Sáng sớm, các bà quản sự tập trung ngay trong hậu viện, nghe bọn họ báo cáo những vấn đề trọng yếu xong, Vân Khanh hỏi thêm vài chỗ, không có vấn đề gì liền cho lui. Trong nhà mỗi ngày việc cần phải làm đều không khác nhau lắm, xử lý như thói quen nhưng thật ra thoải mái hơn.
Sau đó nàng liền thay một bộ xiêm y, gọi xe ngựa ở cửa phía sau hoa viên, mang theo Lưu Thúy cùng Thải Thanh chuẩn bị trên đường.
Sáng sớm cuối thu, làn gió trong không khí lưu động trong lành hơi se lạnh.
Đang trên đường ra cửa, vừa rẽ qua khúc quẹo, thì thấy Thủy di nương lúc này cũng đang bị Vương ma ma cùng một đám người dẫn đi ra, bên ngoài có người của Thủy gia hôm qua nhận được thông báo đang đợi. Trần mẹ đã thu xếp xong hành lí của mình, cầm khế ước bán thân, cũng theo đi ra.
Lão phu nhân rốt cuộc vẫn niệm chút tình cảm thân thích, đuổi Bình Nhi và Phàm Nhi là hai nha hoàn đi theo Thủy di nương.
Trải qua một đêm, vết thương trên mặt Thủy di nương đã được đại phu xử lý, lúc này bao một tầng băng gạc màu trắng, che đi phân nửa gương mặt thanh tú, thần sắc còn có chút ngơ ngẩn, tựa hồ không thể tin được chuyện đang xảy ra.
Cho đến khi Vương ma ma đứng trước cửa lớn, nói: "Ngươi trở về đi." Thủy di nương bắt đầu náo lên, sáng sớm tóc chưa chải xong, lúc nàng ta rống to, lại tán loạn rơi xuống.
"Ta không đi, ta không đi...... Ta là quý thiếp Thẩm gia nạp vào, các ngươi không thể đối với ta như vậy, không thể đối với ta như vậy......"
Vương ma ma đã sớm chuẩn bị kỹ càng, những người phía sau đã chuẩn bị tốt xông lên giữ chặt Thủy di nương đang điên cuồng, Thủy di nương thấy các nàng chạy tới, làm sao lại để cho các nàng giữ chặt mình rồi đuổi ra bên ngoài, liền quay đầu chạy.
Không chạy được hai bước, chỉ nghe "Phịch" một tiếng, Vân Khanh đứng xa xa, liền thấy hai bà tử đang vươn tay chụp hụt, vừa vặn ngã một cái đè trên người Thủy di nương, đem Thủy di nương ép ở phía dưới.
Thủy di nương lộ ra nửa bên mặt trắng như tuyết, chỉ cảm thấy bụng có một cổ quặn đau, kêu lên: "Ta bụng đau quá, bụng đau quá......"
Hai người kia hoảng sợ, nhanh giúp đem người đỡ dậy, Bình Nhi cùng Phàm Nhi liền tranh thủ giúp Thủy di nương đứng lên, lại thấy trên cái váy màu hồng cánh sen của nàng ta thấm đầy máu.
Vương ma ma vừa thấy vết máu kia, chỉ biết là có chuyện không tốt, nhưng nàng ta đã ở bên lão phu nhân nhiều năm, cũng là người sâu sắc, suy xét thấy Thủy di nương nay cũng không phải là người của Thẩm gia, bà liền kêu người đưa Thủy di nương ra bên ngoài, quát: "Nhanh chút, Thủy di nương té ngã bị thương ở chân, xuất huyết, nhanh đưa đến y quán đi."
Bên ngoài người của Thủy gia không rõ chân tướng, nghe nói nữ nhi bị té, lại bị người của Thẩm phủ dìu dắt, cũng không rõ ràng lắm rốt cuộc là vì sao, liền vội vàng mang người hướng y quán mà đi.
Vương ma ma thế này mới nhẹ nhàng thở ra, biết Thủy di nương trong bụng tám chín phần mười là có đứa nhỏ, nhưng trải qua việc tối hôm qua bị nhốt tại sài phòng một đêm chịu lạnh, hơn nữa lại ép buộc như vậy, đứa nhỏ nhất định là giữ không được. Bà chỉ cảm thấy Thủy di nương thật là ngu ngốc, nếu là hôm nay biết điều về nhà, đến nhà lại phát hiện có thai, dựa vào bụng của mình, có lẽ còn có thể có hi vọng quay về Thẩm gia, nay, đứa nhỏ này không có, cái gì đều không có rồi.
Bà phân phó người nói: "Múc nước đến, đem cửa lớn tẩy rửa sạch sẽ."
Vân Khanh ở một bên nhìn, cũng biết cái té của Thủy di nương kia, không phải vô duyên vô cớ, Thẩm phủ trước cửa lớn luôn có người quét tước, bình thường có vài miếng lá rụng đều lập tức quét sạch, đang êm đẹp làm sao có thể trợt té.
Nàng chú ý tới Trần mẹ trong tay vẫn mang theo một cái hồ lô, vừa rồi lúc Thủy di nương chạy tới, bà ta đã đem hồ lô để ở đằng trước, hồ lô kia chảy ra gì đó, tám chín phần chính là dầu.
Nàng không biết Trần mẹ lúc đầu đem theo dầu này là muốn làm cái gì, nhưng cú ngã lúc nãy, cũng là vừa vặn đem hy vọng duy nhất của Thủy di nương đều ngã thành không.
Tạ thị ở trong phòng nghe xong, cũng biết việc này nhất định là Trần mẹ làm, hôm qua trong đáy mắt của Trần mẹ ẩn chứa dục vọng báo thù mãnh liệt, chỉ sợ bà ta lúc đầu mang theo dầu, là muốn thiêu sống Thủy di nương, không nghĩ tới ngược lại làm cho Thủy di nương té ngã.
Một lát sau, Giang Đại Đầu, bộ phòng của Tạ thị liền tới nói, Thủy di nương trong bụng thật đã có mang, nhưng nay không còn, Thủy di nương sau khi biết chuyện, thiếu chút nữa phá tung toàn bộ y quán.
Người của Thủy gia cảm thấy thật bẽ mặt, trực tiếp đem khăn nhét miệng nàng ta, kéo trở về, lúc đó, chật vật tới cực điểm, lại nhìn không ra một chút nào là của bộ dáng xinh đẹp của Thủy di nương xưa kia nữa rồi.
Tạ thị cũng nói không nên lời hai chữ đáng thương, sau khi nghe kể đại khái, liền sai người tiễn Giang Đại Đầu ra ngoài, Lý ma ma may mắn nói: "May mắn Trần mẹ lần hạ thủ này, đem đứa bé trong bụng của nàng ta làm hư, nếu không không chừng lão phu nhân lại nghĩ đến nàng ta trong bụng có tôn tử, còn đón trở về, nàng ta có thể dựa vào đứa nhỏ để Đông Sơn tái khởi cũng không biết chừng." Bà đối với cách làm trước kia của lão phu nhân luôn cảm thấy bất mãn, tuy rằng chuyện Thủy di nương xuống tay hại Tô Mi rất nghiêm trọng, nhưng trong mắt lão phu nhân, có cháu mới là quý giá nhất, bà thương tâm cũng không phải thương tâm việc Tô Mi đã chết.
"Nàng ta vậy cũng là gieo gió gặt bão đi." Thủy di nương sau khi trở về, sanh non lại bị hủy dung, còn là một thiếp thất bị đuổi về, chỉ sợ là không có đường sống, Tạ thị trong lòng cũng không vui sướng khi người gặp họa, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Vân Khanh đợi mọi người ở trước cửa tản đi xong, mới đi ra bước lên xe ngựa.
Xa phu kéo xe đi về phía thành Bắc, sáng sớm Dương Châu được bao phủ trong một mảnh mưa bụi sương mù, hơi nước khí trời, mờ mờ ảo ảo, có các mái hiên cao thấp chằng chịt, ngẫu nhiên có căn gác cao phá tan sương mù, ngói đỏ tường trắng, hẻm nhỏ đá xanh, hoặc sâu hoặc cạn, hoặc xa hoặc gần, cùng bên bờ liễu rủ hình thành một bức tranh thuỷ mặc tuyệt mỹ.
Nhưng dọc theo đường đi về Bắc thành, Vân Khanh lại vô tâm thưởng thức cảnh đẹp, mà Thải Thanh cũng phát hiện, trong xe Vân Khanh cùng Lưu Thúy hai người thần sắc mặc dù cùng bình thường không có khác biệt gì mấy, nhưng toàn thân phát ra loại hơi thở lại làm cho nàng từng muốn mở miệng nhưng cũng không thể thốt ra lời.
Hôm nay Vân Khanh đi ra dạo phố, là muốn tới tiệm thuốc mua mấy thang thuốc bổ rồi về Thẩm phủ, đến nơi này, vào một tiệm bán son phấn ở thành Bắc, lại phát hiện người chung quanh đều hướng một phương hướng khác mà đi.
Bên cạnh có người đang nhỏ giọng nghị luận: "Thật sự là không biết có chuyện gì xảy ra, người mới đến không lâu là Lệ bà đỡ kia, tối qua treo cổ tự sát, sáng nay có người đến tìm để nhờ đỡ đẻ, ai ngờ vừa đẩy cửa, liền nhìn thấy một đôi chân treo giữa không trung a."
Sau đó nàng liền thay một bộ xiêm y, gọi xe ngựa ở cửa phía sau hoa viên, mang theo Lưu Thúy cùng Thải Thanh chuẩn bị trên đường.
Sáng sớm cuối thu, làn gió trong không khí lưu động trong lành hơi se lạnh.
Đang trên đường ra cửa, vừa rẽ qua khúc quẹo, thì thấy Thủy di nương lúc này cũng đang bị Vương ma ma cùng một đám người dẫn đi ra, bên ngoài có người của Thủy gia hôm qua nhận được thông báo đang đợi. Trần mẹ đã thu xếp xong hành lí của mình, cầm khế ước bán thân, cũng theo đi ra.
Lão phu nhân rốt cuộc vẫn niệm chút tình cảm thân thích, đuổi Bình Nhi và Phàm Nhi là hai nha hoàn đi theo Thủy di nương.
Trải qua một đêm, vết thương trên mặt Thủy di nương đã được đại phu xử lý, lúc này bao một tầng băng gạc màu trắng, che đi phân nửa gương mặt thanh tú, thần sắc còn có chút ngơ ngẩn, tựa hồ không thể tin được chuyện đang xảy ra.
Cho đến khi Vương ma ma đứng trước cửa lớn, nói: "Ngươi trở về đi." Thủy di nương bắt đầu náo lên, sáng sớm tóc chưa chải xong, lúc nàng ta rống to, lại tán loạn rơi xuống.
"Ta không đi, ta không đi...... Ta là quý thiếp Thẩm gia nạp vào, các ngươi không thể đối với ta như vậy, không thể đối với ta như vậy......"
Vương ma ma đã sớm chuẩn bị kỹ càng, những người phía sau đã chuẩn bị tốt xông lên giữ chặt Thủy di nương đang điên cuồng, Thủy di nương thấy các nàng chạy tới, làm sao lại để cho các nàng giữ chặt mình rồi đuổi ra bên ngoài, liền quay đầu chạy.
Không chạy được hai bước, chỉ nghe "Phịch" một tiếng, Vân Khanh đứng xa xa, liền thấy hai bà tử đang vươn tay chụp hụt, vừa vặn ngã một cái đè trên người Thủy di nương, đem Thủy di nương ép ở phía dưới.
Thủy di nương lộ ra nửa bên mặt trắng như tuyết, chỉ cảm thấy bụng có một cổ quặn đau, kêu lên: "Ta bụng đau quá, bụng đau quá......"
Hai người kia hoảng sợ, nhanh giúp đem người đỡ dậy, Bình Nhi cùng Phàm Nhi liền tranh thủ giúp Thủy di nương đứng lên, lại thấy trên cái váy màu hồng cánh sen của nàng ta thấm đầy máu.
Vương ma ma vừa thấy vết máu kia, chỉ biết là có chuyện không tốt, nhưng nàng ta đã ở bên lão phu nhân nhiều năm, cũng là người sâu sắc, suy xét thấy Thủy di nương nay cũng không phải là người của Thẩm gia, bà liền kêu người đưa Thủy di nương ra bên ngoài, quát: "Nhanh chút, Thủy di nương té ngã bị thương ở chân, xuất huyết, nhanh đưa đến y quán đi."
Bên ngoài người của Thủy gia không rõ chân tướng, nghe nói nữ nhi bị té, lại bị người của Thẩm phủ dìu dắt, cũng không rõ ràng lắm rốt cuộc là vì sao, liền vội vàng mang người hướng y quán mà đi.
Vương ma ma thế này mới nhẹ nhàng thở ra, biết Thủy di nương trong bụng tám chín phần mười là có đứa nhỏ, nhưng trải qua việc tối hôm qua bị nhốt tại sài phòng một đêm chịu lạnh, hơn nữa lại ép buộc như vậy, đứa nhỏ nhất định là giữ không được. Bà chỉ cảm thấy Thủy di nương thật là ngu ngốc, nếu là hôm nay biết điều về nhà, đến nhà lại phát hiện có thai, dựa vào bụng của mình, có lẽ còn có thể có hi vọng quay về Thẩm gia, nay, đứa nhỏ này không có, cái gì đều không có rồi.
Bà phân phó người nói: "Múc nước đến, đem cửa lớn tẩy rửa sạch sẽ."
Vân Khanh ở một bên nhìn, cũng biết cái té của Thủy di nương kia, không phải vô duyên vô cớ, Thẩm phủ trước cửa lớn luôn có người quét tước, bình thường có vài miếng lá rụng đều lập tức quét sạch, đang êm đẹp làm sao có thể trợt té.
Nàng chú ý tới Trần mẹ trong tay vẫn mang theo một cái hồ lô, vừa rồi lúc Thủy di nương chạy tới, bà ta đã đem hồ lô để ở đằng trước, hồ lô kia chảy ra gì đó, tám chín phần chính là dầu.
Nàng không biết Trần mẹ lúc đầu đem theo dầu này là muốn làm cái gì, nhưng cú ngã lúc nãy, cũng là vừa vặn đem hy vọng duy nhất của Thủy di nương đều ngã thành không.
Tạ thị ở trong phòng nghe xong, cũng biết việc này nhất định là Trần mẹ làm, hôm qua trong đáy mắt của Trần mẹ ẩn chứa dục vọng báo thù mãnh liệt, chỉ sợ bà ta lúc đầu mang theo dầu, là muốn thiêu sống Thủy di nương, không nghĩ tới ngược lại làm cho Thủy di nương té ngã.
Một lát sau, Giang Đại Đầu, bộ phòng của Tạ thị liền tới nói, Thủy di nương trong bụng thật đã có mang, nhưng nay không còn, Thủy di nương sau khi biết chuyện, thiếu chút nữa phá tung toàn bộ y quán.
Người của Thủy gia cảm thấy thật bẽ mặt, trực tiếp đem khăn nhét miệng nàng ta, kéo trở về, lúc đó, chật vật tới cực điểm, lại nhìn không ra một chút nào là của bộ dáng xinh đẹp của Thủy di nương xưa kia nữa rồi.
Tạ thị cũng nói không nên lời hai chữ đáng thương, sau khi nghe kể đại khái, liền sai người tiễn Giang Đại Đầu ra ngoài, Lý ma ma may mắn nói: "May mắn Trần mẹ lần hạ thủ này, đem đứa bé trong bụng của nàng ta làm hư, nếu không không chừng lão phu nhân lại nghĩ đến nàng ta trong bụng có tôn tử, còn đón trở về, nàng ta có thể dựa vào đứa nhỏ để Đông Sơn tái khởi cũng không biết chừng." Bà đối với cách làm trước kia của lão phu nhân luôn cảm thấy bất mãn, tuy rằng chuyện Thủy di nương xuống tay hại Tô Mi rất nghiêm trọng, nhưng trong mắt lão phu nhân, có cháu mới là quý giá nhất, bà thương tâm cũng không phải thương tâm việc Tô Mi đã chết.
"Nàng ta vậy cũng là gieo gió gặt bão đi." Thủy di nương sau khi trở về, sanh non lại bị hủy dung, còn là một thiếp thất bị đuổi về, chỉ sợ là không có đường sống, Tạ thị trong lòng cũng không vui sướng khi người gặp họa, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Vân Khanh đợi mọi người ở trước cửa tản đi xong, mới đi ra bước lên xe ngựa.
Xa phu kéo xe đi về phía thành Bắc, sáng sớm Dương Châu được bao phủ trong một mảnh mưa bụi sương mù, hơi nước khí trời, mờ mờ ảo ảo, có các mái hiên cao thấp chằng chịt, ngẫu nhiên có căn gác cao phá tan sương mù, ngói đỏ tường trắng, hẻm nhỏ đá xanh, hoặc sâu hoặc cạn, hoặc xa hoặc gần, cùng bên bờ liễu rủ hình thành một bức tranh thuỷ mặc tuyệt mỹ.
Nhưng dọc theo đường đi về Bắc thành, Vân Khanh lại vô tâm thưởng thức cảnh đẹp, mà Thải Thanh cũng phát hiện, trong xe Vân Khanh cùng Lưu Thúy hai người thần sắc mặc dù cùng bình thường không có khác biệt gì mấy, nhưng toàn thân phát ra loại hơi thở lại làm cho nàng từng muốn mở miệng nhưng cũng không thể thốt ra lời.
Hôm nay Vân Khanh đi ra dạo phố, là muốn tới tiệm thuốc mua mấy thang thuốc bổ rồi về Thẩm phủ, đến nơi này, vào một tiệm bán son phấn ở thành Bắc, lại phát hiện người chung quanh đều hướng một phương hướng khác mà đi.
Bên cạnh có người đang nhỏ giọng nghị luận: "Thật sự là không biết có chuyện gì xảy ra, người mới đến không lâu là Lệ bà đỡ kia, tối qua treo cổ tự sát, sáng nay có người đến tìm để nhờ đỡ đẻ, ai ngờ vừa đẩy cửa, liền nhìn thấy một đôi chân treo giữa không trung a."