang cần không gian để nói chuyện thêm.
- Cháu đã nghĩ kĩ rồi thì bác cũng không nói gì thêm. Con bé Thư Thư giao lại cho cháu. Về phần lựa chọn của hai đứa thì hai đứa tự quyết, cha mẹ cũng không thể quyết định thay được.
Thấy người đàn ông ngồi trên ghế nghiêm túc như thể có thể nắm bắt mọi thứ lại vì một câu nói của mình mà vui mừng, lòng bà cũng cảm thấy mềm lại: Hi vọng lần này bà không nhìn nhầm.
Lại kéo kéo chồng, lúc này mới thấy ông chồng nhà mình không cam lòng xách hai chai rượu Lăng Vân mới mang đến rồi chậm rãi đứng lên. Bà Thư không khỏi cười cười đầy ý vị nhìn qua Boss, lúc này mới nói tiếp:
- Về chuyện sau này, chờ lúc nào cha mẹ cháu rảnh thì bàn bạc thêm nữa.
Boss nghiêm túc nhìn theo bóng dáng nhạc phụ nhạc mẫu, vội đáp:
- Vâng thưa cha mẹ!
Nhạc phụ, nhạc mẫu thoáng khựng lại rồi mới biến mất ở sau cửa.
Không thể không nói, so với Thư Tâm nhăn nhăn nhó nhó, Boss ra tay đúng là mạnh mẽ, vang dội, biết tận dụng mọi cơ hội.