Beta: Ishtar
Vi Trầm Uyên đợi hai cỗ kiệu biến mất ở đầu thôn, mới quay đầu vào phòng, Tần thị lúc này đã muốn ngừng ho, tựa vào đầu giường sắp ngủ, Vi Trầm Uyên nhẹ tay nhẹ chân bước qua, muốn đỡ bà nằm xuống, không ngờ vừa đến gần, Tần thị liền mở mắt ra, nhẹ giọng hỏi: "Thẩm phu nhân các nàng đi chưa?"
"Đã đi rồi." Vi Trầm Uyên nói: "Nương nếu mệt, mau mau nằm xuống, tránh cho cảm lạnh."
Tần thị lắc đầu, nhìn nhi tử gầy như cây trúc trong gió ở trước mặt, thở dài nói: "Đều là nương sức khỏe không tốt, để con chịu khổ rồi."
"Nào có, phụng dưỡng nương là chuyện nhi tử nguyện ý làm, cam tâm tình nguyện làm." Vi Trầm Uyên cười nói: "Nương lại suy nghĩ nhiều rồi, hơn nữa hiện tại Thẩm phu nhân nguyện ý giúp chúng ta, về sau thuốc của nương sẽ không bị ngừng nữa, sức khỏe sẽ như vậy mà tốt hơn"
"Con cứ thế mà cam tâm tình nguyện nhận sự giúp đỡ của người khác?" Tần thị sắc mặt bỗng nhiên nghiêm lại, tuy rằng vẫn là gương mặt bệnh tật, nhưng lại có vài phần uy nghiêm.
Vi Trầm Uyên lập tức nói: "Không có, nhi tử đã nói, là mỗi một khoản bạc đều ghi rõ vào sổ, ngày sau nhi tử trưởng thành, nhất định một đồng không thiếu trả lại cho Thẩm gia."
Thấy hắn nói như vậy, Tần thị trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, bà chỉ sợ nhi tử cho rằng trên đời này những sự trợ giúp kia đều theo lẽ thường mà làm, thanh âm liền mềm mỏng nói: "Con biết làm như vậy là tốt, mặt khác còn có một chuyện, con nhất định phải đọc sách thật giỏi, thi đậu tú tài, như vậy mới có thể chân chính báo đáp Thẩm gia."
Vi Trầm Uyên nao nao: "Xin nương chỉ dạy?"
Tần thị thấy trên gương mặt thiếu niên của hắn lộ ra vẻ khó hiểu, mỉm cười, hỏi: "Con cũng đã biết hôm nay đến là người gì của Thẩm gia?"
"Nhi tử đương nhiên biết, là thôn chủ của đại thôn trang, phú hào Dương Châu Thẩm phủ." Vi Trầm Uyên đã sớm nghe được chuyện của Thẩm gia.
"Ân, Thẩm gia vẫn luôn là phú hào, gần mười năm nay đều như thế, chủ nhân hiện nay đã đem Thẩm gia quản lý đến phát triển không ngừng, bọn họ vẫn làm việc thiện, có thể nói là danh cũng có, tiền cũng có, lại chỉ thiếu một thứ mà ai cũng muốn." Tần thị vẫn chưa nói thẳng ra, mà là hướng dẫn nhi tử tự giải đáp.
Vi Trầm Uyên đầu óc xoay chuyển, kinh ngạc nói: "Mẫu thân nói là quyền thế?" Tiền có, danh có, còn lại đó là quyền thế, Thẩm gia cũng không có người trên quan trường.
Tần thị gật đầu nói: "Con nói đúng, Thẩm phu nhân sẽ không vô duyên vô cớ đối tốt với mẹ con chúng ta như vậy, con ở nông thôn đọc sách cho tới nay đều rất giỏi, nói vậy Thẩm phu nhân cũng đã biết, mới vươn tay giúp đỡ."
Vừa nói như vậy, trên mặt Vi Trầm Uyên liền hiện ra một tia thất vọng, hắn mới vừa rồi còn đối với Tạ thị vô cùng cảm động, nay nghe mẫu thân nói, hình tượng trong lòng đã bị hạ thấp một chút.
Tần thị hiểu con của mình nhất, hắn nghĩ gì trên mặt liền hiện ra, bèn cười nói: "Con cũng chớ có thất vọng, trên đời người đọc sách giỏi không chỉ một mình con, nhưng Thẩm phu nhân biết tình cảnh của ta và con, liền đến thăm, còn cung cấp sân cho chúng ta ở lại, bà là một người tốt, cũng là một người thiện tâm, bất quá người sống trên đời, cũng sẽ vì mình mà suy tính một hai, bà hiện tại giúp con, là không suy tính thiệt hơn, chỉ là muốn con về sau nếu có trúng cử, có thể nhớ đến ân tình của Thẩm gia, có việc thì giúp đỡ một chút mà thôi."
Nhi tử tuy rằng tuổi trẻ tài cao, nhưng dù sao cũng lớn lên ở nông thôn, rất nhiều chuyện cùng con mắt nhìn người còn chưa đủ cao, đó cũng là nguyên nhân vì sao bà không có lo lắng mà nhận sự giúp đỡ của Tạ thị, chỉ có ở kinh thị phồn hoa, tiếp xúc càng nhiều người, gặp càng nhiều tình huống khác nhau, tư duy mới có thể trưởng thành, mới có thể hoàn toàn thông suốt những đạo lí trong sách.
Bà không thể để cho cốt nhục của lão gia biến thành một cái nông thôn dã phu, nhớ tới lời dặn của lão gia năm đó, nội tâm bà liền càng thêm chắc chắn muốn cho nhi tử đọc sách, sau đó trở nên nổi bật.
Nghe được mẫu thân nói như vậy, Vi Trầm Uyên trong lòng lại thông thấu rất nhiều, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Tần thị, hắn cảm giác mẫu thân còn hiểu lễ hơn các phu nhân ở nông thôn gấp trăm lần, nếu không phải từ nhỏ sinh trưởng ở nông thôn, hắn cảm thấy cử chỉ ngôn ngữ của mẫu thân cũng có vài phần phong cách quý phái.
Lắc lắc đầu, Vi Trầm Uyên vì ý nghĩ ngớ ngẩn đột nhiên xuất hiện trong đầu mà thấy buồn cười, nghĩ đến việc có thể đến Bạch Lộc thư viện học tập, liền nhanh chân đi thu thập đồ đạc, chuẩn bị tốt để từ ngày mai cùng Tạ thị chuyển đến Dương Châu.
Ngồi ở trên kiệu, Vân Khanh dọc theo đường đi đều suy nghĩ một vấn đề, nghe chuẩn đoán của đại phu và nhớ tới khuôn mặt của Tần thị, tuy nói nàng học y chưa lâu, nhưng xem sắc mặt này, mặc dù da mặt chuyển vàng, hai mắt lại có thần, không giống người sắp chết.
Nhớ rõ ở kiếp trước, nàng cũng nghe được Vi Trầm Uyên nói Tần thị chỉ cần dùng thuốc và nghỉ ngơi tốt thì sẽ khỏe, nhưng sau hai tháng Tạ di cùng Vi Ngưng Tử tới thăm, Tần thị liền bệnh phát qua đời, sau đó Tạ di cùng Vi Ngưng Tử còn giúp Vi Trầm Uyên xử lý tang sự cho Tần thị, làm Vi Trầm Uyên cảm động, mới nhận lời làm con thừa tự của Tạ di. Nhưng nay nàng cũng dựa vào câu chuyện này, đại phu vẫn chưa nói Tần thị sức khỏe chuyển xấu, sẽ dễ bị bệnh phát mà qua đời, theo lý mà nói Tạ di cùng Vi Ngưng Tử nếu muốn giả làm người tốt, nhất định sẽ không tiết kiệm tiền thuốc.
Chẳng lẽ năm đó cái chết của Tần thị không phải vì bệnh phát qua đời? Mà là bị Tạ di cùng Vi Ngưng Tử độc chết, dựa vào bản lĩnh của Vi Trầm Uyên lẽ nào không phát hiện được mẫu thân mình bị độc chết a, chuyện kì lạ như vậy hắn làm sao có thể không biết.
Kỳ thật Vân Khanh nghĩ không sai, ở kiếp trước, Vi Ngưng Tử nhận bạc của nàng, lại lấy danh nghĩa của nàng ta đưa cho Vi Trầm Uyên, khi trở lại Thẩm phủ thì Vi Ngưng Tử nhắc tới chuyện này, Tạ di nương liền động tâm, nàng dưới gối không con, tuy nói có một Vi Ngưng Tử, nhưng đã là nữ nhi thì sớm hay muộn đều phải gả ra ngoài, đến lúc đó không có người ở bên cạnh hầu hạ rất bất tiện, lại nghe nói Vi Trầm Uyên đọc sách rất giỏi, liền động tâm suy nghĩ, mượn cớ đi thăm bệnh của Tần thị, nghe đại phu nói Tần thị nếu được chăm sóc tốt sẽ không có trở ngại, Tạ di lại tiếc bạc làm chuyện tốt vô ích này, hơn nữa Tần thị vẫn còn sống, cho dù Vi Trầm Uyên làm con nuôi của bà, nhưng mẹ ruột người ta vẫn còn đang sống.
Bất quá Tạ di cũng không phải hạ độc độc chết Tần thị, mà là tìm một cơ hội, nói với Tần thị nếu bà còn sống với sức khỏe như vậy sẽ hao phí lượng bạc rất lớn, Vi Trầm Uyên đời này cũng chỉ có thể ở quê nhà sống uổng phí cả đời, một nhân tài tốt như vậy lại chỉ có thể mỗi ngày làm việc nông, thật sự là quá lãng phí rồi. Nếu Tần thị chết, không hề liên lụy Vi Trầm Uyên, bà ngược lại có thể lo bạc trợ cấp Vi Trầm Uyên đọc sách thi đỗ khoa cử.
Lời nói ám chỉ rõ ràng như vậy Tần thị sao lại nghe không ra, ý của Tạ di chính là muốn Tần thị chết sớm một chút, miễn cho liên lụy nhi tử, Tần thị bị tức đến ngũ tạng bốc lên, lo lắng đến tiền đồ của nhi tử nhưng lại không thể nuốt xuống cơn giận này, vừa tức vừa tủi, vì thế bệnh tình chuyển nặng, hơn nữa bà cũng nghĩ Tạ di nói đúng, vụng trộm đem phần thuốc mỗi ngày đều đổ bỏ.
Một người bệnh vốn đã nặng lại không chịu uống thuốc, một lòng muốn chết, hai tháng sau, Tần thị liền như đèn đã cạn dầu mà chết, Vi Trầm Uyên cũng không biết mọi chuyện, chỉ nghĩ rằng mẫu thân do bệnh chuyển nặng mà qua đời, liền ngay cả Vân Khanh cũng không biết thì ra còn có nguyên nhân này.
Chuyện của kiếp trước cũng đã qua, kiếp này bởi vì hành động vừa rồi của Vân Khanh, mà Tần thị cũng sẽ không phải chịu uy hiếp của Tạ di nữa.
Vi Trầm Uyên đợi hai cỗ kiệu biến mất ở đầu thôn, mới quay đầu vào phòng, Tần thị lúc này đã muốn ngừng ho, tựa vào đầu giường sắp ngủ, Vi Trầm Uyên nhẹ tay nhẹ chân bước qua, muốn đỡ bà nằm xuống, không ngờ vừa đến gần, Tần thị liền mở mắt ra, nhẹ giọng hỏi: "Thẩm phu nhân các nàng đi chưa?"
"Đã đi rồi." Vi Trầm Uyên nói: "Nương nếu mệt, mau mau nằm xuống, tránh cho cảm lạnh."
Tần thị lắc đầu, nhìn nhi tử gầy như cây trúc trong gió ở trước mặt, thở dài nói: "Đều là nương sức khỏe không tốt, để con chịu khổ rồi."
"Nào có, phụng dưỡng nương là chuyện nhi tử nguyện ý làm, cam tâm tình nguyện làm." Vi Trầm Uyên cười nói: "Nương lại suy nghĩ nhiều rồi, hơn nữa hiện tại Thẩm phu nhân nguyện ý giúp chúng ta, về sau thuốc của nương sẽ không bị ngừng nữa, sức khỏe sẽ như vậy mà tốt hơn"
"Con cứ thế mà cam tâm tình nguyện nhận sự giúp đỡ của người khác?" Tần thị sắc mặt bỗng nhiên nghiêm lại, tuy rằng vẫn là gương mặt bệnh tật, nhưng lại có vài phần uy nghiêm.
Vi Trầm Uyên lập tức nói: "Không có, nhi tử đã nói, là mỗi một khoản bạc đều ghi rõ vào sổ, ngày sau nhi tử trưởng thành, nhất định một đồng không thiếu trả lại cho Thẩm gia."
Thấy hắn nói như vậy, Tần thị trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, bà chỉ sợ nhi tử cho rằng trên đời này những sự trợ giúp kia đều theo lẽ thường mà làm, thanh âm liền mềm mỏng nói: "Con biết làm như vậy là tốt, mặt khác còn có một chuyện, con nhất định phải đọc sách thật giỏi, thi đậu tú tài, như vậy mới có thể chân chính báo đáp Thẩm gia."
Vi Trầm Uyên nao nao: "Xin nương chỉ dạy?"
Tần thị thấy trên gương mặt thiếu niên của hắn lộ ra vẻ khó hiểu, mỉm cười, hỏi: "Con cũng đã biết hôm nay đến là người gì của Thẩm gia?"
"Nhi tử đương nhiên biết, là thôn chủ của đại thôn trang, phú hào Dương Châu Thẩm phủ." Vi Trầm Uyên đã sớm nghe được chuyện của Thẩm gia.
"Ân, Thẩm gia vẫn luôn là phú hào, gần mười năm nay đều như thế, chủ nhân hiện nay đã đem Thẩm gia quản lý đến phát triển không ngừng, bọn họ vẫn làm việc thiện, có thể nói là danh cũng có, tiền cũng có, lại chỉ thiếu một thứ mà ai cũng muốn." Tần thị vẫn chưa nói thẳng ra, mà là hướng dẫn nhi tử tự giải đáp.
Vi Trầm Uyên đầu óc xoay chuyển, kinh ngạc nói: "Mẫu thân nói là quyền thế?" Tiền có, danh có, còn lại đó là quyền thế, Thẩm gia cũng không có người trên quan trường.
Tần thị gật đầu nói: "Con nói đúng, Thẩm phu nhân sẽ không vô duyên vô cớ đối tốt với mẹ con chúng ta như vậy, con ở nông thôn đọc sách cho tới nay đều rất giỏi, nói vậy Thẩm phu nhân cũng đã biết, mới vươn tay giúp đỡ."
Vừa nói như vậy, trên mặt Vi Trầm Uyên liền hiện ra một tia thất vọng, hắn mới vừa rồi còn đối với Tạ thị vô cùng cảm động, nay nghe mẫu thân nói, hình tượng trong lòng đã bị hạ thấp một chút.
Tần thị hiểu con của mình nhất, hắn nghĩ gì trên mặt liền hiện ra, bèn cười nói: "Con cũng chớ có thất vọng, trên đời người đọc sách giỏi không chỉ một mình con, nhưng Thẩm phu nhân biết tình cảnh của ta và con, liền đến thăm, còn cung cấp sân cho chúng ta ở lại, bà là một người tốt, cũng là một người thiện tâm, bất quá người sống trên đời, cũng sẽ vì mình mà suy tính một hai, bà hiện tại giúp con, là không suy tính thiệt hơn, chỉ là muốn con về sau nếu có trúng cử, có thể nhớ đến ân tình của Thẩm gia, có việc thì giúp đỡ một chút mà thôi."
Nhi tử tuy rằng tuổi trẻ tài cao, nhưng dù sao cũng lớn lên ở nông thôn, rất nhiều chuyện cùng con mắt nhìn người còn chưa đủ cao, đó cũng là nguyên nhân vì sao bà không có lo lắng mà nhận sự giúp đỡ của Tạ thị, chỉ có ở kinh thị phồn hoa, tiếp xúc càng nhiều người, gặp càng nhiều tình huống khác nhau, tư duy mới có thể trưởng thành, mới có thể hoàn toàn thông suốt những đạo lí trong sách.
Bà không thể để cho cốt nhục của lão gia biến thành một cái nông thôn dã phu, nhớ tới lời dặn của lão gia năm đó, nội tâm bà liền càng thêm chắc chắn muốn cho nhi tử đọc sách, sau đó trở nên nổi bật.
Nghe được mẫu thân nói như vậy, Vi Trầm Uyên trong lòng lại thông thấu rất nhiều, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Tần thị, hắn cảm giác mẫu thân còn hiểu lễ hơn các phu nhân ở nông thôn gấp trăm lần, nếu không phải từ nhỏ sinh trưởng ở nông thôn, hắn cảm thấy cử chỉ ngôn ngữ của mẫu thân cũng có vài phần phong cách quý phái.
Lắc lắc đầu, Vi Trầm Uyên vì ý nghĩ ngớ ngẩn đột nhiên xuất hiện trong đầu mà thấy buồn cười, nghĩ đến việc có thể đến Bạch Lộc thư viện học tập, liền nhanh chân đi thu thập đồ đạc, chuẩn bị tốt để từ ngày mai cùng Tạ thị chuyển đến Dương Châu.
Ngồi ở trên kiệu, Vân Khanh dọc theo đường đi đều suy nghĩ một vấn đề, nghe chuẩn đoán của đại phu và nhớ tới khuôn mặt của Tần thị, tuy nói nàng học y chưa lâu, nhưng xem sắc mặt này, mặc dù da mặt chuyển vàng, hai mắt lại có thần, không giống người sắp chết.
Nhớ rõ ở kiếp trước, nàng cũng nghe được Vi Trầm Uyên nói Tần thị chỉ cần dùng thuốc và nghỉ ngơi tốt thì sẽ khỏe, nhưng sau hai tháng Tạ di cùng Vi Ngưng Tử tới thăm, Tần thị liền bệnh phát qua đời, sau đó Tạ di cùng Vi Ngưng Tử còn giúp Vi Trầm Uyên xử lý tang sự cho Tần thị, làm Vi Trầm Uyên cảm động, mới nhận lời làm con thừa tự của Tạ di. Nhưng nay nàng cũng dựa vào câu chuyện này, đại phu vẫn chưa nói Tần thị sức khỏe chuyển xấu, sẽ dễ bị bệnh phát mà qua đời, theo lý mà nói Tạ di cùng Vi Ngưng Tử nếu muốn giả làm người tốt, nhất định sẽ không tiết kiệm tiền thuốc.
Chẳng lẽ năm đó cái chết của Tần thị không phải vì bệnh phát qua đời? Mà là bị Tạ di cùng Vi Ngưng Tử độc chết, dựa vào bản lĩnh của Vi Trầm Uyên lẽ nào không phát hiện được mẫu thân mình bị độc chết a, chuyện kì lạ như vậy hắn làm sao có thể không biết.
Kỳ thật Vân Khanh nghĩ không sai, ở kiếp trước, Vi Ngưng Tử nhận bạc của nàng, lại lấy danh nghĩa của nàng ta đưa cho Vi Trầm Uyên, khi trở lại Thẩm phủ thì Vi Ngưng Tử nhắc tới chuyện này, Tạ di nương liền động tâm, nàng dưới gối không con, tuy nói có một Vi Ngưng Tử, nhưng đã là nữ nhi thì sớm hay muộn đều phải gả ra ngoài, đến lúc đó không có người ở bên cạnh hầu hạ rất bất tiện, lại nghe nói Vi Trầm Uyên đọc sách rất giỏi, liền động tâm suy nghĩ, mượn cớ đi thăm bệnh của Tần thị, nghe đại phu nói Tần thị nếu được chăm sóc tốt sẽ không có trở ngại, Tạ di lại tiếc bạc làm chuyện tốt vô ích này, hơn nữa Tần thị vẫn còn sống, cho dù Vi Trầm Uyên làm con nuôi của bà, nhưng mẹ ruột người ta vẫn còn đang sống.
Bất quá Tạ di cũng không phải hạ độc độc chết Tần thị, mà là tìm một cơ hội, nói với Tần thị nếu bà còn sống với sức khỏe như vậy sẽ hao phí lượng bạc rất lớn, Vi Trầm Uyên đời này cũng chỉ có thể ở quê nhà sống uổng phí cả đời, một nhân tài tốt như vậy lại chỉ có thể mỗi ngày làm việc nông, thật sự là quá lãng phí rồi. Nếu Tần thị chết, không hề liên lụy Vi Trầm Uyên, bà ngược lại có thể lo bạc trợ cấp Vi Trầm Uyên đọc sách thi đỗ khoa cử.
Lời nói ám chỉ rõ ràng như vậy Tần thị sao lại nghe không ra, ý của Tạ di chính là muốn Tần thị chết sớm một chút, miễn cho liên lụy nhi tử, Tần thị bị tức đến ngũ tạng bốc lên, lo lắng đến tiền đồ của nhi tử nhưng lại không thể nuốt xuống cơn giận này, vừa tức vừa tủi, vì thế bệnh tình chuyển nặng, hơn nữa bà cũng nghĩ Tạ di nói đúng, vụng trộm đem phần thuốc mỗi ngày đều đổ bỏ.
Một người bệnh vốn đã nặng lại không chịu uống thuốc, một lòng muốn chết, hai tháng sau, Tần thị liền như đèn đã cạn dầu mà chết, Vi Trầm Uyên cũng không biết mọi chuyện, chỉ nghĩ rằng mẫu thân do bệnh chuyển nặng mà qua đời, liền ngay cả Vân Khanh cũng không biết thì ra còn có nguyên nhân này.
Chuyện của kiếp trước cũng đã qua, kiếp này bởi vì hành động vừa rồi của Vân Khanh, mà Tần thị cũng sẽ không phải chịu uy hiếp của Tạ di nữa.