Edit: Khánh Linh
Beta: Ishtar
Thải Thanh nhìn hai người đi đằng trước, lặng lẽ đè thấp giọng: “Thanh Liên, trong học viện có phu tử trẻ tuổi như vậy sao?”
Thanh Liên nhìn bóng lưng màu trắng kia, lắc đầu: “Ta cũng không biết, hình như có rất ít phu tử trên học đường vừa trẻ vừa đẹp mắt như vậy. Nhưng tiểu thư học ở Bạch Lộc thư viện, có lẽ không giống với mấy chỗ khác.”
“Nếu có phu tử như vậy, đi học nhất định rất tốt.” Thải Thanh mang vẻ mặt mơ ước, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Ngự Phượng Đàn, nhớ tới khoảnh khắc lúc hắn vừa bước ra từ dưới tàng cây lúc nãy, thật đúng là không có một từ nào trong vốn từ ngữ mà nàng biết có thể diễn tả một cách thích hợp được. Nàng thầm nghĩ, nếu về sau cô gia của tiểu thư cũng đẹp mắt như vậy thì tốt rồi.
Trong lúc Vân Khanh khó chịu mà Ngự Phượng Đàn thì tâm trạng vô cùng tốt, mọi người tiếp tục đi dọc theo dòng suối nhỏ xuống phía dưới. Càng về sau, khi dòng suối này dần dần nhập lưu với những dòng suối nhỏ khác, bắt đầu mở rộng ra và trở nên sâu hơn để hình thành một dòng sông nhỏ, thì cánh rừng mà Vân Khanh nhắc tới lúc nãy xuất hiện ngay trước tầm mắt mọi người.
Vân Khanh ngừng lại, nói với Ngự Phượng Đàn: “Ngươi cam đoan sẽ không rêu rao việc hôm nay gặp ta ở chỗ này chứ?” Nếu chuyện này bị đám “hoa đào” của hắn biết được thì không biết còn gây khó dễ cho nàng đến mức nào nữa đây.
“Đương nhiên sẽ không.” Ngự Phượng Đàn nói thập phần khẳng định.
Vân Khanh nghiêng mặt ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn thì thấy trong cặp mắt sáng ngời kia chứa đầy ánh chân thành. Nàng gật gật đầu, bỏ thêm một câu, “Quân tử nhất ngôn.”
“Tứ mã nan truy.” Lần này, hắn thập phần ăn ý tiếp lời. Vân Khanh nghe thế mới hơi hơi nhếch nhẹ môi, nàng biết tuy rằng Ngự Phượng Đàn hành vi có hơi bừa bãi, nhưng vẫn là người nói chuyện giữ lời, nếu không sau này cũng không thể lĩnh quân mà uy danh lan xa.
“Được rồi, chúng ta qua cầu sang bên kia đi.” Lúc này, tâm trạng của Vân Khanh dường như đã tốt lên, phóng tầm mắt nhìn ngọn núi xanh biếc như ngọc bích trước mặt, độ cong nơi khóe miệng lại lớn hơn một chút. Nước sông trong xanh thấy rõ cả những hòn đá cuội dưới đáy, mặt nước phản chiếu ánh mặt trời tạo ra vô số hào quang vàng óng ánh trên nền ảnh ngược của rừng cây xanh thẳm bên trên. Nàng bước lên chiếc cầu gỗ, sau đó đi qua rất nhanh rồi đứng bên bờ bên kia ngoắc ngoắc Ngự Phượng Đàn: “Lại đây nhanh lên, bên này trông phong cảnh đẹp hơn.”
Với Ngự Phượng Đàn mà nói, phong cảnh có đẹp hay không hắn hoàn toàn chẳng có tâm đâu mà thưởng thức, bởi cô gái áo trắng đối diện mới là phong cảnh đẹp nhất trong mắt hắn lúc này. Hắn nhìn thoáng qua cây cầu gỗ được làm bằng vài ba miếng ván gỗ ghép lại, khóe miệng nhếch lên một cái, rồi nhấc chân bước lên.
Hoàng Tiểu Muội nhìn hắn nhấc chân thì miệng mấp máy định nói gì đó, nhưng rồi cũng không có phát ra tiếng. Thải Thanh và Thanh Liên cũng đồng thời e ngại nhìn nhìn cây cầu gỗ kia. Cái cầu này chỉ được ghép lại đơn sơ bằng vài tấm ván cho một người đi qua, trông rất chông chênh, chẳng hiểu lá gan của tiểu thư lớn đến bực nào mà có thể một hơi đi qua như vậy.
Các nàng không biết Vân Khanh lúc này ở mặt ngoài thì đang cười nhưng thật ra trong lòng đang đầy một bụng hỏa, làm sao còn đầu óc đâu mà nghĩ cầu có nguy hiểm hay không, chỉ chăm chăm nghĩ phải đi nhanh qua mới được.
Ngự Phượng Đàn hoàn toàn lơ đãng, thong dong bước lên cầu, ánh mắt vẫn không hề dời khỏi gương mặt Vân Khanh một giây nào, cho đến khi đi đến giữa cầu, chân giẫm xuống một chỗ nào đó bỗng nghe “rắc” một tiếng. Một trong các tấm ván thân cầu lâu ngày đã bị sương gió và ẩm ướt ăn mòn, bên trong đã mục ruỗng, chỉ cần một bước chân của hắn đạp xuống liền lập tức gãy rời ra.
“A!” Thải Thanh nhìn thấy thân mình Ngự Phượng Đàn nghiêng sang một bên liền ôm ngực kêu lên một tiếng hoảng hốt.
Hoàng Tiểu Muội vung vẩy thật mạnh hai tay: “Mau xuống dưới đi, nơi đó gãy rồi!” Nàng vừa rồi quên không nhắc là cầu này mấy bữa trước cha nàng đã nói phải sửa.
Vân Khanh vẫn đứng ở bờ đối diện, nhìn thấy thân ảnh của Ngự Phượng Đàn nghiêng lệch sang một bên thì nét cười nơi khóe miệng mở ra một độ cong lớn nhất. Rơi đi, rơi vào nước đi! Tên thế tử đáng ghét này nên rơi thẳng xuống sông rồi uống vào bụng mấy ngụm nước sông luôn mới tốt. Rồi từ nay về sau hắn sẽ căm ghét nàng, sẽ không xuất hiện trước mặt của nàng khiến cho nàng bị phiền toái nữa mới đúng là phước đức cho nàng. Nàng không bao giờ phải lo lắng đề phòng người khác phóng ánh mắt ghen tị lên người nàng như vậy nữa.
Cái đám con Trời con Phật Hoàng thân Quốc thích này có bao giờ biết là bọn họ đem phiền toái đến cho người khác như thế nào đâu. Ngự Phượng Đàn cũng thế, An Ngọc Oánh cũng vậy, Trác Huỳnh cũng chẳng khác gì, bọn họ chỉ thích dựa vào ưu thế của chính cha mẹ mình để tác uy tác phúc, làm việc tùy hứng bất kể mọi người. Nàng vất vả lắm mới có thể rời xa cuộc sống suốt ngày lục đục với nhau bằng mặt mà không bằng lòng này để hưởng thụ cuộc sống tĩnh lặng, thế mà hắn cứ muốn lôi nàng ra làm cái đinh trong mắt mọi người. Đã vậy, thì hắn cứ đi vào nước hưởng thụ một lúc đi rồi nói sau.
Thời gian cả ngàn suy nghĩ chuyển động trong đầu nàng thế này chẳng qua cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Ngay khi chân Ngự Phượng Đàn đặt xuống tấm ván rỗng thì hắn đã nhận ra là tấm ván này đã mục. Hắn thoáng liếc xuống thì đúng là có một cái khe chính giữa. Phản ứng tiếp ngay sau đó là ngẩng đầu nhìn Vân Khanh, muốn nói với nàng rằng may mà nàng không có dẫm lên tấm gỗ mục này. Nhưng hắn lại phát hiện, nàng bình thản đứng nơi đó, ánh mắt chăm chú nhìn vào hắn, trên mặt không hề có một tia bất ngờ hay kinh hoàng nào mà chỉ có nét tươi cười vô cùng bình tĩnh, thậm chí có vẻ rất khoái trá, trong đôi mắt phượng xếch lên kia che giấu một nét chờ mong thật đậm. Đúng vậy, nàng đang chờ, chờ hắn ngã xuống, ngã vào giữa sông.
Hắn vốn chuẩn bị động tác đề khí nhảy lên liền nhanh chóng kìm lại, cả người xuôi theo lực kéo tự nhiên mà ngã bùm vào trong nước.
Vân Khanh vừa nhìn thấy vậy thì chỉ tiếc là mình không thể nhảy dựng lên mà vỗ tay hoan hô. Ngã rồi, quả nhiên là ngã xuống nước rồi! Nhìn thân ảnh đang không ngừng vùng vẫy trong nước kia, tay áo màu trắng cố gắng chuyển động chìm nổi tung đầy bọt nước kia, nàng nghĩ bụng, hóa ra con cháu Hoàng gia sang quý cũng có thời điểm bất lực đấy chứ. Cũng giống như khi nàng phải trơ mắt nhìn cha mẹ bị chém đầu, cảm giác lao tâm lao lực quá độ để tìm kiếm sự giúp đỡ xung quanh mà vẫn bất lực là như thế này đây.
Hoàng Tiểu Muội đứng ở bờ bên kia, thấy nam tử nửa phàm nửa tiên kia rớt xuống nước thì phản ứng đầu tiên chính là quay sang nhìn vẻ mặt của Vân Khanh, lại phát hiện vẻ tươi cười của tiểu thư lúc này như mang một cỗ màu sắc vô cùng quỷ dị, ánh mắt bình tĩnh nhìn thân ảnh đang không ngừng vùng vẫy dưới nước, đôi mắt phượng như tản ra một ánh thâm trầm như đang muốn nói hắn nên nuốt hết toàn bộ nước sông vào đi mới thỏa lòng.
Hoàng Tiểu Muội không khỏi rùng mình một cái. Vẻ mặt tiểu thư ông chủ lúc này sao quỷ dị thế nào ấy! Nàng dời mắt sang nhìn Ngự Phượng Đàn, la lớn: “Hắn không biết bơi!”
Một tiếng rống to này làm cho Vân Khanh bừng tỉnh. Nàng trừng mắt nhìn sang Hoàng Tiểu Muội, rồi lại quay sang nhìn chỗ Ngự Phượng Đàn rơi xuống. Nơi đó đã bắt đầu nổi lên một loạt bọt nước bùm bụp, đầu Ngự Phượng Đàn lâu lâu mới ló lên khỏi mặt nước, tay chân không ngừng vùng vẫy.
Chẳng lẽ hắn thật sự không biết bơi à? Hắn sắp chìm nghỉm rồi ư? Vân Khanh không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng tìm trái tìm phải rồi nhặt bên cạnh một cây sào trúc, phóng một đầu về phía người trong nước, hô lớn: “Nhanh, nhanh bắt lấy sào trúc đi!” Ai dè, nàng không khống chế đúng lực phóng, sào trúc đập xuống không đúng chỗ, thành ra lại đánh vào trên đầu Ngự Phượng Đàn!
Beta: Ishtar
Thải Thanh nhìn hai người đi đằng trước, lặng lẽ đè thấp giọng: “Thanh Liên, trong học viện có phu tử trẻ tuổi như vậy sao?”
Thanh Liên nhìn bóng lưng màu trắng kia, lắc đầu: “Ta cũng không biết, hình như có rất ít phu tử trên học đường vừa trẻ vừa đẹp mắt như vậy. Nhưng tiểu thư học ở Bạch Lộc thư viện, có lẽ không giống với mấy chỗ khác.”
“Nếu có phu tử như vậy, đi học nhất định rất tốt.” Thải Thanh mang vẻ mặt mơ ước, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Ngự Phượng Đàn, nhớ tới khoảnh khắc lúc hắn vừa bước ra từ dưới tàng cây lúc nãy, thật đúng là không có một từ nào trong vốn từ ngữ mà nàng biết có thể diễn tả một cách thích hợp được. Nàng thầm nghĩ, nếu về sau cô gia của tiểu thư cũng đẹp mắt như vậy thì tốt rồi.
Trong lúc Vân Khanh khó chịu mà Ngự Phượng Đàn thì tâm trạng vô cùng tốt, mọi người tiếp tục đi dọc theo dòng suối nhỏ xuống phía dưới. Càng về sau, khi dòng suối này dần dần nhập lưu với những dòng suối nhỏ khác, bắt đầu mở rộng ra và trở nên sâu hơn để hình thành một dòng sông nhỏ, thì cánh rừng mà Vân Khanh nhắc tới lúc nãy xuất hiện ngay trước tầm mắt mọi người.
Vân Khanh ngừng lại, nói với Ngự Phượng Đàn: “Ngươi cam đoan sẽ không rêu rao việc hôm nay gặp ta ở chỗ này chứ?” Nếu chuyện này bị đám “hoa đào” của hắn biết được thì không biết còn gây khó dễ cho nàng đến mức nào nữa đây.
“Đương nhiên sẽ không.” Ngự Phượng Đàn nói thập phần khẳng định.
Vân Khanh nghiêng mặt ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn thì thấy trong cặp mắt sáng ngời kia chứa đầy ánh chân thành. Nàng gật gật đầu, bỏ thêm một câu, “Quân tử nhất ngôn.”
“Tứ mã nan truy.” Lần này, hắn thập phần ăn ý tiếp lời. Vân Khanh nghe thế mới hơi hơi nhếch nhẹ môi, nàng biết tuy rằng Ngự Phượng Đàn hành vi có hơi bừa bãi, nhưng vẫn là người nói chuyện giữ lời, nếu không sau này cũng không thể lĩnh quân mà uy danh lan xa.
“Được rồi, chúng ta qua cầu sang bên kia đi.” Lúc này, tâm trạng của Vân Khanh dường như đã tốt lên, phóng tầm mắt nhìn ngọn núi xanh biếc như ngọc bích trước mặt, độ cong nơi khóe miệng lại lớn hơn một chút. Nước sông trong xanh thấy rõ cả những hòn đá cuội dưới đáy, mặt nước phản chiếu ánh mặt trời tạo ra vô số hào quang vàng óng ánh trên nền ảnh ngược của rừng cây xanh thẳm bên trên. Nàng bước lên chiếc cầu gỗ, sau đó đi qua rất nhanh rồi đứng bên bờ bên kia ngoắc ngoắc Ngự Phượng Đàn: “Lại đây nhanh lên, bên này trông phong cảnh đẹp hơn.”
Với Ngự Phượng Đàn mà nói, phong cảnh có đẹp hay không hắn hoàn toàn chẳng có tâm đâu mà thưởng thức, bởi cô gái áo trắng đối diện mới là phong cảnh đẹp nhất trong mắt hắn lúc này. Hắn nhìn thoáng qua cây cầu gỗ được làm bằng vài ba miếng ván gỗ ghép lại, khóe miệng nhếch lên một cái, rồi nhấc chân bước lên.
Hoàng Tiểu Muội nhìn hắn nhấc chân thì miệng mấp máy định nói gì đó, nhưng rồi cũng không có phát ra tiếng. Thải Thanh và Thanh Liên cũng đồng thời e ngại nhìn nhìn cây cầu gỗ kia. Cái cầu này chỉ được ghép lại đơn sơ bằng vài tấm ván cho một người đi qua, trông rất chông chênh, chẳng hiểu lá gan của tiểu thư lớn đến bực nào mà có thể một hơi đi qua như vậy.
Các nàng không biết Vân Khanh lúc này ở mặt ngoài thì đang cười nhưng thật ra trong lòng đang đầy một bụng hỏa, làm sao còn đầu óc đâu mà nghĩ cầu có nguy hiểm hay không, chỉ chăm chăm nghĩ phải đi nhanh qua mới được.
Ngự Phượng Đàn hoàn toàn lơ đãng, thong dong bước lên cầu, ánh mắt vẫn không hề dời khỏi gương mặt Vân Khanh một giây nào, cho đến khi đi đến giữa cầu, chân giẫm xuống một chỗ nào đó bỗng nghe “rắc” một tiếng. Một trong các tấm ván thân cầu lâu ngày đã bị sương gió và ẩm ướt ăn mòn, bên trong đã mục ruỗng, chỉ cần một bước chân của hắn đạp xuống liền lập tức gãy rời ra.
“A!” Thải Thanh nhìn thấy thân mình Ngự Phượng Đàn nghiêng sang một bên liền ôm ngực kêu lên một tiếng hoảng hốt.
Hoàng Tiểu Muội vung vẩy thật mạnh hai tay: “Mau xuống dưới đi, nơi đó gãy rồi!” Nàng vừa rồi quên không nhắc là cầu này mấy bữa trước cha nàng đã nói phải sửa.
Vân Khanh vẫn đứng ở bờ đối diện, nhìn thấy thân ảnh của Ngự Phượng Đàn nghiêng lệch sang một bên thì nét cười nơi khóe miệng mở ra một độ cong lớn nhất. Rơi đi, rơi vào nước đi! Tên thế tử đáng ghét này nên rơi thẳng xuống sông rồi uống vào bụng mấy ngụm nước sông luôn mới tốt. Rồi từ nay về sau hắn sẽ căm ghét nàng, sẽ không xuất hiện trước mặt của nàng khiến cho nàng bị phiền toái nữa mới đúng là phước đức cho nàng. Nàng không bao giờ phải lo lắng đề phòng người khác phóng ánh mắt ghen tị lên người nàng như vậy nữa.
Cái đám con Trời con Phật Hoàng thân Quốc thích này có bao giờ biết là bọn họ đem phiền toái đến cho người khác như thế nào đâu. Ngự Phượng Đàn cũng thế, An Ngọc Oánh cũng vậy, Trác Huỳnh cũng chẳng khác gì, bọn họ chỉ thích dựa vào ưu thế của chính cha mẹ mình để tác uy tác phúc, làm việc tùy hứng bất kể mọi người. Nàng vất vả lắm mới có thể rời xa cuộc sống suốt ngày lục đục với nhau bằng mặt mà không bằng lòng này để hưởng thụ cuộc sống tĩnh lặng, thế mà hắn cứ muốn lôi nàng ra làm cái đinh trong mắt mọi người. Đã vậy, thì hắn cứ đi vào nước hưởng thụ một lúc đi rồi nói sau.
Thời gian cả ngàn suy nghĩ chuyển động trong đầu nàng thế này chẳng qua cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Ngay khi chân Ngự Phượng Đàn đặt xuống tấm ván rỗng thì hắn đã nhận ra là tấm ván này đã mục. Hắn thoáng liếc xuống thì đúng là có một cái khe chính giữa. Phản ứng tiếp ngay sau đó là ngẩng đầu nhìn Vân Khanh, muốn nói với nàng rằng may mà nàng không có dẫm lên tấm gỗ mục này. Nhưng hắn lại phát hiện, nàng bình thản đứng nơi đó, ánh mắt chăm chú nhìn vào hắn, trên mặt không hề có một tia bất ngờ hay kinh hoàng nào mà chỉ có nét tươi cười vô cùng bình tĩnh, thậm chí có vẻ rất khoái trá, trong đôi mắt phượng xếch lên kia che giấu một nét chờ mong thật đậm. Đúng vậy, nàng đang chờ, chờ hắn ngã xuống, ngã vào giữa sông.
Hắn vốn chuẩn bị động tác đề khí nhảy lên liền nhanh chóng kìm lại, cả người xuôi theo lực kéo tự nhiên mà ngã bùm vào trong nước.
Vân Khanh vừa nhìn thấy vậy thì chỉ tiếc là mình không thể nhảy dựng lên mà vỗ tay hoan hô. Ngã rồi, quả nhiên là ngã xuống nước rồi! Nhìn thân ảnh đang không ngừng vùng vẫy trong nước kia, tay áo màu trắng cố gắng chuyển động chìm nổi tung đầy bọt nước kia, nàng nghĩ bụng, hóa ra con cháu Hoàng gia sang quý cũng có thời điểm bất lực đấy chứ. Cũng giống như khi nàng phải trơ mắt nhìn cha mẹ bị chém đầu, cảm giác lao tâm lao lực quá độ để tìm kiếm sự giúp đỡ xung quanh mà vẫn bất lực là như thế này đây.
Hoàng Tiểu Muội đứng ở bờ bên kia, thấy nam tử nửa phàm nửa tiên kia rớt xuống nước thì phản ứng đầu tiên chính là quay sang nhìn vẻ mặt của Vân Khanh, lại phát hiện vẻ tươi cười của tiểu thư lúc này như mang một cỗ màu sắc vô cùng quỷ dị, ánh mắt bình tĩnh nhìn thân ảnh đang không ngừng vùng vẫy dưới nước, đôi mắt phượng như tản ra một ánh thâm trầm như đang muốn nói hắn nên nuốt hết toàn bộ nước sông vào đi mới thỏa lòng.
Hoàng Tiểu Muội không khỏi rùng mình một cái. Vẻ mặt tiểu thư ông chủ lúc này sao quỷ dị thế nào ấy! Nàng dời mắt sang nhìn Ngự Phượng Đàn, la lớn: “Hắn không biết bơi!”
Một tiếng rống to này làm cho Vân Khanh bừng tỉnh. Nàng trừng mắt nhìn sang Hoàng Tiểu Muội, rồi lại quay sang nhìn chỗ Ngự Phượng Đàn rơi xuống. Nơi đó đã bắt đầu nổi lên một loạt bọt nước bùm bụp, đầu Ngự Phượng Đàn lâu lâu mới ló lên khỏi mặt nước, tay chân không ngừng vùng vẫy.
Chẳng lẽ hắn thật sự không biết bơi à? Hắn sắp chìm nghỉm rồi ư? Vân Khanh không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng tìm trái tìm phải rồi nhặt bên cạnh một cây sào trúc, phóng một đầu về phía người trong nước, hô lớn: “Nhanh, nhanh bắt lấy sào trúc đi!” Ai dè, nàng không khống chế đúng lực phóng, sào trúc đập xuống không đúng chỗ, thành ra lại đánh vào trên đầu Ngự Phượng Đàn!