"Nên lên máy bay rồi. . . . . ." Cậu chậm rãi rời khỏi môi cô, giọng nói khàn khàn trầm thấp.
Ý thức của cô hỗn loạn , ngây ngốc mở to hai mắt, nói không ra lời, chỉ có thể cảm nhận được tư vị làm người khác hoảng loạn còn đọng lại trên cánh môi, trong miệng, trong tim. . . . . .
Ngẩng đầu lên, cô đưa mắt nhìn biểu tình không nỡ buông của người đàn ông trước mặt, thấy tia nhu tình trong mắt cậu, cùng nhìn nhau gắt gao, sau đó. . . . . . là tiếp tục ngẩn người.
"Đi nhanh đi! Nếu không thì thật sự tôi sẽ không thể để cho cậu đi nữa!" Lệ Minh Kiệt vỗ về gương mặt nóng đỏ lên của cô, đối với biểu hiện hoảng hốt và kinh ngạc của cô cảm thấy cực kì hài lòng.
Làm như vậy ít nhất là cô cũng sẽ bối rối thêm một chút thời gian nữa!
Nếu quả thật có thể làm cô cảm thấy bối rối, có lẽ đây chính là một khởi đầu tốt, bởi vì cô bắt đầu thông suốt rồi , nói rõ ràng rằng giây phút này cô và cậu đã bắt đầu bước chung trên một con đường rồi.
Bạn thân? Còn là người yêu? Hay là. . . . . . Ngay trong lúc vô tình, giữa cô và cậu đã có tình yêu, mà không phải giống như mình tự an ủi, mình cố gắng nhận định đó chỉ là tình bạn.
Một lời nói một động tác, Phương Đồng Ân cắn môi, xoay người rời đi.
Nếu không đi, cậu cũng không để cho cô đi nữa. . . . . . Không để cho cô đi nữa. . . . . .
Trong lòng rung động mơ hồ, cô nghe ra được trong lời của cậu có khổ sở chia ly và ý tứ chiếm hữu.
Trời ơi! Cô điên rồi, ngay cả cậu cũng điên rồi.
Cảm giác của cô không sai, suy nghĩ của cô cũng không có gì không đúng, cô và Minh Kiệt. . . . . . Trời ạ! Cô thích cậu, thật sự thích cậu, giống như cử chỉ cố ý biểu đạt của cậu mấy ngày nay với cô, cậu. . . . . . Cũng thích cô.
Tình cảm của cô và cậu đã biến chất, quan hệ của cô và cậu đã không cách nào trở lại đơn thuần như lúc ban đầu. . . . . . Cô và cậu. . . . . . Yêu nhau.
Thì ra đây chính là bước trưởng thành thứ hai giá trị cao. . . . . . Học cách yêu.
Đại học năm thứ hai bắt đầu, Phương Đồng Ân không ngừng nhận được điện thoại, cuộc gọi webcam và thư của Lệ Minh Kiệt.
Mặc dù hai người ở cách nhau rất xa, nhưng là nhờ khoa học kỹ thuật phát triển ban tặng, trình độ quấn nhau làm người nhà họ Phương thở dài bất đắc dĩ, lắc đầu liên tục.
Bận rộn liên tục khiến cho cô không kịp phản ứng, thì thời gian đã nhanh chóng đi tới, lại nhanh chóng đi qua mất.
Sau khi lên đại học năm thứ ba, cô càng thêm bận rộn, trừ đến phòng công tác thiết kế làm thêmbên ngoài, đối với việc học cũng không chút nào lười biếng, dù sao khi trưởng thành, muốn trở thành một người xứng đáng đứng bên cạnh một nam nhân ưu tú, thì phải không ngừng trau dồi năng lực của mình, phải trở thành nữ nhân ưu tú mới có tư cách đứng ở bên cạnh cậu.
Năm bốn đại học, cô sắp tốt nghiệp, Lệ Minh Kiệt chuẩn bị chính thức tiếp nhận công ty của cha mẹ, không cách nào trở lại tham dự buổi lễ tốt nghiệp của cô, nhưng mà cậu cảm thấy kiêu ngạo vì cô, vì thành tích ưu tú nên cô được đại diện lên đọc diễn văn tốt nghiệp, mà tất cả quá trình này, cậu xin em trai Phương giúp một tay, toàn bộ quá trình đều quan sát qua webcam.
Đồng thời cậu lại khẩn cấp gửi một phần lễ vật ngọt ngảo cho ba Phương, cầu xin ông ở trên hội trường buổi lễ tốt nghiệp tự mình đưa cho cô, đó là một con mèo nhỏ đính kim cương trị giá trên 750 vạn.
Sau khi cô tốt nghiệp đại học được nửa năm,gần tối một ngày, cậu không hề báo trước xuất hiện trước mặt cô vừa mới tan ca.
Giống như tồn tại ăn ý nào đó, hai người đứng ở cửa nhà, trừ yên lặng nhìn nhau, nồng đậm tình cảm từ từ phát ra ở đáy mắt hai người.
Ngay sau đó, ngay trước mặt người nhà họ Phương, Lệ Minh Kiệt và Phương Đồng Ân ôm thật chặt lấy nhau, hôn đối phương, công khai với mọi người mối quan hệ giữa hai người bạn thân đã không còn chỉ là đơn thuần.
"Đã sớm biết quan hệ của hai người không bình thường, hừ, bây giờ lại phách lối như thế, trước mặt tôi ôm nhau, thế nào? Thấy tôi không có người yêu, dễ bắt nạt, có phải không?" giọng nói chị cả Phương chua chát, nhìn chằm chằm đôi nam nữ phá hư bộ mặt thành phố.
"À? Anh Minh Kiệt, tại sao anh lại nghĩ quẩn như vậy? Phụ nữ trên thế giới nhiều như vậy, thế nhưng anh lại lựa chọn chị hai nhà em, em thấy là anh ngại mình sống đã quá lâu, muốn rút ngắn tuổi thọ có phải không? Ai, cũng không phải là em chê chị hai không tốt, chỉ là. . . . . . Một cành hoa nhài xinh đẹp cắm trên bãi phân trâu, anh không cảm thấy có chút đáng tiếc sao? Anh xác định không muốn đi nhìn nhiều một chút hay sao? Em bảo đảm anh nhất định sẽ hối hận." Em trai Phương không rõ ràng lắm tình huống, còn đứng bỏ đá xuống giếng.
Hết cách rồi, ai bảo trong cảm nhận của cậu Lệ Minh Kiệt quả thật quá ưu tú, hợp với chị hai, nhưng đáng tiếc!
Đi trên đường tùy tiện gặp một người phụ nữ đều mạnh hơn chị hai.
Ba Phương dùng lỗ mũi phun khi tức, tức giận trợn trừng mắt nhìn con gái bảo bối chui vào lòng củakẻ địch, thở phì phò lớn tiếng kêu la, " Thằng nhóc thối, tôi không hề có ý nghĩ muốn chuẩn bị đám cưới cho con gái quá sớm, hừ, tán thưởng cậu là một chuyện , để cho cậu trở thành con rể của tôi lại là một chuyện khác, đừng tưởng rằng năng lực đánh cờ tốt hơn so với tôi là có thể làm cho tôi đồng ý cậu, muốn kết hôn với con gái của tôi, có thể, chờ tiền lương hàng năm của cậu vượt qua năm trăm vạn thì trở lại cầu hôn."
Ông hoàn toàn không biết tiền lương hàng năm năm trăm vạn đối với Lệ Minh Kiệt mà nói căn bản chỉ là một chuyện nhỏ, bởi vì cậu đã phải có cái năng lực này từ sớm, đâu chỉ năm trăm vạn, thậm chí vượt qua nhiều rồi.
Chỉ là Lệ Minh Kiệt rất tốt bụng, lựa chọn không lên tiếng, tránh cho tổn thương tâm hồn mong manh của ba Phương, cậu nguyện ý chờ, chờ đến có một ngày người con gái trong ngực tự mình gật đầu, nguyện ý gả cho cậu mới thôi.
"Ai nha! Bây giờ các con mới ở một chỗ a! Ta nói Minh Kiệt, cháu cũng thật là quá vô dụng, mẹ Phương cho là cháu đã thông suốt từ sớm. Hai người các con hành động mờ ám thân mật, mẹ đều nhìnthấy, nếu không làm sao có thể dung túng cho các con nằm ngủ ở chung một phòng trong phòng từ nhỏ đi? Chẳng lẽ. . . . . . Đàn ông thành thục muộn còn chưa tính,bản năng tình cảm cũng so với chậm hơn so với phụ nữ à? Mẹ Phương rất muốn sớm trở thành bà ngoại trẻ tuổi, cháu phải dồn thêm chút sức đi." mẹ Phương mặt kinh ngạc mà nói.
Bà cho là cái hai đứa nhỏ này đã ở chung một chỗ từ sớm rồi, thế nào. . . . . . Qua nhiều năm như vậy, tình cảm của hai đứa mới có phát triển thêm một bước? Qúa chậm!
"Nhớ năm đó mẹcùng ba các con . . . . ." mẹ Phương nhai đi nhai lạitiểu thuyết tình yêu phong phú của mình, hiển nhiên bà mới là cao thủ thâm tàng bất lộ, quan hệ mập mờ đều có thể nhìn thấu triệt hơn so người khác.
Người nhà họ Phương náo nhiệt ồn ào, trong khoảng thời gian ngắn, giống như cảnh tượng cuộc sống quen thuộc lại lần nữa tái diễn.
Không có ai rời đi, không có ai biến mất, lại càng không có ai phải trải qua cảm giác cô độc tịch mịch, chỉ cần đứng ở bên người nhà họ Phương, chỉ cần đứng ở nơi có Đồng Ân tồn tại, bất kỳ nơi nào cũng đều là nhà của cậu .
"Mau vào trong nhà, một nam một nữ lại đứng ở cửa ra vào ôm ôm ấp ấp, còn ra thể thống gì?" ba Phương khó chịu nhắc nhở, nụ cười trên bờ môi lại có thể thấy được rõ ràng.
"Đúng đúng đúng, thật bận, hôm nay Minh Kiệt trở lại, mẹ phải đi chợ mua nhiều đồ ăn chút, còn có gà nữa, Minh Kiệt thích ăn gà mẹ nấu nhất. Con trai! Cùng mẹ đi chọ, giúp mẹ cầm đồ." mẹ Phương đột nhiên phát hiện trong tủ lạnh không còn gì cả, vội vàng cầm ví tiền.
"Anh Minh Kiệt, đợi lát nữa cơm nước xong, nhớ chơi game với em, em cho anh biết, em đã mua một trò mới, bảo đảm anh nhất định sẽ rất thích."
Chị cả Phương khoát khoát tay, vẻ mặt rất là bất đắc dĩ, "Em trai à, em không có nhìn thấy trong mắt Minh Kiệt chỉ có Đồng Ân thôi sao? Đừng làm kỳ đà cản mũi nữa có được hay không? Thiệt tình."
"Chậm một chút cũng được! Chờ anh Minh Kiệt nhìn chị hai đủ rồi, lại theo em."
"Không được, ba chờ lâu lắm rồi." Ba Phương chen vào nói.
"Con trai! nhanh lên, lâu thêm chút nữa là chợ tan mất rồi." Mẹ Phương thúc giục.
"Con tới rồi!" Em trai Phương bất đắc dĩ đáp lại.
"Hai người còn muốn ôm đến lúc nào nữa? Mau vào trong nhà." Ba Phươngnhìn chằm chằm đôi nam nữ, nhìn con gái bảo bối cùng đàn ông khác ôm ôm ấp ấp, trong lòng rất không ưa.
"Có cần chị giúp chuẩn bị một cái giường lớn hay không?" Chị cả Phương nhạo báng.
"Con gái cả con nói cái gì vậy?" Mặt ba Phương sửng sốt, sắc mặt đỏ lên, hiển nhiên rất tức giận.
Chị cả Phương le lưỡi một cái, nhanh chóng trốn vào bên trong nhà.
Ba Phương vội vàng đi theo vào trong nhà, muốn tiến hành giáo dục quan niệm nam nữ.
Rốt cuộc. . . . . . Tỉnh táo lại.
Phương Đồng Ân cắn môi, lưu luyến đưa tay vuốt ve gương mặt của Lệ Trà Kiệt.
Con người! Quả nhiên là lòng tham không đáy, rất không biết thỏa mãn, rõ ràng mỗi ngày nhìn thấy đối phương trên webcam, nhưng có thể thật sự sờ được, cảm nhận nhiệt độ đối phương, và có thể nhìn được cảm xúc trong mắt đối phương , thật sự khác biệt rất lớn.
"Tôi đã trở về." Ôm thật chặt người con gái trong ngực, Lệ Minh Kiệt lộ ra nụ cười ấm áp, trong mắt tràn đầy thâm tình, tình cảm đối với cô.
"Hoan nghênh cậu trở lại." Thở dài thỏa mãn một tiếng, cô không nhịn được cười lên nghi ngờ, đôi mắt trong suốt kích động có chút mờ hơi nước.
Ánh chiều tà chiếu vào trên người hai người bọn họ, sau nhiều nămhôm nay lại lần nữa được cùng một chỗ, kéo bóng họ ra giống nhau thật dài, thật dài, chặt chẽ không rời.
"Nên lên máy bay rồi. . . . . ." Cậu chậm rãi rời khỏi môi cô, giọng nói khàn khàn trầm thấp.
Ý thức của cô hỗn loạn , ngây ngốc mở to hai mắt, nói không ra lời, chỉ có thể cảm nhận được tư vị làm người khác hoảng loạn còn đọng lại trên cánh môi, trong miệng, trong tim. . . . . .
Ngẩng đầu lên, cô đưa mắt nhìn biểu tình không nỡ buông của người đàn ông trước mặt, thấy tia nhu tình trong mắt cậu, cùng nhìn nhau gắt gao, sau đó. . . . . . là tiếp tục ngẩn người.
"Đi nhanh đi! Nếu không thì thật sự tôi sẽ không thể để cho cậu đi nữa!" Lệ Minh Kiệt vỗ về gương mặt nóng đỏ lên của cô, đối với biểu hiện hoảng hốt và kinh ngạc của cô cảm thấy cực kì hài lòng.
Làm như vậy ít nhất là cô cũng sẽ bối rối thêm một chút thời gian nữa!
Nếu quả thật có thể làm cô cảm thấy bối rối, có lẽ đây chính là một khởi đầu tốt, bởi vì cô bắt đầu thông suốt rồi , nói rõ ràng rằng giây phút này cô và cậu đã bắt đầu bước chung trên một con đường rồi.
Bạn thân? Còn là người yêu? Hay là. . . . . . Ngay trong lúc vô tình, giữa cô và cậu đã có tình yêu, mà không phải giống như mình tự an ủi, mình cố gắng nhận định đó chỉ là tình bạn.
Một lời nói một động tác, Phương Đồng Ân cắn môi, xoay người rời đi.
Nếu không đi, cậu cũng không để cho cô đi nữa. . . . . . Không để cho cô đi nữa. . . . . .
Trong lòng rung động mơ hồ, cô nghe ra được trong lời của cậu có khổ sở chia ly và ý tứ chiếm hữu.
Trời ơi! Cô điên rồi, ngay cả cậu cũng điên rồi.
Cảm giác của cô không sai, suy nghĩ của cô cũng không có gì không đúng, cô và Minh Kiệt. . . . . . Trời ạ! Cô thích cậu, thật sự thích cậu, giống như cử chỉ cố ý biểu đạt của cậu mấy ngày nay với cô, cậu. . . . . . Cũng thích cô.
Tình cảm của cô và cậu đã biến chất, quan hệ của cô và cậu đã không cách nào trở lại đơn thuần như lúc ban đầu. . . . . . Cô và cậu. . . . . . Yêu nhau.
Thì ra đây chính là bước trưởng thành thứ hai giá trị cao. . . . . . Học cách yêu.
Đại học năm thứ hai bắt đầu, Phương Đồng Ân không ngừng nhận được điện thoại, cuộc gọi webcam và thư của Lệ Minh Kiệt.
Mặc dù hai người ở cách nhau rất xa, nhưng là nhờ khoa học kỹ thuật phát triển ban tặng, trình độ quấn nhau làm người nhà họ Phương thở dài bất đắc dĩ, lắc đầu liên tục.
Bận rộn liên tục khiến cho cô không kịp phản ứng, thì thời gian đã nhanh chóng đi tới, lại nhanh chóng đi qua mất.
Sau khi lên đại học năm thứ ba, cô càng thêm bận rộn, trừ đến phòng công tác thiết kế làm thêmbên ngoài, đối với việc học cũng không chút nào lười biếng, dù sao khi trưởng thành, muốn trở thành một người xứng đáng đứng bên cạnh một nam nhân ưu tú, thì phải không ngừng trau dồi năng lực của mình, phải trở thành nữ nhân ưu tú mới có tư cách đứng ở bên cạnh cậu.
Năm bốn đại học, cô sắp tốt nghiệp, Lệ Minh Kiệt chuẩn bị chính thức tiếp nhận công ty của cha mẹ, không cách nào trở lại tham dự buổi lễ tốt nghiệp của cô, nhưng mà cậu cảm thấy kiêu ngạo vì cô, vì thành tích ưu tú nên cô được đại diện lên đọc diễn văn tốt nghiệp, mà tất cả quá trình này, cậu xin em trai Phương giúp một tay, toàn bộ quá trình đều quan sát qua webcam.
Đồng thời cậu lại khẩn cấp gửi một phần lễ vật ngọt ngảo cho ba Phương, cầu xin ông ở trên hội trường buổi lễ tốt nghiệp tự mình đưa cho cô, đó là một con mèo nhỏ đính kim cương trị giá trên vạn.
Sau khi cô tốt nghiệp đại học được nửa năm,gần tối một ngày, cậu không hề báo trước xuất hiện trước mặt cô vừa mới tan ca.
Giống như tồn tại ăn ý nào đó, hai người đứng ở cửa nhà, trừ yên lặng nhìn nhau, nồng đậm tình cảm từ từ phát ra ở đáy mắt hai người.
Ngay sau đó, ngay trước mặt người nhà họ Phương, Lệ Minh Kiệt và Phương Đồng Ân ôm thật chặt lấy nhau, hôn đối phương, công khai với mọi người mối quan hệ giữa hai người bạn thân đã không còn chỉ là đơn thuần.
"Đã sớm biết quan hệ của hai người không bình thường, hừ, bây giờ lại phách lối như thế, trước mặt tôi ôm nhau, thế nào? Thấy tôi không có người yêu, dễ bắt nạt, có phải không?" giọng nói chị cả Phương chua chát, nhìn chằm chằm đôi nam nữ phá hư bộ mặt thành phố.
"À? Anh Minh Kiệt, tại sao anh lại nghĩ quẩn như vậy? Phụ nữ trên thế giới nhiều như vậy, thế nhưng anh lại lựa chọn chị hai nhà em, em thấy là anh ngại mình sống đã quá lâu, muốn rút ngắn tuổi thọ có phải không? Ai, cũng không phải là em chê chị hai không tốt, chỉ là. . . . . . Một cành hoa nhài xinh đẹp cắm trên bãi phân trâu, anh không cảm thấy có chút đáng tiếc sao? Anh xác định không muốn đi nhìn nhiều một chút hay sao? Em bảo đảm anh nhất định sẽ hối hận." Em trai Phương không rõ ràng lắm tình huống, còn đứng bỏ đá xuống giếng.
Hết cách rồi, ai bảo trong cảm nhận của cậu Lệ Minh Kiệt quả thật quá ưu tú, hợp với chị hai, nhưng đáng tiếc!
Đi trên đường tùy tiện gặp một người phụ nữ đều mạnh hơn chị hai.
Ba Phương dùng lỗ mũi phun khi tức, tức giận trợn trừng mắt nhìn con gái bảo bối chui vào lòng củakẻ địch, thở phì phò lớn tiếng kêu la, " Thằng nhóc thối, tôi không hề có ý nghĩ muốn chuẩn bị đám cưới cho con gái quá sớm, hừ, tán thưởng cậu là một chuyện , để cho cậu trở thành con rể của tôi lại là một chuyện khác, đừng tưởng rằng năng lực đánh cờ tốt hơn so với tôi là có thể làm cho tôi đồng ý cậu, muốn kết hôn với con gái của tôi, có thể, chờ tiền lương hàng năm của cậu vượt qua năm trăm vạn thì trở lại cầu hôn."
Ông hoàn toàn không biết tiền lương hàng năm năm trăm vạn đối với Lệ Minh Kiệt mà nói căn bản chỉ là một chuyện nhỏ, bởi vì cậu đã phải có cái năng lực này từ sớm, đâu chỉ năm trăm vạn, thậm chí vượt qua nhiều rồi.
Chỉ là Lệ Minh Kiệt rất tốt bụng, lựa chọn không lên tiếng, tránh cho tổn thương tâm hồn mong manh của ba Phương, cậu nguyện ý chờ, chờ đến có một ngày người con gái trong ngực tự mình gật đầu, nguyện ý gả cho cậu mới thôi.
"Ai nha! Bây giờ các con mới ở một chỗ a! Ta nói Minh Kiệt, cháu cũng thật là quá vô dụng, mẹ Phương cho là cháu đã thông suốt từ sớm. Hai người các con hành động mờ ám thân mật, mẹ đều nhìnthấy, nếu không làm sao có thể dung túng cho các con nằm ngủ ở chung một phòng trong phòng từ nhỏ đi? Chẳng lẽ. . . . . . Đàn ông thành thục muộn còn chưa tính,bản năng tình cảm cũng so với chậm hơn so với phụ nữ à? Mẹ Phương rất muốn sớm trở thành bà ngoại trẻ tuổi, cháu phải dồn thêm chút sức đi." mẹ Phương mặt kinh ngạc mà nói.
Bà cho là cái hai đứa nhỏ này đã ở chung một chỗ từ sớm rồi, thế nào. . . . . . Qua nhiều năm như vậy, tình cảm của hai đứa mới có phát triển thêm một bước? Qúa chậm!
"Nhớ năm đó mẹcùng ba các con . . . . ." mẹ Phương nhai đi nhai lạitiểu thuyết tình yêu phong phú của mình, hiển nhiên bà mới là cao thủ thâm tàng bất lộ, quan hệ mập mờ đều có thể nhìn thấu triệt hơn so người khác.
Người nhà họ Phương náo nhiệt ồn ào, trong khoảng thời gian ngắn, giống như cảnh tượng cuộc sống quen thuộc lại lần nữa tái diễn.
Không có ai rời đi, không có ai biến mất, lại càng không có ai phải trải qua cảm giác cô độc tịch mịch, chỉ cần đứng ở bên người nhà họ Phương, chỉ cần đứng ở nơi có Đồng Ân tồn tại, bất kỳ nơi nào cũng đều là nhà của cậu .
"Mau vào trong nhà, một nam một nữ lại đứng ở cửa ra vào ôm ôm ấp ấp, còn ra thể thống gì?" ba Phương khó chịu nhắc nhở, nụ cười trên bờ môi lại có thể thấy được rõ ràng.
"Đúng đúng đúng, thật bận, hôm nay Minh Kiệt trở lại, mẹ phải đi chợ mua nhiều đồ ăn chút, còn có gà nữa, Minh Kiệt thích ăn gà mẹ nấu nhất. Con trai! Cùng mẹ đi chọ, giúp mẹ cầm đồ." mẹ Phương đột nhiên phát hiện trong tủ lạnh không còn gì cả, vội vàng cầm ví tiền.
"Anh Minh Kiệt, đợi lát nữa cơm nước xong, nhớ chơi game với em, em cho anh biết, em đã mua một trò mới, bảo đảm anh nhất định sẽ rất thích."
Chị cả Phương khoát khoát tay, vẻ mặt rất là bất đắc dĩ, "Em trai à, em không có nhìn thấy trong mắt Minh Kiệt chỉ có Đồng Ân thôi sao? Đừng làm kỳ đà cản mũi nữa có được hay không? Thiệt tình."
"Chậm một chút cũng được! Chờ anh Minh Kiệt nhìn chị hai đủ rồi, lại theo em."
"Không được, ba chờ lâu lắm rồi." Ba Phương chen vào nói.
"Con trai! nhanh lên, lâu thêm chút nữa là chợ tan mất rồi." Mẹ Phương thúc giục.
"Con tới rồi!" Em trai Phương bất đắc dĩ đáp lại.
"Hai người còn muốn ôm đến lúc nào nữa? Mau vào trong nhà." Ba Phươngnhìn chằm chằm đôi nam nữ, nhìn con gái bảo bối cùng đàn ông khác ôm ôm ấp ấp, trong lòng rất không ưa.
"Có cần chị giúp chuẩn bị một cái giường lớn hay không?" Chị cả Phương nhạo báng.
"Con gái cả con nói cái gì vậy?" Mặt ba Phương sửng sốt, sắc mặt đỏ lên, hiển nhiên rất tức giận.
Chị cả Phương le lưỡi một cái, nhanh chóng trốn vào bên trong nhà.
Ba Phương vội vàng đi theo vào trong nhà, muốn tiến hành giáo dục quan niệm nam nữ.
Rốt cuộc. . . . . . Tỉnh táo lại.
Phương Đồng Ân cắn môi, lưu luyến đưa tay vuốt ve gương mặt của Lệ Trà Kiệt.
Con người! Quả nhiên là lòng tham không đáy, rất không biết thỏa mãn, rõ ràng mỗi ngày nhìn thấy đối phương trên webcam, nhưng có thể thật sự sờ được, cảm nhận nhiệt độ đối phương, và có thể nhìn được cảm xúc trong mắt đối phương , thật sự khác biệt rất lớn.
"Tôi đã trở về." Ôm thật chặt người con gái trong ngực, Lệ Minh Kiệt lộ ra nụ cười ấm áp, trong mắt tràn đầy thâm tình, tình cảm đối với cô.
"Hoan nghênh cậu trở lại." Thở dài thỏa mãn một tiếng, cô không nhịn được cười lên nghi ngờ, đôi mắt trong suốt kích động có chút mờ hơi nước.
Ánh chiều tà chiếu vào trên người hai người bọn họ, sau nhiều nămhôm nay lại lần nữa được cùng một chỗ, kéo bóng họ ra giống nhau thật dài, thật dài, chặt chẽ không rời.